Thủy Thần
Chương 28: Cao sơn lưu thủy
Lập Xuân năm Nhục Phu thứ mười ba…
Khí trời Lệ Quốc vẫn còn dư âm lại cái rét giá lạnh của ngày đông, tuyết vẫn chưa ngừng rơi hẳn dù đã vào đầu xuân. Những mầm cây mạnh mẽ vươn mình trồi dậy từ lớp tuyết lạnh trải trên đất, dường như đang cố gắng hứng lấy một chút ánh mặt trời của đầu năm này.
“Cô nương muốn mua gì thứ cứ bảo em đi mua cho người là được, đâu cần phải đích thân đi như thế này.” Hồng Liên lẽo đẽo bên cạnh bĩu môi nói.
“Chỉ là muốn tự tay lựa vài thứ mà thôi.” Thủy Thần mỉm cười nhìn Hồng Liên, cô tì nữ mà Tà Đế đã ban cho nàng vào hai năm trước.
Cũng chính vì món quà hắn ban đó, đã khiến cả Phục Linh sơn trang một phen bàng hoàng dở khóc dở cười vì có sự tồn tại của một cấp bậc lạ lùng đến vậy, thân phận nô tì như nàng cũng có cả tì nữ riêng bên cạnh.
Thái độ thiên vị mà Tà Đế dành cho Thủy Thần khiến nhiều người trong Phục Linh sơn trang không muốn quan tâm cũng phải để mắt mà quan tâm đến. Rồi dường như do quá rãnh rỗi chẳng việc gì làm nên họ tự suy diễn rồi tạo vài ba tin đồn truyền tai nhỏ to với nhau rằng, giáo chủ của họ vì muốn giữ Thủy Thần nàng lại bên cạnh, nhưng lại khó xử vì mối hôn ước với Nhược An nên phải để nàng chịu chút thiệt thòi với cái danh phận tì nữ ấy. Mặc dù cái hôn ước kia mười mấy năm qua đã không được hắn nhắc đến, nhưng vẫn chưa bị hắn ban lệnh hủy bỏ nên vẫn coi là còn tồn tại. Hơn nữa với cái tính mưa nắng thất thường của hắn, ai biết được khi hắn vui hứng lên sẽ tổ chức hôn lễ luôn cũng không biết chừng. Lại có lời đồn khác nói rằng Tà Đế đối với Thủy Thần nàng vốn chẳng có chút tình cảm nam nữ nào ngoài lòng thương xót dưỡng dục, mà người có lí trí như hắn thì đã phân rõ được từ lâu cái nào là tình thân cái nào là tình yêu, nên không thể vì thế mà có thể nhầm lẫn để nàng ngồi vào ngôi vị giáo chủ phu nhân được. Cũng có lời đồn khác rằng vì Tà Đế muốn duy trì mối quan hệ mập mờ không rõ tình cảm này mà thay vì cho một thân phận thấp hèn như nàng chính thức bước vào gia phả của Tùy gia, thì hắn chọn ban cho nàng cái danh phận tì nữ thân cận để nàng có thể tiếp tục bên cạnh hắn mà tránh được phần nào sự đàm tiếu bên ngoài.
Nàng mang lấy hai bàn tay trắng cùng thân phận nô lệ bị bỏ rơi mà lưu lại bên cạnh hắn với danh phận tì nữ của giáo chủ. Cứ thế mỗi ngày đều trưởng thành bên cạnh hắn, chăm chỉ học hỏi mọi thứ từ hắn để tôi luyện bản thân trở thành một người hoàn hảo nhất, để bản thân xứng đáng với danh phận được hắn ban cho nhất. Cũng như học được cách giỏi chịu đựng, chịu đựng mọi lời gây tổn thương từ những người xung quanh, chịu đừng từng ánh mắt nồng nặc sát khí đe dọa lẫn ganh ghét từ họ. Bên cạnh đó còn học được cả cách bình tĩnh nhẫn nại, cách kiềm chế bản thân, kiềm chế trái tim đầy cảm kích lẫn ngưỡng mộ với chính ân nhân, ân sư, cũng chính là chủ nhân của nàng.
Hôm nay Thủy Thần nàng vào Du Châu thành là vì muốn tự tay lựa vải để may cho Tà Đế một bộ y phục. Bởi vì sanh thần hắn nhằm trúng vào ngày thất tịch, sau tết nguyên tiêu không lâu, mà tết nguyên tiêu cũng đã gần đến. Món quà nàng dành cho hắn không thể sơ sài qua loa, nên nàng muốn tự mình chuẩn bị kĩ càng ngay từ bây giờ. Mặc dù biết Tà Đế đã có rất nhiều y phục, cũng chẳng hề thiếu thợ may riêng, nhưng nàng vẫn muốn đích thân may cho hắn một bộ, thay vì thêu một cái túi hương trong ngày đó. Bởi vì nàng tự biết thân phận của mình không xứng đáng để tặng túi hương hay mong chờ gì từ hắn.
