Thuyền Trưởng Đam Mê (The Captain Of All Pleasures)
Chương 14
“Vì Chúa, anh ta đang làm gì vậy?” Nàng không thèm giấu nỗi lo cho Sutherland khỏi Chancey hay bất kì người nào gần bên. “Buồm của anh ta đã hạ - con không hiểu.”
Chancey nắm lấy ống nhòm của nàng, rồi lẩm bẩm, “Tên ngu ngốc chết tiệt.”
“Tại sao anh ta –? Chúng ta phải giúp họ!”
Nàng phải hét toáng những câu cuối bởi vì ngay lúc ấy, gió của cơn bão gào rú trên đầu họ và đẩy bật chiếc tàu lên trước, quá nhanh kể cả với Bella Nicola, và cần tới tất cả thủy thủ để hạ buồm xuống.
“Thôi lo lắng đi,” Chancey ra lệnh với một cú chạm vào cằm nàng. “Chúng ta sẽ hạ vài cánh buồm xuống và sang đằng đó.”
Nàng dành cho ông một cái gật đầu nhanh gọn và đến chỗ bánh lái, chỗ duy nhất nàng có thể giúp đỡ thủy thủ của mình bằng sức lực bởi vì tất cả mọi người đều quá sợ cha nàng không cho phép nàng lại gần cột buồm. Nhiều phút trôi qua khi nàng kéo và đẩy bánh lái, nhưng nàng không bao giờ rời mắt khỏi hướng tàu của Sutherland. Nàng có thể cảm nhận mặt nàng căng ra vì lo lắng. Anh ta đang nghĩ cái gì chứ?
Trong lúc bối rối, nàng nhìn xuống hai bàn tay trên bánh lái. Nàng nhận thấy một chút lờ đờ khi chiếc tàu ngày càng bất lực và phản ứng chậm chạp. Cảm giác ấy tương tự với việc có một con tàu chở đầy hàng như xếp đặt rất kém. Trí óc nàng buộc phải nhận thấy cảm giác chòng chành, cảm giác áp lực trên bánh lái gia tăng. Giống như là một phần thân tàu của nàng vừa mới… bỏ cuộc vậy.
Không thể nào. Không có chuyện họ đâm vào bất kì cái gì, bởi vì họ vẫn còn ở giữa dòng. Không có lực va đập nào cả, chết tiệt! Đầu nàng ngẩng lên và nàng bắt gặp vẻ mặt ảm đạm của Chancey. Ông cũng cảm nhận những việc tương tự.
Với một bàn tay nắm bánh lái, nàng giơ một bàn tay lên trong khi điên cuồng lắc đầu. “Chúng ta không đâm vào cái gì cả, con không hiểu!” nàng kêu lên. Ông gửi cho nàng cái gật đầu ngắn trước khi đột ngột chạy xuống hầm tàu. Chancey không cần phải đi xuống nàng cũng biết rằng tàu Bella Nicola đang bị rò nước.
Nàng nén lại một tiếng cười điên dại. Giờ đây khi chính con tàu của mình gặp nguy, mình cuối cùng cũng ngừng lo lắng cho tàu của Sutherland.
Chancey trồi lên và gọi vài người xuống để bơm nước ra, rồi liếc về phía cơn bão, nhìn vào những vạch sét ngoằn nghoèo đang chạy về phía họ. Ông gọi Dennis, đã gập xong buồm, để anh ta trở lại giải phóng cho nàng. Nàng muốn phản đối, nhưng im bặt khi Chancey dành cho nàng nụ cười buồn bã.
Bằng giọng cộc cằn của mình, ông nói, “Buộc mình lại đi, nhóc. Chúng ta sắp có chuyến đi tử thần đấy.”
Không một câu tranh cãi, nàng làm y như được bảo. Khi đã hài lòng với những mối buộc của nàng, ông quay đi để chăm sóc các chi tiết khác, ràng cột buồm, đảm bảo các thủy thủ hiểu chính xác việc họ sắp phải đối mặt.
Nicole căng ra dưới những sợi dây thừng của mình để một lần nữa xem xem nàng có nhìn thấy Southern Cross được không, nhưng ngay khi nàng nghĩ là nàng có thẻ, những đám mây đã lại gần họ và khạc ra. Tưởng như trong hàng giờ liền, mưa táp và boong tàu và vùi dập những cánh buồm còn lại. Không thể nào nhìn xa quá vài feet. Cho đến khi sét lởn vởn ngay phía trên họ.
Những thớ thịt phía sau gáy nàng gồ lên khi nàng gập người xuống, tránh khỏi những tia chớp lóe lên khỏi bầu trời thăm thẳm, ngày càng tiến lại gần họ hơn.
Nicole kinh hoàng không thể tin nổi khi một ngọn sét đánh trúng cột buồm giữa của họ, làm nó gãy gục thành hai. Nàng muốn chìm vào trong chính mình khi hơi nóng cháy da phả vào mặt nàng. Một âm thanh giống như tiếng mỡ cháy xèo xèo theo sau ngọn sét. Mắt nàng đau chảy nước vì ánh sáng quá mạnh.
Nàng chớp mắt lia lịa cho đến khi tập trung nhìn được cột buồm. Ngọn sét để lại nó bốc khói và rạn vỡ, chỉ được níu lại nhờ đám dây buộc dính vào nó.
Nàng rít lên trong nước mưa. Nếu những sợi dây thừng kia thua cuộc…
Rồi nó xảy ra. Cột buồm chính giữa đổ xuống gần chỗ bánh lái, làm vỡ tan sàn àu tới tận boong trên, cột trụ biến thành những móng vuốt cào rách từng cánh buồm và dây chão. Nàng nhìn chằm chằm, chết lặng, khi lực đẩy bắn Dennis lao vào buồng lái.
Trong thời gian bằng hai nhịp thở, nàng chờ anh ta đứng dậy. Anh ta nằm bất động. Với hai bàn tay run rẩy, nàng níu lấy mối dây buộc. Ngay khi nàng giải thoát được mình, Chancey tới chỗ người đàn ông và bắt đầu kéo cơ thể mềm nhũn của anh ta vào trong buồng lái. Nàng giật đầu khỏi hướng Chancey để quay sang chiếc bánh lái đang xoay điên cuồng và ấn chặt hai bàn chân xuống để đi ngang qua boong tàu tới chỗ đó.
Với mỗi lần trào lên lặn xuống của con tàu, nàng bị trượt lên rồi xuống trên những cột gỗ nằm trên boong, tiến được rất ít. Cuối cùng… cuối cùng nàng cũng tới được bánh lái và chiến đấu để nắm lấy cần xoay, nhưng những tay cầm liên tục trượt khỏi tay nàng. Sau mọi nỗ lực kể cả quấn dây lại, nàng cũng làm bánh lái ngừng xoay được và phải đẩy bằng tất cả sức lực của mình ở một bên, đồng thời quăng cả thân thể mình lên để giữ vững.
Khi nàng thử liếc xéo qua vai, nàng có thể nhìn thấy Chancey đang cáu gắt khi ông lảo đảo trở lại chỗ bánh lái.
“Bỏ tay ra! Chú phải nắm bánh lái,” ông gào lên. Không hề báo trước, một sợi dây thừng bay vút qua họ quất thẳng vào mặt ông như một ngọn roi.
Với tiếng gầm, ông nhìn từ nàng sang sợi dây. “Buộc chặt vào chứ, chết tiệt. Nút chặt!” Ông quay sang tìm đầu sợi dây thừng và lại vội vã bỏ đi.
Nàng buộc mình vào với bánh lái, chiến đấu để giữ vững trong khi con tàu tiếp tục trồi sụt. Khi nàng đạt được một chút thành công, nàng nhìn lên và quan sát con tàu. Nàng nén lại một tiếng thét. Cơ thể kềnh càng của Chancey lao qua sàn tàu khi một con sóng vô tình khác ập lên boong và ném ông đi như thể ông là một con búp bê vải.
Trái tim nàng dộng đùng đùng trong lồng ngực trong khi nàng chờ để nhìn thấy ông đứng dậy. Chancey, đứng dậy đi, chết tiệt chú. Đứng lên đi!
Như thể đang vật lộn với thân hình èo uột của mình, cuối cùng ông cũng đứng dậy và lê bước trở lại chỗ sợi dây uốn éo mà ông đang cố buộc chặt. Nàng đè nén nỗi hoảng loạn của mình xuống trong khi còn có thể thấy ông. Nhưng từng cột sóng đang ào lên từ mọi phía khi ngọn gió bắt đầu tấn công dữ dội hơn. Khi cuối cùng nàng cũng mất dấu ông, một nỗi kinh hoàng sâu sắc nhất, đau đớn nhất tóm chặt lấy nàng. Nàng nuốt lại những tiếng thét đang dâng lên dồn dập.
Nàng cầu nguyện cho ông trong khi ý chí ra lệnh cho ông trở lại. Rồi nàng cầu nguyện cho mạng sống của các thủy thủ - cho những người đàn ông đang chiến đấu trên khắp con tàu, gào thét với gió, sả thân để chặn đứng sự hủy diệt đang chờ đợi họ. Nàng cầu nguyện rằng cha nàng rồi sẽ tái hôn và tiếp tục cuộc sống của ông mà không có cô con gái và những thủy thủ này.
Giữ cơn thịnh nộ bị giải thoát xung quanh họ, nàng còn cầu nguyện cho cả Sutherland…
Tất cả mọi người trên tàu đều biết rằng cuộc sống của họ nằm trong bàn tay độc đoán của biển, và tiếng báo tử vang lên trong mỗi một bộ não. Nicole biết rằng họ đã thua. Và nàng biết nàng đã thất bại.
Mặc dù cơn bão đến như một vụ nổ, nó lưu lại không dứt khoát đi về đâu trong vài giờ. Trong suốt những giờ khắc đó, Derek không thể định vị được Bella Nicola. Anh bảo người của mình rằng họ sẽ chiếm tàu của Lassiter và tất cả những nguồn dự trữ cần thiết và bắt giữ thủy thủ đoàn. Rồi anh chỉ đơn giản neo thuyền ở giữa con kênh và chờ đợi, bởi vì người Ai-len sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đưa tàu tới gần một cách mạo hiểm. Anh sẽ ra hiệu cho họ, và nếu họ tới, thế là xong. Nếu họ không tới, anh sẽ bắn một phát đại bác qua đầu họ và buộc họ phải dừng lại. Một kế hoạch đơn giản, hiệu quả.
