Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ
Chương 125: Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo
“Phụ thân, tuy cấp trêи bảo con về nhà nghỉ ngơi mấy ngày, nhưng con cảm giác cấp trêи sẽ không để con phục chức, làm sao bây giờ?” Lộ Quang Minh có chút hoang mang lo sợ.
Tuy hắn ở quân bộ chức vị có hơi thấp, quân hàm cũng không đủ cao, nhưng lại là công việc béo bở mọi người đều muốn, trước mắt bỏ đi như vậy, nếu không tìm người khơi thông, về sau cũng đừng nghĩ tiến vào quân bộ làm việc nữa.
Lộ Hướng Viễn bảo hắn đừng có gấp, biện pháp rồi sẽ có, còn nói cấp trêи hắn có khả năng thật sự chỉ bảo hắn nghỉ ngơi mấy ngày.
“Sao có thể chỉ bảo con nghỉ ngơi mấy ngày.” Lộ Quang Minh đôi mắt đỏ bừng, ngay lúc đó ngữ khí của cấp trêи, tuyệt đối không thể đơn giản như vậy.
Quách Liên Trân vừa nghe nóng nảy, “Hướng Viễn, ông mau nghĩ biện pháp đi, nếu Quang Minh thật bị quân bộ khai trừ rồi, về sau làm thế nào.”
“Tôi có thể có biện pháp gì!” Lộ Hướng Viễn cũng không muốn, nhưng lão ta rốt cuộc chỉ là người thường.
“Phụ thân, hiện tại chỉ có một biện pháp, đó chính là đi cầu Lộ Lê, nam nhân hắn là thượng tướng Vinh Diệu đế quốc, chỉ cần hắn nói một câu, con không những có thể khôi phục chức vụ ban đầu, chức vị nói không chừng còn có thể tiến thêm một bước.” Nếu có thể, Lộ Quang Minh cũng không muốn cầu Lộ Lê, nhưng hiện tại không có biện pháp.
Lộ Hướng Viễn do dự một chút, “Thật ra ta nghĩ đến rồi, nhưng hắn ngay cả bà nội cùng mẫu thân con mặt mũi cũng không cho, còn ném họ khỏi lãnh sự quán, trước đó hắn còn nói sẽ không nhận ta làm phụ thân, ta nói hắn có thể nghe sao?”
Quách Liên Trân nói, “Không thử xem sao biết như thế nào, ông tốt xấu gì cũng là phụ thân sinh ra hắn.”
Lộ Quang Minh cũng tham gia khuyên bảo, “Phụ thân, mẫu thân nói rất đúng.”
“Được rồi, ta tận lực thử xem.”
Người Lộ gia tính toán, lại không biết bọn họ sau này đừng nghĩ đến việc đi vào lãnh sự quán, Lộ Lê đã phân phó xuống, nếu người Lộ gia lại đến đừng để bọn họ tiến vào.
Lộ Lê ban đầu muốn mang Tần Vũ đi xem những nơi y sống trước kia, nhưng trải qua những việc này, y nghĩ cuộc sống ở Liên Bang cũng không có hồi ức tốt đẹp gì, vì thế quyết định mau chóng rời khỏi nơi này.
Trương tướng quân đợi lâu không thấy Lộ Lê hồi đáp, đột nhiên thu được tin tức, có khả năng mấy ngày tới Lộ Lê sẽ rời khỏi tinh cầu Thủ Đô, không thể không tới cửa tới tìm y.
Biết Trương tướng quân ở bên ngoài, Lộ Lê bảo người để ông ta tiến vào.
“Lộ Lê, việc lần trước, con suy xét thế nào?” Trương tướng quân hơi vội vàng hỏi, có lẽ là biết không thỏa đáng, lại bổ sung một câu, “Cha nuôi biết như vậy làm con khó xử, nếu có thể, cha nuôi cũng không muốn bức con, nhưng Zaini tinh hệ sau lưng có Hắc Hà Tinh Hệ áp bức Liên Bang chặt chẽ, ta chỉ có thể bỏ mặt già này tới xin con.”
Trương tướng quân nói xong nhìn lại Lộ Lê, cho rằng có thể nhìn thấy y khó xử, lại phát hiện sắc mặt y lạnh nhạt, không có một chút xúc động, trong lòng cả kinh.
Lấy hiểu biết của ông ta với Lộ Lê, y không có khả năng thờ ơ, phản ứng như vậy, chẳng lẽ y đã biết cái gì?
