Thủy Tú Sơn Minh
Chương 5
Chuyển ngữ: Lệ Lâm
Cách vách Noãn các, là một gian phòng xép. Trong Nam uyển cũng không có phòng khách, mọi người liền lấy gian phòng này ra, tạm thời bố trí cho Địch Tú. Lúc Úy Trì Minh Nguyệt vào phòng, chỉ thấy một đám tỳ nữ đứng ở cửa, châu đầu ghé tai, nhỏ giọng cười nói. Nhìn thấy nàng đến, các tỳ nữ liền vội vã hành lễ vạn phúc, hô một tiếng “Tứ tiểu thư”.
Úy Trì Minh Nguyệt cũng không để ý tới các nàng, lập tức đi vào trong phòng. Chỉ thấy trong phòng hỗn độn đầy đất, thuốc rơi tứ tung, chén bị bể nát, bàn ghế nghiêng đổ, cảnh tượng giống như sau một cuộc hỗn chiến. Địch Tú nằm nghiêng trên giường, tay trái chống mép giường, tư thế như đang đề phòng.
Úy Trì Minh Nguyệt thấy thế, phẫn nhiên (phẫn nộ, ngạc nhiên) mở miệng: “Ngươi muốn như thế nào?!”
Địch Tú nghe tiếng cả kinh, ngước nhìn về phía nàng.
Úy Trì Minh Nguyệt đi đến trước giường, nhìn xuống hắn, cả giận nói: “Ngươi đừng quá đáng! Ta sẽ không chữa thương cho ngươi! Ngươi đừng mơ!”
Địch Tú sắc mặt tái nhợt, mỏi mệt suy sụp, rõ ràng là ngay cả sức nói chuyện cũng không có. Nghe Úy Trì Minh Nguyệt trách cứ như vậy, hắn chỉ lẳng lặng nhìn nàng, trong ánh mắt vừa có vẻ tủi thân lại vừa có vẻ bất lực.
Úy Trì Minh Nguyệt thấy hắn như thế, cũng không biết có nên tiếp tục trách cứ nữa hay không.
Mai Tử Thất theo nàng vào nhìn thấy tình cảnh như thế, lắc đầu thở dài, sau đó xoay người cười nói với đám tỳ nữ kia: “Aiz, ta biết rồi, nhất định là nha đầu các ngươi bình thường quen thói kiêu ngạo, thất lễ với Địch tổng quản.”
Trong đám tỳ nữ có người mở miệng, hờn dỗi đáp: “Tiên sinh, chúng tôi nào dám thất lễ với Địch tổng quản. Lúc đầu rất tốt, ai ngờ thấy chúng tôi cầm con dao nhỏ, ngài ấy liền ra tay tấn công. Chúng tôi đều bị thương a.”
Các tỳ nữ khác nghe vậy, đều rối rít hòa theo.
“Dao nhỏ?” Úy Trì Minh Nguyệt nghe đoạn đối thoại kia, nhíu mày khó hiểu.
Mai Tử Thất nhìn nhìn mũi tên ở cánh tay phải cùng chân trái của Địch Tú chưa được rút ra, vẻ mặt hiểu rõ. Hắn đi đến bên giường, nhìn Địch Tú, dỗ dành, “Ngoan, ta là tiên sinh dạy học của tứ tiểu thư, không phải sợ nha.”
Lời này vừa nói ra, đám tỳ nữ trong khoảnh khắc đều cười nghiêng ngã.
Úy Trì Minh Nguyệt trong lòng lạnh băng, nhất thời không nói gì.
“Miệng vết thương rất đau đúng không, chúng ta chữa thương nha?” Mai Tử Thất ngồi ở mép giường, vươn tay vỗ vỗ bả vai Địch Tú, mỉm cười hỏi.
Địch Tú nhìn hành động của hắn, chậm rãi buông bỏ đề phòng, gật gật đầu.
Mai Tử Thất tiếp đó ngẩng đầu, cười hướng Úy Trì Minh Nguyệt vẫy vẫy tay.