Anh đã không tính tới một cơn bão mà hóa ra là cơn bão tồi tệ nhất anh từng gặp. Mưa nhanh chóng làm họ bầm dập không chỉ đổ từ trên trời xuống mà còn từ bốn bề, như thể nó dâng lên từ biển. Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc neo tàu chắc hơn và đưa tàu tới con nước an toàn.
Với một chút may mắn, Nicole có thể lướt ngay qua anh trong cơn bão tối tăm. Sự giận dữ của anh gia tăng, nhưng anh cũng bắt gặp mình cảm nhận một thứ gì đó mà đã lâu rồi anh không có.
Sự sợ hãi.
Đầu tiên anh muốn gạt nó đi. Nhưng ngực anh thắt lại mỗi lần nghĩ tới Nicole trên chiếc tàu có thể dễ dàng bị xé làm đôi trên những mỏm đá xung quanh họ. Anh muốn thuyết phục mình rằng điều duy nhất anh cảm thấy với cô ta là sự căm ghét.
Nhưng kể cả khi cô ta là một mụ phù thủy độc ác, dối trá, anh vẫn không muốn cô ta chết. Nếu họ đã không thể đến gần anh khi cơn bão tới chỗ họ thì đó sẽ là một khả năng quá chắc chắn. Anh đấu tranh để không tưởng tượng ra cô ta sẽ sợ đến mức nào, khi bị bủa vây trong khoang tàu kẽo kẹt, lạnh cóng, lắng nghe tiếng gỗ rên xiết dưới áp lực của nước.
Nóng lòng như thể một cậu bé, anh chờ cho đến khi ánh mặt trời cuối cùng cũng xuyên qua được đám mây dày. Đám thủy thủ da bọc xương của anh nhờ trời đã vượt qua được cơn bão mà không có nguy hại gì đáng kể với con tàu, và khi anh đánh giá rằng giờ đã đủ an toàn, họ có thể làm hết sức để tìm kiếm Bella Nicola. Nhưng trong nhiều giờ liền, dấu hiệu duy nhất của con tàu mà họ tìm được là một phần của cột buồm tả tơi.
Nhìn thấy dấu hiệu hủy diệt chắc chắn ấy làm lòng anh ngập tràn cảm giác bất lực đến phát điên. Giống như có ai đó đã không ngừng đá vào bụng anh trong suốt khoảng thời gian họ không tìm được dấu hiệu nào của con tàu nhỏ. Anh gần như đã thề là anh sẽ không trừng phạt cô ta vì trò man trá, chỉ cần anh tìm được cô ta còn sống.
“Thuyền trưởng, thủy thủ đã bắt đầu rên rẩm,” Jeb nói từ đằng sau anh. “Họ muốn giảm thiểu thiệt hại và đi tới Mũi Hảo Vọng.”
Derek quay lại. “Chúng ta sẽ tìm cho đến khi mặt trời lặn.”
Người quản tàu bắt đầu dè dặt nói, “Hôm nay chúng ta đã tìm kiếm trên khoảng rất rộng. Anh có nghĩ là họ bị thổi đi xa đến thế này không?”
“Tôi không biết,” Derek thừa nhận, tự hỏi từ lúc nào giọng điệu kiệt sức này đã thay thế giọng anh. “Mất một cột buồm, họ chắc phải đậu ở đâu đó.”
“Trừ khi –“
“Đủ rồi, Jeb,” anh quát, không sẵn lòng kết thúc câu nói trong đầu anh. Trừ khi họ đã chìm. “Chúng ta sẽ tiếp tục tìm kiếm. Nói với thủy thủ tôi sẽ tăng gấp đôi lương tuần tới của họ.”
“Vâng, thưa ngài.” Người đàn ông dừng lại và quay sang Derek với một cái cau mày, rồi ngập ngừng bắt đầu, “Thuyền trưởng… về chuyện cô gái, cô ta –“
Bất kể ông ta định nói gì, câu nói cũng bị cắt ngang khi người quan sát yếu ớt gọi “Có tàu ở gần!”
Derek rút ống nhòm ra. Anh nhìn thấy một thoáng chiếc buồm tả tơi bám và cột buồm còn lại của Bella Nicola khi nó suýt soát nổi trên mặt sóng. Một sự phấn chấn kì lạ bị nỗi sốt ruột lấn át khi anh ra lệnh cho thủy thủ giong tất cả buồm.
Mặc dù mặt trời tiếp tục chiến đấu với những đám mây vẫn nặng trĩu, Derek có thể thấy rằng con tàu đang thấp một cách nguy hiểm và rõ ràng là đang chìm. Cột buồm chính của nó đã gãy và đổ qua boong trên, nơi nó biến thành một đống hỗn độn kì lạ nhất mà anh từng thấy.
Những tiếng rên vang lên khi một vài thủy thủ bất tỉnh thức dậy, và anh cảm thấy cảm thương một cách miễn cưỡng cho địa ngục trần gian mà họ vừa phải trải qua. Anh kiềm giữ nó lại. Lassiter có một đội thủy thủ nòng cốt trên con tàu này, phần lớn trong số đó là những người đã ra khơi với lão ta trong hai thập niên vừa qua. Sẽ là hợp lý khi nghĩ rằng vài người, nếu không phải là tất cả, biết về vụ đầu độc.
Derek cũng ghê tởm với chính mình khi phát hiện ra anh đang nhìn khắp tàu, bực bội một cách vô lý vì anh không thể tìm thấy Nicole. Có phải đứa con gái hiểm độc vẫn còn hèn nhát núp trong khoang tàu? Anh không còn có thể gọi cô ta đơn giản là kẻ trộm hay gián điệp nữa. Với việc đầu độc nguồn nước, giờ cô ta đã là một tên sát nhân tiềm tàng rồi.
Vẫn… chưa có ai chết, một phần trong anh cãi lại, nhưng người của anh tiếp tục gục ngã.
Mình chỉ đơn giản muốn tìm thấy cô ta còn sống để mình có thể bẻ gãy cái cổ xinh đẹp của cô ta. (vậy mà cũng nghĩ ra được lí do bao biện, giỏi quá hả?)
Trong khi tàu của anh tiếp cận, anh và thủy thủ của mình nhìn thấy cảnh vật hiện dần. Một hình hài nhỏ bé sụm trên bánh lái, đông cứng trừ những cử động co giật rất khẽ. Khi họ tới gần hơn, anh có thể nhìn thấy cái như là cả một yard tóc mây phủ khắp cơ thể đó. Nicole đã giữ bánh lái.
Quá nhiều cho việc hèn nhát núp trong khoang tàu.
Nicole nằm bất động, không phát ra tiếng, không thể nghĩ được bất kì điều gì ngoại trừ sự đau đớn khi nàng quyết định rằng hoặc là xương nàng đã gãy vụn hết hoặc là sọ nàng bị nứt.
Nghe thấy một tiếng rên trên boong tàu, nàng lắc đầu cố gắng tỉnh táo lại. Cử động đó làm nàng ngã ra, nhưng những sợi dây thừng quấn quanh eo giữ nàng lại. Nàng hé mắt nhìn xuống trong lúc bối rối. Nàng đã bị trói vào bánh lái ư?
Nàng đẩy các mối thút nút, cởi trói cho mình. Khi đã thoát, nàng bước lùi lại một bước và ngã ra, rồi lảo đảo bò dậy lần nữa. Chiến đấu với cơn hoảng loạn đang dâng trào, nàng gạt tóc ra khỏi mắt. Nàng bước được khoảng mười bước yếu ớt thì sự chao đảo không bình thường của con tàu nhắc nhở nàng.
Mắt nàng mở lớn đầy cnahr giác khi nàng nhớ lại những giờ khắc bất tận trong cơn bão. Nước trào vào đáy tàu. Không phải con tàu này! Không phải con tàu này! Nhưng nàng đã biết Bella Nicola đang chìm kể từ nhiều giờ trước? hay nhiều ngày trước? – khi họ lần đầu gặp gió mạnh.
Nàng nửa đi nửa bò hết sức mà cơ thể ẻo lả của nàng cho phép tới nơi Chancey đang bị trói chặt trên boong. Nàng lay ông, và ông tỉnh dậy sau một phút. Sau vài phút nữa, ông chuếnh choáng đánh giá tình hình.
Trông có vẻ không tốt chút nào.
“Thuyền cứu sinh?” ông khản giọng nói.
“Một chiếc bị mất. Một chiếc bị vỡ.”
Nàng biết có rất nhiều thủy thủ không bao giờ học bơi. Một cách cố ý. Bởi vì bị mắc kẹt trên biển rộng, chưa nói đến đại dương, còn tồi tệ hơn cả cái chết. Những ý nghĩ của nàng khiến hai bàn tay nàng run rẩy dữ dội đến mức không tìm nổi đầu của những sợi dây. Chancey phải giúp nàng với những sợi thừng vấy máu, nghiến sâu vào cơ thể ướt sũng của ông.
“Pháo hiệu. Chúng ta có thể chưa ra khỏi tầm phát tín hiệu.” Ông kéo người mình lên và lảo đảo tới mũi tàu.
Nàng nằm ở đó, mơ mơ màng màng. Nàng không chắc nàng có thể đứng dậy lần nữa không. Chancey sẽ bắn pháo hiệu. Nếu Sutherland còn chưa đi đủ xa, có thể họ sẽ được cứu…
Đột nhiên, ông dậm chân và vỗ hai bàn tay to lớn bằng một nguồn năng lượng bí ẩn. “Nic, dậy mau,” ông mê sảng kêu to. “Thuyền trưởng của con đã tới cứu con này.” Giọng ông khàn đặc khi niềm vui sướng thấm đẫm trong ông. “Không như mong muốn của chú, nhưng xét đến các lựa chọn khác thì…”
Nàng từ từ quay lại, không thể tin được, quá sợ phải hi vọng.
Và anh ở đó. Lạy Chúa, anh thật là đẹp.
