Thụy Nhĩ Ma Tý Khởi Lai Hải
Chương 131: Kiêng kị
Căn cứ như nồi dầu nóng bị ném vào một khối băng lớn, xuy xuy mà sôi trào lên. Leopold vừa mới ngủ, đã bị tiếng cảnh báo gọi tỉnh, vội vàng khoác kiện áo khoác, hô với máy nhắn tin: "Tình huống thế nào?"
"Có nhân viên không rõ xuất hiện phía ngoài căn cứ 100m! Cũng sử dụng ám hiệu đặc thù!"
Leopold thấp giọng mắng phái chủ hòa vài câu, liền chạy hướng phòng chủ điều khiển, hắn còn tưởng rằng phái chủ hòa làm chuyện xấu gì.
Nhưng mà nửa đường, người trong phòng chủ điều khiển lại gửi tới tin tức: "Khi tia hồng ngoại dò xét, tổng cộng có mười sáu người!" Nói tới đây, người nọ dừng một chút, ngữ khí trở nên cực kỳ cổ quái, "Bọn họ hình như chui ra từ dưới lòng đất, ta mơ hồ có thể nhìn thấy một cái động?"
Ngữ khí không xác định của hắn hoàn toàn không phù hợp tác phong bộ đội đặc chủng, khiến Leopold gắt gao nhíu mày lại, tức giận mà đồng thời lại cảm thấy kỳ quái, bước chân nhanh hơn.
Màn hình lớn trung ương trong phòng chủ điều khiển hiện ra hình ảnh thập phần rõ ràng, nhưng bởi vì Diệp Tố bọn họ đều mặc trang phục phòng lạnh vừa đen vừa dày, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy mười mấy người chạy như điên trên băng, căn bản vô pháp phân biệt đến tột cùng là ai.
"Bọn họ sắp rời khỏi khu vực camera hồng ngoại." Một người nói, đem màn ảnh kéo về phía cửa cầu thang, trên hình chỉ là một đám đen lấm tấm, "Đây là địa phương đầu tiên phát hiện thấy bọn họ, tia hồng ngoại lúc trước không dò xét thấy bất luận dị thường gì. Chúng ta cũng từng hướng bọn họ phát ra tin tức dò hỏi, nhưng không được để ý tới."
Leopold gắt gao nhìn chằm chằm điểm đen kia, lại nghĩ tới mười sáu người, mười sáu,... số này vừa bằng số người trong phòng thí nghiệm...
Leopold ẩn ẩn cảm thấy một tia bất an, cứ việc cảm thấy thập phần vớ vẩn nhưng vẫn lập tức gọi Benedict: "Đi phòng thí nghiệm kiểm tra!"
Benedict đương nhiên cũng nghe thấy tiếng cảnh báo, đã chuẩn bị sẵn trận địa đón quân địch, lại không nghĩ tới mệnh lệnh nhận được là kiểm tra tình huống trong căn cứ, nhưng hắn không dám chậm trễ, nhanh chóng cùng một tiểu đội phía sau phi nước đại tới phòng thí nghiệm.
Trong nháy mắt khi cửa phòng thí nghiệm được mở ra, trong lòng Benedict liền lộp bộp một tiếng, an tĩnh đến kỳ cục. Hắn cấp tốc chạy tới phòng đông lạnh, thấy rõ tình trạng bên trong, tư duy của hắn không chịu tin tưởng nhưng lại phảng phất như bị thứ gì cho một kích, hít ngược một hơi khí lạnh.
"Uy uy! Tình huống thế nào?" Máy nhắn tin truyền đến Leopold dò hỏi.
Benedict cầm lấy máy nhắn tin, gần như chết lặng mà đi về phía trước vài bước, đôi mắt thẳng tắp mà nhìn chằm chằm trước mặt, sau đó đem máy nhắn tin đưa đến bên miệng, ngữ khí đều thay đổi, đây là việc cả kiếp sống bộ đội đặc chủng của hắn chưa từng phát sinh qua: "Bọn họ chạy trốn!"
