Thủy Hỏa Giao Dung - Bằng Y Úy Ngã
Chương 126
"Tỷ tỷ cũng thật sự lạ.... trước kia sao lại nhìn trúng tên Tần Mộ kia, còn muốn gả cho tên đó....". Không biết tại sao lại nhớ lại chuyện xưa, Vu Tấn Lâm cười cười, nhưng tươi cười đó có chút chua xót, "Nếu chị ấy biết Tần Thanh Dật là con riêng của Tần Mộ, nhất định sẽ sống không bằng chết a."
Cố Úc Diễm ngồi cạnh bên, nhìn nam tử thì thào tự nói, có chút tò mò, lại có chút không biết nói gì cho phải.
Nàng nhớ Tần Thanh Miểu từng nói qua, nàng biết Tần Thanh Dật là anh ruột của nàng từ rất lâu rồi, mà chuyển này, là mẹ nàng trước khi qua đời đã nói cho nàng biết.
Nói cách khác, chị của Vu Tấn Lâm đã biết chuyện này từ sớm... bất quá, hóa ra chuyện của Tần gia cũng không phải là mấy chuyện ép cưới linh tinh gì đó, mà mẹ của Tần Thanh Miểu gả cho Tần Mộ, đơn thuần là xuất phát từ tình yêu, mà không phải do cha mẹ yêu cầu sao?
Sau khi rời khỏi Tần gia, Cố Úc Diễm ngồi trong xe, vẫn duy trì bộ dáng nghiêng đầu chăm chú nhìn Tần Thanh Miểu, trong đầu nghĩ đến lời nói của Vu Tấn Lâm
"Nhà chúng ta khinh nhất là chuyện ép cưới chó má gì đó, có bản lĩnh thì hãy dựa vào sức mình, gả cháu ngoại cho một tên đàn ông nó không thích chỉ vì tiền, còn ra thể thống gì nữa?"
Lời này, vốn là câu nói của ông ngoại Tần Thanh Miểu.
Mà một Miểu Miểu mạnh mẽ cao ngạo không kiêng nể gì cả, thì ra là bị ảnh hưởng bởi lão nhân đã qua đời kia a.
"Nói đi, đang suy nghĩ gì đấy?". Trở về nhà, hai người cho hai con mèo ăn, tắm rửa rồi nằm lên giường, Tần Thanh Miểu dựa vào lòng Cố Úc Diễm, nghe tiếng tim đập trong lồng ngực, nhẹ giọng mở miệng, "Suốt cả đường đi đều đăm chiều suy nghĩ".
"Cũng không có gì...". Ôm chặt nàng, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người nàng, Cố Úc Diễm nhắm mắt lại, thanh âm của chút dinh dính, "Cậu nói cho em chuyện của ông ngoại".
"Vậy sao?". Không nghĩ đến việc lúc mình và mợ lên lầu, cậu và Cố Úc Diễm lại nói chuyện về lão nhân, Tần Thanh Miểu hơi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt hưởng thụ của tiểu gia hỏa, đưa tay bóp hai má mềm mềm, "Nói gì đó?"
"Nói.... ông ngoại nói, nhà chúng ta khinh mấy chuyện ép cưới, lấy chuyện cưới xin để kinh doanh thì chẳng có gì vinh quang". lời nói khí phách trôi qua miệng Cố Úc Diễm thì có chút thay đổi cảm giác, Tần Thanh Miểu nghe nàng nói như vậy, buồn cười, nhưng nhắc tới ông ngoại, cũng nhớ tới chuyện Cố Úc Diễm rời đi hai năm trước, không khỏi thở dài ra một tiếng.
Ông ngoại là một người ông tốt, đến từng tuổi này, ắt hẳn đã trải qua bao nhiều chuyện, sao có thể dễ dàng chấp nhận chuyện nữ nữ mến nhau được? Lúc trước, do nàng giận quá nên không thấy được dấu hiệu, thế nên Cố Úc Diễm ra đi hai năm, mà hai năm đó,cũng là hai năm cuối cùng tong cuộc đời của ông ngoại nàng, mà nàng lại dùng hai năm này để đấu tranh với ông ngoại.
Mỗi khi nhớ tới chuyện này, tâm tình Tần Thanh Miểu liền thấp xuống, giờ phút này được nằm trong lòng Cố Úc Diễm, cảm giác mềm mại của cái ôm kia, nhịn không được kéo hai tay nàng vòng chặt người mình hơn, "Ông ngoại cũng thích cờ vua, nếu...."
