Thủy Nhân Duyên
Chương 20
Chu Minh Vũ từ lúc đến thái tử điện một bụng hỏa không thể nào phát tiết, vì thế cho lui người, một mình ở hoa viên đối với cây cỏ cùng đá quý ra đòn.
Nhưng là môt chút không có tác dụng, tức giận chỉ tăng không giảm, hắn đang muốn kêu tiểu thái giám lại đây chịu mấy đá, đột nhiên trước mắt sáng ngời, một nữ tử yêu diễm hướng bên này đi tới.
Không phải thái tử phi sao? Chu Minh Vũ xấu xa cười, tiến lên ân cần thăm hỏi: “Đệ muội.”
“Đại ca.” Thái tử phi nhìn thấy khuôn mặt thanh tú cử chỉ ân cần của nam tử, hồn phách đã sớm bay đi, thanh thanh giọng nói.
“Ngươi giống như có tâm sự?” Chu Minh Vũ làm bộ như quan tâm.
Thái tử phi chu cái miệng nhỏ nhắn, nước mắt như hạt châu lập tức sẽ rơi xuống.
Chu Minh Vũ xem bốn bề vắng lặng, liền trực tiếp dùng tay áo của chính mình lau mặt của thái tử phi: “Đang êm đẹp mà khóc cái gì? Ta sợ nhất mỹ nhân náo loạn.”
Nói chưa dứt lời, vừa nói, thái tử phi cả người dựa lên người Chu Minh Vũ loạn cọ, một phen nước mắt nước mũi khóc lớn: “Vẫn là đại ca hiểu được ta đau lòng, Chu Tiến, Chu Nguyên cũng không phải là người tốt!”
Thật sự là không có đầu óc. Chu Minh Vũ vẫn hoài nghi thái tử phi cùng nhị hoàng tử Chu Nguyên âm thầm có liên quan, gả cho thái tử là vì nghiệm minh lại thân thể của Chu Tiến. Hiện tại thì ngược lại, còn chưa có bức cung nàng đã nói ra toàn bộ. Vốn chính mình còn muốn cùng nàng mây mưa một phen, bất quá nhìn lại tình huống hiện tại, loại này nữ nhân ngu ngốc này vẫn là không nên chạm tới.
Chu Minh Vũ cười cười giữ khoảng cách với nàng: “Ngũ đệ đối với ngươi không tốt sao?”
Thái tử phi căm giận nói: “Hắn một chút cũng không quan tâm ta. Gả cho hắn cũng giống như không gả. Ta thế nào lại tạo nghiệt như vậy.” Dứt lời lại che mặt mà khóc.
Chu Minh Vũ mừng thầm không thôi, nghĩ rằng có thể nắm lấy nhược điểm này của thái tử, tiểu tử, ngươi ngoan ngoãn chờ xuống đài đi.
“Đại ca, ta thật là không có mị lực sao?” Thái tử phi trừng mắt tự tạo một bộ dạng thuần khiết không tỳ vết, làm bộ lơ đãng rớt vạt có lộ ra một khoảng cổ, “Hôm nay thật là nóng.”
Thủ đoạn câu dẫn cũng quá ra vẻ đi -__-///
Chu Minh Vũ cơ thể như muốn co rút lại: “Đệ muội như vậy, tự nhiên là mị lực vô địch.”
Thái tử phi say mê đến càng gần, híp mắt phóng điện: “Đại ca nói như vậy, ta thật sự rất vui vẻ a!”
Chu Minh Vũ nhìn bộ mặt không ngừng phóng đại trước mắt, sau lưng lại ra một thân mồ hôi lạnh: “Đúng rồi, ta còn có hẹn. Thất lễ, đệ muội.” Dứt lời hốt hoảng đào tẩu.
Thái tử phi tức giận đến dậm chân, oán hận nói: “Họ Chu không có một ai tốt!” Sau đó phẫn nộ quay đầu đi tìm Chu Nguyên thông báo tình huống.
Nha đầu của Chu Nguyên từ xa xa trong thấy thái tử phi, vội vàng chạy tới thông báo.
Lừa giận của thái tử phi đã lên tới đầu, nghĩ Chu Nguyên cũng thật giỏi, nhất định là có nữ nhân khác, vì thế nổi giận đùng đùng đuổi vài nha đầu nhanh chóng đi tới.
“Chu Nguyên, ngươi sau lưng ta đang làm cái chuyện tốt gì!” Nàng đẩy cửa ra kêu to.
“Thái tử phi có việc gì sao?” Chu Nguyên trong lòng sinh ra một trăm hối hận, hắn có dự cảm sớm hay muộn sẽ bị nữ nhân này hại chết.
