Thuyền Tới Đầu Cầu Tự Nhiên Thẳng
Chương 27
Diệp Khinh Chu mở to mắt, ngẩn người ra, lúc này trên mặt Kiều Lạc không còn tồn tại nụ cười xấu xa như mọi khi nữa, hai mắt nheo lại tựa hồ rất chăm chú, đôi kính làm người ta không thấy rõ được thần sắc trong ánh mắt anh, chỉ cảm thấy ánh mắt anh nhẹ như gió thoảng, xuyên qua kính, thổi tới người nàng, dù là đang giữa đêm mùa hè nóng nực cũng làm nàng thoáng run rẩy, hạ giọng thì thầm,”Em, em giấu anh chuyện gì?”
Kiều Lạc không nói gì tiếp, xoay người tiếp tục đi vào gian phòng nhỏ, đóng cửa lại, Diệp Khinh Chu bị tiếng đóng cửa làm giật mình, đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, liền quay về phòng của mình nằm lăn ra giường.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Diệp Khinh Chu ngủ một mình trên cái giường lớn như vậy, trên thực tế nàng đã ngủ trên cái giường đôi kích cỡ khổng lồ này từ rất lâu rồi, căn cứ vào số lượng thống kê, hàng năm trên thế giới đều có hàng trăm trường hợp người ngã xuống giường mà đột tử, cho nên giường của Diệp Khinh Chu xưa nay là đều đặc biệt đóng theo yêu cầu, chẳng những là giường đôi, mà còn là loại giường đôi size XXXL.
Từ khi Kiều Lạc chen vào ngủ chung trên cái cái giường này, Diệp Khinh Chu mỗi đêm ngủ đều phải rất cẩn thận, sợ bị xô ngã xuống, hôm nay Kiều ác ma chủ động đi ra chỗ khác, nàng có thể một mình nằm thoải mái ngay giữa cái giường lớn nhất này, tha hồ xoay người, tha hồ lăn.
Nàng dang rộng hai tay, bên trái trống không, bên phải cũng trống không, đột nhiên cảm thấy nằm giường này thật an toàn, nhưng lại có phần trống trải, tựa như thời điểm bảy năm về trước lúc nàng đến thành phố S một mình.
Tại khu biệt thự dưới chân núi Tử Dương, nàng gặp lại người cha đã xa cách mình mười năm trời, cùng với Triệu Phi Nhã. Đó cũng là một ngày hè, thời tiết nóng bức tựa như bây giờ, lần đầu tiên nàng nói dối Kiều Lạc, nói mình đi tham gia trại hè, rút mấy trăm tệ chạy tới thành phố S. Tuần lễ trước đó cha gọi điện thoại tìm nàng, mười năm qua, ông chưa bao giờ hỏi thăm nàng một câu, cú điện thoại này làm cho Diệp Khinh Chu rất giật mình, trong lòng ít nhiều cũng có chút kích động, ông không một lời nào nhắc chuyện xưa trước kia, chỉ mời Diệp Khinh Chu tới chơi.
Nguyên nhân chính khiến Diệp Khinh Chu quyết tâm đi thành phố S tị nạn là Kiều Lạc. Hè năm đó anh ta vừa đỗ đại học, rảnh rỗi đến phát khùng. Trên đời này có đủ loại người, đại đa số mọi người rảnh rỗi thì nghỉ xả hơi, bất quá Kiều Lạc lại khác, anh ta hễ rảnh rỗi là tìm việc bận rộn ngay, không ngừng sai bảo và bắt nạt Diệp Khinh Chu.
Năm đó Diệp Khinh Chu mới từ năm thứ nhất lên năm thứ hai, mới chọn khoa văn lý, nghỉ hè cũng không có việc gì làm, vì vậy vị anh trai Kiều Lạc này bắt đầu xếp thời gian biểu cho em gái sao cho không còn chỗ trống để nghỉ ngơi, buổi sáng chạy vòng quanh hồ, xế chiều đi bơi lội, buổi tối thì đánh cầu lông.
