Thủy Tinh Đăng Chi Kim Tuế Đông Phong Vãn
Quyển 1 - Chương 3: Tâm hoài phả trắc
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(lòng dạ khó lường)
“Tiên bạch tràng, ngân ti quyển, miêu nhĩ đóa, tam tiên thiêu mại, tản tử, lại thêm ba cái bánh bao nhân thịt. Tạm thời thế đã, sau sẽ gọi tiếp. Phải rồi, nhớ thêm một bát hà bạo thiện diện, nhân lúc còn nóng mang ngay lên cho ta!” (1)
Món ăn Lâm An nổi danh thiên hạ, Lục Hòa lâu lại là trà lâu điểm tâm danh tiếng lẫy lừng trong thành. Sáng hôm Trừ tịch, mới sớm tinh mơ đã có ba thực khách tới lâu. Hai vị công tử đi sau còn chưa mở cửa, tiểu cô nương chân hơi có tật đi đầu đã nhanh miệng gọi một đống đồ ăn. Tiểu nhị thoáng chần chừ, lại thấy trong ba người có một thanh y công tử phục sức sang trọng, khí độ bất phàm, lòng cũng yên tâm ít nhiều. Bọn họ có một chủ nhân xài sang như vậy, còn sợ thiếu tiền trả hay sao? Lập tức hoan hỉ đáp lời “Dạ”.
Có lẽ không cần nói thêm, ba người này đương nhiên chính là ba huynh muội Tạ Khiếu Phong mới kết bái chưa lâu.
Đàm Huyền Vọng phe phẩy chiết phiến, không nặng không nhẹ nói: “Tiểu nhị ca, ngoài mấy món điểm tâm ấy ra hãy mang thêm một bình trà, kẻo tiểu muội đây nghẹn chết!”
“Ca ca muội từng làm tiểu nhị ở đây, muội từ lâu đã muốn đến nơi này ăn một bữa thật no say.” Tiểu Vân da mặt siêu dày, đá xoáy cỡ đó căn bản không đau không ngứa, “Nhị ca thật tốt, tài đại khí thô (giàu sụ), vậy là tiểu muội có thể ăn uống thoải mái được rồi. Ha ha ha!”
Đàm Huyền Vọng nghe thế gân xanh nổi đầy, thầm nghĩ con nha đầu này xem ta như cái mỏ vàng hay sao? Đành phải giả điếc, quay sang hỏi tiểu nhị: “Ai, chỗ các ngươi có những loại trà gì?”
Tiểu nhị không dám khinh suất, giở giọng nịnh nọt: “Công tử, có chuyện này có lẽ ngài chưa biết. Từ ngày Hoàng thượng rút xuống phương Nam tới nay, Bạch Vân trà do Thượng Thiên Trúc Bạch Vân phong (*) tiến cống ngày trước có thất lạc ra bên ngoài. Tiểu điếm may mắn cất giữ được một ít, có điều giờ là đầu năm, trà mới còn chưa mọc. Công tử có muốn dùng một bình không?”
(*) Thượng Thiên Trúc, Bạch Vân phong, Bạch Vân trà: Ở phía Tây Tây Hồ, nằm giữa núi Thiên Trúc và chùa Linh Ẩn có ba tòa Thiên Trúc tự: Thượng Thiên Trúc, Trung Thiên Trúc, Hạ Thiên Trúc (trong Minh nguyệt chiếu nghê thường thì Thiên Trúc tự chính là nơi đặt Tam Sinh Thạch đó) Tăng nhân chùa Thiên Trúc bắt đầu trồng trà từ rất lâu, trong đó có Bạch Vân trà trên núi Bạch Vân nằm ở phía nam Thượng Thiên Trúc là nổi tiếng nhất. Vào đời Bắc Tống có Biện Tài đại sư trụ trì Thượng Thiên Trúc đặc biệt yêu trà. Ông trồng rất nhiều trà xung quanh chùa, về sau khi chuyển sang chùa Long Tĩnh mới đem Bạch Vân trà tới trồng ở chùa Long Tĩnh, trở thành trà Long Tĩnh nổi tiếng.
Đàm Huyền Vọng nói: “Ta còn nhớ trong năm Nguyên Phong(*), Biện Tài đại sư ở Thọ Thánh viện (**) từng lấy nước suối Long Tĩnh pha Bạch Vân trà, cùng Triệu Biện xướng thi ẩm tửu; trà này đúng là loại thượng hảo. Còn chuyện trà có tươi hay không, thì hai kẻ đi cùng ta đều là hạng ăn theo nói leo, làm gì biết phân biệt tốt xấu. Ngươi cứ mang một bình lên đây đi.” Cây quạt vung lên, che đi nét cười tà ác bên khóe môi.
(*) Nguyên Phong: Niên hiệu của Tống Thần Tông từ 1078-1085
(*) Thọ Thánh viện: chính là tên cũ của chùa Long Tĩnh, nơi Biện Tài lui về ở những năm cuối đời.
Hắn oán niệm khó tiêu, nhưng lại không thể dễ dàng trở mặt, đành phải tìm cách móc mỉa đá xoáy, đem con nha đầu khất cái tật nguyền cùng với thổ bao tử quê mùa ra chửi xéo một lượt. Ai, quân tử động khẩu không động thủ, tiếu lý tàng đao mới là cao kế!
...... Tiếc thay da mặt Tiểu Vân dày không kém tường thành, bách độc bất xâm, đao thương bất nhập, cứ thế chúi mũi vào mâm đồ ăn, ăn uống vui vẻ. Còn Tạ Khiếu Phong thì đần độn như khúc gỗ, căn bản là không hiểu được những lời mát mẻ cạnh khóe của hắn!
Đầy bụng tài hoa không ai (thèm) thưởng thức, đáng ghét!
Hai người kia vây quanh một bàn đầy điểm tâm vui vẻ ăn uống. Hắn ghé mắt liếc qua một cái, chợt thấy món bánh bao nhân thịt còn nóng hôi hổi vừa được đặt lên bàn. Lập tức vén tay áo cầm lên một cái, ân cần đặt vào đĩa cho Tạ Khiếu Phong.
“Món bánh bao nóng này là đặc sản số một Lâm An, đại ca nhất định phải nếm thử mới được!” Đằng sau chiết phiến, khóe môi hắn nhếch lên một độ cong quỷ dị.
Tạ Khiếu Phong thụ sủng nhược kinh, lập tức cầm lên một cái bánh bao nhỏ bé tinh xảo, một ngụm nuốt vào.
Đàm Huyền Vọng nín thở, kiên nhẫn đợi trò hay. Ngay cả Tiểu Vân ngày thường luôn luôn bảo vệ “ngốc đại ca” cũng mím môi cười tà, trợ Trụ vi ngược (*)
(*) Trợ Trụ vi ngược: giúp vua Trụ làm điều tàn ác. Vua Trụ đời nhà Thương là một trong những ông vua nổi tiếng tàn ác, câu này hiểu rộng ra là giúp kẻ ác làm chuyện xấu.
Người Giang Bắc đến Lâm An, lần đầu nếm thử món bánh bao nóng này, thấy nó nhỏ nhỏ xinh xinh thì thường nuốt gọn một hơi...... Hắc hắc, chẳng ai biết bên dưới lớp vỏ mỏng kia là một khối nước tiên hương nóng bỏng, thừa sức làm ngươi vật vã đến chết đi sống lại!
Cứ thế nhìn chằm chằm Tạ Khiếu Phong, chỉ thấy hắn nuốt hết một cái lại với tay lấy thêm cái nữa. Đàm Huyền Vọng đầu óc quay cuồng, mọc đầy dấu hỏi: sao còn chưa thấy hắn bỏng mồm hét thảm chứ?
Tiểu Vân ra vẻ hoài nghi, lập tức nhặt lên một cái, miệng còn lẩm bẩm: “Chẳng lẽ không phải là bánh mới ra lò? Lục Hòa lâu muốn tự dỡ biển hiệu nhà mình xuống hay sao?”
Đàm Huyền Vọng hờ hững phe phẩy chiết phiến trong tay, âm thầm suy tính: cứ cho thổ bao tử kia không biết giả vờ, nhưng quán này đã làm ăn ở đây hàng trăm năm, sao có thể......
Lại liếc qua thì thấy Tiểu Vân cũng vừa nuốt vào một cái, mặt không hề đổi sắc!
Hắn liền nổi giận, thu chiết phiến, gõ “cạch” một cái lên bàn: “Tiểu nhị, sao ngươi dám đánh tráo bánh bao nguội ngắt mang lên cho ta hả!”
Tiểu nhị vội vàng biện bạch: “Công tử, oan uổng a! Đây tuyệt đối là hàng xịn đầu bếp vừa hấp xong, chín kĩ mới cho ra lò!”
Đàm Huyền Vọng bán tín bán nghi, đưa đũa gắp một cái, hồ nghi đưa lên miệng, còn chưa kịp quyết định xem có nên cắn thử một góc hay không thì chợt nghe một cái tên quen thuộc –
“Sao, võ công của Kim quốc bối tử Tuyết Y hầu kia cao đến thế ư?”
Cánh tay run lên, bánh bao cứ thế chui vào miệng...... Lớp vỏ mỏng vỡ òa, nước nóng bên trong trào ra, nóng đến nỗi hắn suýt chảy nước mắt!
– Nóng nóng nóng nóng nóng...... Nóng chết người mất!
Tiểu nhị không bỏ lỡ thời cơ, lập tức thanh minh: “Xin công tử minh giám, đây đúng là bánh mới ra lò!”
Nháy mắt trên đỉnh đầu Đàm Huyền Vọng bốc đầy khói xanh, gượng gạo quay đi. Mấy tay hiệp khách giang hồ đang kết giao nhập tọa (làm quen rồi ngồi xuống bàn đánh chén), bàn tán về trận kịch chiến kinh thiên động địa giữa Giang Nam tiền minh chủ Lưu Thế Nghĩa và Kim quốc bối tử Tuyết Y hầu. Chính cái tên Tuyết Y hầu kia đã khiến hắn kinh hoảng.
Ngoảnh đầu lại, thấy Tạ Khiếu Phong còn đang nhai nhai nuốt nuốt cái bánh, Đàm Huyền Vọng cố gắng chịu đựng cảm giác rát bỏng như thiêu như đốt trong miệng, lớn miệng chất vấn: “Đại ca không thấy nóng sao!?”
Tạ Khiếu Phong ngây ra: “Hử? Nóng lắm sao? Vậy mà ta không biết.” Thì ra nội công của hắn đã thâm hậu đến mức này rồi sao!? Hay phải nói...... Da thịt của thổ bao tử vốn chịu nóng giỏi hơn người thường?
Tiểu Vân tiện tay bỏ đá xuống giếng, cười nhạo hắn: “Thực ra rất nóng, chẳng qua muội đã sớm quen. Trước đây sống với các huynh đệ, ngày ngày đều phải giành giật đồ ăn. Không cần biết nó nóng hay lạnh, muội đều một ngụm nuốt gọn, nếu không thì ngay cả cơm thừa canh cặn cũng chẳng tới phiên mình! Ha ha ha! Đây chính là bản năng sinh tồn của cô nhi!”
Đàm Huyền Vọng vô thức siết lấy chiết phiến, càng ngày càng chặt, thiếu điều bẻ gẫy làm hai. Một tên da thô thịt dày không sợ nóng, một đứa lại chịu nóng thành quen...... Vậy, vậy chuyện hắn làm chẳng phải là “trộm gà không được còn mất nắm gạo”, “nhặt đá ném người lại rớt trúng chân” hay sao!?
Cuối cùng hắn đành nén giận, chuyển ánh mắt về phía xa nơi có đám người giang hồ vừa ngồi xuống — Nhẫn, nhẫn nữa, nhẫn mãi! Nhẫn nhịn đến cùng sẽ thành đại sự, chuyện nhỏ không nhịn sẽ hỏng chuyện lớn, chữ nhẫn trên đầu có một thanh đao......(*)
(*) Chữ nhẫn (忍) gồm chữ đao (刀) viết trên chữ tâm (心) => chiết tự sẽ thành “thanh đao đè lên tim”, ý là muốn nhẫn thì phải chịu đựng.
Tạ Khiếu Phong hiếu kỳ nhìn hắn, hảo tâm nhắc nhở: “Nhị đệ, mặt ngươi hình như hơi co giật!”
Tiểu Vân cắm cúi ăn điểm tâm, còn không thèm ngẩng đầu lên: “Đại ca đừng để ý, nhị ca xuất thân thế gia, so với thường dân chúng ta có nhiều điểm khác biệt, cho dù ăn cơm cũng có vô số quy củ. Nói không chừng để cho cơ mặt co giật cũng là một trong số đó.”
Đàm Huyền Vọng nghiến răng kèn kẹt, trừng mắt nhìn Tiểu Vân, thiếu điều nổi điên lên oánh người ngay tại chỗ. Cũng may đám người giang hồ kia không phụ kì vọng, tràng cao đàm khoát luận (bốc phét chém jó những thứ cao siêu) kế tiếp cũng đáng để người ta ghé mắt:
“Nghe nói Lưu trang chủ cho đến hôm qua mới tỉnh lại. Giang Nam tiền minh chủ công lực thâm hậu đến thế mà cũng chỉ có thể cùng Tuyết Y hầu lưỡng bại câu thương, Kim quốc đệ nhất cao thủ quả nhiên danh bất hư truyền!”
“Lại nói, Tuyết Y Hầu trẻ trung cường tráng, chỉ sợ thương thế sẽ hồi phục nhanh hơn Lưu trang chủ. Không hiểu sao dạo gần đây hắn ta lại không có động tĩnh gì......”
