Thuỳ Dữ Đồng Tiếu
Chương 13
Phượng Vô Tuyết ha ha ngửa mặt lên trời cười, rồi đứng dậy đi đến bên cửa sổ im lặng nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Mọi người nhìn hắn dáng hình thon dài tao nhã, suối tóc đen mượt chảy dài theo thân người. Người này quả là trời sinh xuất chúng, bề ngoài diễm lệ tuyệt trần tạm thời không nói, chỉ cần tuỳ tiện đứng, thân ảnh tao nhã toát ra khí chất khiến cho bách hoa bên ngoài cửa sổ cũng không còn xinh đẹp, chói mắt như tất cả hào quang trên đời này đều tập trung trên người hắn.
Hắn không nói lời nào, Triệu Thư An cùng Liễu Tử Thừa chỉ có thể nhìn nhau kiên nhẫn chờ.
Thật lâu sau, Phượng Vô Tuyết chậm rãi xoay người, cặp mắt phượng u lượng thần kỳ, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Liễu Tử Thừa trong chốc lát, rồi đối Triệu Thư An mỉm cười, khom người thi lễ: “An Vương gia, Thanh Lam nguyện cùng sư huynh tận tâm phò tá Vương gia.”
Một câu thốt ra, hai người kia trong lòng tư vị bất đồng.
Triệu Thư An nhịn không được nhãn tình sáng lên trong lòng vui sướng vạn phần, nhưng thân là Hoàng tử nên hắn chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, ôn hoà nói: “Hảo, không ngờ hôm nay được Cô Phượng tiên sinh danh chấn thiên hạ giúp đỡ, quả là đáng mừng.”
Liễu Tử Thừa ở một bên trên mặt mỉm cười bình tĩnh, nhưng trong lòng không khỏi than nhẹ, tháng ngày sau này sợ là không có an ổn. Thấy Phượng Vô Tuyết kia cười nói cùng Vương gia nhưng ánh mắt vẫn dán chặt trên người mình, loé ra đủ dạng thần thái, hắn từng chữ từng chữ nói rõ ràng: “Sư huynh, về sau nhờ ngươi chiếu cố.”
Liễu Tử Thừa cố gắng khắc chế không nhíu mi xúc động, bình tĩnh trấn định mỉm cười nói: “Đâu nào, về sau hai người chúng ta đều vì Vương gia cống hiến, thì phải đồng tâm, chiếu ứng lẫn nhau.”
Phượng Vô Tuyết mở to mắt nhìn, bỗng nhiên ôm bụng cười ha ha lên, cười đến ngay cả thắt lưng cũng gập lại không đứng dậy nổi. Hơn nữa ngày sau mới thở hổn hễn giãy dụa đi đến bên người Liễu Tử Thừa, hơi thở đứt quãng bên tai nhẹ nhàng nói: “Sư huynh……..Ta thật sự thích cái câu cuối cùng ngươi nói nha……..hai người đồng tâm………..chiếu ứng lẫn nhau a…………”
Liễu Tử Thừa bị hắn đột nhiên cười to làm ngây ngẩn cả người, mi mày đen thẫm thanh tú rốt cuộc nhịn không được nhíu lại, nhìn thấy một trận cuồng tiếu đến mất hình tượng này của vị sư đệ, không khỏi than nhẹ, người này làm sao có nửa phần cao ngạo khí thế mà người ngoài đồn đãi chứ.
Xấu hổ đẩy hắn ra cũng không được, mà không đẩy cũng không được, đành phải nhẫn nhịn nhe răng cười trừ. Quay đầu về phía Triệu Thư An, đã thấy hắn mắt đầy tiếu ý cùng tò mò nhìn Phượng Vô Tuyết.
Một chốc Phượng Vô Tuyết chậm rãi đứng thẳng dậy, dùng thanh âm chỉ Liễu Tử Thừa nghe được nói: “Kỳ thật ở nhà cũng quá nhàm chán, hôm nay gặp lại sư huynh, xem ra những ngày sau nhất định rất nhiều màu sắc đây,” trong mắt thần sắc mờ ám.
