Thủy Nhân Duyên
Chương 22
Đầu ngón tay mềm mại tại trên ngực xoa vài vòng.
Mái tóc đen dài như thác chảy trên cổ.
Mùi thơm lạ lùng vờn quanh.
Tâm tư Vân Đạm Tình cũng không ở trên người nữ nhân phong tình vạn chủng trước mắt.
Hắn đẩy nàng ra, ngồi xuống mặc quần áo.
Muốn rời Trường An, nhưng lại không thể. Những nguyên nhân trong đó, hắn suy nghĩ vạn điều, cuối cùng phát hiện đều là lấy cớ.
Hắn không hề để ý tới sinh ý, mỗi ngày thất hồn lạc phách bồi hồi nhớ lại những ngày cùng Khê Nếu đi qua ngã tư đường.
Nguyên lai có những chuyện là không thể thay thế. Chi mà hạnh, thất chi bất hạnh.
Ngõ nhỏ trước tửu lâu là những tiểu thương, bọn họ hoàn toàn không biết gì cả, lại yêu thích soi mói chuyện trong cung.
Đạm Tình nghe được thái tử thoả thuê mãn nguyện, nhật lí vạn ký, cả ngày bất diệc nhạc hồ.
Nguyên lai chịu đủ khổ tương tư chỉ có một mình hắn sao?
Sau cái tát tay đó là lấy đi toàn bộ hạnh phúc của hắn.
Hắn hung hăng đối với bức tường ra quyền, thẳng đến hai tay đầy máu tươi, vẫn như cũ không cảm thấy đau.
Chung quanh đột nhiên ồn ào, mọi người chen chúc đến phố nam.
“Có người nháo sự!”
“Nghe nói công tử Mộc gia dùng danh nghĩa của nhị hoàng tử làm xằng làm bậy đã bị người chỉnh thật thảm!”
“Đối phương là một cô nương xinh đẹp như thiên tiên, thật sự sảng khoái!”
Đạm Tình trong lòng vừa động. Chỉ cần có là chuyện liên quan đến hoàng thất, đều giống như thủy triều trào dâng trong lòng hắn. Hắn yên lặng theo đuôi quần chúng, hướng trung tâm của huyên náo mà đi.
Là hắn! dù là một thân nữ trang, mặt mày đã tỉ mỉ dịch dung, nhưng là Đạm Tình tuyệt đối sẽ không nhận sai. Khê Nhược. Khê Nhược e lệ. Khê Nhược vi uấn. Khê Nhược oán trách. Khê Nhược tự tin. Khê Nhược bướng bỉnh. Khê Nhược bi thương. Khê Nhược lãnh đạm…… những biểu tình từ đáng yêu đến đáng thương đều rành mạch hiện ra.
Đạm Tình sững sờ, trong cơ thể có một khối chuyển động như điện lưu từ bàn tay cho đến đại não, từng tế bào trên người đều kêu la tưởng niệm Khê Nhược.
Khê Nhược giống như cũng phát hiện hắn, ánh mắt vừa mê hoặc vừa vui vẻ.
Ngăn không được tình yêu Đạm Tình đem mọi băn khoăn dập nát. Quản cái gì huynh đệ tình cừu. Hắn thương Khê Nhược!
Hắn liều lĩnh đẩy những người trước mắt ra, muốn trong giây phút đó ôm chặt Khê Nhược vào lòng vĩnh viễn không buông tay.
Nếu Khê Nhược tìm cớ trốn tránh, hắn sẽ hảo hảo mà hôn trừng phạt cho tới khi hắn chịu thua mới thôi!
Khê Nhược, chờ ta, nơi nào cũng không cần đi, không cần sợ hãi…… Ta không bao giờ để kẻ nào thương tổn tới ngươi.
Khoảng cách càng ngày càng gần.
Mắt thấy hắn ngay trước mặt, Đạm Tình lại đột nhiên bị người điểm huyệt nói.
“Thiếu chủ, thứ ta vô lễ.”
Đạm Tình cười khổ, phụ thân luôn luôn xuất hiện ở thời điểm không nên xuất hiện, đem cuộc sống của hắn làm cho hỏng bét.
Vân Nguyệt Khai đang ở khách điếm đơn sơ cười khanh khách chờ hắn.
“Đạm Tình, gần đây khí sắc ngươi không tốt, sao lại thế này?”
“Phụ thân, không cần đùa.” Đạm Tình đau lòng nói, “Ta còn chưa có thể làm gì.”