“Phía trước chính là phường dệt Hoa Giang.” Hồng Liên chỉ tay đến cửa hiệu to lớn sang trọng trước mặt, ngỏ ý hỏi: “Cô nương có muốn ghé vào xem?”
Thủy Thần gật đầu, nói: “Ừm, chúng ta ghé vào đó xem thử.” Đoạn cùng Hồng Liên bước vào cánh cửa lớn treo tấm biển đề ba chữ Hoa Giang phường, hiệu vải lớn nhất Du Châu thành.
“…”
“Thái… À! Công tử, chúng ta ra ngoài thế này không thông báo một tiếng cho phu nhân biết ư?” Phúc Tử cả người khúm núm với cái áo choàng lông to đùng, đi bên cạnh che ô cho Nhục Thu, cẩn thận dò hỏi.
Nhục Thu ngoảnh đầu nhìn Phúc Tử, đoạn gõ nhẹ chiếc điệp phiến(1) bằng ngà voi đang cầm trên tay lên đầu hắn, nói: “Ngươi có vẻ rất thích thông báo với người những chuyện nhỏ nhặt?”
Phúc Tử lúng túng cúi đầu: “Nô tài không dám, chỉ là sợ phu nhân không thấy công tử lại lo lắng.”
“Chỉ là ra ngoài vài ngày, không cần lo xa.” Dứt câu Nhục Thu không đôi co với Phúc Tử nữa, đảo mắt nhìn cảnh vật nhộn nhịp xung quanh.
Du Châu thành quả không hổ danh là nơi phồn hoa bậc nhất chỉ xếp sau kinh thành Lệ Quốc, nơi đây mọi thứ đều rất phát triển cả về buôn bán thương mại lẫn giải trí. Mà những điều đó đối với một người thích ra ngoài thăm thú như Nhục Thu, thì không nằm ngoài khả năng làm y cảm thấy phấn khích. Đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên y rời khỏi nhà, mà hầu như rất thường xuyên. Mỗi lần đi như thế thì mất hơn nửa tháng hoặc một tháng tròn y mới trở về. Lúc đầu còn khiến mẫu thân không khỏi lo lắng đứng ngồi không yên, nhưng về sau dường như cũng quen dần mà không còn quản nổi nữa, bèn cứ thế xem đó là chuyện hiển nhiên mà bỏ qua.
Những nơi Nhục Thu đi qua đều là những thành trì, những thị trấn lớn nhỏ trong ngoài khắp Lệ Quốc, y xem cách người dân sinh sống sinh hoạt, quan sát những nét đặc trưng hay những thứ nổi bật ở những nơi đó, mà tự tích lũy kinh nghiệm lẫn kiến thức cho bản thân. Y không lựa chọn Du Châu thành là điểm đến đầu tiên trong chuyến hành trình tham quan của mình, là vì nơi này cách kinh thành nơi y ở chỉ mất khoảng hai ngày đi đường, vì nó gần hơn những nơi khác nên y cảm thấy không cần phải gấp gáp đến đây trước làm gì.
Hôm nay Nhục Thu hạ cố đến Du Châu thành, một là vì những nơi khác y đều đã đi qua cả chỉ còn lại mỗi nơi này, hơn cả y cũng muốn xem thử nơi này đã thay đổi như thế nào so với mười năm trước khi lần đầu y cùng mẫu thân đến đây. Hai là vì y rất hiếu kì với thế lực ngầm chống lưng cho quan lại quyền thế trong triều đình Lệ Quốc rốt cuộc lớn mạnh đến thế nào, và vị giáo chủ đứng đầu trong tin đồn kia, cái người đã hạ lệnh diệt sạch cả Chu Gia năm đó, rốt cuộc lợi hại đến đâu, tàn độc đến đâu.
Nghĩ đến đây, Nhục Thu chợt nhớ đến tiểu cô nương y từng gặp ở Chu Gia. Còn nhớ năm đó, y cùng mẫu thân ghé đến Du Châu thành dự hội chùa Tam Thanh, mà ngôi chùa đó lại nằm gần phủ Chu Gia, thế nên có xin tá túc vài ngày. Trong thời gian vài ngày đó, y đã vô tình gặp và tiếp xúc với tiểu cô nương ở biệt viện bỏ hoang kia, thật sự lúc đó y rất thích tiểu cô nương ấy, thích đến mức mang cả miếng ngọc kỳ lân của mình tặng cho nàng, và hứa sẽ quay lại đón nàng đi. Nhưng lời hứa ấy còn chưa thực hiện thì y đã nghe tin cả Chu Gia vì đắc tội với giáo chủ Phục Linh phái mà bị sát hại cả nhà, ngay cả tin tức về tiểu cô nương ấy y cũng chẳng còn nghe thấy nữa.
Nhục Thu thầm thở dài, không hiểu sao lúc này lại nhớ đến chuyện cũ để rồi khiến bản thân cảm thấy day dứt. Lại không muốn vì chuyện đó mà phá hỏng tâm trạng lúc này, y nhanh chóng gạt nó sang một bên, cố gắng không nghĩ đến nó nữa. Nàng ấy, chắc đã được đầu thai sang kiếp khác rồi cũng nên....
