Thùy Khả Tương Y
Chương 19
“Dĩ Chân, em… tới đón anh…” Chu Tư Viễn thì thào.
“Không, tôi tới tiễn anh.” Dĩ Chân lạnh lùng nói.
“Tiễn anh…” Chu Tư Viễn vẫn chưa phân biệt được đâu là ảo giác đâu là thực tại, giữa sự sống và cái chết.
“Chu Tư Viễn, anh sắp chết rồi, nhưng tôi vẫn còn sống.” Giọng nói của Dĩ Chân không chứa đựng chút tình cảm nào.
Chu Tư Viễn chợt biến sắc: “Em… em không chết?
“Đúng vậy, tôi không chết. Lúc đó bệnh viêm dạ dày của tôi nặng đến mức thủng dạ dày. Anh Mạnh đưa tôi đi phẫu thuật, cấp cứu suốt một đêm mới coi như sống lại. Tôi không chết, nhưng đời này không muốn gặp lại anh nữa, cho nên mới lừa anh. Tôi vốn muốn về chăm sóc cho mẹ, nhưng đến bản thân còn lo chưa xong, đành phải nhờ anh Mạnh đến trôm nom bà ấy. Anh Mạnh thấy anh tìm đến cái chết mới bảo tôi viết một bức di thư cho anh. Dù không muốn nhưng tôi vẫn viết, coi như đã cứu anh một mạng rồi. Có điều anh cũng rất tận tâm, mẹ ở với anh khỏe mạnh hơn ở với tôi, anh cũng hiếu thuận hơn tôi nữa.” Dĩ Chân nở nụ cười trào phúng, Chu Tư Viễn nghe mà ngây dại.
“Dĩ Chân, em xấu quá. Em lừa anh, hai người hợp lại… lừa anh…” Giọng của Chu Tư Viễn vừa mệt mỏi vừa yếu ớt.
“Sao hả Chu Tư Viễn, mùi vị bị người khác hợp lại lừa dối mình có dễ chịu không?” Mặc dù Dĩ Chân từng nói kiếp này sẽ không còn quan hệ gì với người này, cũng sẽ không hận hắn nữa, nhưng khi nhắc tới những uất ức trước kia, anh vẫn cảm thấy phẫn nộ.
Chu Tư Viễn mỉm cười: “Em không chết, tốt quá rồi.”
Trái tim Dĩ Chân hơi mềm đi, tuy giọng điệu của anh vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng mơ hồ lộ ra một chút quan tâm: “Rốt cuộc anh bị bệnh gì?”
“Là một đinh nhọt ác tính bẩm sinh, không có cách chữa.” Chu Tư Viễn nói rất thản nhiên, hệt như đang nói chuyện của người khác.
Dĩ Chân vươn tay cởi áo Chu Tư Viễn ra, nói: “Để tôi xem.”
Mở áo ra, Dĩ Chân nhìn thấy một đường máu quỷ dị uốn khúc chiếm cứ lồng ngực trắng tuyết của Chu Tư Viễn. Anh hừ một tiếng, không chút thương tiếc lột luôn quần của hắn. Chu Tư Viễn hơi ngượng ngùng quay mặt đi. Dĩ Chân nhìn theo đường máu đó xuống phía dưới, đẩy thứ đang mềm nhũn của Chu Tư Viễn ra, phát hiện một cái đinh nhọt giống như quả anh đào mọc ở bắp đùi gần hạ bộ của hắn.
“Hừ… ra là thứ này.” Dĩ Chân đưa tay ấn vào.
Chu Tư Viễn khẽ kêu: “Đau… Thứ này là bẩm sinh, vốn không đau, nhưng từ lúc đường máu lan đến xương sườn thì bắt đầu đau đớn.”
“Là nhọt tơ hồng…”
“Em biết nó?” Chu Tư Viễn có chút kinh ngạc.
“Đúng vậy, không những biết mà tôi còn chữa được nữa.” Dĩ Chân mạnh miệng nói.
“Sao? Có thật không?” Một tia hi vọng sống khiến Chu Tư Viễn trở nên kích động. Hắn nắm lấy tay Dĩ Chân thật chặt.
Dĩ Chân rút tay ra: “Phải, hơn nữa còn rất đơn giản.” Anh nhìn thẳng vào mắt Chu Tư Viễn, nhìn vào khao khát cầu sinh trong đôi mắt hắn, nói rành mạch: “Cái nhọt tơ hồng này, chỉ cần còn một hơi thở là vẫn cứu được. Anh chỉ cần tuyệt tình tuyệt tính, đừng nghĩ đến những chuyện dơ bẩn xấu xa kia, cũng đừng tự đa tình hay trêu hoa ghẹo nguyệt. Lúc đó nghiệt căn này sẽ ngừng phát triển, tất nhiên là anh cũng không chết được.”
Nhìn biểu cảm trào phúng trên khuôn mặt Dĩ Chân, Chu Tư Viễn có chút muốn khóc. Hi vọng cuối cùng bị dập tắt rồi, hắn thở dài một tiếng: “Dĩ Chân, nếu như tuyệt tình được thì anh còn lâm vào tình cảnh ngày hôm nay sao? Thôi vậy, anh cũng không nghĩ là mình có thể sống tiếp. Anh… anh muốn cầu xin em một chuyện… Anh đã phạm quá nhiều sai lầm với em. Em… em có thể tha thứ cho anh không? Đừng tức giận, đừng… hận anh nữa được không? Bằng không anh… anh sẽ không an lòng ra đi…”
Nhìn đôi mắt đầy nước của Chu Tư Viễn, Dĩ Chân cười lạnh: “Anh cứ yên tâm đi đi. Tôi sẽ không giận anh, cũng sẽ không hận anh. Bởi vì, tôi không quen biết anh nữa, đương nhiên cũng chẳng có chuyện tha thứ hay không.”
“Cái gì?” Chu Tư Viễn không ngờ Dĩ Chân sẽ nói ra những lời làm tổn thương người khác như vậy, hắn rơi nước mắt, “Dĩ Chân, em đừng nói vậy mà. Em nói những lời này chi bằng nói oán anh hận anh, như vậy thì ít ra em vẫn còn nhớ đến anh…”
“Xin lỗi, tôi mệt mỏi rồi. Tôi không có dư thời gian và sức lực để tưởng nhớ anh.” Dĩ Chân thở hắt ra, “Anh Mạnh nói với tôi rằng anh cứ tưởng chết là có thể nhìn thấy tôi. Anh ấy không muốn để anh đến lúc ra đi vẫn còn bị lừa nên mới bảo tôi tới đây. Bây giờ nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành. Tôi nói cho anh biết, dù anh có chết thì cũng chẳng thể nào ở bên tôi được chứ đừng nói tới chuyện tôi còn sống. Dù tôi có thật sự chết đi thì linh hồn của tôi tro cốt của tôi cũng không muốn gặp lại anh nữa! Anh nhớ kĩ, đây không phải oán hận, không phải tức giận, cũng không phải không tha thứ, mà là, trái tim của tôi đã chết rồi.”
Dĩ Chân nói xong liền quay lưng đi ra cửa.
“Dĩ Chân, em đừng đi!” Chu Tư Viễn lăn ra khỏi giường, ngã nhào xuống đất. Cơn đau đớn trong lồng ngực lập tức cắn xé hắn.
“Tư Viễn!” Bình An gần như xông vào ôm lấy Chu Tư Viễn. Hắn rất nhẹ, một cô gái cũng có thể mang hắn đang nửa mê man trở về giường.
Nhìn Bình An ôm Chu Tư Viễn lên giường, Dĩ Chân nhếch khóe môi, nở một nụ cười lạnh lẽo.
“Dĩ Chân… em…” Mạnh Xuân Hiểu vốn muốn nhờ Dĩ Chân cho Chu Tư Viễn một chút quan tâm vào thời khắc cuối cùng, nào ngờ Dĩ Chân lại làm tổn thương Chu Tư Viễn một cách tuyệt tình như vậy. Trong lòng Mạnh Xuân Hiểu hơi hối hận, sớm biết thế này thì kêu Dĩ Chân trở lại dằn vặt Tư Viễn làm gì, chẳng bằng để cậu ấy yên ổn ra đi.
“Sao vậy anh Mạnh? Anh muốn đuổi em đi đúng không? Sau đó anh sẽ cứu anh ta chứ gì? Cất mánh khóe của các người lại đi. Các người tiếp tục diễn đi, anh ta thật sự sắp chết mà…”
Nhìn khuôn mặt tươi cười lạnh lùng của Dĩ Chân, trái tim Mạnh Xuân Hiểu cũng thấy nguội lạnh: “Cậu ấy đã đến nhiều bác sĩ rồi, không ai chữa được căn bệnh này cả. Anh không có năng lực, không cứu được cậu ấy.”