Lúc này, những thành viên còn lại của tiểu đội cũng đều đi đến, nhìn thấy cửa động khảm trên vách tường như một mãnh thú mở lớn miệng, khó thể tin nổi mà hô: "Thượng đế!"
Đây chính xác như thần tích do thượng đế sáng tạo ra.
Leopold hung hăng đấm lên mặt bàn, hắn không biết đám người Diệp Tố đào tẩu thế nào, nhưng thủ đoạn có thể khiến Benedict khiế sợ như vậy tất nhiên là vượt mức bình thường, hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, hạ mệnh lệnh liên tiếp, phái ra năm xe việt dã đuổi theo mười sáu người kia.
Bản thân hắn đương nhiên cũng nằm trong hàng ngũ đuổi bắt, khi hắn rời khỏi phòng chủ điều khiển, điểm đỏ đã vượt ra ngoài màn hình theo dõi, Diệp Tố Tiếu Thừa ít nhất đã chạy được 1000m.
Benedict cũng lập tức trở lại đại sảnh căn cứ, vội vàng gia nhập đội ngũ đuổi bắt, khi hắn ngồi vào ghế phụ, lập tức giải thích cho Leopold tình huống vừa rồi, hắn gian nan mà nuốt một ngụm nước miếng mới nói: "Bọn họ thế nhưng đào một đường hầm trong băng!"
"Đào?" Leopold thập phần bất mãn với động từ này.
Benedict: "Tha thứ ta không biết nên miêu tả thông đạo kia hình thành thế nào, nhưng ta nhìn thấy chính là như vậy, một đường hầm trống rỗng xuất hiện ở đó, để bọn họ rời khỏi căn cứ bằng sắt!"
Khi xe việt dã chạy đến cửa động bọn Diệp Tố bò ra, xe dừng lại, Leopold hạ cửa kính xe nhìn xuống, lúc này mới thấy rõ một mặt đường hầm kia, mặt cắt mượt mà kia căn bản không giống vũ khí sắc bén đào tạc ra, Diệp Tố Lý Hoằng Hậu bọn họ cũng không có khả năng đào được một đường hầm lớn như vậy, sông băng Nam cực không khoa trương mà nói, độ cứng cũng không khác sắt là mấy. Ngoài thủ đoạn hóa học, không có khả năng khác.
"Tiếp tục truy!" Leopold đóng cửa sổ xe, trên mặt đồng dạng xuất hiện biểu tình không thể tưởng tượng nổi.
"Không có khả năng!"
Một tiếng kêu thê lương vang lên ở phòng đông lạnh.
Tiến sĩ Miranda gặp quỷ mà nhìn chằm chằm đường hầm kia, mí mắc vốn dĩ vô thần sụp xuống phảng phất như bị thứ gì ngạnh sinh sinh mà chống lên, tròng mắt lồi ra trông vô cùng khủng bố.
Thủ vệ Benedict lưu lại nơi này, mấy người đứng bên cửa động, còn có mấy người mở ra đèn pha, chiếu vào trong đường hầm, ánh đèn không hề trở ngại mà chiếu xuyên qua, bậc thang băng sáng lập lánh, ánh đèn sáng ngời bị khối băng chiết xạ tản ra, tựa hồ trở nên mê mang ôn hòa, như từng đoàn ánh sáng nhu hòa phập phồng trên bậc thang đường hầm.
Làm những người tín giáo ở đâu đều có ảo giác cầu thang này có thể thông lên thiên đường mà nhìn thấy thượng đế.
Bọn họ chỉ biết chấn động, nhưng tiến sĩ Miranda nháy mắt nghĩ đến kỳ tích hóa học ẩn sau "thần tích", chất hóa học thần bí có thể nháy mắt hòa tan sông băng, cần nguyên lý gì? Cần những thành phần gì?