Nàng chưa từng nhìn thấy một hình ảnh nào đáng chào mừng hơn là cảnh Sutherland đứng trên boong tàu của mình khi nó lướt tới bên cạnh họ. Nàng nghĩ nàng sẽ ghi nhớ suốt đời cái cách mái tóc đen dày của anh tung bay trong gió, cách anh hờ hững đặt một chân đi ủng lên tầng lan can cuối cùng và hai cánh tay cơ bắp vòng trước ngực. Nàng cười với anh như một kẻ ngốc. Mặc dù đầu nàng còn chưa tỉnh táo như bình thường, niềm vui sướng thuần khiết vẫn bao phủ lấy nàng, mạnh mẽ y như nỗi tuyệt vọng đã bị nó đẩy đi. Nàng không chỉ biết anh an toàn, mà anh còn sắp cứu họ…
Những sợi dây móc nảy trên boong tàu Bella Nicola.
Nicole theo dõi trong nỗi kinh hoàng khi chúng cào vào sàn tàu, cày xới những tấm ván vốn đã tan nát trước khi bám chắt vào những thanh lan can vốn gần đây có màu trắng của nàng. Dây móc ư? Việc tàu của nàng bị đối xử tàn tệ, cho dù nó đang chết, khiến nàng lạnh sống lưng. Tại sao anh ta… Sutherland nghĩ rằng họ sẽ chiến đấu với anh ta sao? Nàng cần phải nghĩ. Tại sao nàng không thể nghĩ gì được?
Nicole nhìn chằm chằm khó hiểu khi người của anh ta lẩn lút lên tàu, vũ trang như thể họ sắp chiếm đóng một con tàu đầy thủy thủ phản kháng. Đầu nàng giật sang bên để bắt gặp ánh mắt lạnh gáy của Sutherland. Trái tim nàng giộng vào lồng ngực. Chỉ có điều lần này không phải vì nỗi vui mừng và háo hức mà nàng cảm thấy khi nhìn thấy anh chỉ vài phút trước. Lần này là vì sợ hãi.
Bởi vì Thuyền trưởng Sutherland trông như thể muốn nàng chết.
Giờ khi anh cuối cùng cũng đủ gần để thấy Nicole, anh muốn nhìn thấy vẻ tội lỗi trên mặt cô ta. Không, chết tiệt, anh muốn thấy sự hối hận.
Vì thế anh không chỉ ngạc nhiên mà còn giật nảy mình khi nhìn xuống và thấy cô ta nhìn lên anh với một nụ cười mù quáng, như thể một cánh cửa chớp hé mở ánh sáng từ bên trong. Derek dường như không thể kéo ánh mắt anh khỏi nụ cười đã từng có ảnh hưởng đến mức ấy lên anh. Vẫn còn có ảnh hưởng – quỷ tha ma bắt cô ta.
Dường như cô ta không chú ý thấy cái nhìn chăm chú của anh, và cô ta quá đỗi hài lòng vì… , anh chẳng có chút ý tưởng nào về chuyện tại sao cô ta lại vui mừng như thế khi gặp anh. Phải, anh đã cứu mạng cô ta, nhưng chắc chắn cô ta phải biết rằng anh sẽ luận ra ai là người đầu độc các thủy thủ của anh. Cô ta phải biết rằng anh sẽ trả đũa. Vậy mà cô ta vẫn nhìn lên anh với đôi mắt sáng lấp lánh, như thể anh là một người hùng kiểu cũ tới giải cứu cô ta.
Thật là bực mình.
Ánh mắt cô ta khóa vào một hình ảnh khác, và khi biểu hiện trên mặt cô ta thay đổi, một cảm xúc thất vọng kì lạ trào qua anh. Khi người của anh ném móc sang kéo tàu của cô ta, nụ cười xinh đẹp biến mất, trở thành cái nhìn khó hiểu.
Anh không thể lấy làm tiếc. Anh tự bảo mình rằng anh nhìn cô ta theo dõi người của anh với sự hài lòng. Khi cô ta nhận ra họ có vũ khí, cô ngốc nhỏ bé quay sang anh, cằm thấp hơn lệ thường, đôi vai cô ta rũ xuống. Cô ta đang sợ. Anh biết cô ta sẽ phải run sợ trước anh – cầu xin anh. Nhưng hành động tiếp theo của anh chặn đứng suy nghĩ ấy.
Bật dậy và đặt hai bàn chân đi ủng trên sàn tàu, mái tóc phủ ngang khắp mặt thành từng cuộn sẫm màu, ướt nhẹp, cô ta rũ bỏ mọi dấu vết sợ hãi. Và thay vào đó là một thứ chỉ có thể hiểu là cơn cuồng nộ. Rồi cô ta thét vào anh. Sinh vật bé nhỏ gào lớn.
“Anh có ý quái quỷ gì khi làm thế này, Sutherland?”
Câu trả lời của anh bình tĩnh cho dù giọng nói trầm vang rất xa. “Tôi định tịch thu những nguồn dự trữ còn lại của cô và tống giam tất cả thủy thủ của cô.”
Miệng cô ta mở lớn, rồi ngậm lại không thốt nên lời.
Anh phải che giấu sự ngạc nhiên trước phản ứng của cô ta. Lườm xuống cô ta, anh dài giọng, “Cô có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi cướp tàu của cô và bắt thủy thủ” – anh dừng lời – “mặc dù cả hai ta đều biết cô đáng lẽ không nên ngạc nhiên.”
Cô ta đứng nhìn chằm chằm vào anh, đưa hai bàn tay lên thái dương. Trông cô ta run lẩy bẩy và bối rối, nhưng rồi như có một điều gì đột nhiên bật ra làm thay đổi vẻ điềm tĩnh của cô ta. Khuôn mặt cô ta chùng xuống.
Anh phải căng tai ra nghe những lời tiếp theo của cô ta. “Anh… suốt từ đầu.” Thế có nghĩa là gì?
Cô ta hít một hơi dài, nghẹn ngào, và rồi nói lớn hơn, “Anh nói đúng, tôi biết chính xác tại sao anh lại chiếm tàu của chúng tôi.”
Thậm chí cô ta còn không thèm chối cãi việc đã làm. Có phải phần nào trong anh vẫn muốn cô ta chối, và chối thuyết phục đến mức anh sẽ tin cô ta không? Thay vào đó, cô ta chỉ có vẻ lạc lõng và bầm dập. Khi cô ta gục xuống và phủ phục trên sàn tàu, anh không thể không để ý thấy cô ta nhỏ bé và mong manh ra sao trong chiếc áo mưa vải dầu.
Anh miễn cưỡng nhăn mặt khi một trong những người của anh kéo cô ta đứng dậy, đẩy cô ta lăn đi.
Với cái có vẻ như là chút năng lượng cuối cùng, cô ta quay sang anh chàng kia và đá anh ta mạnh tới nỗi anh ta phải thả cô ta ra. Derek theo dõi khi cô ta lảo đảo gật đầu từ sau ra trước, nhìn quanh để tìm kiếm một thứ gì đó để chiến đấu.
Anh đã biết cô ta là một chiến sĩ. Điều anh không biết là tại sao anh lại thấy mình gần như bị kéo về phía cô ta.
Nicole không còn làm được gì. Không việc gì ngoài trở thành tù nhân của Sutherland. Tàu của nàng đang chìm dần, boong tàu của nàng suýt soát ngấn nước của tàu Southern Cross. Kết… thúc đã ở quá gần. Chancey và hầu hết thủy thủ đoàn của nàng, rất nhiều người trong số đó vẫn còn bất tỉnh, đã bị bắt lên tàu của anh ta và bị trói. Nàng giật ra khỏi bàn tay của gã thủy thủ lại tóm lấy nàng lần thứ hai. Nếu nàng phải đầu hàng, nàng sẽ làm theo cách của mình.
Nàng bước đi với đôi vai ưỡn ra sau, niềm kiêu hãnh giữ cơ thể bầm tím của nàng đứng thẳng khi nàng đều bước về phía lối đi thoai thoải.
Sutherland còn dám mỉm cười. Hắn đang thích thú với cảnh này.
Hắn đã không tới để giải cứu nàng. Cô gái ngu ngốc. Không, rốt cuộc nàng đã đúng về hắn. Hắn đứng đằng sau mọi vụ tai nạn. Và chỉ làm hại tàu của các con tàu đối thủ thôi thì chưa đủ. Hắn còn phải nghiền nát họ hoàn toàn.
Cơn đau trong đầu nàng chuyển từ nghiêm trọng sang buốt nhói, và những suy nghĩ của nàng làm cho nó càng đau thêm. Chẳng trách tàu của hắn không hề di chuyển; hắn đơn giản là đang chờ cho hành động phá hoại của mình tàn phá tàu của nàng trong cơn bão. Và đó là một hành động phá hoại. Hắn và những tên tay sai của hắn đã không vô tình có mặt ở Recife.
Nàng phải nuốt khan thật lớn để khỏi hét lên. Trong hai ngày, nàng và các thủy thủ của nàng đã biết là họ sẽ chết. Họ không ăn, không ngủ, không uống rượu. Để rồi bị bắt làm tù nhân của người đàn ông chịu trách nhiệm cho con tàu đang chết của họ… Nhận thức ấy làm nàng nghẹn thở, khiến nàng cảm thấy mình đang sụp đổ.
Nhưng, khi buộc phải đi qua hắn, nàng vẫn ngẩng đầu cao và ánh mắt nhìn thẳng.
“Nhìn vào tôi, quỷ tha ma bắt cô đi,” hắn ra lệnh bằng giọng trầm. Khi nàng không nhìn, hắn xoay người nàng để đối mặt với hắn. Trông hắn ngạc nhiên trước biểu hiện của nàng, và nàng hi vọng hắn có thể cảm thấy nỗi căm hận của nàng chiếu vào hắn. Khi nàng nhìn thẳng vào khuôn mặt ấy, vẫn còn quá sức đẹp trai đối với nàng, nàng không biết liệu mình muốn sụp xuống và khóc lóc, hay là muốn giết hắn.
Khi sự ngạc nhiên ban đầu của hắn chuyển thành cái nhìn trừng trừng tự mãn, nàng biết chắc chắn nàng sẽ không sụp xuống và khóc.