“Thật ư?” Dĩ Chân thầm hoài nghi, anh không muốn mắc sai lầm đơn giản.
Tiếng khóc của Bình An chợt lớn hơn: “Tư Viễn, Tư Viễn…”
Dĩ Chân thầm mắng: Chu Tư Viễn, nếu để tôi biết anh lừa tôi, tôi sẽ làm thịt anh! Anh vươn tay đẩy Bình An ra, đi tới trước mặt Chu Tư Viễn, bất ngờ giật xuống một lọn tóc của hắn.
“Em… em làm gì vậy? Cậu ấy sắp chết rồi! Em đừng chà đạp cậu ấy nữa…” Mạnh Xuân Hiểu ngăn cản Bình An đang đòi nhào tới, khó hiểu nhìn Dĩ Chân.
“Không lẽ cứu mạng anh ta còn phải nhổ tóc của em hay sao.” Dĩ Chân liếc nhìn Bình An, đanh giọng: “Anh Mạnh, anh dẫn cô gái đáng ghét kia ra ngoài đi, đi ra ngoài hết cho tôi.”
Bình An ra ngoài rồi, Dĩ Chân mới mở tấm chăn trên người Chu Tư Viễn ra, cởi quần áo của hắn rồi chọc chọc cái đinh nhọt kia. Thấy Chu Tư Viễn không nhúc nhích, anh thầm mắng: Lợn chết, bất tỉnh thật rồi à!
Dĩ Chân tách hai chân Chu Tư Viễn ra, lúc anh đang quấn lọn tóc lên cái nhọt của Chu Tư Viễn thì hắn chợt tỉnh lại.
“Em làm gì vậy Dĩ Chân…” Cơn đau đớn từ cái nhọt khiến hắn muốn khép chân lại.
“Cứu mạng anh.” Dĩ Chân lạnh nhạt nói.
“Em… thật sự biết cách chữa sao?”
“Nếu như tôi nói tôi chỉ có thể thử, anh có đồng ý để cho tôi thử không? Nhưng sẽ rất đau đấy, phải dùng tóc buộc cái nhọt của anh lại rồi kéo sống xuống, có chịu được không?” Giọng nói của Dĩ Chân chẳng có chút dịu dàng nào.
“Dĩ Chân… Anh vốn nghĩ rằng cuộc đời này rất vô nghĩa, nhưng đến khi anh nhìn thấy em rồi thì lại muốn sống. Em làm đi, nhưng mà… nếu như thất bại, có phải anh sẽ không thể sống tiếp không?”
“Có lẽ vậy.” Dĩ Chân cảm thấy phiền phức bởi sự dông dài của Chu Tư Viễn, anh nắm chặt tóc muốn bắt đầu.
“Khoan đã Dĩ Chân… anh… anh còn một câu muốn nói… Anh… rất yêu em…” Chu Tư Viễn lại rơi nước mắt.
Nghe hắn nói vậy, bàn tay Dĩ Chân khẽ run lên, trong lòng anh bỗng do dự. Lúc nhỏ, anh từng nghe ông ngoại kể về cái đinh nhọt này nhưng chưa thấy tận mắt bao giờ, lỡ như… Dĩ Chân duỗi tay ra, vuốt nhẹ lên bắp đùi Chu Tư Viễn hai cái, ấy vậy mà thứ kia của Chu Tư Viễn cũng co giật hai lần. Lửa giận của Dĩ Chân lập tức bùng lên: “Chu Tư Viễn, anh sắp thành người chết rồi, vậy mà còn có tâm địa gian giảo này!” Chu Tư Viễn cũng không biết sao lại như vậy, khuôn mặt vốn trắng bệch chợt đỏ lên. Chớp khoảnh khắc Chu Tư Viễn thất thần, Dĩ Chân siết chặt cái nhọt, nói: “Anh nhịn xuống…”
“A…” Chu Tư Viễn hét thảm một tiếng. Máu tươi bắn lên cả người Dĩ Chân…
“Tư Viễn!” Bình An và Mạnh Xuân Hiểu nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Chu Tư Viễn thì lập tức xông vào. Dĩ Chân thầm mắng: Cô gái đáng ghét này sao không có chút giáo dục nào vậy, anh ta còn đang trần như nhộng, cô chạy vào đây làm gì? Nhưng trên mặt anh không lộ ra vẻ gì khác thường, anh kéo nhanh tấm chăn qua, đè chặt lên vết thương của Chu Tư Viễn.
Chu Tư Viễn đã hoàn toàn mất đi hơi thở. Mạnh Xuân Hiểu kinh hoàng nhìn Dĩ Chân: “Cậu ấy… cậu ấy chết rồi…”
“Chắc vậy.” Dĩ Chân đi ra cửa.
“Lâm Dĩ Chân, em đứng lại!” Cuối cùng Mạnh Xuân Hiểu cũng nổi giận, cứ tưởng rằng Dĩ Chân có thể cứu Tư Viễn, nào ngờ lại khiến hắn trước khi chết còn phải đền tội.
Dĩ Chân quay đầu lại: “Em tới đây vốn là để đưa tiễn anh ta. Bây giờ anh ta chết rồi, không phải là chuyện rất bình thường sao?”
“Không phải! Dù có thế nào thì em cũng nên làm cậu ấy an tâm ra đi mới phải, em còn muốn dằn vặt cậu ấy làm gì…”
“Món nợ anh ta nợ em, em không cần nữa, bây giờ chỉ là đòi chút lãi thôi…” Nói rồi, Dĩ Chân mở cửa đi ra, để lại Mạnh Xuân Hiểu cùng Bình An ngơ ngác bên cạnh Chu Tư Viễn.
“Sếp Lâm, hợp đồng này cần anh kí ạ.”
Dĩ Chân nhận bản sơ thảo hợp đồng hợp tác, đọc qua một chút rồi ký tên. Cậu nhân viên đưa hợp đồng bỗng nở nụ cười.
“Cậu cười cái gì?” Dĩ Chân hỏi.
“Em cười là vì Việt Dạ của chúng ta ngày càng chính quy. Đầu tiên là anh Viễn không cho phép bọn em dùng thuốc, còn giúp mấy anh em từ chối khéo những người khách biến thái đó nữa. Sau đó là giám đốc Lâm anh làm cho Việt Dạ trở nên giống như một công ty lớn vậy.”
“Cậu muốn làm ngưu lang1 ở một quán rượu không có tôn nghiêm, hay muốn làm thành phần trí thức trong công ty lớn?” Lâm Dĩ Chân hỏi ngược lại.
1trai bao
“Ai muốn làm ngưu lang chứ…” Giọng của cậu nhân viên bỗng có chút thương tâm không muốn cho người khác biết.
Dĩ Chân cảm thấy xót xa, nghĩ đến Liên Hạnh, trái tim anh lại đau âm ỉ: “Vậy cậu ra ngoài chăm chỉ làm việc đi.”
Cậu nhân viên gật đầu đi ra.
Haiz… Dĩ Chân thở dài một hơi.
Sau hôm đi gặp Chu Tư Viễn, Mạnh Xuân Hiểu đến quán bar cảm ơn anh, nói cái nhọt đỏ của Chu Tư Viễn đã bị bong ra, toàn bộ đường máu trên cơ thể cũng biến mất. Thấy Mạnh Xuân Hiểu có vẻ thật sự không biết bệnh này, Dĩ Chân mới giải thích cho Mạnh Xuân Hiểu nghe. Thì ra, loại đinh nhọt trên người Chu Tư Viễn gọi là Thủ chính đinh, hoặc Giới tình đinh, là một loại bệnh ác tính cực kỳ hiếm gặp. Sau khi động tình động tính2, máu huyết tuần hoàn tăng nhanh, dưới cảm xúc vô cùng hưng phấn của cơ thể, độc của đinh nhọt sẽ khuếch tán theo hướng máu chảy về tim. Cuối cùng ác độc công tâm, không trị bỏ mình. Trong sách y học cổ xưa có ghi chép về loại bệnh này, nói dùng tóc người hoặc sữa mẹ là có thể trị được tận gốc.
2động tình (yêu), động tính (quan hệ tình dục)
Nghe Dĩ Chân nói xong, Mạnh Xuân Hiểu sững sờ: “Dĩ Chân, từ đâu mà em biết mấy thứ này?”
“Ông ngoại của em là lão Trung Y, bản thân em cũng xuất thân từ ngành Trung Văn, đọc hiểu mấy quyển sách cổ không phải việc khó. Mấy thứ này đương nhiên là những người học y thuật phương Tây như các anh khinh thường không quan tâm rồi.”