“Chu Nguyên, ngươi đừng loàm bộ dạng này với ta! Làm bộ như không biết? Ta lập tức nói cho thái tử, đứa nhỏ trong bụng ta là của ai!” Thái tử phi đang muốn tiếp tục nói, ánh mắt lại bị vị mỹ nam tử bên người Chu Nguyên hấp dẫn, “Vị này là……”
Chu Nguyên nói: “Thái tử phi đã mệt rồi, tiễn khách!” Lập tức ý bảo hạ nhân đem nàng đi.
Thái tử phi lung tung giãy dụa, kêu to: “Chu Nguyên, ngươi vương bát đản!”
Chu Nguyên đi đến bên người nàng thấp giọng nói: “Ngươi phải chú ý thân phận của chính mình, tùy tiện nói, không riêng gì ngươi mà đầu của ta cũng khó giữ được. Cả nhà ngươi sẽ không còn một ngọn cỏ nào!”
Thái tử phi lập tức ngậm miệng.
“Ta có chuyện quan trọng muốn nói. Ngày mai giờ tý gặp sau hoa viên linh lăng đình.” Chu Nguyên qua loa vài câu sau đó gắt gao đóng cửa lại, đối với người trong phòng cười xin lỗi, “Chúng ta tiếp tục nói chuyện lúc nãy.”
“Nữ nhân này, ngươi không thể để nàng sống.”
“Nhưng là nàng có hài tử của ta.”
“Ngươi thật sự nghĩ có thể tiếp tục sao, cho đứa nhỏ của mình làm Hoàng Thượng?”
“Ta luận võ không bằng lục đệ, luận văn không bằng thái tử, thật sự không có phần thắng.” Chu Nguyên nói, “Nếu không biết giới tính thật của Chu Tiến, ta cũng không dám đưa lại người ít hiểu biết này tiến cung làm tổn hại ta.”
“Ngươi cho là việc này có thể làm khó Chu Tiến sao, dựa vào nàng? Ngươi cũng biết hiện tại thái tử rất có thể là nữ phẫn nam trang?”
“Chỉ giáo cho?” Chu Nguyên cứng họng.
“Ta hoài nghi huynh trưởng của Chu Tiến là Phù Nhật đã bị chu Quân Tắc mang vào cung. Hiện tại thái tử là Phù Nhật” Vân Nguyệt Khai nói.
Nhưng là môt chút không có tác dụng, tức giận chỉ tăng không giảm, hắn đang muốn kêu tiểu thái giám lại đây chịu mấy đá, đột nhiên trước mắt sáng ngời, một nữ tử yêu diễm hướng bên này đi tới.
Không phải thái tử phi sao? Chu Minh Vũ xấu xa cười, tiến lên ân cần thăm hỏi: “Đệ muội.”
“Đại ca.” Thái tử phi nhìn thấy khuôn mặt thanh tú cử chỉ ân cần của nam tử, hồn phách đã sớm bay đi, thanh thanh giọng nói.
“Ngươi giống như có tâm sự?” Chu Minh Vũ làm bộ như quan tâm.
Thái tử phi chu cái miệng nhỏ nhắn, nước mắt như hạt châu lập tức sẽ rơi xuống.
Chu Minh Vũ xem bốn bề vắng lặng, liền trực tiếp dùng tay áo của chính mình lau mặt của thái tử phi: “Đang êm đẹp mà khóc cái gì? Ta sợ nhất mỹ nhân náo loạn.”
Nói chưa dứt lời, vừa nói, thái tử phi cả người dựa lên người Chu Minh Vũ loạn cọ, một phen nước mắt nước mũi khóc lớn: “Vẫn là đại ca hiểu được ta đau lòng, Chu Tiến, Chu Nguyên cũng không phải là người tốt!”
Thật sự là không có đầu óc. Chu Minh Vũ vẫn hoài nghi thái tử phi cùng nhị hoàng tử Chu Nguyên âm thầm có liên quan, gả cho thái tử là vì nghiệm minh lại thân thể của Chu Tiến. Hiện tại thì ngược lại, còn chưa có bức cung nàng đã nói ra toàn bộ. Vốn chính mình còn muốn cùng nàng mây mưa một phen, bất quá nhìn lại tình huống hiện tại, loại này nữ nhân ngu ngốc này vẫn là không nên chạm tới.
Chu Minh Vũ cười cười giữ khoảng cách với nàng: “Ngũ đệ đối với ngươi không tốt sao?”