“Trương tướng quân, trước hết ông lại đây xem đoạn video này đi.” Lộ Lê cúi đầu từ máy truyền tin của mình chiếu ra video Tần Vũ đưa.
Trương tướng quân trước tiên chú ý tới xưng hô của y với hắn thay đổi, phát hiện không phải ảo giác của mình, thái độ của Lộ Lê thật sự thay đổi.
Lộ Lê chiếu video ra, phóng đại gấp mười lần.
Gương mặt Hà Kiến Bạch xuất hiện trong không trung.
Sắc mặt Trương tướng quân đột biến.
“Cha nuôi, còn nhớ rõ lúc trước ông đáp ứng tôi như thế nào không? Tôi vẫn không hỏi ông là bởi vì tôi tín nhiệm ông, nhưng mà đây là đáp án ông đưa cho tôi.” Thần sắc Lộ Lê cực kỳ lãnh đạm nhìn Trương tướng quân.
“Lộ Lê, chuyện này ta có thể giải thích, ta cũng không……” Trương tướng quân không nghĩ cuối cùng sẽ vì Hà Kiến Bạch làm hỏng đại sự của mình, trong lòng hung ác nham hiểm, nhưng trêи mặt vẫn lộ ra nội tâm sốt ruột.
Lộ Lê ngắt lời hắn, “Cha nuôi lúc trước không chút do dự đáp ứng tôi, là vì ông biết tôi khả năng sẽ không về lại Liên Bang, hoặc là tôi và Hà Kiến Bạch không có khả năng gặp lại, cho nên ông cảm thấy có lệ một chút là có được sự tin tưởng của tôi, đây xác thật là một khoản mua bán có lời, không những có thể tiếp tục lợi dụng tôi, thủ hạ tâm phúc cũng không có việc gì.”
“Không phải như thế, việc Hà Kiến Bạch ta cũng không hề biết, lúc trước đã giao phó cho Thẩm Nguyên Kiệt đi xử trí hắn, ta không nghĩ hắn và Hà Kiến Bạch quan hệ tốt như vậy, hắn phóng Hà Kiến Bạch một con ngựa, bắt tay lừa gạt ta.” Trương tướng quân vội vàng giải thích.
“Loại lời nói này, cha nuôi chính ông có tin nổi không?” Lộ Lê cười nhạo.
Trương tướng quân trầm mặc một chớp mắt, khuôn mặt nhanh chóng già nua đi, thở dài thật mạnh, “Ta biết hiện tại ta nói gì con cũng sẽ không tin, ta cam đoan với con, chuyện này nhất định sẽ cho con một lời giải thích vừa lòng.”
“Không cần.” Lộ Lê cự tuyệt, “Tôi sẽ lập tức rời khỏi Liên Bang, việc trước kia cứ cho nó qua đi, dù sao về sau cũng sẽ không có liên hệ gì với nhau nữa.”
Y muốn một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới, phân rõ giới hạn với quá khứ.
Trương tướng quân biết bây giờ mình nói cái gì y cũng nghe không vào, chỉ có thể hứa hẹn nhất định sẽ cho y một lời giải thích, sau đó rời đi.
Lộ Lê cũng không tin ông ta thật sự sẽ xử trí Hà Kiến Bạch hoặc Thẩm Nguyên Kiệt, hai người đều là tâm phúc của ông ta, thiếu một người cũng không được, cho nên y không để chuyện này ở trong lòng.
Trở lại quân bộ Trương tướng quân lập tức bảo người gọi Thẩm Nguyên Kiệt tới.
Thẩm Nguyên Kiệt vừa vào cửa, một vật cứng từ bên người hắn bay qua nện mạnh trêи cửa, phát ra tiếng vang lớn, tức khắc bị dọa ngốc.
“Tướng quân, ngài đây là làm sao vậy?”
Trương tướng quân bạo nộ quát hắn: “Ta còn muốn hỏi cậu, ta không phải bảo cậu thông tri Hà Kiến Bạch nhất định phải trốn cho kĩ, đừng để Lộ Lê phát hiện sao, vì sao hắn còn bị quay video?”
Thẩm Nguyên Kiệt vừa nghe mới biết được đại khái sự tình, cuống quít giải thích, “Ta nói rồi, còn bảo hắn tốt nhất trốn đến nơi hẻo lánh, chờ Lộ Lê đi rồi lại xuất hiện, Hà Kiến Bạch đáp ứng, sau đó tôi cũng không liên lạc với hắn nữa.”
Hắn biết đâu được, Hà Kiến Bạch lại không cẩn thận như vậy.
“Một câu lạc bộ mà bảo là nơi hẻo lánh?” Trương tướng quân cười lạnh.
