Thủy Chử Đại Thần
Chương 5: Diễm thi
Chuyện này kích động đồng chí Đường Đại của chúng ta thật sâu, từ cổ chí kim, vạn vật đều có quang vinh suy yếu, mà chân chính hưng tịnh lâu dài không suy yếu, là cái gì?
Tính dục!
Cổ đại diễm thư, hậu thế hoàng điệp. Không bao giờ suy giảm.
Đường Đại đột nhiên nhớ tới thật lâu trước đây, biên tập của nàng đã từng nói qua: “Viết văn, trước hết phải nghĩ đọc giả của bạn muốn xem cái gì.”
Kỳ thật trên thế giới này từng địa phương đều có đường tắt, bao gồm cả thành công.
Có người viết cả đời chỉ là một ‘tiểu thấu minh’, có người có thể một lần là nổi tiếng nhảy lên làm đại thần.
Nếu như đường tắt này hiện ngay trước mặt ngươi, chỉ là không vẻ vang gì cho lắm… Ngươi có đi hay không?
Đường Đại tư tưởng đấu tranh một đoạn thời gian dài, sau đó nàng tàn bạo nắm bút lông, các ngươi không phải muốn xem H sao, lại Tấn Giang lão tử đùa giỡn không qua được Yêu Chu, Thiên Lại, ở đây lại không đùa bỡn được đám người các ngươi vẫn còn hàng ngày chi, hồ, giả, dã cổ ngữ ư?
>_
Nàng vùi đầu, bắt đầu sửa chữa toàn bộ cốt truyện lúc trước đặt ra.
Vì vậy câu chuyện này biến thành… Nữ chính bị diệt cả nhà, sau đó bị hung thủ trước X sau giết, nữ chính bỏ xác nơi hoang dã, do dung mạo tuyệt mỹ, bị người qua đường X. Lúc này nữ chính âm hồn không tiêu tan, thi thể không thối rữa, trở thành nữ quỷ, thường xuyên dùng sắc đẹp dụ dỗ người qua đường, cùng nhau XXOO, xong việc lại hút máu ăn thịt.
Sau gặp gỡ một đạo sĩ, nữ chính dùng mọi cách dụ dỗ không được, lại bị hàng phục theo lệ cũ.
>_
Ngày thứ hai, chương thứ nhất lấy tên > là tiểu thuyết dài kỳ chính thức thay tên thành ——>.
Đồng nhất > phía sau bản thông báo số dấu vân tay bùng nổ, trong vòng hai giờ sau khi phát hành chương mới, một loạt vượt lên đến trong ba thứ hạng đầu, cũng duy trì tình trạng tăng trưởng liên tục.
Viên quản lý Công Khai Đình rất nhanh chú ý tới tờ thông cáo này, vừa nhìn tới, mặt đỏ tim đập, máu mũi giàn giụa.
Tiếng tăm của > , tại Công Khai Đình nhanh chóng truyền ra, có vài quản lý viên khác đến đây vây xem, rất nhanh đánh vào bảng ‘tin tức hỏa nhiệt’ của Công Khai Đình.
Đương nhiên đây cũng không phải do bọn họ thuần khiết, cổ đại đích thực cũng có diễm văn, lại không ít. Chỉ là khi đó đa số nhân dân toàn quốc rất hàm súc, 1vs1 cũng chỉ để trong lòng chứ không có gan phô ra, viết văn chung quy chỉ là khoe khoang làm dáng, gãi không đúng chỗ ngứa mà thôi. Mà Đường Đại người vốn có mười phần ‘thẳng thắn thành khẩn’ lại thêm đã ‘ duyệt qua vô số GV (gay video)lúc này dùng mấy chi tiết cẩu đảm cùng tiểu bạch văn mô tả ra, mây bay nước chảy lưu loát sinh động, nhịp nhàng ăn khớp, mỗi người xem đều mặt đỏ tới mang tai, đều muốn xem thêm vài lần, nhưng đứng lại lâu lại thấy mắc cỡ.