Diệp Khinh Chu vốn không giỏi vận động, sự bất lực của nàng thể hiện rõ qua việc tay chân không thể phối hợp được với nhau, chạy maratong sao, cùng lắm vung tay đánh chân là có thể chạy, cộng thêm từ nhỏ đã hay bị sai vặt làm chân chạy, nên môn thể thao duy nhất nàng có thể làm là chạy bộ. Nhưng bơi lội thì chịu rồi, đây là một loại vận động nguy hiểm hạng cao, hàng năm người bị chết đuối rất nhiều, cho nên Diệp Khinh Chu nhất nhất bám chặt cửa không chịu ra khỏi nhà.
Ông Kiều an ủi nàng,”Tiểu Chu, anh của con bơi rất giỏi, bơi chung với anh thì con không phải sợ gì nữa.”
“Đúng vậy.”Mẹ của nàng cũng nói,”Chẳng lẽ anh con lại bỏ mặc con chết chìm sao chứ?”
Diệp Khinh Chu hai mắt đẫm lệ nhìn trời, bị Kiều Lạc lôi ra khỏi nhà, giật lấy cái phao đang bị nàng túm chặt lấy, rồi một cước đá nàng văng xuống hồ bơi.
“Xong rồi, xong rồi, mình chết đuối đến nơi rồi ……”Trong tích tắc rơi vào trong nước, Diệp Khinh Chu thấy trước mắt tối sầm, người nhẹ hẫng, cảm giác như hồn vừa lìa khỏi xác, tại cái giây phút sắp xa lìa trần thế này, nàng rất muốn tạ ơn mẹ đã nuôi nàng lớn khôn, tạ ơn cha Kiều hiền lành nhân hậu, thêm cả những người đã quan tâm săn sóc nàng ……
“Chị ơi, chị ơi!”Bên tai nàng bỗng vang lên một cái giọng nói trong trẻo, Diệp Khinh Chu run rẩy mở mắt ra, thiên sứ gọi sao, nàng làm nô lệ cho ác ma bấy lâu không lẽ vẫn có thể lên Thiên đường rồi?
Nàng mở mắt, thấy tất cả đang nhìn nàng, hơn nữa đều là những đứa nhỏ bảy tám tuổi, mang phao hình những con thú trong phim hoạt họa. Đứa bé vừa gọi nàng đang chớp mắt mắt ngây thơ,”Chị ơi, chị không thể cứ ngồi xổm như thế nha, tí nữa nước đổ tới đấy!”
Miệng Diệp Khinh Chu méo xệch, thì ra chỗ này là khu giải trí giành cho nhi đồng, nàng ôm gối ngồi xổm, nước chỉ xâm xấp mắt cá chân nàng, nàng nhìn theo hướng ngón tay đứa bé kia, thấy một đợt sóng lớn ầm ầm đổ tới, nước bọt tung lên trắng xóa, tất cả trẻ em quanh nàng đều hoa chân múa tay vui sướng nhảy cẫng lên, bọt nước tung tóe đầy mặt nàng.
Diệp Khinh Chu ngẩng đầu lên, đã thấy Kiều Lạc đang đứng trên bờ cười tít mắt “Ở đấy từ từ tập bơi nha.”
Hơn nửa tháng trôi qua, cuối cùng Diệp Khinh Chu cũng từ khu giải trí tiến vào khu dành cho trẻ em cao một mét, một mình cao lêu nghêu mang phao tập bơi, cuối cùng đã tới có một ngày, nguyệt sự của nàng đã tới, vốn là chuyện rất đáng buồn, nhưng Diệp Khinh Chu lại vui sướng hoa chân múa tay đầy phấn khích, đúng như cái câu quảng cáo kia đã nói, “Là con gái, thật tuyệt!”
Vì vậy Diệp Khinh Chu mừng thầm đi nói với Kiều Lạc, suốt một tuần liền nàng không thể đi bơi lội được.
“A? Vậy thì thật là đáng tiếc……”Kiều Lạc thở dài nói.
Đáng tiếc? Diệp Khinh Chu trong lòng vụng trộm bĩu môi, đối với Kiều ác ma mà nói, không được thấy nàng bò lê trong hồ nước cạn quả thật rất đáng tiếc, riêng nàng thì không thấy tiếc chút nào. Có điều ý nghĩ này nàng chỉ có thể để ở trong lòng, miệng vẫn không thể không nói,”Thật là đáng tiếc mà…… Đây cũng hết cách rồi!”
