Thủy Tú Sơn Minh
Chương 22
Chuyển ngữ: Lệ Lâm.
“Đúng vậy, ta lừa ngươi.”
Nghe câu này, trong đầu Úy Trì Minh Nguyệt như có tiếng sấm. Nàng chỉ cảm thấy toàn thân khí huyết sôi trào, kích động khiến nàng run nhè nhẹ.
Minh Sương Thần giờ phút này đã là giận không thể át, ra lệnh: “Người đâu! Bắt hắn cho ta!”
Ánh mắt Địch Tú khẽ run sợ, một tay kéo Úy Trì Minh Nguyệt lên lưng ngựa, xuất trảo chặn cổ họng của nàng, thanh âm lạnh lùng nói: “Lui ra!”
Mọi người thấy tình cảnh như vậy, không người dám tùy tiện tiến lên.
Mai Tử Thất nhíu mày, tiến lên vài bước, chính thanh khuyên nhủ: “A Tú, đừng làm chuyện điên rồ.”
Địch Tú nhìn hắn, khẽ cười nói: “A Tú? Mai tiên sinh, ngươi không phải ngay cả thân phận của ta đều đã quên chứ.” Ánh mắt hắn thản nhiên đảo qua mọi người, cuối cùng dừng ở trên người Minh Sương Thần, “Quận chúa yên tâm, ta sẽ không thương tổn tứ tiểu thư. Chỉ cần ta an toàn thoát hiểm, nàng đương nhiên sẽ bình an vô sự.”
Minh Sương Thần nhíu mày, nói: “Địch Tú, chuyện hôm nay ngươi gây nên, Nam Lăng vương phủ tuyệt không bỏ qua cho ngươi!”
Địch Tú thần sắc lạnh nhạt, nói: “Lời của quận chúa, Địch mỗ ghi nhớ trong lòng.”
Hắn dứt lời, kéo cương giục ngựa. Tuấn mã cất vó, chạy như bay rời đi. Chỉ trong chốc lát, liền biến mất trong ánh hoàng hôn.
……
Úy Trì Minh Nguyệt đang ở trên lưng ngựa nghiêng ngả, suy nghĩ hỗn loạn vô cùng. Hắn bắt cóc nàng? Hắn mà lại bắt cóc nàng?
Tay chặn ở cổ họng nàng mặc dù đã buông ra, nhưng cảm giác hơi đau đớn này, rõ rệt phi thường. Chỉ là, không biết vì sao, giờ phút này nàng lại có ý nghĩ từng có một đêm, nàng vụng trộm vào phòng hắn, hắn cũng chụp cổ họng của nàng như vậy……
Nàng bị ý niệm cổ quái trong đầu mình khiến vừa tức vừa vội, ra tiếng mắng: “Lớn mật! Làm càn! Ngươi thả ta xuống dưới!”
Địch Tú nghe vậy, kéo cương ghìm ngựa.
Úy Trì Minh Nguyệt giãy dụa muốn xuống ngựa, chẳng ngờ thân người nghiêng một cái, mắt thấy sắp té xuống lưng ngựa. Địch Tú vươn tay, nắm thắt lưng của nàng, đỡ nàng ngồi vững. Tiếp đó xuống ngựa, cất bước rời đi.
Úy Trì Minh Nguyệt mắt thấy hắn phải đi, lên tiếng quát: “Đứng lại!”
Địch Tú dừng lại, xoay người nhìn nàng.
“Ngươi giải thích cho ta!” Úy Trì Minh Nguyệt nói. Khi nàng nói chuyện, giọng run run, hốc mắt phiếm hồng, nước mắt trong suốt, lã chã sắp rơi.
Địch Tú tránh ánh mắt của nàng, mở miệng nói: “Địch mỗ đã bị nhìn thấu, không lời nào để nói.”
Nghe hắn nói như vậy, Úy Trì Minh Nguyệt càng khó chịu, truy vấn nói: “Ngươi nói cho ta biết, vì sao?!”
Hắn trầm mặc, hờ hững không nói gì.
Úy Trì Minh Nguyệt chỉ cảm thấy đau thương trong lòng đã hóa thành chua xót. Nàng cùng hắn, chỉ cách năm bước. Gần như vậy, nhưng hắn lại bày ra tư thế cự nhân ngàn dặm (đuổi người từ xa đến), không cho nàng tới gần bước nào. Một phút trước, nàng rõ ràng còn lôi kéo tay hắn……
Lúc này, hoàng hôn đã tàn, sắc trời sụp tối, dần dần không thể nhìn thấy gì.