“Xấu hổ quá, Dĩ Chân. Anh học y cũng là thay đổi giữa chừng, lúc bắt đầu học thì đã mười tám mười chín tuổi rồi. Dù cũng được coi là theo học danh sư, nhưng sở trường của anh chỉ là xử lí ngoại thương của anh em trong bang mà thôi. Sau khi rời khỏi bang, anh thi đỗ được giấy phép, nhưng bàn về nguồn gốc của y thuật thì thật sự vẫn chưa thể tinh tường.” Tiếp xúc với Dĩ Chân lâu, Mạnh Xuân Hiểu cũng dần học được vẻ nho nhã.
Nhưng mà phiền phức cũng bắt đầu kéo đến.
Chu Tư Viễn dựa theo phương pháp Dĩ Chân chỉ cho Mạnh Xuân Hiểu, mỗi ngày đều dùng sữa mẹ tẩy rửa chỗ bị bệnh. Một tháng sau, nơi da thịt lúc trước phát triển khối nhọt đã lành thành một vết sẹo đỏ tươi, không còn cảm giác đau đớn khổ sở nữa.
Hôm nay, Dĩ Chân đang ngồi đọc sách trong văn phòng thì tiếng gõ cửa vang lên, Chu Tư Viễn đi vào.
Dĩ Chân lại đau đầu: “Gì vậy?”
“Anh… anh tới cảm ơn em.” Chu Tư Viễn nói xong thì ngồi xuống đối diện Dĩ Chân. Một cậu nhân viên bưng vào một chén trà, còn kêu một tiếng anh Viễn. Dĩ Chân buồn bực nghĩ, rõ ràng anh đã nói cậu ta là không được cho người này biết chỗ của anh, vậy mà cậu ta vừa thấy anh Viễn là chẳng nhớ tới lời dặn của giám đốc Lâm này nữa.
“Đã cảm ơn, sao còn chưa đi?” Dĩ Chân lạnh lùng nói.
“Dĩ Chân, đừng như vậy mà. Em không cảm thấy ông trời cho chúng ta có được ngày trùng phùng hôm nay là cho chúng ta duyên phận, để chúng ta bắt đầu một lần nữa sao?”
“Anh nghĩ vậy à? Anh có trí tưởng tượng phong phú quá. Đáng tiếc, tôi không hề nghĩ vậy.” Giọng nói của Dĩ Chân càng lạnh hơn.
“Nhưng dù sao em vẫn không bỏ mặc anh chết…” Trong giọng nói của Chu Tư Viễn đã chất chứa vài phần đau đớn.
“Đúng vậy, đến con kiến còn ham sống huống chi là người. Tôi chỉ coi anh là một người xa lạ, cũng không có hận anh oán anh nên mới cứu anh. Lúc trước anh đã chính thức nói lời chia tay với tôi, tôi với anh đã không còn bất cứ liên quan nào rồi, sau này anh đừng tới tìm tôi nữa.”
“Anh… anh rút lại lời nói của mình…”
“Chu Tư Viễn, hà cớ gì anh phải khổ như vậy? Anh có tiền, lại không xấu xí, ra ngoài tìm bừa ai đó là được. Bây giờ cái căn bệnh kiềm hãm anh kia đã được tôi chữa rồi, anh phải đang sung sướng thoải mái lắm chứ?” Dĩ Chân giễu cợt.
“Dĩ Chân, em hãy tin anh, ngoài em ra anh vốn không có người khác…”
“Câu này của anh dù là thật hay giả thì tôi cũng không quan tâm. Chu Tư Viễn, bây giờ anh ra ngoài cho tôi, hễ nhìn thấy anh là tôi lại nhớ đến rất nhiều chuyện không vui. Xin hãy… buông tha cho tôi đi.”
Chu Tư Viễn cảm nhận được báo ứng đã tới rồi. Sự lạnh lùng mà hắn đối xử với Dĩ Chân lúc đó hôm nay đều bị anh trả lại, giờ phút này hắn mới biết nghe những lời nói ấy khó chịu đến mức nào.
Chu Tư Viễn đứng lên, lẳng lặng đi ra phía cửa.
Tan làm, Dĩ Chân phát hiện Chu Tư Viễn vẫn đang ngồi uống rượu ở quầy bar. Vừa thấy anh đi ra, hắn lập tức tiến tới: “Dĩ Chân, anh… anh muốn nói chuyện với em.”
Dĩ Chân liếc nhìn Chu Tư Viễn: “Xin lỗi, tôi còn phải đi xã giao. Anh về đi.” Nói xong là đi thẳng ra cửa.
“Vậy, vậy ngày mai được không?”
“Sao anh dai sức quá vậy? Còn chưa khỏe hẳn đã chạy đến làm phiền người khác.” Dĩ Chân đẩy hắn ra, bỏ đi.
Buổi tối, Dĩ Chân cố ý chạy lòng vòng ngoài đường, đi xem phim rồi mới về nhà. Đó là căn nhà anh thuê lại, không ngờ Chu Tư Viễn lại theo đến tận đây.
“Dĩ Chân, em về rồi…” Nhìn Chu Tư Viễn chạy tới như cún con, Dĩ Chân mím chặt môi. Anh đẩy Chu Tư Viễn ra rồi tiếp tục bước đi, Chu Tư Viễn cũng đi theo sau anh.
“Chu Tư Viễn, anh về đi. Tôi thật sự rất mệt mỏi, tôi đã từng thề là sẽ không yêu anh nữa. Huống hồ, tôi không còn cảm giác gì với anh nữa rồi.”
“Dĩ Chân…”
Cửa đóng lại, Chu Tư Viễn ngơ ngác nhìn cánh cửa. Hắn đứng thêm chốc lát rồi cô đơn quay lưng đi.
Chớp mắt, một tháng đã trôi qua, Lâm Dĩ Chân cảm thấy hơi hối hận vì lúc đó đã cứu Chu Tư Viễn. Hắn thật sự quá đáng ghét, ngày nào cũng bám theo Dĩ Chân như âm hồn, còn vô trách nhiệm ném công ty cho Bình An và Mạnh Xuân Hiểu quản lý. Có phải hắn muốn Thịnh Thế sụp đổ mới hài lòng không? Người đàn ông này từ đầu tới cuối chẳng có trách nhiệm gì cả, khiến cho Lâm Dĩ Chân chướng mắt vô cùng.
Hôm nay, Dĩ Chân cùng các đồng nghiệp đi uống mấy ly, đến tối mới về. Từ đằng xa, anh lại thấy bóng dáng của Chu Tư Viễn.
“Dĩ Chân…” Chu Tư Viễn gọi anh.
Dĩ Chân theo men say đẩy hắn ra: “Chu Tư Viễn, tôi chịu đủ rồi! Anh nghĩ tôi không phải đàn ông hả? Anh nghĩ tôi không dám xử anh đúng không? Anh còn quấn lấy tôi nữa thì đừng có trách tôi không khách khí…”
Chu Tư Viễn đau lòng: Em như vậy với anh có coi là khách khí không? Nhưng hắn cũng biết mình nghiệp chướng nặng nề, cho nên không phản bác.
“Dĩ Chân, em uống rượu à? Dạ dày của em không khỏe, đừng uống rượu.”
“Anh quản được hả? Anh là gì của tôi? Nếu anh không làm phiền tôi thì tôi có đi uống rượu không? Con người của anh sao không có chút mặt mũi nào vậy? Tôi vứt bỏ anh rồi, mà sao vứt mãi không xong.”
“Dĩ Chân, đừng vậy mà em. Anh biết em đang oán trách anh lúc trước đối xử tệ bạc với em. Em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được, nhưng đừng bỏ mặc anh…”
“Chu Tư Viễn, anh có biết anh đóng vai tội nghiệp như thế này rất buồn nôn không? Những chuyện mà anh đã làm với tôi, anh muốn tôi trừng phạt anh sao đây? Hay tôi cũng tìm vài người tới làm nhục anh nhé? Hừ, anh nên nhanh chóng biến khỏi mắt tôi đi, đừng chọc tôi thêm ghét anh nữa!” Dĩ Chân nói xong liền đi tới cửa nhà.
Chu Tư Viễn lấy hết can đảm, nhào lên ôm lấy Dĩ Chân: “Dĩ Chân, em nói anh vô liêm sỉ cũng được, nói anh không biết xấu hổ cũng được, anh không muốn mất em lần nào nữa đâu! Từ giờ anh sẽ yêu thương em thật nhiều, sẽ không để em chịu bất cứ oan ức nào nữa…”
Dĩ Chân bắt đầu giãy giụa, nhưng Chu Tư Viễn lại ôm chặt không buông. Men rượu trong Dĩ Chân bùng lên, anh ra tay ngày càng nặng, không ngừng lấy cùi chỏ đánh vào ngực Chu Tư Viễn.