Một thân lam y thanh tao khoác ngoài là chiếc áo choàng lông hạc, rảo bước trên đường phố Du Châu thành sầm uất. Một tay đặt sau lưng, một tay y phe phẩy chiếc điệp phiến bằng ngà voi trước ngực trông vô cùng nhã nhặn, khiến mấy lọn tóc trên mái tóc nửa buộc nửa thả của y nương theo cánh quạt mà tung bay đầy phiêu dật. Gương mặt tuấn tú phong lưu cùng thần thái cao quý của y tựa như một lực hút mạnh mẽ, thu hút tất cả mọi ánh nhìn của những nữ tử trên đường, khiến Phúc Tử đi bên cạnh cũng cảm thấy thơm lây mà vểnh mũi tự đắc.
Đi ngang qua một đoạn đường, Nhục Thu chợt thấy một bà lão ăn vận rách rưới đang ngồi dưới đất trong cái tiết trời lạnh lẽo đầy tuyết rơi này, mà tấu lên một khúc nhạc nhẹ với cây thất huyền cầm đã cũ kĩ gần như bị mối mọt ăn mất một mảng phía dưới thân, khiến Nhục Thu bất giác dừng lại. Y đảo mắt nhìn đến người đàn ông với đôi chân bị teo tóp được đắp hờ một mảnh chiếu đan bằng rạ đang nằm cạnh bà ta, đoạn nhìn chiếc bát mẻ đặt phía trước chỉ có vài ba đồng lẻ. Đoán người bên cạnh bà lão kia chắc hẳn là tướng công thân mang bệnh tật, còn bà lão lại là đang dùng chút ít tài mọn của mình mà mãi nghệ kiếm tiền giữa cái tiết trời này.
Nhục Thu liền mở hồng bao vắt bên hông mình lấy ra một nén bạc lớn, định đi đến bỏ vào bát cho bà lão kia thì chợt dừng lại khi thấy hai nữ nhân từ đâu xuất hiện, dáng vẻ loay hoay như lục tìm gì đấy. Cũng vì họ đứng xoay lưng về phía Nhục Thu nên y không thể thấy được mặt mũi họ trông như thế nào ngoài hai chiếc áo choàng trắng, một loại làm từ vải tuyết thượng hạng, một loại làm từ vải ấm thông thường, có vẻ như là tiểu thư và tì nữ nhà nào đó.
Nhục Thu cảm thấy có chút hứng thú liền cầm nén bạc trên tay, không tiếp tục đến chỗ bà lão kia nữa, cứ thế đứng đó quan sát xem hai nữ nhân kia định làm trò gì.
Thủy Thần cất giọng hỏi: “Em còn đồng nào không?”
Hồng Liên lắc đầu, nói: “Lúc nảy chúng ta đã tiêu hết tiền vào xấp vải này rồi còn đâu.”, đoạn nâng cái giỏ mây đã được bao bọc kỹ càng trên tay lên như thể chứng minh cho lời nói của mình.
Thủy Thần thở dài nhìn vào cái giỏ trên tay Hồng Liên, nàng quả thật đã vì xấp vải này mà tiêu hết tất cả ngân lượng mang theo bên người. Vì Tà Đế chỉ luôn khoác trên mình những loại vải thượng hạng, nên nàng cũng phải lựa loại vải tương tự như thế để may y phục cho hắn. Nhưng không ngờ vải ở Hoa Giang phường lại mắc đến vậy. Quả nhiên đúng với câu tiền nào của nấy, mặc dù chất lượng vải ở đây được xếp vào loại tốt và có chất lượng nhất Du Châu thành, nhưng giá thành của nó lại chẳng mềm một chút nào.
Thủy Thần nàng chỉ là chọn loại vải tầm trung thôi cũng đã tiêu sạch cả hồng bao mười mấy lượng mang theo, chưa kể còn mượn luôn cả ngân lượng của Hồng Liên. Giờ lại gặp tình cảnh đáng thương trước mắt mà trong người lại chẳng còn đồng nào để cho đôi phu phụ của bà lão kia cả, khiến Thủy Thần cảm thấy phiền lòng. Nhưng chẳng chịu rời đi, nàng cùng Hồng Liên cứ đứng đó đợi đến khi tiếng đàn của lão bà kia kết thúc thì nâng bước tiến đến gần. Nàng khom người ngồi xổm xuống trước mặt bà lão, nhẹ giọng nói: “Cho con mượn cây cầm của bà nhé?”
Bà lão mỉm cười hỏi: “Cô nương muốn tấu nhạc ư?”
Thủy Thần gật đầu đáp “vâng” một tiếng, đoạn nâng hai tay nhận lấy cây cầm cũ kĩ mà bà lão kia đưa cho.
Nàng xoay người lại, hướng mặt ra đường, đoạn ngồi bệch xuống nền đất giá lạnh, mà đặt thanh thất huyền cầm gối lên hai chân, Hồng Liên thấy vậy liền an phận đứng nép sang một bên cạnh nàng.