Có vài người đến bình luận về tác giả bài văn, ý kiến biểu đạt đều giống nhau —— có thể viết ra đại tác phẩm này, người này sao mà hèn mọn a!
=_=||||
Đường Đại ở lân cận Công Khai Đình, một bên quan tâm tác phẩm mới của mình, một bên để ý tin tức bên trong, một bên xin ăn, có thể nói là nhất cử tam đắc. Chỉ là về sau, đồng nghiệp thấy làm ăn náo nhiệt, đặc biệt tức giận. Từ từ có nhiều tên ăn mày khác cũng lại Công Khai Đình xin ăn, cứ như vậy, ở đây dần dần ngư long hỗn tạp, các tên móc túi cũng phát hiện đó là một nơi thật tốt để lần mò, còn có ‘thậm giả’ —— phi mã đảng!
Những người này thông thường một tay cưỡi ngựa, thừa dịp con ngựa cao to mà đến, nhắm vào dây chuỗi của ai đó, bao vây, chạy như bay nghiêng người chụp tới, người còn chưa kịp phản ứng, hắn đã giục ngựa trốn xa.
Người đi đường nghiến răng nghiến lợi, nhưng lực bất tòng tâm.
Rốt cục có một ngày, ngay cả Đường Đại là một tên ăn mày cũng bị Phi mã đảng đoạt mất cái chén bể!!
Vì vậy trị an của Công Khai Đình, là một phần khiến cho triều đình đau đầu. Chủ quản hình bộ , hộ bộ, kiêm giám đốc quản lý bảo vệ đô thị an ninh trật tự thành Trường An – Dụ vương gia cùng thủ hạ triệu tập hai cuộc đại hội đại biểu nhân dân, quyết định tại Công Khai Đình thiết lập thiết lập đội bảo vệ trật tự đô thị gọi là Thành quản. Mỗi người trên đeo lên ống tay áo bên phải một phù hiệu đỏ, giữ gìn trị an Công Khai Đình.
Lúc đầu Thành quản không đủ lực, nguyên nhân là Phi mã đảng, móc túi, ăn mày hung mãnh, bọn họ sợ hãi thế lực hắc ám, không thể buông sức chiến đấu. Dụ vương gia giận dữ, ban lệnh: trong thời gian đảm nhiệm Thành quản, hễ là bắt được móc túi , Phi mã đảng, tên ăn mày nào, trước tiên có thể lục soát người, thu hoạch tiền bạc đồ vật nhét vào hầu bao của chính mình! (─__─” )
Lệnh này vừa ban ra, sức chiến đấu của Thành quản tiến nhập trạng thái ma quỷ. Năm mươi dặm phụ cận Công Khai Đình, móc túi , an mày, Phi mã đảng thậm chí lái buôn cùng kinh hãi đảm chiến.
Chung quanh Công Khai Đình tám mươi dặm, Thành quản tàn sát bừa bãi hoành hoành. Phàm là kẻ cắp hư hư thực thực xuất hiện mọi người cùng chen nhau mà lên, đoạt cứ đoạt, cởi cứ cởi, hành động lưu loát, thân thủ nhanh nhẹn, thái độ tích cực, thực khiến người xem khen ngợi.
Liên tiếp ba ngày có chín tên Phi mã đảng bị Thành quản đoạt ngựa, trong đó có một tên Phi mã đảng y phục còn mới, cho nên khi hắn bị giải tới nha môn thân thể sạch trơn. =.=
Có mười chín tên móc túi bị bắt xử theo pháp luật. Trong đó mười chín người đưa tới nha môn thì chỉ còn nội y, toàn thân trên dưới không còn xu nào, tình trạng nghèo túng thê thảm, đến ăn mày cũng thổn thức thắng không được.
Được nửa tháng, Công Khai Đình móc túi, đảng Phi mã tẫn tuyệt. Tinh tế nghiên cứu nguyên nhân, chỉ có thể nói: Thành quản mạnh mẽ hơn kẻ cướp.