Úy Trì Minh Nguyệt lập tức giậm chân, “Tiên sinh người có ý gì! Ta sẽ không chữa thương cho hắn đâu!”
“Ta là loại người này sao? Hơn nữa, ngươi cũng không biết y thuật.” Mai Tử Thất cười bất đắc dĩ, nói, “Ta chỉ là gọi ngươi qua đây ổn định hắn.”
Úy Trì Minh Nguyệt khó hiểu, “Tại sao muốn ta ổn định hắn?”
Mai Tử Thất mỉm cười, mở miệng nói với các tỳ nữ: “Lấy thứ đó đến đây.”
Trong nhóm tỳ nữ có một người đi ra, đến bên cạnh bàn lấy một cái hộp gỗ, đưa cho Mai Tử Thất. Mai Tử Thất nhận lấy mở ra, hộp gỗ này lại có ba tầng, mỗi một tầng đều chứa đầy dao kéo. Mai Tử Thất lấy ra một thanh, nắm trong tay.
Lúc ánh đao kia chợt lóe, ánh mắt Địch Tú rét lạnh, giơ tay trảo đến, chộp thẳng vào cổ họng của Mai Tử Thất.
Mai Tử Thất bình tĩnh như thường, cổ tay vừa lật, nắm trúng Địch Tú. Trong nháy mắt, cổ tay Địch Tú bị kiềm chặt, không thể cử động. Mai Tử Thất thấy Địch Tú có ý giãy dụa, thong thả mở miệng kêu: “Tiểu Tứ.”
Úy Trì Minh Nguyệt lập tức phản ứng, lên tiếng trách mắng: “Không được lộn xộn!”
Địch Tú nghe vậy, cơ thể cứng đờ. Hắn quay đầu, nhìn Úy Trì Minh Nguyệt, có chút khiếp sợ.
Úy Trì Minh Nguyệt cau mày, lại ra lệnh: “Nằm xuống.”
Địch Tú nhìn nhìn nàng, lại nhìn nhìn Mai Tử Thất đang cầm đao, do dự.
Mai Tử Thất mang theo ý cười vui thích, ước lượng con dao trong tay, chờ sự việc tiến triển.
Úy Trì Minh Nguyệt thấy Địch Tú chậm chạp bất động, trong lòng bất mãn càng sâu, nàng tính tình ngang ngạnh, dứt khoát đi đến, một tay nắm hắn ấn xuống giường.
“Kêu ngươi nằm xuống thì ngươi phải nằm xuống!” Nàng tức giận nói.
Vẻ mặt Địch Tú tràn đầy kinh sợ, hắn suy yếu mở miệng, run giọng nói: “Dao……”
“Lấy dao đâm ngươi thì thế nào?” Úy Trì Minh Nguyệt ngang ngược nói.
Địch Tú nhìn nàng, vẻ mặt bi thương, lã chã chực khóc.
“Ngươi……” Úy Trì Minh Nguyệt cau mày, “Ngươi khóc cũng vô dụng!”
Mai Tử Thất nghe không nổi nữa, cười oán trách nói: “Tiểu Tứ a, ta chỉ kêu ngươi ổn định hắn, ngươi hung dữ với hắn để làm chi nha. Hắn đã như vậy, rất đáng thương a.”
Úy Trì Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, không lên tiếng.
Mai Tử Thất cười lắc lắc đầu, đưa tay vỗ vỗ chân trái của Địch Tú, nói: “Được rồi được rồi, kiên nhẫn một chút nha.”
Hắn dứt lời, một tay cầm mũi tên cắm ở chân trái Địch Tú, một tay giơ đao, rạch chung quanh đoạn tên.
Úy Trì Minh Nguyệt chỉ cảm thấy người dưới tay mình chấn động mạnh, tiếp đó lại căng thẳng toàn thân, chắc là đau đớn không chịu nổi. Nhưng hắn cắn chặt răng, thủy chung một tiếng cũng không kêu.