Phản ứng mạnh mẽ của anh với Nicole chưa bao giờ thôi làm Derek ngạc nhiên. Khi anh nắm lấy tay cô ta và kéo về phía anh, anh phải ngăn mình để không làm lộ quá nhiều cảm xúc. Anh đã không gặp cô ta suốt mấy tuần liền, và giờ nhìn thấy cô ta như thế này… Đôi mắt cô ta cuốn hút anh, với vẻ bị tổn thương rành rành trong đó và đôi đồng tử tối lại vì sốc. Làn da cô ta nhợt nhạt khác thường, khiến cô ta có vẻ ngoài mong manh. Muối tụ lại trên lông mày, mi mắt và tóc cô ta và lấp lánh khắp cả mặt cô ta trong ánh tà dương đỏ quạch. Với mình cô ta vẫn xinh đẹp.
Thật kinh ngạc. Với mọi điều anh đã biết về cô ta, anh vẫn đáp ứng cô ta. Không hoàn toàn về mặt thể xác, mặc dù không có gì phải tranh cãi về nó, nhưng anh còn cảm thấy một sức hút khác cũng mãnh liệt như thế. Rõ ràng, một phần nào đó trong anh không thèm quan tâm cô ta là một con chó cái hiểm độc.
Nhớ lại những thủy thủ đang đau ốm của anh, bàn tay anh bắn lên cánh tay cô ta. “Tại sao?” anh gay gắt hỏi. “Tại sao cô lại làm thế?” Khi cô ta nhìn chằm chằm xuyên qua anh như thể không thấy gì, anh lắc người cô ta. “Có phải ai đã bắt cô làm? Ai đó buộc cô phải làm việc này?”
Anh lờ mờ nghe thấy thủy thủ của cô ta phản đối, và nhận ra đám đàn ông muốn làm anh sao nhãng khỏi cô ta. Cô ta đứng im như tượng, từ chối nhìn vào anh. Anh siết hai cánh tay cô ta chặt hơn nữa và nghiến răng, “Ai bảo cô làm việc này?” Cuối cùng, cô ta liếc nhìn anh, nhưng cái cau mày của cô ta như thể câu hỏi làm cô ta bối rối.
Việc đụng vào Nicole đã làm vài tù nhân còn tỉnh tức giận, và họ căng ra để thoát khỏi dây trói cùng những người đàn ông đang giữ họ. Họ có thể vật lộn bao nhiêu cũng được. Không ai có thể ngăn cản anh báo thù. Theo quan điểm của anh, cô ta đã xâm phạm vào những thứ của anh quá nhiều tới mức bây giờ anh muốn làm gì với cô ta cũng được.
Cô ta đã đùa bỡn với anh. Chắc chắn cô ta đã lừa được anh. Anh đã tin rằng cô ta tới với anh vì cha cô ta trong khi thực tế là cô ta đang trơ tráo đảm bảo một thắng lợi. Tệ hơn, tệ hơn thế này, cô ta đã làm hại người của anh.
Bây giờ khi cô ta đã ở trên tàu của anh, anh cũng có thể sở hữu cô ta. Anh quay sang các thủy thủ của Lassiter, và tiếng khịt khinh khỉnh của anh nói với họ từng ấy. Khi họ chiến đấu dữ hơn để lại gần cô ta, anh cười một tiếng cười vô cảm trước khi quay sự chú ý trở lại Nicole.
Anh phải biết tại sao cô ta lại làm việc đó. Anh siết chặt nắm tay quanh hai cẳng tay gầy guộc, cho đến khi cô ta trả lời bằng giọng cay nghiệt, “Chẳng ai bảo tôi làm gì cả - tôi làm những gì tôi muốn!”
Tự nói với mình rằng anh sẽ không đánh cô ta ngay trên boong tàu, anh nắm lấy vai cô ta và lay.
Cho đến khi cô ta gục vào lòng anh, với một tiếng kêu uất nghẹn.
Nỗi sợ bò lên cột sống anh khi cơ thể Nicole mềm nhũn ra. Anh không thể làm gì khác ngoài việc đón lấy cô ta và dựng cô ta dậy. Khi anh nhìn lên, người đàn ông tên Chancey tóm được ánh mắt anh và dành cho anh cái nhìn sắc như dao nói rằng, “Mày còn trông đợi gì nữa? Khuôn mặt Derek đỏ bừng. Anh đã không định làm đau cô gái. Chết tiệt! Anh chưa từng tức giận hơn thế này với bất kì người nào khác. Kể cả với Lydia.
Mặc cảm tội lỗi gặm nhấm anh, và anh muốn đẩy cô ta khỏi mình ngay lập tức. Anh bước tới và giao Nicole bất tỉnh cho Chancey. Người đàn ông dễ dàng tóm lấy cô ta và âu yếm ôm cô ta trong hai cánh tay dài kể cả khi ông ta đang bị trói.
Derek quay sang mạn tàu và nhảy xuống Bella Nicola để tham gia cùng thủy thủ của mình trong việc lục soát các nguồn dự trữ. Không ngừng nhớ lại cảnh trên boong tàu, nhức nhối vì những hành động của chính mình, anh hầu như không để ý đường đi, mặc dù khó mà không thấy rằng người của anh đã lột sạch những thứ không bị hỏng. Trừ những thứ trong phòng sĩ quan và phòng thuyền trưởng ở phía sau mà anh đã có lệnh là không ai được khám xét trừ anh.
Khi anh chèn một bên vai vào cánh cửa gỗ của khoang lớn nhất, nước đã ngập ngang đầu gối anh. Mùi dầu nồng nặc phát ra từ chiếc đèn bị vỡ. Trên bàn và trong tủ áo đầy quần áo đàn ông, anh cho rằng đó là của Lassiter. Căn phòng khắc khổ không có một biểu hiện xa hoa nào.
Anh lội nước tới khoang tiếp theo, hai chân tạo ra những đợt sóng. Khi anh quan sát căn phòng, rõ ràng là của Nicole, anh nhìn thấy chiếc bàn bóng lộn và chiếc giường trạm trổ được mạ vàng và phủ sa tanh. Vài chiếc la bàn, phong vũ biểu đã vỡ và nhiệt kế trôi nổi ngay trên sàn. Một cặp tranh phong cảnh và cảnh gia súc rất đẹp đính trên tường đặc biệt thu hút anh.
Trong khi khoang tàu của Lassiter trống trơn thì khoang của cô ta lại phung phí quá mức. Lassiter đã không ngại tiêu tốn vào việc trang trí, Derek nghĩ khi nhìn ngắm tấm rèm dày trên cửa sổ của cô ta. Anh không xa lạ với những đồ vật đắt tiền, cũng như với những bức tranh giá trị. Chẳng trách mà Lassiter lại gặp khó khăn về tài chính.
Những bản đồ trôi nổi khắp nơi. Anh không biết liệu mình có sở hữu nhiều bản đồ thế không. Cô ta có một mảnh buồm dự trữ ở góc phòng và có lẽ thỉnh thoảng làm mình có ích bằng cách khâu vá. Anh bước tới những chiếc rương đi biển của cô ta, có vẻ gì đó nữ tính, và bắt đầu lục lọi trong đó.
Thứ anh tìm thấy trong chiếc rương đầu tiên làm anh ngạc nhiên. Những bộ đồ lót riềm đăng ten bằng lụa chất đầy trong đó. Những bộ đồ lót đầy nữ tính. Anh chưa từng thấy cô ta mặc bất kì thứ gì khác ngoài quần áo đàn ông. Nhưng cho dù anh có chú ý hơn khi vội vã lột quần áo của cô ta trong đêm đó, liệu anh có để ý cái gì nằm bên dưới không? Có lẽ anh nên mang theo quần áo của cô ta trong chuyến đi dài. Anh nhớ làn da cô ta mềm mại và trắng trẻo khác thường. Nhỡ quần áo bình thường quá thô cứng với cô ta thì sao?
Đó là điều anh muốn – để trừng phạt cô ta – không phải sao? Nhưng anh đã từng được thưởng thức làn da đó một cách ngắn ngủi và không thấy lý do gì phải làm hỏng một thứ anh cảm thấy quá ư hấp dẫn như thế. Ở ngưỡng cửa, anh gọi hai thủy thủ gần đó và ra lệnh cho họ mở chốt mấy cái rương và kéo lên tàu anh.
“Thuyền trưởng, chẳng bao lâu con tàu già này sẽ chìm,” một trong các thủy thủ la lên.
“Đảm bảo toàn bộ thủy thủ đã rời khỏi tàu – tôi theo ngay đây.” Con tàu khẽ trồi lên dưới chân anh, khiến anh trượt sang bên. Cú lăn tử biệt của con tàu. Anh lắc đầu buồn bã và chạy ngang qua boong tàu.
Trở lại Southern Cross, anh tìm thấy Chancey và kéo được cô gái bất động ra khỏi ông ta, với sự trợ giúp của hai người khác. Derek tự con mình là một người đàn ông dũng cảm, nhưng tóc trên gáy anh dựng đứng cả lên khi nghe tiếng gào rú của Chancey. Derek xoay cô gái trong tay mình để nhìn vào ông ta và lập tức hối hận.
Bởi vì trước khi bị trói chặt lần nữa, người đàn ông giật cánh tay lực lưỡng của mình ra khỏi một thủy thủ đang giữ ông ta. Đưa ngón tay ngang qua cổ họng, ông ta nhìn chằm chằm vào Derek với lời hứa giết người trong mắt.
Để đáp trả, Derek mỉm cười, đúng hơn là nhe răng ra, cho đến khi một âm thanh rạn vỡ vang lên từ con tàu đang chết như một phát súng.
Cả hai người đàn ông quay sang nhìn Bella Nicola rạn nứt thành từng tảng lớn khi cuối cùng nó cũng vỡ tan ngay trên mặt nước. Anh thấy phiền lòng vì chiếc tàu được sơn vẽ tỉ mỉ vỡ tan, từng tấm ván thét gào khi chúng bị tách ra. m thanh thật ám ảnh. Nhưng nó vẫn còn tốt hơn là thứ im lặng ma quái sau khi con tàu đầu hàng dòng nước tham lam, sủi bọt.
Derek nhận ra rằng cô gái bất tỉnh đã không hề cử động trong suốt những âm thanh tàn phá buốt nhói ấy. Nhưng những giọt nước mắt chảy ròng ròng xuống mặt cô ta, và một tiếng rên tuyệt vọng thoát ra khỏi môi cô ta trong sự im lặng.