Liễu Tử Thừa bị những lời ám chỉ không rõ ràng này của hắn làm cho choáng váng, nhưng ngẫm nghĩ kỹ càng, ánh mắt dần dần khôi phục anh minh, trong lòng thầm trách: nguyên lai Thanh Lam cũng rất tịch mịch. Y từ trước đến nay tâm tư đều cao rộng, nghĩ đến đây liền thân thủ nhẹ chụp lấy tay ngọc của Phượng Vô Tuyết, như đang an ủi.
Phượng Vô Tuyết bị động tác hàm chứa an ủi này khiến trong lòng chấn động, đôi mắt xinh đẹp mang vài phần khó hiểu hồi tưởng lại.
Vị sư huynh này trong trí nhớ từ nhỏ đã tính tình đã phi thường tốt, đối hắn nghịch ngợm cái gì đều dễ dàng tha thứ, còn hắn luôn không quấn cho đến khi khuôn mặt kia biến sắc thề không bỏ qua.
Chính là lần này nhìn thấy, người tao nhã kia tựa hồ trở nên nội liễm hơn so với hồi thiếu niên, đôi con ngươi thanh tú ôn hoà như ẩn ẩn một tia đau lòng.
Vốn với tính tình hắn không ưa đi tranh giành loại này hỗn thuỷ, nhưng vừa nhìn thấy Liễu Tử Thừa đã thay đổi, một lòng nghĩ đã lâu không có trêu đùa thư sướng như vậy, nhìn cái người tự chủ kia vì mình là mặt nạ bình tĩnh bị vỡ tan thật sự rất là thú vị, bởi vậy hắn ôm thái độ vui vẻ đó đáp ứng trờ thành phụ tá của Triệu Thư An.
Nhưng là, thiếu chút nữa đã quên Liễu Tử Thừa rất thông minh tinh tế, y thế nhưng dễ dàng nhìn ra tịch mịch của chính mình, hơn nữa đối mình không ngừng trêu cợt còn âm thầm an ủi.
Người quá thông minh trong sáng cũng không tốt, dễ dàng mua dây buộc mình. Giờ phút này hắn thấy sư huynh đáy mắt u buồn rất hiếu kỳ, bất động thanh sắc nghĩ: nhất định phải biết nguyên nhân, trợ giúp sư huynh giải quyết triệt để.
Ầm thầm hạ quyết tâm, tâm tư xoay chuyển nhanh chóng đến mức bản thân cũng phải giật mình. Hắn cười ha ha ôm bả vai hơi gầy của Liễu Tử Thừa, quay đầu đối Triệu Thư An nói: “Vương gia, không bằng đêm nay cứ trụ tại nhà ta, ngày mai sáng sớm Thanh Lam cùng các người lên đường.”
“Hảo,” Triệu Thư An cũng không chối từ, sang sảng đáp: “Đêm nay xin quấy rầy tiên sinh.”
Ba người liền lập tức thu xếp ở lại Phượng phủ, chỉ cần Phượng Vô Tuyết nguyện ý, hắn có thể làm cho người ta cảm thấy nhiệt tình ôn nhu, nhất là bộ dáng hắn hiện tại.
Xinh đẹp vô song, yêu mị mê người, vạt áo mềm mại rũ trên nhuyễn tháp, tay cầm chén thuỷ tinh trầm ngâm cười nhẹ, bộ dáng thế nào cũng không giống sắp thành phụ tá của Vương gia, Trúc nhi ở một bên ánh mắt trừng lớn đến sắp rớt ra.
Hắn không hiểu nổi chủ nhân trước nay thủ lễ ẩn nhẫn nhà mình thế nào lại tìm một người như vậy làm phụ tá.
Kỳ thật không riêng gì hắn, Liễu Tử Thừa bên cạnh cũng thầm thở dài khổ não, y thật sự không chắc chắn có thể mang tiểu sư đệ này bồi dưỡng thành một phụ tá đúng mực.