Đôi tay thon dài nhỏ nhắn trắng như bạch ngọc của nàng nhẹ lướt trên dây đàn, bắt đầu những thanh âm nhẹ nhàng và chậm rãi của bản cao sơn lưu thủy giữa màn mưa tuyết kia. Tiếng đàn của nàng dặt dìu êm ái, lúc trầm lúc bổng, đưa người nghe đến một khoảng không gian thoáng đãng mơ màng, nơi có con sông chảy hiền hòa cạnh những dãy núi mù sương. Rồi bỗng trở nên mỗi lúc một nhanh dần, cứ như thể đang réo rắc vang lên từng nhịp thở gấp gáp, khiến người nghe thấy rõ một khung cảnh hữu tình, thấy được ngọn núi xa xa, cảm nhận được thác nước đang chảy đầy ồ ạt trên vách núi cao, tạo ra những bọt nước trắng xóa văn lên tung tóe đầy mạnh mẽ. Tiếng đàn của nàng như một thứ âm thanh huyền ão thu hút người đi đường tập trung đứng đông nghẹt xung quanh, ai nấy đều im lặng mà thưởng thức, cứ như sợ rằng một chút sơ suất nhỏ thôi cũng sẽ phá vỡ đi khung cảnh mĩ lệ mà nàng đang họa ra qua tiếng đàn kia. Khiến Nhục Thu cũng không tránh khỏi việc bị nàng làm cho cả người bàng hoàng đến hóa đá.
Ngẩng người đứng đấy, Nhục Thu như chẳng tài nào có thể dời mắt khỏi vị cô nương một thân áo choàng tuyết sắc với chiếc mũ lông lớn che đi nửa gương mặt kia được. Vị cô nương mà cả người đang toát ra một cổ thanh khiết không vướng chút bụi trần ấy khiến y hiếu kỳ không biết cầm nghệ của nàng đã đạt tới cảnh giới nào rồi mới có thể chơi tốt đến vậy, mới có thể gột tả được cả một thông điệp, cả một khung cảnh trong bản tấu ấy như vậy.
Những giai điệu réo rắc từng chút từng chút nhỏ dần rồi tựa như một dòng chảy mang huyễn cảnh kia chảy về một nơi xa rồi biến mất, cũng là lúc Thủy Thần thu tay rời khỏi những sợi dây đàn. Nhưng mọi người xung quanh vẫn cứ im lặng như thể vẫn còn vương vấn chưa muốn thức tỉnh khỏi mộng cảnh đã biến mất kia.
“Tuyệt, hay.”
Nhục Thu mỉm cười nói lớn, đoạn vỗ tay tán thưởng khiến mọi người xung quanh như sực tĩnh cũng bắt đầu hò reo vỗ tay theo không ngừng. Nhiều người còn móc ra rất nhiều tiền và ngân lượng ném vào cái bát mẻ trước mặt bà lão kia, khiến cái bát đó chưa đầy vài giây đã ngập tiền mà tràn luôn ra cả bên ngoài.
Thủy Thần trả cây thất huyền cầm cũ kĩ kia lại cho bà lão, đoạn đứng dậy cùng Hồng Liên bước qua đám người ồn ào kia mà rời đi, bà lão vui mừng đến rưng rưng mắt mà nhìn theo bóng lưng nàng, chấp tay dập đầu đầy cảm kích không ngừng nói: “Đa tạ cô nương, đa tạ cô nương, đa tạ cô nương.”
Nhục Thu cầm thỏi bạc trên tay tiến đến bỏ vào cái bát đã đầy tiền trước mặt lão bà, đoạn chen qua đám người kia mà đuổi theo vị cô nương vừa mới gảy đàn.
Nhìn thấy hai bóng áo choàng khi nãy hiện ra trước mắt, Nhục Thu mỉm cười chạy đến, nói: “Vị cô nương xin hãy dừng…”
Lại chưa kịp nói hết câu, Nhục Thu đã bị Phúc Tử vì vội vàng đuổi theo phía sau mà lỡ trớn thắng gấp, kết quả va vào người y, khiến y mất thăng bằng mà ngã nhào đến phía trước. Tay theo quán tính vội túm lấy chiếc áo choàng tuyết sắc của người trước mặt, y ra thế dậm chân lấy lại thăng bằng đứng vững trước tình huống bất ngờ đó, khiến Phúc Tử như bị dọa cho một phen hoảng hồn liền nuốt ngụm khí lạnh sợ sệt cúi đầu lùi lại phía sau.
Chiếc áo choàng bị Nhục Thu nắm lấy ngay lập tức bứt dây rơi ra khỏi người Thủy Thần, khiến nàng một thoáng ngạc nhiên liền quay đầu lại nhìn, mái tóc đen dài như suối tung bay trong gió, ngũ quan tuyệt thế hiện ra ngay dưới màn mưa tuyết làm say đắm lòng, đôi mắt bồ đào to tròn khẽ chớp, nàng ngạc nhiên nhìn Nhục Thu khiến y một khắc ngẩng người.
(1) Điệp phiến: Tên gọi quạt gấp thời Tấn, được xã hội thượng lưu ưa chuộng.
