Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 134: Rốt cuộc cũng tới phiên hắn
Du Tiểu Mặc, “…”
Tuy hắn biết rõ linh thủy là bảo bối, nhưng cũng không thể uống nước mình vừa mới tắm được, vừa nhìn cũng thấy là nước bẩn mà.
Du Tiểu Mặc cảm thấy việc quan trọng bây giờ là phải dạy nó trở thành một tiểu yêu thú thích sạch sẽ mới được.
Năng lực thích ứng của Huyết Thương lang vốn rất mạnh, sau khi sinh ra chưa đầy một canh giờ, tiểu yêu thú đã có thể chạy nhảy khắp nơi, mà chuyện nó thích làm nhất chính là chạy vòng quanh Du Tiểu Mặc, giống như đang vẽ đường đánh dấu lãnh địa của mình vậy đó, chỉ là mảnh lãnh địa này sẽ luôn di động theo bước chân Du Tiểu Mặc.
Thời điểm Du Tiểu Mặc không có gì làm thì khá tốt, nhưng mỗi khi hắn bận rộn, tiểu yêu thú sẽ cắn gấu quần hắn, nhất định không cho hắn làm việc, chỉ là vừa sinh ra chưa đến một ngày, cho nên khí lực của tiểu yêu thú không thể nào lôi nổi Du Tiểu Mặc, vậy là nó bị Du Tiểu Mặc kéo đi.
Nhiều lần như vậy, cuối cùng Du Tiểu Mặc không thể nhịn được nữa, liền ôm nó lên, sau đó dùng một miếng vải buộc nó ở sau lưng, giống như địu em bé, rồi tiếp tục làm việc.
Mấy canh giờ sau, Du Tiểu Mặc rời khỏi không gian, không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm, hắn không ngờ tiểu yêu thú lại quấn người như vậy, chỉ là đáng tiếc không thể ôm nó ra ngoài, nếu như bị người khác phát hiện thì hắn sẽ thảm luôn đó.
Tuy rằng Du Tiểu Mặc cũng lo lắng nó sẽ chạy nhảy loạn trong không gian sẽ dẫm hỏng linh thảo trong ruộng, đành phải nhốt nó lại trong nhà gỗ, còn nghiêm nghị dặn dò nó không được nghịch đồ đạc trong phòng, cũng không quân tâm nó có hiểu hay không, nói xong liền rời khỏi không gian.
Chuyện tiểu yêu thú ra đời, Du Tiểu Mặc rất muốn tìm người đến để chia sẻ tâm trạng vui sướng này, chỉ là ngoại trừ Lăng Tiêu thì hắn chẳng có ai để nói được hết, cho nên Du Tiểu Mặc đành phải đợi Lăng Tiêu tự đến tìm mình.
Hôm nay Du Tiểu Mặc cũng không nhốt mình trong phòng luyện đan như mọi khi nữa, mà đi tới Linh Thảo Đường.
Đã qua một tháng kể từ lần lĩnh linh thảo trước của hắn, tuy rằng giờ hắn chẳng cần linh thảo cấp hai nữa, nhưng đã là một đan sư thì cũng nên làm dáng một chút, còn chuyện hắn đã là đan sư cấp ba, Du Tiểu Mặc tạm thời không định nói cho ai biết.
Đến Linh Thảo Đường, Du Tiểu Mặc không thấy Triệu Đạt Chu nữa, người trông coi hôm nay lại là Triệu sư bá, vẫn ngồi bất động trong quầy như một vị cao tăng đang ngồi thiền, nếu như theo tính cách mà nói, đúng là hai cha con họ chẳng có điểm gì giống nhau.
Du Tiểu Mặc vừa bước vào cửa Triệu Chân cũng đã phát hiện ra, đôi mắt thờ ơ bỗng hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Lại nói tiếp, thái độ bình thường của Triệu Chân đối với Du Tiểu Mặc là không thân không gần, nhưng cũng không xem thường Du Tiểu Mặc.
