Thủy Triều Đen
Chương 39
Karen tìm thấy địa chỉ của Jonathan Lauer ở một trong những tập tài liệu của Charlie. Địa chỉ ghi: số 3135 Đường Mountain View, một con đường địa hình đồi núi chạy qua khu dân cư ở Bắc Montclair, New Jersey. Cô cũng đã kiểm tra xem địa chỉ đó có còn trên thực tế hay không. Cô không muốn nói chuyện qua điện thoại. Đó là buổi chiều ngày thứ bảy.
Có một số chuyện bà cần phải biết.
Saul bảo rằng đó chỉ là những vấn đề liên quan đến nhân sự, tiền bồi thường. Và sau đó Karen không còn bao giờ nghe nhắc tới anh ta nữa. Cũng chẳng phải cô không tin Saul. Đó chẳng qua là bởi nếu lật từng viên gạch lên, theo cách của Ty, cô nghĩ cô có thể được biết điều gì đó từ Lauer. Từ khi Lauer nói chuyện với cô, cô chưa bao giờ gọi lại cho anh. Cả một khoảng thời gian dài đã trôi qua. Nhưng câu nói khó hiểu của anh ta đột nhiên đưa lại một ý nghĩa quan trọng hơn nhiều.
Karen lái xe lên đường chạy vào nhà. Trong ga-ra hai chỗ đã đậu sẵn một chiếc xe tải nhỏ màu trắng. Cửa ga-ra mở. Căn nhà được làm bằng gỗ tuyết tùng và kính với một cửa sổ lớn hai tầng ở phía trước. Một chiếc xe đạp trẻ con nằm trên thảm cỏ, bên cạnh bộ lưới bóng đá xách tay. Hàng cây xanh chạy dọc hai bên lớp đá ốp tường trên lối đi dẫn đến trước cửa nhà. Karen bỗng cảm thấy một chút hồi hộp và lo lắng, nhất là sau chừng ấy thời gian. Cô nhấn chuông gọi cửa.
“Để con ra mở! ” Một bé gái khoảng chừng năm đến sáu tuổi, tóc tết bím, ra mở cửa.
“Chào cháu.” - Karen mỉm cười. - “Bố hay mẹ cháu có nhà không?”
Giọng một người phụ nữ vọng ra. - “Lucy, ai vậy?”
Kathy Lauer bước ra, tay vẫn cầm chiếc cán gỗ nhào bột. Karen đã gặp Kathy một vài lần trước đây - lần đầu tiên là ở buổi gặp gỡ của văn phòng, và lần sau này là ở đám tang Charlie. Kathy là một người phụ nữ xinh xắn và nhỏ nhắn, tóc ngang vai, mặc một chiếc áo len chui đầu. Người phụ nữ ngạc nhiên khi thấy Karen.
“Tôi không biết chị có nhớ tôi không - ” Karen mở đầu.
“Tôi nhớ chứ, bà Friedman,” Kathy đáp lời, đưa tay kéo con gái vào bên người.
“Cứ gọi tôi là Karen," - Karen nói. - “Rất xin lỗi vì đã làm phiền chị. Tôi biết chị đang không hiểu tại sao tôi lại có mặt ở đây bất ngờ như thế này. Không biết chồng chị có nhà không?”
Kathy nhìn Karen đôi chút lạ lùng: - “Chồng tôi ư?”
Rồi cả hai đều im lặng lúng túng.
Karen gật đầu. - “Jon (1) có gọi cho tôi vài lần, sau khi Charlie....” - Cô ngừng lại trước khi nói ra từ cuối: - “Tôi hơi bối rối. Tôi chưa bao giờ gọi lại cho anh ấy. Lúc đó tôi quá bối rối.Tôi biết là cũng lâu lắm rồi. Nhưng chồng chị đã nhắc tới một vài điều...'’
"Một vài điều?” - Kathy nhìn Karen chăm chú. Karen không hiểu đuợc phản ứng của Kathy, lo lắng hay bực bội. Kathy bảo con gái vào bếp, bảo con gái rằng mình sẽ trở vào ngay để làm nốt món bánh bích quy nhào bột. Con bé chạy đi.
“Một vài thông tin gì đó về công việc kinh doanh của chồng tôi.” - Karen nói thêm. - “Anh ấy có nhà không?- Tôi biết thật là khó hiểu khi tôi tới đây vào thời điểm này..."
"Jon chết rồi,” - Kathy nói. - “Tôi nghĩ là bà biết chứ.”
"Chết rồi sao?” - Karen cảm thấy tim mình như ngừng nhịp, máu dồn lên mặt. Cô lắc đầu vụng về. - “Chúa ơi, tôi xin lỗi... Không...”
“Cách đây khoảng một tháng,” - Kathy nói. - “Anh ấy đang đạp xe lên dốc, về Mountain View. Một chiếc ô-tô đã đâm vào anh ấy. Như vậy đấy. Một vụ gây tai nạn và bỏ chạy. Kẻ gây tai nạn đã không buồn dừng lại.”