Mắt nhìn dáng vẻ của hắn ở trước mắt mơ hồ, Úy Trì Minh Nguyệt càng thấy thương tâm. Nàng thử làm cho mình bình tĩnh trở lại, chậm rãi để ý suy nghĩ.
Trong Úy Trì sơn trang, hắn thật sự bị thiên hồ chú thuật làm hại, tâm trí bị phong, không thể nghi ngờ. Rồi sau đó đoàn xe bị tập kích, hắn xả thân cứu giúp, cũng là sự thật. Hắn không có lừa nàng, nàng cũng hiểu rõ chỉ có điều……
Hắn đến tột cùng là khôi phục lúc nào? Khi nào bắt đầu giả ngu lừa nàng?
Nàng bỗng nhiên nhớ tới những điều từng làm cho nàng nghi hoặc lo lắng: Hắn mấy lần muốn nói lại thôi, trong mắt hắn ẩn ẩn hậm hực, hắn không còn thẳng thắn trực tiếp nữa……
Đúng vậy, đó là sau khi vào Mai cốc…… Nếu là như vậy, có ý định tiếp cận, có mưu đồ, lại dựa vào đâu mà nói?
Thời gian trầm mặc trôi qua, trăng dần dần hiện lên, trong suốt sáng tỏ, chiếu khắp mọi nơi.
Dáng vẻ của hắn lại rõ ràng lên. Hắn vẫn đứng trước mặt nàng, lẳng lặng nhìn một bên.
Úy Trì Minh Nguyệt đã không tức giận nữa, nàng mở miệng, gọi một tiếng:
“Địch Tú……”
Tiếng kêu này, làm cho hắn không khỏi chạm nỗi đau. Nhưng hắn chỉ trầm mặc, cố chấp vô cùng.
“Ngươi rất tốt với ta, là thật tâm sao?” Úy Trì Minh Nguyệt cau mày, giọng nói run nhè nhẹ.
Địch Tú ngước mắt, nhìn nàng, hỏi lại: “Thật lòng giả ý, đối với tứ tiểu thư mà nói, có gì khác biệt?”
“Có!” Úy Trì Minh Nguyệt đáp vội vàng, “Nếu là thật lòng, ta……”
Địch Tú nhìn nàng, chờ nàng trả lời.
Úy Trì Minh Nguyệt lại nói không nổi nữa. Thật lòng thì như thế nào? Giả ý thì sao chứ? Nàng lại không có cách nào suy nghĩ tiếp. Người trước mắt, quen thuộc như thế, lại xa lạ như thế. Nàng từng cùng hắn sớm chiều tương đối, càng một lòng muốn cùng hắn sống đến bạc đầu, nhưng hôm nay, nàng vì sao lại sợ hãi?
Lời Minh Sương Thần đã nói, rõ ràng ở trong lòng. Nàng ngay cả bộ dáng chân thật của hắn cũng không biết, sao có thể nói tới chuyện thật lòng.
Địch Tú thấy nàng trầm mặc, trong lòng trống vắng. Hắn hạ mắt, hờ hững nói: “Chuyện khi tâm trí bị phong, Địch mỗ không nhớ rõ.” Hắn ngừng một chút, “…… Ban đầu Địch mỗ là dạng người gì, tứ tiểu thư cũng biết rõ mà.”
Úy Trì Minh Nguyệt nghe vậy, trong lòng vừa đau lại kinh sợ, “Ngươi……”
“Địch mỗ tâm ngoan thủ lạt, vô tình vô nghĩa, khiến tứ tiểu thư thất vọng rồi……” Địch Tú cười nhẹ, nói xong lời này, xoay người cất bước.
Úy Trì Minh Nguyệt thấy thế, trong lòng bối rối, vội vàng xuống ngựa. Tuấn mã cao lớn, nàng lại không rành cưỡi ngựa, nhất thời sảy bước, té lăn quay trên đất.
Địch Tú phát hiện, xoay người, muốn tiến lên đỡ nàng. Nhưng cuối cùng hắn cũng đứng yên, cắn răng nhẫn nại.
Úy Trì Minh Nguyệt chật vật đứng lên, chạy lên vài bước, bắt được cánh tay Địch Tú, thê thanh nói: “Ngươi không được đi! nói rõ ràng cho ta!”
“Còn gì để nói?” Địch Tú nhíu mày, đè giọng hỏi.