Tối thiểu nhất, là Triệu Chân chưa từng làm khó hắn, thậm chí còn có cảm giác hơi mở một mắt nhắm một mắt với hành vi của hắn. Có lẽ Triệu Chân không phải là người đầu tiên đối xử nhẹ nhàng với Du Tiểu Mặc, nhưng lại là một trong số ít đan sư để cho Du Tiểu Mặc có thiện cảm.
Sau khi nghe Triệu Đạt Chu kể lại về Du Tiểu Mặc, Triệu Chân hiếm thấy mà chủ động nói chuyện với hắn.
“Tới cũng đúng lúc, ta nghe Chu nhi nói, bình thường ngươi đều dựa vào luyện đan để kiếm tiền mua linh thảo, không đủ dùng sao?”
Du Tiểu Mặc chần chừ một lúc, ái ngại gật đầu, ngượng ngùng mà gãi đầu một cái, đương nhiên không thể nói thật rồi, cho nên chỉ có thể để cho Triệu sư bá hiểu lầm.
Triệu Chân cũng không hỏi Du Tiểu Mặc muốn lấy bao nhiêu mà rất thẳng thắn đưa số lượng linh thảo của hai tháng cho hắn, bởi vì điều này trái với quy định mà lúc trước ông ta nói với hắn, cho nên thời điểm Du Tiểu Mặc nhìn thấy số linh thảo này, trong mắt đều là kinh ngạc không thể che giấu.
“Triệu sư bá, ngài có phải lấy nhầm không, là một tháng chứ không phải hai tháng đâu?” Du Tiểu Mặc kinh ngạc nhìn số lượng linh thảo phía trên, hai tháng là một ngàn tám trăm cây, con số này cũng không ít.
“Không nhầm, chuyện của Chu nhi sư bá còn phải cám ơn ngươi, sau khi nghe lời ngươi, hắn càng ngày càng toàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà sư bá giao, sức mạnh linh hồn cũng tăng lên không ít, chắc không lâu sau có thể trở thành đan sư cấp bốn rồi.” Nói tới con trai mình, đường nét trên khuôn mặt Triệu Chân dường như trở nên dịu dàng hơn nhất nhiều.
Du Tiểu Mặc cũng có thể đoán được nguyên nhân đại khái, nhưng hắn cũng không dám nhận công về mình, “Sư bá, thực ra đó là vì cố gắng và lĩnh ngộ của ngũ sư huynh thôi, không liên quan gì tới con hết, mà số lượng hai tháng cũng quá nhiều, không phù hợp với quy tắc của Linh Thảo Đường đâu, nếu như ngài phá lệ với con, sau này sẽ khó khiến người khác nghe theo rồi, những sư huynh đệ khác cũng sẽ không phục.”
Hắn cũng không muốn Triệu sư bá bị trách phạt chỉ vì mình, hơn nữa với hắn hiện tại mà nói, sự trách phạt này căn bản là không cần thiết.
“Chỉ cần ngươi không nói thì sẽ không ai biết, chuyện kiểm toán cuối tháng ngươi cũng không cần lo.” Triệu Chân lắc đầu, kiên định nói, lời này hiển nhiên là đã được Triệu Đạt Chu kể cho nghe rồi.
Du Tiểu Mặc rơi vào đường cùng, đành phải nhận lấy ý tốt này, ôm một ngàn tám trăm cây linh thảo để vào trong túi trữ vật, bây giờ thì vui rồi, hắn còn cảm giác mình thiếu ân tình của họ, cuối cùng cũng tới phiên hắn trả lại ân tình rồi.
Tạ ơn Triệu Chân xong, Du Tiểu Mặc ôm túi trữ vật đầy linh thảo mà rời khỏi Linh Thảo Đường.
Hắn cũng không về phòng, mà chuyển hướng qua Tàng Thư Các, “hình phạt” ba ngày đã qua, bây giờ hắn có thể vào Tàng Thư Các rồi.
Bởi vì lần trước bị phạt cho nên Du Tiểu Mặc mới chỉ kịp xem được một quyển sách về yêu thú cấp cao, còn mấy quyển về yêu thú trung giai kia chưa xem xong, lần này hắn quyết định phải đọc hết mới được.