Chancey nắm lấy ống nhòm của nàng, rồi lẩm bẩm, “Tên ngu ngốc chết tiệt.”
“Tại sao anh ta –? Chúng ta phải giúp họ!”
Nàng phải hét toáng những câu cuối bởi vì ngay lúc ấy, gió của cơn bão gào rú trên đầu họ và đẩy bật chiếc tàu lên trước, quá nhanh kể cả với Bella Nicola, và cần tới tất cả thủy thủ để hạ buồm xuống.
“Thôi lo lắng đi,” Chancey ra lệnh với một cú chạm vào cằm nàng. “Chúng ta sẽ hạ vài cánh buồm xuống và sang đằng đó.”
Nàng dành cho ông một cái gật đầu nhanh gọn và đến chỗ bánh lái, chỗ duy nhất nàng có thể giúp đỡ thủy thủ của mình bằng sức lực bởi vì tất cả mọi người đều quá sợ cha nàng không cho phép nàng lại gần cột buồm. Nhiều phút trôi qua khi nàng kéo và đẩy bánh lái, nhưng nàng không bao giờ rời mắt khỏi hướng tàu của Sutherland. Nàng có thể cảm nhận mặt nàng căng ra vì lo lắng. Anh ta đang nghĩ cái gì chứ?
Trong lúc bối rối, nàng nhìn xuống hai bàn tay trên bánh lái. Nàng nhận thấy một chút lờ đờ khi chiếc tàu ngày càng bất lực và phản ứng chậm chạp. Cảm giác ấy tương tự với việc có một con tàu chở đầy hàng như xếp đặt rất kém. Trí óc nàng buộc phải nhận thấy cảm giác chòng chành, cảm giác áp lực trên bánh lái gia tăng. Giống như là một phần thân tàu của nàng vừa mới… bỏ cuộc vậy.
Không thể nào. Không có chuyện họ đâm vào bất kì cái gì, bởi vì họ vẫn còn ở giữa dòng. Không có lực va đập nào cả, chết tiệt! Đầu nàng ngẩng lên và nàng bắt gặp vẻ mặt ảm đạm của Chancey. Ông cũng cảm nhận những việc tương tự.
Với một bàn tay nắm bánh lái, nàng giơ một bàn tay lên trong khi điên cuồng lắc đầu. “Chúng ta không đâm vào cái gì cả, con không hiểu!” nàng kêu lên. Ông gửi cho nàng cái gật đầu ngắn trước khi đột ngột chạy xuống hầm tàu. Chancey không cần phải đi xuống nàng cũng biết rằng tàu Bella Nicola đang bị rò nước.
Nàng nén lại một tiếng cười điên dại. Giờ đây khi chính con tàu của mình gặp nguy, mình cuối cùng cũng ngừng lo lắng cho tàu của Sutherland.
Chancey trồi lên và gọi vài người xuống để bơm nước ra, rồi liếc về phía cơn bão, nhìn vào những vạch sét ngoằn nghoèo đang chạy về phía họ. Ông gọi Dennis, đã gập xong buồm, để anh ta trở lại giải phóng cho nàng. Nàng muốn phản đối, nhưng im bặt khi Chancey dành cho nàng nụ cười buồn bã.
Bằng giọng cộc cằn của mình, ông nói, “Buộc mình lại đi, nhóc. Chúng ta sắp có chuyến đi tử thần đấy.”
Không một câu tranh cãi, nàng làm y như được bảo. Khi đã hài lòng với những mối buộc của nàng, ông quay đi để chăm sóc các chi tiết khác, ràng cột buồm, đảm bảo các thủy thủ hiểu chính xác việc họ sắp phải đối mặt.
Nicole căng ra dưới những sợi dây thừng của mình để một lần nữa xem xem nàng có nhìn thấy Southern Cross được không, nhưng ngay khi nàng nghĩ là nàng có thẻ, những đám mây đã lại gần họ và khạc ra. Tưởng như trong hàng giờ liền, mưa táp và boong tàu và vùi dập những cánh buồm còn lại. Không thể nào nhìn xa quá vài feet. Cho đến khi sét lởn vởn ngay phía trên họ.
Những thớ thịt phía sau gáy nàng gồ lên khi nàng gập người xuống, tránh khỏi những tia chớp lóe lên khỏi bầu trời thăm thẳm, ngày càng tiến lại gần họ hơn.
Nicole kinh hoàng không thể tin nổi khi một ngọn sét đánh trúng cột buồm giữa của họ, làm nó gãy gục thành hai. Nàng muốn chìm vào trong chính mình khi hơi nóng cháy da phả vào mặt nàng. Một âm thanh giống như tiếng mỡ cháy xèo xèo theo sau ngọn sét. Mắt nàng đau chảy nước vì ánh sáng quá mạnh.
Nàng chớp mắt lia lịa cho đến khi tập trung nhìn được cột buồm. Ngọn sét để lại nó bốc khói và rạn vỡ, chỉ được níu lại nhờ đám dây buộc dính vào nó.
Nàng rít lên trong nước mưa. Nếu những sợi dây thừng kia thua cuộc…
Rồi nó xảy ra. Cột buồm chính giữa đổ xuống gần chỗ bánh lái, làm vỡ tan sàn àu tới tận boong trên, cột trụ biến thành những móng vuốt cào rách từng cánh buồm và dây chão. Nàng nhìn chằm chằm, chết lặng, khi lực đẩy bắn Dennis lao vào buồng lái.
Trong thời gian bằng hai nhịp thở, nàng chờ anh ta đứng dậy. Anh ta nằm bất động. Với hai bàn tay run rẩy, nàng níu lấy mối dây buộc. Ngay khi nàng giải thoát được mình, Chancey tới chỗ người đàn ông và bắt đầu kéo cơ thể mềm nhũn của anh ta vào trong buồng lái. Nàng giật đầu khỏi hướng Chancey để quay sang chiếc bánh lái đang xoay điên cuồng và ấn chặt hai bàn chân xuống để đi ngang qua boong tàu tới chỗ đó.
Với mỗi lần trào lên lặn xuống của con tàu, nàng bị trượt lên rồi xuống trên những cột gỗ nằm trên boong, tiến được rất ít. Cuối cùng… cuối cùng nàng cũng tới được bánh lái và chiến đấu để nắm lấy cần xoay, nhưng những tay cầm liên tục trượt khỏi tay nàng. Sau mọi nỗ lực kể cả quấn dây lại, nàng cũng làm bánh lái ngừng xoay được và phải đẩy bằng tất cả sức lực của mình ở một bên, đồng thời quăng cả thân thể mình lên để giữ vững.
Khi nàng thử liếc xéo qua vai, nàng có thể nhìn thấy Chancey đang cáu gắt khi ông lảo đảo trở lại chỗ bánh lái.
“Bỏ tay ra! Chú phải nắm bánh lái,” ông gào lên. Không hề báo trước, một sợi dây thừng bay vút qua họ quất thẳng vào mặt ông như một ngọn roi.
Với tiếng gầm, ông nhìn từ nàng sang sợi dây. “Buộc chặt vào chứ, chết tiệt. Nút chặt!” Ông quay sang tìm đầu sợi dây thừng và lại vội vã bỏ đi.
Nàng buộc mình vào với bánh lái, chiến đấu để giữ vững trong khi con tàu tiếp tục trồi sụt. Khi nàng đạt được một chút thành công, nàng nhìn lên và quan sát con tàu. Nàng nén lại một tiếng thét. Cơ thể kềnh càng của Chancey lao qua sàn tàu khi một con sóng vô tình khác ập lên boong và ném ông đi như thể ông là một con búp bê vải.
Trái tim nàng dộng đùng đùng trong lồng ngực trong khi nàng chờ để nhìn thấy ông đứng dậy. Chancey, đứng dậy đi, chết tiệt chú. Đứng lên đi!
Như thể đang vật lộn với thân hình èo uột của mình, cuối cùng ông cũng đứng dậy và lê bước trở lại chỗ sợi dây uốn éo mà ông đang cố buộc chặt. Nàng đè nén nỗi hoảng loạn của mình xuống trong khi còn có thể thấy ông. Nhưng từng cột sóng đang ào lên từ mọi phía khi ngọn gió bắt đầu tấn công dữ dội hơn. Khi cuối cùng nàng cũng mất dấu ông, một nỗi kinh hoàng sâu sắc nhất, đau đớn nhất tóm chặt lấy nàng. Nàng nuốt lại những tiếng thét đang dâng lên dồn dập.
Nàng cầu nguyện cho ông trong khi ý chí ra lệnh cho ông trở lại. Rồi nàng cầu nguyện cho mạng sống của các thủy thủ - cho những người đàn ông đang chiến đấu trên khắp con tàu, gào thét với gió, sả thân để chặn đứng sự hủy diệt đang chờ đợi họ. Nàng cầu nguyện rằng cha nàng rồi sẽ tái hôn và tiếp tục cuộc sống của ông mà không có cô con gái và những thủy thủ này.
Giữ cơn thịnh nộ bị giải thoát xung quanh họ, nàng còn cầu nguyện cho cả Sutherland…
Tất cả mọi người trên tàu đều biết rằng cuộc sống của họ nằm trong bàn tay độc đoán của biển, và tiếng báo tử vang lên trong mỗi một bộ não. Nicole biết rằng họ đã thua. Và nàng biết nàng đã thất bại.
Mặc dù cơn bão đến như một vụ nổ, nó lưu lại không dứt khoát đi về đâu trong vài giờ. Trong suốt những giờ khắc đó, Derek không thể định vị được Bella Nicola. Anh bảo người của mình rằng họ sẽ chiếm tàu của Lassiter và tất cả những nguồn dự trữ cần thiết và bắt giữ thủy thủ đoàn. Rồi anh chỉ đơn giản neo thuyền ở giữa con kênh và chờ đợi, bởi vì người Ai-len sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đưa tàu tới gần một cách mạo hiểm. Anh sẽ ra hiệu cho họ, và nếu họ tới, thế là xong. Nếu họ không tới, anh sẽ bắn một phát đại bác qua đầu họ và buộc họ phải dừng lại. Một kế hoạch đơn giản, hiệu quả.