“Đánh đi Dĩ Chân, em cứ đánh anh một trận thoải mái đi, sau đó hãy để anh yêu em thật nhiều được không?”
“Đánh anh một trận là xong rồi sao? Anh nghĩ là… tôi đã phải chịu đựng những gì chứ…” Lâm Dĩ Chân phẫn nộ rồi, anh không vùng vẫy nữa, chỉ lăm lăm đi thẳng về phía cửa. Chu Tư Viễn vẫn bám trên người Dĩ Chân như dây leo.
Lúc mở được cửa nhà, Dĩ Chân hất mạnh Chu Tư Viễn ra sau: “Anh cút ngay cho tôi, tôi hận anh!”
Chu Tư Viễn lại đột nhiên bật dậy, tức thì vọt vào nhà. Dĩ Chân bị hắn chọc cho giận điên lên, càng hung hăng đánh hắn, nhưng Chu Tư Viễn thay vì tránh đòn thì lại đi đóng cửa trước.
Mặc cho Dĩ Chân còn đang ra sức đánh, Chu Tư Viễn nhào lên ôm lấy Dĩ Chân, hôn lên đôi môi anh.
“Tôi… hận anh…” Dĩ Chân mím chặt môi chống cự nụ hôn này. Chu Tư Viễn khổ sở đến chảy cả nước mắt, nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục hôn Dĩ Chân.
“A…” Đầu lưỡi của Chu Tư Viễn bị Dĩ Chân cắn, máu từ miệng hắn rỉ ra, chảy vào miệng Dĩ Chân đang bị ép mở. Mùi vị của máu tươi khiến men rượu trong thân thể Dĩ Chân như bị thiêu đốt.
“Chu Tư Viễn, anh lại dùng bạo lực với tôi!” Chu Tư Viễn bị Dĩ Chân tát ngã xuống giường. Đôi mắt Lâm Dĩ Chân như bị phẫn nộ nung đỏ, “Anh lại cưỡng hôn tôi, cuối cùng anh vẫn không chịu nổi đúng không? Anh lại muốn khi dễ tôi nữa chứ gì, hôm nay tôi sẽ cho anh biết cảm giác đó là như thế nào!”
‘Xoẹt’ một tiếng, quần áo của Chu Tư Viễn bị Dĩ Chân xé ra. Dĩ Chân, nếu có thể chuộc lại tội lỗi của anh, vậy thì làm đi… Chu Tư Viễn cam chịu nhắm hai mắt lại.
Tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi Dĩ Chân tiến vào, Chu Tư Viễn vẫn không kiềm được tiếng hét thảm. Không có bất kỳ âu yếm hay dạo đầu nào, tựa như một cây sắt nóng rực thúc thẳng vào cơ thể, cơn đau khiến nước mắt Chu Tư Viễn không ngừng chảy xuống. Dĩ Chân, thì ra là đau đến nhường này… Nghĩ đến những thống khổ mà Dĩ Chân phải chịu, trong lòng hắn còn thấy đau đớn hơn cả thể xác.
Cảnh tượng này khiến trái tim Dĩ Chân như bị dao đâm, tất thảy đau khổ và uất ức đều được giải phóng. Người đàn ông hơi gầy nằm bên dưới này chính là căn nguyên của mọi thống khổ mà anh phải chịu, sự dằn vặt của những tên côn đồ đó cùng nỗi nhục nhã mà người này ban cho anh đều đang liên tục kêu gào ở trong đầu, khiến anh dùng hết sức lực rong ruổi trên cơ thể hắn.
Chẳng biết qua bao lâu, đến lúc Dĩ Chân phát tiết xong mới phát hiện Chu Tư Viễn đã ngất đi từ lúc nào.
Dĩ Chân rút ra khỏi cơ thể Chu Tư Viễn, mất đi liên kết, máu tươi xử nam lập tức trào ra.
Thấy hạ thể của Chu Tư Viễn là một mảng thê thảm, Dĩ Chân cũng tỉnh rượu.
Mình đã làm gì thế này? Trong cơn say mình đã khiến anh ta…
Nhớ lại những đau đớn bản thân từng trải qua lúc ấy, thật sự không phải ai cũng có thể chịu đựng được, Dĩ Chân chỉ biết thở dài.
Xả nước bồn tắm xong, Dĩ Chân ôm Chu Tư Viễn vào. Dòng nước ấm áp khiến Chu Tư Viễn khẽ rên một tiếng, tơ máu nhàn nhạt dần nổi đầy trên mặt nước. Chu Tư Viễn tỉnh táo lại, lẩm bẩm: “Dĩ Chân… Xin lỗi em…”
Dĩ Chân sửng sốt, người nên nói xin lỗi là anh mới phải. Làm hắn ra như vậy, trong lòng anh cũng có một tia áy náy. Anh hơi mềm giọng nói: “Anh chịu khó một chút, tôi giúp anh lấy thứ bên trong ra, nếu không sẽ bị tiêu chảy.”
Lúc Dĩ Chân chạm vào vết nứt trong thớ thịt mềm mại của Chu Tư Viễn, trái tim anh run lên. Vết thương lớn thế này nhất định là rất đau, anh vô thức nhíu mày.
Vệ sinh cơ thể xong, Dĩ Chân ôm Chu Tư Viễn đi ra, phát hiện hắn lại ngất rồi. Bôi thuốc kỹ lưỡng cho Chu Tư Viễn, đắp kín chăn cho hắn, anh chợt nhận ra A Viễn hôm qua chịu cường bạo nên bây giờ có hơi sốt, bèn đắp lên trán hắn một túi chườm nhỏ.
Làm xong mọi chuyện, Dĩ Chân tắt đèn, ra phòng khách ngủ. Trong bóng tối, Chu Tư Viễn mở mắt ra. Hắn khóc. Sau khi bản thân trải qua mới biết cảm giác đó đau đến thế nào, dường như ngay cả khi Dĩ Chân chữa bệnh cho hắn cũng không đau đớn đến vậy. Cơn đau khi chữa bệnh chỉ ngắn ngủi thoáng qua, còn nỗi thống khổ này lại kéo dài liên tục không ngừng, đó là một cảm giác đau đớn không thể trốn chạy. Dĩ Chân yêu dấu của hắn đã vượt qua nó bằng cách nào…
Sáng sớm hôm sau, Dĩ Chân muốn kiểm tra tình trạng của Chu Tư Viễn. Anh gõ cửa phòng, nhưng bên trong không có tiếng trả lời.
Dĩ Chân đi vào, phát hiện trong phòng không có ai cả.
Nhìn thấy trên tủ đầu giường có một tờ giấy, Dĩ Chân cầm lên xem, là của Chu Tư Viễn viết cho anh.
Dĩ Chân:
Cuối cùng anh cũng hiểu được tội lỗi của anh là không thể tha thứ đến cỡ nào. Tất cả những gì em phải chịu đựng vốn là chuyện không cách nào chịu đựng được, vậy mà anh còn tàn nhẫn muốn em tha thứ cho anh, còn muốn em ở bên tên hung thủ là anh này nữa.
Dĩ Chân, xin lỗi em. Anh sẽ không bao giờ tới quấy rầy cuộc sống của em nữa, dù rằng anh vẫn sẽ tiếp tục yêu em, nhưng anh thật sự không còn mặt mũi nào để đối mặt với em.
Nếu như quên anh có thể giúp em xóa đi tất cả đau khổ trong quá khứ, vậy thì em hãy quên anh đi.
A Viễn hổ thẹn.
Lâm Dĩ Chân bỗng dưng cảm thấy trống trải.
Anh ta đã chịu đi rồi, sẽ không làm phiền mình nữa, sẽ không quấn lấy mình nữa.
Nhưng sao trong lòng anh lại không có chút vui vẻ nào.
Hạnh phúc sao lại khó như vậy, rốt cuộc hạnh phúc ở nơi đâu.
Cầm tờ giấy Chu Tư Viễn để lại, Dĩ Chân ra khỏi nhà.
Đứng trên con đường người qua kẻ lại, anh đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo tột cùng.
Thế giới bao la, sinh linh muôn vàn. Núi cao sông lớn, rắn sâu dế kiến, vạn ngàn cảnh vật, ngàn vạn ái lữ.
Nhưng nơi đâu mới là nhà của mình?
Ai có thể gắn bó cùng mình đây?