Cố Úc Diễm không biết nàng cũng có lúc áy náy, giờ phút này nghe được vài câu, liền biết nàng muốn nói gì, vội vàng cúi đầu hôn khóe miệng nàng một chút, vẻ mặt thật sự nghiêm túc, "Miểu Miểu, em dạy chị chơi cờ vua".
Thấy Vu Tấn Lâm chơi cờ vua, tưởng rằng Tần Thanh Miểu cũng sẽ như vậy, cực kì hứng thú mua cờ vua về, lôi kéo người này cùng chơi, đổi lại một cái xem thường, thế mới biết nữ nhân cường thế có vẻ như không gì không làm được, ngoài nấy cơm, thì cũng sẽ không biết làm một thứ gì khác.
"Ông ngoại của em cũng rất thích cờ vua". thấy nàng ngẩng đầu nhìn mình, Cố Úc DIễm cười cười, "Chờ em dạy chị xong, chị có thể chơi cùng ông".
Chăm chú nhìn người kia đang an ủi mình, Tần Thanh Miểu giật giật miệng, cũng không nói gì, lại một lần nữa chui vào lòng nàng, hồi lâu sau mới vênh váo nói, "Ai muốn em dạy, tôi mà cần em dạy sao?".
Chớp chớp mắt, Cố Úc Diễm giật mình, tiếp theo là cười ra tiếng, thân mình lui xuống chui vào trong chăn, "Hảo, không nói đến chuyện đó nữa.... Miểu Miểu, chúng ta làm đi".
".... Tránh ra".
"Không đâu, muốn gần hơn...."
"Em... Ai cho em... Tránh ra... Ân..."
Vài ngày sau, vốn định đi hỏi Vu Tấn Lâm việc tìm Tần Thanh Dật đã tiến triển đến đâu rồi, nhưng lại nghe Tần Thanh Miểu nói ông đã theo bộ đội đến chỗ diễn tập, Cố Úc Diễm đành từ bỏ.
Nhưng, cái nàng không nghĩ tới, người mà nàng muốn tìm, lại có thể ở cái nơi nàng quen thuộc nhất
Ngồi trong phòng khách không tính quá lớn, trên bàn còn đặt chén nước ấm, Cố Úc Diễm nhịn nữ nhân mộc mạc ngồi đối diện mình, có chút không tin vào tai mắt mình.
Đây thật đúng là người nàng và Tần Thanh Miểu đã từng gặp qua trước kia, chính là Vương Vận Như ăn mặc phong tao chanh chua sao?
Ba ngày nghỉ tết đoan ngọ, thế mà Tần Thanh Miểu lại phải đi tiếp khách, vốn hai người muốn về quê thăm ông bà ngoài, Cố Úc Diễm rơi vào đường cùng, chỉ có thể tới trước. Vào nhà ngoại, liền thấy được mẹ Nguyễn Minh Kỳ đang tặng cho ông ba ngoại con cá vừa câu được, hàn huyên vài câu, rất nhanh liền biết được rất nhiều chuyện trong thôn, kể cả chuyện trong nhà Vương Vận Như xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi, Cố Úc Diễm lập tức xác định người đàn ông đó chính là Tần Thanh Dật
Chạng vạng tối Tần Thanh Miểu mới về tới, sau giấc ngủ trưa, Cố Úc Diễm ngồi tong phòng khách nghỉ ngơi trong chốc lát, rồi kiềm nén không được mà chạy ra ngoài, tới trước của nhà Vương Vận Như, cố lấy dũng khí, gõ cửa
Sau đó khiếp sợ nhìn người đàn bà từng vui vẻ uống rượu cờ bạc giờ đây mộc mạc đến như thế.
"Thật ngại quá a, tôi không bán nhà nữa". Vương Vận Như tất nhiên còn nhớ rõ tiêu cô nương này muốn mua nhà của mình, có chút hối lỗi, cười cười, "Thật xin lỗi".
"A... Ân, không sao cả". chợt nhớ lại ngày trước vì muốn tiếp cận Vương Vận Như, nàng và Tần Thanh Miểu đã đóng giả làm người mua nhà, Cố Úc Diễm cũng có chút ngượng ngùng, cười xấu hổ.
"Thật có lỗi". thành thật xin lỗi, không còn ăn mặc diêm dúa, trên mặt cũng không còn một chút son phấn nào, chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản mộc mạc, nhưng bộ dạng Vương Vận Như lúc này, khiến Cố Úc Diễm cảm nhận được, người đàn bà này lúc còn trẻ, hẳn là rất được.
"Thực sự là không sao...". nghe nàng xin lỗi thành thật như thế, ngược lại khiến Cố ÚC Diễm càng thêm bất an, dù sao từ lúc bắt đầu, nàng không hề có ý muốn mua nhà, chỉ có ý đồ tiếp cận người này thôi.