Miranda lại hét lên một tiếng: "Không có khả năng!" Điều này còn khiến nàng khó tiếp thu hơn nguyên tố ký sinh, cho nên nàng phát ra thanh âm lớn nhất tuổi già có thể.
Tiếng kêu của nàng khiến không ít người thấy lỗ tai không khỏe, đang muốn để trợ thủ đẩy nàng ra, thì đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt tiến sĩ Miranda vặn vẹo, đôi tay gắt gao che ngực, cả người run rẩy co rút, nếu không phải có quần áo chống lạnh thật dày chống đỡ, đã sớm lăn khỏi xe lăn.
"Mau đưa nàng tới bác sĩ! Nàng bị tắc nghẽn cơ tim!" Một người cao giọng hô, trợ thủ liền kinh hoảng mà lập tức đẩy tiến sĩ Miranda chạy ra ngoài.
Con đường an tĩnh thần kỳ trong phòng đông lạnh kia, lạnh băng mà quan sát hết thảy mọi việc phát sinh. Nó tựa như bậc thang lên thiên đàng, làm người nhìn thấy có thể tín ngưỡng thượng đế, cũng làm tiến sĩ Miranda nhìn thấy nó liền trực tiếp đi gặp thượng đế. (buồn cười vclin omg)
Xe việt dã không dám đi quá nhanh trên băng, mặt đất quá trơn, không cẩn thận liền dễ dàng khiến xe mất khống chế.
Bỗng nhiên, bọn họ nghe được một hồi thú rống, tài xế tức khắc giảm tốc độ vốn dĩ đã không nhanh xuống càng chậm hơn, Benedict nhanh chóng lấy ra một khẩu súng, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình dò xét hồng ngoại, mặt trên còn chưa dò xét được cái gì, chỉ có một mảnh sông băng trống trải.
"Là sói nam cực." Chỉ cần nghe thanh âm là bọn họ có thể phán đoán được giống loài, "Nghe thanh âm dường như đang vật lộn!"
Leopold lập tức phân phó tài xế: "Mau! Hướng phía thanh âm đi!"
Thời điểm này, có thể cùng sói nam cực oan gia ngõ hẹp ngoài đám Diệp Tố cũng không còn suy đoán nào khác. Lấy vũ lực bọn Diệp Tố, muốn vật lộn cùng sói nam cực không khác gì đi tìm chết, trừ bỏ Tiếu Thừa, không ai có thể sống sót người công kích của sói nam cực. Leopold không muốn bọn họ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thứ nhất nguyên tố ký sinh còn chưa được tróc ra, thứ hai vô pháp giải thích với phái chủ hòa cùng quốc gia những nhà khoa học này, càng quan trọng là, nếu nhóm người này xảy ra nguy hiểm, kia quả thực là tai nạn của nhân loại, thậm chí nói là tận thế cũng không quá, Leopold tuy rằng hành vi không tôn trọng bọn họ, nhưng trên tâm lý vẫn kính ngưỡng, hắn không muốn trở thành tội nhân của lịch sử.
Leopold chỉ có thể hy vọng bọn họ không gặp quá nhiều sói nam cực, Tiếu Thừa có thể tạm thời ngăn cản một lúc, đợi bọn họ tới.
Tài xế phát huy kỹ thuật điều khiển xe tối cao, người trên xe cũng đều lấy ra vũ khí, lên đạn đặt trên cửa sổ xe, tùy thời chuẩn bị chiến đấu.
Nhưng dần dần, bọn họ phát hiện một tia không thích hợp. Tiếng hô ngày càng gần, nhưng bọn họ chỉ nghe được tiếng sói nam cực kêu, lại không nghe thấy thanh âm con người. Ở băng nguyên trống trải, thanh âm hẳn có thể truyền rất xa...
Chẳng lẽ người đều đã......