“Mai tiên sinh nói qua, ngươi bị thiên hồ phong đi tâm trí, tuy rằng si ngốc, nhưng sẽ không nói dối……” Úy Trì Minh Nguyệt gạt lệ, chưa từ bỏ ý định hỏi, “Ngươi rốt cuộc câu nào là thật, câu nào là giả?!”
Địch Tú thấy nàng như thế, trong lòng đau nhức. Hắn hung hăng áp chế nỗi lòng, ngước mắt nhìn. Chỉ thấy cách đó không xa, nhiều ánh đuốc sáng, chậm rãi đến gần.
Hắn nắm tay Úy Trì Minh Nguyệt, nói: “Được, ta nói cho ngươi. Cha ngươi vì đập tan thế lực của ta, để ta cùng với nhị tiểu thư đính hôn. Ta một lòng muốn trả thù, sắp đặt lấy được ‘Trấn hồ’, sau đó cầu xin với thiên hồ……” Trong thần sắc của hắn, có một tia hận ý, “Ta muốn có được Úy Trì gia tứ tiểu thư……”
Úy Trì Minh Nguyệt nghe được lời này, kinh ngạc không thôi.
“Úy Trì gia tứ tiểu thư, cháu ngoại của Nam Lăng Vương…… Nếu có được ngươi, quyền lực địa vị đều ở trong lòng bàn tay!” Lời nói của Địch Tú, lạnh lùng như đao, “Đáng tiếc, hồ ly kia thật kì lạ, lại phong tâm trí ta, rối loạn kế hoạch của ta. Bất quá, nay xem ra, cũng không tệ.” Hắn tới gần Úy Trì Minh Nguyệt, cười nguy hiểm, “Tứ tiểu thư, ngươi không phải muốn thành thân với ta sao? Không phải nói muốn bỏ trốn sao? Vậy theo ta đi a.”
Úy Trì Minh Nguyệt lệ trong chớp mắt rơi xuống, không thể suy nghĩ. Nàng hất tay hắn ra, không thể ức chế lên tiếng quát: “Vô liêm sỉ! Vô sỉ! Ta ngay từ đầu không nên tin tưởng ngươi! Không nên cứu ngươi! Không nên mang ngươi về Nam Lăng vương phủ! Ta không muốn nhìn thấy ngươi! Ngươi cút!”
Địch Tú nhẹ nhàng cười, xoay người rời đi.
Không biết vì sao, vừa thấy hắn đi, Úy Trì Minh Nguyệt lại đuổi theo, quát: “Đứng lại!”
Địch Tú cũng không dừng lại, hắn nhún người, mấy phen nhảy lên, biến mất trong bóng đêm.
Úy Trì Minh Nguyệt đuổi theo vài bước, cuối cùng cũng không thể tìm thấy. Nàng mang theo tiếng khóc, hướng về màn đêm, thanh thanh hô: “Địch Tú! Ngươi đứng lại! Không được đi! Ngươi trở về cho ta!……”
Tiếng kêu gào của nàng, lại không có câu trả lời.
Lúc này, chỉ thấy người hầu của Nam Lăng vương phủ thắp lửa mà đến, nhìn thấy nàng, đều vui sướng. Nam Lăng Vương cùng Minh Sương Trần đuổi tới, thấy nàng như thế, đều lo lắng.
Người xung quanh ồn ào ầm ĩ, nhiều tiếng quan tâm, nhưng nàng, lại không nghe thấy gì cả, trong lòng ngoài trừ trống vắng, không còn gì khác.
……
Địch Tú chạy được vài dặm, mới từ từ chậm bước. Hắn khe khẽ thở hào hển, tim đập cuồng loạn, không thể kìm xuống. Hắn đứng lại, nhắm hai mắt, hít thở thật sâu.
Đúng lúc này, hắn nghe thấy tiếng nói cười tự nhiên ở sau lưng vang lên, gọi hắn: “A Tú.”
Địch Tú cả kinh, xoay mạnh người. Chỉ thấy Mai Tử Thất đứng sau hắn mấy trượng, cười nhìn hắn.
“Ngươi……” Địch Tú nhíu mày, không biết trả lời như thế nào.
“Chậc chậc, chạy trốn thực mau a.” Mai Tử Thất thong thả bước đến, cười nói, “Đừng náo loạn, theo ta trở về.”
Địch Tú lui từng bước, lạnh lùng cười nói: “Tiên sinh nói đùa với ta hay sao?”
Mai Tử Thất lắc lắc đầu, nói: “A Tú a, ta cảm thấy là, ngươi mới nói đùa với ta đó…… Ngươi tuy có lừa gạt, nhưng không có mưu mô, lại chưa từng hại qua tiểu Tứ, sao phải chạy trốn?”