Thẩm Nguyên Kiệt mới biết được Hà Kiến Bạch nói cho có lệ với mình, nhưng hắn biết trong lòng tướng quân nhất định không muốn xử trí Hà Kiến Bạch, vì hắn mà giải thích: “Tướng quân, khẳng định là có người cố ý nhắm vào Hà Kiến Bạch.”
“Ta đương nhiên là biết, còn cần cậu nhắc à, bây giờ Lộ Lê đã biết Hà Kiến Bạch không có việc gì, ta đẩy việc này lên người cậu, kế tiếp, muốn một lần nữa lấy lại lòng tin của hắn với ta, Hà Kiến Bạch không thể để lại.” Trương tướng quân lạnh nhạt mà nói.
“Nhưng tướng quân, hắn theo ngài nhiều năm như vậy, vì một kẻ tâm đã không còn ở Liên Bang, tổn thất một trợ thủ đắc lực, như vậy có giá trị không, hắn là một tay thăm dò ưu tú kiêm gián điệp, nếu xử trí hắn, chỗ nào tìm lại được một kẻ khác ưu tú như vậy.” Thẩm Nguyên Kiệt đại kinh thất sắc.
“Cơ hội ta đã cho hắn, nếu lúc trước không phải bởi vì hắn nhất thời ghen ghét làm ra việc như vậy, hết thảy chuyện này sẽ không phát sinh, là một gián điệp, hắn đã không hợp cách.” Trương tướng quân vẫy vẫy tay, không muốn nghe lời hắn nói.
Nghe lời nói lạnh nhạt tàn khốc của tướng quân, Thẩm Nguyên Kiệt sắc mặt trắng bệch.
“Nếu đã bại lộ thì không cần cất giấu, đi gọi Hà Kiến Bạch trở về.”
“Vâng, tướng quân.” Thẩm Nguyên Kiệt cứng đờ đồng ý, xoay người đi ra ngoài lại bị gọi lại.
“Còn nữa, bảo hắn đừng làm những việc dư thừa, bằng không lại cho Tần Vũ một lý do tuyên chiến với Liên Bang, hiểu chưa?”
“Tôi hiểu.”
Thẩm Nguyên Kiệt ban đầu tính đem việc hắn bại lộ nói cho Hà Kiến Bạch, cùng với tính toán của tướng quân, nhưng nghe được những lời này, hắn liền đánh mất ý tưởng đó.
Hà Kiến Bạch tính tình xúc động dễ giận, trước kia cho rằng hắn là kẻ sẽ lấy đại cục làm trọng mà ẩn nhẫn, trải qua việc của Lộ Lê, hắn biết đó là biểu hiện giả dối, nếu nói cho Hà Kiến Bạch, tướng quân vì Lộ Lê muốn xử trí hắn, nói không chừng hắn lại sẽ làm ra việc ngốc gì đó.
Tướng quân có câu nói rất đúng, không thể lại cho Tần Vũ lý do tới tấn công Liên Bang, người nam nhân này lúc trước có thể vì Lộ Lê tấn công Liên Bang, hiện tại cũng có thể.
Hà Kiến Bạch biết tướng quân triệu hắn về quân bộ, còn tưởng không cần trốn nữa, há biết một hồi đã bị bắt lại.
Thẩm Nguyên Kiệt nói quyết định của tướng quân nói cho hắn, Hà Kiến Bạch quả nhiên bị kϊƈɦ thích, tuyên bố muốn giết Lộ Lê, Thẩm Nguyên Kiệt thấy may mắn mình không nói từ trước.
Ngày hôm sau, Trương tướng quân đưa video Hà Kiến Bạch bị xử trí bảo người giao cho Lộ Lê.
Lộ Lê xem xong một chút phản ứng cũng không có.
Người đưa video trở về nghe lệnh, nói cho Trương tướng quân phản ứng của y, Trương tướng quân ý thức được Lộ Lê xác thật đã không phải y trước kia nữa.
Nhưng dù vậy, ông ta vẫn chưa từ bỏ ý định.
Lộ Lê quyết định về Vinh Diệu tinh, Tần Vũ liền an bài xuống, Liên Bang bên kia chỉ phái Tần Sương qua nói một tiếng.
Sau khi trở về bọn họ khởi hành đến cảng phi thuyền của họ.
Trương tướng quân biết được tin lập tức đuổi tới cảng, bọn họ lên phi thuyền không dừng lại, thông hành xong trực tiếp bay khỏi tinh cầu Thủ Đô.