Trong lòng mọi người đều nảy lên suy đoán tồi tệ, thực may, xe việt dã cách bầy sói càng lúc càng gần, khi người trên xe thấy rõ tình hình, đều trầm mặc đến quỷ dị, từng đợt rét lạnh sởn tóc gáy trực tiếp xuyên thủng trang phục phòng lạnh, trong bóng tối vô biên vô hạn, dưới hai ánh đèn pha chiếu xuống, một đám sói nam cực kia phảng phất như gặp sự kiện thần quái nào đó, thê lương mà tru lên.
Nửa thân thể chúng nó đều chìm trong sông băng, có cái lộ ra đầu, có cái lộ ra chân trước, nhưng vô luận thế nào, chúng nó đều bị băng vây gắt gao, nếu không phải đầu còn giãy giụa, còn phát ra tiếng kêu, sẽ khiến người cho rằng bầy sói này chỉ là món đồ chơi vải chưa hoàn thành.
Có mấy con sói tương đối gầy yếu đã không chịu nổi sông băng rét lạnh mà trực tiếp hôn mê.
Mọi người trong thùng xe hai mặt nhìn nhau, đều từ ánh mắt đối phương thấy ảnh ngược sợ hãi của mình. Tình huống hẳn là, một đám người trên đường chạy trốn gặp phải sói nam cực hung ác, bọn họ già già yếu yếu, nhưng một người cũng không hoảng loạn. Bọn họ bình tĩnh mà lấy ra một thứ — đám người Benedict còn vô pháp mà tưởng tượng ra bộ dạng thứ này, nhưng có thể nghĩ ra tác dụng của nó. Thứ này khiến băng dưới chân sói nam cực nháy mắt hóa thành một vũng nước, nhóm sói nam cực đều không thể phản kháng mà rơi xuống, sau nó nước bị đông lại, sói nam cực bị vây trong băng vĩnh viễn, cho đến lúc tử vong.
"Tiếp tục đi." Không biết qua bao lâu, Leopold mới lãnh đạm mà mở miệng, thanh âm hắn có một loại hiềm nghi giả vờ trấn định. Kỳ thật tất cả những người đang ngồi ở đây đều có thể tưởng tượng ra, nếu loại đồ vật thần kỳ này có thể đối phó sói nam cực, cũng có thể đồng dạng đối phó mình. Hành động đuổi bắt của bọn họ, chỉ sợ cũng không thuận buồm xuôi gió như vậy.
Xe việt dã vòng qua bầy sói nam cực, yên lặng tiến về phía trước trong màn đêm.
Bỗng nhiên có người cảm khái một tiếng: "Nhà khoa học mới là đám người đáng sợ nhất thế giới." Từ bom nguyên tử đến thuốc phiện, đều ra đời từ tay đám nhà khoa học.
Nhưng bọn hắn cũng không nên quên, nguyên nhân xe việt dã bọn họ đang ngồi có thể chạy; cũng không nên xem nhẹ, Diệp Tố bọn họ phát minh Dung băng dịch, chỉ vì chạy trốn. Năm đó Nobel phát minh thuốc nổ uy lực thật lớn, cũng tuyệt đối không phải để nhân loại giết hại lẫn nhau; Hahn và Strassmann phát hiện ra phân hạch hạt nhân, trở thành khởi nguyên của đạn hạt nhân, nhưng mục đích của bọn hắn xuất phát từ tò mò cùng thành kính với khoa học.
Tiếu Thừa dẫn theo đám Lý Hoằng trên sông băng, chạy như điên về một phía, đây là phương hướng hắn đã ước định tốt cùng đồng bạn; bọn họ khi thu được tin tức sẽ lập tức thẳng hướng tới nơi này tìm.
Nhưng có quá nhiều người già, căn bản không chạy đua được với xe việt dã của Leopold. Cuối cùng, đèn xe vẫn thẳng tắp chiếu lên người bọn họ, bất quá, bọn họ thực mau phát hiện, Leopold đuổi theo cũng không tức hộc máu mà gầm xe vây quanh bọn họ, tựa hồ kiêng kị thứ gì.
