Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi
Chương 22: Bạo Lực
“Không biết tự lương sức mình.”Bốn chữ nhàn nhạt bật ra từ đôi môi mỏng của người đàn ông như đao gọt nước, Thất Dạ rơi xuống hành lang vang lên từng trận tiếng thét chói tai rất the lương.Thì ra, Gia Mậu lấy tốc độ sét đánh không kịp nhấc cô lên khẽ dùng sức ném ném về vách tường phía trước.Vòng eo đúng lúc đụng phải góc cạnh của vách tường, cảm giác đầu óc Thất Dạ run lên, đau đớn rất nhanh tri phối cô, bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến từng điểm mẫm cảm trên người, trong nháy mắt cô cảm thấy một hồi đầu váng mắt hoa, “bốp” một tiếng ngã xuống trên thảm.Điều duy nhất đáng ăn mừng chính là, thảm vừa dầy lại mềm, lúc cô ngã xuống, cũng không có đau khổ lắm.Nhưng phần eo đau đớn cũng làm cho cô không còn bất kỳ hơi sức nào để làm gì dù chỉ là chút phản kháng.Thân thể cao lớn của người đàn ông đã sớm tới gần, con ngươi u ám khép hờ, ánh sáng lạnh nơi đáy mắt nhiều hứng thú sững sờ liếc xéo ở trên người cô.Anh gióng như vua của các loài thú cao cao tại thượng, mà cô là tiểu Bạch thỏ đáng yêu anh đang săn.Cô giãy giụa, nhìn anh đùa giỡn.Đầu óc rơi vào trạng thái hốn độn, Thất Dạ chỉ có dùng sức lắc lắc, cố gắng duy trì tỉnh táo. Cô cắn chặt hàm răng, liều mạng để cho tinh thần mình tập trung, thời điểm nâng mí mắt, đáy mắt tản ra ánh sáng không chịu thua, thanh u đông lạnh.Quật cường thà chết cũng không chịu khuất phục.Gia Mậu hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng khom lưng nắm một cánh tay của cô, kéo cô vào không gian phía sau cánh cửa mở rộng.Khốn kiếp, có cần phải bạo lực như vậy hay không?Bị năm ngón tay anh liều mạng nắm chặt, Thất Dạ đau đến miệng cũng rút ra khí lạnh. Nhưng, cô đang trong trạng thái hốn loạn, trong lòng cũng không quên liều mạng nguyền rủa người đàn ông này, nhân tiện còn hỏi thăm tổ tông mười tám đời của anh ta.Rất nhanh, ngay sau đó thân thể bị ném lên sàn nhà lạnh lẽo, một trận hơi thở âm hàn xân nhập vào da thịt liền cứng nhắc, Thất Dạ giật mình rùng mình một cái.Thì ra, bây giờ người cô đang ở trên một cái ban công to như vậy.Phóng mắt nhìn đi, bốn phía đều là phòng cảnh đẹp đẽ, gió nhẹ lướt qua, tóc cô lay động, cũng có cảm giác mấy phần sảng khoái.Nếu như không phải nhìn xuống một cái, nơi đây phải nói cách xa mặt đất phải đến 2, 3 trượng...Da đầu Thất Dạ run lên, lập tức cuộn bả vai mình lại, hướng cửa sổ sát đất làm bằng chất liệu thủy tinh mà bò đi.Trước mặt bỗng xuất hiện một đôi ủng da màu đen.Dừng lại động tác bò, cô chậm rãi nâng mặt, tầm mắt vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm của Gia Mậu.Môi mỏng của anh khẽ mím, khóe miệng kia tà tà phác họa độ cong tuyệt đối không phải là nếp nhăn trên mặt khi cười, mà là một biểu tượng mỉa mai, khuôn mặt của anh hết sức u tối, đáy mắt tản ánh sáng ra ngoài, trầm lạnh như sương, buồn rười rượi giống như âm hồn từ địa ngục.Cả người cũng nổi lên da gà, hai cánh môi trắng bệch khẽ lay động, đầu ngón tay Thất Dạ bám dọc theo cửa sổ thủy tinh, cắn răng đứng lên.“Không muốn chết chứ?”Đôi tay cắt ở phía sau lưng, lưng Gia Mậu thẳng tắp, trừ bỏ cố ý nhấn mạnh từ “chết”, lấy giọng nhàn nhạt hỏi thăm.Đây không phải là nói nhảm sao?Thất Dạ oán thầm, trầm mặc không nói, chỉ là lạnh lùng nhìn chằm chằm Gia Mậu, cắn răng nghiến lợi.Cánh tay dài của Gia Mậu đè một bên bả vai của cô, đem cô hướng ra ngoài ban công dùng sức đẩy, để cho đầu cô ra ngoài hàng rào bảo vệ.Gần mười mét dưới đất, là một bãi cỏ xanh lớn, ánh đèn bao phủ xuống, có vầng sáng nhàn nhạt dâng lên, tự nhiên sản sinh vài phần cảm giác điêu tàn lạnh bạc.“Không ...”Thất Dạ sợ độ cao, chăm chú nhìn khoảng cách mặt đất như thế, tự nhiên phát ra tiếng vang kháng cự bén nhọn.“Không ?” Gia Mậu cười nhẹ một tiếng, ngôn ngữ lạnh lẽo ẩn ẩn phun ra: “Cô không có tư cách nói chữ này.”Một giây sau, hai tay anh dọc theo nách của Thất Dạ nâng cả người cô nên, rồi dùng sức ném ra ngoài ban công.
Tác giả :
Lưu Niên Vô Ngữ