Thủy Tiên Đã Cưỡi Cá Chép Vàng Đi
Chương 44
Năm mới.
Một tháng sau khi Trác chết, Quỳnh tự đày đoạ mình tới mức thảm hại. Cô lại ăn cuồng để nôn một cách thường xuyên. Mỗi lần nghĩ tới Trác, Quỳnh cảm thấy trong mình như bị moi rỗng, tựa hồ như hơn hai mươi năm qua cô chưa làm gì, chưa từng sống. Quỳnh nhồi vào người những lượng thực phẩm rất lớn. Nhưng dạ dày của cô đã trở nên rất kém, không tiêu hoá nổi chúng. Mỗi khi ăn vào dạ dày lại đau đớn, Quỳnh lại móc họng non ra cho dễ chịu hơn. Cô liên tục ăn, liên tục nôn, nôn xong lại vào ăn tiếp, lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn ác tính đó. Trầm Hoà một mặt lo lắng hậu sự cho Trác, một mặt phải chăm sóc Quỳnh.
Quỳnh đã có đầy đủ mọi biểu hiện của người bệnh cuồng thực. Mặt sưng húp, người béo ra, khoé miệng lấm tấm vì dung dịch axit từ dạ dày nôn ra tấn công bề mặt da. Mu bàn tay xây xước vì móc họng nhiều lần. Trầm Hoà từng xem tư liệu cho biết, chứng cuồng thực là một biểu hiện của bệnh u uất, hễ mắc phải rất khó chữa. Người bệnh rơi vào trong vòng luẩn quẩn đó sẽ suy sụp nhanh chóng, dịch vị còn ăn mòn răng dẫn đến hiện tượng rụng răng. Dạ dày cũng ngày càng kém đi, thực quản có khả năng xuất huyết. Trước khi xảy ra chuyện của Trác, Quỳnh gần như đã tự khắc phục được thói quen này. Trầm Hoà cũng thường xuyên quan sát theo dõi cô một cách cẩn thận, tránh không cho tái phát.
Đêm giao thừa tuyết to, Trầm Hoà khoác cho Quỳnh bộ áo dày ấm, kéo cô đi xem pháo hoa. Lũ trẻ con đã đứng chật khu vực trung tâm công viên. Bọn chúng rất dũng cảm, cũng không biết mệt mỏi. Cả không gian đều bị chúng nó len chật ních rồi, nếu có người ở trên trời vén mây ra muốn nhìn xuống đất cũng không nhìn nổi, Quỳnh thầm nghĩ vậy. Cô thấy ghét pháo hoa, bèn nhắm mắt lại một cách đau khổ.
- Em đừng tuyệt vọng, anh vẫn ở bên em, bệnh của em nhất định sẽ khỏi. Trầm Hoà ôm lấy cô, che mắt giúp cô.
Quỳnh nói nhỏ: “Em cảm thấy em ngày một giống Tùng Vy mất rồi. Em bắt đầu tưởng tượng ra tiếng của Trác ở dưới nhà. Anh biết không, chỗ bọn em ở trước đây cầu thang rất hẹp. Dẫm chân trong cầu thang âm thanh rất to. Trác đi giày em mua cho nó, giày thể thao, rất nặng. Trác lại đeo ba lô nặng. Cậu ấy mệt mỏi bước lên cầu thang, thình thịch thình thịch. Em có thể phân biệt được bước chân của Trác“.
Trầm Hoà vỗ về Quỳnh, ôm chặt cô vào lòng. Quỳnh lại vùng ra: “Không những em nghe thấy, em còn có cảm giác muốn đập phá, cảm giác muốn trừng phạt Tiểu Nhan. Em muốn tóm lấy tay cô ta, day vai cô ta... anh biết không. Trầm Hoà. Hôm ấy ở bên ngoài bệnh viện, nhìn Tiểu Nhan ngã sóng soài ra tuyết, cố gắng bò về phía em, em cảm thấy thoả mãn, dễ chịu...“.
