Thuyền Trưởng Đam Mê (The Captain Of All Pleasures)
Chương 27
Sáng sớm hôm sau, Derek nuốt vội cà phê, sẵn sàng cưỡi ngựa tới Dinh thự Atworth, nhưng mẹ anh đã ngăn anh lại. “Mẹ cần nói chuyện với con.”
Anh lắc đầu. “Để sau ạ.”
Bà tiến tới đứng trước mặt anh. “Không! Không đợi được.”
Anh cau mày với bà, nhưng bà không chịu lùi bước. “Mẹ muốn nói với con là không điều gì có thể biện hộ cho hành vi của con đêm qua. Thô bạo với Tiểu thư Christina như thế! Mẹ đã trông thấy con ép cô ấy ra ngoài ban công. Mẹ đã trông thấy cô ấy cố gắng tránh xa con. Mẹ biết con đã trải qua nhiều chuyện, nhưng con phải bắt đầu chịu trách nhiệm cho hành động của mình đi. Không gì có thể bào chữa cho hành vi của con.”
“Cô ấy là Nicole Lassiter.”
Amanda cau mày rồi phát ra tiếng nấc. “C-cái gì? Không thể nào,” bà kêu lên. “Cô ấy chính là đứa con gái nghèo khổ mà con cứ tơ tưởng suốt từ khi trở về đấy sao? Không thể có chuyện đó được!”
“Cô ấy đã sống trên tàu của con hàng tháng trời. Con nghĩ là con nhận ra cô ấy.”
Grant đang đi xuống cầu thang. “Ai sống trên tàu anh hàng tháng trời cơ?” cậu ta hỏi, rót cho mình một cốc cà phê ở tủ búp-phê.
“Mẹ tin là chúng ta đang nói chuyện về Tiểu thư Christina,” Amanda trả lời bằng giọng không bình thường.
Grant cau mày. “Tiểu thư Christina –“
“Là Nicole Lassiter,” Amanda kết thúc.
Trông Grant như thể cậu ta đang phải nuốt những tràng cười vào trong. “Tiểu thư Christina là con gái của Lassiter ư? Anh sắp cưới con gái của Lassiter?” Cậu ta lắc đầu và cười khúc khích.
“Nếu cô ấy chấp nhận anh.”
“Anh sẽ thành người một nhà với cha cô ta mãi mãi,” Grant chỉ ra, vuốt nước mắt. “Làm sao anh xử lý được?”
Với biểu hiện đau khổ, Derek nói, “Anh sẽ làm việc phải làm.”
Amanda chen ngang, “Tất cả những điều này đều có thể là suy nghĩ vớ vẩn – bề ngoài cho thấy cô ấy không hoàn toàn muốn ngả theo con.”
“Cô ấy đã phát hiện ra con có vợ.”
“Chờ đã, em đã ở đó,” Grant nói. “Lydia trườn tới trước mặt Tiểu thư Christina và giải thích rằng cô ta là nữ bá tước Stanhope.”
Lydia và Nicole ở cùng một chỗ? “Phản ứng của Nicole thế nào?”
“Cô ấy ngất xỉu tại chỗ.”
Derek xoa một bàn tay lên mặt. Lạy Chúa, đáng lẽ anh đã có thể giúp nàng khỏi phải chịu cảnh đó. Anh phải gặp nàng và giải thích.
Amanda đặt một bàn tay lên cánh tay anh. “Derek, nghe mẹ này. Mẹ không biết mọi chuyện đã xảy ra, nhưng con không thể nào cứ chạy đi thế này.”
“Thế nào?”
Grant rõ ràng rất vui được trả lời, “Anh cạo râu thiếu một chỗ, và hai chiếc giày của anh không cùng đôi.”
Anh cau có nhìn xuống đôi giày nhưng tiếp tục đi ra cửa.
“Bất kể chuyện gì đã xảy ra giữa con và cô gái đó cũng không làm cho con có thể tới Dinh thự Atworth trong bộ dạng thế kia được.”
Anh có thể thừa nhận rằng anh đã không lên kế hoạch tử tế gì lắm, vì anh còn quá rối trí khi cuối cùng cũng tìm được nàng. Nhưng anh… nhớ nàng, và biết rằng nàng sống cách anh không quá một dặm khiến cho anh phát điên.
“Con đã chờ đủ lâu rồi.”