_______
Giờ mới biết học văn miêu tả thực cực khổ, bao nhiêu vốn liếng từ ngữ ít ỏi đổ hết lên người Lam ca, lần sau chắc kiếm sửu công hay sửu thụ gì đó edit quá *lau lau mồ hôi*
Mọi người nhìn hắn dáng hình thon dài tao nhã, suối tóc đen mượt chảy dài theo thân người. Người này quả là trời sinh xuất chúng, bề ngoài diễm lệ tuyệt trần tạm thời không nói, chỉ cần tuỳ tiện đứng, thân ảnh tao nhã toát ra khí chất khiến cho bách hoa bên ngoài cửa sổ cũng không còn xinh đẹp, chói mắt như tất cả hào quang trên đời này đều tập trung trên người hắn.
Hắn không nói lời nào, Triệu Thư An cùng Liễu Tử Thừa chỉ có thể nhìn nhau kiên nhẫn chờ.
Thật lâu sau, Phượng Vô Tuyết chậm rãi xoay người, cặp mắt phượng u lượng thần kỳ, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Liễu Tử Thừa trong chốc lát, rồi đối Triệu Thư An mỉm cười, khom người thi lễ: “An Vương gia, Thanh Lam nguyện cùng sư huynh tận tâm phò tá Vương gia.”
Một câu thốt ra, hai người kia trong lòng tư vị bất đồng.
Triệu Thư An nhịn không được nhãn tình sáng lên trong lòng vui sướng vạn phần, nhưng thân là Hoàng tử nên hắn chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, ôn hoà nói: “Hảo, không ngờ hôm nay được Cô Phượng tiên sinh danh chấn thiên hạ giúp đỡ, quả là đáng mừng.”
Liễu Tử Thừa ở một bên trên mặt mỉm cười bình tĩnh, nhưng trong lòng không khỏi than nhẹ, tháng ngày sau này sợ là không có an ổn. Thấy Phượng Vô Tuyết kia cười nói cùng Vương gia nhưng ánh mắt vẫn dán chặt trên người mình, loé ra đủ dạng thần thái, hắn từng chữ từng chữ nói rõ ràng: “Sư huynh, về sau nhờ ngươi chiếu cố.”
Liễu Tử Thừa cố gắng khắc chế không nhíu mi xúc động, bình tĩnh trấn định mỉm cười nói: “Đâu nào, về sau hai người chúng ta đều vì Vương gia cống hiến, thì phải đồng tâm, chiếu ứng lẫn nhau.”
Phượng Vô Tuyết mở to mắt nhìn, bỗng nhiên ôm bụng cười ha ha lên, cười đến ngay cả thắt lưng cũng gập lại không đứng dậy nổi. Hơn nữa ngày sau mới thở hổn hễn giãy dụa đi đến bên người Liễu Tử Thừa, hơi thở đứt quãng bên tai nhẹ nhàng nói: “Sư huynh……..Ta thật sự thích cái câu cuối cùng ngươi nói nha……..hai người đồng tâm………..chiếu ứng lẫn nhau a…………”
Liễu Tử Thừa bị hắn đột nhiên cười to làm ngây ngẩn cả người, mi mày đen thẫm thanh tú rốt cuộc nhịn không được nhíu lại, nhìn thấy một trận cuồng tiếu đến mất hình tượng này của vị sư đệ, không khỏi than nhẹ, người này làm sao có nửa phần cao ngạo khí thế mà người ngoài đồn đãi chứ.
Xấu hổ đẩy hắn ra cũng không được, mà không đẩy cũng không được, đành phải nhẫn nhịn nhe răng cười trừ. Quay đầu về phía Triệu Thư An, đã thấy hắn mắt đầy tiếu ý cùng tò mò nhìn Phượng Vô Tuyết.
Một chốc Phượng Vô Tuyết chậm rãi đứng thẳng dậy, dùng thanh âm chỉ Liễu Tử Thừa nghe được nói: “Kỳ thật ở nhà cũng quá nhàm chán, hôm nay gặp lại sư huynh, xem ra những ngày sau nhất định rất nhiều màu sắc đây,” trong mắt thần sắc mờ ám.