“Cũng tự biết là đáng tiếc sao?”Kiều Lạc nhướng mày, đột nhiên ánh mắt hướng tới trước ngực nàng,”Cũng tự biết mình khuyết thiếu sao?
“Khuyết thiếu …?”Diệp Khinh Chu sững sờ.
Kiều Lạc cười nham nhở liếc qua ngực nàng một cái, Diệp Khinh Chu cúi đầu nhìn theo, lập tức giơ hai tay che kín ngực nhảy ba bước về phía sau,”Anh, anh, anh nhìn cái gì đấy?!”
Kiều Lạc cười nói,”Nhìn hiệu quả của nửa tháng vừa rồi, không phải bình nguyên đã thành đồi núi rồi sao?”
Diệp Khinh Chu mặt đỏ bừng lên, nhưng quả thật là cái chỗ mà tay nàng đang che kia đúng là có nhấp nhô hơn ngày xưa một chút, khi nào thì Kiều ác ma bắt đầu quan tâm tới tình trạng phát triển của nàng?”Chỗ này của em……, lớn hay không lớn, … mắc mớ gì tới anh……”
Kiều Lạc nheo nheo mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, sờ cằm, “Nông dân đương nhiên phải quan tâm dưa hấu trong rẫy lớn hay không, đương nhiên anh cũng phải quan tâm xem từ nay về sau …”
Anh vừa nói được nửa câu, điện thoại Diệp Khinh Chu vang lên, nàng đỏ mặt chạy lên sân thượng. Đấy là cú điện thoại đầu tiên của cha.
Sau đó nàng lấy lý do là đi trại hè, một tuần sau lập tức chạy tới thành phố S.
Nàng vốn tưởng rằng mình rất thông minh đã thoát được Kiều Lạc, lại không nghĩ đến trên thế giới này, có quá nhiều việc so với Kiều Lạc càng hắc ám hơn, càng đáng sợ hơn, chỉ vì nàng xưa nay sống dưới bóng tối của Kiều Lạc, không biết thế giới bên ngoài như thế nào, thật ra về mặt nào đó mà nói thì bóng tối cũng thành sự che chở cho nàng.
Hôm ấy sau khi ba người ôm ba tâm trạng khác nhau ăn cơm tối xong, rốt cuộc cha nàng cũng mở miệng, nói rõ lý do. Mười năm trước, khi ông và Diệp phu nhân ly hôn, bà Diệp một xu cũng không thèm lấy, chỉ đưa ra yêu cầu duy nhất là ông phải mở một cái tài khoản ba trăm vạn tệ ở ngân hàng cho con gái.
Ông Diệp nhắc chuyện này khiến Diệp Khinh Chu sững sờ. Thật ra nàng biết rõ chuyện này, số tiền kia mẹ nàng chưa bao giờ động tới, bà từng hỏi qua Diệp Khinh Chu có muốn dùng tiền chơi cổ phiếu hay không, Diệp Khinh Chu vốn nhát gan, cảm thấy cổ phiếu quá mạo hiểm, không đáng tin bằng ngân hàng Trung Quốc! Vì vậy số tiền kia lâu nay đều nằm yên trong tài khoản ngân hàng, nàng không hề động qua.
Diệp Khinh Chu không biết tại sao cha lại nhắc tới chuyện này, ông Diệp nói dạo gần đây tài chính của công ty nhà đất của ông không quay vòng kịp, dạo này giá nhà trên thị trường tăng vọt, việc buôn bán của công ty nhà đất càng ngày càng tăng, nếu Diệp Khinh Chu rút hết tiền ra mua cổ phần, có thể làm cổ đông của Xương Mậu Điền Sản, hàng năm đều có hoa hồng.
Những chuyện phức tạp trong xí nghiệp như thế này, Diệp Khinh Chu không hiểu, theo như nàng thấy, chẳng qua phụ thân muốn hỏi vay tiền mà thôi, hơn nữa số tiền kia vốn là của ông cho nàng.
Ông cảm thấy con gái thiệt thòi, cho nên cho nàng tiền.