Anh đã không tính tới một cơn bão mà hóa ra là cơn bão tồi tệ nhất anh từng gặp. Mưa nhanh chóng làm họ bầm dập không chỉ đổ từ trên trời xuống mà còn từ bốn bề, như thể nó dâng lên từ biển. Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc neo tàu chắc hơn và đưa tàu tới con nước an toàn.
Với một chút may mắn, Nicole có thể lướt ngay qua anh trong cơn bão tối tăm. Sự giận dữ của anh gia tăng, nhưng anh cũng bắt gặp mình cảm nhận một thứ gì đó mà đã lâu rồi anh không có.
Sự sợ hãi.
Đầu tiên anh muốn gạt nó đi. Nhưng ngực anh thắt lại mỗi lần nghĩ tới Nicole trên chiếc tàu có thể dễ dàng bị xé làm đôi trên những mỏm đá xung quanh họ. Anh muốn thuyết phục mình rằng điều duy nhất anh cảm thấy với cô ta là sự căm ghét.
Nhưng kể cả khi cô ta là một mụ phù thủy độc ác, dối trá, anh vẫn không muốn cô ta chết. Nếu họ đã không thể đến gần anh khi cơn bão tới chỗ họ thì đó sẽ là một khả năng quá chắc chắn. Anh đấu tranh để không tưởng tượng ra cô ta sẽ sợ đến mức nào, khi bị bủa vây trong khoang tàu kẽo kẹt, lạnh cóng, lắng nghe tiếng gỗ rên xiết dưới áp lực của nước.
Nóng lòng như thể một cậu bé, anh chờ cho đến khi ánh mặt trời cuối cùng cũng xuyên qua được đám mây dày. Đám thủy thủ da bọc xương của anh nhờ trời đã vượt qua được cơn bão mà không có nguy hại gì đáng kể với con tàu, và khi anh đánh giá rằng giờ đã đủ an toàn, họ có thể làm hết sức để tìm kiếm Bella Nicola. Nhưng trong nhiều giờ liền, dấu hiệu duy nhất của con tàu mà họ tìm được là một phần của cột buồm tả tơi.
Nhìn thấy dấu hiệu hủy diệt chắc chắn ấy làm lòng anh ngập tràn cảm giác bất lực đến phát điên. Giống như có ai đó đã không ngừng đá vào bụng anh trong suốt khoảng thời gian họ không tìm được dấu hiệu nào của con tàu nhỏ. Anh gần như đã thề là anh sẽ không trừng phạt cô ta vì trò man trá, chỉ cần anh tìm được cô ta còn sống.
“Thuyền trưởng, thủy thủ đã bắt đầu rên rẩm,” Jeb nói từ đằng sau anh. “Họ muốn giảm thiểu thiệt hại và đi tới Mũi Hảo Vọng.”
Derek quay lại. “Chúng ta sẽ tìm cho đến khi mặt trời lặn.”
Người quản tàu bắt đầu dè dặt nói, “Hôm nay chúng ta đã tìm kiếm trên khoảng rất rộng. Anh có nghĩ là họ bị thổi đi xa đến thế này không?”
“Tôi không biết,” Derek thừa nhận, tự hỏi từ lúc nào giọng điệu kiệt sức này đã thay thế giọng anh. “Mất một cột buồm, họ chắc phải đậu ở đâu đó.”
“Trừ khi –“
“Đủ rồi, Jeb,” anh quát, không sẵn lòng kết thúc câu nói trong đầu anh. Trừ khi họ đã chìm. “Chúng ta sẽ tiếp tục tìm kiếm. Nói với thủy thủ tôi sẽ tăng gấp đôi lương tuần tới của họ.”
“Vâng, thưa ngài.” Người đàn ông dừng lại và quay sang Derek với một cái cau mày, rồi ngập ngừng bắt đầu, “Thuyền trưởng… về chuyện cô gái, cô ta –“
Bất kể ông ta định nói gì, câu nói cũng bị cắt ngang khi người quan sát yếu ớt gọi “Có tàu ở gần!”
Derek rút ống nhòm ra. Anh nhìn thấy một thoáng chiếc buồm tả tơi bám và cột buồm còn lại của Bella Nicola khi nó suýt soát nổi trên mặt sóng. Một sự phấn chấn kì lạ bị nỗi sốt ruột lấn át khi anh ra lệnh cho thủy thủ giong tất cả buồm.
Mặc dù mặt trời tiếp tục chiến đấu với những đám mây vẫn nặng trĩu, Derek có thể thấy rằng con tàu đang thấp một cách nguy hiểm và rõ ràng là đang chìm. Cột buồm chính của nó đã gãy và đổ qua boong trên, nơi nó biến thành một đống hỗn độn kì lạ nhất mà anh từng thấy.
Những tiếng rên vang lên khi một vài thủy thủ bất tỉnh thức dậy, và anh cảm thấy cảm thương một cách miễn cưỡng cho địa ngục trần gian mà họ vừa phải trải qua. Anh kiềm giữ nó lại. Lassiter có một đội thủy thủ nòng cốt trên con tàu này, phần lớn trong số đó là những người đã ra khơi với lão ta trong hai thập niên vừa qua. Sẽ là hợp lý khi nghĩ rằng vài người, nếu không phải là tất cả, biết về vụ đầu độc.
Derek cũng ghê tởm với chính mình khi phát hiện ra anh đang nhìn khắp tàu, bực bội một cách vô lý vì anh không thể tìm thấy Nicole. Có phải đứa con gái hiểm độc vẫn còn hèn nhát núp trong khoang tàu? Anh không còn có thể gọi cô ta đơn giản là kẻ trộm hay gián điệp nữa. Với việc đầu độc nguồn nước, giờ cô ta đã là một tên sát nhân tiềm tàng rồi.
Vẫn… chưa có ai chết, một phần trong anh cãi lại, nhưng người của anh tiếp tục gục ngã.
Mình chỉ đơn giản muốn tìm thấy cô ta còn sống để mình có thể bẻ gãy cái cổ xinh đẹp của cô ta. (vậy mà cũng nghĩ ra được lí do bao biện, giỏi quá hả?)
Trong khi tàu của anh tiếp cận, anh và thủy thủ của mình nhìn thấy cảnh vật hiện dần. Một hình hài nhỏ bé sụm trên bánh lái, đông cứng trừ những cử động co giật rất khẽ. Khi họ tới gần hơn, anh có thể nhìn thấy cái như là cả một yard tóc mây phủ khắp cơ thể đó. Nicole đã giữ bánh lái.
Quá nhiều cho việc hèn nhát núp trong khoang tàu.
Nicole nằm bất động, không phát ra tiếng, không thể nghĩ được bất kì điều gì ngoại trừ sự đau đớn khi nàng quyết định rằng hoặc là xương nàng đã gãy vụn hết hoặc là sọ nàng bị nứt.
Nghe thấy một tiếng rên trên boong tàu, nàng lắc đầu cố gắng tỉnh táo lại. Cử động đó làm nàng ngã ra, nhưng những sợi dây thừng quấn quanh eo giữ nàng lại. Nàng hé mắt nhìn xuống trong lúc bối rối. Nàng đã bị trói vào bánh lái ư?
Nàng đẩy các mối thút nút, cởi trói cho mình. Khi đã thoát, nàng bước lùi lại một bước và ngã ra, rồi lảo đảo bò dậy lần nữa. Chiến đấu với cơn hoảng loạn đang dâng trào, nàng gạt tóc ra khỏi mắt. Nàng bước được khoảng mười bước yếu ớt thì sự chao đảo không bình thường của con tàu nhắc nhở nàng.
Mắt nàng mở lớn đầy cnahr giác khi nàng nhớ lại những giờ khắc bất tận trong cơn bão. Nước trào vào đáy tàu. Không phải con tàu này! Không phải con tàu này! Nhưng nàng đã biết Bella Nicola đang chìm kể từ nhiều giờ trước? hay nhiều ngày trước? – khi họ lần đầu gặp gió mạnh.
Nàng nửa đi nửa bò hết sức mà cơ thể ẻo lả của nàng cho phép tới nơi Chancey đang bị trói chặt trên boong. Nàng lay ông, và ông tỉnh dậy sau một phút. Sau vài phút nữa, ông chuếnh choáng đánh giá tình hình.
Trông có vẻ không tốt chút nào.
“Thuyền cứu sinh?” ông khản giọng nói.
“Một chiếc bị mất. Một chiếc bị vỡ.”
Nàng biết có rất nhiều thủy thủ không bao giờ học bơi. Một cách cố ý. Bởi vì bị mắc kẹt trên biển rộng, chưa nói đến đại dương, còn tồi tệ hơn cả cái chết. Những ý nghĩ của nàng khiến hai bàn tay nàng run rẩy dữ dội đến mức không tìm nổi đầu của những sợi dây. Chancey phải giúp nàng với những sợi thừng vấy máu, nghiến sâu vào cơ thể ướt sũng của ông.
“Pháo hiệu. Chúng ta có thể chưa ra khỏi tầm phát tín hiệu.” Ông kéo người mình lên và lảo đảo tới mũi tàu.
Nàng nằm ở đó, mơ mơ màng màng. Nàng không chắc nàng có thể đứng dậy lần nữa không. Chancey sẽ bắn pháo hiệu. Nếu Sutherland còn chưa đi đủ xa, có thể họ sẽ được cứu…
Đột nhiên, ông dậm chân và vỗ hai bàn tay to lớn bằng một nguồn năng lượng bí ẩn. “Nic, dậy mau,” ông mê sảng kêu to. “Thuyền trưởng của con đã tới cứu con này.” Giọng ông khàn đặc khi niềm vui sướng thấm đẫm trong ông. “Không như mong muốn của chú, nhưng xét đến các lựa chọn khác thì…”
Nàng từ từ quay lại, không thể tin được, quá sợ phải hi vọng.
Và anh ở đó. Lạy Chúa, anh thật là đẹp.
