Thủy Thần
Chương 29: Tạo cớ
“Ngươi muốn làm gì?”
Hồng Liên cau mày, ngay lập tức rút thanh đoản đao bên hông ra lao nhanh đến chắn trước mặt Thủy Thần, ánh mắt đề phòng nhìn Nhục Thu.
Phúc Tử đang khúm núm phía sau Nhục Thu, lúc này thấy sự việc không hay liền thu lại vẻ mặt e sợ vì tội lỗi của mình, vội vội vàng vàng chạy đến chỗ Hồng Liên, gượng cười nói: “Vị cô nương này có gì từ từ nói, công tử nhà ta không phải cố ý giật áo của tiểu thư nhà cô nương đâu a, chỉ là do nô tài ta sơ ý nên, cô nương có thể nào hạ vũ khí xuống rồi chúng ta từ từ nói chuyện được không?”
Thủy Thần đưa tay lên chạm nhẹ vào cánh tay đang cầm đoản đao của Hồng Liên, khiến nàng ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, rồi như hiểu ý mà hạ đoản đao xuống đứng dịch sang một bên, vẻ mặt vẫn còn đề phòng nói: “Cô nương cẩn thận.”
Thủy Thần nhẹ gật đầu đáp lại lời nói của Hồng Liên, đoạn từng bước tiến đến trước mặt Nhục Thu vẫn còn đang đứng ngẩng ra đấy nhìn nàng, hỏi: “Công tử có thể cho ta xin lại đồ?”
Nhục Thu bị giọng nói của Thủy Thần làm cho sực tỉnh liền chớp mắt bối rối nói: “À, đây.”, đoạn đưa chiếc áo choàng tuyết sắc đang cầm trên tay đến trước mặt nàng.
Thủy Thần nhận lấy chiếc áo choàng từ tay Nhục Thu, không nói không rằng từ tốn khoác lên người. Y nhìn nàng, cười ngượng ngùng nói: “Thứ cho tại hạ thất lễ vì sự vô ý của mình, mong cô nương lượng thứ bỏ qua.”
Nàng nâng mắt nhìn y, hờ hững đáp: “Không sao.”
Hồng Liên ho nhẹ một cái, nói: “Lần sau đi đứng nhớ nhìn trước ngó sau, may mà ngươi chỉ giật phải áo choàng, chứ nếu mà đụng trúng cô nương nhà ta, ta nhất định không bỏ qua như vậy đâu.” Cho dù y là nam nhân tuấn tú nhất mà nàng từng gặp đi chăng nữa.
“Chúng ta về thôi.” Thủy Thần nói với Hồng Liên, đoạn xoay người định cùng nàng ấy rời đi thì Nhục Thu bỗng cất tiếng: “Cô nương chậm đã?”
Thủy Thần nâng mắt nhìn y, hỏi: “Công tử còn chuyện gì ư?”
“Ta có thể mạn phép xin quý tính đại danh của cô nương được không?”
“Quý tính đại danh của ta?” Thủy Thần tròn mắt ngạc nhiên hỏi.
“À, là vì tại hạ lúc nảy có thưởng thức qua tiếng cầm của cô nương, cảm thấy rất hay, mà tại hạ cũng có biết chút ít về âm luật nhưng lại chưa từng nghe qua người nào có thể chơi đến cảnh giới như thế. Cảm thấy rất ngưỡng mộ nên mạo muội đuổi theo là vì muốn biết quý tính đại danh của cô nương, cũng có thể xin được kết giao bằng hữu vì tại hạ vừa mới đến nơi này, cũng không quen biết ai.”
“Cảm ơn lời khen của công tử. Ta tuy là người ở Du Châu, nhưng rất ít khi đi lại ở đây nên không rành rõi về nơi đây, có lẽ không giúp công tử đây tham quan được, công tử có thể tìm người khác. Giờ ta phải về rồi, xin phép cáo từ.”