“Chuyện này thì không lo. Lưu trang chủ cùng với Hồng Đào bang chủ, Tuệ Thâm trụ trì đã hẹn với nhau vào ngày nhân nhật mùng bảy tháng giêng này, Giang Nam quần hùng sẽ tụ hội, cùng nhau thương thảo đối sách với Tuyết Y hầu. Tặc tử Kim quốc kia cũng không kiêu ngạo được bao lâu nữa đâu!”
“Hiểu nội tình rõ ràng như vậy, hẳn là ngươi cũng nhận được thiếp mời?”
“Ha ha, dù không nhận được thiếp mời cũng không sao. Địa điểm hội ước nằm ngay tại Kì Tú phong Linh Ẩn tự, chỉ cần là hảo hán có bản lĩnh thì đều có thể đi!”
Ngoảnh đầu lại, thấy Tạ Khiếu Phong hình như có chút đăm chiêu: “Có lẽ ta cũng nên đi bái phỏng Lưu trang chủ. Dù sao ông ấy cũng là nhân vật đứng đầu giới võ lâm Giang Nam......”
Đàm Huyền Vọng hoảng hốt, bất chấp cái miệng bị bỏng, vội vàng chen ngang: “Khoan đã đại ca, việc này phải suy tính kĩ mới được!”
Tạ Khiếu Phong tràn đầy nghi hoặc: “Sao vậy?”
“Thử nghĩ mà xem, Kim quốc Tuyết Y hầu vừa nam hạ đã quang minh chính đại khiêu chiến tiền Giang Nam minh chủ, còn đánh Lưu Thế Nghĩa đến hôn mê bất tỉnh ở chính Lạc Mai sơn trang của mình. Ngươi chọn đúng lúc Lưu trang chủ mới tỉnh lại chưa lâu mà đến bái phỏng, lại thêm địa vị Bắc ngũ tỉnh đại minh chủ của ngươi...... Làm như thế e rằng sẽ khiến võ lâm nhân sĩ Giang Nam nghi ngờ!” Nói một tràng dài, đầu lưỡi sưng đỏ đau rát, nhưng hắn đã quyết bằng mọi giá phải liều mạng ngăn cản tên ngốc này đi gặp Lưu Thế Nghĩa......
Nam bắc võ lâm xung khắc với nhau kỳ thực là chuyện hắn cầu còn không được, có điều — nếu để tên ngốc võ nghệ cao cường này sớm gặp Lưu Thế Nghĩa...... Lạc Mai kiếm khách Lưu Thế Nghĩa thành danh đã lâu, là một lão hồ ly không hơn không kém, đâu có dễ gạt như gã thổ bao tử mới xuất môn, hãy còn trẻ người non dạ này. Vạn nhất bị Lưu Thế Nghĩa nhìn ra thân phận, hắc, hắn mất bao công sức lừa gạt thổ bao tử kết nghĩa kim lan còn có ý nghĩa gì nữa! Đành phải ra vẻ thành khẩn, theo sát thổ bao tử phân tích lẽ hơn thua, cũng coi như dạy cho hắn một ít kinh nghiệm giang hồ.
“Nghi ngờ cái gì cơ?” Tạ Khiếu Phong vẫn ngây ngô hỏi.
“......” Không biết rốt cuộc hắn làm thế nào để ngồi lên cái ghế Bắc ngũ tỉnh minh chủ nữa. Chẳng lẽ đám võ lâm phương bắc đều hạng hảo hán lỗ mãng “đầu óc ngu si, tứ chi phát triển” hết hay sao? Nhưng vẫn cố kiên nhẫn giải thích cho hắn, “Nghi ngờ ngươi có ý đồ muốn dương danh võ lâm phương Bắc, cố ý cười nhạo võ lâm nhân sĩ Giang Nam công phu thấp kém chứ gì nữa! Nếu muốn gặp Lưu minh chủ, chi bằng chúng ta cứ đúng ngày nhân nhật mùng bảy tháng giêng tới Kì Tú phong dự đại hội quần hùng, dùng hành động tỏ rõ quyết tâm muốn chung sức đối phó với Tuyết Y hầu, vậy là ai cũng thấy giới võ lâm phương Bắc rất có thành ý muốn hợp tác với võ lâm Giang Nam. Đại ca thấy sao?”
Hừ, không thể để cho hắn đi gặp riêng lão hồ ly kia được. Võ lâm đại hội công khai lại khác, tuy cùng là gặp mặt trực tiếp, nhưng người đông miệng nhiều, cục diện hỗn loạn, xem chừng cũng khó có người nhận ra thân phận mình! Nếu vừa hay lại gặp Tuyết Y hầu thì chỉ việc xúi giục thổ bao tử giao thủ với hắn...... Vậy là mình có thể ngồi một chỗ làm ngư ông đắc lợi được rồi.
Tạ Khiếu Phong vẫn cứ đinh ninh hắn một lòng một dạ lo lắng cho mình, hai mắt ngập tràn cảm kích: “Cũng may mà có nhị đệ!”
Đàm Huyền Vọng đắc ý, chiết phiến hờ hững phe phẩy.
“Nhị đệ...... Quả thực chính là Thất tiên nữ (*) của vi huynh a!”
(*)Thất tiên nữ là một nàng tiên trên trời, vì yêu một người trần mà bỏ cả thiên giới xuống trần gian, hết lòng giúp đỡ chàng trai mình yêu.
Chiết phiến mạ vàng cuối cùng cũng bị bẻ gãy làm hai nửa, Đàm Huyền Vọng nổi điên: “Ngươi nói bậy bạ cái gì đó!”
Tạ Khiếu Phong ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt rất vô tội.
Thất tiên nữ tương đương “nữ nhân” lại thêm “ngỏ lời cầu hôn” (chủ động đòi kết nghĩa), “thay chồng trả nợ” (bỏ tiền chi trả) còn có “nuôi chồng” (*), “coi tiền như rác”......
(*) Nguyên văn là “đảo thiếp” chỉ việc nữ tử cấp tiền cho nam tử mình yêu, hoặc người đáng ra được cấp tiền lại phải cấp tiền cho người ta.
Trong đầu hiện lên mối dây liên hệ loằng ngoằng ám muội, Đàm Huyền Vọng nổi đầy gân xanh, nghiến răng kèn kẹt.
Tiểu Vân thong thả nhấp một ngụm trà: “Ấy, nhị ca, đừng kích động như thế. Đại ca là người thô lậu, điển cố không biết nhiều, huynh phải bao dung một chút mới được. Đại ca chỉ muốn khen huynh lúc nào cũng vì mình mà dốc sức suy tính thôi, ha ha ha! Phải giữ khí độ a! Mau ngồi xuống uống trà nào.”
Đàm Huyền Vọng sầm mặt, hết sức kiềm chế mới có thể bình tĩnh ngồi xuống: Tên này càng ngày càng quá đáng! Ta mà giống nữ nhân ư? Lại còn “nuôi chồng”! Còn nha đầu Tiểu Vân chết tiệt kia...... Hắc, hắc hắc...... Sớm muộn gì cũng có ngày......
“Uầy, đừng cười nữa nhị ca à, huynh cười làm người ta phát ớn.” Tiểu Vân lạnh người, liền đó nở nụ cười xảo quyệt, “Phải rồi, hôm nay chính là Trừ tịch. Tiếp theo chúng ta định đi đâu?”
Bắc ngõa tử nằm đối diện với Chúng An kiều Nam Dương lâu, có mười ba sân khấu diễn xuất. Thuyết thư, tạp kỹ, xướng hí, giảng sử (kể chuyện, mãi nghệ, diễn hí khúc, luận bàn lịch sử) muốn gì có nấy (2) Ba người ung dung nhàn nhã đi dạo vòng quanh, tuy rằng ai nấy đều mang tâm tư riêng, nhưng dạo chơi một hồi tâm trạng cũng đều trở nên vui vẻ. Khi trời đã vào đêm, giao thừa sắp đến, Tiểu Vân mới đánh tiếng muốn xem múa rối, cụ thể là vở “Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài”.
Đêm Trừ tịch nghệ nhân rối đều đã về nhà đoàn tụ hết, vốn không có trình diễn múa rối. Chẳng qua tiền có thể sai khiến cả ma quỷ, Đàm huynh đệ chỉ tiện tay bỏ ra mấy nén vàng, vở múa rối vui vẻ náo nhiệt lập tức khai diễn.
“Vô huynh vô đệ cảm cô đan, thủy viễn sơn trường hành lộ nan, như mông huynh trưởng bất hiềm khí, dữ quân kết nghĩa đính kim lan.”
(Không huynh không đệ thật cô đơn, sông dài núi thẳm lắm gian nan, ví bằng huynh trưởng không nghi ngại, hãy cùng ta kết nghĩa kim lan)
Giữa tiếng ngâm nga ca hát trên hí đài, Anh Đài xinh đẹp nữ phẫn nam trang gặp Lương huynh khờ khạo, chủ động cùng hắn kết nghĩa kim lan, cùng đến thư viện đọc sách.
Tiểu Vân liếc mắt nhìn qua, thấy hai tên kia khi nãy bất đắc dĩ theo mình vào giờ đang chén tạc chén thù, mong xua đi nỗi nhàm chán. Đàm Huyền Vọng vừa mua một cây quạt mới, phe phẩy liên hồi, ra sức chuốc rượu cho Tạ Khiếu Phong, gương mặt che hờ phía sau chiết phiến lộ ra nụ cười ám muội không chút hảo ý. Mà Tạ Khiếu Phong lại ngây ngô nốc cạn hết chén này đến chén khác, căn bản không hề cự tuyệt. Tiểu Vân không khỏi cười trộm trong lòng: xem ra Lương huynh khờ khạo kia cũng không khác Tạ đại ca ngốc là bao, chỉ tiếc Đàm nhị ca lại chẳng phải nữ nhi.
Con rối tinh xảo, động tác khéo léo, Tiểu Vân cứ thế dần dần đắm chìm trong vở kịch.
“Tam muội cứ ở trong này xem diễn. Đại ca uống hơi nhiều, ta dìu hắn ra ngoài, tìm nơi thanh tĩnh mà nghỉ ngơi.” Nghe bên tai có tiếng người nói mơ hồ, Tiểu Vân liền gật đầu lấy lệ.
Bắc ngõa tử là ngõa tử lớn nhất phủ Lâm An, dĩ nhiên không thể thiếu phòng trọ cho khách nghỉ ngơi. Tiểu tư cũng rất thức thời, sau khi đưa hai người vào phòng liền lui ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa lại.
Đàm Huyền Vọng chật vật đem Tạ Khiếu Phong đã say đến bất tỉnh nhân sự đặt lên giường.
Lẳng lặng vận nội lực, đầu ngón tay đặt lên huyệt Hắc Điềm (huyệt ngủ đó) của tên sâu rượu, suy đi tính lại vẫn không dám động thủ. Ngày đó ở ven bờ Tây hồ, thổ bao tử một tay nhấc bổng tiểu tặc, đẩy lùi Lý Tư Nam, hiển lộ nội lực thâm hậu vô song. Nếu mình chủ động điểm huyệt ngủ của hắn, không chừng sẽ biến khéo thành vụng mà đánh thức hắn, đến lúc đó e rằng không biết giải thích ra sao.
Huống chi còn chưa lợi dụng được hắn, cũng không thể giết người diệt khẩu.
Đàm Huyền Vọng nhẹ nhàng đặt chiến phiến trong tay sang một bên, lạnh nhạt nhìn đại ca kết nghĩa vừa nãy bị mình chuốc say.
Bắc ngũ tỉnh lục lâm minh chủ...... Đứa con duy nhất của đại hiệp Tạ Tấn......
Hơn nữa thân còn mang đạo môn kì công – Thái Thanh chân khí.
Nghe nói người Hán đều thích đem mấy thứ quý giá như bí tịch, mật tín, lệnh bài theo bên người, không biết là thực hay giả. Đêm qua thổ bao tử và Tiểu Vân ngủ lại trên thuyền hoa, hắn đã cẩn thận dặn Bích Kỳ lưu ý. Rốt cuộc tên kia lại tùy tiện đặt tay nải tùy thân lên bàn, trái lại khiến người ta không dám sơ xuất hạ thủ. Sáng sớm nay xuất ngoại, hắn thậm chí còn không thèm mang theo tay nải, hiển nhiên bên trong không có thứ gì đáng giá. Đương nhiên để phòng xa, hắn vẫn nhờ Bích Kỳ kiểm tra lại cho chắc.
– Vậy thì khả năng hắn giấu thứ đó trên người lại càng cao.
...... Cho dù nó là lệnh bài minh chủ, hay là bí tịch Thái Thanh chân khí!
Vậy thì dại gì không nhân dịp hắn say túy lúy mà tra xét thử xem sao?
Đàm Huyền Vọng, không, phải gọi là –
Đàn Huyền Vọng mỉm cười, nụ cười sắc lạnh như dao.
– Không sai, hắn không phải họ Đàm. Hắn là con cháu của thế gia vọng tộc ngoại thích Đại Kim – Đàn gia. Hoàng tộc nước Kim nhiều đời lấy họ Hoàn Nhan, mà hoàng hậu thì quá nửa xuất thân từ gia tộc họ Đàn. Phụ thân hắn chính là cánh tay phải của hoàng đế Đại Kim Hoàn Nhan Lượng — Ngự lâm quân thống lĩnh Đàn Thế Bân. Chẳng những thế, chính thất thê tử của Đàn Thế Bân còn là ngự muội Hoàn Nhan Chỉ, Đàn gia có thể nói là gia tộc hoàng thân quốc thích chính danh. Đàn Huyền Vọng tuy là con thứ, nhưng cũng mang danh Thế tử Tể vương phủ, Tiểu vương gia Kim quốc. Mà Kim quốc đệ nhất cao thủ, thiên kiêu bối tử Tuyết Y hầu, kẻ khiến cho người Hán nghe tên cũng đủ giật mình kinh sợ, lại chính là đường huynh của hắn!