Khí trời Lệ Quốc vẫn còn dư âm lại cái rét giá lạnh của ngày đông, tuyết vẫn chưa ngừng rơi hẳn dù đã vào đầu xuân. Những mầm cây mạnh mẽ vươn mình trồi dậy từ lớp tuyết lạnh trải trên đất, dường như đang cố gắng hứng lấy một chút ánh mặt trời của đầu năm này.
“Cô nương muốn mua gì thứ cứ bảo em đi mua cho người là được, đâu cần phải đích thân đi như thế này.” Hồng Liên lẽo đẽo bên cạnh bĩu môi nói.
“Chỉ là muốn tự tay lựa vài thứ mà thôi.” Thủy Thần mỉm cười nhìn Hồng Liên, cô tì nữ mà Tà Đế đã ban cho nàng vào hai năm trước.
Cũng chính vì món quà hắn ban đó, đã khiến cả Phục Linh sơn trang một phen bàng hoàng dở khóc dở cười vì có sự tồn tại của một cấp bậc lạ lùng đến vậy, thân phận nô tì như nàng cũng có cả tì nữ riêng bên cạnh.
Thái độ thiên vị mà Tà Đế dành cho Thủy Thần khiến nhiều người trong Phục Linh sơn trang không muốn quan tâm cũng phải để mắt mà quan tâm đến. Rồi dường như do quá rãnh rỗi chẳng việc gì làm nên họ tự suy diễn rồi tạo vài ba tin đồn truyền tai nhỏ to với nhau rằng, giáo chủ của họ vì muốn giữ Thủy Thần nàng lại bên cạnh, nhưng lại khó xử vì mối hôn ước với Nhược An nên phải để nàng chịu chút thiệt thòi với cái danh phận tì nữ ấy. Mặc dù cái hôn ước kia mười mấy năm qua đã không được hắn nhắc đến, nhưng vẫn chưa bị hắn ban lệnh hủy bỏ nên vẫn coi là còn tồn tại. Hơn nữa với cái tính mưa nắng thất thường của hắn, ai biết được khi hắn vui hứng lên sẽ tổ chức hôn lễ luôn cũng không biết chừng. Lại có lời đồn khác nói rằng Tà Đế đối với Thủy Thần nàng vốn chẳng có chút tình cảm nam nữ nào ngoài lòng thương xót dưỡng dục, mà người có lí trí như hắn thì đã phân rõ được từ lâu cái nào là tình thân cái nào là tình yêu, nên không thể vì thế mà có thể nhầm lẫn để nàng ngồi vào ngôi vị giáo chủ phu nhân được. Cũng có lời đồn khác rằng vì Tà Đế muốn duy trì mối quan hệ mập mờ không rõ tình cảm này mà thay vì cho một thân phận thấp hèn như nàng chính thức bước vào gia phả của Tùy gia, thì hắn chọn ban cho nàng cái danh phận tì nữ thân cận để nàng có thể tiếp tục bên cạnh hắn mà tránh được phần nào sự đàm tiếu bên ngoài.
Nàng mang lấy hai bàn tay trắng cùng thân phận nô lệ bị bỏ rơi mà lưu lại bên cạnh hắn với danh phận tì nữ của giáo chủ. Cứ thế mỗi ngày đều trưởng thành bên cạnh hắn, chăm chỉ học hỏi mọi thứ từ hắn để tôi luyện bản thân trở thành một người hoàn hảo nhất, để bản thân xứng đáng với danh phận được hắn ban cho nhất. Cũng như học được cách giỏi chịu đựng, chịu đựng mọi lời gây tổn thương từ những người xung quanh, chịu đừng từng ánh mắt nồng nặc sát khí đe dọa lẫn ganh ghét từ họ. Bên cạnh đó còn học được cả cách bình tĩnh nhẫn nại, cách kiềm chế bản thân, kiềm chế trái tim đầy cảm kích lẫn ngưỡng mộ với chính ân nhân, ân sư, cũng chính là chủ nhân của nàng.
Hôm nay Thủy Thần nàng vào Du Châu thành là vì muốn tự tay lựa vải để may cho Tà Đế một bộ y phục. Bởi vì sanh thần hắn nhằm trúng vào ngày thất tịch, sau tết nguyên tiêu không lâu, mà tết nguyên tiêu cũng đã gần đến. Món quà nàng dành cho hắn không thể sơ sài qua loa, nên nàng muốn tự mình chuẩn bị kĩ càng ngay từ bây giờ. Mặc dù biết Tà Đế đã có rất nhiều y phục, cũng chẳng hề thiếu thợ may riêng, nhưng nàng vẫn muốn đích thân may cho hắn một bộ, thay vì thêu một cái túi hương trong ngày đó. Bởi vì nàng tự biết thân phận của mình không xứng đáng để tặng túi hương hay mong chờ gì từ hắn.
“Phía trước chính là phường dệt Hoa Giang.” Hồng Liên chỉ tay đến cửa hiệu to lớn sang trọng trước mặt, ngỏ ý hỏi: “Cô nương có muốn ghé vào xem?”