“Nếu cô nương có việc gấp thì tại hạ không làm phiền nữa, nhưng mà theo tại hạ thấy hình như tuyết đang rơi càng lúc càng nhiều, tuy cô nương đã có áo choàng nhưng chắc không chống được việc tuyết thắm ướt nhỉ? Nếu cô nương không chê tại hạ có thể cho mượn ô mà mẫu thân tại hạ tặng, hôm sau hay hôm kia nếu cô nương rãnh thì quay lại trả ô cho tại hạ, tại hạ là khách trọ phòng 101 ở khách điếm Như Ý gần đây, tại hạ sẽ đợi.”
Nhục Thu giảo hoạt nói đồ của mẫu thân để nhấn mạnh giá trị của cái ô kia nhằm tạo cơ hội gặp mặt lần nữa, đoạn hất cằm ra hiệu cho Phúc Tử mang cái ô đang cầm trên tay đến đưa cho Thủy Thần. Nhưng dáng vẻ Phúc Tử lúc này cứ rề rà chẳng chút sốt sắng, gương mặt thì hằn rõ vẻ không cam chịu vì đây là cái ô duy nhất hắn mang từ khách điếm theo để che cho chủ nhân của hắn, lúc này chủ nhân của hắn lại bảo hắn phải đưa cho vị tiên tử xinh đẹp kia thì lấy cái gì mà che nữa, nếu không may chủ nhân của hắn cảm thì phu nhân nhất định sẽ lôi đầu hắn ra mà trách phạt mất. Mỹ nhân dù có đẹp đến đâu cũng chẳng thể ngăn được tấm lòng của Phúc Tử hắn hướng đến chủ nhân của mình.
“Phiền công tử rồi, thứ quý giá này, ta chắc không…” Thủy Thần gượng cười định từ chối, lại chưa kịp nói hết câu đã bị Hồng Liên nhanh hơn một bước cướp lời: “Vậy ta thay cô nương nhận lòng tốt của vị công tử đây.”
Đoạn vui vẻ đến chỗ Phúc Tử, Hồng Liên không khách khí cầm lấy chiếc ô trên tay hắn, rồi bung nó ra mà quay lại che cho Thủy Thần. Thủy Thần một thoáng bàng hoàng nhìn Hồng Liên, nói: “Em làm gì vậy? Chúng ta sao lại nhận đồ của người lạ...”
Hồng Liên bĩu môi: “Áo choàng giữ ấm chứ chẳng phải loại chống nước, huống hồ tuyết rơi nhiều thế này, người muốn khi trở về bị cảm sao? Hay người tính tìm chỗ trú để đợi đến khi tuyết ngừng rơi mới trở về? Chỉ một cái ô thôi mà, chẳng phải vị công tử đây đã nói khi nào trả cũng được sao.”
Vả lại Hồng Liên thấy rõ trong mắt vị công tử tuấn tú kia thật sự có phần ngưỡng mộ dành cho chủ nhân của nàng, hơn nữa nhìn một lượt dáng vẻ từ trên xuống dưới của y nếu không phải nhi tử quan lớn thì cũng là nhi tử của phú thương giàu có nào đó. Biết đâu tiền đồ của chủ nhân nàng cũng nương đó mà đi lên? Tuy là giáo chủ đối xử với chủ nhân của nàng rất tốt, nhưng vì cái danh nô tì riêng của giáo chủ, mà chủ nhân của nàng thật sự đã chịu đựng không ít lời thất thiệt gây tổn thương, như thế thật quá bất công cho chủ nhân của nàng.
Thủy Thần ngẫm nghĩ lời Hồng Liên nói một hồi, đoạn gật đầu rồi quay sang nhìn Nhục Thu, nói: “Vậy cảm ơn công tử, ta nhất định sẽ mang ô đến trả cho công tử, nếu không còn gì nữa, ta xin phép cáo từ.” Dứt câu, Thủy Thần xoay người cùng Hồng Liên rời đi.