(Về họ Đàn và Đàn Thế Bân thì khả năng chị Mộc chém gió là khá cao vì mình tra đủ chỗ không thấy đâu nói đến họ Đàn nước Kim lẫn Đàn Thế Bân; mà trước giờ cũng chỉ nghe nước Liêu có họ Tiêu là họ của hoàng hậu, chứ chưa nghe họ Đàn nước Kim bao giờ)
Từ ngày Nhạc Phi bị hại đến giờ đã qua mười sáu năm, những tướng lãnh kháng Kim của Nam Tống trong triều lần lượt bị biếm trích (giáng chức và đày đi xa), chỉ còn lại lác đác vài người. Nhưng xưa nay giới võ lâm Triệu Tống đời nào cũng có người tài, vẫn luôn kiên trì kháng Kim. Tuy nhân số ít ỏi, nhưng bản lĩnh lấy đầu tướng địch giữa vạn quân của bọn họ vẫn khiến kẻ khác phải run sợ. Hoàng đế Kim quốc Hoàn Nhan Lượng nuôi ý đồ xua quân xuống phương Nam cũng rất đau đầu vì những cao thủ giang hồ của Nam Tống; vì thế mới ban mật chỉ, trước khi hắn xuất binh nhất định phải tận lực làm thương tổn nguyên khí của giới võ lâm Triệu Tống.
Thế nhưng, một kẻ còn chưa có tước vị phong hào như hắn vốn không được phân cho nhiệm vụ cao cấp cỡ này. Người thực sự được hoàng đế kỳ vọng, là đường huynh Tuyết Y hầu Đàn Hạo Thanh.
Đàn Hạo Thanh có thiên phú võ học, từ nhỏ đã được sủng ái. Hơn nữa bản thân hắn cũng si mê võ học, đến tuổi trưởng thành công phu đã đạt tới mức đăng phong tạo cực, hoàn toàn xứng đáng với cái danh Kim quốc đệ nhất cao thủ. Từ khi hắn xuống Giang Nam, bạch y độc kiếm khiêu chiến một loạt quần hào Triệu Tống, bách chiến bách thắng, không ai địch nổi, lại được người ta đặt cho biệt hiệu “Tuyết Y hầu”.
“Hừ, chỉ dựa vào võ công cao cường cũng vô dụng. Nhiều khi thứ quyết định thắng bại vẫn là đầu óc!”
Tuyết Y Hầu từ khi nam độ đến nay đã đánh bại vô số danh túc cao thủ, rốt cuộc thuyền đến Lâm An lại lật. Lưu Thế Nghĩa, tiền võ lâm minh chủ Giang Nam, trang chủ Lạc Mai sơn trang càng già lại càng cay, đã ở chính Lạc Mai sơn trang giao đấu với hắn đến lưỡng bại câu thương. Tuyết Y Hầu bị thương cao chạy xa bay, Lưu Thế Nghĩa nghỉ ngơi một thời gian đã sớm bình phục, cũng nhanh chóng trở thành nhân vật đứng đầu quần hùng Giang Nam, vào mùng bảy này sẽ thệ sư hội minh (họp quần hùng tuyên thệ xuất quân), đối kháng Kim quốc tại Kì Tú phong Linh Ẩn tự.
“Hừ, tên vũ phu không biết suy tính này, thế cục ngươi bày ra thực là phiền phức!”
Đàn Huyền Vọng bất mãn nhíu mày.
Huống chi, đường huynh Tuyết Y Hầu không chỉ có cái dũng của kẻ thất phu, mà còn mang lòng dạ đàn bà. Ngày ấy hắn sống sót trở về sau trận quyết đấu, còn mang theo Tiểu Đạc Đầu con trai Lưu Thế Nghĩa. Tiểu Bạch Si đần độn kia lại có dung nhan khuynh quốc khuynh thành –
Giống y như nữ ma đầu Xá Nữ cung chủ đã gây biết bao sóng gió trên giang hồ hai mươi năm về trước!
Lưu Thế Nghĩa tự cho mình là đại hiệp chính nghĩa, đáng ra phải hành quyết ma nữ làm loạn giang hồ, đằng này lại lén giấu nàng đi, còn cùng nàng sinh một nghiệt chủng. Nhược điểm này tới rất đúng lúc, chỉ cần lợi dụng thích đáng, Lưu Thế Nghĩa chắc chắn thân bại danh liệt. Nhân tâm của giới võ lâm Giang Nam vừa mới tập hợp lại đã chịu một đòn đau, sĩ khí suy sụp, sẽ không còn gì đáng lo ngại nữa!
Một kế hoạch tuyệt diệu như thế lại bị đường huynh dứt khoát cự tuyệt, nói cái gì mà không đánh mà thắng thì không quang minh lỗi lạc.
Phi phi phi! Trên chiến trường quan trọng là kết cục thắng bại, người cầm binh thủ đoạn một chút có làm sao. Đường huynh mặt mũi cũng sáng sủa, tiếc thay suy nghĩ lại bảo thủ. Sau đấy hắn còn nói ra những lời cấm kị trước mặt mình, công kích Hoàng thượng hung hăng hiếu chiến......
Hắc hắc, nhớ lại chuyện hôm đó, Đàn Huyền Vọng không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Thừa cơ đường huynh phê phán đương kim hoàng thượng, lại thêm lòng hắn chất chứa oán hận đã lâu, muốn mượn cớ trả thù. Vì thế hắn triệu tập tứ đại ngự tiền thị vệ là Phong Hoa Tuyết Nguyệt nửa đường mai phục, dùng nội gián hạ độc, lại đánh lén sau lưng, âm mưu thủ đoạn nào dùng được đều đã đem ra dùng hết, thề phải bắt cho được Đàn Hạo Thanh đem về hỏi tội. Nào ngờ trước trúng độc sau lại trọng thương, vẫn không thể lấy mạng thiên kiêu bối tử. Bốn người Phong Hoa Tuyết Nguyệt đều chết trong trận chiến này, mà chính hắn cũng bị đường huynh đánh trúng một chưởng, mang thương tích chạy trốn.
– Từ đó trở đi, hắn chỉ cần thoáng nghe danh hào Tuyết Y Hầu, tức khắc sẽ hoảng hốt cực độ như chim sợ cành cong, cũng coi như di chứng còn lưu lại sau trận đấu ấy......
Nhưng nghĩ kĩ lại thì ngày ấy hắn làm như thế chưa hẳn đã đúng. Sau khi thụ thương, thực ra hắn vẫn thừa sức tái chiến, nếu lúc ấy hợp sức với đám Phong Hoa Tuyết Nguyệt vây kín lại thì đã có thể giết chết đường huynh. Tiếc rằng tính hắn vốn cẩn thận kĩ lưỡng, nói hơi khó nghe một chút thì chính là nhát gan, chỉ biết yêu cái mạng mình, lâm trận liền chạy trốn trước tiên. Đường huynh tuy chịu trọng thương lại chưa chết, cứ chiếu theo lời hắc y nhân Lý Tư Nam tập kích ngày đó thì chỉ ít ngày nữa thương thế sẽ khỏi hẳn, chỉ sợ đến lúc ấy hắn lại đi tìm mình báo thù!
Nhìn Tạ Khiếu Phong đang ngáy khò khò trên giường bằng ánh mắt chập chờn vô định, Đàn Huyền Vọng không khỏi nheo nheo đôi mắt hoa đào, đắc ý mỉm cười.
Trước kia hắn thấp thỏm không biết khi nào đường huynh sẽ quay lại tìm mình báo thù, trong khoảng thời gian tạm lánh trên thuyền hoa của Bích Kỳ dưỡng thương cứ ngày ngày phiền não, đêm chẳng thể ngủ yên, cuối cùng cũng tìm được kẻ thế mạng cho mình!
Cũng may cơ duyên xảo hợp, cho hắn gặp được thổ bao tử võ công cao cường, còn lừa được hắn kết nghĩa kim lan, thề đồng sinh cộng tử. Hắc hắc, kẻ này chẳng những công phu cao cường, mà còn nghe lời mình răm rắp, không chút nghi ngờ, dùng hắn để ngăn đòn trả thù của đường huynh thì không gì thích hợp bằng. Tiếc thay hắn cũng là “nghĩa sĩ” khăng khăng đòi kháng Kim, đến khi biết được thân phận thực sự của mình chắc chắn sẽ trở mặt. Đã vậy thì lợi dụng hắn xong đành phải giết người diệt khẩu thôi. Hắc hắc, võ công của thổ bao tử so ra còn kém đường huynh vài phần, nhưng đường huynh trước đó đã thụ thương trúng độc. Hai người chỉ cần đánh đến bại câu thương là cuối cùng mình sẽ đóng vai ngư ông đắc lợi.
...... Chỉ hận võ công của mình vẫn còn quá yếu. Trước kia ở Trung Đô tự cao tự đại, không nghĩ sẽ có ngày phải đích thân động thủ, thành ra võ công kém xa đường huynh, so với thổ bao tử này cũng chẳng thấm vào đâu.
Từ nhỏ đường huynh Đàn Hạo Thanh đã có thiên tư hơn người, được các bậc trưởng bối cực kỳ sủng ái. Tiên hoàng ban cho hắn ân điển được tự do đi lại trong cung đình, ngay cả những dị bảo cướp được từ hoàng thất Bắc Tống — huyệt đạo đồng nhân cùng với Thủy tinh đăng tàn bản cũng hào phóng đưa cho hắn tu tập. So ra thì Đàn Huyền Vọng thân là đường đệ lại chưa từng được hưởng chút ân sủng nào.
...... Ngay từ đầu tư chất đã thua kém, về sau lại không được đối xử bình đẳng, lẽ nào hắn cứ phải sống trọn đời trong cái bóng của đường huynh?
Nhưng Đàn Huyền Vọng lại không phải là kẻ ngoan ngoãn phó mặc mệnh trời! Hắn tự hỏi, nếu mình cũng được tu tập võ công bí tịch thượng thừa, cho dù thiên phú không bằng đường huynh nhưng hoàn toàn có thể lấy tinh thần khắc khổ tu luyện mà bù lại, cũng tuyệt đối không thất bại thảm hại đến thế!
– Nếu có thể lấy được Thủy tinh đăng tàn bản từ tay đường huynh, chí ít cũng là đạo môn kì công Thái Thanh chân khí của thổ bao tử......
Đàn Huyền Vọng tin chắc mình sẽ không thua kém bất kì ai!
Nếu không ai có thể cho ta thứ ta cần......
– ta sẽ tự mình đoạt lấy!
Nghĩ đến đây, đôi mắt Đàn Huyền Vọng lóe ra hàn quang lạnh lẽo như băng.
Hắn bước lại gần giường, khẽ khàng gọi: “Đại ca, đại ca......”
Thấy Tạ Khiếu Phong vẫn mê man chưa tỉnh, hắn yên tâm đưa tay cởi nút áo trước ngực, nhẹ nhàng lần mò trong ngực hắn. Nhưng tìm qua một lượt vẫn không thấy gì cả, cũng không có thứ gì giống như sách vở hay lệnh bài.
Hắn không khỏi thở dài, thầm nghĩ: quả nhiên thuyết thư tiên sinh chỉ gạt người ta thôi, làm gì có kẻ nào ngốc đến độ mang theo bí tịch trên người chạy loăng quăng khắp nơi chứ. Nhưng không hiểu sao cũng không thấy lệnh bài minh chủ hay tín vật gì đó?
Bỗng nhiên đầu ngón tay chạm vào một vật cứng, hắn mừng rỡ cầm lên ngắm nghía, thì ra là một phiến ngọc bội. Sắc ngọc trong veo, chính là Hòa Điền mỹ ngọc thượng hạng. Trên ngọc bội có khắc hoa văn xuân thủy đặc trưng của các tộc người du mục Liêu, Kim: giữa tầng tầng lá sen phủ kín có một con thiên nga chúc đầu xuống đầm nước kiếm ăn, trên cao một con Hải đông thanh (3) chỉ nhỏ bằng con vẹt đang bổ nhào xuống, muốn ăn não thiên nga.
Đàn Huyền Vọng trong lòng chất chứa hoài nghi: Hải đông thanh là giống chim ưng chỉ có ở phương Bắc, xưa nay vốn là loài vật được người Kim ưa thích. Ngọc bội đeo trên người một minh chủ người Hán như Tạ Khiếu Phong sao lại khắc thứ hoa văn này?
Bỗng Tạ Khiếu Phong đang nằm trên giường đột ngột trở mình. Đàn Huyền Vọng vốn có tật giật mình, lại đang trầm tư, thình lình bị dọa cho nhảy dựng, trượt tay một cái, ngọc bội liền “cạch” một tiếng rơi xuống trước ngực Tạ Khiếu Phong, gây ra tiếng động không nhỏ.
Đàn Huyền Vọng giật mình kinh hãi, thấy Tạ Khiếu Phong còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh mới luống cuống nhét ngọc bội trở lại trong ngực hắn. Đột nhiên Tạ Khiếu Phong kêu lên một tiếng, trở mình đè lại tay hắn!
Đàn Huyền Vọng trong lúc hoảng loạn không sao dự đoán được chuyện này, sợ đến độ thân thể run lên, suýt nữa bị kéo vào trong lòng hắn. Lúng túng đưa tay trái chống xuống giường, hắn cúi đầu, vừa hay đón nhận ánh mắt mê man của Tạ Khiếu Phong gần trong gang tấc, khiến cả hai bất giác giật mình.