"Mẹ, nhà có khách sao?". cửa sắt bên ngoài bị mở ra, lập tức truyền đến một giọng nam sáng sủa, Cố Úc Diễm vừa nhe thanh âm này, lập tức đứng lên, quay đầu lại.
Lúc này Tần Thanh Dật cũng từ bên ngoài bước vào, thấy Cố Úc Diễm, một tia kinh ngạc thoáng xẹt qua khuôn mặt tuấn dật, "Tại sao cô lại ở đây?"
Thốt ra lời này, rồi lập tức nhìn bốn phía xung quanh, "Thanh Miểu cũng tới sao?'
Lần cuối gặp nhau ít nhất cũng đã một tháng, nam tử này chính là người đưa toàn bộ số cổ phần cho em gái mình, Cố Úc Diễm có chút luống cuống, "Chị... chị ấy có việc, chạng vạng mới đến".
"Nha". gật gật đầu, Tần Thanh Dật phục hồi tinh thần lại, cầm cái chén đặt trên bàn, uống hết nước trong đó.
"Hai người biết nhau sao?", tất nhiên Vương Vận Như có chút kinh ngạc, mắt nhìn con mình, rồi lập tức quay đầu nhìn Cố Úc Diễm, đánh giá một vòng, trong mắt chợt lộ lên vẻ hồ nghi.
"Bạn bè". đáp ngắn gọn, rồi lại rót chén nước, một hơi cạn sạch, Tần Thanh Dật nâng tay lau mồ hôi, "Hôm nay đến thị trấn mua máy điều hòa, có lẽ tối nay sẽ mang đến".
Bị Vương Vận Như xoi mói như vậy, còn cảm giác được hoài nghi cùng cảnh giác đến từ tầm mắt của bà, Cố Úc Diễm càng thêm bất an, cũng may lực chú ý của Vương Vận Như lập tức bị đứa con của mình chiếm hết, "Con đứa nhỏ này, mua điều hòa làm gì, trong nhà cũng không quá nóng"
"Làm sao mà không nóng a, nóng muốn chết". Tần Thanh Dật lại lau mồ hôi, "Hiện giờ chỉ mới tháng sau mà đã nóng thế này, đến tháng bảy tháng tám, nhất định là bị cảm nắng luôn"
"Xài tiền bậy bạ". giống như một người mẹ đang quan tâm con mình, Vương Vận Như trách cứ, thấy Tần Thanh Dật kéo kéo cổ áo sơ mi, lau mô hôi, bộ dáng hận không thể nhét cái quạt vào trong quần áo, thì đứng dậy cầm khăn giấy qua, "Nhìn còn xem, còn một chút hình tượng nào không? Có con gái ở đây đấy".
"Hắc, cô ấy khác". cười cười với mẹ mình, Tần Thanh Dật nhíu mày với Cố Úc Diễm, "Phải vậy không?"
"Ách, phải...". Cố Úc Diễm có thể nhận thức rõ sau câu hỏi của Tần Thanh Dật, anh ta còn cố ý nói không ra tiếng hai chữ "em rể", khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức hồng thấu.
Vương Vận Như không bỏ qua vẻ mặt cười xấu xa của con trai cùng vẻ ngượng ngùng của Cố Úc Diễm, cái nhìn đánh giá Cố Úc Diễm càng ẩn chưa thêm nhiều ý tứ sâu xa, ho nhẹ một tiếng, "Người già rồi a, ai, mẹ về phòng ngủ một lát, hai đưa con cứ tiếp tục trò chuyện đi".
Tần Thanh Dật gật đầu đáp ứng, nhìn mẹ đóng cửa phòng ngủ lại, liền ngồi xuống ghế salon, lấy điếu thuốc kẹp vào môi, "Tại sao lại tìm đến đây?"
"Ách, đây là nơi tôi lớn lên a". Vò đầu, thành thật trả lời, cũng không nói chuyện mình và Tần Thanh Miểu đến đây vì chuyện khác.
"Trùng hợp như vậy sao...". Không...hoài nghi một chút nào, gật gật đầu, Tần Thanh Dật thở ra một ngụm khói, trầm mặc một lát, lại mở miệng, "Thanh Miểu, em ấy có khỏe không?"
"Ân? Ân". Nghĩ nghĩ rồi gật đầu, Cố Úc Diễm nhìn anh ta, "Bất quá, Miểu Miểu rất nhớ anh".
"A...". vừa nghe Cố Úc Diễm nói như vậy, Tần Thanh Dật lập tức nở nụ cười, mặt mũi trở nên nhu hòa rất nhiều, "Ân".