Nhục Thu mỉm cười đứng đấy nhìn bóng dáng Thủy Thần cùng Hồng Liên mỗi lúc một xa dần mà vẫn chưa chịu rời đi. Mặc cho tuyết rơi đầy trên tóc, mặc cho tuyết thấm ướt cả hai vai áo, y vẫn chẳng có chút phản ứng nào.
Phúc Tử dở khóc dở cười nói: “Công tử của ta ơi! Người định đứng đây hứng tuyết bao lâu nữa?”
“Ta đói rồi, vào quán ăn đó đi.”
Nhục Thu quay đầu nhìn Phúc Tử, để lại một câu chẳng hợp vào đâu rồi xoay người bước đến quán mỳ trước mặt, khiến Phúc Tử chỉ biết thở dài rồi vội chạy theo sau.
Vị tiểu nhị đang đứng trong quán thấy có khách vào liền hứng khởi chạy ra, hỏi: “Khách quan đi mấy người ạ?”
Phúc Tử nói: “Hai người.”
Tiểu nhị lại cười hỏi: “Hai vị muốn ngồi ở đâu ạ?”
Lúc này Phúc Tử không tự trả lời nữa mà quay sang nhìn Nhục Thu, hỏi: “Công tử muốn ngồi ở đâu ạ?”
Nhục Thu đảo mắt một lượt nhìn quanh quán ăn này rồi dừng lại chỗ chiếc trống bàn cạnh cửa sổ, y hất cằm nói: “Chỗ đó đi.”
Tiểu Nhị nhìn theo hướng Nhục Thu chỉ, nhanh nhẹn chạy đến dùng khăn lau bàn ghế sạch sẽ, đoạn vắt nó lại trên vai rồi khẽ khom người đưa hai tay làm hành động mời, nói: “Mời hai vị khách quan ngồi.” Sau đó đợi Nhục Thu cùng Phúc Tử ngồi vào bàn, lại hỏi tiếp: “Hai vị muốn dùng gì ạ? Ở đây chúng tôi có, tiểu long bao, súp thịt viên, vịt quay, mỳ…”
Phúc Tử lại chẳng có đủ kiên nhẫn nghe hắn ta nói tiếp, liền cắt ngang lời giới thiệu thực đơn kia: “Ở đây có món gì ngon cứ mang lên hết cho công tử nhà ta.”
“À vâng, tiểu nhân đi làm ngay.”
Nhục Thu nói: “Lấy thêm một bình rượu quế hoa.”
Tiểu Nhị gật đầu “vâng” một tiếng nữa, đoạn chạy nhanh vào bếp.
Nhục Thu một tay chống cằm dõi mắt mơ màng nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, một tay gõ điệp phiến từng nhịp chậm rãi lên bàn. Trong không khí thế này, sự hiếu kỳ của Phúc Tử bỗng trỗi dậy, hắn cất tiếng hỏi: “Sao lúc nãy công tử lại nói cái ô tầm thường đó là đồ của phu nhân tặng?”
“Tạo một cái cớ thôi.”
“Công tử muốn gặp lại vị cô nương như tiên tử đó?”
Với câu hỏi lần này của Phúc Tử, Nhục Thu không buồn trả lời nữa, chỉ mỉm cười tiếp tục nhìn cảnh tuyết rơi ngập trời ngoài cửa sổ, nhớ về gương mặt thanh khiết của Thủy Thần khi nàng quay đầu nhìn y.
Y thật sự là muốn gặp lại nàng, rất muốn gặp lại nàng.
“Huyền Minh cô nương đã về.”
Hai môn đồ canh cổng Phục Linh sơn trang vừa nhìn thấy Thủy Thần cùng Hồng Liên liền cúi đầu đồng thanh nói.