Cuối cùng Lâm Dĩ Chân… rơi lệ…
˜°Oo Chính văn hoàn oO°˜
“Không, tôi tới tiễn anh.” Dĩ Chân lạnh lùng nói.
“Tiễn anh…” Chu Tư Viễn vẫn chưa phân biệt được đâu là ảo giác đâu là thực tại, giữa sự sống và cái chết.
“Chu Tư Viễn, anh sắp chết rồi, nhưng tôi vẫn còn sống.” Giọng nói của Dĩ Chân không chứa đựng chút tình cảm nào.
Chu Tư Viễn chợt biến sắc: “Em… em không chết?
“Đúng vậy, tôi không chết. Lúc đó bệnh viêm dạ dày của tôi nặng đến mức thủng dạ dày. Anh Mạnh đưa tôi đi phẫu thuật, cấp cứu suốt một đêm mới coi như sống lại. Tôi không chết, nhưng đời này không muốn gặp lại anh nữa, cho nên mới lừa anh. Tôi vốn muốn về chăm sóc cho mẹ, nhưng đến bản thân còn lo chưa xong, đành phải nhờ anh Mạnh đến trôm nom bà ấy. Anh Mạnh thấy anh tìm đến cái chết mới bảo tôi viết một bức di thư cho anh. Dù không muốn nhưng tôi vẫn viết, coi như đã cứu anh một mạng rồi. Có điều anh cũng rất tận tâm, mẹ ở với anh khỏe mạnh hơn ở với tôi, anh cũng hiếu thuận hơn tôi nữa.” Dĩ Chân nở nụ cười trào phúng, Chu Tư Viễn nghe mà ngây dại.
“Dĩ Chân, em xấu quá. Em lừa anh, hai người hợp lại… lừa anh…” Giọng của Chu Tư Viễn vừa mệt mỏi vừa yếu ớt.
“Sao hả Chu Tư Viễn, mùi vị bị người khác hợp lại lừa dối mình có dễ chịu không?” Mặc dù Dĩ Chân từng nói kiếp này sẽ không còn quan hệ gì với người này, cũng sẽ không hận hắn nữa, nhưng khi nhắc tới những uất ức trước kia, anh vẫn cảm thấy phẫn nộ.
Chu Tư Viễn mỉm cười: “Em không chết, tốt quá rồi.”
Trái tim Dĩ Chân hơi mềm đi, tuy giọng điệu của anh vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng mơ hồ lộ ra một chút quan tâm: “Rốt cuộc anh bị bệnh gì?”
“Là một đinh nhọt ác tính bẩm sinh, không có cách chữa.” Chu Tư Viễn nói rất thản nhiên, hệt như đang nói chuyện của người khác.
Dĩ Chân vươn tay cởi áo Chu Tư Viễn ra, nói: “Để tôi xem.”
Mở áo ra, Dĩ Chân nhìn thấy một đường máu quỷ dị uốn khúc chiếm cứ lồng ngực trắng tuyết của Chu Tư Viễn. Anh hừ một tiếng, không chút thương tiếc lột luôn quần của hắn. Chu Tư Viễn hơi ngượng ngùng quay mặt đi. Dĩ Chân nhìn theo đường máu đó xuống phía dưới, đẩy thứ đang mềm nhũn của Chu Tư Viễn ra, phát hiện một cái đinh nhọt giống như quả anh đào mọc ở bắp đùi gần hạ bộ của hắn.
“Hừ… ra là thứ này.” Dĩ Chân đưa tay ấn vào.
Chu Tư Viễn khẽ kêu: “Đau… Thứ này là bẩm sinh, vốn không đau, nhưng từ lúc đường máu lan đến xương sườn thì bắt đầu đau đớn.”
“Là nhọt tơ hồng…”
“Em biết nó?” Chu Tư Viễn có chút kinh ngạc.
“Đúng vậy, không những biết mà tôi còn chữa được nữa.” Dĩ Chân mạnh miệng nói.
“Sao? Có thật không?” Một tia hi vọng sống khiến Chu Tư Viễn trở nên kích động. Hắn nắm lấy tay Dĩ Chân thật chặt.
Dĩ Chân rút tay ra: “Phải, hơn nữa còn rất đơn giản.” Anh nhìn thẳng vào mắt Chu Tư Viễn, nhìn vào khao khát cầu sinh trong đôi mắt hắn, nói rành mạch: “Cái nhọt tơ hồng này, chỉ cần còn một hơi thở là vẫn cứu được. Anh chỉ cần tuyệt tình tuyệt tính, đừng nghĩ đến những chuyện dơ bẩn xấu xa kia, cũng đừng tự đa tình hay trêu hoa ghẹo nguyệt. Lúc đó nghiệt căn này sẽ ngừng phát triển, tất nhiên là anh cũng không chết được.”
Nhìn biểu cảm trào phúng trên khuôn mặt Dĩ Chân, Chu Tư Viễn có chút muốn khóc. Hi vọng cuối cùng bị dập tắt rồi, hắn thở dài một tiếng: “Dĩ Chân, nếu như tuyệt tình được thì anh còn lâm vào tình cảnh ngày hôm nay sao? Thôi vậy, anh cũng không nghĩ là mình có thể sống tiếp. Anh… anh muốn cầu xin em một chuyện… Anh đã phạm quá nhiều sai lầm với em. Em… em có thể tha thứ cho anh không? Đừng tức giận, đừng… hận anh nữa được không? Bằng không anh… anh sẽ không an lòng ra đi…”
Nhìn đôi mắt đầy nước của Chu Tư Viễn, Dĩ Chân cười lạnh: “Anh cứ yên tâm đi đi. Tôi sẽ không giận anh, cũng sẽ không hận anh. Bởi vì, tôi không quen biết anh nữa, đương nhiên cũng chẳng có chuyện tha thứ hay không.”
“Cái gì?” Chu Tư Viễn không ngờ Dĩ Chân sẽ nói ra những lời làm tổn thương người khác như vậy, hắn rơi nước mắt, “Dĩ Chân, em đừng nói vậy mà. Em nói những lời này chi bằng nói oán anh hận anh, như vậy thì ít ra em vẫn còn nhớ đến anh…”
“Xin lỗi, tôi mệt mỏi rồi. Tôi không có dư thời gian và sức lực để tưởng nhớ anh.” Dĩ Chân thở hắt ra, “Anh Mạnh nói với tôi rằng anh cứ tưởng chết là có thể nhìn thấy tôi. Anh ấy không muốn để anh đến lúc ra đi vẫn còn bị lừa nên mới bảo tôi tới đây. Bây giờ nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành. Tôi nói cho anh biết, dù anh có chết thì cũng chẳng thể nào ở bên tôi được chứ đừng nói tới chuyện tôi còn sống. Dù tôi có thật sự chết đi thì linh hồn của tôi tro cốt của tôi cũng không muốn gặp lại anh nữa! Anh nhớ kĩ, đây không phải oán hận, không phải tức giận, cũng không phải không tha thứ, mà là, trái tim của tôi đã chết rồi.”
Dĩ Chân nói xong liền quay lưng đi ra cửa.
“Dĩ Chân, em đừng đi!” Chu Tư Viễn lăn ra khỏi giường, ngã nhào xuống đất. Cơn đau đớn trong lồng ngực lập tức cắn xé hắn.
“Tư Viễn!” Bình An gần như xông vào ôm lấy Chu Tư Viễn. Hắn rất nhẹ, một cô gái cũng có thể mang hắn đang nửa mê man trở về giường.
Nhìn Bình An ôm Chu Tư Viễn lên giường, Dĩ Chân nhếch khóe môi, nở một nụ cười lạnh lẽo.
“Dĩ Chân… em…” Mạnh Xuân Hiểu vốn muốn nhờ Dĩ Chân cho Chu Tư Viễn một chút quan tâm vào thời khắc cuối cùng, nào ngờ Dĩ Chân lại làm tổn thương Chu Tư Viễn một cách tuyệt tình như vậy. Trong lòng Mạnh Xuân Hiểu hơi hối hận, sớm biết thế này thì kêu Dĩ Chân trở lại dằn vặt Tư Viễn làm gì, chẳng bằng để cậu ấy yên ổn ra đi.
“Sao vậy anh Mạnh? Anh muốn đuổi em đi đúng không? Sau đó anh sẽ cứu anh ta chứ gì? Cất mánh khóe của các người lại đi. Các người tiếp tục diễn đi, anh ta thật sự sắp chết mà…”
Nhìn khuôn mặt tươi cười lạnh lùng của Dĩ Chân, trái tim Mạnh Xuân Hiểu cũng thấy nguội lạnh: “Cậu ấy đã đến nhiều bác sĩ rồi, không ai chữa được căn bệnh này cả. Anh không có năng lực, không cứu được cậu ấy.”