Trầm Hoà an ủi cô: “Em không giống Tùng Vy. Em vẫn còn biết là mình nghe nhầm. Em cũng biết kìm chế không làm hại người ta“.
- Vâng, em biết tiếng bước chân là tưởng tượng ra. Nhưng có thể như thế càng nguy hiểm. Bởi vì biết rõ là tưởng tượng, nhưng em vẫn muốn hơn là không nghe thấy gì. Em không làm đau Tiểu Nhan, nhưng em sẽ tìm cách trút giận, sẽ liên luỵ người khác. Trầm Hoà, em rất nguy hiểm.
Trầm Hoà ôm lấy cô, giọng lạc đi:
- Trước anh định chỉ đi cùng em một đoạn đường, lúc đó anh cũng biết em nguy hiểm. Nhưng bất giác anh đã thay đổi ý định tự bao giờ, anh quyết định đi tiếp con đường này. Từ đó, anh không cảm thấy nguy hiểm nữa.
Trầm Hoà chuyển tới ở cùng Quỳnh, trông nom cô không rời nửa bước. Họ lại chơi điện tử, đánh tới toát mồ hôi. Nhưng chỉ có Trầm Hoà nghiêng ngả hò hét, Quỳnh ngồi bất động thất thần. Trầm Hoà phải gọi Quỳnh, cô mới tập trung trở lại, hỏi Trầm Hoà: “chuẩn bị ăn cơm rồi à?“.
Trầm Hoà đã học được cách nấu ăn. Nhưng Quỳnh ăn gì cũng chỉ như cái máy, ăn gì cũng không phân biệt được, cũng không tự kiềm chế được, chỉ cắm cúi ăn không ngừng. Sau đó cô bắt đầu nôn. Nếu Trầm Hoà ngăn cô lại, cô liền ra sức đấm đá anh, rồi lại nói như rất thấu hiểu:
- Anh đưa em vào trại như Tùng Vy đi, em thấy mình điên rồi. Trầm Hoà, anh đừng có không chịu thừa nhận, em đúng là điên rồi, em biết.
Trầm Hoà xót xa: “Anh hiểu em đang rất buồn, nhưng tại sao em lại buông xuôi tất cả như vậy? Đánh mất Trác, thế giới này không còn gì để em lưu luyến nữa hay sao?“.
Quỳnh lắc đầu, hơi mỉm cười: “Anh không biết, Trầm Hoà à. Một người, hai người, ba người... đều sẽ đi cả thôi. Cuối cùng sẽ chẳng còn gì cả. Em đã thấy trước như vậy“.
Trầm Hoà nói: “đó là tự em thấy sợ hãi, chính em không dám đứng dậy, em lại nói người khác“.
“Anh lấy tư cách gì để quản em? Ai cần anh thương hại? Em không yêu anh, em chỉ yêu Trác!” Quỳnh bỗng gào lên, vùng thoát khỏi tay Trầm Hoà chạy ra ngoài.
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần cho mọi rắc rối, nhưng Trầm Hoà cũng không chịu nổi kiểu nói làm tổn thương người khác của Quỳnh. Anh bèn buông tay ra, giận bải hoải cả người: “Được, sẽ không quản nữa, em muốn làm gì thì cứ làm!“.
Quỳnh chạy vọt ra khỏi nhà.