“Ta sớm nói qua, thương thế khỏi hẳn, ta liền rời đi. Chỉ như thế mà thôi.” Địch Tú đáp.
“Như thế mà thôi?” Mai Tử Thất đi ra phía trước, “Vậy mới vừa rồi những lời ngươi nói với Tiểu Tứ, là ý gì?”
Địch Tú vi kinh, nhất thời trầm mặc.
“Nào có người nào muốn chạy trốn, còn tốn nhiều thời gian như vậy để nói chuyện chứ?” Mai Tử Thất thở dài một tiếng, “Nhưng mà, may mắn ta nghe được lời nói kia…… Địch Tú, ngươi đây là một lòng muốn Tiểu Tứ đoạn tâm tuyệt niệm với ngươi đúng không. Không nghĩ tới, ngươi lại tự coi nhẹ mình đến tình trạng này. Thật đúng như lời quận chúa nói, yếu đuối ti bỉ.”
“Mai Tử Thất, ta kính ngươi ba phần, ngươi đừng vội được một tấc lại muốn tiến một thước.” Trong ánh mắt Địch Tú có sát khí, nói.
“Nếu ta nói sai cho ngươi, vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi mới vừa nói là ý gì? Vì sao phải lừa Tiểu Tứ, ngươi chỉ vì lợi dụng quyền vị ở nàng!” Mai Tử Thất thu ý cười, lớn tiếng chất vấn.
Địch Tú trầm mặc một lát, buồn bã cười, nói: “Ta không lừa nàng……”
Mai Tử Thất nghe vậy, nhíu mày khó hiểu.
“Lúc ta cầu xin với thiên hồ, đăm chiêu suy nghĩ, chính là như thế.” Địch Tú cười khổ, “Ta sớm đoạn tâm tuyệt niệm…… Cho nên, đã đủ rồi.”
Mai Tử Thất buồn bã, nhất thời không biết nói gì.
Địch Tú thoáng áp chế cảm xúc, nói: “Tiên sinh, không chiếm được, chung quy là không chiếm được. Chỗ ta có thể sống yên phận, cũng không phải chỗ này. Ta đã lãng phí nhiều thời gian lắm rồi, không thể kéo dài được nữa ……”
Mai Tử Thất nghe được lời này, có chút suy nghĩ, hỏi: “Ngươi một lòng muốn về Úy Trì sơn trang, đến tột cùng là có mục đích gì?”
Vẻ mặt Địch Tú nổi lên một tia tàn khốc, ngữ điệu lạnh thấu xương như băng, “Địch mỗ sớm nói qua, sẽ không ngồi chờ chết.”
Mai Tử Thất nhíu mày, cả kinh nói: “Ngươi sẽ đối phó với Úy Trì Tư Nghiễm?”
Địch Tú cười mà không đáp, chỉ nói: “Tiên sinh là người ngoài cuộc, thì vĩnh viễn làm người ngoài cuộc đi.”
“Nếu là như thế, ta càng không thể cho ngươi trở về!” Mai Tử Thất dứt lời, xuất thủ bắt hắn.
Địch Tú nhanh nhẹn tránh đi, thối lui đến một bên, nâng tay huýt một tiếng.
Chỉ nghe trong bóng đêm yên tĩnh, vang lên tiếng bước chân rất nhỏ. Chỉ trong chốc lát, mười mấy tên hắc y nhân hiện thân ở trước mặt Địch Tú, cung kính đứng yên.
Mai Tử Thất thấy thế, chỉ kinh ngạc trong khoảnh khắc, hắn bừng tỉnh đại ngộ, bất đắc dĩ cười nói, “Vừa ra khỏi Úy Trì sơn trang, ta liền phát hiện có người âm thầm đi theo, thì ra là người của ngươi.”
Trên mặt Địch Tú cũng là bất đắc dĩ, “Bọn họ không biết kế hoạch của ta, đương nhiên không dám tùy tiện hiện thân.”
“Xem ra hôm nay ta không cản được ngươi.” Mai Tử Thất nhẹ nhàng thở dài, lắc lắc đầu.
Địch Tú trầm mặc một lát, ôm quyền hành lễ, nói một câu: “Tiên sinh. Cáo từ.”
Giọng nói rơi vào không trung, mọi người tản đi, giấu vào trong bóng đêm.
Mai Tử Thất đứng lặng một lát, cuối cùng thở dài một tiếng, xoay người trở về.