Thì ra trong lúc say sưa, Tạ Khiếu Phong đã mơ một giấc mơ muôn vàn màu sắc.
Trong mộng, đông phong (gió xuân) đã thổi khắp giang sơn, trời đất chuyển mùa, cảnh xuân Giang Nam ngập tràn màu hồng của đào, màu xanh của liễu. Hắn cùng với nhị đệ Huyền Vọng kết bạn đồng hành, dọc đường đi cười nói tán gẫu, dưới ánh mặt trời rực rỡ bất tri bất giác đã đi được ba bốn dặm đường.
Đi qua một cánh rừng chợt nghe tiếng nước chảy róc rách, một dòng suối trong veo hiện lên trước mắt. Gió bỗng nổi lên, thổi qua khe nước, khiến mặt nước tĩnh lặng dưới khe nổi lên những gợn sóng lăn tăn.
Khi hắn còn đang ngơ ngẩn, chợt nghe tiếng ngâm nga của đào hát truyền vào trong tai.
“Vi phong xuy động thủy đãng dạng, phiêu lai nhất đối mĩ uyên ương. Hình ảnh bất li đồng lai vãng, lưỡng lưỡng tương y tình ý trường”
(Gió thổi hây hây nước dập dờn, chợt thấy một đôi mỹ uyên ương. Cùng đến cùng đi như hình bóng, gắn bó bên nhau suốt dặm trường)
“Lương huynh a, nếu Anh Đài là phận nữ nhi, Lương huynh có nguyện cùng ta kết thành đôi uyên ương chăng?”
Lòng hắn khẽ rung động, vô thức nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh. Một cơn gió nhẹ lướt qua, ống tay áo rộng của Đàm Huyền Vọng nhẹ nhàng phất phơ, dường như muốn bay lên. Hắn bất giác dừng chân, ngơ ngẩn ngắm nhìn.
Ánh mặt trời xuyên qua những mảng lá thưa dày khác nhau trên tán cây, in cái bóng loang lổ lên gương mặt với những đường nét tú dật. Kỳ thực cũng không thể nhìn rõ mặt mày hắn, chỉ thấy dáng vẻ thanh quý nho nhã, phiên phiên xuất trần; lại gần hơn nữa, khí độ phong hoa nhường này đủ khiến tâm trí kẻ khác phải tan chảy. Tạ Khiếu Phong lồng ngực nóng ran, trong đầu trăm mối tơ vò.
Sau đó hắn liền hỏi một câu mà một khi thanh tỉnh sẽ tuyệt không thốt ra: “Nhị đệ, có phải ngươi cũng giống như Chúc Anh Đài, đều là..... nữ phẫn nam trang?”
Nhưng dù là trong mộng, hắn cũng biết chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra. Gương mặt kia tuy thanh tú nho nhã, nhưng từng đường nét lại cương nghị anh tuấn, ra dáng danh sĩ tài tử, quý khí tự nhiên, nét nam tính cực kỳ rõ ràng.
Lời vừa nói ra đã hối hận, hắn ảo não thở dài. Bỗng nhiên trên ngực bị đập một cái không nặng không nhẹ, cái người tư thái cao quý đoan trang kia ra sức túm chặt cổ áo, kéo hắn đến trước mặt mình.
Hắn hoảng hốt xua tay: “Ai, ta biết sai rồi biết sai rồi, đúng ra ta không nên ăn nói linh tinh. Mong nhị đệ đừng giận!”
Đôi mắt hoa đào thấp thoáng tia giận dữ bỗng nheo lại, nhàn nhạt cười: “Ngươi đâu có ăn nói linh tinh”
“Di?”
“Ta đương nhiên không phải là nữ, –” đôi mắt hắn lộ ra nét cười giảo hoạt, “Mà là ngươi!”
“Sao cơ?” Tạ Khiếu Phong cảm thấy choáng váng.
“Ta, nói, ngươi, mới, là, nữ!” Hắn gằn từng chữ, động tác trên tay cũng không ngừng lại, phút chốc đã cởi toang nút áo, “Tự xem lại mình đi!”
Tạ Khiếu Phong mặt mũi đỏ bừng, lập tức đè lại tay hắn, liền đó bừng tỉnh.
“Nhị đệ, ngươi, ngươi ngươi......” Thứ đập vào mắt trước tiên quả nhiên là gương mặt tú dật nho nhã ấy, có điều khoảng cách quá gần, thậm chí từng hơi thở của người kia cũng nghe được rõ ràng. Hắn kinh ngạc, đến lúc này mới hiểu ra vừa rồi chỉ là một giấc hoàng lương (*), bất giác đỏ mặt.
(*) Điển tích giấc hoàng lương
Đàn Huyền Vọng bị bắt quả tang tại trận, tim đập liên hồi, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nhạt nhẽo: “A, ngươi, ngươi làm cái gì thế?”
Tạ Khiếu Phong lúng túng đáp: “Không có gì, chỉ là một giấc mộng kì quái.” Hắn cúi đầu nhìn xuống, chợt nhận ra mình đang đè chặt tay phải của Đàn Huyền Vọng lên ngực; mà nút áo trước ngực mình hóa ra thật sự bị cởi, tim bất giác đập dồn.
“Ái, thì ra là mộng.” Đàn Huyền Vọng lập tức đảo đảo tròng mắt, tìm cớ thoái thác, “Ta thấy đại ca thở gấp, sợ ngươi bị bóng đè nên không dám gọi, đành cởi nút áo cho ngươi, giúp ngươi thoải mái một chút.”
Hắn cũng có uống vài chén rượu, giọng nói thanh thoát giờ đây pha lẫn chút khàn khàn. Hơn nữa từ “Ái” ngày thường hắn hay dùng qua chất giọng ấy lại trở nên mềm mại êm ái khác thường, khiến Tạ Khiếu Phong phút chốc lạc vào ảo giác như bị thôi miên.
“Nhị đệ...... làm phiền ngươi phải chiếu cố ta rồi......” Hắn cảm thấy mất mặt vô cùng, một hồi lâu sau mới nhận ra vừa rồi mình đã vô thức nắm lấy cổ tay hắn, vừa bối rối lại vừa mê loạn; sau đó chẳng hiểu sao lại không muốn thả ra, không nén nổi tò mò, đưa mắt nhìn lên Đàn Huyền Vọng ở phía trên.
Đàn Huyền Vọng không ngờ mình chỉ bịa ra một cái cớ đơn giản đã qua cửa trót lọt, bán tín bán nghi. Vô thức cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy Tạ Khiếu Phong trầm ngâm không nói, tay vẫn gắt gao chế trụ uyển mạch của mình không buông. Hắn có tật giật mình, sợ quỷ kế bị vạch trần, đành đứng yên không dám nhúc nhích.
Lúc này khuôn mặt hai người đã gần trong gang tấc, từng hơi thở cũng nghe được rõ ràng. Hương rượu nhàn nhạt bốc lên khiến cho bầu không khí càng thêm ám muội. Tạ Khiếu Phong chăm chú ngắm nhìn Đàn Huyền Vọng còn đang đứng ngây ra đó, đôi môi đỏ thắm khe khẽ mấp máy, nét mặt vừa hoảng hốt lại vừa hồi hộp, có nét gì đó khờ khạo mê người. Trong đầu đánh “ầm” một tiếng, tức khắc không nghĩ ngợi nhiều, tay hơi dụng lực kéo Đàn Huyền Vọng vào lòng. Đàn Huyền Vọng không kịp đề phòng, thuận thế ngã xuống, thân thể hai người kề sát vào nhau.
“Đoành đoành bùng bùng”......
Xa xa bỗng truyền đến tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc, cả hai đều giật mình hoảng sợ, nhảy bắn ra xa mấy trượng.
Kế tiếp, cùng với tiếng nổ “Đoành” đinh tai, Tiểu Vân đá văng cửa phòng, reo lên đầy hào hứng: “Đại ca, nhị ca, mau ra đây đốt pháo a! Giao thừa sắp hết, năm mới sắp sang rồi!”
Thấy hai người đứng cách nhau đến mấy trượng, hai mặt nhìn nhau, Tiểu Vân đờ người.
Không ổn, không ổn, bầu không khí này có gì đó rất mờ ám!
Tiểu cô nương kéo cái chân khập khiễng, dạo một vòng quanh phòng.
“Này, hai người làm gì mà đứng xa nhau thế?” Lại là động tác che miệng cười gian kinh điển, “Ha ha ha! Không lẽ là có gian tình?”
...... Gian tình!
Hai đại nam nhân tức khắc hóa đá.
Bên ngoài cửa sổ, pháo tre nổ râm ran báo hiệu năm cũ đã hết (*), chiếu ánh sáng mờ mờ xiên qua song cửa lọt vào trong phòng. Có cơn gió lạnh nhè nhẹ thổi qua mang theo mùi băng tuyết mới tan.
Đông phong thổi qua, xuân về muôn nẻo.
(*) Nguyên văn: Bạo trúc thanh trung nhất tuế trừ”, đây là một câu trong bài “Nguyên đán” của Vương An Thạch. Xem thông tin về bài thơ ở đây
—————————————–
(1) Cơn ác mộng các món ăn bắt đầu nào…
Tiên bạch tràng: Canh lòng lợn, nguyên liệu chính là ruột già và dạ dày lợn. Ruột già sau khi khử mùi tanh thì cho thêm gia vị rồi nấu thành canh
Ngân ti quyển: Thực chất nó cũng giống bánh mì bánh bao, chỉ khác trong nhân chứa những sợi “tơ bạc” tức là bột mì cán mỏng cắt sợi, rồi đem hấp hay nướng tùy ý. Hấp thì giống bánh bao mà nướng thì giống bánh mì.
Miêu nhĩ đóa: lỗ tai mèo, là tên một loại mì sợi của TQ, vì hình dạng nên thành tên, không phải lỗ tai mèo thật ;))
Tam tiên thiêu mại: Là món xíu mại, chữ “xíu” chính là cách đọc theo âm TQ của chữ “thiêu”
Tản tử: Là một món bánh làm từ bột mì chiên dầu trong tiết Hàn thực, xưa có tên là “Hàn cụ”. Quy trình làm rất đơn giản: lấy bột nhào với nước, se thành sợi mảnh, xoắn thành hình vòng xuyến rồi đem chiên dầu. Chiên chín bánh sẽ hương vị thơm ngọt xốp giòn, vừa miệng (Nghe giống món quẩy nhể)
Bánh bao nhân thịt:
Hà bạo thiện diện (Mì xào lươn tôm)
(2) Chúng An kiều là tên một cây cầu bắc qua sông Thanh Hồ, xây từ thời Tống, là một trong những bình kiều (cây cầu bằng, không cong) hiếm hoi thời ấy. Hai bên bờ Chúng An kiều đều là những khu phố náo nhiệt, nhất là vào khoảng thời gian giao thừa, nguyên tiêu; có thể nói đây là khu ăn chơi xa xỉ nhất đất Lâm An. Đầu thế kỉ 20, Hàng Châu xây đường, Chúng An kiều bị dỡ đi, cho đến bây giờ đã không còn bóng dáng. Nhưng cái tên Chúng An kiều thì vẫn còn, được lấy đặt cho nhà ga, con đường, nhà hàng, thậm chí là công ty cấp thoát nước =,= Tương truyền phía tây nam Chúng An kiều có một tòa miếu thờ Nhạc Phi xây trên nơi ở cũ của Nhạc Phi, đến giờ cũng không còn nữa. Nguồn
Bắc ngõa tử: Ngõa tử có thể hiểu là sân khấu kịch nghệ, là nơi ăn chơi cũng là nơi buôn bán. Ngõa nghĩa đen là ngói, giải nghĩa chữ ngõa tử là “đến như ngói hợp, đi như ngói tan” ý là hợp tan vô thường. Thời đó trong thành Hàng Châu có tầm 30 ngõa tử, trong đó có 4 ngõa tử lớn nhất chia ra làm Đông Tây Nam Bắc và quy mô của Bắc ngõa tử là lớn nhất. Trong các ngõa tử lại chia làm nhiều câu lan (sân khấu nhỏ) để diễn nhiều loại kịch nghệ khác nhau, như Bắc ngõa tử có 13 câu lan (câu lan thập tam tòa) Nguồn (phân đoạn thứ 10)
(3) Hải đông thanh là một giống chim ưng bay rất cao và rất nhanh, được tôn là thần của muôn vàn loài chim ưng, là thần vật của tộc người Mãn Châu, địa vị ngang với phượng hoàng trong tâm thức người Hán. Hải đông thanh tượng trưng cho những đức tính dũng cảm, trí tuệ, kiên nhẫn, chính trực, mạnh mẽ, ý chí tiến thủ, luôn hướng lên trên và không bao giờ bỏ cuộc. Là thần vật chung của hai tộc Khiết Đan, Nữ Chân, Hải đông thanh cũng là một trong những nguyên nhân gây nên xích mích giữa hai tộc người này dẫn đến việc Kim khởi binh diệt Liêu.
Hải đông thanh có ba màu lông, một trắng một xám một đen, nghe đâu còn có một loại lốm đốn nửa trắng nửa xám. Trong đó giống Hải đông thanh màu trắng được gọi là “Ngọc trảo” là loại quý nhất. Thức ăn của Hải đông thanh chủ yếu là các loài chim như thiên nga, vịt, hải âu,… đặc biệt thích ăn óc thiên nga. Hải đông thanh được tộc Nữ Chân huấn luyện thành chim săn mồi, dù thân hình nhỏ bé nhưng có thể săn được nhiều loài lớn hơn, đặc biệt có thể phối hợp với nhau trong lúc săn.