“Thật ư?” Dĩ Chân thầm hoài nghi, anh không muốn mắc sai lầm đơn giản.
Tiếng khóc của Bình An chợt lớn hơn: “Tư Viễn, Tư Viễn…”
Dĩ Chân thầm mắng: Chu Tư Viễn, nếu để tôi biết anh lừa tôi, tôi sẽ làm thịt anh! Anh vươn tay đẩy Bình An ra, đi tới trước mặt Chu Tư Viễn, bất ngờ giật xuống một lọn tóc của hắn.
“Em… em làm gì vậy? Cậu ấy sắp chết rồi! Em đừng chà đạp cậu ấy nữa…” Mạnh Xuân Hiểu ngăn cản Bình An đang đòi nhào tới, khó hiểu nhìn Dĩ Chân.
“Không lẽ cứu mạng anh ta còn phải nhổ tóc của em hay sao.” Dĩ Chân liếc nhìn Bình An, đanh giọng: “Anh Mạnh, anh dẫn cô gái đáng ghét kia ra ngoài đi, đi ra ngoài hết cho tôi.”
Bình An ra ngoài rồi, Dĩ Chân mới mở tấm chăn trên người Chu Tư Viễn ra, cởi quần áo của hắn rồi chọc chọc cái đinh nhọt kia. Thấy Chu Tư Viễn không nhúc nhích, anh thầm mắng: Lợn chết, bất tỉnh thật rồi à!
Dĩ Chân tách hai chân Chu Tư Viễn ra, lúc anh đang quấn lọn tóc lên cái nhọt của Chu Tư Viễn thì hắn chợt tỉnh lại.
“Em làm gì vậy Dĩ Chân…” Cơn đau đớn từ cái nhọt khiến hắn muốn khép chân lại.
“Cứu mạng anh.” Dĩ Chân lạnh nhạt nói.
“Em… thật sự biết cách chữa sao?”
“Nếu như tôi nói tôi chỉ có thể thử, anh có đồng ý để cho tôi thử không? Nhưng sẽ rất đau đấy, phải dùng tóc buộc cái nhọt của anh lại rồi kéo sống xuống, có chịu được không?” Giọng nói của Dĩ Chân chẳng có chút dịu dàng nào.
“Dĩ Chân… Anh vốn nghĩ rằng cuộc đời này rất vô nghĩa, nhưng đến khi anh nhìn thấy em rồi thì lại muốn sống. Em làm đi, nhưng mà… nếu như thất bại, có phải anh sẽ không thể sống tiếp không?”
“Có lẽ vậy.” Dĩ Chân cảm thấy phiền phức bởi sự dông dài của Chu Tư Viễn, anh nắm chặt tóc muốn bắt đầu.
“Khoan đã Dĩ Chân… anh… anh còn một câu muốn nói… Anh… rất yêu em…” Chu Tư Viễn lại rơi nước mắt.
Nghe hắn nói vậy, bàn tay Dĩ Chân khẽ run lên, trong lòng anh bỗng do dự. Lúc nhỏ, anh từng nghe ông ngoại kể về cái đinh nhọt này nhưng chưa thấy tận mắt bao giờ, lỡ như… Dĩ Chân duỗi tay ra, vuốt nhẹ lên bắp đùi Chu Tư Viễn hai cái, ấy vậy mà thứ kia của Chu Tư Viễn cũng co giật hai lần. Lửa giận của Dĩ Chân lập tức bùng lên: “Chu Tư Viễn, anh sắp thành người chết rồi, vậy mà còn có tâm địa gian giảo này!” Chu Tư Viễn cũng không biết sao lại như vậy, khuôn mặt vốn trắng bệch chợt đỏ lên. Chớp khoảnh khắc Chu Tư Viễn thất thần, Dĩ Chân siết chặt cái nhọt, nói: “Anh nhịn xuống…”
“A…” Chu Tư Viễn hét thảm một tiếng. Máu tươi bắn lên cả người Dĩ Chân…
“Tư Viễn!” Bình An và Mạnh Xuân Hiểu nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Chu Tư Viễn thì lập tức xông vào. Dĩ Chân thầm mắng: Cô gái đáng ghét này sao không có chút giáo dục nào vậy, anh ta còn đang trần như nhộng, cô chạy vào đây làm gì? Nhưng trên mặt anh không lộ ra vẻ gì khác thường, anh kéo nhanh tấm chăn qua, đè chặt lên vết thương của Chu Tư Viễn.
Chu Tư Viễn đã hoàn toàn mất đi hơi thở. Mạnh Xuân Hiểu kinh hoàng nhìn Dĩ Chân: “Cậu ấy… cậu ấy chết rồi…”
“Chắc vậy.” Dĩ Chân đi ra cửa.
“Lâm Dĩ Chân, em đứng lại!” Cuối cùng Mạnh Xuân Hiểu cũng nổi giận, cứ tưởng rằng Dĩ Chân có thể cứu Tư Viễn, nào ngờ lại khiến hắn trước khi chết còn phải đền tội.
Dĩ Chân quay đầu lại: “Em tới đây vốn là để đưa tiễn anh ta. Bây giờ anh ta chết rồi, không phải là chuyện rất bình thường sao?”
“Không phải! Dù có thế nào thì em cũng nên làm cậu ấy an tâm ra đi mới phải, em còn muốn dằn vặt cậu ấy làm gì…”
“Món nợ anh ta nợ em, em không cần nữa, bây giờ chỉ là đòi chút lãi thôi…” Nói rồi, Dĩ Chân mở cửa đi ra, để lại Mạnh Xuân Hiểu cùng Bình An ngơ ngác bên cạnh Chu Tư Viễn.
“Sếp Lâm, hợp đồng này cần anh kí ạ.”
Dĩ Chân nhận bản sơ thảo hợp đồng hợp tác, đọc qua một chút rồi ký tên. Cậu nhân viên đưa hợp đồng bỗng nở nụ cười.
“Cậu cười cái gì?” Dĩ Chân hỏi.
“Em cười là vì Việt Dạ của chúng ta ngày càng chính quy. Đầu tiên là anh Viễn không cho phép bọn em dùng thuốc, còn giúp mấy anh em từ chối khéo những người khách biến thái đó nữa. Sau đó là giám đốc Lâm anh làm cho Việt Dạ trở nên giống như một công ty lớn vậy.”
“Cậu muốn làm ngưu lang1 ở một quán rượu không có tôn nghiêm, hay muốn làm thành phần trí thức trong công ty lớn?” Lâm Dĩ Chân hỏi ngược lại.
1trai bao
“Ai muốn làm ngưu lang chứ…” Giọng của cậu nhân viên bỗng có chút thương tâm không muốn cho người khác biết.
Dĩ Chân cảm thấy xót xa, nghĩ đến Liên Hạnh, trái tim anh lại đau âm ỉ: “Vậy cậu ra ngoài chăm chỉ làm việc đi.”
Cậu nhân viên gật đầu đi ra.
Haiz… Dĩ Chân thở dài một hơi.
Sau hôm đi gặp Chu Tư Viễn, Mạnh Xuân Hiểu đến quán bar cảm ơn anh, nói cái nhọt đỏ của Chu Tư Viễn đã bị bong ra, toàn bộ đường máu trên cơ thể cũng biến mất. Thấy Mạnh Xuân Hiểu có vẻ thật sự không biết bệnh này, Dĩ Chân mới giải thích cho Mạnh Xuân Hiểu nghe. Thì ra, loại đinh nhọt trên người Chu Tư Viễn gọi là Thủ chính đinh, hoặc Giới tình đinh, là một loại bệnh ác tính cực kỳ hiếm gặp. Sau khi động tình động tính2, máu huyết tuần hoàn tăng nhanh, dưới cảm xúc vô cùng hưng phấn của cơ thể, độc của đinh nhọt sẽ khuếch tán theo hướng máu chảy về tim. Cuối cùng ác độc công tâm, không trị bỏ mình. Trong sách y học cổ xưa có ghi chép về loại bệnh này, nói dùng tóc người hoặc sữa mẹ là có thể trị được tận gốc.
2động tình (yêu), động tính (quan hệ tình dục)
Nghe Dĩ Chân nói xong, Mạnh Xuân Hiểu sững sờ: “Dĩ Chân, từ đâu mà em biết mấy thứ này?”
“Ông ngoại của em là lão Trung Y, bản thân em cũng xuất thân từ ngành Trung Văn, đọc hiểu mấy quyển sách cổ không phải việc khó. Mấy thứ này đương nhiên là những người học y thuật phương Tây như các anh khinh thường không quan tâm rồi.”