Phi thuyền tốc độ rất nhanh, vài giây sau biến thành một chấm đen, một hồi nhìn không thấy nữa.
“Tướng quân.” Thẩm Nguyên Kiệt có chút lo lắng nhìn về phía Trương tướng quân, cái này thật đúng là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Xử lý Hà Kiến Bạch, nhưng Lộ Lê vẫn không mềm mỏng hơn chút nào.
Trương tướng quân hơi thở đầy người bạo nộ, ánh mắt âm độc nhìn chằm chằm hướng phi thuyền biến mất, nghiến răng nghiến lợi nói tên Lộ Lê và Tần Vũ, bọn họ lại không nghe thấy.
Nhìn Liên Bang tinh cầu Thủ Đô càng ngày càng xa, Lộ Lê thở dài nhẹ nhõm một hơi, Liên Bang đã không cho y cảm giác nhẹ nhàng như khi còn nhỏ, mà là một loại cảm giác càng ngày càng áp lực, ở nơi đó nhiều hơn một ngày, y cảm thấy mình một khắc cũng không thả lỏng được.
Tần Vũ đi đến bên người y, lẳng lặng cùng y ngắm những ngôi sao trong vũ trụ.
“Anh nói có phải em quá máu lạnh hay không, Liên Bang nơi mình sinh ra gặp nguy cũng có thể làm như không thấy.” Lộ Lê có khi cảm thấy tâm địa cứng rắn của mình rất đáng sợ.
“Em không có trách nhiệm gì với Liên Bang.” Tần Vũ nói.
“Ai nói, em không chỉ là công dân Liên Bang, còn là một quân nhân, bảo hộ Liên Bang là thiên chức của quân nhân.”
Y cảm thấy quân nhân hai chữ có đôi khi là tảng núi lớn đè trêи người, muốn thở dốc nhất định phải dọn ngọn núi này đi, nhưng núi lớn có thể dễ dàng dọn đi thì không thể gọi là núi lớn nữa.
“Anh nói, em không có, là không có.” Tần Vũ xoay người, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm y.
Vẻ mặt của hắn quá nghiêm túc, quá nghiêm túc, phảng phất những lời này tràn ngập sức thuyết phục cùng chân lý vô hạn.
Lộ Lê cười, “Được rồi, không có.”
Nhưng y biết, mình kỳ thật là người máu lạnh, y chỉ muốn tìm đồng cảm mà thôi.
Y không chỉ hố Trương Hoa, còn hố Lộ gia.
Lần này Liên Bang mất đi cơ hội giao hảo cùng Tần Vũ, Lộ gia là đầu sỏ gây tội, Liên Bang tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ, thật đáng tiếc, y không thấy kết cục của Lộ gia.
Trở về phòng, Lộ Lê lên Vũ Trụ Võng, sau khi tiến vào lãnh sự quán tinh cầu Thủ Đô, y không lên Vũ Trụ Võng, trêи đường về Vinh Diệu tinh, y có thời gian nhiều hơn.
Lộ Lê gửi cho Milo đại sư một tin nhắn, trước đó y đã dự cảm mình trở lại tinh cầu Thủ Đô khẳng định không có thời gian đi lên, y quá hiểu biết đám người Lộ gia kia không để y an bình, cho nên cùng Milo đại sư và mấy người Eddie Lý Hà nói qua tình huống.
Milo đại sư không ở đây, nhưng trợ lý ông là Tiểu Trần thì ở, vừa thu được tin tức liền thông tri cho Milo đại sư, sau đó trả lời Lộ Lê rằng Milo đại sư hiện tại có chút việc, buổi tối mới có thể lên.
Lộ Lê đi tìm bốn người Eddie, hiện tại cách Đại Chiến Chế Tạo Cơ Giáp đã không đến một tháng, ban đầu không vội không gấp bốn người gần đây cũng bắt đầu nắm chặt thời gian luyện tập.
Tới nơi đã hẹn từ trước, Eddie cùng Lý Hà đều ở đó.
Tống Vân Phi và Angelo thực lực tương đối kém, bọn họ đang ở trung tâm chế tạo cơ giáp tập luyện, Eddie đưa cho bọn họ phương pháp tập luyện riêng.
Lý Hà muốn đi tập luyện, việc dẫn đường cho Lộ Lê giao cho Eddie, Eddie dẫn y đến trụ sở chế tạo cơ giáp tinh tế nổi tiếng nhất Vũ Trụ Võng, không khác trung tâm chế tạo cơ giáp lắm, nhưng nơi này người đông, người lợi hại cũng rất nhiều.