Thủy Thần cũng khẽ cúi đầu đáp lại lời chào từ họ, đoạn cùng Hồng Liên thong thả bước qua cổng vào sơn trang. Đi được vài bước thì chợt khựng lại, nàng nâng mắt nhìn Đông Nô cùng nam nhân một thân hắc bào cao quý đang đứng dưới mái hiên, đôi con ngươi đen láy sau lớp mặt nạ của nam nhân ấy hướng thẳng đến phía nàng khiến tim nàng bất giác nảy lên một nhịp. Nàng mỉm cười tiến đến chỗ hắn.
“Người sao lại ra đứng đây? Trời tuy đã vào đầu xuân nhưng vẫn còn rất lạnh hơn nữa còn có tuyết rơi, người lại không khoác thêm áo, như vậy rất dễ bị cảm.”
“Biết trời vẫn còn lạnh, biết có tuyết rơi còn ra ngoài? Thế nàng không sợ cảm? Muốn mua gì cứ sai người đi là được, đâu cần phải tự mình đi, ta ban cho nàng tì nữ để làm gì?” Tà Đế cất giọng trầm ấm nói, đoạn liếc mắt nhìn sang Hồng Liên, khiến nàng ấy không chịu được cái nhìn sắc lạnh kia của hắn mà dựng cả lông non, liền cúi thấp đầu lùi ra sau Thủy Thần như tìm lá chắn cho bản thân.
Thủy Thần mỉm cười nói: “Có những thứ vẫn tự mình đi sẽ tốt hơn.”
Tà Đế im lặng nhìn vào gương mặt vẫn một vẻ điềm tĩnh của nàng. Hắn dưỡng dục nàng suốt chín năm qua, nhìn nàng trưởng thành, nhìn nàng càng ngày càng trở nên xinh đẹp đến thoát tục. Khiến hắn chỉ hận không thể giam lỏng nàng trong biệt viện của hắn, hận không thể móc mắt tất cả những nam nhân có ánh nhìn không ngay thẳng với nàng, hận không thể một kiếm đâm xuyên trái tim đang vì nàng mà nảy lên từng nhịp khó hiểu này. Có lẽ vì thế mà hắn đang mỗi lúc một lạnh nhạt với nàng hơn, nghiêm khắc với nàng hơn, cũng vì muốn triệt để dập tắt đi những cảm xúc khiến hắn bâng khuâng kia. Mà nàng dường như cũng rất phối hợp, lúc nào cũng giữ cái bộ dạng cung kính đối với hắn, khiến hắn cảm thấy dường như hắn đang bị một bức tường vô hình do nàng tạo ra chắn ngang không thể bước qua, cũng chẳng thể lại gần. Mà điều đó đối với hắn là rất tốt, rất thuận ý hắn, hắn vẫn luôn muốn được Thủy Thần nàng một lòng cung kính phủ phục dưới chân một dạ hai vâng. Mọi hành động giữ lễ của nàng đối với hắn, đáng lẽ ra hắn phải hài lòng mới đúng. Nhưng không hiểu sao lòng hắn lúc này lại càng lúc càng rối bời, càng lúc càng chán ghét, chán ghét đến khó chịu.
“Ta đói rồi.”
Tà Đế lạnh giọng buông câu, dường như muốn lảng sang chủ đề khác, lại dường như đang muốn dập tắt những ý nghĩ chẳng đâu ra đâu lúc này của mình. Cũng chẳng đợi Thủy Thần trả lời, hắn lạnh lùng xoay người trở về thư phòng.
“Vậy ta đi chuẩn bị đồ ăn mang đến cho người.”
Thủy Thần dõi mắt nhìn theo bóng lưng của Tà Đế một lúc, đoạn cùng Hồng Liên xoay người đi về khu bếp ở hướng ngược lại. Để mau chóng chuẩn bị đồ ăn mang đến thư phòng cho hắn, mà ngay cả vải mới mua nàng cũng chẳng kịp đem đi cất..