“Còn cô ấy?” bà Amanda hỏi.
“Ý mẹ là gì?”
“Nếu cô ấy là Nicole Lassiter, cô ấy đã có đủ thời gian để hồi phục lại từ lần con bỏ rơi cô ấy chưa?”
“Con sẽ -“
“Rất tốt. Mẹ thấy là người ta chẳng muốn cũng chẳng cần lời khuyên của mẹ,” bà quát. “Mẹ sẽ về Whitestone.”
Grant chỉ ra, “Vẫn còn vài tuần nữa mới hết mùa hội.”
“Không thành vấn đề,” bà chua chát nói, không hề rời mắt khỏi mặt Derek. “Mẹ từ chối ở lại đây trong khi con hành xử thế này. Ít nhất mẹ cũng có một cái cớ để không có mặt tại đây trong khi con tự làm xấu mặt mình thêm nữa.”
Khi Derek bước ra khỏi cửa, anh nghe thấy bà thở dài và nói, “Tình yêu đã biến nó thành một thằng ngốc. Grant, mẹ sẽ bóp cổ con nếu con cũng cư xử như thế này.”
Khi Derek một lần nữa đứng ngoài bậc cửa Dinh thự Atworth, anh gõ cửa, và sau vài phút, cùng một người quản gia thở khò khè ra trả lời.
Người đàn ông che giấu sự ngạc nhiên của ông ta khi Derek hỏi, “Ta muốn gặp Nicole.”
Ông ta hít một hơi dài, ầm ĩ và tuyên bố, “Bây giờ tiểu thư không có nhà.”
Derek mỉm cười trong lúc nhìn xuống. Khi anh ngẩng đầu lên, biểu hiện của anh bình tĩnh. “Bây giờ là bảy giờ sáng.”
“Kể cả thế, tiểu thư cũng không có nhà.”
“Ông sẽ nói với ta điều tương tự bất kể ngày hôm nay ta đến đây bao nhiêu lần, phải không?”
Anh nhận ra một cái gật đầu rất nhẹ ngay khi người đàn ông nói, “Tiểu thư không –“
Với một bàn tay giơ lên, Derek lắc đầu. “Ta hiểu rồi.”
Quyết định không vật lộn với những người hầu lần nữa, anh gật đầu với người quản gia và bước xuống bậc cấp. Ngay khi cửa đóng lại, Derek rẽ ra sau nhà, nơi anh đã nhìn thấy một bức tường bao vườn có tường vy che phủ. Anh nín thở khi kéo then cài cổng, nhưng nó mở ra dễ dàng. Anh bước vào và tiếp cận với phía sau nhà. Ngay khi đứng trên bậc cấp hành lang, anh đã trông thấy nàng.
Mặc dù mới sáng sớm, Nicole đã ngồi bên chiếc bàn đặt ngoài hiên dưới những đoá hoa anh đào nở rộ, lơ đãng gõ gõ trái dâu tây vào môi dưới và lờ đi ấm trà bốc khói và tờ báo đặt trước mặt nàng. Nàng nhìn ra khắp khu vườn tuyệt đẹp, nhưng chìm trong suy tưởng, mơ màng.
Nicole dựa ra sau ghế, nghĩ lại những sự kiện của đêm vừa qua. Sutherland đã không yêu cầu được tha thứ, thậm chí không yêu cầu nàng cưới anh ta. Anh ta chỉ đơn giản là tuyên bố như thế. Một lần nữa, bất chấp trông đợi của nàng, những giọt nước mắt lại không chịu rơi.
Nàng không hiểu điều gì khiến người đàn ông đó hành xử như thế. Trơ trẽn và kiêu ngạo không đủ mạnh để mô tả anh ta. Sự giận dữ trào dâng trong nàng. Tất cả những đêm khuya nàng tưởng tượng anh ta quỳ xuống cầu xin tha thứ - vậy mà anh ta vẫn trông đợi họ sẽ nối lại cái anh ta đã tàn nhẫn cắt bỏ.
Cứ như là nàng sẽ lấy anh ta vậy! Nàng có cả đống người theo đuổi, những người đã dựng dậy niềm kiêu hãnh bị đốn gục của nàng. Nàng sẽ chọn một người mang tới cho nàng cuộc đời bình lặng, đẹp đẽ. Nàng sẽ khiến nó tốt đẹp. Mặc dù nàng không thể nếu Sutherland cứ tiếp tục trò hề của anh ta. Lạ lùng làm sao là sau ngần ấy năm bà ngoại nàng đã lo lắng về cách cư xử của Nicole trước giới thượng lưu, và giờ một tên bá tước láo xược lại sắp sửa huỷ hoại nàng.