“Xấu hổ quá, Dĩ Chân. Anh học y cũng là thay đổi giữa chừng, lúc bắt đầu học thì đã mười tám mười chín tuổi rồi. Dù cũng được coi là theo học danh sư, nhưng sở trường của anh chỉ là xử lí ngoại thương của anh em trong bang mà thôi. Sau khi rời khỏi bang, anh thi đỗ được giấy phép, nhưng bàn về nguồn gốc của y thuật thì thật sự vẫn chưa thể tinh tường.” Tiếp xúc với Dĩ Chân lâu, Mạnh Xuân Hiểu cũng dần học được vẻ nho nhã.
Nhưng mà phiền phức cũng bắt đầu kéo đến.
Chu Tư Viễn dựa theo phương pháp Dĩ Chân chỉ cho Mạnh Xuân Hiểu, mỗi ngày đều dùng sữa mẹ tẩy rửa chỗ bị bệnh. Một tháng sau, nơi da thịt lúc trước phát triển khối nhọt đã lành thành một vết sẹo đỏ tươi, không còn cảm giác đau đớn khổ sở nữa.
Hôm nay, Dĩ Chân đang ngồi đọc sách trong văn phòng thì tiếng gõ cửa vang lên, Chu Tư Viễn đi vào.
Dĩ Chân lại đau đầu: “Gì vậy?”
“Anh… anh tới cảm ơn em.” Chu Tư Viễn nói xong thì ngồi xuống đối diện Dĩ Chân. Một cậu nhân viên bưng vào một chén trà, còn kêu một tiếng anh Viễn. Dĩ Chân buồn bực nghĩ, rõ ràng anh đã nói cậu ta là không được cho người này biết chỗ của anh, vậy mà cậu ta vừa thấy anh Viễn là chẳng nhớ tới lời dặn của giám đốc Lâm này nữa.
“Đã cảm ơn, sao còn chưa đi?” Dĩ Chân lạnh lùng nói.
“Dĩ Chân, đừng như vậy mà. Em không cảm thấy ông trời cho chúng ta có được ngày trùng phùng hôm nay là cho chúng ta duyên phận, để chúng ta bắt đầu một lần nữa sao?”
“Anh nghĩ vậy à? Anh có trí tưởng tượng phong phú quá. Đáng tiếc, tôi không hề nghĩ vậy.” Giọng nói của Dĩ Chân càng lạnh hơn.
“Nhưng dù sao em vẫn không bỏ mặc anh chết…” Trong giọng nói của Chu Tư Viễn đã chất chứa vài phần đau đớn.
“Đúng vậy, đến con kiến còn ham sống huống chi là người. Tôi chỉ coi anh là một người xa lạ, cũng không có hận anh oán anh nên mới cứu anh. Lúc trước anh đã chính thức nói lời chia tay với tôi, tôi với anh đã không còn bất cứ liên quan nào rồi, sau này anh đừng tới tìm tôi nữa.”
“Anh… anh rút lại lời nói của mình…”
“Chu Tư Viễn, hà cớ gì anh phải khổ như vậy? Anh có tiền, lại không xấu xí, ra ngoài tìm bừa ai đó là được. Bây giờ cái căn bệnh kiềm hãm anh kia đã được tôi chữa rồi, anh phải đang sung sướng thoải mái lắm chứ?” Dĩ Chân giễu cợt.
“Dĩ Chân, em hãy tin anh, ngoài em ra anh vốn không có người khác…”
“Câu này của anh dù là thật hay giả thì tôi cũng không quan tâm. Chu Tư Viễn, bây giờ anh ra ngoài cho tôi, hễ nhìn thấy anh là tôi lại nhớ đến rất nhiều chuyện không vui. Xin hãy… buông tha cho tôi đi.”
Chu Tư Viễn cảm nhận được báo ứng đã tới rồi. Sự lạnh lùng mà hắn đối xử với Dĩ Chân lúc đó hôm nay đều bị anh trả lại, giờ phút này hắn mới biết nghe những lời nói ấy khó chịu đến mức nào.
Chu Tư Viễn đứng lên, lẳng lặng đi ra phía cửa.
Tan làm, Dĩ Chân phát hiện Chu Tư Viễn vẫn đang ngồi uống rượu ở quầy bar. Vừa thấy anh đi ra, hắn lập tức tiến tới: “Dĩ Chân, anh… anh muốn nói chuyện với em.”
Dĩ Chân liếc nhìn Chu Tư Viễn: “Xin lỗi, tôi còn phải đi xã giao. Anh về đi.” Nói xong là đi thẳng ra cửa.
“Vậy, vậy ngày mai được không?”
“Sao anh dai sức quá vậy? Còn chưa khỏe hẳn đã chạy đến làm phiền người khác.” Dĩ Chân đẩy hắn ra, bỏ đi.
Buổi tối, Dĩ Chân cố ý chạy lòng vòng ngoài đường, đi xem phim rồi mới về nhà. Đó là căn nhà anh thuê lại, không ngờ Chu Tư Viễn lại theo đến tận đây.
“Dĩ Chân, em về rồi…” Nhìn Chu Tư Viễn chạy tới như cún con, Dĩ Chân mím chặt môi. Anh đẩy Chu Tư Viễn ra rồi tiếp tục bước đi, Chu Tư Viễn cũng đi theo sau anh.
“Chu Tư Viễn, anh về đi. Tôi thật sự rất mệt mỏi, tôi đã từng thề là sẽ không yêu anh nữa. Huống hồ, tôi không còn cảm giác gì với anh nữa rồi.”
“Dĩ Chân…”
Cửa đóng lại, Chu Tư Viễn ngơ ngác nhìn cánh cửa. Hắn đứng thêm chốc lát rồi cô đơn quay lưng đi.
Chớp mắt, một tháng đã trôi qua, Lâm Dĩ Chân cảm thấy hơi hối hận vì lúc đó đã cứu Chu Tư Viễn. Hắn thật sự quá đáng ghét, ngày nào cũng bám theo Dĩ Chân như âm hồn, còn vô trách nhiệm ném công ty cho Bình An và Mạnh Xuân Hiểu quản lý. Có phải hắn muốn Thịnh Thế sụp đổ mới hài lòng không? Người đàn ông này từ đầu tới cuối chẳng có trách nhiệm gì cả, khiến cho Lâm Dĩ Chân chướng mắt vô cùng.
Hôm nay, Dĩ Chân cùng các đồng nghiệp đi uống mấy ly, đến tối mới về. Từ đằng xa, anh lại thấy bóng dáng của Chu Tư Viễn.
“Dĩ Chân…” Chu Tư Viễn gọi anh.
Dĩ Chân theo men say đẩy hắn ra: “Chu Tư Viễn, tôi chịu đủ rồi! Anh nghĩ tôi không phải đàn ông hả? Anh nghĩ tôi không dám xử anh đúng không? Anh còn quấn lấy tôi nữa thì đừng có trách tôi không khách khí…”
Chu Tư Viễn đau lòng: Em như vậy với anh có coi là khách khí không? Nhưng hắn cũng biết mình nghiệp chướng nặng nề, cho nên không phản bác.
“Dĩ Chân, em uống rượu à? Dạ dày của em không khỏe, đừng uống rượu.”
“Anh quản được hả? Anh là gì của tôi? Nếu anh không làm phiền tôi thì tôi có đi uống rượu không? Con người của anh sao không có chút mặt mũi nào vậy? Tôi vứt bỏ anh rồi, mà sao vứt mãi không xong.”
“Dĩ Chân, đừng vậy mà em. Anh biết em đang oán trách anh lúc trước đối xử tệ bạc với em. Em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được, nhưng đừng bỏ mặc anh…”
“Chu Tư Viễn, anh có biết anh đóng vai tội nghiệp như thế này rất buồn nôn không? Những chuyện mà anh đã làm với tôi, anh muốn tôi trừng phạt anh sao đây? Hay tôi cũng tìm vài người tới làm nhục anh nhé? Hừ, anh nên nhanh chóng biến khỏi mắt tôi đi, đừng chọc tôi thêm ghét anh nữa!” Dĩ Chân nói xong liền đi tới cửa nhà.
Chu Tư Viễn lấy hết can đảm, nhào lên ôm lấy Dĩ Chân: “Dĩ Chân, em nói anh vô liêm sỉ cũng được, nói anh không biết xấu hổ cũng được, anh không muốn mất em lần nào nữa đâu! Từ giờ anh sẽ yêu thương em thật nhiều, sẽ không để em chịu bất cứ oan ức nào nữa…”
Dĩ Chân bắt đầu giãy giụa, nhưng Chu Tư Viễn lại ôm chặt không buông. Men rượu trong Dĩ Chân bùng lên, anh ra tay ngày càng nặng, không ngừng lấy cùi chỏ đánh vào ngực Chu Tư Viễn.