Hồng Liên cau mày, ngay lập tức rút thanh đoản đao bên hông ra lao nhanh đến chắn trước mặt Thủy Thần, ánh mắt đề phòng nhìn Nhục Thu.
Phúc Tử đang khúm núm phía sau Nhục Thu, lúc này thấy sự việc không hay liền thu lại vẻ mặt e sợ vì tội lỗi của mình, vội vội vàng vàng chạy đến chỗ Hồng Liên, gượng cười nói: “Vị cô nương này có gì từ từ nói, công tử nhà ta không phải cố ý giật áo của tiểu thư nhà cô nương đâu a, chỉ là do nô tài ta sơ ý nên, cô nương có thể nào hạ vũ khí xuống rồi chúng ta từ từ nói chuyện được không?”
Thủy Thần đưa tay lên chạm nhẹ vào cánh tay đang cầm đoản đao của Hồng Liên, khiến nàng ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, rồi như hiểu ý mà hạ đoản đao xuống đứng dịch sang một bên, vẻ mặt vẫn còn đề phòng nói: “Cô nương cẩn thận.”
Thủy Thần nhẹ gật đầu đáp lại lời nói của Hồng Liên, đoạn từng bước tiến đến trước mặt Nhục Thu vẫn còn đang đứng ngẩng ra đấy nhìn nàng, hỏi: “Công tử có thể cho ta xin lại đồ?”
Nhục Thu bị giọng nói của Thủy Thần làm cho sực tỉnh liền chớp mắt bối rối nói: “À, đây.”, đoạn đưa chiếc áo choàng tuyết sắc đang cầm trên tay đến trước mặt nàng.
Thủy Thần nhận lấy chiếc áo choàng từ tay Nhục Thu, không nói không rằng từ tốn khoác lên người. Y nhìn nàng, cười ngượng ngùng nói: “Thứ cho tại hạ thất lễ vì sự vô ý của mình, mong cô nương lượng thứ bỏ qua.”
Nàng nâng mắt nhìn y, hờ hững đáp: “Không sao.”
Hồng Liên ho nhẹ một cái, nói: “Lần sau đi đứng nhớ nhìn trước ngó sau, may mà ngươi chỉ giật phải áo choàng, chứ nếu mà đụng trúng cô nương nhà ta, ta nhất định không bỏ qua như vậy đâu.” Cho dù y là nam nhân tuấn tú nhất mà nàng từng gặp đi chăng nữa.
“Chúng ta về thôi.” Thủy Thần nói với Hồng Liên, đoạn xoay người định cùng nàng ấy rời đi thì Nhục Thu bỗng cất tiếng: “Cô nương chậm đã?”
Thủy Thần nâng mắt nhìn y, hỏi: “Công tử còn chuyện gì ư?”
“Ta có thể mạn phép xin quý tính đại danh của cô nương được không?”
“Quý tính đại danh của ta?” Thủy Thần tròn mắt ngạc nhiên hỏi.
“À, là vì tại hạ lúc nảy có thưởng thức qua tiếng cầm của cô nương, cảm thấy rất hay, mà tại hạ cũng có biết chút ít về âm luật nhưng lại chưa từng nghe qua người nào có thể chơi đến cảnh giới như thế. Cảm thấy rất ngưỡng mộ nên mạo muội đuổi theo là vì muốn biết quý tính đại danh của cô nương, cũng có thể xin được kết giao bằng hữu vì tại hạ vừa mới đến nơi này, cũng không quen biết ai.”
“Cảm ơn lời khen của công tử. Ta tuy là người ở Du Châu, nhưng rất ít khi đi lại ở đây nên không rành rõi về nơi đây, có lẽ không giúp công tử đây tham quan được, công tử có thể tìm người khác. Giờ ta phải về rồi, xin phép cáo từ.”