“Đúng vậy, ta lừa ngươi.”
Nghe câu này, trong đầu Úy Trì Minh Nguyệt như có tiếng sấm. Nàng chỉ cảm thấy toàn thân khí huyết sôi trào, kích động khiến nàng run nhè nhẹ.
Minh Sương Thần giờ phút này đã là giận không thể át, ra lệnh: “Người đâu! Bắt hắn cho ta!”
Ánh mắt Địch Tú khẽ run sợ, một tay kéo Úy Trì Minh Nguyệt lên lưng ngựa, xuất trảo chặn cổ họng của nàng, thanh âm lạnh lùng nói: “Lui ra!”
Mọi người thấy tình cảnh như vậy, không người dám tùy tiện tiến lên.
Mai Tử Thất nhíu mày, tiến lên vài bước, chính thanh khuyên nhủ: “A Tú, đừng làm chuyện điên rồ.”
Địch Tú nhìn hắn, khẽ cười nói: “A Tú? Mai tiên sinh, ngươi không phải ngay cả thân phận của ta đều đã quên chứ.” Ánh mắt hắn thản nhiên đảo qua mọi người, cuối cùng dừng ở trên người Minh Sương Thần, “Quận chúa yên tâm, ta sẽ không thương tổn tứ tiểu thư. Chỉ cần ta an toàn thoát hiểm, nàng đương nhiên sẽ bình an vô sự.”
Minh Sương Thần nhíu mày, nói: “Địch Tú, chuyện hôm nay ngươi gây nên, Nam Lăng vương phủ tuyệt không bỏ qua cho ngươi!”
Địch Tú thần sắc lạnh nhạt, nói: “Lời của quận chúa, Địch mỗ ghi nhớ trong lòng.”
Hắn dứt lời, kéo cương giục ngựa. Tuấn mã cất vó, chạy như bay rời đi. Chỉ trong chốc lát, liền biến mất trong ánh hoàng hôn.
……
Úy Trì Minh Nguyệt đang ở trên lưng ngựa nghiêng ngả, suy nghĩ hỗn loạn vô cùng. Hắn bắt cóc nàng? Hắn mà lại bắt cóc nàng?
Tay chặn ở cổ họng nàng mặc dù đã buông ra, nhưng cảm giác hơi đau đớn này, rõ rệt phi thường. Chỉ là, không biết vì sao, giờ phút này nàng lại có ý nghĩ từng có một đêm, nàng vụng trộm vào phòng hắn, hắn cũng chụp cổ họng của nàng như vậy……
Nàng bị ý niệm cổ quái trong đầu mình khiến vừa tức vừa vội, ra tiếng mắng: “Lớn mật! Làm càn! Ngươi thả ta xuống dưới!”
Địch Tú nghe vậy, kéo cương ghìm ngựa.
Úy Trì Minh Nguyệt giãy dụa muốn xuống ngựa, chẳng ngờ thân người nghiêng một cái, mắt thấy sắp té xuống lưng ngựa. Địch Tú vươn tay, nắm thắt lưng của nàng, đỡ nàng ngồi vững. Tiếp đó xuống ngựa, cất bước rời đi.
Úy Trì Minh Nguyệt mắt thấy hắn phải đi, lên tiếng quát: “Đứng lại!”
Địch Tú dừng lại, xoay người nhìn nàng.
“Ngươi giải thích cho ta!” Úy Trì Minh Nguyệt nói. Khi nàng nói chuyện, giọng run run, hốc mắt phiếm hồng, nước mắt trong suốt, lã chã sắp rơi.
Địch Tú tránh ánh mắt của nàng, mở miệng nói: “Địch mỗ đã bị nhìn thấu, không lời nào để nói.”
Nghe hắn nói như vậy, Úy Trì Minh Nguyệt càng khó chịu, truy vấn nói: “Ngươi nói cho ta biết, vì sao?!”
Hắn trầm mặc, hờ hững không nói gì.
Úy Trì Minh Nguyệt chỉ cảm thấy đau thương trong lòng đã hóa thành chua xót. Nàng cùng hắn, chỉ cách năm bước. Gần như vậy, nhưng hắn lại bày ra tư thế cự nhân ngàn dặm (đuổi người từ xa đến), không cho nàng tới gần bước nào. Một phút trước, nàng rõ ràng còn lôi kéo tay hắn……
Lúc này, hoàng hôn đã tàn, sắc trời sụp tối, dần dần không thể nhìn thấy gì.