>_
Không còn dấu vết cường đạo, Thành quản mắt đỏ lên. Vì vậy lái buôn , ăn mày, người đi đường sâu sắc bị hại, hễ là bị bắt, giống nhau lấy hết, lột sạch, cướp sạch, dân chúng kêu khổ không thôi.
Cũng may Đường Đại lần này thông minh, nàng tự chế phù hiệu đỏ trên tay áo, bình thường dấu trong ngực, gặp phải Thành quản thì lấy ra đưa cho đối phương lắc lắc: “Huynh đệ, ta là Thành quản chìm!”
Nàng một thân rối bù, quần áo tả tơi, không phân rõ nam nữ. Đối phương liền vỗ vỗ vai nàng, xem như chuyện lạ rồi đi.
Vì vậy khi Công Khai Đình gà bay chó sủa, Đường Đại vẫn còn có chút giây phút an ninh.
> ở Công Khai Đình liên tiếp ba tháng, mỗi ngày sau bản thông cáo con số dấu vân tay vẫn nằm trong số hai mươi thứ hạng đầu. Đường Đại mỗi ngày có thể từ Công Khai Đình thu được sáu mươi đến một trăm năm mươi đồng tiền thưởng.
Con số tiền thưởng này ngay lúc đó mà nói cũng không tính là ít, thế nhưng Đường Đại vẫn như cũ nghĩ không đủ, không phải nói đến tiền. Bởi vì có công việc xin ăn sống qua ngày, hơn nữa tại Lan Nhược Tự cũng không cần trả tiền thuê nhà, thời cổ lại không tiêu hao tiền điện tiền nước, vì vậy Đường Đại thật sự không cần tiền. Vậy thì đó là thiếu cái gì a?
Đường Đại trái phải suy tính thật lâu —— không có bình luận a!
Thói quen của tác giả viết tiểu thuyết internet, bình luận chính là sinh mạng của nàng, không có đọc giả ủng hộ, nàng cảm thấy tịch mịch như tuyết biết bao. Cho nên Đường Đại suy nghĩ nửa ngày, nàng quyết định bỏ vốn tại phía sau bản thông cáo dán thêm một tờ giấy, cổ vũ các độc giả viết bình luận.
Vì vậy ngày nào đó, Đường Đại thu được lời bình luận đầu tiên từ khi nàng xuyên qua đến giờ: Đại ca, huynh rốt cục từng có bao nhiêu phụ nữ? Tiểu đệ ngưỡng mộ, ước ao thay!
…Được rồi, tuy rằng chỉ là một cái bình luận ngắn, thế nhưng Đường Đại vẫn rất hưng phấn, kỳ thật dựng nên tiểu thuyết nhiều kỳ không phải do một mình tác giả hoàn thành, nó là do vô số gạch ngói của đọc giả, ngày ngày đốc thúc hâm nóng, sau cùng chậm rãi ra lò. Là kết quả mà tác giả , đọc giả cùng nhau nỗ lực.
Có rất nhiều người không hiểu, vì sao có người truy đuổi xem nhiều kỳ như vậy, chờ xong xuôi hết một quyển bản thảo xem một mạch có hay hơn không?
Kỳ thực truy văn là một bầu không khí, tiểu thuyết dài kỳ, sẽ làm tác giả đọc giả có cơ sở chờ mong. Sau đó mỗi ngày sáng sớm ngươi đang không muốn rời khỏi giường, phải có lý do bên trong đốc thúc ngươi, ngoại trừ đi làm muộn bị trừ tiền lương, đến trường muộn là nhân tố rất tàn bạo rất bi thương, ngoài ra sẽ là một ít sở thích của ngươi, không biết tiểu thuyết XX ngày hôm nay có gì mới không, nữ chính có bị XXOO không? Ô, ta phải đi xem!
>_
Cái loại lạc thú cùng chính chủ phối hợp trải qua toàn bộ quá trình này, ban đầu thông suốt, tiếp theo trở mình đến kết cục, sau đó bới móc ra điểm hợp ý, một ngày mười đến hai mươi vạn chữ, người mệt, mắt mệt, tâm mệt, đầu óc mệt, sau cùng hoàn chỉnh nuốt trôi là hưởng thụ của các đọc giả.