“Ly Lục ca, lấy thực lực của anh còn có thể dùng danh nghĩa cá nhân tham gia Đại Chiến Chế Tạo Cơ Giáp.” Eddie vừa đi một bên vừa nói.
“Thi đấu cá nhân cùng thi đấu chiến đội không xung đột nhau?” Lộ Lê hỏi.
Eddie xoay người, “Đương nhiên không xung đột, rất nhiều người tham gia chiến đội cũng sẽ báo danh thi đấu cá nhân, giống em, năm ngoái em cũng tham gia thi đấu cá nhân, tuy thứ tự không đặc biệt cao, nhưng chỗ tốt cũng rất nhiều, quan trọng nhất là có danh tiếng, làm chuyện gì cũng sẽ thuận lợi hơn nhiều.”
Lộ Lê gật gật đầu, “Được, vậy tham gia đi, khi nào có thể báo danh?”
“Thời gian báo danh hết hạn trước đại chiến một ngày.”
“Tôi sẽ tìm thời gian rồi báo danh.”
Hai người nói xong, cũng tới trụ sở chế tạo cơ giáp tinh tế rồi.
Tuy hắn ở quân bộ chức vị có hơi thấp, quân hàm cũng không đủ cao, nhưng lại là công việc béo bở mọi người đều muốn, trước mắt bỏ đi như vậy, nếu không tìm người khơi thông, về sau cũng đừng nghĩ tiến vào quân bộ làm việc nữa.
Lộ Hướng Viễn bảo hắn đừng có gấp, biện pháp rồi sẽ có, còn nói cấp trêи hắn có khả năng thật sự chỉ bảo hắn nghỉ ngơi mấy ngày.
“Sao có thể chỉ bảo con nghỉ ngơi mấy ngày.” Lộ Quang Minh đôi mắt đỏ bừng, ngay lúc đó ngữ khí của cấp trêи, tuyệt đối không thể đơn giản như vậy.
Quách Liên Trân vừa nghe nóng nảy, “Hướng Viễn, ông mau nghĩ biện pháp đi, nếu Quang Minh thật bị quân bộ khai trừ rồi, về sau làm thế nào.”
“Tôi có thể có biện pháp gì!” Lộ Hướng Viễn cũng không muốn, nhưng lão ta rốt cuộc chỉ là người thường.
“Phụ thân, hiện tại chỉ có một biện pháp, đó chính là đi cầu Lộ Lê, nam nhân hắn là thượng tướng Vinh Diệu đế quốc, chỉ cần hắn nói một câu, con không những có thể khôi phục chức vụ ban đầu, chức vị nói không chừng còn có thể tiến thêm một bước.” Nếu có thể, Lộ Quang Minh cũng không muốn cầu Lộ Lê, nhưng hiện tại không có biện pháp.
Lộ Hướng Viễn do dự một chút, “Thật ra ta nghĩ đến rồi, nhưng hắn ngay cả bà nội cùng mẫu thân con mặt mũi cũng không cho, còn ném họ khỏi lãnh sự quán, trước đó hắn còn nói sẽ không nhận ta làm phụ thân, ta nói hắn có thể nghe sao?”
Quách Liên Trân nói, “Không thử xem sao biết như thế nào, ông tốt xấu gì cũng là phụ thân sinh ra hắn.”
Lộ Quang Minh cũng tham gia khuyên bảo, “Phụ thân, mẫu thân nói rất đúng.”
“Được rồi, ta tận lực thử xem.”
Người Lộ gia tính toán, lại không biết bọn họ sau này đừng nghĩ đến việc đi vào lãnh sự quán, Lộ Lê đã phân phó xuống, nếu người Lộ gia lại đến đừng để bọn họ tiến vào.
Lộ Lê ban đầu muốn mang Tần Vũ đi xem những nơi y sống trước kia, nhưng trải qua những việc này, y nghĩ cuộc sống ở Liên Bang cũng không có hồi ức tốt đẹp gì, vì thế quyết định mau chóng rời khỏi nơi này.
Trương tướng quân đợi lâu không thấy Lộ Lê hồi đáp, đột nhiên thu được tin tức, có khả năng mấy ngày tới Lộ Lê sẽ rời khỏi tinh cầu Thủ Đô, không thể không tới cửa tới tìm y.
Biết Trương tướng quân ở bên ngoài, Lộ Lê bảo người để ông ta tiến vào.