Mai Tử Thất nhíu mày, dao dùng để chữa thương vốn rất tinh xảo mỏng manh. Nhưng hiện giờ, cơ bắp Địch Tú căng thẳng, nên làm cho dao trở nên khó dùng vô cùng. Hắn ngẩng đầu, bất đắc dĩ nói: “Tiểu Tứ, làm cho hắn thả lỏng.”
“Cái gì?” Úy Trì Minh Nguyệt lòng tràn đầy mờ mịt.
“Phân tán sự chú ý của hắn, hay là ngươi hát cho hắn nghe đi.” Mai Tử Thất thận trọng bắt tay vào dùng con dao nhỏ trong tay, cười nói.
“Nói giỡn sao! Ta hát cho hắn nghe?! Hoang đường!” Úy Trì Minh Nguyệt bất mãn.
“Vậy thì kể chuyện xưa đi.” Mai Tử Thất nói.
“Ta phải làm sao?!” Úy Trì Minh Nguyệt phản bác.
“Tùy tiện trò chuyện cũng được a……” Mai Tử Thất bất đắc dĩ, “Dao nhỏ sẽ chặt nhanh thôi.”
Úy Trì Minh Nguyệt nghe nói vậy, không khỏi cũng khẩn trương lên, nhưng thủy chung vẫn không biết nên làm như thế nào mới tốt. Nàng rối rắm một lát, đành phải vươn tay ra, xoa xoa trán hắn, nhẹ giọng dỗ dành: “Không đau không đau……”
Mai Tử Thất bật cười ngay tại chỗ, bất đắc dĩ nói: “Ta nói tiểu Tứ a, này tính cái gì……”
Úy Trì Minh Nguyệt không đợi hắn nói xong, liền mở miệng phản bác nói: “Ta chỉ biết thế này, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước a!” Nàng bất mãn lầu bầu nói, “Khi còn bé mỗi khi ta sinh bệnh, nương chính là dỗ dành ta như vậy a……”
Nàng nói tới đây, trên mặt nở nụ cười rực rỡ, “Kỳ thật bị bệnh cũng rất tốt. Sinh bệnh, sẽ không cần học viết chữ thêu hoa, có thể danh chính ngôn thuận kề cận nương, còn có thể ăn viên bột củ sen do mẫu thân chính tay làm. Tuy rằng nương chỉ biết làm một món điểm tâm này thôi, nhưng hương vị này, ngay cả ngự trù trong hoàng cung cũng phải cam bái hạ phong (chịu thua). Sau này, ta theo nương học đã lâu, thật vất vả mới học được. Tuy rằng so ra vẫn kém nương làm, nhưng so với đầu bếp nơi này thì tốt hơn nhiều……” Nàng nói xong, tâm tình rất tốt. Nàng cười nhìn Địch Tú, nói, “Ta làm cho ngươi ăn.”
Địch Tú nghe xong, mày dần dần giãn ra, biểu tình cũng thả lỏng. Hai tròng mắt hắn ngấn nước, mỉm cười gật đầu, đáp: “Được.”
Úy Trì Minh Nguyệt nghe câu trả lời này, chợt phản ứng lại, trong lòng hối hận không thôi. Sao lại mau miệng như vậy, nói ra loại chuyện này? Làm thức ăn cho hắn? Trừ phi nàng bị đần độn! Nhưng mà, đã nói ra miệng, như thế nào cho phải đây? Mặt nàng đỏ lên, ấp úng nói: “Ta…… Ta vừa nói không tính……”
Địch Tú kinh hãi, lo sợ nghi hoặc nhìn nàng.
Úy Trì Minh Nguyệt tức giận nói: “Nhìn cái gì vậy, đổi ý không được sao?”
Địch Tú nghe vậy, trên nét mặt hiện lên nét buồn bã. Hắn vừa định mở miệng nói chuyện, nhưng không ngờ một trận đau đớn kéo tới, khiến cho hắn bật ra tiếng.