“Đánh đi Dĩ Chân, em cứ đánh anh một trận thoải mái đi, sau đó hãy để anh yêu em thật nhiều được không?”
“Đánh anh một trận là xong rồi sao? Anh nghĩ là… tôi đã phải chịu đựng những gì chứ…” Lâm Dĩ Chân phẫn nộ rồi, anh không vùng vẫy nữa, chỉ lăm lăm đi thẳng về phía cửa. Chu Tư Viễn vẫn bám trên người Dĩ Chân như dây leo.
Lúc mở được cửa nhà, Dĩ Chân hất mạnh Chu Tư Viễn ra sau: “Anh cút ngay cho tôi, tôi hận anh!”
Chu Tư Viễn lại đột nhiên bật dậy, tức thì vọt vào nhà. Dĩ Chân bị hắn chọc cho giận điên lên, càng hung hăng đánh hắn, nhưng Chu Tư Viễn thay vì tránh đòn thì lại đi đóng cửa trước.
Mặc cho Dĩ Chân còn đang ra sức đánh, Chu Tư Viễn nhào lên ôm lấy Dĩ Chân, hôn lên đôi môi anh.
“Tôi… hận anh…” Dĩ Chân mím chặt môi chống cự nụ hôn này. Chu Tư Viễn khổ sở đến chảy cả nước mắt, nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục hôn Dĩ Chân.
“A…” Đầu lưỡi của Chu Tư Viễn bị Dĩ Chân cắn, máu từ miệng hắn rỉ ra, chảy vào miệng Dĩ Chân đang bị ép mở. Mùi vị của máu tươi khiến men rượu trong thân thể Dĩ Chân như bị thiêu đốt.
“Chu Tư Viễn, anh lại dùng bạo lực với tôi!” Chu Tư Viễn bị Dĩ Chân tát ngã xuống giường. Đôi mắt Lâm Dĩ Chân như bị phẫn nộ nung đỏ, “Anh lại cưỡng hôn tôi, cuối cùng anh vẫn không chịu nổi đúng không? Anh lại muốn khi dễ tôi nữa chứ gì, hôm nay tôi sẽ cho anh biết cảm giác đó là như thế nào!”
‘Xoẹt’ một tiếng, quần áo của Chu Tư Viễn bị Dĩ Chân xé ra. Dĩ Chân, nếu có thể chuộc lại tội lỗi của anh, vậy thì làm đi… Chu Tư Viễn cam chịu nhắm hai mắt lại.
Tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi Dĩ Chân tiến vào, Chu Tư Viễn vẫn không kiềm được tiếng hét thảm. Không có bất kỳ âu yếm hay dạo đầu nào, tựa như một cây sắt nóng rực thúc thẳng vào cơ thể, cơn đau khiến nước mắt Chu Tư Viễn không ngừng chảy xuống. Dĩ Chân, thì ra là đau đến nhường này… Nghĩ đến những thống khổ mà Dĩ Chân phải chịu, trong lòng hắn còn thấy đau đớn hơn cả thể xác.
Cảnh tượng này khiến trái tim Dĩ Chân như bị dao đâm, tất thảy đau khổ và uất ức đều được giải phóng. Người đàn ông hơi gầy nằm bên dưới này chính là căn nguyên của mọi thống khổ mà anh phải chịu, sự dằn vặt của những tên côn đồ đó cùng nỗi nhục nhã mà người này ban cho anh đều đang liên tục kêu gào ở trong đầu, khiến anh dùng hết sức lực rong ruổi trên cơ thể hắn.
Chẳng biết qua bao lâu, đến lúc Dĩ Chân phát tiết xong mới phát hiện Chu Tư Viễn đã ngất đi từ lúc nào.
Dĩ Chân rút ra khỏi cơ thể Chu Tư Viễn, mất đi liên kết, máu tươi xử nam lập tức trào ra.
Thấy hạ thể của Chu Tư Viễn là một mảng thê thảm, Dĩ Chân cũng tỉnh rượu.
Mình đã làm gì thế này? Trong cơn say mình đã khiến anh ta…
Nhớ lại những đau đớn bản thân từng trải qua lúc ấy, thật sự không phải ai cũng có thể chịu đựng được, Dĩ Chân chỉ biết thở dài.
Xả nước bồn tắm xong, Dĩ Chân ôm Chu Tư Viễn vào. Dòng nước ấm áp khiến Chu Tư Viễn khẽ rên một tiếng, tơ máu nhàn nhạt dần nổi đầy trên mặt nước. Chu Tư Viễn tỉnh táo lại, lẩm bẩm: “Dĩ Chân… Xin lỗi em…”
Dĩ Chân sửng sốt, người nên nói xin lỗi là anh mới phải. Làm hắn ra như vậy, trong lòng anh cũng có một tia áy náy. Anh hơi mềm giọng nói: “Anh chịu khó một chút, tôi giúp anh lấy thứ bên trong ra, nếu không sẽ bị tiêu chảy.”
Lúc Dĩ Chân chạm vào vết nứt trong thớ thịt mềm mại của Chu Tư Viễn, trái tim anh run lên. Vết thương lớn thế này nhất định là rất đau, anh vô thức nhíu mày.
Vệ sinh cơ thể xong, Dĩ Chân ôm Chu Tư Viễn đi ra, phát hiện hắn lại ngất rồi. Bôi thuốc kỹ lưỡng cho Chu Tư Viễn, đắp kín chăn cho hắn, anh chợt nhận ra A Viễn hôm qua chịu cường bạo nên bây giờ có hơi sốt, bèn đắp lên trán hắn một túi chườm nhỏ.
Làm xong mọi chuyện, Dĩ Chân tắt đèn, ra phòng khách ngủ. Trong bóng tối, Chu Tư Viễn mở mắt ra. Hắn khóc. Sau khi bản thân trải qua mới biết cảm giác đó đau đến thế nào, dường như ngay cả khi Dĩ Chân chữa bệnh cho hắn cũng không đau đớn đến vậy. Cơn đau khi chữa bệnh chỉ ngắn ngủi thoáng qua, còn nỗi thống khổ này lại kéo dài liên tục không ngừng, đó là một cảm giác đau đớn không thể trốn chạy. Dĩ Chân yêu dấu của hắn đã vượt qua nó bằng cách nào…
Sáng sớm hôm sau, Dĩ Chân muốn kiểm tra tình trạng của Chu Tư Viễn. Anh gõ cửa phòng, nhưng bên trong không có tiếng trả lời.
Dĩ Chân đi vào, phát hiện trong phòng không có ai cả.
Nhìn thấy trên tủ đầu giường có một tờ giấy, Dĩ Chân cầm lên xem, là của Chu Tư Viễn viết cho anh.
Dĩ Chân:
Cuối cùng anh cũng hiểu được tội lỗi của anh là không thể tha thứ đến cỡ nào. Tất cả những gì em phải chịu đựng vốn là chuyện không cách nào chịu đựng được, vậy mà anh còn tàn nhẫn muốn em tha thứ cho anh, còn muốn em ở bên tên hung thủ là anh này nữa.
Dĩ Chân, xin lỗi em. Anh sẽ không bao giờ tới quấy rầy cuộc sống của em nữa, dù rằng anh vẫn sẽ tiếp tục yêu em, nhưng anh thật sự không còn mặt mũi nào để đối mặt với em.
Nếu như quên anh có thể giúp em xóa đi tất cả đau khổ trong quá khứ, vậy thì em hãy quên anh đi.
A Viễn hổ thẹn.
Lâm Dĩ Chân bỗng dưng cảm thấy trống trải.
Anh ta đã chịu đi rồi, sẽ không làm phiền mình nữa, sẽ không quấn lấy mình nữa.
Nhưng sao trong lòng anh lại không có chút vui vẻ nào.
Hạnh phúc sao lại khó như vậy, rốt cuộc hạnh phúc ở nơi đâu.
Cầm tờ giấy Chu Tư Viễn để lại, Dĩ Chân ra khỏi nhà.
Đứng trên con đường người qua kẻ lại, anh đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo tột cùng.
Thế giới bao la, sinh linh muôn vàn. Núi cao sông lớn, rắn sâu dế kiến, vạn ngàn cảnh vật, ngàn vạn ái lữ.
Nhưng nơi đâu mới là nhà của mình?
Ai có thể gắn bó cùng mình đây?
Cuối cùng Lâm Dĩ Chân… rơi lệ…
˜°Oo Chính văn hoàn oO°˜
Tác giả :
Tuyệt Tiểu Oa Oa