“Lộ Lê, việc lần trước, con suy xét thế nào?” Trương tướng quân hơi vội vàng hỏi, có lẽ là biết không thỏa đáng, lại bổ sung một câu, “Cha nuôi biết như vậy làm con khó xử, nếu có thể, cha nuôi cũng không muốn bức con, nhưng Zaini tinh hệ sau lưng có Hắc Hà Tinh Hệ áp bức Liên Bang chặt chẽ, ta chỉ có thể bỏ mặt già này tới xin con.”
Trương tướng quân nói xong nhìn lại Lộ Lê, cho rằng có thể nhìn thấy y khó xử, lại phát hiện sắc mặt y lạnh nhạt, không có một chút xúc động, trong lòng cả kinh.
Lấy hiểu biết của ông ta với Lộ Lê, y không có khả năng thờ ơ, phản ứng như vậy, chẳng lẽ y đã biết cái gì?
“Trương tướng quân, trước hết ông lại đây xem đoạn video này đi.” Lộ Lê cúi đầu từ máy truyền tin của mình chiếu ra video Tần Vũ đưa.
Trương tướng quân trước tiên chú ý tới xưng hô của y với hắn thay đổi, phát hiện không phải ảo giác của mình, thái độ của Lộ Lê thật sự thay đổi.
Lộ Lê chiếu video ra, phóng đại gấp mười lần.
Gương mặt Hà Kiến Bạch xuất hiện trong không trung.
Sắc mặt Trương tướng quân đột biến.
“Cha nuôi, còn nhớ rõ lúc trước ông đáp ứng tôi như thế nào không? Tôi vẫn không hỏi ông là bởi vì tôi tín nhiệm ông, nhưng mà đây là đáp án ông đưa cho tôi.” Thần sắc Lộ Lê cực kỳ lãnh đạm nhìn Trương tướng quân.
“Lộ Lê, chuyện này ta có thể giải thích, ta cũng không……” Trương tướng quân không nghĩ cuối cùng sẽ vì Hà Kiến Bạch làm hỏng đại sự của mình, trong lòng hung ác nham hiểm, nhưng trêи mặt vẫn lộ ra nội tâm sốt ruột.
Lộ Lê ngắt lời hắn, “Cha nuôi lúc trước không chút do dự đáp ứng tôi, là vì ông biết tôi khả năng sẽ không về lại Liên Bang, hoặc là tôi và Hà Kiến Bạch không có khả năng gặp lại, cho nên ông cảm thấy có lệ một chút là có được sự tin tưởng của tôi, đây xác thật là một khoản mua bán có lời, không những có thể tiếp tục lợi dụng tôi, thủ hạ tâm phúc cũng không có việc gì.”
“Không phải như thế, việc Hà Kiến Bạch ta cũng không hề biết, lúc trước đã giao phó cho Thẩm Nguyên Kiệt đi xử trí hắn, ta không nghĩ hắn và Hà Kiến Bạch quan hệ tốt như vậy, hắn phóng Hà Kiến Bạch một con ngựa, bắt tay lừa gạt ta.” Trương tướng quân vội vàng giải thích.
“Loại lời nói này, cha nuôi chính ông có tin nổi không?” Lộ Lê cười nhạo.
Trương tướng quân trầm mặc một chớp mắt, khuôn mặt nhanh chóng già nua đi, thở dài thật mạnh, “Ta biết hiện tại ta nói gì con cũng sẽ không tin, ta cam đoan với con, chuyện này nhất định sẽ cho con một lời giải thích vừa lòng.”
“Không cần.” Lộ Lê cự tuyệt, “Tôi sẽ lập tức rời khỏi Liên Bang, việc trước kia cứ cho nó qua đi, dù sao về sau cũng sẽ không có liên hệ gì với nhau nữa.”
Y muốn một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới, phân rõ giới hạn với quá khứ.
Trương tướng quân biết bây giờ mình nói cái gì y cũng nghe không vào, chỉ có thể hứa hẹn nhất định sẽ cho y một lời giải thích, sau đó rời đi.
Lộ Lê cũng không tin ông ta thật sự sẽ xử trí Hà Kiến Bạch hoặc Thẩm Nguyên Kiệt, hai người đều là tâm phúc của ông ta, thiếu một người cũng không được, cho nên y không để chuyện này ở trong lòng.
Trở lại quân bộ Trương tướng quân lập tức bảo người gọi Thẩm Nguyên Kiệt tới.
Thẩm Nguyên Kiệt vừa vào cửa, một vật cứng từ bên người hắn bay qua nện mạnh trêи cửa, phát ra tiếng vang lớn, tức khắc bị dọa ngốc.