Con quỷ đói trong người Quỳnh lại khống chế cô. Cô vào siêu thị dưới nhà mua lung tung đủ loại đồ ăn. Đi qua một cửa hàng bán đồ ăn khác, Quỳnh chợt nhìn qua ô kính thấy bán lẻ sôcôla đen, cô đau đớn như con cá mắc phải câu, nhưng mắt vẫn nhìn trân trân vào ô cửa. Cô chạy vào mua hết chỗ sôcôla, ôm chúng trước ngực cứ thế đi ra khỏi khu chung cư. Cô định bắt xe lên núi viếng Dật Hán và Trác. Người thân của cô giờ đây đều đã ngủ ở đó. Đó mới là nhà của cô. Nhưng đợi mãi không có taxi chạy qua, cô run rẩy nhón sôcôla ăn. Trời rất lạnh, sôcôla cứng như viên đá trong mồm. Nhưng cô không sao chậm lại được, cô vội vàng nhai vỡ chúng rồi nuốt lấy nuốt để. Hễ cảm nhận được hương vị sôcôla toả ra, Quỳnh lại trào nước mắt. Đã lâu nay, cuộc sống có biết bao nhiêu cấm kỵ, cô đã không ăn sôcôla suốt mấy năm liền. Cảm nhận của cô về sôcôla vẫn chỉ dừng lại ở thời điểm mấy năm trước, khi Trác mua chúng cho cô ăn. Giờ đây hễ ăn vào, hình ảnh ngày hôm nào lại rõ mồn một trước mắt. Tình yêu suốt bao năm, tại sao giờ đây không còn hình bóng? Sao lại thấy không bao giờ quay trở lại? Quỳnh nghĩ tới đây thấy lòng mình tan nát. Quỳnh liên tục nhét sôcôla vào miệng. Những mẩu sôcôla cứng sắc chọc thương vòm miệng của cô. Cô cảm thấy máu lẫn vào sôcôla, vị đắng và vị tanh sặc sụa trong mồm.
Trầm Hoà tìm thấy Quỳnh, tựa như con thú nhỏ lạc vào khu săn bắn. Quỳnh ra sức gặm thức ăn lạnh cứng một cách thương tâm, người khác nhìn vào không khỏi thấy buồn như mùa đông sẽ không bao giờ kết thúc. Trầm Hoà chạy xuống đất, đi theo sau Quỳnh đến tận cổng khu chung cư. Dù nói vậy, nhưng anh không thể không quản. Nếu không, anh đã không đi theo Quỳnh từ buổi tiệc mừng của Diệu Nghị ở phố Đào Lý. Nếu không quản, anh đã không nên nhường nhà mình cho cô ở, cho cô chữa vết thương lòng, không nên động viên cô tiếp tục sáng tác, không nên giúp cô lập lại niềm tin, khiến cô nếm trải hương vị của thành công. Nếu không quản, anh sẽ không cùng cô đi hết chặng đường này đến chặng đường khác khi biết rõ cô là một người nguy hiểm, một người tiềm ẩn sự phá hoại. Thời gian không thể quay trở lại, còn những việc đã làm thì giống như những chiếc cọc xây dựng đóng sâu xuống đất, làm sao có thể nhắm mắt làm ngơ. Trầm Hoà giật lấy túi sôcôla, anh ôm chầm Quỳnh vào lòng mình.
Quỳnh gục lên vai Trầm Hoà nức nở. Trông cô thật yếu ớt. Quỳnh dụi đầu thật sâu vào lồng ngực Trầm Hoà, càng khóc càng lớn. Sôcôla đầy mồm cô dính bết sang áo nỉ của anh. Quỳnh hy vọng thời gian có thể quay ngược trở lại, nhưng người đàn ông này vẫn sẽ luôn ở trước mặt, không có những đau khổ và bất hạnh. Nếu được thế thì tốt biết bao.
“Sẽ ổn thôi, chắc chắn em ạ“. Trầm Hoà dường như đang nói với Quỳnh, mà cũng như tự nhủ với mình. Anh mắm môi vứt túi sôcôla đi thật xa. Đám vụn sôcôla màu đen văng túa ra khắp mặt đường đầy tuyết. Quỳnh nhìn thấy cô đã cùng Trác chạy trên đường phố, đi mua sôcôla vào thời thơ ấu, những đồng tiền xu đã văng ra khỏi túi như vậy. Cảnh đó như một thứ ám hiệu. Người ta nói rằng làm như thế có thể như truyện cổ tích có hai chị em bị lạc trong rừng, họ tìm được đường về.