Trong lúc Úy Trì Minh Nguyệt hết sức kinh ngạc, chỉ thấy Mai Tử Thất đã rút tên ở chân trái Địch Tú ra, vẻ mặt khen ngợi hướng nàng mỉm cười.
Mai Tử Thất buông tên trong tay, cười khen: “Ừm, không hổ là tứ tiểu thư của chúng ta, thật là có bản lĩnh, lợi hại lợi hại!” Hắn nói xong, cũng không để ý tới Úy Trì Minh Nguyệt đang bất mãn, lại nâng cánh tay phải Địch Tú lên, nhìn một mũi tên khác, nói,“Cái này thì dễ dàng thôi.”
Hắn dứt lời, vung đao chém vào đuôi tên, sau đó giơ tay đánh một chưởng. Tên chịu lực, xuyên qua cánh tay mà ra, dính trên ván giường.
Úy Trì Minh Nguyệt thấy thế, cúi đầu nhìn tình trạng của Địch Tú.
Hắn cả người đầy mồ hôi, yếu ớt dựa vào gối, không ngừng thở dốc, vô lực nhúc nhích.
Úy Trì Minh Nguyệt biết hắn không sao, không tự giác nhẹ nhàng thở ra. Lúc này, tỳ nữ bưng nước ấm, khăn mặt, cung kính dâng trước mặt nàng.
Úy Trì Minh Nguyệt lập tức không vừa lòng, trách mắng: “Lớn mật! Làm càn! Chẳng lẽ còn muốn ta hầu hạ hắn hay sao!”
Tỳ nữ cười vui vẻ, qua quýt nhận sai, vẫn như cũ cầm mọi thứ đứng ở bên cạnh Úy Trì Minh Nguyệt, nhất định không đi.
Úy Trì Minh Nguyệt vừa muốn quở trách vài câu nữa, chợt nghe Mai Tử Thất tự mở miệng nói, “Nhìn xem, đây là tên của Úy Trì sơn trang đặc chế……”
Úy Trì Minh Nguyệt nghe vậy ngước nhìn, chỉ thấy Mai Tử Thất rút mũi tên dính ở ván giường ra, tỉ mỉ suy nghĩ. Hắn nhẹ nhàng xoay mũi tên, cười nói: “Đầu mũi tên bằng kim loại tinh luyện, có ba cạnh sắc, mở rộng vết thương. Cây tiễn có ba hàng gai nhọn. Một khi trúng tên, nhất định máu sẽ chảy không ngừng. Nếu như miễn cưỡng nhổ ra, thì sẽ da tróc thịt bong. Ừm, may mà không có ngâm độc……” Mai Tử Thất dừng một chút, cười nói với Úy Trì Minh Nguyệt, “Mặc dù không đến mức chết người, nhưng cũng có thể phế đi tay chân. Xem ra, Úy Trì sơn trang đã không cần vị ‘Tổng quản’ này……”
Úy Trì Minh Nguyệt nghe xong, vẻ mặt ưu tư, quay đầu lại nhìn Địch Tú. Mà hắn, sớm mệt mỏi không còn sức chống dỡ, mê man ngủ rồi. Nàng trầm mặc một lát, đưa tay tiếp nhận khăn mặt trong tay tỳ nữ bên cạnh, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán hắn.
Mai Tử Thất nhìn tình hình trước mắt, cười dịu dàng. Hắn ném mũi tên trong tay, cao giọng nói với chúng tỳ nữ: “Các ngươi toàn là nha đầu không có quy củ, chẳng lẽ muốn cho đường đường là Úy Trì tứ tiểu thư của chúng ta phải làm những việc nặng nhọc này sao? Còn không lại đây làm việc!”
Chúng tỳ nữ lại vui cười, hành lễ, trở lại với chức trách.
Úy Trì Minh Nguyệt dừng việc đang làm, buông khăn mặt xuống, đứng dậy, trầm mặc thối lui. Nàng nhìn các tỳ nữ bận rộn, trong lòng lại sinh ra loại cảm tình không thể diễn tả, thật lâu không mất.