“Tướng quân, ngài đây là làm sao vậy?”
Trương tướng quân bạo nộ quát hắn: “Ta còn muốn hỏi cậu, ta không phải bảo cậu thông tri Hà Kiến Bạch nhất định phải trốn cho kĩ, đừng để Lộ Lê phát hiện sao, vì sao hắn còn bị quay video?”
Thẩm Nguyên Kiệt vừa nghe mới biết được đại khái sự tình, cuống quít giải thích, “Ta nói rồi, còn bảo hắn tốt nhất trốn đến nơi hẻo lánh, chờ Lộ Lê đi rồi lại xuất hiện, Hà Kiến Bạch đáp ứng, sau đó tôi cũng không liên lạc với hắn nữa.”
Hắn biết đâu được, Hà Kiến Bạch lại không cẩn thận như vậy.
“Một câu lạc bộ mà bảo là nơi hẻo lánh?” Trương tướng quân cười lạnh.
Thẩm Nguyên Kiệt mới biết được Hà Kiến Bạch nói cho có lệ với mình, nhưng hắn biết trong lòng tướng quân nhất định không muốn xử trí Hà Kiến Bạch, vì hắn mà giải thích: “Tướng quân, khẳng định là có người cố ý nhắm vào Hà Kiến Bạch.”
“Ta đương nhiên là biết, còn cần cậu nhắc à, bây giờ Lộ Lê đã biết Hà Kiến Bạch không có việc gì, ta đẩy việc này lên người cậu, kế tiếp, muốn một lần nữa lấy lại lòng tin của hắn với ta, Hà Kiến Bạch không thể để lại.” Trương tướng quân lạnh nhạt mà nói.
“Nhưng tướng quân, hắn theo ngài nhiều năm như vậy, vì một kẻ tâm đã không còn ở Liên Bang, tổn thất một trợ thủ đắc lực, như vậy có giá trị không, hắn là một tay thăm dò ưu tú kiêm gián điệp, nếu xử trí hắn, chỗ nào tìm lại được một kẻ khác ưu tú như vậy.” Thẩm Nguyên Kiệt đại kinh thất sắc.
“Cơ hội ta đã cho hắn, nếu lúc trước không phải bởi vì hắn nhất thời ghen ghét làm ra việc như vậy, hết thảy chuyện này sẽ không phát sinh, là một gián điệp, hắn đã không hợp cách.” Trương tướng quân vẫy vẫy tay, không muốn nghe lời hắn nói.
Nghe lời nói lạnh nhạt tàn khốc của tướng quân, Thẩm Nguyên Kiệt sắc mặt trắng bệch.
“Nếu đã bại lộ thì không cần cất giấu, đi gọi Hà Kiến Bạch trở về.”
“Vâng, tướng quân.” Thẩm Nguyên Kiệt cứng đờ đồng ý, xoay người đi ra ngoài lại bị gọi lại.
“Còn nữa, bảo hắn đừng làm những việc dư thừa, bằng không lại cho Tần Vũ một lý do tuyên chiến với Liên Bang, hiểu chưa?”
“Tôi hiểu.”
Thẩm Nguyên Kiệt ban đầu tính đem việc hắn bại lộ nói cho Hà Kiến Bạch, cùng với tính toán của tướng quân, nhưng nghe được những lời này, hắn liền đánh mất ý tưởng đó.
Hà Kiến Bạch tính tình xúc động dễ giận, trước kia cho rằng hắn là kẻ sẽ lấy đại cục làm trọng mà ẩn nhẫn, trải qua việc của Lộ Lê, hắn biết đó là biểu hiện giả dối, nếu nói cho Hà Kiến Bạch, tướng quân vì Lộ Lê muốn xử trí hắn, nói không chừng hắn lại sẽ làm ra việc ngốc gì đó.
Tướng quân có câu nói rất đúng, không thể lại cho Tần Vũ lý do tới tấn công Liên Bang, người nam nhân này lúc trước có thể vì Lộ Lê tấn công Liên Bang, hiện tại cũng có thể.
Hà Kiến Bạch biết tướng quân triệu hắn về quân bộ, còn tưởng không cần trốn nữa, há biết một hồi đã bị bắt lại.
Thẩm Nguyên Kiệt nói quyết định của tướng quân nói cho hắn, Hà Kiến Bạch quả nhiên bị kϊƈɦ thích, tuyên bố muốn giết Lộ Lê, Thẩm Nguyên Kiệt thấy may mắn mình không nói từ trước.
Ngày hôm sau, Trương tướng quân đưa video Hà Kiến Bạch bị xử trí bảo người giao cho Lộ Lê.