(lòng dạ khó lường)
“Tiên bạch tràng, ngân ti quyển, miêu nhĩ đóa, tam tiên thiêu mại, tản tử, lại thêm ba cái bánh bao nhân thịt. Tạm thời thế đã, sau sẽ gọi tiếp. Phải rồi, nhớ thêm một bát hà bạo thiện diện, nhân lúc còn nóng mang ngay lên cho ta!” (1)
Món ăn Lâm An nổi danh thiên hạ, Lục Hòa lâu lại là trà lâu điểm tâm danh tiếng lẫy lừng trong thành. Sáng hôm Trừ tịch, mới sớm tinh mơ đã có ba thực khách tới lâu. Hai vị công tử đi sau còn chưa mở cửa, tiểu cô nương chân hơi có tật đi đầu đã nhanh miệng gọi một đống đồ ăn. Tiểu nhị thoáng chần chừ, lại thấy trong ba người có một thanh y công tử phục sức sang trọng, khí độ bất phàm, lòng cũng yên tâm ít nhiều. Bọn họ có một chủ nhân xài sang như vậy, còn sợ thiếu tiền trả hay sao? Lập tức hoan hỉ đáp lời “Dạ”.
Có lẽ không cần nói thêm, ba người này đương nhiên chính là ba huynh muội Tạ Khiếu Phong mới kết bái chưa lâu.
Đàm Huyền Vọng phe phẩy chiết phiến, không nặng không nhẹ nói: “Tiểu nhị ca, ngoài mấy món điểm tâm ấy ra hãy mang thêm một bình trà, kẻo tiểu muội đây nghẹn chết!”
“Ca ca muội từng làm tiểu nhị ở đây, muội từ lâu đã muốn đến nơi này ăn một bữa thật no say.” Tiểu Vân da mặt siêu dày, đá xoáy cỡ đó căn bản không đau không ngứa, “Nhị ca thật tốt, tài đại khí thô (giàu sụ), vậy là tiểu muội có thể ăn uống thoải mái được rồi. Ha ha ha!”
Đàm Huyền Vọng nghe thế gân xanh nổi đầy, thầm nghĩ con nha đầu này xem ta như cái mỏ vàng hay sao? Đành phải giả điếc, quay sang hỏi tiểu nhị: “Ai, chỗ các ngươi có những loại trà gì?”
Tiểu nhị không dám khinh suất, giở giọng nịnh nọt: “Công tử, có chuyện này có lẽ ngài chưa biết. Từ ngày Hoàng thượng rút xuống phương Nam tới nay, Bạch Vân trà do Thượng Thiên Trúc Bạch Vân phong (*) tiến cống ngày trước có thất lạc ra bên ngoài. Tiểu điếm may mắn cất giữ được một ít, có điều giờ là đầu năm, trà mới còn chưa mọc. Công tử có muốn dùng một bình không?”
(*) Thượng Thiên Trúc, Bạch Vân phong, Bạch Vân trà: Ở phía Tây Tây Hồ, nằm giữa núi Thiên Trúc và chùa Linh Ẩn có ba tòa Thiên Trúc tự: Thượng Thiên Trúc, Trung Thiên Trúc, Hạ Thiên Trúc (trong Minh nguyệt chiếu nghê thường thì Thiên Trúc tự chính là nơi đặt Tam Sinh Thạch đó) Tăng nhân chùa Thiên Trúc bắt đầu trồng trà từ rất lâu, trong đó có Bạch Vân trà trên núi Bạch Vân nằm ở phía nam Thượng Thiên Trúc là nổi tiếng nhất. Vào đời Bắc Tống có Biện Tài đại sư trụ trì Thượng Thiên Trúc đặc biệt yêu trà. Ông trồng rất nhiều trà xung quanh chùa, về sau khi chuyển sang chùa Long Tĩnh mới đem Bạch Vân trà tới trồng ở chùa Long Tĩnh, trở thành trà Long Tĩnh nổi tiếng.
Đàm Huyền Vọng nói: “Ta còn nhớ trong năm Nguyên Phong(*), Biện Tài đại sư ở Thọ Thánh viện (**) từng lấy nước suối Long Tĩnh pha Bạch Vân trà, cùng Triệu Biện xướng thi ẩm tửu; trà này đúng là loại thượng hảo. Còn chuyện trà có tươi hay không, thì hai kẻ đi cùng ta đều là hạng ăn theo nói leo, làm gì biết phân biệt tốt xấu. Ngươi cứ mang một bình lên đây đi.” Cây quạt vung lên, che đi nét cười tà ác bên khóe môi.
(*) Nguyên Phong: Niên hiệu của Tống Thần Tông từ 1078-1085
(*) Thọ Thánh viện: chính là tên cũ của chùa Long Tĩnh, nơi Biện Tài lui về ở những năm cuối đời.
Hắn oán niệm khó tiêu, nhưng lại không thể dễ dàng trở mặt, đành phải tìm cách móc mỉa đá xoáy, đem con nha đầu khất cái tật nguyền cùng với thổ bao tử quê mùa ra chửi xéo một lượt. Ai, quân tử động khẩu không động thủ, tiếu lý tàng đao mới là cao kế!
...... Tiếc thay da mặt Tiểu Vân dày không kém tường thành, bách độc bất xâm, đao thương bất nhập, cứ thế chúi mũi vào mâm đồ ăn, ăn uống vui vẻ. Còn Tạ Khiếu Phong thì đần độn như khúc gỗ, căn bản là không hiểu được những lời mát mẻ cạnh khóe của hắn!
Đầy bụng tài hoa không ai (thèm) thưởng thức, đáng ghét!
Hai người kia vây quanh một bàn đầy điểm tâm vui vẻ ăn uống. Hắn ghé mắt liếc qua một cái, chợt thấy món bánh bao nhân thịt còn nóng hôi hổi vừa được đặt lên bàn. Lập tức vén tay áo cầm lên một cái, ân cần đặt vào đĩa cho Tạ Khiếu Phong.
“Món bánh bao nóng này là đặc sản số một Lâm An, đại ca nhất định phải nếm thử mới được!” Đằng sau chiết phiến, khóe môi hắn nhếch lên một độ cong quỷ dị.
Tạ Khiếu Phong thụ sủng nhược kinh, lập tức cầm lên một cái bánh bao nhỏ bé tinh xảo, một ngụm nuốt vào.
Đàm Huyền Vọng nín thở, kiên nhẫn đợi trò hay. Ngay cả Tiểu Vân ngày thường luôn luôn bảo vệ “ngốc đại ca” cũng mím môi cười tà, trợ Trụ vi ngược (*)
(*) Trợ Trụ vi ngược: giúp vua Trụ làm điều tàn ác. Vua Trụ đời nhà Thương là một trong những ông vua nổi tiếng tàn ác, câu này hiểu rộng ra là giúp kẻ ác làm chuyện xấu.
Người Giang Bắc đến Lâm An, lần đầu nếm thử món bánh bao nóng này, thấy nó nhỏ nhỏ xinh xinh thì thường nuốt gọn một hơi...... Hắc hắc, chẳng ai biết bên dưới lớp vỏ mỏng kia là một khối nước tiên hương nóng bỏng, thừa sức làm ngươi vật vã đến chết đi sống lại!
Cứ thế nhìn chằm chằm Tạ Khiếu Phong, chỉ thấy hắn nuốt hết một cái lại với tay lấy thêm cái nữa. Đàm Huyền Vọng đầu óc quay cuồng, mọc đầy dấu hỏi: sao còn chưa thấy hắn bỏng mồm hét thảm chứ?
Tiểu Vân ra vẻ hoài nghi, lập tức nhặt lên một cái, miệng còn lẩm bẩm: “Chẳng lẽ không phải là bánh mới ra lò? Lục Hòa lâu muốn tự dỡ biển hiệu nhà mình xuống hay sao?”
Đàm Huyền Vọng hờ hững phe phẩy chiết phiến trong tay, âm thầm suy tính: cứ cho thổ bao tử kia không biết giả vờ, nhưng quán này đã làm ăn ở đây hàng trăm năm, sao có thể......
Lại liếc qua thì thấy Tiểu Vân cũng vừa nuốt vào một cái, mặt không hề đổi sắc!
Hắn liền nổi giận, thu chiết phiến, gõ “cạch” một cái lên bàn: “Tiểu nhị, sao ngươi dám đánh tráo bánh bao nguội ngắt mang lên cho ta hả!”
Tiểu nhị vội vàng biện bạch: “Công tử, oan uổng a! Đây tuyệt đối là hàng xịn đầu bếp vừa hấp xong, chín kĩ mới cho ra lò!”
Đàm Huyền Vọng bán tín bán nghi, đưa đũa gắp một cái, hồ nghi đưa lên miệng, còn chưa kịp quyết định xem có nên cắn thử một góc hay không thì chợt nghe một cái tên quen thuộc –
“Sao, võ công của Kim quốc bối tử Tuyết Y hầu kia cao đến thế ư?”
Cánh tay run lên, bánh bao cứ thế chui vào miệng...... Lớp vỏ mỏng vỡ òa, nước nóng bên trong trào ra, nóng đến nỗi hắn suýt chảy nước mắt!
– Nóng nóng nóng nóng nóng...... Nóng chết người mất!
Tiểu nhị không bỏ lỡ thời cơ, lập tức thanh minh: “Xin công tử minh giám, đây đúng là bánh mới ra lò!”
Nháy mắt trên đỉnh đầu Đàm Huyền Vọng bốc đầy khói xanh, gượng gạo quay đi. Mấy tay hiệp khách giang hồ đang kết giao nhập tọa (làm quen rồi ngồi xuống bàn đánh chén), bàn tán về trận kịch chiến kinh thiên động địa giữa Giang Nam tiền minh chủ Lưu Thế Nghĩa và Kim quốc bối tử Tuyết Y hầu. Chính cái tên Tuyết Y hầu kia đã khiến hắn kinh hoảng.
Ngoảnh đầu lại, thấy Tạ Khiếu Phong còn đang nhai nhai nuốt nuốt cái bánh, Đàm Huyền Vọng cố gắng chịu đựng cảm giác rát bỏng như thiêu như đốt trong miệng, lớn miệng chất vấn: “Đại ca không thấy nóng sao!?”
Tạ Khiếu Phong ngây ra: “Hử? Nóng lắm sao? Vậy mà ta không biết.” Thì ra nội công của hắn đã thâm hậu đến mức này rồi sao!? Hay phải nói...... Da thịt của thổ bao tử vốn chịu nóng giỏi hơn người thường?
Tiểu Vân tiện tay bỏ đá xuống giếng, cười nhạo hắn: “Thực ra rất nóng, chẳng qua muội đã sớm quen. Trước đây sống với các huynh đệ, ngày ngày đều phải giành giật đồ ăn. Không cần biết nó nóng hay lạnh, muội đều một ngụm nuốt gọn, nếu không thì ngay cả cơm thừa canh cặn cũng chẳng tới phiên mình! Ha ha ha! Đây chính là bản năng sinh tồn của cô nhi!”
Đàm Huyền Vọng vô thức siết lấy chiết phiến, càng ngày càng chặt, thiếu điều bẻ gẫy làm hai. Một tên da thô thịt dày không sợ nóng, một đứa lại chịu nóng thành quen...... Vậy, vậy chuyện hắn làm chẳng phải là “trộm gà không được còn mất nắm gạo”, “nhặt đá ném người lại rớt trúng chân” hay sao!?
Cuối cùng hắn đành nén giận, chuyển ánh mắt về phía xa nơi có đám người giang hồ vừa ngồi xuống — Nhẫn, nhẫn nữa, nhẫn mãi! Nhẫn nhịn đến cùng sẽ thành đại sự, chuyện nhỏ không nhịn sẽ hỏng chuyện lớn, chữ nhẫn trên đầu có một thanh đao......(*)
(*) Chữ nhẫn (忍) gồm chữ đao (刀) viết trên chữ tâm (心) => chiết tự sẽ thành “thanh đao đè lên tim”, ý là muốn nhẫn thì phải chịu đựng.
Tạ Khiếu Phong hiếu kỳ nhìn hắn, hảo tâm nhắc nhở: “Nhị đệ, mặt ngươi hình như hơi co giật!”
Tiểu Vân cắm cúi ăn điểm tâm, còn không thèm ngẩng đầu lên: “Đại ca đừng để ý, nhị ca xuất thân thế gia, so với thường dân chúng ta có nhiều điểm khác biệt, cho dù ăn cơm cũng có vô số quy củ. Nói không chừng để cho cơ mặt co giật cũng là một trong số đó.”
Đàm Huyền Vọng nghiến răng kèn kẹt, trừng mắt nhìn Tiểu Vân, thiếu điều nổi điên lên oánh người ngay tại chỗ. Cũng may đám người giang hồ kia không phụ kì vọng, tràng cao đàm khoát luận (bốc phét chém jó những thứ cao siêu) kế tiếp cũng đáng để người ta ghé mắt:
“Nghe nói Lưu trang chủ cho đến hôm qua mới tỉnh lại. Giang Nam tiền minh chủ công lực thâm hậu đến thế mà cũng chỉ có thể cùng Tuyết Y hầu lưỡng bại câu thương, Kim quốc đệ nhất cao thủ quả nhiên danh bất hư truyền!”
“Lại nói, Tuyết Y Hầu trẻ trung cường tráng, chỉ sợ thương thế sẽ hồi phục nhanh hơn Lưu trang chủ. Không hiểu sao dạo gần đây hắn ta lại không có động tĩnh gì......”