Thủy Thần gật đầu, nói: “Ừm, chúng ta ghé vào đó xem thử.” Đoạn cùng Hồng Liên bước vào cánh cửa lớn treo tấm biển đề ba chữ Hoa Giang phường, hiệu vải lớn nhất Du Châu thành.
“…”
“Thái… À! Công tử, chúng ta ra ngoài thế này không thông báo một tiếng cho phu nhân biết ư?” Phúc Tử cả người khúm núm với cái áo choàng lông to đùng, đi bên cạnh che ô cho Nhục Thu, cẩn thận dò hỏi.
Nhục Thu ngoảnh đầu nhìn Phúc Tử, đoạn gõ nhẹ chiếc điệp phiến(1) bằng ngà voi đang cầm trên tay lên đầu hắn, nói: “Ngươi có vẻ rất thích thông báo với người những chuyện nhỏ nhặt?”
Phúc Tử lúng túng cúi đầu: “Nô tài không dám, chỉ là sợ phu nhân không thấy công tử lại lo lắng.”
“Chỉ là ra ngoài vài ngày, không cần lo xa.” Dứt câu Nhục Thu không đôi co với Phúc Tử nữa, đảo mắt nhìn cảnh vật nhộn nhịp xung quanh.
Du Châu thành quả không hổ danh là nơi phồn hoa bậc nhất chỉ xếp sau kinh thành Lệ Quốc, nơi đây mọi thứ đều rất phát triển cả về buôn bán thương mại lẫn giải trí. Mà những điều đó đối với một người thích ra ngoài thăm thú như Nhục Thu, thì không nằm ngoài khả năng làm y cảm thấy phấn khích. Đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên y rời khỏi nhà, mà hầu như rất thường xuyên. Mỗi lần đi như thế thì mất hơn nửa tháng hoặc một tháng tròn y mới trở về. Lúc đầu còn khiến mẫu thân không khỏi lo lắng đứng ngồi không yên, nhưng về sau dường như cũng quen dần mà không còn quản nổi nữa, bèn cứ thế xem đó là chuyện hiển nhiên mà bỏ qua.
Những nơi Nhục Thu đi qua đều là những thành trì, những thị trấn lớn nhỏ trong ngoài khắp Lệ Quốc, y xem cách người dân sinh sống sinh hoạt, quan sát những nét đặc trưng hay những thứ nổi bật ở những nơi đó, mà tự tích lũy kinh nghiệm lẫn kiến thức cho bản thân. Y không lựa chọn Du Châu thành là điểm đến đầu tiên trong chuyến hành trình tham quan của mình, là vì nơi này cách kinh thành nơi y ở chỉ mất khoảng hai ngày đi đường, vì nó gần hơn những nơi khác nên y cảm thấy không cần phải gấp gáp đến đây trước làm gì.
Hôm nay Nhục Thu hạ cố đến Du Châu thành, một là vì những nơi khác y đều đã đi qua cả chỉ còn lại mỗi nơi này, hơn cả y cũng muốn xem thử nơi này đã thay đổi như thế nào so với mười năm trước khi lần đầu y cùng mẫu thân đến đây. Hai là vì y rất hiếu kì với thế lực ngầm chống lưng cho quan lại quyền thế trong triều đình Lệ Quốc rốt cuộc lớn mạnh đến thế nào, và vị giáo chủ đứng đầu trong tin đồn kia, cái người đã hạ lệnh diệt sạch cả Chu Gia năm đó, rốt cuộc lợi hại đến đâu, tàn độc đến đâu.
Nghĩ đến đây, Nhục Thu chợt nhớ đến tiểu cô nương y từng gặp ở Chu Gia. Còn nhớ năm đó, y cùng mẫu thân ghé đến Du Châu thành dự hội chùa Tam Thanh, mà ngôi chùa đó lại nằm gần phủ Chu Gia, thế nên có xin tá túc vài ngày. Trong thời gian vài ngày đó, y đã vô tình gặp và tiếp xúc với tiểu cô nương ở biệt viện bỏ hoang kia, thật sự lúc đó y rất thích tiểu cô nương ấy, thích đến mức mang cả miếng ngọc kỳ lân của mình tặng cho nàng, và hứa sẽ quay lại đón nàng đi. Nhưng lời hứa ấy còn chưa thực hiện thì y đã nghe tin cả Chu Gia vì đắc tội với giáo chủ Phục Linh phái mà bị sát hại cả nhà, ngay cả tin tức về tiểu cô nương ấy y cũng chẳng còn nghe thấy nữa.
Nhục Thu thầm thở dài, không hiểu sao lúc này lại nhớ đến chuyện cũ để rồi khiến bản thân cảm thấy day dứt. Lại không muốn vì chuyện đó mà phá hỏng tâm trạng lúc này, y nhanh chóng gạt nó sang một bên, cố gắng không nghĩ đến nó nữa. Nàng ấy, chắc đã được đầu thai sang kiếp khác rồi cũng nên....