Cách vách Noãn các, là một gian phòng xép. Trong Nam uyển cũng không có phòng khách, mọi người liền lấy gian phòng này ra, tạm thời bố trí cho Địch Tú. Lúc Úy Trì Minh Nguyệt vào phòng, chỉ thấy một đám tỳ nữ đứng ở cửa, châu đầu ghé tai, nhỏ giọng cười nói. Nhìn thấy nàng đến, các tỳ nữ liền vội vã hành lễ vạn phúc, hô một tiếng “Tứ tiểu thư”.
Úy Trì Minh Nguyệt cũng không để ý tới các nàng, lập tức đi vào trong phòng. Chỉ thấy trong phòng hỗn độn đầy đất, thuốc rơi tứ tung, chén bị bể nát, bàn ghế nghiêng đổ, cảnh tượng giống như sau một cuộc hỗn chiến. Địch Tú nằm nghiêng trên giường, tay trái chống mép giường, tư thế như đang đề phòng.
Úy Trì Minh Nguyệt thấy thế, phẫn nhiên (phẫn nộ, ngạc nhiên) mở miệng: “Ngươi muốn như thế nào?!”
Địch Tú nghe tiếng cả kinh, ngước nhìn về phía nàng.
Úy Trì Minh Nguyệt đi đến trước giường, nhìn xuống hắn, cả giận nói: “Ngươi đừng quá đáng! Ta sẽ không chữa thương cho ngươi! Ngươi đừng mơ!”
Địch Tú sắc mặt tái nhợt, mỏi mệt suy sụp, rõ ràng là ngay cả sức nói chuyện cũng không có. Nghe Úy Trì Minh Nguyệt trách cứ như vậy, hắn chỉ lẳng lặng nhìn nàng, trong ánh mắt vừa có vẻ tủi thân lại vừa có vẻ bất lực.
Úy Trì Minh Nguyệt thấy hắn như thế, cũng không biết có nên tiếp tục trách cứ nữa hay không.
Mai Tử Thất theo nàng vào nhìn thấy tình cảnh như thế, lắc đầu thở dài, sau đó xoay người cười nói với đám tỳ nữ kia: “Aiz, ta biết rồi, nhất định là nha đầu các ngươi bình thường quen thói kiêu ngạo, thất lễ với Địch tổng quản.”
Trong đám tỳ nữ có người mở miệng, hờn dỗi đáp: “Tiên sinh, chúng tôi nào dám thất lễ với Địch tổng quản. Lúc đầu rất tốt, ai ngờ thấy chúng tôi cầm con dao nhỏ, ngài ấy liền ra tay tấn công. Chúng tôi đều bị thương a.”
Các tỳ nữ khác nghe vậy, đều rối rít hòa theo.
“Dao nhỏ?” Úy Trì Minh Nguyệt nghe đoạn đối thoại kia, nhíu mày khó hiểu.
Mai Tử Thất nhìn nhìn mũi tên ở cánh tay phải cùng chân trái của Địch Tú chưa được rút ra, vẻ mặt hiểu rõ. Hắn đi đến bên giường, nhìn Địch Tú, dỗ dành, “Ngoan, ta là tiên sinh dạy học của tứ tiểu thư, không phải sợ nha.”
Lời này vừa nói ra, đám tỳ nữ trong khoảnh khắc đều cười nghiêng ngã.
Úy Trì Minh Nguyệt trong lòng lạnh băng, nhất thời không nói gì.
“Miệng vết thương rất đau đúng không, chúng ta chữa thương nha?” Mai Tử Thất ngồi ở mép giường, vươn tay vỗ vỗ bả vai Địch Tú, mỉm cười hỏi.
Địch Tú nhìn hành động của hắn, chậm rãi buông bỏ đề phòng, gật gật đầu.
Mai Tử Thất tiếp đó ngẩng đầu, cười hướng Úy Trì Minh Nguyệt vẫy vẫy tay.