“Chuyện này thì không lo. Lưu trang chủ cùng với Hồng Đào bang chủ, Tuệ Thâm trụ trì đã hẹn với nhau vào ngày nhân nhật mùng bảy tháng giêng này, Giang Nam quần hùng sẽ tụ hội, cùng nhau thương thảo đối sách với Tuyết Y hầu. Tặc tử Kim quốc kia cũng không kiêu ngạo được bao lâu nữa đâu!”
“Hiểu nội tình rõ ràng như vậy, hẳn là ngươi cũng nhận được thiếp mời?”
“Ha ha, dù không nhận được thiếp mời cũng không sao. Địa điểm hội ước nằm ngay tại Kì Tú phong Linh Ẩn tự, chỉ cần là hảo hán có bản lĩnh thì đều có thể đi!”
Ngoảnh đầu lại, thấy Tạ Khiếu Phong hình như có chút đăm chiêu: “Có lẽ ta cũng nên đi bái phỏng Lưu trang chủ. Dù sao ông ấy cũng là nhân vật đứng đầu giới võ lâm Giang Nam......”
Đàm Huyền Vọng hoảng hốt, bất chấp cái miệng bị bỏng, vội vàng chen ngang: “Khoan đã đại ca, việc này phải suy tính kĩ mới được!”
Tạ Khiếu Phong tràn đầy nghi hoặc: “Sao vậy?”
“Thử nghĩ mà xem, Kim quốc Tuyết Y hầu vừa nam hạ đã quang minh chính đại khiêu chiến tiền Giang Nam minh chủ, còn đánh Lưu Thế Nghĩa đến hôn mê bất tỉnh ở chính Lạc Mai sơn trang của mình. Ngươi chọn đúng lúc Lưu trang chủ mới tỉnh lại chưa lâu mà đến bái phỏng, lại thêm địa vị Bắc ngũ tỉnh đại minh chủ của ngươi...... Làm như thế e rằng sẽ khiến võ lâm nhân sĩ Giang Nam nghi ngờ!” Nói một tràng dài, đầu lưỡi sưng đỏ đau rát, nhưng hắn đã quyết bằng mọi giá phải liều mạng ngăn cản tên ngốc này đi gặp Lưu Thế Nghĩa......
Nam bắc võ lâm xung khắc với nhau kỳ thực là chuyện hắn cầu còn không được, có điều — nếu để tên ngốc võ nghệ cao cường này sớm gặp Lưu Thế Nghĩa...... Lạc Mai kiếm khách Lưu Thế Nghĩa thành danh đã lâu, là một lão hồ ly không hơn không kém, đâu có dễ gạt như gã thổ bao tử mới xuất môn, hãy còn trẻ người non dạ này. Vạn nhất bị Lưu Thế Nghĩa nhìn ra thân phận, hắc, hắn mất bao công sức lừa gạt thổ bao tử kết nghĩa kim lan còn có ý nghĩa gì nữa! Đành phải ra vẻ thành khẩn, theo sát thổ bao tử phân tích lẽ hơn thua, cũng coi như dạy cho hắn một ít kinh nghiệm giang hồ.
“Nghi ngờ cái gì cơ?” Tạ Khiếu Phong vẫn ngây ngô hỏi.
“......” Không biết rốt cuộc hắn làm thế nào để ngồi lên cái ghế Bắc ngũ tỉnh minh chủ nữa. Chẳng lẽ đám võ lâm phương bắc đều hạng hảo hán lỗ mãng “đầu óc ngu si, tứ chi phát triển” hết hay sao? Nhưng vẫn cố kiên nhẫn giải thích cho hắn, “Nghi ngờ ngươi có ý đồ muốn dương danh võ lâm phương Bắc, cố ý cười nhạo võ lâm nhân sĩ Giang Nam công phu thấp kém chứ gì nữa! Nếu muốn gặp Lưu minh chủ, chi bằng chúng ta cứ đúng ngày nhân nhật mùng bảy tháng giêng tới Kì Tú phong dự đại hội quần hùng, dùng hành động tỏ rõ quyết tâm muốn chung sức đối phó với Tuyết Y hầu, vậy là ai cũng thấy giới võ lâm phương Bắc rất có thành ý muốn hợp tác với võ lâm Giang Nam. Đại ca thấy sao?”
Hừ, không thể để cho hắn đi gặp riêng lão hồ ly kia được. Võ lâm đại hội công khai lại khác, tuy cùng là gặp mặt trực tiếp, nhưng người đông miệng nhiều, cục diện hỗn loạn, xem chừng cũng khó có người nhận ra thân phận mình! Nếu vừa hay lại gặp Tuyết Y hầu thì chỉ việc xúi giục thổ bao tử giao thủ với hắn...... Vậy là mình có thể ngồi một chỗ làm ngư ông đắc lợi được rồi.
Tạ Khiếu Phong vẫn cứ đinh ninh hắn một lòng một dạ lo lắng cho mình, hai mắt ngập tràn cảm kích: “Cũng may mà có nhị đệ!”
Đàm Huyền Vọng đắc ý, chiết phiến hờ hững phe phẩy.
“Nhị đệ...... Quả thực chính là Thất tiên nữ (*) của vi huynh a!”
(*)Thất tiên nữ là một nàng tiên trên trời, vì yêu một người trần mà bỏ cả thiên giới xuống trần gian, hết lòng giúp đỡ chàng trai mình yêu.
Chiết phiến mạ vàng cuối cùng cũng bị bẻ gãy làm hai nửa, Đàm Huyền Vọng nổi điên: “Ngươi nói bậy bạ cái gì đó!”
Tạ Khiếu Phong ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt rất vô tội.
Thất tiên nữ tương đương “nữ nhân” lại thêm “ngỏ lời cầu hôn” (chủ động đòi kết nghĩa), “thay chồng trả nợ” (bỏ tiền chi trả) còn có “nuôi chồng” (*), “coi tiền như rác”......
(*) Nguyên văn là “đảo thiếp” chỉ việc nữ tử cấp tiền cho nam tử mình yêu, hoặc người đáng ra được cấp tiền lại phải cấp tiền cho người ta.
Trong đầu hiện lên mối dây liên hệ loằng ngoằng ám muội, Đàm Huyền Vọng nổi đầy gân xanh, nghiến răng kèn kẹt.
Tiểu Vân thong thả nhấp một ngụm trà: “Ấy, nhị ca, đừng kích động như thế. Đại ca là người thô lậu, điển cố không biết nhiều, huynh phải bao dung một chút mới được. Đại ca chỉ muốn khen huynh lúc nào cũng vì mình mà dốc sức suy tính thôi, ha ha ha! Phải giữ khí độ a! Mau ngồi xuống uống trà nào.”
Đàm Huyền Vọng sầm mặt, hết sức kiềm chế mới có thể bình tĩnh ngồi xuống: Tên này càng ngày càng quá đáng! Ta mà giống nữ nhân ư? Lại còn “nuôi chồng”! Còn nha đầu Tiểu Vân chết tiệt kia...... Hắc, hắc hắc...... Sớm muộn gì cũng có ngày......
“Uầy, đừng cười nữa nhị ca à, huynh cười làm người ta phát ớn.” Tiểu Vân lạnh người, liền đó nở nụ cười xảo quyệt, “Phải rồi, hôm nay chính là Trừ tịch. Tiếp theo chúng ta định đi đâu?”
Bắc ngõa tử nằm đối diện với Chúng An kiều Nam Dương lâu, có mười ba sân khấu diễn xuất. Thuyết thư, tạp kỹ, xướng hí, giảng sử (kể chuyện, mãi nghệ, diễn hí khúc, luận bàn lịch sử) muốn gì có nấy (2) Ba người ung dung nhàn nhã đi dạo vòng quanh, tuy rằng ai nấy đều mang tâm tư riêng, nhưng dạo chơi một hồi tâm trạng cũng đều trở nên vui vẻ. Khi trời đã vào đêm, giao thừa sắp đến, Tiểu Vân mới đánh tiếng muốn xem múa rối, cụ thể là vở “Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài”.
Đêm Trừ tịch nghệ nhân rối đều đã về nhà đoàn tụ hết, vốn không có trình diễn múa rối. Chẳng qua tiền có thể sai khiến cả ma quỷ, Đàm huynh đệ chỉ tiện tay bỏ ra mấy nén vàng, vở múa rối vui vẻ náo nhiệt lập tức khai diễn.
“Vô huynh vô đệ cảm cô đan, thủy viễn sơn trường hành lộ nan, như mông huynh trưởng bất hiềm khí, dữ quân kết nghĩa đính kim lan.”
(Không huynh không đệ thật cô đơn, sông dài núi thẳm lắm gian nan, ví bằng huynh trưởng không nghi ngại, hãy cùng ta kết nghĩa kim lan)
Giữa tiếng ngâm nga ca hát trên hí đài, Anh Đài xinh đẹp nữ phẫn nam trang gặp Lương huynh khờ khạo, chủ động cùng hắn kết nghĩa kim lan, cùng đến thư viện đọc sách.
Tiểu Vân liếc mắt nhìn qua, thấy hai tên kia khi nãy bất đắc dĩ theo mình vào giờ đang chén tạc chén thù, mong xua đi nỗi nhàm chán. Đàm Huyền Vọng vừa mua một cây quạt mới, phe phẩy liên hồi, ra sức chuốc rượu cho Tạ Khiếu Phong, gương mặt che hờ phía sau chiết phiến lộ ra nụ cười ám muội không chút hảo ý. Mà Tạ Khiếu Phong lại ngây ngô nốc cạn hết chén này đến chén khác, căn bản không hề cự tuyệt. Tiểu Vân không khỏi cười trộm trong lòng: xem ra Lương huynh khờ khạo kia cũng không khác Tạ đại ca ngốc là bao, chỉ tiếc Đàm nhị ca lại chẳng phải nữ nhi.
Con rối tinh xảo, động tác khéo léo, Tiểu Vân cứ thế dần dần đắm chìm trong vở kịch.
“Tam muội cứ ở trong này xem diễn. Đại ca uống hơi nhiều, ta dìu hắn ra ngoài, tìm nơi thanh tĩnh mà nghỉ ngơi.” Nghe bên tai có tiếng người nói mơ hồ, Tiểu Vân liền gật đầu lấy lệ.
Bắc ngõa tử là ngõa tử lớn nhất phủ Lâm An, dĩ nhiên không thể thiếu phòng trọ cho khách nghỉ ngơi. Tiểu tư cũng rất thức thời, sau khi đưa hai người vào phòng liền lui ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa lại.
Đàm Huyền Vọng chật vật đem Tạ Khiếu Phong đã say đến bất tỉnh nhân sự đặt lên giường.
Lẳng lặng vận nội lực, đầu ngón tay đặt lên huyệt Hắc Điềm (huyệt ngủ đó) của tên sâu rượu, suy đi tính lại vẫn không dám động thủ. Ngày đó ở ven bờ Tây hồ, thổ bao tử một tay nhấc bổng tiểu tặc, đẩy lùi Lý Tư Nam, hiển lộ nội lực thâm hậu vô song. Nếu mình chủ động điểm huyệt ngủ của hắn, không chừng sẽ biến khéo thành vụng mà đánh thức hắn, đến lúc đó e rằng không biết giải thích ra sao.
Huống chi còn chưa lợi dụng được hắn, cũng không thể giết người diệt khẩu.
Đàm Huyền Vọng nhẹ nhàng đặt chiến phiến trong tay sang một bên, lạnh nhạt nhìn đại ca kết nghĩa vừa nãy bị mình chuốc say.
Bắc ngũ tỉnh lục lâm minh chủ...... Đứa con duy nhất của đại hiệp Tạ Tấn......
Hơn nữa thân còn mang đạo môn kì công – Thái Thanh chân khí.
Nghe nói người Hán đều thích đem mấy thứ quý giá như bí tịch, mật tín, lệnh bài theo bên người, không biết là thực hay giả. Đêm qua thổ bao tử và Tiểu Vân ngủ lại trên thuyền hoa, hắn đã cẩn thận dặn Bích Kỳ lưu ý. Rốt cuộc tên kia lại tùy tiện đặt tay nải tùy thân lên bàn, trái lại khiến người ta không dám sơ xuất hạ thủ. Sáng sớm nay xuất ngoại, hắn thậm chí còn không thèm mang theo tay nải, hiển nhiên bên trong không có thứ gì đáng giá. Đương nhiên để phòng xa, hắn vẫn nhờ Bích Kỳ kiểm tra lại cho chắc.
– Vậy thì khả năng hắn giấu thứ đó trên người lại càng cao.
...... Cho dù nó là lệnh bài minh chủ, hay là bí tịch Thái Thanh chân khí!
Vậy thì dại gì không nhân dịp hắn say túy lúy mà tra xét thử xem sao?
Đàm Huyền Vọng, không, phải gọi là –
Đàn Huyền Vọng mỉm cười, nụ cười sắc lạnh như dao.
– Không sai, hắn không phải họ Đàm. Hắn là con cháu của thế gia vọng tộc ngoại thích Đại Kim – Đàn gia. Hoàng tộc nước Kim nhiều đời lấy họ Hoàn Nhan, mà hoàng hậu thì quá nửa xuất thân từ gia tộc họ Đàn. Phụ thân hắn chính là cánh tay phải của hoàng đế Đại Kim Hoàn Nhan Lượng — Ngự lâm quân thống lĩnh Đàn Thế Bân. Chẳng những thế, chính thất thê tử của Đàn Thế Bân còn là ngự muội Hoàn Nhan Chỉ, Đàn gia có thể nói là gia tộc hoàng thân quốc thích chính danh. Đàn Huyền Vọng tuy là con thứ, nhưng cũng mang danh Thế tử Tể vương phủ, Tiểu vương gia Kim quốc. Mà Kim quốc đệ nhất cao thủ, thiên kiêu bối tử Tuyết Y hầu, kẻ khiến cho người Hán nghe tên cũng đủ giật mình kinh sợ, lại chính là đường huynh của hắn!
