Thuỳ Dữ Đồng Tiếu
Chương 8
Sáng sớm hôm sau, hai người mang theo Trúc nhi hành lý đơn giản cưỡi ngựa xuất phát, cao thủ đại nội âm thầm đi theo bảo hộ, hai người tính toán trước nên cải trang đến đó thám thính tình hình rồi mới tuỳ thời tìm đối sách.
Đi hết một ngày, bọn họ tuỳ ý đàm luận chút phong tục tập quán của những nơi đã qua, lại thêm Trúc nhi lanh lợi ở một bên ngắt lời, cảm giác cũng không tịch mịch. Hết ngày đã đến Sơn Tây, Trúc nhi một bên cười nói: “Công tử, sắc trời đã muộn, chi bằng nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai lại đi tiếp.” Hắn ra khỏi Vương phủ, vì tránh tai mắt người khác nên sửa lại xưng hô.
Triệu Thư An hồn nhiên không biết mệt mỏi, hắn tuổi trẻ khí thịnh lại là lần đầu tiên xa nhà, một lòng nghĩ muốn mau mau lập công cho Hoàng đế xem, bất quá hắn nhìn Liễu Tử Thừa bên cạnh, người nọ dù sao cũng là thư sinh, một ngày cưỡi ngựa đã khiến mặt y nhuốm màu mệt mỏi.
“Phía trước tìm chỗ trọ lại cũng được.”
“Dạ.”
Triệu Thư An tuy chỉ rời khỏi Kinh thành một ngày nhưng hắn theo hướng Bắc một đường đi tới, nhìn phong cảnh hai bên đường ngày càng hoang vắng, đi qua trấn nhỏ không khí cũng trầm lặng. Hắn trong lòng thập phần cảm khái, trước kia nghe quan ngoại tấu lên, một mực đều là “Thiên triều thịnh trì, thiên hạ thái bình, gia không bế hộ, không nhặt của rơi”. Hôm nay tận mắt chứng kiến, mới hiểu được toàn lời vô nghĩa sáo rỗng, muốn đẹp lòng người nghe mà thôi.
Trúc nhi tìm được một nhà địa phương xem như khách *** tốt nhất, giúp Triệu Thư An xuống ngựa, ân cần tiểu nhị liền chạy ra: “Các vị khách quan nghỉ trọ hay ở trọ?”
“Ở trọ, cấp hai gian phòng hảo hạng.” Trúc nhi cau mày, ánh mắt xem xét xung quanh như không vừa lòng lắm.
Liễu Tử Thừa vừa động một chút chân đã truyền đến ê ẩm, cũng theo đi vào. Điếm tiểu nhị vừa thấy người tới y phục chất liệu không tầm thường, nhất định là khách nhân có tiền, càng thêm ân cần đứng lên: “Hai vị khách gia, xin mời đi bên này. Đông sương hai ngày trước có hai khách nhân ở trọ, có vẻ cũng là thư sinh, nam nhân ở chung một chỗ có thể đàm đạo.”
Trúc nhi vừa nghe phải cùng người khác ở chung sương phòng, mắt trừng trừng muốn mở miệng lại thấy Triệu Thư An một bên hơi lắc đầu, đành phải bỏ qua, trầm giọng phân phó: “Công tử chút ta mệt mỏi, nhanh đi chuẩn bị chút nước ấm, rượu và thức ăn hầu hạ.”
Điếm tiểu nhị luôn miệng “Dạ”, mặt tươi cười lui ra.
Khi đang nói, từ Đông sương hai khách nhân khác cũng đi ra, quả thật là phong độ của người có trí thức. Hai người thấy Triệu Thư An mỉm cười, nhấc tay khách khí vái chào, liền ly khai đi xuống lầu, vừa đi vừa nói: “Cô Phượng tiên sinh này quả thật nan thỉnh, quên đi, trở về hướng đại nhân phục mệnh vậy.”
Người còn lại thở dài, lắc lắc đầu.
Triệu Thư An nhìn theo bóng dáng hai người, thần sắc lạnh nhạt có chút suy tư. Vào trong phòng, hắn rót trà uống một ngụm, chậm rãi mở miệng hỏi: “Tử Thừa, ngươi có nghe qua Bắc Cô Phượng Vô Tuyết bao giờ chưa?” Nói xong, hai mắt đen nháy tinh quang chợt loé.