Mắt nhìn dáng vẻ của hắn ở trước mắt mơ hồ, Úy Trì Minh Nguyệt càng thấy thương tâm. Nàng thử làm cho mình bình tĩnh trở lại, chậm rãi để ý suy nghĩ.
Trong Úy Trì sơn trang, hắn thật sự bị thiên hồ chú thuật làm hại, tâm trí bị phong, không thể nghi ngờ. Rồi sau đó đoàn xe bị tập kích, hắn xả thân cứu giúp, cũng là sự thật. Hắn không có lừa nàng, nàng cũng hiểu rõ chỉ có điều……
Hắn đến tột cùng là khôi phục lúc nào? Khi nào bắt đầu giả ngu lừa nàng?
Nàng bỗng nhiên nhớ tới những điều từng làm cho nàng nghi hoặc lo lắng: Hắn mấy lần muốn nói lại thôi, trong mắt hắn ẩn ẩn hậm hực, hắn không còn thẳng thắn trực tiếp nữa……
Đúng vậy, đó là sau khi vào Mai cốc…… Nếu là như vậy, có ý định tiếp cận, có mưu đồ, lại dựa vào đâu mà nói?
Thời gian trầm mặc trôi qua, trăng dần dần hiện lên, trong suốt sáng tỏ, chiếu khắp mọi nơi.
Dáng vẻ của hắn lại rõ ràng lên. Hắn vẫn đứng trước mặt nàng, lẳng lặng nhìn một bên.
Úy Trì Minh Nguyệt đã không tức giận nữa, nàng mở miệng, gọi một tiếng:
“Địch Tú……”
Tiếng kêu này, làm cho hắn không khỏi chạm nỗi đau. Nhưng hắn chỉ trầm mặc, cố chấp vô cùng.
“Ngươi rất tốt với ta, là thật tâm sao?” Úy Trì Minh Nguyệt cau mày, giọng nói run nhè nhẹ.
Địch Tú ngước mắt, nhìn nàng, hỏi lại: “Thật lòng giả ý, đối với tứ tiểu thư mà nói, có gì khác biệt?”
“Có!” Úy Trì Minh Nguyệt đáp vội vàng, “Nếu là thật lòng, ta……”
Địch Tú nhìn nàng, chờ nàng trả lời.
Úy Trì Minh Nguyệt lại nói không nổi nữa. Thật lòng thì như thế nào? Giả ý thì sao chứ? Nàng lại không có cách nào suy nghĩ tiếp. Người trước mắt, quen thuộc như thế, lại xa lạ như thế. Nàng từng cùng hắn sớm chiều tương đối, càng một lòng muốn cùng hắn sống đến bạc đầu, nhưng hôm nay, nàng vì sao lại sợ hãi?
Lời Minh Sương Thần đã nói, rõ ràng ở trong lòng. Nàng ngay cả bộ dáng chân thật của hắn cũng không biết, sao có thể nói tới chuyện thật lòng.
Địch Tú thấy nàng trầm mặc, trong lòng trống vắng. Hắn hạ mắt, hờ hững nói: “Chuyện khi tâm trí bị phong, Địch mỗ không nhớ rõ.” Hắn ngừng một chút, “…… Ban đầu Địch mỗ là dạng người gì, tứ tiểu thư cũng biết rõ mà.”
Úy Trì Minh Nguyệt nghe vậy, trong lòng vừa đau lại kinh sợ, “Ngươi……”
“Địch mỗ tâm ngoan thủ lạt, vô tình vô nghĩa, khiến tứ tiểu thư thất vọng rồi……” Địch Tú cười nhẹ, nói xong lời này, xoay người cất bước.
Úy Trì Minh Nguyệt thấy thế, trong lòng bối rối, vội vàng xuống ngựa. Tuấn mã cao lớn, nàng lại không rành cưỡi ngựa, nhất thời sảy bước, té lăn quay trên đất.
Địch Tú phát hiện, xoay người, muốn tiến lên đỡ nàng. Nhưng cuối cùng hắn cũng đứng yên, cắn răng nhẫn nại.
Úy Trì Minh Nguyệt chật vật đứng lên, chạy lên vài bước, bắt được cánh tay Địch Tú, thê thanh nói: “Ngươi không được đi! nói rõ ràng cho ta!”
“Còn gì để nói?” Địch Tú nhíu mày, đè giọng hỏi.
“Mai tiên sinh nói qua, ngươi bị thiên hồ phong đi tâm trí, tuy rằng si ngốc, nhưng sẽ không nói dối……” Úy Trì Minh Nguyệt gạt lệ, chưa từ bỏ ý định hỏi, “Ngươi rốt cuộc câu nào là thật, câu nào là giả?!”