(Về họ Đàn và Đàn Thế Bân thì khả năng chị Mộc chém gió là khá cao vì mình tra đủ chỗ không thấy đâu nói đến họ Đàn nước Kim lẫn Đàn Thế Bân; mà trước giờ cũng chỉ nghe nước Liêu có họ Tiêu là họ của hoàng hậu, chứ chưa nghe họ Đàn nước Kim bao giờ)
Từ ngày Nhạc Phi bị hại đến giờ đã qua mười sáu năm, những tướng lãnh kháng Kim của Nam Tống trong triều lần lượt bị biếm trích (giáng chức và đày đi xa), chỉ còn lại lác đác vài người. Nhưng xưa nay giới võ lâm Triệu Tống đời nào cũng có người tài, vẫn luôn kiên trì kháng Kim. Tuy nhân số ít ỏi, nhưng bản lĩnh lấy đầu tướng địch giữa vạn quân của bọn họ vẫn khiến kẻ khác phải run sợ. Hoàng đế Kim quốc Hoàn Nhan Lượng nuôi ý đồ xua quân xuống phương Nam cũng rất đau đầu vì những cao thủ giang hồ của Nam Tống; vì thế mới ban mật chỉ, trước khi hắn xuất binh nhất định phải tận lực làm thương tổn nguyên khí của giới võ lâm Triệu Tống.
Thế nhưng, một kẻ còn chưa có tước vị phong hào như hắn vốn không được phân cho nhiệm vụ cao cấp cỡ này. Người thực sự được hoàng đế kỳ vọng, là đường huynh Tuyết Y hầu Đàn Hạo Thanh.
Đàn Hạo Thanh có thiên phú võ học, từ nhỏ đã được sủng ái. Hơn nữa bản thân hắn cũng si mê võ học, đến tuổi trưởng thành công phu đã đạt tới mức đăng phong tạo cực, hoàn toàn xứng đáng với cái danh Kim quốc đệ nhất cao thủ. Từ khi hắn xuống Giang Nam, bạch y độc kiếm khiêu chiến một loạt quần hào Triệu Tống, bách chiến bách thắng, không ai địch nổi, lại được người ta đặt cho biệt hiệu “Tuyết Y hầu”.
“Hừ, chỉ dựa vào võ công cao cường cũng vô dụng. Nhiều khi thứ quyết định thắng bại vẫn là đầu óc!”
Tuyết Y Hầu từ khi nam độ đến nay đã đánh bại vô số danh túc cao thủ, rốt cuộc thuyền đến Lâm An lại lật. Lưu Thế Nghĩa, tiền võ lâm minh chủ Giang Nam, trang chủ Lạc Mai sơn trang càng già lại càng cay, đã ở chính Lạc Mai sơn trang giao đấu với hắn đến lưỡng bại câu thương. Tuyết Y Hầu bị thương cao chạy xa bay, Lưu Thế Nghĩa nghỉ ngơi một thời gian đã sớm bình phục, cũng nhanh chóng trở thành nhân vật đứng đầu quần hùng Giang Nam, vào mùng bảy này sẽ thệ sư hội minh (họp quần hùng tuyên thệ xuất quân), đối kháng Kim quốc tại Kì Tú phong Linh Ẩn tự.
“Hừ, tên vũ phu không biết suy tính này, thế cục ngươi bày ra thực là phiền phức!”
Đàn Huyền Vọng bất mãn nhíu mày.
Huống chi, đường huynh Tuyết Y Hầu không chỉ có cái dũng của kẻ thất phu, mà còn mang lòng dạ đàn bà. Ngày ấy hắn sống sót trở về sau trận quyết đấu, còn mang theo Tiểu Đạc Đầu con trai Lưu Thế Nghĩa. Tiểu Bạch Si đần độn kia lại có dung nhan khuynh quốc khuynh thành –
Giống y như nữ ma đầu Xá Nữ cung chủ đã gây biết bao sóng gió trên giang hồ hai mươi năm về trước!
Lưu Thế Nghĩa tự cho mình là đại hiệp chính nghĩa, đáng ra phải hành quyết ma nữ làm loạn giang hồ, đằng này lại lén giấu nàng đi, còn cùng nàng sinh một nghiệt chủng. Nhược điểm này tới rất đúng lúc, chỉ cần lợi dụng thích đáng, Lưu Thế Nghĩa chắc chắn thân bại danh liệt. Nhân tâm của giới võ lâm Giang Nam vừa mới tập hợp lại đã chịu một đòn đau, sĩ khí suy sụp, sẽ không còn gì đáng lo ngại nữa!
Một kế hoạch tuyệt diệu như thế lại bị đường huynh dứt khoát cự tuyệt, nói cái gì mà không đánh mà thắng thì không quang minh lỗi lạc.
Phi phi phi! Trên chiến trường quan trọng là kết cục thắng bại, người cầm binh thủ đoạn một chút có làm sao. Đường huynh mặt mũi cũng sáng sủa, tiếc thay suy nghĩ lại bảo thủ. Sau đấy hắn còn nói ra những lời cấm kị trước mặt mình, công kích Hoàng thượng hung hăng hiếu chiến......
Hắc hắc, nhớ lại chuyện hôm đó, Đàn Huyền Vọng không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Thừa cơ đường huynh phê phán đương kim hoàng thượng, lại thêm lòng hắn chất chứa oán hận đã lâu, muốn mượn cớ trả thù. Vì thế hắn triệu tập tứ đại ngự tiền thị vệ là Phong Hoa Tuyết Nguyệt nửa đường mai phục, dùng nội gián hạ độc, lại đánh lén sau lưng, âm mưu thủ đoạn nào dùng được đều đã đem ra dùng hết, thề phải bắt cho được Đàn Hạo Thanh đem về hỏi tội. Nào ngờ trước trúng độc sau lại trọng thương, vẫn không thể lấy mạng thiên kiêu bối tử. Bốn người Phong Hoa Tuyết Nguyệt đều chết trong trận chiến này, mà chính hắn cũng bị đường huynh đánh trúng một chưởng, mang thương tích chạy trốn.
– Từ đó trở đi, hắn chỉ cần thoáng nghe danh hào Tuyết Y Hầu, tức khắc sẽ hoảng hốt cực độ như chim sợ cành cong, cũng coi như di chứng còn lưu lại sau trận đấu ấy......
Nhưng nghĩ kĩ lại thì ngày ấy hắn làm như thế chưa hẳn đã đúng. Sau khi thụ thương, thực ra hắn vẫn thừa sức tái chiến, nếu lúc ấy hợp sức với đám Phong Hoa Tuyết Nguyệt vây kín lại thì đã có thể giết chết đường huynh. Tiếc rằng tính hắn vốn cẩn thận kĩ lưỡng, nói hơi khó nghe một chút thì chính là nhát gan, chỉ biết yêu cái mạng mình, lâm trận liền chạy trốn trước tiên. Đường huynh tuy chịu trọng thương lại chưa chết, cứ chiếu theo lời hắc y nhân Lý Tư Nam tập kích ngày đó thì chỉ ít ngày nữa thương thế sẽ khỏi hẳn, chỉ sợ đến lúc ấy hắn lại đi tìm mình báo thù!
Nhìn Tạ Khiếu Phong đang ngáy khò khò trên giường bằng ánh mắt chập chờn vô định, Đàn Huyền Vọng không khỏi nheo nheo đôi mắt hoa đào, đắc ý mỉm cười.
Trước kia hắn thấp thỏm không biết khi nào đường huynh sẽ quay lại tìm mình báo thù, trong khoảng thời gian tạm lánh trên thuyền hoa của Bích Kỳ dưỡng thương cứ ngày ngày phiền não, đêm chẳng thể ngủ yên, cuối cùng cũng tìm được kẻ thế mạng cho mình!
Cũng may cơ duyên xảo hợp, cho hắn gặp được thổ bao tử võ công cao cường, còn lừa được hắn kết nghĩa kim lan, thề đồng sinh cộng tử. Hắc hắc, kẻ này chẳng những công phu cao cường, mà còn nghe lời mình răm rắp, không chút nghi ngờ, dùng hắn để ngăn đòn trả thù của đường huynh thì không gì thích hợp bằng. Tiếc thay hắn cũng là “nghĩa sĩ” khăng khăng đòi kháng Kim, đến khi biết được thân phận thực sự của mình chắc chắn sẽ trở mặt. Đã vậy thì lợi dụng hắn xong đành phải giết người diệt khẩu thôi. Hắc hắc, võ công của thổ bao tử so ra còn kém đường huynh vài phần, nhưng đường huynh trước đó đã thụ thương trúng độc. Hai người chỉ cần đánh đến bại câu thương là cuối cùng mình sẽ đóng vai ngư ông đắc lợi.
...... Chỉ hận võ công của mình vẫn còn quá yếu. Trước kia ở Trung Đô tự cao tự đại, không nghĩ sẽ có ngày phải đích thân động thủ, thành ra võ công kém xa đường huynh, so với thổ bao tử này cũng chẳng thấm vào đâu.
Từ nhỏ đường huynh Đàn Hạo Thanh đã có thiên tư hơn người, được các bậc trưởng bối cực kỳ sủng ái. Tiên hoàng ban cho hắn ân điển được tự do đi lại trong cung đình, ngay cả những dị bảo cướp được từ hoàng thất Bắc Tống — huyệt đạo đồng nhân cùng với Thủy tinh đăng tàn bản cũng hào phóng đưa cho hắn tu tập. So ra thì Đàn Huyền Vọng thân là đường đệ lại chưa từng được hưởng chút ân sủng nào.
...... Ngay từ đầu tư chất đã thua kém, về sau lại không được đối xử bình đẳng, lẽ nào hắn cứ phải sống trọn đời trong cái bóng của đường huynh?
Nhưng Đàn Huyền Vọng lại không phải là kẻ ngoan ngoãn phó mặc mệnh trời! Hắn tự hỏi, nếu mình cũng được tu tập võ công bí tịch thượng thừa, cho dù thiên phú không bằng đường huynh nhưng hoàn toàn có thể lấy tinh thần khắc khổ tu luyện mà bù lại, cũng tuyệt đối không thất bại thảm hại đến thế!
– Nếu có thể lấy được Thủy tinh đăng tàn bản từ tay đường huynh, chí ít cũng là đạo môn kì công Thái Thanh chân khí của thổ bao tử......
Đàn Huyền Vọng tin chắc mình sẽ không thua kém bất kì ai!
Nếu không ai có thể cho ta thứ ta cần......
– ta sẽ tự mình đoạt lấy!
Nghĩ đến đây, đôi mắt Đàn Huyền Vọng lóe ra hàn quang lạnh lẽo như băng.
Hắn bước lại gần giường, khẽ khàng gọi: “Đại ca, đại ca......”
Thấy Tạ Khiếu Phong vẫn mê man chưa tỉnh, hắn yên tâm đưa tay cởi nút áo trước ngực, nhẹ nhàng lần mò trong ngực hắn. Nhưng tìm qua một lượt vẫn không thấy gì cả, cũng không có thứ gì giống như sách vở hay lệnh bài.
Hắn không khỏi thở dài, thầm nghĩ: quả nhiên thuyết thư tiên sinh chỉ gạt người ta thôi, làm gì có kẻ nào ngốc đến độ mang theo bí tịch trên người chạy loăng quăng khắp nơi chứ. Nhưng không hiểu sao cũng không thấy lệnh bài minh chủ hay tín vật gì đó?
Bỗng nhiên đầu ngón tay chạm vào một vật cứng, hắn mừng rỡ cầm lên ngắm nghía, thì ra là một phiến ngọc bội. Sắc ngọc trong veo, chính là Hòa Điền mỹ ngọc thượng hạng. Trên ngọc bội có khắc hoa văn xuân thủy đặc trưng của các tộc người du mục Liêu, Kim: giữa tầng tầng lá sen phủ kín có một con thiên nga chúc đầu xuống đầm nước kiếm ăn, trên cao một con Hải đông thanh (3) chỉ nhỏ bằng con vẹt đang bổ nhào xuống, muốn ăn não thiên nga.
Đàn Huyền Vọng trong lòng chất chứa hoài nghi: Hải đông thanh là giống chim ưng chỉ có ở phương Bắc, xưa nay vốn là loài vật được người Kim ưa thích. Ngọc bội đeo trên người một minh chủ người Hán như Tạ Khiếu Phong sao lại khắc thứ hoa văn này?
Bỗng Tạ Khiếu Phong đang nằm trên giường đột ngột trở mình. Đàn Huyền Vọng vốn có tật giật mình, lại đang trầm tư, thình lình bị dọa cho nhảy dựng, trượt tay một cái, ngọc bội liền “cạch” một tiếng rơi xuống trước ngực Tạ Khiếu Phong, gây ra tiếng động không nhỏ.
Đàn Huyền Vọng giật mình kinh hãi, thấy Tạ Khiếu Phong còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh mới luống cuống nhét ngọc bội trở lại trong ngực hắn. Đột nhiên Tạ Khiếu Phong kêu lên một tiếng, trở mình đè lại tay hắn!
Đàn Huyền Vọng trong lúc hoảng loạn không sao dự đoán được chuyện này, sợ đến độ thân thể run lên, suýt nữa bị kéo vào trong lòng hắn. Lúng túng đưa tay trái chống xuống giường, hắn cúi đầu, vừa hay đón nhận ánh mắt mê man của Tạ Khiếu Phong gần trong gang tấc, khiến cả hai bất giác giật mình.