Tiếu Thừa thực mau liền ý thức được Leopold cố kỵ, bước lên phía trước, giằng co cùng mấy xe việt dã, đồng thời giơ một bàn tay lên, để mọi người trong xe nhìn thấy tay hắn cầm một thứ. — Nhất định là đồ vật thần kỳ kia!
"Có nhân viên không rõ xuất hiện phía ngoài căn cứ 100m! Cũng sử dụng ám hiệu đặc thù!"
Leopold thấp giọng mắng phái chủ hòa vài câu, liền chạy hướng phòng chủ điều khiển, hắn còn tưởng rằng phái chủ hòa làm chuyện xấu gì.
Nhưng mà nửa đường, người trong phòng chủ điều khiển lại gửi tới tin tức: "Khi tia hồng ngoại dò xét, tổng cộng có mười sáu người!" Nói tới đây, người nọ dừng một chút, ngữ khí trở nên cực kỳ cổ quái, "Bọn họ hình như chui ra từ dưới lòng đất, ta mơ hồ có thể nhìn thấy một cái động?"
Ngữ khí không xác định của hắn hoàn toàn không phù hợp tác phong bộ đội đặc chủng, khiến Leopold gắt gao nhíu mày lại, tức giận mà đồng thời lại cảm thấy kỳ quái, bước chân nhanh hơn.
Màn hình lớn trung ương trong phòng chủ điều khiển hiện ra hình ảnh thập phần rõ ràng, nhưng bởi vì Diệp Tố bọn họ đều mặc trang phục phòng lạnh vừa đen vừa dày, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy mười mấy người chạy như điên trên băng, căn bản vô pháp phân biệt đến tột cùng là ai.
"Bọn họ sắp rời khỏi khu vực camera hồng ngoại." Một người nói, đem màn ảnh kéo về phía cửa cầu thang, trên hình chỉ là một đám đen lấm tấm, "Đây là địa phương đầu tiên phát hiện thấy bọn họ, tia hồng ngoại lúc trước không dò xét thấy bất luận dị thường gì. Chúng ta cũng từng hướng bọn họ phát ra tin tức dò hỏi, nhưng không được để ý tới."
Leopold gắt gao nhìn chằm chằm điểm đen kia, lại nghĩ tới mười sáu người, mười sáu,... số này vừa bằng số người trong phòng thí nghiệm...
Leopold ẩn ẩn cảm thấy một tia bất an, cứ việc cảm thấy thập phần vớ vẩn nhưng vẫn lập tức gọi Benedict: "Đi phòng thí nghiệm kiểm tra!"
Benedict đương nhiên cũng nghe thấy tiếng cảnh báo, đã chuẩn bị sẵn trận địa đón quân địch, lại không nghĩ tới mệnh lệnh nhận được là kiểm tra tình huống trong căn cứ, nhưng hắn không dám chậm trễ, nhanh chóng cùng một tiểu đội phía sau phi nước đại tới phòng thí nghiệm.
Trong nháy mắt khi cửa phòng thí nghiệm được mở ra, trong lòng Benedict liền lộp bộp một tiếng, an tĩnh đến kỳ cục. Hắn cấp tốc chạy tới phòng đông lạnh, thấy rõ tình trạng bên trong, tư duy của hắn không chịu tin tưởng nhưng lại phảng phất như bị thứ gì cho một kích, hít ngược một hơi khí lạnh.
"Uy uy! Tình huống thế nào?" Máy nhắn tin truyền đến Leopold dò hỏi.
Benedict cầm lấy máy nhắn tin, gần như chết lặng mà đi về phía trước vài bước, đôi mắt thẳng tắp mà nhìn chằm chằm trước mặt, sau đó đem máy nhắn tin đưa đến bên miệng, ngữ khí đều thay đổi, đây là việc cả kiếp sống bộ đội đặc chủng của hắn chưa từng phát sinh qua: "Bọn họ chạy trốn!"
Lúc này, những thành viên còn lại của tiểu đội cũng đều đi đến, nhìn thấy cửa động khảm trên vách tường như một mãnh thú mở lớn miệng, khó thể tin nổi mà hô: "Thượng đế!"