Đột nhiên, nàng đông cứng. Ngoài khoé mắt, gần ngôi nhà, nàng có thể trông thấy – không, không thể là anh ta. Nàng quay người. Sutherland!
Nàng không ngạc nhiên khi có cảm giác thắt ngực không tả nổi trước hình ảnh anh ta, nhưng vẫn phải chiến đấu với nó. Nàng buộc mắt mình nhìn đi chỗ khác, buộc mình đứng dậy khỏi ghế, và bắt đầu trở lui. Khi nàng phải đi ngang qua Derek, anh ta nắm tay nàng.
“Anh đang làm gì đấy, Sutherland?”
“Chúng ta sẽ kết hôn.”
Không phải nữa chứ. Sự hoảng loạn phản kháng trong người nàng. “Anh mất trí rồi à?”
“Không, anh đang suy nghĩ mạch lạc hơn bất kỳ lúc nào khác. Anh sẽ đưa em tới Gretna Green.”
Nàng hổn hển và cuối cùng kêu lên. “Còn khuya! Tại sao tôi lại phải cưới anh trong khi tôi ghê tởm anh?” Và tại sao nàng không thể khiến cho giọng mình ghê gớm như trong lòng đang cảm thấy?
Anh ta vươn tay ra vuốt tóc trên trán nàng, và sau lần thử đầu tiên, nàng dường như không thể tránh xa khỏi anh ta. Chẳng lẽ nàng nhớ anh ta đến thế? Đủ để biến thành con rối trước sự đụng chạm nhẹ nhất của anh ta?
“Tin anh đi – em không muốn cưới một trong những tên đần kia đâu. Họ không đủ đàn ông dành cho em.”
Nàng không nghi ngờ chuyện đó. “Còn anh thì có à?”
“Đúng vậy.”
Tên kiêu ngạo! Nàng hổ thẹn vì sự yếu đuối của mình, bị hạ bằng một cú vuốt khác trên tóc nàng. Nàng không thể suy nghĩ khi anh ta làm thế, và anh ta biết điều đó.
Anh ta lợi dụng sự bình tĩnh tạm thời của nàng bằng cách nắm lấy tay nàng và kéo nàng xuống bậc cấp. “Chúng ta sẽ nói chuyện ở trong xe.”
“Không,” nàng ré lên khi lùi lại. “Tôi không lấy anh đâu. Và kể cả khi tôi muốn – mà tôi không muốn – anh cũng không thể bước vào đây và làm như là anh sở hữu tôi. Tôi có một gia đình và các bổn phận. Anh có từng nghĩ tới là họ cũng muốn hiện diện trong đám cưới của tôi không?”
“Vậy thì chúng ta sẽ cưới hai lần.”
“Một lần nữa, tôi không –“
Chapman xuất hiện ở cánh cửa ra hiên, lịch sự hắng giọng. “Cô có ổn không, tiểu thư? Tôi có cần gọi bà hầu tước không?”
“Không! Không cần –“
“Bà ta ở đây à?” Derek hỏi.
Với hơi thở như sáo, Chapman nghiêng đầu về phía cửa, và trước khi Nicole có thể nói lời phản đối, Derek nửa kéo nửa lôi nàng theo hướng ấy. Bà ngoại nàng sẽ nghĩ gì khi một người đàn ông to lớn lôi nàng vào trong phòng khách riêng u ám của bà?
Nàng cũng tự hỏi tại sao nàng chỉ dành cho anh ta sự phản đối chiếu lệ, tại sao nàng lại điên rồ tuân theo cách cư xử trịch thượng của anh ta.
Khi họ tới ngưỡng cửa phòng khách, anh gọi bà hầu tước, “Thưa bà –“
“Anh muốn gì? Tôi không bị lãng tai,” bà chen ngang mà không ngẩng đầu lên, làm rõ rằng món đồ thêu còn hấp dẫn bà hơn.
Anh không do dự. “Tôi là Derek Andrew Sutherland, bá tước Stanhope thứ sáu, và đang mang cháu gái bà tới Gretna Green để cưới cô ấy.”