Liễu Tử Thừa tinh tường vừa thấy nét mặt kia đã biết tiểu Vương gia này lại nảy ra chủ kiến mới, chỉ cười một tiếng: “Quả thật nghe qua, “Nam Tuyệt Bắc Cô” thanh danh này vốn trong giới sĩ tử thời đó đã vang dội, chỉ tiếc chưa được nhìn thấy.”
Triệu Thư An ngón tay thon dài nhịp nhịp trên mặt bàn, “Phụ hoàng từ trước đến nay vốn chuộng văn, Tử Thừa, ta nghĩ nên đem hai người này thu về mình.”
Liễu Tử Thừa sớm biết vị Vương gia này không phải “ếch ngồi đáy giếng”(*), không nghĩ lòng dạ lại cao ngạo như thế, nghĩ muốn thu hai đại tài tử nổi danh là thu sao?
(*: qt là vật trong ao, ta nghĩ nghĩa chắc cũng như nhau)
Khẽ nhíu mày nói: “Vương gia, Phượng Vô Tuyết vang danh thiên hạ, chính là chưa bao giờ có người thỉnh được, nghe nói người này thanh ngạo cô tiêu, rất khó tiếp cận.”
“Tử Thừa, ta đối vị Cô Phượng tiên sinh này ngưỡng mộ đã lâu, chúng ta dành chút thời gian, ngày mai trước đi gặp hắn thử xem.” Triệu Thư An ánh mắt kiên định, có vẻ rất quyết tâm, “Ta không thể để người khác nhanh chân tới trước, thiên hạ danh sĩ đều phải để ta sử dụng.”
Nghe mấy lời này, Liễu Tử Thừa chỉ khe khẽ thở dài, không nói thêm nữa. Ngồi một chút liền cáo từ về gian phòng nghỉ ngơi. Y không nghĩ tới tiểu Vương gia này tâm cao như vậy, Phượng Vô Tuyết không phải thường nhân, nếu lại dùng thủ đoạn non nớt như ngày đó đối với y là không thể được. Lắc đầu, âm thầm nghiền ngẫm, chuyện tình này không phải dễ dàng a.
______
Đấy, lại sắp có trăng quên đèn, chỉ jỏi lừa tềnh những tâm hồn trong trắng ngây thơ như tiểu nữ thôi:3
Đi hết một ngày, bọn họ tuỳ ý đàm luận chút phong tục tập quán của những nơi đã qua, lại thêm Trúc nhi lanh lợi ở một bên ngắt lời, cảm giác cũng không tịch mịch. Hết ngày đã đến Sơn Tây, Trúc nhi một bên cười nói: “Công tử, sắc trời đã muộn, chi bằng nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai lại đi tiếp.” Hắn ra khỏi Vương phủ, vì tránh tai mắt người khác nên sửa lại xưng hô.
Triệu Thư An hồn nhiên không biết mệt mỏi, hắn tuổi trẻ khí thịnh lại là lần đầu tiên xa nhà, một lòng nghĩ muốn mau mau lập công cho Hoàng đế xem, bất quá hắn nhìn Liễu Tử Thừa bên cạnh, người nọ dù sao cũng là thư sinh, một ngày cưỡi ngựa đã khiến mặt y nhuốm màu mệt mỏi.
“Phía trước tìm chỗ trọ lại cũng được.”
“Dạ.”
Triệu Thư An tuy chỉ rời khỏi Kinh thành một ngày nhưng hắn theo hướng Bắc một đường đi tới, nhìn phong cảnh hai bên đường ngày càng hoang vắng, đi qua trấn nhỏ không khí cũng trầm lặng. Hắn trong lòng thập phần cảm khái, trước kia nghe quan ngoại tấu lên, một mực đều là “Thiên triều thịnh trì, thiên hạ thái bình, gia không bế hộ, không nhặt của rơi”. Hôm nay tận mắt chứng kiến, mới hiểu được toàn lời vô nghĩa sáo rỗng, muốn đẹp lòng người nghe mà thôi.
Trúc nhi tìm được một nhà địa phương xem như khách *** tốt nhất, giúp Triệu Thư An xuống ngựa, ân cần tiểu nhị liền chạy ra: “Các vị khách quan nghỉ trọ hay ở trọ?”