“Nếu cô nương có việc gấp thì tại hạ không làm phiền nữa, nhưng mà theo tại hạ thấy hình như tuyết đang rơi càng lúc càng nhiều, tuy cô nương đã có áo choàng nhưng chắc không chống được việc tuyết thắm ướt nhỉ? Nếu cô nương không chê tại hạ có thể cho mượn ô mà mẫu thân tại hạ tặng, hôm sau hay hôm kia nếu cô nương rãnh thì quay lại trả ô cho tại hạ, tại hạ là khách trọ phòng 101 ở khách điếm Như Ý gần đây, tại hạ sẽ đợi.”
Nhục Thu giảo hoạt nói đồ của mẫu thân để nhấn mạnh giá trị của cái ô kia nhằm tạo cơ hội gặp mặt lần nữa, đoạn hất cằm ra hiệu cho Phúc Tử mang cái ô đang cầm trên tay đến đưa cho Thủy Thần. Nhưng dáng vẻ Phúc Tử lúc này cứ rề rà chẳng chút sốt sắng, gương mặt thì hằn rõ vẻ không cam chịu vì đây là cái ô duy nhất hắn mang từ khách điếm theo để che cho chủ nhân của hắn, lúc này chủ nhân của hắn lại bảo hắn phải đưa cho vị tiên tử xinh đẹp kia thì lấy cái gì mà che nữa, nếu không may chủ nhân của hắn cảm thì phu nhân nhất định sẽ lôi đầu hắn ra mà trách phạt mất. Mỹ nhân dù có đẹp đến đâu cũng chẳng thể ngăn được tấm lòng của Phúc Tử hắn hướng đến chủ nhân của mình.
“Phiền công tử rồi, thứ quý giá này, ta chắc không…” Thủy Thần gượng cười định từ chối, lại chưa kịp nói hết câu đã bị Hồng Liên nhanh hơn một bước cướp lời: “Vậy ta thay cô nương nhận lòng tốt của vị công tử đây.”
Đoạn vui vẻ đến chỗ Phúc Tử, Hồng Liên không khách khí cầm lấy chiếc ô trên tay hắn, rồi bung nó ra mà quay lại che cho Thủy Thần. Thủy Thần một thoáng bàng hoàng nhìn Hồng Liên, nói: “Em làm gì vậy? Chúng ta sao lại nhận đồ của người lạ...”
Hồng Liên bĩu môi: “Áo choàng giữ ấm chứ chẳng phải loại chống nước, huống hồ tuyết rơi nhiều thế này, người muốn khi trở về bị cảm sao? Hay người tính tìm chỗ trú để đợi đến khi tuyết ngừng rơi mới trở về? Chỉ một cái ô thôi mà, chẳng phải vị công tử đây đã nói khi nào trả cũng được sao.”
Vả lại Hồng Liên thấy rõ trong mắt vị công tử tuấn tú kia thật sự có phần ngưỡng mộ dành cho chủ nhân của nàng, hơn nữa nhìn một lượt dáng vẻ từ trên xuống dưới của y nếu không phải nhi tử quan lớn thì cũng là nhi tử của phú thương giàu có nào đó. Biết đâu tiền đồ của chủ nhân nàng cũng nương đó mà đi lên? Tuy là giáo chủ đối xử với chủ nhân của nàng rất tốt, nhưng vì cái danh nô tì riêng của giáo chủ, mà chủ nhân của nàng thật sự đã chịu đựng không ít lời thất thiệt gây tổn thương, như thế thật quá bất công cho chủ nhân của nàng.
Thủy Thần ngẫm nghĩ lời Hồng Liên nói một hồi, đoạn gật đầu rồi quay sang nhìn Nhục Thu, nói: “Vậy cảm ơn công tử, ta nhất định sẽ mang ô đến trả cho công tử, nếu không còn gì nữa, ta xin phép cáo từ.” Dứt câu, Thủy Thần xoay người cùng Hồng Liên rời đi.