Có điều Diệp Khinh Chu không biết ông thiếu nợ nàng cái gì, làm chồng, ông phản bội vợ, nhưng làm cha, ông không làm gì có lỗi với nàng, ông cấp tiền nuôi dưỡng nàng, ông vẫn còn nhớ rõ là ông có đứa con gái này, thế là đủ rồi.
Cho nên Diệp Khinh Chu không chút nghĩ ngợi đồng ý giao hết tiền, cha nàng cười rất vui vẻ, một mực khen ngợi con gái đúng là tri kỷ. Diệp Khinh Chu dò xét ông thật cẩn thận, mười năm không gặp, ông ăn mặc càng thêm sang trọng hơn trước kia, có điều trông lại rất tiều tụy, mắt thâm quầng, hoàn toàn không có cái khí thế phấn chấn của mười năm về trước, trong lòng nàng có điểm bất an.
Triệu Phi Nhã cũng hòa theo tán dương, Diệp Khinh Chu không quen bà ta, mười năm trước nàng chỉ gặp qua vài lần, khi đó nàng không hiểu chuyện, chỉ biết là người đàn bà này đã cướp đi cha của nàng, ngày đó, Diệp Khinh Chu vốn gan thỏ bỗng giãy ra khỏi tay mẹ, chạy tới níu tay của bà ta cắn mạnh, cắn đến nỗi có thể cảm nhận được vị máu tươi mằn mặn truyền vào từ đầu lưỡi. Nàng không nghe thấy tiếng ồn ào chung quanh, không cảm giác được mình đang bị người khác lôi kéo, nàng chỉ nhắm chặt mắt, quyết liệt cắn chặt không tha, mãi cho đến khi bị một cái tát như trời giáng làm mắt nổ đom đóm, nàng mới chịu nhả ra.
Khi đó nàng phát hiện ra, nàng bình thường rất nhu nhược yếu đuối, nhưng khi bị dồn đến đường cùng thì nàng sẽ bộc phát, khi ấy, tất cả lý trí đều biến mất.
Để phòng ngừa sự bộc phát của mình, nàng vẫn một mực cố gắng rèn luyện khả năng tự trấn áp bản thân, cho tới hôm nay đã mài sắt thành kim.
Người từng bị nàng cắn, và từng tát lại nàng năm đó bây giờ đang ngồi bên nàng, khen ngợi nàng, Diệp Khinh Chu đột nhiên cảm thấy choáng váng, dạ dầy trào ngược lên, chỉ muốn ói ra.
Kiều Lạc không nói gì tiếp, xoay người tiếp tục đi vào gian phòng nhỏ, đóng cửa lại, Diệp Khinh Chu bị tiếng đóng cửa làm giật mình, đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, liền quay về phòng của mình nằm lăn ra giường.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Diệp Khinh Chu ngủ một mình trên cái giường lớn như vậy, trên thực tế nàng đã ngủ trên cái giường đôi kích cỡ khổng lồ này từ rất lâu rồi, căn cứ vào số lượng thống kê, hàng năm trên thế giới đều có hàng trăm trường hợp người ngã xuống giường mà đột tử, cho nên giường của Diệp Khinh Chu xưa nay là đều đặc biệt đóng theo yêu cầu, chẳng những là giường đôi, mà còn là loại giường đôi size XXXL.
Từ khi Kiều Lạc chen vào ngủ chung trên cái cái giường này, Diệp Khinh Chu mỗi đêm ngủ đều phải rất cẩn thận, sợ bị xô ngã xuống, hôm nay Kiều ác ma chủ động đi ra chỗ khác, nàng có thể một mình nằm thoải mái ngay giữa cái giường lớn nhất này, tha hồ xoay người, tha hồ lăn.
Nàng dang rộng hai tay, bên trái trống không, bên phải cũng trống không, đột nhiên cảm thấy nằm giường này thật an toàn, nhưng lại có phần trống trải, tựa như thời điểm bảy năm về trước lúc nàng đến thành phố S một mình.