Một thân lam y thanh tao khoác ngoài là chiếc áo choàng lông hạc, rảo bước trên đường phố Du Châu thành sầm uất. Một tay đặt sau lưng, một tay y phe phẩy chiếc điệp phiến bằng ngà voi trước ngực trông vô cùng nhã nhặn, khiến mấy lọn tóc trên mái tóc nửa buộc nửa thả của y nương theo cánh quạt mà tung bay đầy phiêu dật. Gương mặt tuấn tú phong lưu cùng thần thái cao quý của y tựa như một lực hút mạnh mẽ, thu hút tất cả mọi ánh nhìn của những nữ tử trên đường, khiến Phúc Tử đi bên cạnh cũng cảm thấy thơm lây mà vểnh mũi tự đắc.
Đi ngang qua một đoạn đường, Nhục Thu chợt thấy một bà lão ăn vận rách rưới đang ngồi dưới đất trong cái tiết trời lạnh lẽo đầy tuyết rơi này, mà tấu lên một khúc nhạc nhẹ với cây thất huyền cầm đã cũ kĩ gần như bị mối mọt ăn mất một mảng phía dưới thân, khiến Nhục Thu bất giác dừng lại. Y đảo mắt nhìn đến người đàn ông với đôi chân bị teo tóp được đắp hờ một mảnh chiếu đan bằng rạ đang nằm cạnh bà ta, đoạn nhìn chiếc bát mẻ đặt phía trước chỉ có vài ba đồng lẻ. Đoán người bên cạnh bà lão kia chắc hẳn là tướng công thân mang bệnh tật, còn bà lão lại là đang dùng chút ít tài mọn của mình mà mãi nghệ kiếm tiền giữa cái tiết trời này.
Nhục Thu liền mở hồng bao vắt bên hông mình lấy ra một nén bạc lớn, định đi đến bỏ vào bát cho bà lão kia thì chợt dừng lại khi thấy hai nữ nhân từ đâu xuất hiện, dáng vẻ loay hoay như lục tìm gì đấy. Cũng vì họ đứng xoay lưng về phía Nhục Thu nên y không thể thấy được mặt mũi họ trông như thế nào ngoài hai chiếc áo choàng trắng, một loại làm từ vải tuyết thượng hạng, một loại làm từ vải ấm thông thường, có vẻ như là tiểu thư và tì nữ nhà nào đó.
Nhục Thu cảm thấy có chút hứng thú liền cầm nén bạc trên tay, không tiếp tục đến chỗ bà lão kia nữa, cứ thế đứng đó quan sát xem hai nữ nhân kia định làm trò gì.
Thủy Thần cất giọng hỏi: “Em còn đồng nào không?”
Hồng Liên lắc đầu, nói: “Lúc nảy chúng ta đã tiêu hết tiền vào xấp vải này rồi còn đâu.”, đoạn nâng cái giỏ mây đã được bao bọc kỹ càng trên tay lên như thể chứng minh cho lời nói của mình.
Thủy Thần thở dài nhìn vào cái giỏ trên tay Hồng Liên, nàng quả thật đã vì xấp vải này mà tiêu hết tất cả ngân lượng mang theo bên người. Vì Tà Đế chỉ luôn khoác trên mình những loại vải thượng hạng, nên nàng cũng phải lựa loại vải tương tự như thế để may y phục cho hắn. Nhưng không ngờ vải ở Hoa Giang phường lại mắc đến vậy. Quả nhiên đúng với câu tiền nào của nấy, mặc dù chất lượng vải ở đây được xếp vào loại tốt và có chất lượng nhất Du Châu thành, nhưng giá thành của nó lại chẳng mềm một chút nào.
Thủy Thần nàng chỉ là chọn loại vải tầm trung thôi cũng đã tiêu sạch cả hồng bao mười mấy lượng mang theo, chưa kể còn mượn luôn cả ngân lượng của Hồng Liên. Giờ lại gặp tình cảnh đáng thương trước mắt mà trong người lại chẳng còn đồng nào để cho đôi phu phụ của bà lão kia cả, khiến Thủy Thần cảm thấy phiền lòng. Nhưng chẳng chịu rời đi, nàng cùng Hồng Liên cứ đứng đó đợi đến khi tiếng đàn của lão bà kia kết thúc thì nâng bước tiến đến gần. Nàng khom người ngồi xổm xuống trước mặt bà lão, nhẹ giọng nói: “Cho con mượn cây cầm của bà nhé?”
Bà lão mỉm cười hỏi: “Cô nương muốn tấu nhạc ư?”
Thủy Thần gật đầu đáp “vâng” một tiếng, đoạn nâng hai tay nhận lấy cây cầm cũ kĩ mà bà lão kia đưa cho.
Nàng xoay người lại, hướng mặt ra đường, đoạn ngồi bệch xuống nền đất giá lạnh, mà đặt thanh thất huyền cầm gối lên hai chân, Hồng Liên thấy vậy liền an phận đứng nép sang một bên cạnh nàng.