Thái tử phi căm giận nói: “Hắn một chút cũng không quan tâm ta. Gả cho hắn cũng giống như không gả. Ta thế nào lại tạo nghiệt như vậy.” Dứt lời lại che mặt mà khóc.
Chu Minh Vũ mừng thầm không thôi, nghĩ rằng có thể nắm lấy nhược điểm này của thái tử, tiểu tử, ngươi ngoan ngoãn chờ xuống đài đi.
“Đại ca, ta thật là không có mị lực sao?” Thái tử phi trừng mắt tự tạo một bộ dạng thuần khiết không tỳ vết, làm bộ lơ đãng rớt vạt có lộ ra một khoảng cổ, “Hôm nay thật là nóng.”
Thủ đoạn câu dẫn cũng quá ra vẻ đi -__-///
Chu Minh Vũ cơ thể như muốn co rút lại: “Đệ muội như vậy, tự nhiên là mị lực vô địch.”
Thái tử phi say mê đến càng gần, híp mắt phóng điện: “Đại ca nói như vậy, ta thật sự rất vui vẻ a!”
Chu Minh Vũ nhìn bộ mặt không ngừng phóng đại trước mắt, sau lưng lại ra một thân mồ hôi lạnh: “Đúng rồi, ta còn có hẹn. Thất lễ, đệ muội.” Dứt lời hốt hoảng đào tẩu.
Thái tử phi tức giận đến dậm chân, oán hận nói: “Họ Chu không có một ai tốt!” Sau đó phẫn nộ quay đầu đi tìm Chu Nguyên thông báo tình huống.
Nha đầu của Chu Nguyên từ xa xa trong thấy thái tử phi, vội vàng chạy tới thông báo.
Lừa giận của thái tử phi đã lên tới đầu, nghĩ Chu Nguyên cũng thật giỏi, nhất định là có nữ nhân khác, vì thế nổi giận đùng đùng đuổi vài nha đầu nhanh chóng đi tới.
“Chu Nguyên, ngươi sau lưng ta đang làm cái chuyện tốt gì!” Nàng đẩy cửa ra kêu to.
“Thái tử phi có việc gì sao?” Chu Nguyên trong lòng sinh ra một trăm hối hận, hắn có dự cảm sớm hay muộn sẽ bị nữ nhân này hại chết.
“Chu Nguyên, ngươi đừng loàm bộ dạng này với ta! Làm bộ như không biết? Ta lập tức nói cho thái tử, đứa nhỏ trong bụng ta là của ai!” Thái tử phi đang muốn tiếp tục nói, ánh mắt lại bị vị mỹ nam tử bên người Chu Nguyên hấp dẫn, “Vị này là……”
Chu Nguyên nói: “Thái tử phi đã mệt rồi, tiễn khách!” Lập tức ý bảo hạ nhân đem nàng đi.
Thái tử phi lung tung giãy dụa, kêu to: “Chu Nguyên, ngươi vương bát đản!”
Chu Nguyên đi đến bên người nàng thấp giọng nói: “Ngươi phải chú ý thân phận của chính mình, tùy tiện nói, không riêng gì ngươi mà đầu của ta cũng khó giữ được. Cả nhà ngươi sẽ không còn một ngọn cỏ nào!”
Thái tử phi lập tức ngậm miệng.
“Ta có chuyện quan trọng muốn nói. Ngày mai giờ tý gặp sau hoa viên linh lăng đình.” Chu Nguyên qua loa vài câu sau đó gắt gao đóng cửa lại, đối với người trong phòng cười xin lỗi, “Chúng ta tiếp tục nói chuyện lúc nãy.”
“Nữ nhân này, ngươi không thể để nàng sống.”
“Nhưng là nàng có hài tử của ta.”
“Ngươi thật sự nghĩ có thể tiếp tục sao, cho đứa nhỏ của mình làm Hoàng Thượng?”
“Ta luận võ không bằng lục đệ, luận văn không bằng thái tử, thật sự không có phần thắng.” Chu Nguyên nói, “Nếu không biết giới tính thật của Chu Tiến, ta cũng không dám đưa lại người ít hiểu biết này tiến cung làm tổn hại ta.”
“Ngươi cho là việc này có thể làm khó Chu Tiến sao, dựa vào nàng? Ngươi cũng biết hiện tại thái tử rất có thể là nữ phẫn nam trang?”
“Chỉ giáo cho?” Chu Nguyên cứng họng.
“Ta hoài nghi huynh trưởng của Chu Tiến là Phù Nhật đã bị chu Quân Tắc mang vào cung. Hiện tại thái tử là Phù Nhật” Vân Nguyệt Khai nói.
Tác giả :
Phong Ẩm