Tại khu biệt thự dưới chân núi Tử Dương, nàng gặp lại người cha đã xa cách mình mười năm trời, cùng với Triệu Phi Nhã. Đó cũng là một ngày hè, thời tiết nóng bức tựa như bây giờ, lần đầu tiên nàng nói dối Kiều Lạc, nói mình đi tham gia trại hè, rút mấy trăm tệ chạy tới thành phố S. Tuần lễ trước đó cha gọi điện thoại tìm nàng, mười năm qua, ông chưa bao giờ hỏi thăm nàng một câu, cú điện thoại này làm cho Diệp Khinh Chu rất giật mình, trong lòng ít nhiều cũng có chút kích động, ông không một lời nào nhắc chuyện xưa trước kia, chỉ mời Diệp Khinh Chu tới chơi.
Nguyên nhân chính khiến Diệp Khinh Chu quyết tâm đi thành phố S tị nạn là Kiều Lạc. Hè năm đó anh ta vừa đỗ đại học, rảnh rỗi đến phát khùng. Trên đời này có đủ loại người, đại đa số mọi người rảnh rỗi thì nghỉ xả hơi, bất quá Kiều Lạc lại khác, anh ta hễ rảnh rỗi là tìm việc bận rộn ngay, không ngừng sai bảo và bắt nạt Diệp Khinh Chu.
Năm đó Diệp Khinh Chu mới từ năm thứ nhất lên năm thứ hai, mới chọn khoa văn lý, nghỉ hè cũng không có việc gì làm, vì vậy vị anh trai Kiều Lạc này bắt đầu xếp thời gian biểu cho em gái sao cho không còn chỗ trống để nghỉ ngơi, buổi sáng chạy vòng quanh hồ, xế chiều đi bơi lội, buổi tối thì đánh cầu lông.
Diệp Khinh Chu vốn không giỏi vận động, sự bất lực của nàng thể hiện rõ qua việc tay chân không thể phối hợp được với nhau, chạy maratong sao, cùng lắm vung tay đánh chân là có thể chạy, cộng thêm từ nhỏ đã hay bị sai vặt làm chân chạy, nên môn thể thao duy nhất nàng có thể làm là chạy bộ. Nhưng bơi lội thì chịu rồi, đây là một loại vận động nguy hiểm hạng cao, hàng năm người bị chết đuối rất nhiều, cho nên Diệp Khinh Chu nhất nhất bám chặt cửa không chịu ra khỏi nhà.
Ông Kiều an ủi nàng,”Tiểu Chu, anh của con bơi rất giỏi, bơi chung với anh thì con không phải sợ gì nữa.”
“Đúng vậy.”Mẹ của nàng cũng nói,”Chẳng lẽ anh con lại bỏ mặc con chết chìm sao chứ?”
Diệp Khinh Chu hai mắt đẫm lệ nhìn trời, bị Kiều Lạc lôi ra khỏi nhà, giật lấy cái phao đang bị nàng túm chặt lấy, rồi một cước đá nàng văng xuống hồ bơi.
“Xong rồi, xong rồi, mình chết đuối đến nơi rồi ……”Trong tích tắc rơi vào trong nước, Diệp Khinh Chu thấy trước mắt tối sầm, người nhẹ hẫng, cảm giác như hồn vừa lìa khỏi xác, tại cái giây phút sắp xa lìa trần thế này, nàng rất muốn tạ ơn mẹ đã nuôi nàng lớn khôn, tạ ơn cha Kiều hiền lành nhân hậu, thêm cả những người đã quan tâm săn sóc nàng ……
“Chị ơi, chị ơi!”Bên tai nàng bỗng vang lên một cái giọng nói trong trẻo, Diệp Khinh Chu run rẩy mở mắt ra, thiên sứ gọi sao, nàng làm nô lệ cho ác ma bấy lâu không lẽ vẫn có thể lên Thiên đường rồi?
Nàng mở mắt, thấy tất cả đang nhìn nàng, hơn nữa đều là những đứa nhỏ bảy tám tuổi, mang phao hình những con thú trong phim hoạt họa. Đứa bé vừa gọi nàng đang chớp mắt mắt ngây thơ,”Chị ơi, chị không thể cứ ngồi xổm như thế nha, tí nữa nước đổ tới đấy!”