“Không cần gọi ta là phụ thân. Ngươi không phải đã biết thân phận mình sao, ta không đảm đương nổi.”
“Phụ thân, chẳng lẽ ta cũng là một phần trong kế hoạch của ngươi?” Đạm Tình cắn môi.
“Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta vì nương của ngươi báo thù là có gì không ổn sao?” Vân Nguyệt Khai giải huyệt cho Đạm Tình, “Ngươi vốn hẳn là phải hảo hảo phối hợp mới đúng.” Ngụ ý, hạ độc chính là vì Đạm Tình không phối hợp, giống như là đánh vào mông của tiểu hài tử quậy phá.
“Sự tình đã qua!”
“Đúng vậy. Nhưng là ta nhưng không có biện pháp quên. Đây là cuộc sống của ta!” Vân Nguyệt Khai dùng ngón tay thon dài nâng cằm của Đạm Tình lên, “Tình nhi, ngươi nhẫn tâm giẫm lên tâm nguyện duy nhất của ta sao?”
Đạm Tình đẩy tay hắn ra: “Cha, cho dù như vậy, cừu của nương ta có thể tự tay báo, cầu ngươi không cần tiếp tục nhúng tay!”
Vân Nguyệt Khai giận dữ phất tay: “Sợ là ngươi đã bị hồ ly tinh kia làm cho thần hồn điên đảo, đã sớm quên sứ mệnh của mình!”
“Cha, chuyện này không liên quan đến Khê Nhược.”
“Chỉ cần ngươi vẫn xem ta là cha, nếu còn theo tên tiện nhân đó. Hắn nhất định sẽ chết ở trong cung.”
“Có ý tứ gì?” Đạm Tình thần kinh căng thẳng.
“Hắn cùng vài tên huynh đệ của hắn sẽ không kiêu ngạo được lâu đâu.” Vân Nguyệt Khai cười nói, “Ngươi nếu luyến tiếc động thủ, cứ đến Di Tình cung chờ xem diễn, như thế nào?”
“Cha, ngươi cùng bọn họ cấu kết?”
“Không phải cấu kết, lấy năng lực của bọn họ, chỉ xứng đáng bị ta lợi dụng.”
“Ngươi sai nhiều lắm.” Đạm Tình dứt lời quay người đi, “Cậu.”
Mái tóc đen dài như thác chảy trên cổ.
Mùi thơm lạ lùng vờn quanh.
Tâm tư Vân Đạm Tình cũng không ở trên người nữ nhân phong tình vạn chủng trước mắt.
Hắn đẩy nàng ra, ngồi xuống mặc quần áo.
Muốn rời Trường An, nhưng lại không thể. Những nguyên nhân trong đó, hắn suy nghĩ vạn điều, cuối cùng phát hiện đều là lấy cớ.
Hắn không hề để ý tới sinh ý, mỗi ngày thất hồn lạc phách bồi hồi nhớ lại những ngày cùng Khê Nếu đi qua ngã tư đường.
Nguyên lai có những chuyện là không thể thay thế. Chi mà hạnh, thất chi bất hạnh.
Ngõ nhỏ trước tửu lâu là những tiểu thương, bọn họ hoàn toàn không biết gì cả, lại yêu thích soi mói chuyện trong cung.
Đạm Tình nghe được thái tử thoả thuê mãn nguyện, nhật lí vạn ký, cả ngày bất diệc nhạc hồ.
Nguyên lai chịu đủ khổ tương tư chỉ có một mình hắn sao?
Sau cái tát tay đó là lấy đi toàn bộ hạnh phúc của hắn.
Hắn hung hăng đối với bức tường ra quyền, thẳng đến hai tay đầy máu tươi, vẫn như cũ không cảm thấy đau.
Chung quanh đột nhiên ồn ào, mọi người chen chúc đến phố nam.
“Có người nháo sự!”
“Nghe nói công tử Mộc gia dùng danh nghĩa của nhị hoàng tử làm xằng làm bậy đã bị người chỉnh thật thảm!”
“Đối phương là một cô nương xinh đẹp như thiên tiên, thật sự sảng khoái!”
Đạm Tình trong lòng vừa động. Chỉ cần có là chuyện liên quan đến hoàng thất, đều giống như thủy triều trào dâng trong lòng hắn. Hắn yên lặng theo đuôi quần chúng, hướng trung tâm của huyên náo mà đi.