Địch Tú thấy nàng như thế, trong lòng đau nhức. Hắn hung hăng áp chế nỗi lòng, ngước mắt nhìn. Chỉ thấy cách đó không xa, nhiều ánh đuốc sáng, chậm rãi đến gần.
Hắn nắm tay Úy Trì Minh Nguyệt, nói: “Được, ta nói cho ngươi. Cha ngươi vì đập tan thế lực của ta, để ta cùng với nhị tiểu thư đính hôn. Ta một lòng muốn trả thù, sắp đặt lấy được ‘Trấn hồ’, sau đó cầu xin với thiên hồ……” Trong thần sắc của hắn, có một tia hận ý, “Ta muốn có được Úy Trì gia tứ tiểu thư……”
Úy Trì Minh Nguyệt nghe được lời này, kinh ngạc không thôi.
“Úy Trì gia tứ tiểu thư, cháu ngoại của Nam Lăng Vương…… Nếu có được ngươi, quyền lực địa vị đều ở trong lòng bàn tay!” Lời nói của Địch Tú, lạnh lùng như đao, “Đáng tiếc, hồ ly kia thật kì lạ, lại phong tâm trí ta, rối loạn kế hoạch của ta. Bất quá, nay xem ra, cũng không tệ.” Hắn tới gần Úy Trì Minh Nguyệt, cười nguy hiểm, “Tứ tiểu thư, ngươi không phải muốn thành thân với ta sao? Không phải nói muốn bỏ trốn sao? Vậy theo ta đi a.”
Úy Trì Minh Nguyệt lệ trong chớp mắt rơi xuống, không thể suy nghĩ. Nàng hất tay hắn ra, không thể ức chế lên tiếng quát: “Vô liêm sỉ! Vô sỉ! Ta ngay từ đầu không nên tin tưởng ngươi! Không nên cứu ngươi! Không nên mang ngươi về Nam Lăng vương phủ! Ta không muốn nhìn thấy ngươi! Ngươi cút!”
Địch Tú nhẹ nhàng cười, xoay người rời đi.
Không biết vì sao, vừa thấy hắn đi, Úy Trì Minh Nguyệt lại đuổi theo, quát: “Đứng lại!”
Địch Tú cũng không dừng lại, hắn nhún người, mấy phen nhảy lên, biến mất trong bóng đêm.
Úy Trì Minh Nguyệt đuổi theo vài bước, cuối cùng cũng không thể tìm thấy. Nàng mang theo tiếng khóc, hướng về màn đêm, thanh thanh hô: “Địch Tú! Ngươi đứng lại! Không được đi! Ngươi trở về cho ta!……”
Tiếng kêu gào của nàng, lại không có câu trả lời.
Lúc này, chỉ thấy người hầu của Nam Lăng vương phủ thắp lửa mà đến, nhìn thấy nàng, đều vui sướng. Nam Lăng Vương cùng Minh Sương Trần đuổi tới, thấy nàng như thế, đều lo lắng.
Người xung quanh ồn ào ầm ĩ, nhiều tiếng quan tâm, nhưng nàng, lại không nghe thấy gì cả, trong lòng ngoài trừ trống vắng, không còn gì khác.
……
Địch Tú chạy được vài dặm, mới từ từ chậm bước. Hắn khe khẽ thở hào hển, tim đập cuồng loạn, không thể kìm xuống. Hắn đứng lại, nhắm hai mắt, hít thở thật sâu.
Đúng lúc này, hắn nghe thấy tiếng nói cười tự nhiên ở sau lưng vang lên, gọi hắn: “A Tú.”
Địch Tú cả kinh, xoay mạnh người. Chỉ thấy Mai Tử Thất đứng sau hắn mấy trượng, cười nhìn hắn.
“Ngươi……” Địch Tú nhíu mày, không biết trả lời như thế nào.
“Chậc chậc, chạy trốn thực mau a.” Mai Tử Thất thong thả bước đến, cười nói, “Đừng náo loạn, theo ta trở về.”
Địch Tú lui từng bước, lạnh lùng cười nói: “Tiên sinh nói đùa với ta hay sao?”
Mai Tử Thất lắc lắc đầu, nói: “A Tú a, ta cảm thấy là, ngươi mới nói đùa với ta đó…… Ngươi tuy có lừa gạt, nhưng không có mưu mô, lại chưa từng hại qua tiểu Tứ, sao phải chạy trốn?”