Một tháng sau khi Trác chết, Quỳnh tự đày đoạ mình tới mức thảm hại. Cô lại ăn cuồng để nôn một cách thường xuyên. Mỗi lần nghĩ tới Trác, Quỳnh cảm thấy trong mình như bị moi rỗng, tựa hồ như hơn hai mươi năm qua cô chưa làm gì, chưa từng sống. Quỳnh nhồi vào người những lượng thực phẩm rất lớn. Nhưng dạ dày của cô đã trở nên rất kém, không tiêu hoá nổi chúng. Mỗi khi ăn vào dạ dày lại đau đớn, Quỳnh lại móc họng non ra cho dễ chịu hơn. Cô liên tục ăn, liên tục nôn, nôn xong lại vào ăn tiếp, lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn ác tính đó. Trầm Hoà một mặt lo lắng hậu sự cho Trác, một mặt phải chăm sóc Quỳnh.
Quỳnh đã có đầy đủ mọi biểu hiện của người bệnh cuồng thực. Mặt sưng húp, người béo ra, khoé miệng lấm tấm vì dung dịch axit từ dạ dày nôn ra tấn công bề mặt da. Mu bàn tay xây xước vì móc họng nhiều lần. Trầm Hoà từng xem tư liệu cho biết, chứng cuồng thực là một biểu hiện của bệnh u uất, hễ mắc phải rất khó chữa. Người bệnh rơi vào trong vòng luẩn quẩn đó sẽ suy sụp nhanh chóng, dịch vị còn ăn mòn răng dẫn đến hiện tượng rụng răng. Dạ dày cũng ngày càng kém đi, thực quản có khả năng xuất huyết. Trước khi xảy ra chuyện của Trác, Quỳnh gần như đã tự khắc phục được thói quen này. Trầm Hoà cũng thường xuyên quan sát theo dõi cô một cách cẩn thận, tránh không cho tái phát.
Đêm giao thừa tuyết to, Trầm Hoà khoác cho Quỳnh bộ áo dày ấm, kéo cô đi xem pháo hoa. Lũ trẻ con đã đứng chật khu vực trung tâm công viên. Bọn chúng rất dũng cảm, cũng không biết mệt mỏi. Cả không gian đều bị chúng nó len chật ních rồi, nếu có người ở trên trời vén mây ra muốn nhìn xuống đất cũng không nhìn nổi, Quỳnh thầm nghĩ vậy. Cô thấy ghét pháo hoa, bèn nhắm mắt lại một cách đau khổ.
- Em đừng tuyệt vọng, anh vẫn ở bên em, bệnh của em nhất định sẽ khỏi. Trầm Hoà ôm lấy cô, che mắt giúp cô.
Quỳnh nói nhỏ: “Em cảm thấy em ngày một giống Tùng Vy mất rồi. Em bắt đầu tưởng tượng ra tiếng của Trác ở dưới nhà. Anh biết không, chỗ bọn em ở trước đây cầu thang rất hẹp. Dẫm chân trong cầu thang âm thanh rất to. Trác đi giày em mua cho nó, giày thể thao, rất nặng. Trác lại đeo ba lô nặng. Cậu ấy mệt mỏi bước lên cầu thang, thình thịch thình thịch. Em có thể phân biệt được bước chân của Trác“.
Trầm Hoà vỗ về Quỳnh, ôm chặt cô vào lòng. Quỳnh lại vùng ra: “Không những em nghe thấy, em còn có cảm giác muốn đập phá, cảm giác muốn trừng phạt Tiểu Nhan. Em muốn tóm lấy tay cô ta, day vai cô ta... anh biết không. Trầm Hoà. Hôm ấy ở bên ngoài bệnh viện, nhìn Tiểu Nhan ngã sóng soài ra tuyết, cố gắng bò về phía em, em cảm thấy thoả mãn, dễ chịu...“.