Lúc tới Tàng Thư Các, mấy hộ vệ giáp bạc kia đã rút quân từ lúc nào rồi, có lẽ là vì đã bắt được nội gián, cho nên không cần canh chừng cẩn mật nữa.
Du Tiểu Mặc đi thẳng vào bên trong, Tôn trưởng lão lập tức nhìn về phía hắn, ánh mắt kia như đang nói ‘Sao bây giờ ngươi mới tới’ vậy, đại khái là chuyện kia xảy ra đã hơn ba ngày rồi, Tôn trưởng lão còn tưởng rằng vừa hết ba ngày hắn sẽ chạy tới đây ngay.
Du Tiểu Mặc ngại ngùng vuốt mũi một cái.
Hắn cũng không thể nói với Tôn trưởng lão, vì mấy ngày này đều lo nghĩ cho tiểu yêu thú, nên mới quên béng mất việc này.
Đương nhiên Tôn trưởng lão cũng không hỏi ra lời, sau khi đưa lệnh bài cho hắn thì nhắm mắt lại, thái độ vẫn lạnh lùng như trước, nhưng Du Tiểu Mặc lại cảm thấy, thực ra đây cũng là một trong số ít những người đối tốt với hắn.
Cầm lệnh bài đi đến tầng hai Tây Các, Du Tiểu Mặc đã thấy bên trong có không ít người.
Thời gian càng gần ngày Thiên Đường Cảnh mở ra, thì càng nhiều người muốn tới Tàng Thư Các, tuy rằng Tàng Thư Các yêu cầu phải yên lặng, nhưng cũng không cấm mọi người mở miệng, có mấy người còn chui vào chỗ khuất khẽ thì thầm với nhau.
Du Tiểu Mặc đi qua từng giá sách, nhìn thấy trên giá chứa sách vở về yêu thú gần như tràn đầy, sự bình tĩnh trong mắt lúc nãy đã đổi thành vui sướng không thể giấu nổi, có vẻ như thời gian cao điểm qua đã qua, cho nên bây giờ không còn ai muốn mượn sách về yêu thú nữa.
Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc vội vàng đi tới, chỉ nhìn lướt qua cũng đã thấy quyển sách mà hắn muốn tìm, sách về yêu thú trung giai còn nhiều hơn yêu thú cấp thấp, có tất cả sáu quyển, chỉ là hắn đã đọc hết một quyển rồi.
Du Tiểu Mặc thò tay muốn lấy năm quyển kia, bên cạnh cũng có một cánh tay đột nhiên vươn lên, nhanh chóng cầm lấy trọn bộ sách về yêu thú trung giai.
Du Tiểu Mặc ngẩng đầu nhìn sang chủ nhân của bàn tay kia, là một người hắn không hề biết.
Xem đạo bào trên người nam tử này, là đệ tử Võ Hệ, thấy hắn nhìn qua, nam tử còn nở nụ cười với hắn, tuy là cười nhưng chẳng có chút thân thiện nào, mà còn có địch ý cùng chán ghét không thể bỏ qua nổi.
Du Tiểu Mặc không hiểu sao, hình như hắn không biết người này mà.
Trên thực tế, nam tử kia cũng chưa từng gặp Du Tiểu Mặc, nhưng gã vẫn biết rõ về Du Tiểu Mặc, bởi vì Lý Tuấn là bạn thân của gã.
Nhìn thấy nét mặt nghi ngờ của Du Tiểu Mặc, nụ cười trên mặt nam tử phai nhạt một chút, dùng giọng nói hơi cay nghiệt mà nói với hắn, “Du Tiểu Mặc, bởi vì ngươi mà Lý Tuấn không thể vào Tàng Thư Các trong một năm, ngươi đúng là có tài thật đó, không chỉ có đại sư huynh che chở cho ngươi, ngay cả Tôn trưởng lão cũng thiên vị ngươi.”
Bởi vì không thể ra vào Tàng Thư Các, mà tư liệu về yêu thú thì không được mượn về, vậy là trừ khi có người kể lại cho Lý Tuấn, nếu không trong một năm gã đừng hy vọng sờ tay vào mấy tư liệu này, mà không lâu sau Thiên Đường Cảnh đã mở ra rồi, cho nên chuyện này là một sự đả kích rất lớn với Lý Tuấn.