Nàng chưa từng nhìn thấy một hình ảnh nào đáng chào mừng hơn là cảnh Sutherland đứng trên boong tàu của mình khi nó lướt tới bên cạnh họ. Nàng nghĩ nàng sẽ ghi nhớ suốt đời cái cách mái tóc đen dày của anh tung bay trong gió, cách anh hờ hững đặt một chân đi ủng lên tầng lan can cuối cùng và hai cánh tay cơ bắp vòng trước ngực. Nàng cười với anh như một kẻ ngốc. Mặc dù đầu nàng còn chưa tỉnh táo như bình thường, niềm vui sướng thuần khiết vẫn bao phủ lấy nàng, mạnh mẽ y như nỗi tuyệt vọng đã bị nó đẩy đi. Nàng không chỉ biết anh an toàn, mà anh còn sắp cứu họ…
Những sợi dây móc nảy trên boong tàu Bella Nicola.
Nicole theo dõi trong nỗi kinh hoàng khi chúng cào vào sàn tàu, cày xới những tấm ván vốn đã tan nát trước khi bám chắt vào những thanh lan can vốn gần đây có màu trắng của nàng. Dây móc ư? Việc tàu của nàng bị đối xử tàn tệ, cho dù nó đang chết, khiến nàng lạnh sống lưng. Tại sao anh ta… Sutherland nghĩ rằng họ sẽ chiến đấu với anh ta sao? Nàng cần phải nghĩ. Tại sao nàng không thể nghĩ gì được?
Nicole nhìn chằm chằm khó hiểu khi người của anh ta lẩn lút lên tàu, vũ trang như thể họ sắp chiếm đóng một con tàu đầy thủy thủ phản kháng. Đầu nàng giật sang bên để bắt gặp ánh mắt lạnh gáy của Sutherland. Trái tim nàng giộng vào lồng ngực. Chỉ có điều lần này không phải vì nỗi vui mừng và háo hức mà nàng cảm thấy khi nhìn thấy anh chỉ vài phút trước. Lần này là vì sợ hãi.
Bởi vì Thuyền trưởng Sutherland trông như thể muốn nàng chết.
Giờ khi anh cuối cùng cũng đủ gần để thấy Nicole, anh muốn nhìn thấy vẻ tội lỗi trên mặt cô ta. Không, chết tiệt, anh muốn thấy sự hối hận.
Vì thế anh không chỉ ngạc nhiên mà còn giật nảy mình khi nhìn xuống và thấy cô ta nhìn lên anh với một nụ cười mù quáng, như thể một cánh cửa chớp hé mở ánh sáng từ bên trong. Derek dường như không thể kéo ánh mắt anh khỏi nụ cười đã từng có ảnh hưởng đến mức ấy lên anh. Vẫn còn có ảnh hưởng – quỷ tha ma bắt cô ta.
Dường như cô ta không chú ý thấy cái nhìn chăm chú của anh, và cô ta quá đỗi hài lòng vì… , anh chẳng có chút ý tưởng nào về chuyện tại sao cô ta lại vui mừng như thế khi gặp anh. Phải, anh đã cứu mạng cô ta, nhưng chắc chắn cô ta phải biết rằng anh sẽ luận ra ai là người đầu độc các thủy thủ của anh. Cô ta phải biết rằng anh sẽ trả đũa. Vậy mà cô ta vẫn nhìn lên anh với đôi mắt sáng lấp lánh, như thể anh là một người hùng kiểu cũ tới giải cứu cô ta.
Thật là bực mình.
Ánh mắt cô ta khóa vào một hình ảnh khác, và khi biểu hiện trên mặt cô ta thay đổi, một cảm xúc thất vọng kì lạ trào qua anh. Khi người của anh ném móc sang kéo tàu của cô ta, nụ cười xinh đẹp biến mất, trở thành cái nhìn khó hiểu.
Anh không thể lấy làm tiếc. Anh tự bảo mình rằng anh nhìn cô ta theo dõi người của anh với sự hài lòng. Khi cô ta nhận ra họ có vũ khí, cô ngốc nhỏ bé quay sang anh, cằm thấp hơn lệ thường, đôi vai cô ta rũ xuống. Cô ta đang sợ. Anh biết cô ta sẽ phải run sợ trước anh – cầu xin anh. Nhưng hành động tiếp theo của anh chặn đứng suy nghĩ ấy.
Bật dậy và đặt hai bàn chân đi ủng trên sàn tàu, mái tóc phủ ngang khắp mặt thành từng cuộn sẫm màu, ướt nhẹp, cô ta rũ bỏ mọi dấu vết sợ hãi. Và thay vào đó là một thứ chỉ có thể hiểu là cơn cuồng nộ. Rồi cô ta thét vào anh. Sinh vật bé nhỏ gào lớn.
“Anh có ý quái quỷ gì khi làm thế này, Sutherland?”
Câu trả lời của anh bình tĩnh cho dù giọng nói trầm vang rất xa. “Tôi định tịch thu những nguồn dự trữ còn lại của cô và tống giam tất cả thủy thủ của cô.”
Miệng cô ta mở lớn, rồi ngậm lại không thốt nên lời.
Anh phải che giấu sự ngạc nhiên trước phản ứng của cô ta. Lườm xuống cô ta, anh dài giọng, “Cô có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi cướp tàu của cô và bắt thủy thủ” – anh dừng lời – “mặc dù cả hai ta đều biết cô đáng lẽ không nên ngạc nhiên.”
Cô ta đứng nhìn chằm chằm vào anh, đưa hai bàn tay lên thái dương. Trông cô ta run lẩy bẩy và bối rối, nhưng rồi như có một điều gì đột nhiên bật ra làm thay đổi vẻ điềm tĩnh của cô ta. Khuôn mặt cô ta chùng xuống.
Anh phải căng tai ra nghe những lời tiếp theo của cô ta. “Anh… suốt từ đầu.” Thế có nghĩa là gì?
Cô ta hít một hơi dài, nghẹn ngào, và rồi nói lớn hơn, “Anh nói đúng, tôi biết chính xác tại sao anh lại chiếm tàu của chúng tôi.”
Thậm chí cô ta còn không thèm chối cãi việc đã làm. Có phải phần nào trong anh vẫn muốn cô ta chối, và chối thuyết phục đến mức anh sẽ tin cô ta không? Thay vào đó, cô ta chỉ có vẻ lạc lõng và bầm dập. Khi cô ta gục xuống và phủ phục trên sàn tàu, anh không thể không để ý thấy cô ta nhỏ bé và mong manh ra sao trong chiếc áo mưa vải dầu.
Anh miễn cưỡng nhăn mặt khi một trong những người của anh kéo cô ta đứng dậy, đẩy cô ta lăn đi.
Với cái có vẻ như là chút năng lượng cuối cùng, cô ta quay sang anh chàng kia và đá anh ta mạnh tới nỗi anh ta phải thả cô ta ra. Derek theo dõi khi cô ta lảo đảo gật đầu từ sau ra trước, nhìn quanh để tìm kiếm một thứ gì đó để chiến đấu.
Anh đã biết cô ta là một chiến sĩ. Điều anh không biết là tại sao anh lại thấy mình gần như bị kéo về phía cô ta.
Nicole không còn làm được gì. Không việc gì ngoài trở thành tù nhân của Sutherland. Tàu của nàng đang chìm dần, boong tàu của nàng suýt soát ngấn nước của tàu Southern Cross. Kết… thúc đã ở quá gần. Chancey và hầu hết thủy thủ đoàn của nàng, rất nhiều người trong số đó vẫn còn bất tỉnh, đã bị bắt lên tàu của anh ta và bị trói. Nàng giật ra khỏi bàn tay của gã thủy thủ lại tóm lấy nàng lần thứ hai. Nếu nàng phải đầu hàng, nàng sẽ làm theo cách của mình.
Nàng bước đi với đôi vai ưỡn ra sau, niềm kiêu hãnh giữ cơ thể bầm tím của nàng đứng thẳng khi nàng đều bước về phía lối đi thoai thoải.
Sutherland còn dám mỉm cười. Hắn đang thích thú với cảnh này.
Hắn đã không tới để giải cứu nàng. Cô gái ngu ngốc. Không, rốt cuộc nàng đã đúng về hắn. Hắn đứng đằng sau mọi vụ tai nạn. Và chỉ làm hại tàu của các con tàu đối thủ thôi thì chưa đủ. Hắn còn phải nghiền nát họ hoàn toàn.
Cơn đau trong đầu nàng chuyển từ nghiêm trọng sang buốt nhói, và những suy nghĩ của nàng làm cho nó càng đau thêm. Chẳng trách tàu của hắn không hề di chuyển; hắn đơn giản là đang chờ cho hành động phá hoại của mình tàn phá tàu của nàng trong cơn bão. Và đó là một hành động phá hoại. Hắn và những tên tay sai của hắn đã không vô tình có mặt ở Recife.
Nàng phải nuốt khan thật lớn để khỏi hét lên. Trong hai ngày, nàng và các thủy thủ của nàng đã biết là họ sẽ chết. Họ không ăn, không ngủ, không uống rượu. Để rồi bị bắt làm tù nhân của người đàn ông chịu trách nhiệm cho con tàu đang chết của họ… Nhận thức ấy làm nàng nghẹn thở, khiến nàng cảm thấy mình đang sụp đổ.
Nhưng, khi buộc phải đi qua hắn, nàng vẫn ngẩng đầu cao và ánh mắt nhìn thẳng.
“Nhìn vào tôi, quỷ tha ma bắt cô đi,” hắn ra lệnh bằng giọng trầm. Khi nàng không nhìn, hắn xoay người nàng để đối mặt với hắn. Trông hắn ngạc nhiên trước biểu hiện của nàng, và nàng hi vọng hắn có thể cảm thấy nỗi căm hận của nàng chiếu vào hắn. Khi nàng nhìn thẳng vào khuôn mặt ấy, vẫn còn quá sức đẹp trai đối với nàng, nàng không biết liệu mình muốn sụp xuống và khóc lóc, hay là muốn giết hắn.
Khi sự ngạc nhiên ban đầu của hắn chuyển thành cái nhìn trừng trừng tự mãn, nàng biết chắc chắn nàng sẽ không sụp xuống và khóc.