Úy Trì Minh Nguyệt lập tức giậm chân, “Tiên sinh người có ý gì! Ta sẽ không chữa thương cho hắn đâu!”
“Ta là loại người này sao? Hơn nữa, ngươi cũng không biết y thuật.” Mai Tử Thất cười bất đắc dĩ, nói, “Ta chỉ là gọi ngươi qua đây ổn định hắn.”
Úy Trì Minh Nguyệt khó hiểu, “Tại sao muốn ta ổn định hắn?”
Mai Tử Thất mỉm cười, mở miệng nói với các tỳ nữ: “Lấy thứ đó đến đây.”
Trong nhóm tỳ nữ có một người đi ra, đến bên cạnh bàn lấy một cái hộp gỗ, đưa cho Mai Tử Thất. Mai Tử Thất nhận lấy mở ra, hộp gỗ này lại có ba tầng, mỗi một tầng đều chứa đầy dao kéo. Mai Tử Thất lấy ra một thanh, nắm trong tay.
Lúc ánh đao kia chợt lóe, ánh mắt Địch Tú rét lạnh, giơ tay trảo đến, chộp thẳng vào cổ họng của Mai Tử Thất.
Mai Tử Thất bình tĩnh như thường, cổ tay vừa lật, nắm trúng Địch Tú. Trong nháy mắt, cổ tay Địch Tú bị kiềm chặt, không thể cử động. Mai Tử Thất thấy Địch Tú có ý giãy dụa, thong thả mở miệng kêu: “Tiểu Tứ.”
Úy Trì Minh Nguyệt lập tức phản ứng, lên tiếng trách mắng: “Không được lộn xộn!”
Địch Tú nghe vậy, cơ thể cứng đờ. Hắn quay đầu, nhìn Úy Trì Minh Nguyệt, có chút khiếp sợ.
Úy Trì Minh Nguyệt cau mày, lại ra lệnh: “Nằm xuống.”
Địch Tú nhìn nhìn nàng, lại nhìn nhìn Mai Tử Thất đang cầm đao, do dự.
Mai Tử Thất mang theo ý cười vui thích, ước lượng con dao trong tay, chờ sự việc tiến triển.
Úy Trì Minh Nguyệt thấy Địch Tú chậm chạp bất động, trong lòng bất mãn càng sâu, nàng tính tình ngang ngạnh, dứt khoát đi đến, một tay nắm hắn ấn xuống giường.
“Kêu ngươi nằm xuống thì ngươi phải nằm xuống!” Nàng tức giận nói.
Vẻ mặt Địch Tú tràn đầy kinh sợ, hắn suy yếu mở miệng, run giọng nói: “Dao……”
“Lấy dao đâm ngươi thì thế nào?” Úy Trì Minh Nguyệt ngang ngược nói.
Địch Tú nhìn nàng, vẻ mặt bi thương, lã chã chực khóc.
“Ngươi……” Úy Trì Minh Nguyệt cau mày, “Ngươi khóc cũng vô dụng!”
Mai Tử Thất nghe không nổi nữa, cười oán trách nói: “Tiểu Tứ a, ta chỉ kêu ngươi ổn định hắn, ngươi hung dữ với hắn để làm chi nha. Hắn đã như vậy, rất đáng thương a.”
Úy Trì Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, không lên tiếng.
Mai Tử Thất cười lắc lắc đầu, đưa tay vỗ vỗ chân trái của Địch Tú, nói: “Được rồi được rồi, kiên nhẫn một chút nha.”
Hắn dứt lời, một tay cầm mũi tên cắm ở chân trái Địch Tú, một tay giơ đao, rạch chung quanh đoạn tên.
Úy Trì Minh Nguyệt chỉ cảm thấy người dưới tay mình chấn động mạnh, tiếp đó lại căng thẳng toàn thân, chắc là đau đớn không chịu nổi. Nhưng hắn cắn chặt răng, thủy chung một tiếng cũng không kêu.