Đây chính xác như thần tích do thượng đế sáng tạo ra.
Leopold hung hăng đấm lên mặt bàn, hắn không biết đám người Diệp Tố đào tẩu thế nào, nhưng thủ đoạn có thể khiến Benedict khiế sợ như vậy tất nhiên là vượt mức bình thường, hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, hạ mệnh lệnh liên tiếp, phái ra năm xe việt dã đuổi theo mười sáu người kia.
Bản thân hắn đương nhiên cũng nằm trong hàng ngũ đuổi bắt, khi hắn rời khỏi phòng chủ điều khiển, điểm đỏ đã vượt ra ngoài màn hình theo dõi, Diệp Tố Tiếu Thừa ít nhất đã chạy được 1000m.
Benedict cũng lập tức trở lại đại sảnh căn cứ, vội vàng gia nhập đội ngũ đuổi bắt, khi hắn ngồi vào ghế phụ, lập tức giải thích cho Leopold tình huống vừa rồi, hắn gian nan mà nuốt một ngụm nước miếng mới nói: "Bọn họ thế nhưng đào một đường hầm trong băng!"
"Đào?" Leopold thập phần bất mãn với động từ này.
Benedict: "Tha thứ ta không biết nên miêu tả thông đạo kia hình thành thế nào, nhưng ta nhìn thấy chính là như vậy, một đường hầm trống rỗng xuất hiện ở đó, để bọn họ rời khỏi căn cứ bằng sắt!"
Khi xe việt dã chạy đến cửa động bọn Diệp Tố bò ra, xe dừng lại, Leopold hạ cửa kính xe nhìn xuống, lúc này mới thấy rõ một mặt đường hầm kia, mặt cắt mượt mà kia căn bản không giống vũ khí sắc bén đào tạc ra, Diệp Tố Lý Hoằng Hậu bọn họ cũng không có khả năng đào được một đường hầm lớn như vậy, sông băng Nam cực không khoa trương mà nói, độ cứng cũng không khác sắt là mấy. Ngoài thủ đoạn hóa học, không có khả năng khác.
"Tiếp tục truy!" Leopold đóng cửa sổ xe, trên mặt đồng dạng xuất hiện biểu tình không thể tưởng tượng nổi.
"Không có khả năng!"
Một tiếng kêu thê lương vang lên ở phòng đông lạnh.
Tiến sĩ Miranda gặp quỷ mà nhìn chằm chằm đường hầm kia, mí mắc vốn dĩ vô thần sụp xuống phảng phất như bị thứ gì ngạnh sinh sinh mà chống lên, tròng mắt lồi ra trông vô cùng khủng bố.
Thủ vệ Benedict lưu lại nơi này, mấy người đứng bên cửa động, còn có mấy người mở ra đèn pha, chiếu vào trong đường hầm, ánh đèn không hề trở ngại mà chiếu xuyên qua, bậc thang băng sáng lập lánh, ánh đèn sáng ngời bị khối băng chiết xạ tản ra, tựa hồ trở nên mê mang ôn hòa, như từng đoàn ánh sáng nhu hòa phập phồng trên bậc thang đường hầm.
Làm những người tín giáo ở đâu đều có ảo giác cầu thang này có thể thông lên thiên đường mà nhìn thấy thượng đế.
Bọn họ chỉ biết chấn động, nhưng tiến sĩ Miranda nháy mắt nghĩ đến kỳ tích hóa học ẩn sau "thần tích", chất hóa học thần bí có thể nháy mắt hòa tan sông băng, cần nguyên lý gì? Cần những thành phần gì?
Miranda lại hét lên một tiếng: "Không có khả năng!" Điều này còn khiến nàng khó tiếp thu hơn nguyên tố ký sinh, cho nên nàng phát ra thanh âm lớn nhất tuổi già có thể.