Đường Đại vẫn như cũ ở trong đám người xin ăn, cho đến lúc này lý tưởng của nàng có chút bốc lên, nàng xin ăn xong bình thường sẽ ngồi một bên suy tư: Ta xuyên không về đây để làm gì ta?
Thời gian trước nàng vẫn nghĩ mục tiêu khi xuyên qua, nam chính là kiến công lập nghiệp, tìm một đống mỹ nhân về làm ngựa đực. Nữ chính là khuynh đảo chúng sinh, khiến cho một thời cuộc cục diện chính trị rung chuyển. Nếu không được, cũng có thể kiếm một nông trường, phát huy một chút sở trường đặc biệt hiện đại làm ruộng nuôi trồng. Sau đó theo thường lệ bắt một người hoặc là một đống mỹ nam, cuộc sống hạnh phúc vui vẻ.
Thế nhưng tính đến hiện nay, nàng đi qua đã nhiều tháng, vẫn như cũ không thể thấy bóng dáng mỹ nam nào có thể phát sinh tình cảm gút mắt.
Nàng tự cho rằng các tác giả trên Tấn Giang nếu lấy nàng làm nguyên mẫu viết một tiểu thuyết xuyên không, khẳng định sẽ phải lạnh chết, rất nhanh!!
Buổi chiều các Thành quản rất ôn hòa đứng gần quầy hàng của các tiểu thương lân cận, còn rất thân thiết giúp đỡ một bà cụ băng qua đường cái, tất cả mọi người mặt không biểu tình, nhưng trong lòng tất cả đều hiểu rõ —— cấp trên lại muốn đến kiểm tra rồi.
=.=
Thế nhưng bọn họ đợi đến đứng bóng cũng không gặp qua quan to quý nhân gì, chỉ có Đường Đại trong đám người nhìn thấy Dụ vương gia, mặc một thân áo bào viên lĩnh màu đỏ, trong tay cầm một quạt xếp, phía dưới còn đeo theo một khối lam điền ngọc hình kỳ lân rất giống nhà giàu mới nổi, trên ngón tay ban chỉ bằng ngọc lục bảo chói mắt, có lẽ là bảo dưỡng tốt, nhìn không ra cụ thể tuổi tác, theo Đường Đại hình dung, là tinh thần diện mạo tốt. =.=
Khi mạo nhận sử dụng > bị đánh, thật sự là đả kích quá mạnh. Đường Đại thấy hắn, phản ứng đầu tiên là đau cái mông! Thế nhưng nàng lại nghĩ bản thân thấy hắn tần suất kỳ thực rất nhiều, theo lý mà nói, những hoàng thân quốc thích này, thường ngày tay nắm trọng quyền, cho dù ra ngoài cũng là ngồi kiệu, tiền hô hậu ủng, chúng tinh củng nguyệt, hẳn là rất khó nhìn thấy. Thế nhưng dựa theo tần suất nhìn thấy này… Chẳng lẽ hắn là nam chính trong bản văn này?
Nàng càng nghĩ, đây cũng là nam nhân duy nhất từ khi nàng xuyên qua đến giờ lên sân khấu, gần đạt đến tiêu chuẩn làm nam chính đi.
Chen chúc trong đám người ăn mày, rối bù, quần áo tả tơi nhìn cẩm y nam tử xa xa đằng kia, im lặng YY dâng lên…
Đương nhiên đây cuối cùng chỉ là ý dâm của một người ăn mày mà thôi. Tựa như có người nghe xong Châu Kiệt Luân biểu diễn lại có thể nghĩ mình cùng Châu Kiệt Luân rất có duyên phận, cũng như vậy việc này trực tiếp cho qua.
Sự thực thì buổi chiều cùng ngày, Dụ vương gia xem xong các loại tin tức tại Công Khai Đình thì rời đi, Đường Đại vẫn ở trong đám người xin ăn như trước.