Bà quả phụ thở dài sốt ruột. “Nếu anh phải làm thế…”
Derek dừng lại, rành rành kinh ngạc. “Những đồ đạc của cô ấy – liệu bà có thể gửi những đồ đạc của cô ấy tới Quán trọ Bickham tối nay không?”
Bà ngoại nàng gật đầu, như thể anh ta chỉ đang yêu cầu bà chuyền tay lọ muối.
Đôi mắt Nicole mở lớn, và anh lợi dụng sự choáng váng của nàng bằng cách kéo nàng tới cửa lần nữa. Nicole nhìn lại, kinh ngạc.
Trên mặt bà hầu tước có một nụ cười.
“Nếu anh không biết nhiều hơn thế,” Derek nhận xét khi anh đẩy Nicole vào trong xe ngựa, “Anh sẽ nghĩ là tại bà già thích anh.” Anh ta giữ giọng bình thường, như thể họ đang chuyện phiếm bên tách trà. Việc đó khiến cho Nicole khó lòng sắp xếp suy nghĩ của mình. Nàng muốn nghe có vẻ điềm tĩnh với anh, chỉ ra một cách hợp tình hợp lý tại sao họ không hợp nhau, nhưng nàng nghe như là một bà bán cá nếu so với giọng điệu của anh ta.
Nàng tự nhạo mình bằng cách nhớ lại nàng đã bực tức trước sự lừa lọc, trước ảo tưởng của anh ta rằng nàng sẽ lao đến và cưới anh ta ra sao. Những ý nghĩ của nàng ào ào như thác đổ. “Đây là hành động bắt cóc! Giống như lần trước – Tôi sẽ không chấp nhận – không lần nào nữa – không phải từ anh.”
“Đây không phải là bắt cóc. Mà là bỏ trốn,” anh chỉ ra một cách hợp lý.
“Bỏ trốn? Tôi sẽ không lấy anh. Tôi không chịu! Tôi không thể tin tưởng anh – anh đã từng bỏ rơi tôi.” Cuối cùng giọng nàng cũng vỡ ra. Những giọt nước mắt nóng hổi trào ra, thay thế những giọt nàng đã lau đi. “Chưa từng có điều gì làm tôi đau đớn đến thế, và tôi sẽ bị nguyền rủa nếu đặt mình vào chuyện đó một lần nữa.”
Anh lắc đầu. “Để sau ạ.”
Bà tiến tới đứng trước mặt anh. “Không! Không đợi được.”
Anh cau mày với bà, nhưng bà không chịu lùi bước. “Mẹ muốn nói với con là không điều gì có thể biện hộ cho hành vi của con đêm qua. Thô bạo với Tiểu thư Christina như thế! Mẹ đã trông thấy con ép cô ấy ra ngoài ban công. Mẹ đã trông thấy cô ấy cố gắng tránh xa con. Mẹ biết con đã trải qua nhiều chuyện, nhưng con phải bắt đầu chịu trách nhiệm cho hành động của mình đi. Không gì có thể bào chữa cho hành vi của con.”
“Cô ấy là Nicole Lassiter.”
Amanda cau mày rồi phát ra tiếng nấc. “C-cái gì? Không thể nào,” bà kêu lên. “Cô ấy chính là đứa con gái nghèo khổ mà con cứ tơ tưởng suốt từ khi trở về đấy sao? Không thể có chuyện đó được!”
“Cô ấy đã sống trên tàu của con hàng tháng trời. Con nghĩ là con nhận ra cô ấy.”
Grant đang đi xuống cầu thang. “Ai sống trên tàu anh hàng tháng trời cơ?” cậu ta hỏi, rót cho mình một cốc cà phê ở tủ búp-phê.
“Mẹ tin là chúng ta đang nói chuyện về Tiểu thư Christina,” Amanda trả lời bằng giọng không bình thường.
Grant cau mày. “Tiểu thư Christina –“
“Là Nicole Lassiter,” Amanda kết thúc.
Trông Grant như thể cậu ta đang phải nuốt những tràng cười vào trong. “Tiểu thư Christina là con gái của Lassiter ư? Anh sắp cưới con gái của Lassiter?” Cậu ta lắc đầu và cười khúc khích.
“Nếu cô ấy chấp nhận anh.”
“Anh sẽ thành người một nhà với cha cô ta mãi mãi,” Grant chỉ ra, vuốt nước mắt. “Làm sao anh xử lý được?”