Phản ứng mạnh mẽ của anh với Nicole chưa bao giờ thôi làm Derek ngạc nhiên. Khi anh nắm lấy tay cô ta và kéo về phía anh, anh phải ngăn mình để không làm lộ quá nhiều cảm xúc. Anh đã không gặp cô ta suốt mấy tuần liền, và giờ nhìn thấy cô ta như thế này… Đôi mắt cô ta cuốn hút anh, với vẻ bị tổn thương rành rành trong đó và đôi đồng tử tối lại vì sốc. Làn da cô ta nhợt nhạt khác thường, khiến cô ta có vẻ ngoài mong manh. Muối tụ lại trên lông mày, mi mắt và tóc cô ta và lấp lánh khắp cả mặt cô ta trong ánh tà dương đỏ quạch. Với mình cô ta vẫn xinh đẹp.
Thật kinh ngạc. Với mọi điều anh đã biết về cô ta, anh vẫn đáp ứng cô ta. Không hoàn toàn về mặt thể xác, mặc dù không có gì phải tranh cãi về nó, nhưng anh còn cảm thấy một sức hút khác cũng mãnh liệt như thế. Rõ ràng, một phần nào đó trong anh không thèm quan tâm cô ta là một con chó cái hiểm độc.
Nhớ lại những thủy thủ đang đau ốm của anh, bàn tay anh bắn lên cánh tay cô ta. “Tại sao?” anh gay gắt hỏi. “Tại sao cô lại làm thế?” Khi cô ta nhìn chằm chằm xuyên qua anh như thể không thấy gì, anh lắc người cô ta. “Có phải ai đã bắt cô làm? Ai đó buộc cô phải làm việc này?”
Anh lờ mờ nghe thấy thủy thủ của cô ta phản đối, và nhận ra đám đàn ông muốn làm anh sao nhãng khỏi cô ta. Cô ta đứng im như tượng, từ chối nhìn vào anh. Anh siết hai cánh tay cô ta chặt hơn nữa và nghiến răng, “Ai bảo cô làm việc này?” Cuối cùng, cô ta liếc nhìn anh, nhưng cái cau mày của cô ta như thể câu hỏi làm cô ta bối rối.
Việc đụng vào Nicole đã làm vài tù nhân còn tỉnh tức giận, và họ căng ra để thoát khỏi dây trói cùng những người đàn ông đang giữ họ. Họ có thể vật lộn bao nhiêu cũng được. Không ai có thể ngăn cản anh báo thù. Theo quan điểm của anh, cô ta đã xâm phạm vào những thứ của anh quá nhiều tới mức bây giờ anh muốn làm gì với cô ta cũng được.
Cô ta đã đùa bỡn với anh. Chắc chắn cô ta đã lừa được anh. Anh đã tin rằng cô ta tới với anh vì cha cô ta trong khi thực tế là cô ta đang trơ tráo đảm bảo một thắng lợi. Tệ hơn, tệ hơn thế này, cô ta đã làm hại người của anh.
Bây giờ khi cô ta đã ở trên tàu của anh, anh cũng có thể sở hữu cô ta. Anh quay sang các thủy thủ của Lassiter, và tiếng khịt khinh khỉnh của anh nói với họ từng ấy. Khi họ chiến đấu dữ hơn để lại gần cô ta, anh cười một tiếng cười vô cảm trước khi quay sự chú ý trở lại Nicole.
Anh phải biết tại sao cô ta lại làm việc đó. Anh siết chặt nắm tay quanh hai cẳng tay gầy guộc, cho đến khi cô ta trả lời bằng giọng cay nghiệt, “Chẳng ai bảo tôi làm gì cả - tôi làm những gì tôi muốn!”
Tự nói với mình rằng anh sẽ không đánh cô ta ngay trên boong tàu, anh nắm lấy vai cô ta và lay.
Cho đến khi cô ta gục vào lòng anh, với một tiếng kêu uất nghẹn.
Nỗi sợ bò lên cột sống anh khi cơ thể Nicole mềm nhũn ra. Anh không thể làm gì khác ngoài việc đón lấy cô ta và dựng cô ta dậy. Khi anh nhìn lên, người đàn ông tên Chancey tóm được ánh mắt anh và dành cho anh cái nhìn sắc như dao nói rằng, “Mày còn trông đợi gì nữa? Khuôn mặt Derek đỏ bừng. Anh đã không định làm đau cô gái. Chết tiệt! Anh chưa từng tức giận hơn thế này với bất kì người nào khác. Kể cả với Lydia.
Mặc cảm tội lỗi gặm nhấm anh, và anh muốn đẩy cô ta khỏi mình ngay lập tức. Anh bước tới và giao Nicole bất tỉnh cho Chancey. Người đàn ông dễ dàng tóm lấy cô ta và âu yếm ôm cô ta trong hai cánh tay dài kể cả khi ông ta đang bị trói.
Derek quay sang mạn tàu và nhảy xuống Bella Nicola để tham gia cùng thủy thủ của mình trong việc lục soát các nguồn dự trữ. Không ngừng nhớ lại cảnh trên boong tàu, nhức nhối vì những hành động của chính mình, anh hầu như không để ý đường đi, mặc dù khó mà không thấy rằng người của anh đã lột sạch những thứ không bị hỏng. Trừ những thứ trong phòng sĩ quan và phòng thuyền trưởng ở phía sau mà anh đã có lệnh là không ai được khám xét trừ anh.
Khi anh chèn một bên vai vào cánh cửa gỗ của khoang lớn nhất, nước đã ngập ngang đầu gối anh. Mùi dầu nồng nặc phát ra từ chiếc đèn bị vỡ. Trên bàn và trong tủ áo đầy quần áo đàn ông, anh cho rằng đó là của Lassiter. Căn phòng khắc khổ không có một biểu hiện xa hoa nào.
Anh lội nước tới khoang tiếp theo, hai chân tạo ra những đợt sóng. Khi anh quan sát căn phòng, rõ ràng là của Nicole, anh nhìn thấy chiếc bàn bóng lộn và chiếc giường trạm trổ được mạ vàng và phủ sa tanh. Vài chiếc la bàn, phong vũ biểu đã vỡ và nhiệt kế trôi nổi ngay trên sàn. Một cặp tranh phong cảnh và cảnh gia súc rất đẹp đính trên tường đặc biệt thu hút anh.
Trong khi khoang tàu của Lassiter trống trơn thì khoang của cô ta lại phung phí quá mức. Lassiter đã không ngại tiêu tốn vào việc trang trí, Derek nghĩ khi nhìn ngắm tấm rèm dày trên cửa sổ của cô ta. Anh không xa lạ với những đồ vật đắt tiền, cũng như với những bức tranh giá trị. Chẳng trách mà Lassiter lại gặp khó khăn về tài chính.
Những bản đồ trôi nổi khắp nơi. Anh không biết liệu mình có sở hữu nhiều bản đồ thế không. Cô ta có một mảnh buồm dự trữ ở góc phòng và có lẽ thỉnh thoảng làm mình có ích bằng cách khâu vá. Anh bước tới những chiếc rương đi biển của cô ta, có vẻ gì đó nữ tính, và bắt đầu lục lọi trong đó.
Thứ anh tìm thấy trong chiếc rương đầu tiên làm anh ngạc nhiên. Những bộ đồ lót riềm đăng ten bằng lụa chất đầy trong đó. Những bộ đồ lót đầy nữ tính. Anh chưa từng thấy cô ta mặc bất kì thứ gì khác ngoài quần áo đàn ông. Nhưng cho dù anh có chú ý hơn khi vội vã lột quần áo của cô ta trong đêm đó, liệu anh có để ý cái gì nằm bên dưới không? Có lẽ anh nên mang theo quần áo của cô ta trong chuyến đi dài. Anh nhớ làn da cô ta mềm mại và trắng trẻo khác thường. Nhỡ quần áo bình thường quá thô cứng với cô ta thì sao?
Đó là điều anh muốn – để trừng phạt cô ta – không phải sao? Nhưng anh đã từng được thưởng thức làn da đó một cách ngắn ngủi và không thấy lý do gì phải làm hỏng một thứ anh cảm thấy quá ư hấp dẫn như thế. Ở ngưỡng cửa, anh gọi hai thủy thủ gần đó và ra lệnh cho họ mở chốt mấy cái rương và kéo lên tàu anh.
“Thuyền trưởng, chẳng bao lâu con tàu già này sẽ chìm,” một trong các thủy thủ la lên.
“Đảm bảo toàn bộ thủy thủ đã rời khỏi tàu – tôi theo ngay đây.” Con tàu khẽ trồi lên dưới chân anh, khiến anh trượt sang bên. Cú lăn tử biệt của con tàu. Anh lắc đầu buồn bã và chạy ngang qua boong tàu.
Trở lại Southern Cross, anh tìm thấy Chancey và kéo được cô gái bất động ra khỏi ông ta, với sự trợ giúp của hai người khác. Derek tự con mình là một người đàn ông dũng cảm, nhưng tóc trên gáy anh dựng đứng cả lên khi nghe tiếng gào rú của Chancey. Derek xoay cô gái trong tay mình để nhìn vào ông ta và lập tức hối hận.
Bởi vì trước khi bị trói chặt lần nữa, người đàn ông giật cánh tay lực lưỡng của mình ra khỏi một thủy thủ đang giữ ông ta. Đưa ngón tay ngang qua cổ họng, ông ta nhìn chằm chằm vào Derek với lời hứa giết người trong mắt.
Để đáp trả, Derek mỉm cười, đúng hơn là nhe răng ra, cho đến khi một âm thanh rạn vỡ vang lên từ con tàu đang chết như một phát súng.
Cả hai người đàn ông quay sang nhìn Bella Nicola rạn nứt thành từng tảng lớn khi cuối cùng nó cũng vỡ tan ngay trên mặt nước. Anh thấy phiền lòng vì chiếc tàu được sơn vẽ tỉ mỉ vỡ tan, từng tấm ván thét gào khi chúng bị tách ra. m thanh thật ám ảnh. Nhưng nó vẫn còn tốt hơn là thứ im lặng ma quái sau khi con tàu đầu hàng dòng nước tham lam, sủi bọt.
Derek nhận ra rằng cô gái bất tỉnh đã không hề cử động trong suốt những âm thanh tàn phá buốt nhói ấy. Nhưng những giọt nước mắt chảy ròng ròng xuống mặt cô ta, và một tiếng rên tuyệt vọng thoát ra khỏi môi cô ta trong sự im lặng.
Tác giả :
Kresley Cole