Miệng Diệp Khinh Chu méo xệch, thì ra chỗ này là khu giải trí giành cho nhi đồng, nàng ôm gối ngồi xổm, nước chỉ xâm xấp mắt cá chân nàng, nàng nhìn theo hướng ngón tay đứa bé kia, thấy một đợt sóng lớn ầm ầm đổ tới, nước bọt tung lên trắng xóa, tất cả trẻ em quanh nàng đều hoa chân múa tay vui sướng nhảy cẫng lên, bọt nước tung tóe đầy mặt nàng.
Diệp Khinh Chu ngẩng đầu lên, đã thấy Kiều Lạc đang đứng trên bờ cười tít mắt “Ở đấy từ từ tập bơi nha.”
Hơn nửa tháng trôi qua, cuối cùng Diệp Khinh Chu cũng từ khu giải trí tiến vào khu dành cho trẻ em cao một mét, một mình cao lêu nghêu mang phao tập bơi, cuối cùng đã tới có một ngày, nguyệt sự của nàng đã tới, vốn là chuyện rất đáng buồn, nhưng Diệp Khinh Chu lại vui sướng hoa chân múa tay đầy phấn khích, đúng như cái câu quảng cáo kia đã nói, “Là con gái, thật tuyệt!”
Vì vậy Diệp Khinh Chu mừng thầm đi nói với Kiều Lạc, suốt một tuần liền nàng không thể đi bơi lội được.
“A? Vậy thì thật là đáng tiếc……”Kiều Lạc thở dài nói.
Đáng tiếc? Diệp Khinh Chu trong lòng vụng trộm bĩu môi, đối với Kiều ác ma mà nói, không được thấy nàng bò lê trong hồ nước cạn quả thật rất đáng tiếc, riêng nàng thì không thấy tiếc chút nào. Có điều ý nghĩ này nàng chỉ có thể để ở trong lòng, miệng vẫn không thể không nói,”Thật là đáng tiếc mà…… Đây cũng hết cách rồi!”
“Cũng tự biết là đáng tiếc sao?”Kiều Lạc nhướng mày, đột nhiên ánh mắt hướng tới trước ngực nàng,”Cũng tự biết mình khuyết thiếu sao?
“Khuyết thiếu …?”Diệp Khinh Chu sững sờ.
Kiều Lạc cười nham nhở liếc qua ngực nàng một cái, Diệp Khinh Chu cúi đầu nhìn theo, lập tức giơ hai tay che kín ngực nhảy ba bước về phía sau,”Anh, anh, anh nhìn cái gì đấy?!”
Kiều Lạc cười nói,”Nhìn hiệu quả của nửa tháng vừa rồi, không phải bình nguyên đã thành đồi núi rồi sao?”
Diệp Khinh Chu mặt đỏ bừng lên, nhưng quả thật là cái chỗ mà tay nàng đang che kia đúng là có nhấp nhô hơn ngày xưa một chút, khi nào thì Kiều ác ma bắt đầu quan tâm tới tình trạng phát triển của nàng?”Chỗ này của em……, lớn hay không lớn, … mắc mớ gì tới anh……”
Kiều Lạc nheo nheo mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, sờ cằm, “Nông dân đương nhiên phải quan tâm dưa hấu trong rẫy lớn hay không, đương nhiên anh cũng phải quan tâm xem từ nay về sau …”
Anh vừa nói được nửa câu, điện thoại Diệp Khinh Chu vang lên, nàng đỏ mặt chạy lên sân thượng. Đấy là cú điện thoại đầu tiên của cha.
Sau đó nàng lấy lý do là đi trại hè, một tuần sau lập tức chạy tới thành phố S.
Nàng vốn tưởng rằng mình rất thông minh đã thoát được Kiều Lạc, lại không nghĩ đến trên thế giới này, có quá nhiều việc so với Kiều Lạc càng hắc ám hơn, càng đáng sợ hơn, chỉ vì nàng xưa nay sống dưới bóng tối của Kiều Lạc, không biết thế giới bên ngoài như thế nào, thật ra về mặt nào đó mà nói thì bóng tối cũng thành sự che chở cho nàng.
Hôm ấy sau khi ba người ôm ba tâm trạng khác nhau ăn cơm tối xong, rốt cuộc cha nàng cũng mở miệng, nói rõ lý do. Mười năm trước, khi ông và Diệp phu nhân ly hôn, bà Diệp một xu cũng không thèm lấy, chỉ đưa ra yêu cầu duy nhất là ông phải mở một cái tài khoản ba trăm vạn tệ ở ngân hàng cho con gái.