Với biểu hiện đau khổ, Derek nói, “Anh sẽ làm việc phải làm.”
Amanda chen ngang, “Tất cả những điều này đều có thể là suy nghĩ vớ vẩn – bề ngoài cho thấy cô ấy không hoàn toàn muốn ngả theo con.”
“Cô ấy đã phát hiện ra con có vợ.”
“Chờ đã, em đã ở đó,” Grant nói. “Lydia trườn tới trước mặt Tiểu thư Christina và giải thích rằng cô ta là nữ bá tước Stanhope.”
Lydia và Nicole ở cùng một chỗ? “Phản ứng của Nicole thế nào?”
“Cô ấy ngất xỉu tại chỗ.”
Derek xoa một bàn tay lên mặt. Lạy Chúa, đáng lẽ anh đã có thể giúp nàng khỏi phải chịu cảnh đó. Anh phải gặp nàng và giải thích.
Amanda đặt một bàn tay lên cánh tay anh. “Derek, nghe mẹ này. Mẹ không biết mọi chuyện đã xảy ra, nhưng con không thể nào cứ chạy đi thế này.”
“Thế nào?”
Grant rõ ràng rất vui được trả lời, “Anh cạo râu thiếu một chỗ, và hai chiếc giày của anh không cùng đôi.”
Anh cau có nhìn xuống đôi giày nhưng tiếp tục đi ra cửa.
“Bất kể chuyện gì đã xảy ra giữa con và cô gái đó cũng không làm cho con có thể tới Dinh thự Atworth trong bộ dạng thế kia được.”
Anh có thể thừa nhận rằng anh đã không lên kế hoạch tử tế gì lắm, vì anh còn quá rối trí khi cuối cùng cũng tìm được nàng. Nhưng anh… nhớ nàng, và biết rằng nàng sống cách anh không quá một dặm khiến cho anh phát điên.
“Con đã chờ đủ lâu rồi.”
“Còn cô ấy?” bà Amanda hỏi.
“Ý mẹ là gì?”
“Nếu cô ấy là Nicole Lassiter, cô ấy đã có đủ thời gian để hồi phục lại từ lần con bỏ rơi cô ấy chưa?”
“Con sẽ -“
“Rất tốt. Mẹ thấy là người ta chẳng muốn cũng chẳng cần lời khuyên của mẹ,” bà quát. “Mẹ sẽ về Whitestone.”
Grant chỉ ra, “Vẫn còn vài tuần nữa mới hết mùa hội.”
“Không thành vấn đề,” bà chua chát nói, không hề rời mắt khỏi mặt Derek. “Mẹ từ chối ở lại đây trong khi con hành xử thế này. Ít nhất mẹ cũng có một cái cớ để không có mặt tại đây trong khi con tự làm xấu mặt mình thêm nữa.”
Khi Derek bước ra khỏi cửa, anh nghe thấy bà thở dài và nói, “Tình yêu đã biến nó thành một thằng ngốc. Grant, mẹ sẽ bóp cổ con nếu con cũng cư xử như thế này.”
Khi Derek một lần nữa đứng ngoài bậc cửa Dinh thự Atworth, anh gõ cửa, và sau vài phút, cùng một người quản gia thở khò khè ra trả lời.
Người đàn ông che giấu sự ngạc nhiên của ông ta khi Derek hỏi, “Ta muốn gặp Nicole.”
Ông ta hít một hơi dài, ầm ĩ và tuyên bố, “Bây giờ tiểu thư không có nhà.”
Derek mỉm cười trong lúc nhìn xuống. Khi anh ngẩng đầu lên, biểu hiện của anh bình tĩnh. “Bây giờ là bảy giờ sáng.”
“Kể cả thế, tiểu thư cũng không có nhà.”
“Ông sẽ nói với ta điều tương tự bất kể ngày hôm nay ta đến đây bao nhiêu lần, phải không?”
Anh nhận ra một cái gật đầu rất nhẹ ngay khi người đàn ông nói, “Tiểu thư không –“
Với một bàn tay giơ lên, Derek lắc đầu. “Ta hiểu rồi.”