Nhục Thu mỉm cười đứng đấy nhìn bóng dáng Thủy Thần cùng Hồng Liên mỗi lúc một xa dần mà vẫn chưa chịu rời đi. Mặc cho tuyết rơi đầy trên tóc, mặc cho tuyết thấm ướt cả hai vai áo, y vẫn chẳng có chút phản ứng nào.
Phúc Tử dở khóc dở cười nói: “Công tử của ta ơi! Người định đứng đây hứng tuyết bao lâu nữa?”
“Ta đói rồi, vào quán ăn đó đi.”
Nhục Thu quay đầu nhìn Phúc Tử, để lại một câu chẳng hợp vào đâu rồi xoay người bước đến quán mỳ trước mặt, khiến Phúc Tử chỉ biết thở dài rồi vội chạy theo sau.
Vị tiểu nhị đang đứng trong quán thấy có khách vào liền hứng khởi chạy ra, hỏi: “Khách quan đi mấy người ạ?”
Phúc Tử nói: “Hai người.”
Tiểu nhị lại cười hỏi: “Hai vị muốn ngồi ở đâu ạ?”
Lúc này Phúc Tử không tự trả lời nữa mà quay sang nhìn Nhục Thu, hỏi: “Công tử muốn ngồi ở đâu ạ?”
Nhục Thu đảo mắt một lượt nhìn quanh quán ăn này rồi dừng lại chỗ chiếc trống bàn cạnh cửa sổ, y hất cằm nói: “Chỗ đó đi.”
Tiểu Nhị nhìn theo hướng Nhục Thu chỉ, nhanh nhẹn chạy đến dùng khăn lau bàn ghế sạch sẽ, đoạn vắt nó lại trên vai rồi khẽ khom người đưa hai tay làm hành động mời, nói: “Mời hai vị khách quan ngồi.” Sau đó đợi Nhục Thu cùng Phúc Tử ngồi vào bàn, lại hỏi tiếp: “Hai vị muốn dùng gì ạ? Ở đây chúng tôi có, tiểu long bao, súp thịt viên, vịt quay, mỳ…”
Phúc Tử lại chẳng có đủ kiên nhẫn nghe hắn ta nói tiếp, liền cắt ngang lời giới thiệu thực đơn kia: “Ở đây có món gì ngon cứ mang lên hết cho công tử nhà ta.”
“À vâng, tiểu nhân đi làm ngay.”
Nhục Thu nói: “Lấy thêm một bình rượu quế hoa.”
Tiểu Nhị gật đầu “vâng” một tiếng nữa, đoạn chạy nhanh vào bếp.
Nhục Thu một tay chống cằm dõi mắt mơ màng nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, một tay gõ điệp phiến từng nhịp chậm rãi lên bàn. Trong không khí thế này, sự hiếu kỳ của Phúc Tử bỗng trỗi dậy, hắn cất tiếng hỏi: “Sao lúc nãy công tử lại nói cái ô tầm thường đó là đồ của phu nhân tặng?”
“Tạo một cái cớ thôi.”
“Công tử muốn gặp lại vị cô nương như tiên tử đó?”
Với câu hỏi lần này của Phúc Tử, Nhục Thu không buồn trả lời nữa, chỉ mỉm cười tiếp tục nhìn cảnh tuyết rơi ngập trời ngoài cửa sổ, nhớ về gương mặt thanh khiết của Thủy Thần khi nàng quay đầu nhìn y.
Y thật sự là muốn gặp lại nàng, rất muốn gặp lại nàng.
“Huyền Minh cô nương đã về.”
Hai môn đồ canh cổng Phục Linh sơn trang vừa nhìn thấy Thủy Thần cùng Hồng Liên liền cúi đầu đồng thanh nói.