Trầm Hoà an ủi cô: “Em không giống Tùng Vy. Em vẫn còn biết là mình nghe nhầm. Em cũng biết kìm chế không làm hại người ta“.
- Vâng, em biết tiếng bước chân là tưởng tượng ra. Nhưng có thể như thế càng nguy hiểm. Bởi vì biết rõ là tưởng tượng, nhưng em vẫn muốn hơn là không nghe thấy gì. Em không làm đau Tiểu Nhan, nhưng em sẽ tìm cách trút giận, sẽ liên luỵ người khác. Trầm Hoà, em rất nguy hiểm.
Trầm Hoà ôm lấy cô, giọng lạc đi:
- Trước anh định chỉ đi cùng em một đoạn đường, lúc đó anh cũng biết em nguy hiểm. Nhưng bất giác anh đã thay đổi ý định tự bao giờ, anh quyết định đi tiếp con đường này. Từ đó, anh không cảm thấy nguy hiểm nữa.
Trầm Hoà chuyển tới ở cùng Quỳnh, trông nom cô không rời nửa bước. Họ lại chơi điện tử, đánh tới toát mồ hôi. Nhưng chỉ có Trầm Hoà nghiêng ngả hò hét, Quỳnh ngồi bất động thất thần. Trầm Hoà phải gọi Quỳnh, cô mới tập trung trở lại, hỏi Trầm Hoà: “chuẩn bị ăn cơm rồi à?“.
Trầm Hoà đã học được cách nấu ăn. Nhưng Quỳnh ăn gì cũng chỉ như cái máy, ăn gì cũng không phân biệt được, cũng không tự kiềm chế được, chỉ cắm cúi ăn không ngừng. Sau đó cô bắt đầu nôn. Nếu Trầm Hoà ngăn cô lại, cô liền ra sức đấm đá anh, rồi lại nói như rất thấu hiểu:
- Anh đưa em vào trại như Tùng Vy đi, em thấy mình điên rồi. Trầm Hoà, anh đừng có không chịu thừa nhận, em đúng là điên rồi, em biết.
Trầm Hoà xót xa: “Anh hiểu em đang rất buồn, nhưng tại sao em lại buông xuôi tất cả như vậy? Đánh mất Trác, thế giới này không còn gì để em lưu luyến nữa hay sao?“.
Quỳnh lắc đầu, hơi mỉm cười: “Anh không biết, Trầm Hoà à. Một người, hai người, ba người... đều sẽ đi cả thôi. Cuối cùng sẽ chẳng còn gì cả. Em đã thấy trước như vậy“.
Trầm Hoà nói: “đó là tự em thấy sợ hãi, chính em không dám đứng dậy, em lại nói người khác“.
“Anh lấy tư cách gì để quản em? Ai cần anh thương hại? Em không yêu anh, em chỉ yêu Trác!” Quỳnh bỗng gào lên, vùng thoát khỏi tay Trầm Hoà chạy ra ngoài.
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần cho mọi rắc rối, nhưng Trầm Hoà cũng không chịu nổi kiểu nói làm tổn thương người khác của Quỳnh. Anh bèn buông tay ra, giận bải hoải cả người: “Được, sẽ không quản nữa, em muốn làm gì thì cứ làm!“.
Quỳnh chạy vọt ra khỏi nhà.