“Ta sớm nói qua, thương thế khỏi hẳn, ta liền rời đi. Chỉ như thế mà thôi.” Địch Tú đáp.
“Như thế mà thôi?” Mai Tử Thất đi ra phía trước, “Vậy mới vừa rồi những lời ngươi nói với Tiểu Tứ, là ý gì?”
Địch Tú vi kinh, nhất thời trầm mặc.
“Nào có người nào muốn chạy trốn, còn tốn nhiều thời gian như vậy để nói chuyện chứ?” Mai Tử Thất thở dài một tiếng, “Nhưng mà, may mắn ta nghe được lời nói kia…… Địch Tú, ngươi đây là một lòng muốn Tiểu Tứ đoạn tâm tuyệt niệm với ngươi đúng không. Không nghĩ tới, ngươi lại tự coi nhẹ mình đến tình trạng này. Thật đúng như lời quận chúa nói, yếu đuối ti bỉ.”
“Mai Tử Thất, ta kính ngươi ba phần, ngươi đừng vội được một tấc lại muốn tiến một thước.” Trong ánh mắt Địch Tú có sát khí, nói.
“Nếu ta nói sai cho ngươi, vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi mới vừa nói là ý gì? Vì sao phải lừa Tiểu Tứ, ngươi chỉ vì lợi dụng quyền vị ở nàng!” Mai Tử Thất thu ý cười, lớn tiếng chất vấn.
Địch Tú trầm mặc một lát, buồn bã cười, nói: “Ta không lừa nàng……”
Mai Tử Thất nghe vậy, nhíu mày khó hiểu.
“Lúc ta cầu xin với thiên hồ, đăm chiêu suy nghĩ, chính là như thế.” Địch Tú cười khổ, “Ta sớm đoạn tâm tuyệt niệm…… Cho nên, đã đủ rồi.”
Mai Tử Thất buồn bã, nhất thời không biết nói gì.
Địch Tú thoáng áp chế cảm xúc, nói: “Tiên sinh, không chiếm được, chung quy là không chiếm được. Chỗ ta có thể sống yên phận, cũng không phải chỗ này. Ta đã lãng phí nhiều thời gian lắm rồi, không thể kéo dài được nữa ……”
Mai Tử Thất nghe được lời này, có chút suy nghĩ, hỏi: “Ngươi một lòng muốn về Úy Trì sơn trang, đến tột cùng là có mục đích gì?”
Vẻ mặt Địch Tú nổi lên một tia tàn khốc, ngữ điệu lạnh thấu xương như băng, “Địch mỗ sớm nói qua, sẽ không ngồi chờ chết.”
Mai Tử Thất nhíu mày, cả kinh nói: “Ngươi sẽ đối phó với Úy Trì Tư Nghiễm?”
Địch Tú cười mà không đáp, chỉ nói: “Tiên sinh là người ngoài cuộc, thì vĩnh viễn làm người ngoài cuộc đi.”
“Nếu là như thế, ta càng không thể cho ngươi trở về!” Mai Tử Thất dứt lời, xuất thủ bắt hắn.
Địch Tú nhanh nhẹn tránh đi, thối lui đến một bên, nâng tay huýt một tiếng.
Chỉ nghe trong bóng đêm yên tĩnh, vang lên tiếng bước chân rất nhỏ. Chỉ trong chốc lát, mười mấy tên hắc y nhân hiện thân ở trước mặt Địch Tú, cung kính đứng yên.
Mai Tử Thất thấy thế, chỉ kinh ngạc trong khoảnh khắc, hắn bừng tỉnh đại ngộ, bất đắc dĩ cười nói, “Vừa ra khỏi Úy Trì sơn trang, ta liền phát hiện có người âm thầm đi theo, thì ra là người của ngươi.”
Trên mặt Địch Tú cũng là bất đắc dĩ, “Bọn họ không biết kế hoạch của ta, đương nhiên không dám tùy tiện hiện thân.”
“Xem ra hôm nay ta không cản được ngươi.” Mai Tử Thất nhẹ nhàng thở dài, lắc lắc đầu.
Địch Tú trầm mặc một lát, ôm quyền hành lễ, nói một câu: “Tiên sinh. Cáo từ.”
Giọng nói rơi vào không trung, mọi người tản đi, giấu vào trong bóng đêm.
Mai Tử Thất đứng lặng một lát, cuối cùng thở dài một tiếng, xoay người trở về.
Tác giả :
Na Chích Hồ Ly