Thủy Thần cũng khẽ cúi đầu đáp lại lời chào từ họ, đoạn cùng Hồng Liên thong thả bước qua cổng vào sơn trang. Đi được vài bước thì chợt khựng lại, nàng nâng mắt nhìn Đông Nô cùng nam nhân một thân hắc bào cao quý đang đứng dưới mái hiên, đôi con ngươi đen láy sau lớp mặt nạ của nam nhân ấy hướng thẳng đến phía nàng khiến tim nàng bất giác nảy lên một nhịp. Nàng mỉm cười tiến đến chỗ hắn.
“Người sao lại ra đứng đây? Trời tuy đã vào đầu xuân nhưng vẫn còn rất lạnh hơn nữa còn có tuyết rơi, người lại không khoác thêm áo, như vậy rất dễ bị cảm.”
“Biết trời vẫn còn lạnh, biết có tuyết rơi còn ra ngoài? Thế nàng không sợ cảm? Muốn mua gì cứ sai người đi là được, đâu cần phải tự mình đi, ta ban cho nàng tì nữ để làm gì?” Tà Đế cất giọng trầm ấm nói, đoạn liếc mắt nhìn sang Hồng Liên, khiến nàng ấy không chịu được cái nhìn sắc lạnh kia của hắn mà dựng cả lông non, liền cúi thấp đầu lùi ra sau Thủy Thần như tìm lá chắn cho bản thân.
Thủy Thần mỉm cười nói: “Có những thứ vẫn tự mình đi sẽ tốt hơn.”
Tà Đế im lặng nhìn vào gương mặt vẫn một vẻ điềm tĩnh của nàng. Hắn dưỡng dục nàng suốt chín năm qua, nhìn nàng trưởng thành, nhìn nàng càng ngày càng trở nên xinh đẹp đến thoát tục. Khiến hắn chỉ hận không thể giam lỏng nàng trong biệt viện của hắn, hận không thể móc mắt tất cả những nam nhân có ánh nhìn không ngay thẳng với nàng, hận không thể một kiếm đâm xuyên trái tim đang vì nàng mà nảy lên từng nhịp khó hiểu này. Có lẽ vì thế mà hắn đang mỗi lúc một lạnh nhạt với nàng hơn, nghiêm khắc với nàng hơn, cũng vì muốn triệt để dập tắt đi những cảm xúc khiến hắn bâng khuâng kia. Mà nàng dường như cũng rất phối hợp, lúc nào cũng giữ cái bộ dạng cung kính đối với hắn, khiến hắn cảm thấy dường như hắn đang bị một bức tường vô hình do nàng tạo ra chắn ngang không thể bước qua, cũng chẳng thể lại gần. Mà điều đó đối với hắn là rất tốt, rất thuận ý hắn, hắn vẫn luôn muốn được Thủy Thần nàng một lòng cung kính phủ phục dưới chân một dạ hai vâng. Mọi hành động giữ lễ của nàng đối với hắn, đáng lẽ ra hắn phải hài lòng mới đúng. Nhưng không hiểu sao lòng hắn lúc này lại càng lúc càng rối bời, càng lúc càng chán ghét, chán ghét đến khó chịu.
“Ta đói rồi.”
Tà Đế lạnh giọng buông câu, dường như muốn lảng sang chủ đề khác, lại dường như đang muốn dập tắt những ý nghĩ chẳng đâu ra đâu lúc này của mình. Cũng chẳng đợi Thủy Thần trả lời, hắn lạnh lùng xoay người trở về thư phòng.
“Vậy ta đi chuẩn bị đồ ăn mang đến cho người.”
Thủy Thần dõi mắt nhìn theo bóng lưng của Tà Đế một lúc, đoạn cùng Hồng Liên xoay người đi về khu bếp ở hướng ngược lại. Để mau chóng chuẩn bị đồ ăn mang đến thư phòng cho hắn, mà ngay cả vải mới mua nàng cũng chẳng kịp đem đi cất..
Tác giả :
Dương Nhi