Mai Tử Thất nhíu mày, dao dùng để chữa thương vốn rất tinh xảo mỏng manh. Nhưng hiện giờ, cơ bắp Địch Tú căng thẳng, nên làm cho dao trở nên khó dùng vô cùng. Hắn ngẩng đầu, bất đắc dĩ nói: “Tiểu Tứ, làm cho hắn thả lỏng.”
“Cái gì?” Úy Trì Minh Nguyệt lòng tràn đầy mờ mịt.
“Phân tán sự chú ý của hắn, hay là ngươi hát cho hắn nghe đi.” Mai Tử Thất thận trọng bắt tay vào dùng con dao nhỏ trong tay, cười nói.
“Nói giỡn sao! Ta hát cho hắn nghe?! Hoang đường!” Úy Trì Minh Nguyệt bất mãn.
“Vậy thì kể chuyện xưa đi.” Mai Tử Thất nói.
“Ta phải làm sao?!” Úy Trì Minh Nguyệt phản bác.
“Tùy tiện trò chuyện cũng được a……” Mai Tử Thất bất đắc dĩ, “Dao nhỏ sẽ chặt nhanh thôi.”
Úy Trì Minh Nguyệt nghe nói vậy, không khỏi cũng khẩn trương lên, nhưng thủy chung vẫn không biết nên làm như thế nào mới tốt. Nàng rối rắm một lát, đành phải vươn tay ra, xoa xoa trán hắn, nhẹ giọng dỗ dành: “Không đau không đau……”
Mai Tử Thất bật cười ngay tại chỗ, bất đắc dĩ nói: “Ta nói tiểu Tứ a, này tính cái gì……”
Úy Trì Minh Nguyệt không đợi hắn nói xong, liền mở miệng phản bác nói: “Ta chỉ biết thế này, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước a!” Nàng bất mãn lầu bầu nói, “Khi còn bé mỗi khi ta sinh bệnh, nương chính là dỗ dành ta như vậy a……”
Nàng nói tới đây, trên mặt nở nụ cười rực rỡ, “Kỳ thật bị bệnh cũng rất tốt. Sinh bệnh, sẽ không cần học viết chữ thêu hoa, có thể danh chính ngôn thuận kề cận nương, còn có thể ăn viên bột củ sen do mẫu thân chính tay làm. Tuy rằng nương chỉ biết làm một món điểm tâm này thôi, nhưng hương vị này, ngay cả ngự trù trong hoàng cung cũng phải cam bái hạ phong (chịu thua). Sau này, ta theo nương học đã lâu, thật vất vả mới học được. Tuy rằng so ra vẫn kém nương làm, nhưng so với đầu bếp nơi này thì tốt hơn nhiều……” Nàng nói xong, tâm tình rất tốt. Nàng cười nhìn Địch Tú, nói, “Ta làm cho ngươi ăn.”
Địch Tú nghe xong, mày dần dần giãn ra, biểu tình cũng thả lỏng. Hai tròng mắt hắn ngấn nước, mỉm cười gật đầu, đáp: “Được.”
Úy Trì Minh Nguyệt nghe câu trả lời này, chợt phản ứng lại, trong lòng hối hận không thôi. Sao lại mau miệng như vậy, nói ra loại chuyện này? Làm thức ăn cho hắn? Trừ phi nàng bị đần độn! Nhưng mà, đã nói ra miệng, như thế nào cho phải đây? Mặt nàng đỏ lên, ấp úng nói: “Ta…… Ta vừa nói không tính……”
Địch Tú kinh hãi, lo sợ nghi hoặc nhìn nàng.
Úy Trì Minh Nguyệt tức giận nói: “Nhìn cái gì vậy, đổi ý không được sao?”
Địch Tú nghe vậy, trên nét mặt hiện lên nét buồn bã. Hắn vừa định mở miệng nói chuyện, nhưng không ngờ một trận đau đớn kéo tới, khiến cho hắn bật ra tiếng.
Trong lúc Úy Trì Minh Nguyệt hết sức kinh ngạc, chỉ thấy Mai Tử Thất đã rút tên ở chân trái Địch Tú ra, vẻ mặt khen ngợi hướng nàng mỉm cười.