Tiếng kêu của nàng khiến không ít người thấy lỗ tai không khỏe, đang muốn để trợ thủ đẩy nàng ra, thì đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt tiến sĩ Miranda vặn vẹo, đôi tay gắt gao che ngực, cả người run rẩy co rút, nếu không phải có quần áo chống lạnh thật dày chống đỡ, đã sớm lăn khỏi xe lăn.
"Mau đưa nàng tới bác sĩ! Nàng bị tắc nghẽn cơ tim!" Một người cao giọng hô, trợ thủ liền kinh hoảng mà lập tức đẩy tiến sĩ Miranda chạy ra ngoài.
Con đường an tĩnh thần kỳ trong phòng đông lạnh kia, lạnh băng mà quan sát hết thảy mọi việc phát sinh. Nó tựa như bậc thang lên thiên đàng, làm người nhìn thấy có thể tín ngưỡng thượng đế, cũng làm tiến sĩ Miranda nhìn thấy nó liền trực tiếp đi gặp thượng đế. (buồn cười vclin omg)
Xe việt dã không dám đi quá nhanh trên băng, mặt đất quá trơn, không cẩn thận liền dễ dàng khiến xe mất khống chế.
Bỗng nhiên, bọn họ nghe được một hồi thú rống, tài xế tức khắc giảm tốc độ vốn dĩ đã không nhanh xuống càng chậm hơn, Benedict nhanh chóng lấy ra một khẩu súng, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình dò xét hồng ngoại, mặt trên còn chưa dò xét được cái gì, chỉ có một mảnh sông băng trống trải.
"Là sói nam cực." Chỉ cần nghe thanh âm là bọn họ có thể phán đoán được giống loài, "Nghe thanh âm dường như đang vật lộn!"
Leopold lập tức phân phó tài xế: "Mau! Hướng phía thanh âm đi!"
Thời điểm này, có thể cùng sói nam cực oan gia ngõ hẹp ngoài đám Diệp Tố cũng không còn suy đoán nào khác. Lấy vũ lực bọn Diệp Tố, muốn vật lộn cùng sói nam cực không khác gì đi tìm chết, trừ bỏ Tiếu Thừa, không ai có thể sống sót người công kích của sói nam cực. Leopold không muốn bọn họ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thứ nhất nguyên tố ký sinh còn chưa được tróc ra, thứ hai vô pháp giải thích với phái chủ hòa cùng quốc gia những nhà khoa học này, càng quan trọng là, nếu nhóm người này xảy ra nguy hiểm, kia quả thực là tai nạn của nhân loại, thậm chí nói là tận thế cũng không quá, Leopold tuy rằng hành vi không tôn trọng bọn họ, nhưng trên tâm lý vẫn kính ngưỡng, hắn không muốn trở thành tội nhân của lịch sử.
Leopold chỉ có thể hy vọng bọn họ không gặp quá nhiều sói nam cực, Tiếu Thừa có thể tạm thời ngăn cản một lúc, đợi bọn họ tới.
Tài xế phát huy kỹ thuật điều khiển xe tối cao, người trên xe cũng đều lấy ra vũ khí, lên đạn đặt trên cửa sổ xe, tùy thời chuẩn bị chiến đấu.
Nhưng dần dần, bọn họ phát hiện một tia không thích hợp. Tiếng hô ngày càng gần, nhưng bọn họ chỉ nghe được tiếng sói nam cực kêu, lại không nghe thấy thanh âm con người. Ở băng nguyên trống trải, thanh âm hẳn có thể truyền rất xa...
Chẳng lẽ người đều đã......
Trong lòng mọi người đều nảy lên suy đoán tồi tệ, thực may, xe việt dã cách bầy sói càng lúc càng gần, khi người trên xe thấy rõ tình hình, đều trầm mặc đến quỷ dị, từng đợt rét lạnh sởn tóc gáy trực tiếp xuyên thủng trang phục phòng lạnh, trong bóng tối vô biên vô hạn, dưới hai ánh đèn pha chiếu xuống, một đám sói nam cực kia phảng phất như gặp sự kiện thần quái nào đó, thê lương mà tru lên.