Đôi tay thon dài nhỏ nhắn trắng như bạch ngọc của nàng nhẹ lướt trên dây đàn, bắt đầu những thanh âm nhẹ nhàng và chậm rãi của bản cao sơn lưu thủy giữa màn mưa tuyết kia. Tiếng đàn của nàng dặt dìu êm ái, lúc trầm lúc bổng, đưa người nghe đến một khoảng không gian thoáng đãng mơ màng, nơi có con sông chảy hiền hòa cạnh những dãy núi mù sương. Rồi bỗng trở nên mỗi lúc một nhanh dần, cứ như thể đang réo rắc vang lên từng nhịp thở gấp gáp, khiến người nghe thấy rõ một khung cảnh hữu tình, thấy được ngọn núi xa xa, cảm nhận được thác nước đang chảy đầy ồ ạt trên vách núi cao, tạo ra những bọt nước trắng xóa văn lên tung tóe đầy mạnh mẽ. Tiếng đàn của nàng như một thứ âm thanh huyền ão thu hút người đi đường tập trung đứng đông nghẹt xung quanh, ai nấy đều im lặng mà thưởng thức, cứ như sợ rằng một chút sơ suất nhỏ thôi cũng sẽ phá vỡ đi khung cảnh mĩ lệ mà nàng đang họa ra qua tiếng đàn kia. Khiến Nhục Thu cũng không tránh khỏi việc bị nàng làm cho cả người bàng hoàng đến hóa đá.
Ngẩng người đứng đấy, Nhục Thu như chẳng tài nào có thể dời mắt khỏi vị cô nương một thân áo choàng tuyết sắc với chiếc mũ lông lớn che đi nửa gương mặt kia được. Vị cô nương mà cả người đang toát ra một cổ thanh khiết không vướng chút bụi trần ấy khiến y hiếu kỳ không biết cầm nghệ của nàng đã đạt tới cảnh giới nào rồi mới có thể chơi tốt đến vậy, mới có thể gột tả được cả một thông điệp, cả một khung cảnh trong bản tấu ấy như vậy.
Những giai điệu réo rắc từng chút từng chút nhỏ dần rồi tựa như một dòng chảy mang huyễn cảnh kia chảy về một nơi xa rồi biến mất, cũng là lúc Thủy Thần thu tay rời khỏi những sợi dây đàn. Nhưng mọi người xung quanh vẫn cứ im lặng như thể vẫn còn vương vấn chưa muốn thức tỉnh khỏi mộng cảnh đã biến mất kia.
“Tuyệt, hay.”
Nhục Thu mỉm cười nói lớn, đoạn vỗ tay tán thưởng khiến mọi người xung quanh như sực tĩnh cũng bắt đầu hò reo vỗ tay theo không ngừng. Nhiều người còn móc ra rất nhiều tiền và ngân lượng ném vào cái bát mẻ trước mặt bà lão kia, khiến cái bát đó chưa đầy vài giây đã ngập tiền mà tràn luôn ra cả bên ngoài.
Thủy Thần trả cây thất huyền cầm cũ kĩ kia lại cho bà lão, đoạn đứng dậy cùng Hồng Liên bước qua đám người ồn ào kia mà rời đi, bà lão vui mừng đến rưng rưng mắt mà nhìn theo bóng lưng nàng, chấp tay dập đầu đầy cảm kích không ngừng nói: “Đa tạ cô nương, đa tạ cô nương, đa tạ cô nương.”
Nhục Thu cầm thỏi bạc trên tay tiến đến bỏ vào cái bát đã đầy tiền trước mặt lão bà, đoạn chen qua đám người kia mà đuổi theo vị cô nương vừa mới gảy đàn.
Nhìn thấy hai bóng áo choàng khi nãy hiện ra trước mắt, Nhục Thu mỉm cười chạy đến, nói: “Vị cô nương xin hãy dừng…”
Lại chưa kịp nói hết câu, Nhục Thu đã bị Phúc Tử vì vội vàng đuổi theo phía sau mà lỡ trớn thắng gấp, kết quả va vào người y, khiến y mất thăng bằng mà ngã nhào đến phía trước. Tay theo quán tính vội túm lấy chiếc áo choàng tuyết sắc của người trước mặt, y ra thế dậm chân lấy lại thăng bằng đứng vững trước tình huống bất ngờ đó, khiến Phúc Tử như bị dọa cho một phen hoảng hồn liền nuốt ngụm khí lạnh sợ sệt cúi đầu lùi lại phía sau.
Chiếc áo choàng bị Nhục Thu nắm lấy ngay lập tức bứt dây rơi ra khỏi người Thủy Thần, khiến nàng một thoáng ngạc nhiên liền quay đầu lại nhìn, mái tóc đen dài như suối tung bay trong gió, ngũ quan tuyệt thế hiện ra ngay dưới màn mưa tuyết làm say đắm lòng, đôi mắt bồ đào to tròn khẽ chớp, nàng ngạc nhiên nhìn Nhục Thu khiến y một khắc ngẩng người.
(1) Điệp phiến: Tên gọi quạt gấp thời Tấn, được xã hội thượng lưu ưa chuộng.
Tác giả :
Dương Nhi