Chú Thích:
1. Jon: Cách gọi thân mật của Jonathan
Có một số chuyện bà cần phải biết.
Saul bảo rằng đó chỉ là những vấn đề liên quan đến nhân sự, tiền bồi thường. Và sau đó Karen không còn bao giờ nghe nhắc tới anh ta nữa. Cũng chẳng phải cô không tin Saul. Đó chẳng qua là bởi nếu lật từng viên gạch lên, theo cách của Ty, cô nghĩ cô có thể được biết điều gì đó từ Lauer. Từ khi Lauer nói chuyện với cô, cô chưa bao giờ gọi lại cho anh. Cả một khoảng thời gian dài đã trôi qua. Nhưng câu nói khó hiểu của anh ta đột nhiên đưa lại một ý nghĩa quan trọng hơn nhiều.
Karen lái xe lên đường chạy vào nhà. Trong ga-ra hai chỗ đã đậu sẵn một chiếc xe tải nhỏ màu trắng. Cửa ga-ra mở. Căn nhà được làm bằng gỗ tuyết tùng và kính với một cửa sổ lớn hai tầng ở phía trước. Một chiếc xe đạp trẻ con nằm trên thảm cỏ, bên cạnh bộ lưới bóng đá xách tay. Hàng cây xanh chạy dọc hai bên lớp đá ốp tường trên lối đi dẫn đến trước cửa nhà. Karen bỗng cảm thấy một chút hồi hộp và lo lắng, nhất là sau chừng ấy thời gian. Cô nhấn chuông gọi cửa.
“Để con ra mở! ” Một bé gái khoảng chừng năm đến sáu tuổi, tóc tết bím, ra mở cửa.
“Chào cháu.” - Karen mỉm cười. - “Bố hay mẹ cháu có nhà không?”
Giọng một người phụ nữ vọng ra. - “Lucy, ai vậy?”
Kathy Lauer bước ra, tay vẫn cầm chiếc cán gỗ nhào bột. Karen đã gặp Kathy một vài lần trước đây - lần đầu tiên là ở buổi gặp gỡ của văn phòng, và lần sau này là ở đám tang Charlie. Kathy là một người phụ nữ xinh xắn và nhỏ nhắn, tóc ngang vai, mặc một chiếc áo len chui đầu. Người phụ nữ ngạc nhiên khi thấy Karen.
“Tôi không biết chị có nhớ tôi không - ” Karen mở đầu.
“Tôi nhớ chứ, bà Friedman,” Kathy đáp lời, đưa tay kéo con gái vào bên người.
“Cứ gọi tôi là Karen," - Karen nói. - “Rất xin lỗi vì đã làm phiền chị. Tôi biết chị đang không hiểu tại sao tôi lại có mặt ở đây bất ngờ như thế này. Không biết chồng chị có nhà không?”
Kathy nhìn Karen đôi chút lạ lùng: - “Chồng tôi ư?”
Rồi cả hai đều im lặng lúng túng.
Karen gật đầu. - “Jon (1) có gọi cho tôi vài lần, sau khi Charlie....” - Cô ngừng lại trước khi nói ra từ cuối: - “Tôi hơi bối rối. Tôi chưa bao giờ gọi lại cho anh ấy. Lúc đó tôi quá bối rối.Tôi biết là cũng lâu lắm rồi. Nhưng chồng chị đã nhắc tới một vài điều...'’
"Một vài điều?” - Kathy nhìn Karen chăm chú. Karen không hiểu đuợc phản ứng của Kathy, lo lắng hay bực bội. Kathy bảo con gái vào bếp, bảo con gái rằng mình sẽ trở vào ngay để làm nốt món bánh bích quy nhào bột. Con bé chạy đi.
“Một vài thông tin gì đó về công việc kinh doanh của chồng tôi.” - Karen nói thêm. - “Anh ấy có nhà không?- Tôi biết thật là khó hiểu khi tôi tới đây vào thời điểm này..."
"Jon chết rồi,” - Kathy nói. - “Tôi nghĩ là bà biết chứ.”
"Chết rồi sao?” - Karen cảm thấy tim mình như ngừng nhịp, máu dồn lên mặt. Cô lắc đầu vụng về. - “Chúa ơi, tôi xin lỗi... Không...”
“Cách đây khoảng một tháng,” - Kathy nói. - “Anh ấy đang đạp xe lên dốc, về Mountain View. Một chiếc ô-tô đã đâm vào anh ấy. Như vậy đấy. Một vụ gây tai nạn và bỏ chạy. Kẻ gây tai nạn đã không buồn dừng lại.”
Chú Thích:
1. Jon: Cách gọi thân mật của Jonathan
Tác giả :
Andrew Gross