“Ở trọ, cấp hai gian phòng hảo hạng.” Trúc nhi cau mày, ánh mắt xem xét xung quanh như không vừa lòng lắm.
Liễu Tử Thừa vừa động một chút chân đã truyền đến ê ẩm, cũng theo đi vào. Điếm tiểu nhị vừa thấy người tới y phục chất liệu không tầm thường, nhất định là khách nhân có tiền, càng thêm ân cần đứng lên: “Hai vị khách gia, xin mời đi bên này. Đông sương hai ngày trước có hai khách nhân ở trọ, có vẻ cũng là thư sinh, nam nhân ở chung một chỗ có thể đàm đạo.”
Trúc nhi vừa nghe phải cùng người khác ở chung sương phòng, mắt trừng trừng muốn mở miệng lại thấy Triệu Thư An một bên hơi lắc đầu, đành phải bỏ qua, trầm giọng phân phó: “Công tử chút ta mệt mỏi, nhanh đi chuẩn bị chút nước ấm, rượu và thức ăn hầu hạ.”
Điếm tiểu nhị luôn miệng “Dạ”, mặt tươi cười lui ra.
Khi đang nói, từ Đông sương hai khách nhân khác cũng đi ra, quả thật là phong độ của người có trí thức. Hai người thấy Triệu Thư An mỉm cười, nhấc tay khách khí vái chào, liền ly khai đi xuống lầu, vừa đi vừa nói: “Cô Phượng tiên sinh này quả thật nan thỉnh, quên đi, trở về hướng đại nhân phục mệnh vậy.”
Người còn lại thở dài, lắc lắc đầu.
Triệu Thư An nhìn theo bóng dáng hai người, thần sắc lạnh nhạt có chút suy tư. Vào trong phòng, hắn rót trà uống một ngụm, chậm rãi mở miệng hỏi: “Tử Thừa, ngươi có nghe qua Bắc Cô Phượng Vô Tuyết bao giờ chưa?” Nói xong, hai mắt đen nháy tinh quang chợt loé.
Liễu Tử Thừa tinh tường vừa thấy nét mặt kia đã biết tiểu Vương gia này lại nảy ra chủ kiến mới, chỉ cười một tiếng: “Quả thật nghe qua, “Nam Tuyệt Bắc Cô” thanh danh này vốn trong giới sĩ tử thời đó đã vang dội, chỉ tiếc chưa được nhìn thấy.”
Triệu Thư An ngón tay thon dài nhịp nhịp trên mặt bàn, “Phụ hoàng từ trước đến nay vốn chuộng văn, Tử Thừa, ta nghĩ nên đem hai người này thu về mình.”
Liễu Tử Thừa sớm biết vị Vương gia này không phải “ếch ngồi đáy giếng”(*), không nghĩ lòng dạ lại cao ngạo như thế, nghĩ muốn thu hai đại tài tử nổi danh là thu sao?
(*: qt là vật trong ao, ta nghĩ nghĩa chắc cũng như nhau)
Khẽ nhíu mày nói: “Vương gia, Phượng Vô Tuyết vang danh thiên hạ, chính là chưa bao giờ có người thỉnh được, nghe nói người này thanh ngạo cô tiêu, rất khó tiếp cận.”
“Tử Thừa, ta đối vị Cô Phượng tiên sinh này ngưỡng mộ đã lâu, chúng ta dành chút thời gian, ngày mai trước đi gặp hắn thử xem.” Triệu Thư An ánh mắt kiên định, có vẻ rất quyết tâm, “Ta không thể để người khác nhanh chân tới trước, thiên hạ danh sĩ đều phải để ta sử dụng.”
Nghe mấy lời này, Liễu Tử Thừa chỉ khe khẽ thở dài, không nói thêm nữa. Ngồi một chút liền cáo từ về gian phòng nghỉ ngơi. Y không nghĩ tới tiểu Vương gia này tâm cao như vậy, Phượng Vô Tuyết không phải thường nhân, nếu lại dùng thủ đoạn non nớt như ngày đó đối với y là không thể được. Lắc đầu, âm thầm nghiền ngẫm, chuyện tình này không phải dễ dàng a.
______
Đấy, lại sắp có trăng quên đèn, chỉ jỏi lừa tềnh những tâm hồn trong trắng ngây thơ như tiểu nữ thôi:3
Tác giả :
Đạm Mặc Thanh Hành