Mai Tử Thất buông tên trong tay, cười khen: “Ừm, không hổ là tứ tiểu thư của chúng ta, thật là có bản lĩnh, lợi hại lợi hại!” Hắn nói xong, cũng không để ý tới Úy Trì Minh Nguyệt đang bất mãn, lại nâng cánh tay phải Địch Tú lên, nhìn một mũi tên khác, nói,“Cái này thì dễ dàng thôi.”
Hắn dứt lời, vung đao chém vào đuôi tên, sau đó giơ tay đánh một chưởng. Tên chịu lực, xuyên qua cánh tay mà ra, dính trên ván giường.
Úy Trì Minh Nguyệt thấy thế, cúi đầu nhìn tình trạng của Địch Tú.
Hắn cả người đầy mồ hôi, yếu ớt dựa vào gối, không ngừng thở dốc, vô lực nhúc nhích.
Úy Trì Minh Nguyệt biết hắn không sao, không tự giác nhẹ nhàng thở ra. Lúc này, tỳ nữ bưng nước ấm, khăn mặt, cung kính dâng trước mặt nàng.
Úy Trì Minh Nguyệt lập tức không vừa lòng, trách mắng: “Lớn mật! Làm càn! Chẳng lẽ còn muốn ta hầu hạ hắn hay sao!”
Tỳ nữ cười vui vẻ, qua quýt nhận sai, vẫn như cũ cầm mọi thứ đứng ở bên cạnh Úy Trì Minh Nguyệt, nhất định không đi.
Úy Trì Minh Nguyệt vừa muốn quở trách vài câu nữa, chợt nghe Mai Tử Thất tự mở miệng nói, “Nhìn xem, đây là tên của Úy Trì sơn trang đặc chế……”
Úy Trì Minh Nguyệt nghe vậy ngước nhìn, chỉ thấy Mai Tử Thất rút mũi tên dính ở ván giường ra, tỉ mỉ suy nghĩ. Hắn nhẹ nhàng xoay mũi tên, cười nói: “Đầu mũi tên bằng kim loại tinh luyện, có ba cạnh sắc, mở rộng vết thương. Cây tiễn có ba hàng gai nhọn. Một khi trúng tên, nhất định máu sẽ chảy không ngừng. Nếu như miễn cưỡng nhổ ra, thì sẽ da tróc thịt bong. Ừm, may mà không có ngâm độc……” Mai Tử Thất dừng một chút, cười nói với Úy Trì Minh Nguyệt, “Mặc dù không đến mức chết người, nhưng cũng có thể phế đi tay chân. Xem ra, Úy Trì sơn trang đã không cần vị ‘Tổng quản’ này……”
Úy Trì Minh Nguyệt nghe xong, vẻ mặt ưu tư, quay đầu lại nhìn Địch Tú. Mà hắn, sớm mệt mỏi không còn sức chống dỡ, mê man ngủ rồi. Nàng trầm mặc một lát, đưa tay tiếp nhận khăn mặt trong tay tỳ nữ bên cạnh, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán hắn.
Mai Tử Thất nhìn tình hình trước mắt, cười dịu dàng. Hắn ném mũi tên trong tay, cao giọng nói với chúng tỳ nữ: “Các ngươi toàn là nha đầu không có quy củ, chẳng lẽ muốn cho đường đường là Úy Trì tứ tiểu thư của chúng ta phải làm những việc nặng nhọc này sao? Còn không lại đây làm việc!”
Chúng tỳ nữ lại vui cười, hành lễ, trở lại với chức trách.
Úy Trì Minh Nguyệt dừng việc đang làm, buông khăn mặt xuống, đứng dậy, trầm mặc thối lui. Nàng nhìn các tỳ nữ bận rộn, trong lòng lại sinh ra loại cảm tình không thể diễn tả, thật lâu không mất.
Tác giả :
Na Chích Hồ Ly