Liễu Tử Thừa bị những lời ám chỉ không rõ ràng này của hắn làm cho choáng váng, nhưng ngẫm nghĩ kỹ càng, ánh mắt dần dần khôi phục anh minh, trong lòng thầm trách: nguyên lai Thanh Lam cũng rất tịch mịch. Y từ trước đến nay tâm tư đều cao rộng, nghĩ đến đây liền thân thủ nhẹ chụp lấy tay ngọc của Phượng Vô Tuyết, như đang an ủi.
Phượng Vô Tuyết bị động tác hàm chứa an ủi này khiến trong lòng chấn động, đôi mắt xinh đẹp mang vài phần khó hiểu hồi tưởng lại.
Vị sư huynh này trong trí nhớ từ nhỏ đã tính tình đã phi thường tốt, đối hắn nghịch ngợm cái gì đều dễ dàng tha thứ, còn hắn luôn không quấn cho đến khi khuôn mặt kia biến sắc thề không bỏ qua.
Chính là lần này nhìn thấy, người tao nhã kia tựa hồ trở nên nội liễm hơn so với hồi thiếu niên, đôi con ngươi thanh tú ôn hoà như ẩn ẩn một tia đau lòng.
Vốn với tính tình hắn không ưa đi tranh giành loại này hỗn thuỷ, nhưng vừa nhìn thấy Liễu Tử Thừa đã thay đổi, một lòng nghĩ đã lâu không có trêu đùa thư sướng như vậy, nhìn cái người tự chủ kia vì mình là mặt nạ bình tĩnh bị vỡ tan thật sự rất là thú vị, bởi vậy hắn ôm thái độ vui vẻ đó đáp ứng trờ thành phụ tá của Triệu Thư An.
Nhưng là, thiếu chút nữa đã quên Liễu Tử Thừa rất thông minh tinh tế, y thế nhưng dễ dàng nhìn ra tịch mịch của chính mình, hơn nữa đối mình không ngừng trêu cợt còn âm thầm an ủi.
Người quá thông minh trong sáng cũng không tốt, dễ dàng mua dây buộc mình. Giờ phút này hắn thấy sư huynh đáy mắt u buồn rất hiếu kỳ, bất động thanh sắc nghĩ: nhất định phải biết nguyên nhân, trợ giúp sư huynh giải quyết triệt để.
Ầm thầm hạ quyết tâm, tâm tư xoay chuyển nhanh chóng đến mức bản thân cũng phải giật mình. Hắn cười ha ha ôm bả vai hơi gầy của Liễu Tử Thừa, quay đầu đối Triệu Thư An nói: “Vương gia, không bằng đêm nay cứ trụ tại nhà ta, ngày mai sáng sớm Thanh Lam cùng các người lên đường.”
“Hảo,” Triệu Thư An cũng không chối từ, sang sảng đáp: “Đêm nay xin quấy rầy tiên sinh.”
Ba người liền lập tức thu xếp ở lại Phượng phủ, chỉ cần Phượng Vô Tuyết nguyện ý, hắn có thể làm cho người ta cảm thấy nhiệt tình ôn nhu, nhất là bộ dáng hắn hiện tại.
Xinh đẹp vô song, yêu mị mê người, vạt áo mềm mại rũ trên nhuyễn tháp, tay cầm chén thuỷ tinh trầm ngâm cười nhẹ, bộ dáng thế nào cũng không giống sắp thành phụ tá của Vương gia, Trúc nhi ở một bên ánh mắt trừng lớn đến sắp rớt ra.
Hắn không hiểu nổi chủ nhân trước nay thủ lễ ẩn nhẫn nhà mình thế nào lại tìm một người như vậy làm phụ tá.
Kỳ thật không riêng gì hắn, Liễu Tử Thừa bên cạnh cũng thầm thở dài khổ não, y thật sự không chắc chắn có thể mang tiểu sư đệ này bồi dưỡng thành một phụ tá đúng mực.
_______
Giờ mới biết học văn miêu tả thực cực khổ, bao nhiêu vốn liếng từ ngữ ít ỏi đổ hết lên người Lam ca, lần sau chắc kiếm sửu công hay sửu thụ gì đó edit quá *lau lau mồ hôi*
Tác giả :
Đạm Mặc Thanh Hành