Thì ra trong lúc say sưa, Tạ Khiếu Phong đã mơ một giấc mơ muôn vàn màu sắc.
Trong mộng, đông phong (gió xuân) đã thổi khắp giang sơn, trời đất chuyển mùa, cảnh xuân Giang Nam ngập tràn màu hồng của đào, màu xanh của liễu. Hắn cùng với nhị đệ Huyền Vọng kết bạn đồng hành, dọc đường đi cười nói tán gẫu, dưới ánh mặt trời rực rỡ bất tri bất giác đã đi được ba bốn dặm đường.
Đi qua một cánh rừng chợt nghe tiếng nước chảy róc rách, một dòng suối trong veo hiện lên trước mắt. Gió bỗng nổi lên, thổi qua khe nước, khiến mặt nước tĩnh lặng dưới khe nổi lên những gợn sóng lăn tăn.
Khi hắn còn đang ngơ ngẩn, chợt nghe tiếng ngâm nga của đào hát truyền vào trong tai.
“Vi phong xuy động thủy đãng dạng, phiêu lai nhất đối mĩ uyên ương. Hình ảnh bất li đồng lai vãng, lưỡng lưỡng tương y tình ý trường”
(Gió thổi hây hây nước dập dờn, chợt thấy một đôi mỹ uyên ương. Cùng đến cùng đi như hình bóng, gắn bó bên nhau suốt dặm trường)
“Lương huynh a, nếu Anh Đài là phận nữ nhi, Lương huynh có nguyện cùng ta kết thành đôi uyên ương chăng?”
Lòng hắn khẽ rung động, vô thức nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh. Một cơn gió nhẹ lướt qua, ống tay áo rộng của Đàm Huyền Vọng nhẹ nhàng phất phơ, dường như muốn bay lên. Hắn bất giác dừng chân, ngơ ngẩn ngắm nhìn.
Ánh mặt trời xuyên qua những mảng lá thưa dày khác nhau trên tán cây, in cái bóng loang lổ lên gương mặt với những đường nét tú dật. Kỳ thực cũng không thể nhìn rõ mặt mày hắn, chỉ thấy dáng vẻ thanh quý nho nhã, phiên phiên xuất trần; lại gần hơn nữa, khí độ phong hoa nhường này đủ khiến tâm trí kẻ khác phải tan chảy. Tạ Khiếu Phong lồng ngực nóng ran, trong đầu trăm mối tơ vò.
Sau đó hắn liền hỏi một câu mà một khi thanh tỉnh sẽ tuyệt không thốt ra: “Nhị đệ, có phải ngươi cũng giống như Chúc Anh Đài, đều là..... nữ phẫn nam trang?”
Nhưng dù là trong mộng, hắn cũng biết chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra. Gương mặt kia tuy thanh tú nho nhã, nhưng từng đường nét lại cương nghị anh tuấn, ra dáng danh sĩ tài tử, quý khí tự nhiên, nét nam tính cực kỳ rõ ràng.
Lời vừa nói ra đã hối hận, hắn ảo não thở dài. Bỗng nhiên trên ngực bị đập một cái không nặng không nhẹ, cái người tư thái cao quý đoan trang kia ra sức túm chặt cổ áo, kéo hắn đến trước mặt mình.
Hắn hoảng hốt xua tay: “Ai, ta biết sai rồi biết sai rồi, đúng ra ta không nên ăn nói linh tinh. Mong nhị đệ đừng giận!”
Đôi mắt hoa đào thấp thoáng tia giận dữ bỗng nheo lại, nhàn nhạt cười: “Ngươi đâu có ăn nói linh tinh”
“Di?”
“Ta đương nhiên không phải là nữ, –” đôi mắt hắn lộ ra nét cười giảo hoạt, “Mà là ngươi!”
“Sao cơ?” Tạ Khiếu Phong cảm thấy choáng váng.
“Ta, nói, ngươi, mới, là, nữ!” Hắn gằn từng chữ, động tác trên tay cũng không ngừng lại, phút chốc đã cởi toang nút áo, “Tự xem lại mình đi!”
Tạ Khiếu Phong mặt mũi đỏ bừng, lập tức đè lại tay hắn, liền đó bừng tỉnh.
“Nhị đệ, ngươi, ngươi ngươi......” Thứ đập vào mắt trước tiên quả nhiên là gương mặt tú dật nho nhã ấy, có điều khoảng cách quá gần, thậm chí từng hơi thở của người kia cũng nghe được rõ ràng. Hắn kinh ngạc, đến lúc này mới hiểu ra vừa rồi chỉ là một giấc hoàng lương (*), bất giác đỏ mặt.
(*) Điển tích giấc hoàng lương
Đàn Huyền Vọng bị bắt quả tang tại trận, tim đập liên hồi, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nhạt nhẽo: “A, ngươi, ngươi làm cái gì thế?”
Tạ Khiếu Phong lúng túng đáp: “Không có gì, chỉ là một giấc mộng kì quái.” Hắn cúi đầu nhìn xuống, chợt nhận ra mình đang đè chặt tay phải của Đàn Huyền Vọng lên ngực; mà nút áo trước ngực mình hóa ra thật sự bị cởi, tim bất giác đập dồn.
“Ái, thì ra là mộng.” Đàn Huyền Vọng lập tức đảo đảo tròng mắt, tìm cớ thoái thác, “Ta thấy đại ca thở gấp, sợ ngươi bị bóng đè nên không dám gọi, đành cởi nút áo cho ngươi, giúp ngươi thoải mái một chút.”
Hắn cũng có uống vài chén rượu, giọng nói thanh thoát giờ đây pha lẫn chút khàn khàn. Hơn nữa từ “Ái” ngày thường hắn hay dùng qua chất giọng ấy lại trở nên mềm mại êm ái khác thường, khiến Tạ Khiếu Phong phút chốc lạc vào ảo giác như bị thôi miên.
“Nhị đệ...... làm phiền ngươi phải chiếu cố ta rồi......” Hắn cảm thấy mất mặt vô cùng, một hồi lâu sau mới nhận ra vừa rồi mình đã vô thức nắm lấy cổ tay hắn, vừa bối rối lại vừa mê loạn; sau đó chẳng hiểu sao lại không muốn thả ra, không nén nổi tò mò, đưa mắt nhìn lên Đàn Huyền Vọng ở phía trên.
Đàn Huyền Vọng không ngờ mình chỉ bịa ra một cái cớ đơn giản đã qua cửa trót lọt, bán tín bán nghi. Vô thức cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy Tạ Khiếu Phong trầm ngâm không nói, tay vẫn gắt gao chế trụ uyển mạch của mình không buông. Hắn có tật giật mình, sợ quỷ kế bị vạch trần, đành đứng yên không dám nhúc nhích.
Lúc này khuôn mặt hai người đã gần trong gang tấc, từng hơi thở cũng nghe được rõ ràng. Hương rượu nhàn nhạt bốc lên khiến cho bầu không khí càng thêm ám muội. Tạ Khiếu Phong chăm chú ngắm nhìn Đàn Huyền Vọng còn đang đứng ngây ra đó, đôi môi đỏ thắm khe khẽ mấp máy, nét mặt vừa hoảng hốt lại vừa hồi hộp, có nét gì đó khờ khạo mê người. Trong đầu đánh “ầm” một tiếng, tức khắc không nghĩ ngợi nhiều, tay hơi dụng lực kéo Đàn Huyền Vọng vào lòng. Đàn Huyền Vọng không kịp đề phòng, thuận thế ngã xuống, thân thể hai người kề sát vào nhau.
“Đoành đoành bùng bùng”......
Xa xa bỗng truyền đến tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc, cả hai đều giật mình hoảng sợ, nhảy bắn ra xa mấy trượng.
Kế tiếp, cùng với tiếng nổ “Đoành” đinh tai, Tiểu Vân đá văng cửa phòng, reo lên đầy hào hứng: “Đại ca, nhị ca, mau ra đây đốt pháo a! Giao thừa sắp hết, năm mới sắp sang rồi!”
Thấy hai người đứng cách nhau đến mấy trượng, hai mặt nhìn nhau, Tiểu Vân đờ người.
Không ổn, không ổn, bầu không khí này có gì đó rất mờ ám!
Tiểu cô nương kéo cái chân khập khiễng, dạo một vòng quanh phòng.
“Này, hai người làm gì mà đứng xa nhau thế?” Lại là động tác che miệng cười gian kinh điển, “Ha ha ha! Không lẽ là có gian tình?”
...... Gian tình!
Hai đại nam nhân tức khắc hóa đá.
Bên ngoài cửa sổ, pháo tre nổ râm ran báo hiệu năm cũ đã hết (*), chiếu ánh sáng mờ mờ xiên qua song cửa lọt vào trong phòng. Có cơn gió lạnh nhè nhẹ thổi qua mang theo mùi băng tuyết mới tan.
Đông phong thổi qua, xuân về muôn nẻo.
(*) Nguyên văn: Bạo trúc thanh trung nhất tuế trừ”, đây là một câu trong bài “Nguyên đán” của Vương An Thạch. Xem thông tin về bài thơ ở đây
—————————————–
(1) Cơn ác mộng các món ăn bắt đầu nào…
Tiên bạch tràng: Canh lòng lợn, nguyên liệu chính là ruột già và dạ dày lợn. Ruột già sau khi khử mùi tanh thì cho thêm gia vị rồi nấu thành canh
Ngân ti quyển: Thực chất nó cũng giống bánh mì bánh bao, chỉ khác trong nhân chứa những sợi “tơ bạc” tức là bột mì cán mỏng cắt sợi, rồi đem hấp hay nướng tùy ý. Hấp thì giống bánh bao mà nướng thì giống bánh mì.
Miêu nhĩ đóa: lỗ tai mèo, là tên một loại mì sợi của TQ, vì hình dạng nên thành tên, không phải lỗ tai mèo thật ;))
Tam tiên thiêu mại: Là món xíu mại, chữ “xíu” chính là cách đọc theo âm TQ của chữ “thiêu”
Tản tử: Là một món bánh làm từ bột mì chiên dầu trong tiết Hàn thực, xưa có tên là “Hàn cụ”. Quy trình làm rất đơn giản: lấy bột nhào với nước, se thành sợi mảnh, xoắn thành hình vòng xuyến rồi đem chiên dầu. Chiên chín bánh sẽ hương vị thơm ngọt xốp giòn, vừa miệng (Nghe giống món quẩy nhể)
Bánh bao nhân thịt:
Hà bạo thiện diện (Mì xào lươn tôm)
(2) Chúng An kiều là tên một cây cầu bắc qua sông Thanh Hồ, xây từ thời Tống, là một trong những bình kiều (cây cầu bằng, không cong) hiếm hoi thời ấy. Hai bên bờ Chúng An kiều đều là những khu phố náo nhiệt, nhất là vào khoảng thời gian giao thừa, nguyên tiêu; có thể nói đây là khu ăn chơi xa xỉ nhất đất Lâm An. Đầu thế kỉ 20, Hàng Châu xây đường, Chúng An kiều bị dỡ đi, cho đến bây giờ đã không còn bóng dáng. Nhưng cái tên Chúng An kiều thì vẫn còn, được lấy đặt cho nhà ga, con đường, nhà hàng, thậm chí là công ty cấp thoát nước =,= Tương truyền phía tây nam Chúng An kiều có một tòa miếu thờ Nhạc Phi xây trên nơi ở cũ của Nhạc Phi, đến giờ cũng không còn nữa. Nguồn
Bắc ngõa tử: Ngõa tử có thể hiểu là sân khấu kịch nghệ, là nơi ăn chơi cũng là nơi buôn bán. Ngõa nghĩa đen là ngói, giải nghĩa chữ ngõa tử là “đến như ngói hợp, đi như ngói tan” ý là hợp tan vô thường. Thời đó trong thành Hàng Châu có tầm 30 ngõa tử, trong đó có 4 ngõa tử lớn nhất chia ra làm Đông Tây Nam Bắc và quy mô của Bắc ngõa tử là lớn nhất. Trong các ngõa tử lại chia làm nhiều câu lan (sân khấu nhỏ) để diễn nhiều loại kịch nghệ khác nhau, như Bắc ngõa tử có 13 câu lan (câu lan thập tam tòa) Nguồn (phân đoạn thứ 10)
(3) Hải đông thanh là một giống chim ưng bay rất cao và rất nhanh, được tôn là thần của muôn vàn loài chim ưng, là thần vật của tộc người Mãn Châu, địa vị ngang với phượng hoàng trong tâm thức người Hán. Hải đông thanh tượng trưng cho những đức tính dũng cảm, trí tuệ, kiên nhẫn, chính trực, mạnh mẽ, ý chí tiến thủ, luôn hướng lên trên và không bao giờ bỏ cuộc. Là thần vật chung của hai tộc Khiết Đan, Nữ Chân, Hải đông thanh cũng là một trong những nguyên nhân gây nên xích mích giữa hai tộc người này dẫn đến việc Kim khởi binh diệt Liêu.
Hải đông thanh có ba màu lông, một trắng một xám một đen, nghe đâu còn có một loại lốm đốn nửa trắng nửa xám. Trong đó giống Hải đông thanh màu trắng được gọi là “Ngọc trảo” là loại quý nhất. Thức ăn của Hải đông thanh chủ yếu là các loài chim như thiên nga, vịt, hải âu,… đặc biệt thích ăn óc thiên nga. Hải đông thanh được tộc Nữ Chân huấn luyện thành chim săn mồi, dù thân hình nhỏ bé nhưng có thể săn được nhiều loài lớn hơn, đặc biệt có thể phối hợp với nhau trong lúc săn.
Tác giả :
Mộc Vũ Linh Âm