Nghe câu nói như ra mặt bênh vực kẻ yếu kia, Du Tiểu Mặc cười đầy bất đắc dĩ.
Nam tử kia thấy hắn cười, lập tức lạnh mặt, “Ngươi cười cái gì?”
Du Tiểu Mặc nhíu mày nhìn gã, “Hình như ngươi nhầm rồi, sở dĩ Lý sư huynh bị phạt là do hắn làm trái với quy định của Tàng Thư Các, nếu như hắn không làm sai, cũng sẽ không rơi vào kết cục này.”
Tuy hắn không thích cãi cọ với người khác, nhưng hắn càng không thích người ta đổ vấy sai lầm lên người mình, cái loại cảm giác này giống như bắt hắn chịu tiếng xấu thay cho người khác vậy đó, mà cái loại oan ức này kiếp trước hắn đã gánh vác cho em trai nhiều lắm rồi.
Nam tử kia bị hắn nói đến sắc mặt lúc trắng lúc xanh, chỉ là đến cùng hắn không nói sai.
Du Tiểu Mặc thấy gã không nói ra lời, cho nên không thèm đôi co nữa, cầm một quyển sách khác trên giá, vừa xoay người đã đụng vào một bức tường làm bằng thịt, thực ra cũng chẳng giống thịt tẹo nào, cứng rắn tới nỗi cái mũi hắn muốn lệch sang một bên rồi, cuối cùng vẫn phải nhịn đau vội vàng nói xin lỗi, “Thật xin lỗi, ta không cố ý…”
“Ha ha!” Trên đầu lập tức vang lên một giọng cười vui sướng.
Cái tiếng cười này hết sức quen thuộc luôn!
Du Tiểu Mặc lập tức ngẩng đầu, vừa nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú kia lập tức ngạc nhiên mà kêu một tiếng, “Lăng sư huynh? Sao ngươi lại ở đây?” Cũng may mà hắn còn nhớ rõ mình đang đứng ở Tàng Thư Các, vừa thốt lên đã lập tức hạ giọng.
Tuy hắn biết rõ linh thủy là bảo bối, nhưng cũng không thể uống nước mình vừa mới tắm được, vừa nhìn cũng thấy là nước bẩn mà.
Du Tiểu Mặc cảm thấy việc quan trọng bây giờ là phải dạy nó trở thành một tiểu yêu thú thích sạch sẽ mới được.
Năng lực thích ứng của Huyết Thương lang vốn rất mạnh, sau khi sinh ra chưa đầy một canh giờ, tiểu yêu thú đã có thể chạy nhảy khắp nơi, mà chuyện nó thích làm nhất chính là chạy vòng quanh Du Tiểu Mặc, giống như đang vẽ đường đánh dấu lãnh địa của mình vậy đó, chỉ là mảnh lãnh địa này sẽ luôn di động theo bước chân Du Tiểu Mặc.
Thời điểm Du Tiểu Mặc không có gì làm thì khá tốt, nhưng mỗi khi hắn bận rộn, tiểu yêu thú sẽ cắn gấu quần hắn, nhất định không cho hắn làm việc, chỉ là vừa sinh ra chưa đến một ngày, cho nên khí lực của tiểu yêu thú không thể nào lôi nổi Du Tiểu Mặc, vậy là nó bị Du Tiểu Mặc kéo đi.
Nhiều lần như vậy, cuối cùng Du Tiểu Mặc không thể nhịn được nữa, liền ôm nó lên, sau đó dùng một miếng vải buộc nó ở sau lưng, giống như địu em bé, rồi tiếp tục làm việc.
Mấy canh giờ sau, Du Tiểu Mặc rời khỏi không gian, không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm, hắn không ngờ tiểu yêu thú lại quấn người như vậy, chỉ là đáng tiếc không thể ôm nó ra ngoài, nếu như bị người khác phát hiện thì hắn sẽ thảm luôn đó.