Đường Đại nghĩ cuộc sống này thật tàn khốc!
Tính dục!
Cổ đại diễm thư, hậu thế hoàng điệp. Không bao giờ suy giảm.
Đường Đại đột nhiên nhớ tới thật lâu trước đây, biên tập của nàng đã từng nói qua: “Viết văn, trước hết phải nghĩ đọc giả của bạn muốn xem cái gì.”
Kỳ thật trên thế giới này từng địa phương đều có đường tắt, bao gồm cả thành công.
Có người viết cả đời chỉ là một ‘tiểu thấu minh’, có người có thể một lần là nổi tiếng nhảy lên làm đại thần.
Nếu như đường tắt này hiện ngay trước mặt ngươi, chỉ là không vẻ vang gì cho lắm… Ngươi có đi hay không?
Đường Đại tư tưởng đấu tranh một đoạn thời gian dài, sau đó nàng tàn bạo nắm bút lông, các ngươi không phải muốn xem H sao, lại Tấn Giang lão tử đùa giỡn không qua được Yêu Chu, Thiên Lại, ở đây lại không đùa bỡn được đám người các ngươi vẫn còn hàng ngày chi, hồ, giả, dã cổ ngữ ư?
>_
Nàng vùi đầu, bắt đầu sửa chữa toàn bộ cốt truyện lúc trước đặt ra.
Vì vậy câu chuyện này biến thành… Nữ chính bị diệt cả nhà, sau đó bị hung thủ trước X sau giết, nữ chính bỏ xác nơi hoang dã, do dung mạo tuyệt mỹ, bị người qua đường X. Lúc này nữ chính âm hồn không tiêu tan, thi thể không thối rữa, trở thành nữ quỷ, thường xuyên dùng sắc đẹp dụ dỗ người qua đường, cùng nhau XXOO, xong việc lại hút máu ăn thịt.
Sau gặp gỡ một đạo sĩ, nữ chính dùng mọi cách dụ dỗ không được, lại bị hàng phục theo lệ cũ.
>_
Ngày thứ hai, chương thứ nhất lấy tên > là tiểu thuyết dài kỳ chính thức thay tên thành ——>.
Đồng nhất > phía sau bản thông báo số dấu vân tay bùng nổ, trong vòng hai giờ sau khi phát hành chương mới, một loạt vượt lên đến trong ba thứ hạng đầu, cũng duy trì tình trạng tăng trưởng liên tục.
Viên quản lý Công Khai Đình rất nhanh chú ý tới tờ thông cáo này, vừa nhìn tới, mặt đỏ tim đập, máu mũi giàn giụa.
Tiếng tăm của > , tại Công Khai Đình nhanh chóng truyền ra, có vài quản lý viên khác đến đây vây xem, rất nhanh đánh vào bảng ‘tin tức hỏa nhiệt’ của Công Khai Đình.
Đương nhiên đây cũng không phải do bọn họ thuần khiết, cổ đại đích thực cũng có diễm văn, lại không ít. Chỉ là khi đó đa số nhân dân toàn quốc rất hàm súc, 1vs1 cũng chỉ để trong lòng chứ không có gan phô ra, viết văn chung quy chỉ là khoe khoang làm dáng, gãi không đúng chỗ ngứa mà thôi. Mà Đường Đại người vốn có mười phần ‘thẳng thắn thành khẩn’ lại thêm đã ‘ duyệt qua vô số GV (gay video)lúc này dùng mấy chi tiết cẩu đảm cùng tiểu bạch văn mô tả ra, mây bay nước chảy lưu loát sinh động, nhịp nhàng ăn khớp, mỗi người xem đều mặt đỏ tới mang tai, đều muốn xem thêm vài lần, nhưng đứng lại lâu lại thấy mắc cỡ.
Có vài người đến bình luận về tác giả bài văn, ý kiến biểu đạt đều giống nhau —— có thể viết ra đại tác phẩm này, người này sao mà hèn mọn a!