Là hắn! dù là một thân nữ trang, mặt mày đã tỉ mỉ dịch dung, nhưng là Đạm Tình tuyệt đối sẽ không nhận sai. Khê Nhược. Khê Nhược e lệ. Khê Nhược vi uấn. Khê Nhược oán trách. Khê Nhược tự tin. Khê Nhược bướng bỉnh. Khê Nhược bi thương. Khê Nhược lãnh đạm…… những biểu tình từ đáng yêu đến đáng thương đều rành mạch hiện ra.
Đạm Tình sững sờ, trong cơ thể có một khối chuyển động như điện lưu từ bàn tay cho đến đại não, từng tế bào trên người đều kêu la tưởng niệm Khê Nhược.
Khê Nhược giống như cũng phát hiện hắn, ánh mắt vừa mê hoặc vừa vui vẻ.
Ngăn không được tình yêu Đạm Tình đem mọi băn khoăn dập nát. Quản cái gì huynh đệ tình cừu. Hắn thương Khê Nhược!
Hắn liều lĩnh đẩy những người trước mắt ra, muốn trong giây phút đó ôm chặt Khê Nhược vào lòng vĩnh viễn không buông tay.
Nếu Khê Nhược tìm cớ trốn tránh, hắn sẽ hảo hảo mà hôn trừng phạt cho tới khi hắn chịu thua mới thôi!
Khê Nhược, chờ ta, nơi nào cũng không cần đi, không cần sợ hãi…… Ta không bao giờ để kẻ nào thương tổn tới ngươi.
Khoảng cách càng ngày càng gần.
Mắt thấy hắn ngay trước mặt, Đạm Tình lại đột nhiên bị người điểm huyệt nói.
“Thiếu chủ, thứ ta vô lễ.”
Đạm Tình cười khổ, phụ thân luôn luôn xuất hiện ở thời điểm không nên xuất hiện, đem cuộc sống của hắn làm cho hỏng bét.
Vân Nguyệt Khai đang ở khách điếm đơn sơ cười khanh khách chờ hắn.
“Đạm Tình, gần đây khí sắc ngươi không tốt, sao lại thế này?”
“Phụ thân, không cần đùa.” Đạm Tình đau lòng nói, “Ta còn chưa có thể làm gì.”
“Không cần gọi ta là phụ thân. Ngươi không phải đã biết thân phận mình sao, ta không đảm đương nổi.”
“Phụ thân, chẳng lẽ ta cũng là một phần trong kế hoạch của ngươi?” Đạm Tình cắn môi.
“Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta vì nương của ngươi báo thù là có gì không ổn sao?” Vân Nguyệt Khai giải huyệt cho Đạm Tình, “Ngươi vốn hẳn là phải hảo hảo phối hợp mới đúng.” Ngụ ý, hạ độc chính là vì Đạm Tình không phối hợp, giống như là đánh vào mông của tiểu hài tử quậy phá.
“Sự tình đã qua!”
“Đúng vậy. Nhưng là ta nhưng không có biện pháp quên. Đây là cuộc sống của ta!” Vân Nguyệt Khai dùng ngón tay thon dài nâng cằm của Đạm Tình lên, “Tình nhi, ngươi nhẫn tâm giẫm lên tâm nguyện duy nhất của ta sao?”
Đạm Tình đẩy tay hắn ra: “Cha, cho dù như vậy, cừu của nương ta có thể tự tay báo, cầu ngươi không cần tiếp tục nhúng tay!”
Vân Nguyệt Khai giận dữ phất tay: “Sợ là ngươi đã bị hồ ly tinh kia làm cho thần hồn điên đảo, đã sớm quên sứ mệnh của mình!”
“Cha, chuyện này không liên quan đến Khê Nhược.”
“Chỉ cần ngươi vẫn xem ta là cha, nếu còn theo tên tiện nhân đó. Hắn nhất định sẽ chết ở trong cung.”
“Có ý tứ gì?” Đạm Tình thần kinh căng thẳng.
“Hắn cùng vài tên huynh đệ của hắn sẽ không kiêu ngạo được lâu đâu.” Vân Nguyệt Khai cười nói, “Ngươi nếu luyến tiếc động thủ, cứ đến Di Tình cung chờ xem diễn, như thế nào?”
“Cha, ngươi cùng bọn họ cấu kết?”
“Không phải cấu kết, lấy năng lực của bọn họ, chỉ xứng đáng bị ta lợi dụng.”
“Ngươi sai nhiều lắm.” Đạm Tình dứt lời quay người đi, “Cậu.”
Tác giả :
Phong Ẩm