Nửa thân thể chúng nó đều chìm trong sông băng, có cái lộ ra đầu, có cái lộ ra chân trước, nhưng vô luận thế nào, chúng nó đều bị băng vây gắt gao, nếu không phải đầu còn giãy giụa, còn phát ra tiếng kêu, sẽ khiến người cho rằng bầy sói này chỉ là món đồ chơi vải chưa hoàn thành.
Có mấy con sói tương đối gầy yếu đã không chịu nổi sông băng rét lạnh mà trực tiếp hôn mê.
Mọi người trong thùng xe hai mặt nhìn nhau, đều từ ánh mắt đối phương thấy ảnh ngược sợ hãi của mình. Tình huống hẳn là, một đám người trên đường chạy trốn gặp phải sói nam cực hung ác, bọn họ già già yếu yếu, nhưng một người cũng không hoảng loạn. Bọn họ bình tĩnh mà lấy ra một thứ — đám người Benedict còn vô pháp mà tưởng tượng ra bộ dạng thứ này, nhưng có thể nghĩ ra tác dụng của nó. Thứ này khiến băng dưới chân sói nam cực nháy mắt hóa thành một vũng nước, nhóm sói nam cực đều không thể phản kháng mà rơi xuống, sau nó nước bị đông lại, sói nam cực bị vây trong băng vĩnh viễn, cho đến lúc tử vong.
"Tiếp tục đi." Không biết qua bao lâu, Leopold mới lãnh đạm mà mở miệng, thanh âm hắn có một loại hiềm nghi giả vờ trấn định. Kỳ thật tất cả những người đang ngồi ở đây đều có thể tưởng tượng ra, nếu loại đồ vật thần kỳ này có thể đối phó sói nam cực, cũng có thể đồng dạng đối phó mình. Hành động đuổi bắt của bọn họ, chỉ sợ cũng không thuận buồm xuôi gió như vậy.
Xe việt dã vòng qua bầy sói nam cực, yên lặng tiến về phía trước trong màn đêm.
Bỗng nhiên có người cảm khái một tiếng: "Nhà khoa học mới là đám người đáng sợ nhất thế giới." Từ bom nguyên tử đến thuốc phiện, đều ra đời từ tay đám nhà khoa học.
Nhưng bọn hắn cũng không nên quên, nguyên nhân xe việt dã bọn họ đang ngồi có thể chạy; cũng không nên xem nhẹ, Diệp Tố bọn họ phát minh Dung băng dịch, chỉ vì chạy trốn. Năm đó Nobel phát minh thuốc nổ uy lực thật lớn, cũng tuyệt đối không phải để nhân loại giết hại lẫn nhau; Hahn và Strassmann phát hiện ra phân hạch hạt nhân, trở thành khởi nguyên của đạn hạt nhân, nhưng mục đích của bọn hắn xuất phát từ tò mò cùng thành kính với khoa học.
Tiếu Thừa dẫn theo đám Lý Hoằng trên sông băng, chạy như điên về một phía, đây là phương hướng hắn đã ước định tốt cùng đồng bạn; bọn họ khi thu được tin tức sẽ lập tức thẳng hướng tới nơi này tìm.
Nhưng có quá nhiều người già, căn bản không chạy đua được với xe việt dã của Leopold. Cuối cùng, đèn xe vẫn thẳng tắp chiếu lên người bọn họ, bất quá, bọn họ thực mau phát hiện, Leopold đuổi theo cũng không tức hộc máu mà gầm xe vây quanh bọn họ, tựa hồ kiêng kị thứ gì.
Tiếu Thừa thực mau liền ý thức được Leopold cố kỵ, bước lên phía trước, giằng co cùng mấy xe việt dã, đồng thời giơ một bàn tay lên, để mọi người trong xe nhìn thấy tay hắn cầm một thứ. — Nhất định là đồ vật thần kỳ kia!
Tác giả :
Diệp Trần Niên