=_=||||
Đường Đại ở lân cận Công Khai Đình, một bên quan tâm tác phẩm mới của mình, một bên để ý tin tức bên trong, một bên xin ăn, có thể nói là nhất cử tam đắc. Chỉ là về sau, đồng nghiệp thấy làm ăn náo nhiệt, đặc biệt tức giận. Từ từ có nhiều tên ăn mày khác cũng lại Công Khai Đình xin ăn, cứ như vậy, ở đây dần dần ngư long hỗn tạp, các tên móc túi cũng phát hiện đó là một nơi thật tốt để lần mò, còn có ‘thậm giả’ —— phi mã đảng!
Những người này thông thường một tay cưỡi ngựa, thừa dịp con ngựa cao to mà đến, nhắm vào dây chuỗi của ai đó, bao vây, chạy như bay nghiêng người chụp tới, người còn chưa kịp phản ứng, hắn đã giục ngựa trốn xa.
Người đi đường nghiến răng nghiến lợi, nhưng lực bất tòng tâm.
Rốt cục có một ngày, ngay cả Đường Đại là một tên ăn mày cũng bị Phi mã đảng đoạt mất cái chén bể!!
Vì vậy trị an của Công Khai Đình, là một phần khiến cho triều đình đau đầu. Chủ quản hình bộ , hộ bộ, kiêm giám đốc quản lý bảo vệ đô thị an ninh trật tự thành Trường An – Dụ vương gia cùng thủ hạ triệu tập hai cuộc đại hội đại biểu nhân dân, quyết định tại Công Khai Đình thiết lập thiết lập đội bảo vệ trật tự đô thị gọi là Thành quản. Mỗi người trên đeo lên ống tay áo bên phải một phù hiệu đỏ, giữ gìn trị an Công Khai Đình.
Lúc đầu Thành quản không đủ lực, nguyên nhân là Phi mã đảng, móc túi, ăn mày hung mãnh, bọn họ sợ hãi thế lực hắc ám, không thể buông sức chiến đấu. Dụ vương gia giận dữ, ban lệnh: trong thời gian đảm nhiệm Thành quản, hễ là bắt được móc túi , Phi mã đảng, tên ăn mày nào, trước tiên có thể lục soát người, thu hoạch tiền bạc đồ vật nhét vào hầu bao của chính mình! (─__─” )
Lệnh này vừa ban ra, sức chiến đấu của Thành quản tiến nhập trạng thái ma quỷ. Năm mươi dặm phụ cận Công Khai Đình, móc túi , an mày, Phi mã đảng thậm chí lái buôn cùng kinh hãi đảm chiến.
Chung quanh Công Khai Đình tám mươi dặm, Thành quản tàn sát bừa bãi hoành hoành. Phàm là kẻ cắp hư hư thực thực xuất hiện mọi người cùng chen nhau mà lên, đoạt cứ đoạt, cởi cứ cởi, hành động lưu loát, thân thủ nhanh nhẹn, thái độ tích cực, thực khiến người xem khen ngợi.
Liên tiếp ba ngày có chín tên Phi mã đảng bị Thành quản đoạt ngựa, trong đó có một tên Phi mã đảng y phục còn mới, cho nên khi hắn bị giải tới nha môn thân thể sạch trơn. =.=
Có mười chín tên móc túi bị bắt xử theo pháp luật. Trong đó mười chín người đưa tới nha môn thì chỉ còn nội y, toàn thân trên dưới không còn xu nào, tình trạng nghèo túng thê thảm, đến ăn mày cũng thổn thức thắng không được.
Được nửa tháng, Công Khai Đình móc túi, đảng Phi mã tẫn tuyệt. Tinh tế nghiên cứu nguyên nhân, chỉ có thể nói: Thành quản mạnh mẽ hơn kẻ cướp.
>_
Không còn dấu vết cường đạo, Thành quản mắt đỏ lên. Vì vậy lái buôn , ăn mày, người đi đường sâu sắc bị hại, hễ là bị bắt, giống nhau lấy hết, lột sạch, cướp sạch, dân chúng kêu khổ không thôi.