Ông Diệp nhắc chuyện này khiến Diệp Khinh Chu sững sờ. Thật ra nàng biết rõ chuyện này, số tiền kia mẹ nàng chưa bao giờ động tới, bà từng hỏi qua Diệp Khinh Chu có muốn dùng tiền chơi cổ phiếu hay không, Diệp Khinh Chu vốn nhát gan, cảm thấy cổ phiếu quá mạo hiểm, không đáng tin bằng ngân hàng Trung Quốc! Vì vậy số tiền kia lâu nay đều nằm yên trong tài khoản ngân hàng, nàng không hề động qua.
Diệp Khinh Chu không biết tại sao cha lại nhắc tới chuyện này, ông Diệp nói dạo gần đây tài chính của công ty nhà đất của ông không quay vòng kịp, dạo này giá nhà trên thị trường tăng vọt, việc buôn bán của công ty nhà đất càng ngày càng tăng, nếu Diệp Khinh Chu rút hết tiền ra mua cổ phần, có thể làm cổ đông của Xương Mậu Điền Sản, hàng năm đều có hoa hồng.
Những chuyện phức tạp trong xí nghiệp như thế này, Diệp Khinh Chu không hiểu, theo như nàng thấy, chẳng qua phụ thân muốn hỏi vay tiền mà thôi, hơn nữa số tiền kia vốn là của ông cho nàng.
Ông cảm thấy con gái thiệt thòi, cho nên cho nàng tiền.
Có điều Diệp Khinh Chu không biết ông thiếu nợ nàng cái gì, làm chồng, ông phản bội vợ, nhưng làm cha, ông không làm gì có lỗi với nàng, ông cấp tiền nuôi dưỡng nàng, ông vẫn còn nhớ rõ là ông có đứa con gái này, thế là đủ rồi.
Cho nên Diệp Khinh Chu không chút nghĩ ngợi đồng ý giao hết tiền, cha nàng cười rất vui vẻ, một mực khen ngợi con gái đúng là tri kỷ. Diệp Khinh Chu dò xét ông thật cẩn thận, mười năm không gặp, ông ăn mặc càng thêm sang trọng hơn trước kia, có điều trông lại rất tiều tụy, mắt thâm quầng, hoàn toàn không có cái khí thế phấn chấn của mười năm về trước, trong lòng nàng có điểm bất an.
Triệu Phi Nhã cũng hòa theo tán dương, Diệp Khinh Chu không quen bà ta, mười năm trước nàng chỉ gặp qua vài lần, khi đó nàng không hiểu chuyện, chỉ biết là người đàn bà này đã cướp đi cha của nàng, ngày đó, Diệp Khinh Chu vốn gan thỏ bỗng giãy ra khỏi tay mẹ, chạy tới níu tay của bà ta cắn mạnh, cắn đến nỗi có thể cảm nhận được vị máu tươi mằn mặn truyền vào từ đầu lưỡi. Nàng không nghe thấy tiếng ồn ào chung quanh, không cảm giác được mình đang bị người khác lôi kéo, nàng chỉ nhắm chặt mắt, quyết liệt cắn chặt không tha, mãi cho đến khi bị một cái tát như trời giáng làm mắt nổ đom đóm, nàng mới chịu nhả ra.
Khi đó nàng phát hiện ra, nàng bình thường rất nhu nhược yếu đuối, nhưng khi bị dồn đến đường cùng thì nàng sẽ bộc phát, khi ấy, tất cả lý trí đều biến mất.
Để phòng ngừa sự bộc phát của mình, nàng vẫn một mực cố gắng rèn luyện khả năng tự trấn áp bản thân, cho tới hôm nay đã mài sắt thành kim.
Người từng bị nàng cắn, và từng tát lại nàng năm đó bây giờ đang ngồi bên nàng, khen ngợi nàng, Diệp Khinh Chu đột nhiên cảm thấy choáng váng, dạ dầy trào ngược lên, chỉ muốn ói ra.
Tác giả :
Mạc Hề Trừu Phong