Quyết định không vật lộn với những người hầu lần nữa, anh gật đầu với người quản gia và bước xuống bậc cấp. Ngay khi cửa đóng lại, Derek rẽ ra sau nhà, nơi anh đã nhìn thấy một bức tường bao vườn có tường vy che phủ. Anh nín thở khi kéo then cài cổng, nhưng nó mở ra dễ dàng. Anh bước vào và tiếp cận với phía sau nhà. Ngay khi đứng trên bậc cấp hành lang, anh đã trông thấy nàng.
Mặc dù mới sáng sớm, Nicole đã ngồi bên chiếc bàn đặt ngoài hiên dưới những đoá hoa anh đào nở rộ, lơ đãng gõ gõ trái dâu tây vào môi dưới và lờ đi ấm trà bốc khói và tờ báo đặt trước mặt nàng. Nàng nhìn ra khắp khu vườn tuyệt đẹp, nhưng chìm trong suy tưởng, mơ màng.
Nicole dựa ra sau ghế, nghĩ lại những sự kiện của đêm vừa qua. Sutherland đã không yêu cầu được tha thứ, thậm chí không yêu cầu nàng cưới anh ta. Anh ta chỉ đơn giản là tuyên bố như thế. Một lần nữa, bất chấp trông đợi của nàng, những giọt nước mắt lại không chịu rơi.
Nàng không hiểu điều gì khiến người đàn ông đó hành xử như thế. Trơ trẽn và kiêu ngạo không đủ mạnh để mô tả anh ta. Sự giận dữ trào dâng trong nàng. Tất cả những đêm khuya nàng tưởng tượng anh ta quỳ xuống cầu xin tha thứ - vậy mà anh ta vẫn trông đợi họ sẽ nối lại cái anh ta đã tàn nhẫn cắt bỏ.
Cứ như là nàng sẽ lấy anh ta vậy! Nàng có cả đống người theo đuổi, những người đã dựng dậy niềm kiêu hãnh bị đốn gục của nàng. Nàng sẽ chọn một người mang tới cho nàng cuộc đời bình lặng, đẹp đẽ. Nàng sẽ khiến nó tốt đẹp. Mặc dù nàng không thể nếu Sutherland cứ tiếp tục trò hề của anh ta. Lạ lùng làm sao là sau ngần ấy năm bà ngoại nàng đã lo lắng về cách cư xử của Nicole trước giới thượng lưu, và giờ một tên bá tước láo xược lại sắp sửa huỷ hoại nàng.
Đột nhiên, nàng đông cứng. Ngoài khoé mắt, gần ngôi nhà, nàng có thể trông thấy – không, không thể là anh ta. Nàng quay người. Sutherland!
Nàng không ngạc nhiên khi có cảm giác thắt ngực không tả nổi trước hình ảnh anh ta, nhưng vẫn phải chiến đấu với nó. Nàng buộc mắt mình nhìn đi chỗ khác, buộc mình đứng dậy khỏi ghế, và bắt đầu trở lui. Khi nàng phải đi ngang qua Derek, anh ta nắm tay nàng.
“Anh đang làm gì đấy, Sutherland?”
“Chúng ta sẽ kết hôn.”
Không phải nữa chứ. Sự hoảng loạn phản kháng trong người nàng. “Anh mất trí rồi à?”
“Không, anh đang suy nghĩ mạch lạc hơn bất kỳ lúc nào khác. Anh sẽ đưa em tới Gretna Green.”
Nàng hổn hển và cuối cùng kêu lên. “Còn khuya! Tại sao tôi lại phải cưới anh trong khi tôi ghê tởm anh?” Và tại sao nàng không thể khiến cho giọng mình ghê gớm như trong lòng đang cảm thấy?
Anh ta vươn tay ra vuốt tóc trên trán nàng, và sau lần thử đầu tiên, nàng dường như không thể tránh xa khỏi anh ta. Chẳng lẽ nàng nhớ anh ta đến thế? Đủ để biến thành con rối trước sự đụng chạm nhẹ nhất của anh ta?
“Tin anh đi – em không muốn cưới một trong những tên đần kia đâu. Họ không đủ đàn ông dành cho em.”
Nàng không nghi ngờ chuyện đó. “Còn anh thì có à?”
“Đúng vậy.”
Tên kiêu ngạo! Nàng hổ thẹn vì sự yếu đuối của mình, bị hạ bằng một cú vuốt khác trên tóc nàng. Nàng không thể suy nghĩ khi anh ta làm thế, và anh ta biết điều đó.