Cũng may Đường Đại lần này thông minh, nàng tự chế phù hiệu đỏ trên tay áo, bình thường dấu trong ngực, gặp phải Thành quản thì lấy ra đưa cho đối phương lắc lắc: “Huynh đệ, ta là Thành quản chìm!”
Nàng một thân rối bù, quần áo tả tơi, không phân rõ nam nữ. Đối phương liền vỗ vỗ vai nàng, xem như chuyện lạ rồi đi.
Vì vậy khi Công Khai Đình gà bay chó sủa, Đường Đại vẫn còn có chút giây phút an ninh.
> ở Công Khai Đình liên tiếp ba tháng, mỗi ngày sau bản thông cáo con số dấu vân tay vẫn nằm trong số hai mươi thứ hạng đầu. Đường Đại mỗi ngày có thể từ Công Khai Đình thu được sáu mươi đến một trăm năm mươi đồng tiền thưởng.
Con số tiền thưởng này ngay lúc đó mà nói cũng không tính là ít, thế nhưng Đường Đại vẫn như cũ nghĩ không đủ, không phải nói đến tiền. Bởi vì có công việc xin ăn sống qua ngày, hơn nữa tại Lan Nhược Tự cũng không cần trả tiền thuê nhà, thời cổ lại không tiêu hao tiền điện tiền nước, vì vậy Đường Đại thật sự không cần tiền. Vậy thì đó là thiếu cái gì a?
Đường Đại trái phải suy tính thật lâu —— không có bình luận a!
Thói quen của tác giả viết tiểu thuyết internet, bình luận chính là sinh mạng của nàng, không có đọc giả ủng hộ, nàng cảm thấy tịch mịch như tuyết biết bao. Cho nên Đường Đại suy nghĩ nửa ngày, nàng quyết định bỏ vốn tại phía sau bản thông cáo dán thêm một tờ giấy, cổ vũ các độc giả viết bình luận.
Vì vậy ngày nào đó, Đường Đại thu được lời bình luận đầu tiên từ khi nàng xuyên qua đến giờ: Đại ca, huynh rốt cục từng có bao nhiêu phụ nữ? Tiểu đệ ngưỡng mộ, ước ao thay!
…Được rồi, tuy rằng chỉ là một cái bình luận ngắn, thế nhưng Đường Đại vẫn rất hưng phấn, kỳ thật dựng nên tiểu thuyết nhiều kỳ không phải do một mình tác giả hoàn thành, nó là do vô số gạch ngói của đọc giả, ngày ngày đốc thúc hâm nóng, sau cùng chậm rãi ra lò. Là kết quả mà tác giả , đọc giả cùng nhau nỗ lực.
Có rất nhiều người không hiểu, vì sao có người truy đuổi xem nhiều kỳ như vậy, chờ xong xuôi hết một quyển bản thảo xem một mạch có hay hơn không?
Kỳ thực truy văn là một bầu không khí, tiểu thuyết dài kỳ, sẽ làm tác giả đọc giả có cơ sở chờ mong. Sau đó mỗi ngày sáng sớm ngươi đang không muốn rời khỏi giường, phải có lý do bên trong đốc thúc ngươi, ngoại trừ đi làm muộn bị trừ tiền lương, đến trường muộn là nhân tố rất tàn bạo rất bi thương, ngoài ra sẽ là một ít sở thích của ngươi, không biết tiểu thuyết XX ngày hôm nay có gì mới không, nữ chính có bị XXOO không? Ô, ta phải đi xem!
>_
Cái loại lạc thú cùng chính chủ phối hợp trải qua toàn bộ quá trình này, ban đầu thông suốt, tiếp theo trở mình đến kết cục, sau đó bới móc ra điểm hợp ý, một ngày mười đến hai mươi vạn chữ, người mệt, mắt mệt, tâm mệt, đầu óc mệt, sau cùng hoàn chỉnh nuốt trôi là hưởng thụ của các đọc giả.