Tuy rằng Du Tiểu Mặc cũng lo lắng nó sẽ chạy nhảy loạn trong không gian sẽ dẫm hỏng linh thảo trong ruộng, đành phải nhốt nó lại trong nhà gỗ, còn nghiêm nghị dặn dò nó không được nghịch đồ đạc trong phòng, cũng không quân tâm nó có hiểu hay không, nói xong liền rời khỏi không gian.
Chuyện tiểu yêu thú ra đời, Du Tiểu Mặc rất muốn tìm người đến để chia sẻ tâm trạng vui sướng này, chỉ là ngoại trừ Lăng Tiêu thì hắn chẳng có ai để nói được hết, cho nên Du Tiểu Mặc đành phải đợi Lăng Tiêu tự đến tìm mình.
Hôm nay Du Tiểu Mặc cũng không nhốt mình trong phòng luyện đan như mọi khi nữa, mà đi tới Linh Thảo Đường.
Đã qua một tháng kể từ lần lĩnh linh thảo trước của hắn, tuy rằng giờ hắn chẳng cần linh thảo cấp hai nữa, nhưng đã là một đan sư thì cũng nên làm dáng một chút, còn chuyện hắn đã là đan sư cấp ba, Du Tiểu Mặc tạm thời không định nói cho ai biết.
Đến Linh Thảo Đường, Du Tiểu Mặc không thấy Triệu Đạt Chu nữa, người trông coi hôm nay lại là Triệu sư bá, vẫn ngồi bất động trong quầy như một vị cao tăng đang ngồi thiền, nếu như theo tính cách mà nói, đúng là hai cha con họ chẳng có điểm gì giống nhau.
Du Tiểu Mặc vừa bước vào cửa Triệu Chân cũng đã phát hiện ra, đôi mắt thờ ơ bỗng hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Lại nói tiếp, thái độ bình thường của Triệu Chân đối với Du Tiểu Mặc là không thân không gần, nhưng cũng không xem thường Du Tiểu Mặc.
Tối thiểu nhất, là Triệu Chân chưa từng làm khó hắn, thậm chí còn có cảm giác hơi mở một mắt nhắm một mắt với hành vi của hắn. Có lẽ Triệu Chân không phải là người đầu tiên đối xử nhẹ nhàng với Du Tiểu Mặc, nhưng lại là một trong số ít đan sư để cho Du Tiểu Mặc có thiện cảm.
Sau khi nghe Triệu Đạt Chu kể lại về Du Tiểu Mặc, Triệu Chân hiếm thấy mà chủ động nói chuyện với hắn.
“Tới cũng đúng lúc, ta nghe Chu nhi nói, bình thường ngươi đều dựa vào luyện đan để kiếm tiền mua linh thảo, không đủ dùng sao?”
Du Tiểu Mặc chần chừ một lúc, ái ngại gật đầu, ngượng ngùng mà gãi đầu một cái, đương nhiên không thể nói thật rồi, cho nên chỉ có thể để cho Triệu sư bá hiểu lầm.
Triệu Chân cũng không hỏi Du Tiểu Mặc muốn lấy bao nhiêu mà rất thẳng thắn đưa số lượng linh thảo của hai tháng cho hắn, bởi vì điều này trái với quy định mà lúc trước ông ta nói với hắn, cho nên thời điểm Du Tiểu Mặc nhìn thấy số linh thảo này, trong mắt đều là kinh ngạc không thể che giấu.
“Triệu sư bá, ngài có phải lấy nhầm không, là một tháng chứ không phải hai tháng đâu?” Du Tiểu Mặc kinh ngạc nhìn số lượng linh thảo phía trên, hai tháng là một ngàn tám trăm cây, con số này cũng không ít.
“Không nhầm, chuyện của Chu nhi sư bá còn phải cám ơn ngươi, sau khi nghe lời ngươi, hắn càng ngày càng toàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà sư bá giao, sức mạnh linh hồn cũng tăng lên không ít, chắc không lâu sau có thể trở thành đan sư cấp bốn rồi.” Nói tới con trai mình, đường nét trên khuôn mặt Triệu Chân dường như trở nên dịu dàng hơn nhất nhiều.