Con quỷ đói trong người Quỳnh lại khống chế cô. Cô vào siêu thị dưới nhà mua lung tung đủ loại đồ ăn. Đi qua một cửa hàng bán đồ ăn khác, Quỳnh chợt nhìn qua ô kính thấy bán lẻ sôcôla đen, cô đau đớn như con cá mắc phải câu, nhưng mắt vẫn nhìn trân trân vào ô cửa. Cô chạy vào mua hết chỗ sôcôla, ôm chúng trước ngực cứ thế đi ra khỏi khu chung cư. Cô định bắt xe lên núi viếng Dật Hán và Trác. Người thân của cô giờ đây đều đã ngủ ở đó. Đó mới là nhà của cô. Nhưng đợi mãi không có taxi chạy qua, cô run rẩy nhón sôcôla ăn. Trời rất lạnh, sôcôla cứng như viên đá trong mồm. Nhưng cô không sao chậm lại được, cô vội vàng nhai vỡ chúng rồi nuốt lấy nuốt để. Hễ cảm nhận được hương vị sôcôla toả ra, Quỳnh lại trào nước mắt. Đã lâu nay, cuộc sống có biết bao nhiêu cấm kỵ, cô đã không ăn sôcôla suốt mấy năm liền. Cảm nhận của cô về sôcôla vẫn chỉ dừng lại ở thời điểm mấy năm trước, khi Trác mua chúng cho cô ăn. Giờ đây hễ ăn vào, hình ảnh ngày hôm nào lại rõ mồn một trước mắt. Tình yêu suốt bao năm, tại sao giờ đây không còn hình bóng? Sao lại thấy không bao giờ quay trở lại? Quỳnh nghĩ tới đây thấy lòng mình tan nát. Quỳnh liên tục nhét sôcôla vào miệng. Những mẩu sôcôla cứng sắc chọc thương vòm miệng của cô. Cô cảm thấy máu lẫn vào sôcôla, vị đắng và vị tanh sặc sụa trong mồm.
Trầm Hoà tìm thấy Quỳnh, tựa như con thú nhỏ lạc vào khu săn bắn. Quỳnh ra sức gặm thức ăn lạnh cứng một cách thương tâm, người khác nhìn vào không khỏi thấy buồn như mùa đông sẽ không bao giờ kết thúc. Trầm Hoà chạy xuống đất, đi theo sau Quỳnh đến tận cổng khu chung cư. Dù nói vậy, nhưng anh không thể không quản. Nếu không, anh đã không đi theo Quỳnh từ buổi tiệc mừng của Diệu Nghị ở phố Đào Lý. Nếu không quản, anh đã không nên nhường nhà mình cho cô ở, cho cô chữa vết thương lòng, không nên động viên cô tiếp tục sáng tác, không nên giúp cô lập lại niềm tin, khiến cô nếm trải hương vị của thành công. Nếu không quản, anh sẽ không cùng cô đi hết chặng đường này đến chặng đường khác khi biết rõ cô là một người nguy hiểm, một người tiềm ẩn sự phá hoại. Thời gian không thể quay trở lại, còn những việc đã làm thì giống như những chiếc cọc xây dựng đóng sâu xuống đất, làm sao có thể nhắm mắt làm ngơ. Trầm Hoà giật lấy túi sôcôla, anh ôm chầm Quỳnh vào lòng mình.
Quỳnh gục lên vai Trầm Hoà nức nở. Trông cô thật yếu ớt. Quỳnh dụi đầu thật sâu vào lồng ngực Trầm Hoà, càng khóc càng lớn. Sôcôla đầy mồm cô dính bết sang áo nỉ của anh. Quỳnh hy vọng thời gian có thể quay ngược trở lại, nhưng người đàn ông này vẫn sẽ luôn ở trước mặt, không có những đau khổ và bất hạnh. Nếu được thế thì tốt biết bao.
“Sẽ ổn thôi, chắc chắn em ạ“. Trầm Hoà dường như đang nói với Quỳnh, mà cũng như tự nhủ với mình. Anh mắm môi vứt túi sôcôla đi thật xa. Đám vụn sôcôla màu đen văng túa ra khắp mặt đường đầy tuyết. Quỳnh nhìn thấy cô đã cùng Trác chạy trên đường phố, đi mua sôcôla vào thời thơ ấu, những đồng tiền xu đã văng ra khỏi túi như vậy. Cảnh đó như một thứ ám hiệu. Người ta nói rằng làm như thế có thể như truyện cổ tích có hai chị em bị lạc trong rừng, họ tìm được đường về.
Tác giả :
Trương Duyệt Nhiên