Anh ta lợi dụng sự bình tĩnh tạm thời của nàng bằng cách nắm lấy tay nàng và kéo nàng xuống bậc cấp. “Chúng ta sẽ nói chuyện ở trong xe.”
“Không,” nàng ré lên khi lùi lại. “Tôi không lấy anh đâu. Và kể cả khi tôi muốn – mà tôi không muốn – anh cũng không thể bước vào đây và làm như là anh sở hữu tôi. Tôi có một gia đình và các bổn phận. Anh có từng nghĩ tới là họ cũng muốn hiện diện trong đám cưới của tôi không?”
“Vậy thì chúng ta sẽ cưới hai lần.”
“Một lần nữa, tôi không –“
Chapman xuất hiện ở cánh cửa ra hiên, lịch sự hắng giọng. “Cô có ổn không, tiểu thư? Tôi có cần gọi bà hầu tước không?”
“Không! Không cần –“
“Bà ta ở đây à?” Derek hỏi.
Với hơi thở như sáo, Chapman nghiêng đầu về phía cửa, và trước khi Nicole có thể nói lời phản đối, Derek nửa kéo nửa lôi nàng theo hướng ấy. Bà ngoại nàng sẽ nghĩ gì khi một người đàn ông to lớn lôi nàng vào trong phòng khách riêng u ám của bà?
Nàng cũng tự hỏi tại sao nàng chỉ dành cho anh ta sự phản đối chiếu lệ, tại sao nàng lại điên rồ tuân theo cách cư xử trịch thượng của anh ta.
Khi họ tới ngưỡng cửa phòng khách, anh gọi bà hầu tước, “Thưa bà –“
“Anh muốn gì? Tôi không bị lãng tai,” bà chen ngang mà không ngẩng đầu lên, làm rõ rằng món đồ thêu còn hấp dẫn bà hơn.
Anh không do dự. “Tôi là Derek Andrew Sutherland, bá tước Stanhope thứ sáu, và đang mang cháu gái bà tới Gretna Green để cưới cô ấy.”
Bà quả phụ thở dài sốt ruột. “Nếu anh phải làm thế…”
Derek dừng lại, rành rành kinh ngạc. “Những đồ đạc của cô ấy – liệu bà có thể gửi những đồ đạc của cô ấy tới Quán trọ Bickham tối nay không?”
Bà ngoại nàng gật đầu, như thể anh ta chỉ đang yêu cầu bà chuyền tay lọ muối.
Đôi mắt Nicole mở lớn, và anh lợi dụng sự choáng váng của nàng bằng cách kéo nàng tới cửa lần nữa. Nicole nhìn lại, kinh ngạc.
Trên mặt bà hầu tước có một nụ cười.
“Nếu anh không biết nhiều hơn thế,” Derek nhận xét khi anh đẩy Nicole vào trong xe ngựa, “Anh sẽ nghĩ là tại bà già thích anh.” Anh ta giữ giọng bình thường, như thể họ đang chuyện phiếm bên tách trà. Việc đó khiến cho Nicole khó lòng sắp xếp suy nghĩ của mình. Nàng muốn nghe có vẻ điềm tĩnh với anh, chỉ ra một cách hợp tình hợp lý tại sao họ không hợp nhau, nhưng nàng nghe như là một bà bán cá nếu so với giọng điệu của anh ta.
Nàng tự nhạo mình bằng cách nhớ lại nàng đã bực tức trước sự lừa lọc, trước ảo tưởng của anh ta rằng nàng sẽ lao đến và cưới anh ta ra sao. Những ý nghĩ của nàng ào ào như thác đổ. “Đây là hành động bắt cóc! Giống như lần trước – Tôi sẽ không chấp nhận – không lần nào nữa – không phải từ anh.”
“Đây không phải là bắt cóc. Mà là bỏ trốn,” anh chỉ ra một cách hợp lý.
“Bỏ trốn? Tôi sẽ không lấy anh. Tôi không chịu! Tôi không thể tin tưởng anh – anh đã từng bỏ rơi tôi.” Cuối cùng giọng nàng cũng vỡ ra. Những giọt nước mắt nóng hổi trào ra, thay thế những giọt nàng đã lau đi. “Chưa từng có điều gì làm tôi đau đớn đến thế, và tôi sẽ bị nguyền rủa nếu đặt mình vào chuyện đó một lần nữa.”
Tác giả :
Kresley Cole