Du Tiểu Mặc cũng có thể đoán được nguyên nhân đại khái, nhưng hắn cũng không dám nhận công về mình, “Sư bá, thực ra đó là vì cố gắng và lĩnh ngộ của ngũ sư huynh thôi, không liên quan gì tới con hết, mà số lượng hai tháng cũng quá nhiều, không phù hợp với quy tắc của Linh Thảo Đường đâu, nếu như ngài phá lệ với con, sau này sẽ khó khiến người khác nghe theo rồi, những sư huynh đệ khác cũng sẽ không phục.”
Hắn cũng không muốn Triệu sư bá bị trách phạt chỉ vì mình, hơn nữa với hắn hiện tại mà nói, sự trách phạt này căn bản là không cần thiết.
“Chỉ cần ngươi không nói thì sẽ không ai biết, chuyện kiểm toán cuối tháng ngươi cũng không cần lo.” Triệu Chân lắc đầu, kiên định nói, lời này hiển nhiên là đã được Triệu Đạt Chu kể cho nghe rồi.
Du Tiểu Mặc rơi vào đường cùng, đành phải nhận lấy ý tốt này, ôm một ngàn tám trăm cây linh thảo để vào trong túi trữ vật, bây giờ thì vui rồi, hắn còn cảm giác mình thiếu ân tình của họ, cuối cùng cũng tới phiên hắn trả lại ân tình rồi.
Tạ ơn Triệu Chân xong, Du Tiểu Mặc ôm túi trữ vật đầy linh thảo mà rời khỏi Linh Thảo Đường.
Hắn cũng không về phòng, mà chuyển hướng qua Tàng Thư Các, “hình phạt” ba ngày đã qua, bây giờ hắn có thể vào Tàng Thư Các rồi.
Bởi vì lần trước bị phạt cho nên Du Tiểu Mặc mới chỉ kịp xem được một quyển sách về yêu thú cấp cao, còn mấy quyển về yêu thú trung giai kia chưa xem xong, lần này hắn quyết định phải đọc hết mới được.
Lúc tới Tàng Thư Các, mấy hộ vệ giáp bạc kia đã rút quân từ lúc nào rồi, có lẽ là vì đã bắt được nội gián, cho nên không cần canh chừng cẩn mật nữa.
Du Tiểu Mặc đi thẳng vào bên trong, Tôn trưởng lão lập tức nhìn về phía hắn, ánh mắt kia như đang nói ‘Sao bây giờ ngươi mới tới’ vậy, đại khái là chuyện kia xảy ra đã hơn ba ngày rồi, Tôn trưởng lão còn tưởng rằng vừa hết ba ngày hắn sẽ chạy tới đây ngay.
Du Tiểu Mặc ngại ngùng vuốt mũi một cái.
Hắn cũng không thể nói với Tôn trưởng lão, vì mấy ngày này đều lo nghĩ cho tiểu yêu thú, nên mới quên béng mất việc này.
Đương nhiên Tôn trưởng lão cũng không hỏi ra lời, sau khi đưa lệnh bài cho hắn thì nhắm mắt lại, thái độ vẫn lạnh lùng như trước, nhưng Du Tiểu Mặc lại cảm thấy, thực ra đây cũng là một trong số ít những người đối tốt với hắn.
Cầm lệnh bài đi đến tầng hai Tây Các, Du Tiểu Mặc đã thấy bên trong có không ít người.
Thời gian càng gần ngày Thiên Đường Cảnh mở ra, thì càng nhiều người muốn tới Tàng Thư Các, tuy rằng Tàng Thư Các yêu cầu phải yên lặng, nhưng cũng không cấm mọi người mở miệng, có mấy người còn chui vào chỗ khuất khẽ thì thầm với nhau.
Du Tiểu Mặc đi qua từng giá sách, nhìn thấy trên giá chứa sách vở về yêu thú gần như tràn đầy, sự bình tĩnh trong mắt lúc nãy đã đổi thành vui sướng không thể giấu nổi, có vẻ như thời gian cao điểm qua đã qua, cho nên bây giờ không còn ai muốn mượn sách về yêu thú nữa.
Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc vội vàng đi tới, chỉ nhìn lướt qua cũng đã thấy quyển sách mà hắn muốn tìm, sách về yêu thú trung giai còn nhiều hơn yêu thú cấp thấp, có tất cả sáu quyển, chỉ là hắn đã đọc hết một quyển rồi.
Du Tiểu Mặc thò tay muốn lấy năm quyển kia, bên cạnh cũng có một cánh tay đột nhiên vươn lên, nhanh chóng cầm lấy trọn bộ sách về yêu thú trung giai.
Du Tiểu Mặc ngẩng đầu nhìn sang chủ nhân của bàn tay kia, là một người hắn không hề biết.
Xem đạo bào trên người nam tử này, là đệ tử Võ Hệ, thấy hắn nhìn qua, nam tử còn nở nụ cười với hắn, tuy là cười nhưng chẳng có chút thân thiện nào, mà còn có địch ý cùng chán ghét không thể bỏ qua nổi.
Du Tiểu Mặc không hiểu sao, hình như hắn không biết người này mà.
Trên thực tế, nam tử kia cũng chưa từng gặp Du Tiểu Mặc, nhưng gã vẫn biết rõ về Du Tiểu Mặc, bởi vì Lý Tuấn là bạn thân của gã.
Nhìn thấy nét mặt nghi ngờ của Du Tiểu Mặc, nụ cười trên mặt nam tử phai nhạt một chút, dùng giọng nói hơi cay nghiệt mà nói với hắn, “Du Tiểu Mặc, bởi vì ngươi mà Lý Tuấn không thể vào Tàng Thư Các trong một năm, ngươi đúng là có tài thật đó, không chỉ có đại sư huynh che chở cho ngươi, ngay cả Tôn trưởng lão cũng thiên vị ngươi.”
Bởi vì không thể ra vào Tàng Thư Các, mà tư liệu về yêu thú thì không được mượn về, vậy là trừ khi có người kể lại cho Lý Tuấn, nếu không trong một năm gã đừng hy vọng sờ tay vào mấy tư liệu này, mà không lâu sau Thiên Đường Cảnh đã mở ra rồi, cho nên chuyện này là một sự đả kích rất lớn với Lý Tuấn.
Nghe câu nói như ra mặt bênh vực kẻ yếu kia, Du Tiểu Mặc cười đầy bất đắc dĩ.
Nam tử kia thấy hắn cười, lập tức lạnh mặt, “Ngươi cười cái gì?”
Du Tiểu Mặc nhíu mày nhìn gã, “Hình như ngươi nhầm rồi, sở dĩ Lý sư huynh bị phạt là do hắn làm trái với quy định của Tàng Thư Các, nếu như hắn không làm sai, cũng sẽ không rơi vào kết cục này.”
Tuy hắn không thích cãi cọ với người khác, nhưng hắn càng không thích người ta đổ vấy sai lầm lên người mình, cái loại cảm giác này giống như bắt hắn chịu tiếng xấu thay cho người khác vậy đó, mà cái loại oan ức này kiếp trước hắn đã gánh vác cho em trai nhiều lắm rồi.
Nam tử kia bị hắn nói đến sắc mặt lúc trắng lúc xanh, chỉ là đến cùng hắn không nói sai.
Du Tiểu Mặc thấy gã không nói ra lời, cho nên không thèm đôi co nữa, cầm một quyển sách khác trên giá, vừa xoay người đã đụng vào một bức tường làm bằng thịt, thực ra cũng chẳng giống thịt tẹo nào, cứng rắn tới nỗi cái mũi hắn muốn lệch sang một bên rồi, cuối cùng vẫn phải nhịn đau vội vàng nói xin lỗi, “Thật xin lỗi, ta không cố ý…”
“Ha ha!” Trên đầu lập tức vang lên một giọng cười vui sướng.
Cái tiếng cười này hết sức quen thuộc luôn!
Du Tiểu Mặc lập tức ngẩng đầu, vừa nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú kia lập tức ngạc nhiên mà kêu một tiếng, “Lăng sư huynh? Sao ngươi lại ở đây?” Cũng may mà hắn còn nhớ rõ mình đang đứng ở Tàng Thư Các, vừa thốt lên đã lập tức hạ giọng.
Tác giả :
Doãn Gia