Đường Đại vẫn như cũ ở trong đám người xin ăn, cho đến lúc này lý tưởng của nàng có chút bốc lên, nàng xin ăn xong bình thường sẽ ngồi một bên suy tư: Ta xuyên không về đây để làm gì ta?
Thời gian trước nàng vẫn nghĩ mục tiêu khi xuyên qua, nam chính là kiến công lập nghiệp, tìm một đống mỹ nhân về làm ngựa đực. Nữ chính là khuynh đảo chúng sinh, khiến cho một thời cuộc cục diện chính trị rung chuyển. Nếu không được, cũng có thể kiếm một nông trường, phát huy một chút sở trường đặc biệt hiện đại làm ruộng nuôi trồng. Sau đó theo thường lệ bắt một người hoặc là một đống mỹ nam, cuộc sống hạnh phúc vui vẻ.
Thế nhưng tính đến hiện nay, nàng đi qua đã nhiều tháng, vẫn như cũ không thể thấy bóng dáng mỹ nam nào có thể phát sinh tình cảm gút mắt.
Nàng tự cho rằng các tác giả trên Tấn Giang nếu lấy nàng làm nguyên mẫu viết một tiểu thuyết xuyên không, khẳng định sẽ phải lạnh chết, rất nhanh!!
Buổi chiều các Thành quản rất ôn hòa đứng gần quầy hàng của các tiểu thương lân cận, còn rất thân thiết giúp đỡ một bà cụ băng qua đường cái, tất cả mọi người mặt không biểu tình, nhưng trong lòng tất cả đều hiểu rõ —— cấp trên lại muốn đến kiểm tra rồi.
=.=
Thế nhưng bọn họ đợi đến đứng bóng cũng không gặp qua quan to quý nhân gì, chỉ có Đường Đại trong đám người nhìn thấy Dụ vương gia, mặc một thân áo bào viên lĩnh màu đỏ, trong tay cầm một quạt xếp, phía dưới còn đeo theo một khối lam điền ngọc hình kỳ lân rất giống nhà giàu mới nổi, trên ngón tay ban chỉ bằng ngọc lục bảo chói mắt, có lẽ là bảo dưỡng tốt, nhìn không ra cụ thể tuổi tác, theo Đường Đại hình dung, là tinh thần diện mạo tốt. =.=
Khi mạo nhận sử dụng > bị đánh, thật sự là đả kích quá mạnh. Đường Đại thấy hắn, phản ứng đầu tiên là đau cái mông! Thế nhưng nàng lại nghĩ bản thân thấy hắn tần suất kỳ thực rất nhiều, theo lý mà nói, những hoàng thân quốc thích này, thường ngày tay nắm trọng quyền, cho dù ra ngoài cũng là ngồi kiệu, tiền hô hậu ủng, chúng tinh củng nguyệt, hẳn là rất khó nhìn thấy. Thế nhưng dựa theo tần suất nhìn thấy này… Chẳng lẽ hắn là nam chính trong bản văn này?
Nàng càng nghĩ, đây cũng là nam nhân duy nhất từ khi nàng xuyên qua đến giờ lên sân khấu, gần đạt đến tiêu chuẩn làm nam chính đi.
Chen chúc trong đám người ăn mày, rối bù, quần áo tả tơi nhìn cẩm y nam tử xa xa đằng kia, im lặng YY dâng lên…
Đương nhiên đây cuối cùng chỉ là ý dâm của một người ăn mày mà thôi. Tựa như có người nghe xong Châu Kiệt Luân biểu diễn lại có thể nghĩ mình cùng Châu Kiệt Luân rất có duyên phận, cũng như vậy việc này trực tiếp cho qua.
Sự thực thì buổi chiều cùng ngày, Dụ vương gia xem xong các loại tin tức tại Công Khai Đình thì rời đi, Đường Đại vẫn ở trong đám người xin ăn như trước.
Đường Đại nghĩ cuộc sống này thật tàn khốc!
Tác giả :
Nhất Độ Quân Hoa