Lộ Lê xem xong một chút phản ứng cũng không có.
Người đưa video trở về nghe lệnh, nói cho Trương tướng quân phản ứng của y, Trương tướng quân ý thức được Lộ Lê xác thật đã không phải y trước kia nữa.
Nhưng dù vậy, ông ta vẫn chưa từ bỏ ý định.
Lộ Lê quyết định về Vinh Diệu tinh, Tần Vũ liền an bài xuống, Liên Bang bên kia chỉ phái Tần Sương qua nói một tiếng.
Sau khi trở về bọn họ khởi hành đến cảng phi thuyền của họ.
Trương tướng quân biết được tin lập tức đuổi tới cảng, bọn họ lên phi thuyền không dừng lại, thông hành xong trực tiếp bay khỏi tinh cầu Thủ Đô.
Phi thuyền tốc độ rất nhanh, vài giây sau biến thành một chấm đen, một hồi nhìn không thấy nữa.
“Tướng quân.” Thẩm Nguyên Kiệt có chút lo lắng nhìn về phía Trương tướng quân, cái này thật đúng là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Xử lý Hà Kiến Bạch, nhưng Lộ Lê vẫn không mềm mỏng hơn chút nào.
Trương tướng quân hơi thở đầy người bạo nộ, ánh mắt âm độc nhìn chằm chằm hướng phi thuyền biến mất, nghiến răng nghiến lợi nói tên Lộ Lê và Tần Vũ, bọn họ lại không nghe thấy.
Nhìn Liên Bang tinh cầu Thủ Đô càng ngày càng xa, Lộ Lê thở dài nhẹ nhõm một hơi, Liên Bang đã không cho y cảm giác nhẹ nhàng như khi còn nhỏ, mà là một loại cảm giác càng ngày càng áp lực, ở nơi đó nhiều hơn một ngày, y cảm thấy mình một khắc cũng không thả lỏng được.
Tần Vũ đi đến bên người y, lẳng lặng cùng y ngắm những ngôi sao trong vũ trụ.
“Anh nói có phải em quá máu lạnh hay không, Liên Bang nơi mình sinh ra gặp nguy cũng có thể làm như không thấy.” Lộ Lê có khi cảm thấy tâm địa cứng rắn của mình rất đáng sợ.
“Em không có trách nhiệm gì với Liên Bang.” Tần Vũ nói.
“Ai nói, em không chỉ là công dân Liên Bang, còn là một quân nhân, bảo hộ Liên Bang là thiên chức của quân nhân.”
Y cảm thấy quân nhân hai chữ có đôi khi là tảng núi lớn đè trêи người, muốn thở dốc nhất định phải dọn ngọn núi này đi, nhưng núi lớn có thể dễ dàng dọn đi thì không thể gọi là núi lớn nữa.
“Anh nói, em không có, là không có.” Tần Vũ xoay người, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm y.
Vẻ mặt của hắn quá nghiêm túc, quá nghiêm túc, phảng phất những lời này tràn ngập sức thuyết phục cùng chân lý vô hạn.
Lộ Lê cười, “Được rồi, không có.”
Nhưng y biết, mình kỳ thật là người máu lạnh, y chỉ muốn tìm đồng cảm mà thôi.
Y không chỉ hố Trương Hoa, còn hố Lộ gia.
Lần này Liên Bang mất đi cơ hội giao hảo cùng Tần Vũ, Lộ gia là đầu sỏ gây tội, Liên Bang tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ, thật đáng tiếc, y không thấy kết cục của Lộ gia.
Trở về phòng, Lộ Lê lên Vũ Trụ Võng, sau khi tiến vào lãnh sự quán tinh cầu Thủ Đô, y không lên Vũ Trụ Võng, trêи đường về Vinh Diệu tinh, y có thời gian nhiều hơn.
Lộ Lê gửi cho Milo đại sư một tin nhắn, trước đó y đã dự cảm mình trở lại tinh cầu Thủ Đô khẳng định không có thời gian đi lên, y quá hiểu biết đám người Lộ gia kia không để y an bình, cho nên cùng Milo đại sư và mấy người Eddie Lý Hà nói qua tình huống.
Milo đại sư không ở đây, nhưng trợ lý ông là Tiểu Trần thì ở, vừa thu được tin tức liền thông tri cho Milo đại sư, sau đó trả lời Lộ Lê rằng Milo đại sư hiện tại có chút việc, buổi tối mới có thể lên.
Lộ Lê đi tìm bốn người Eddie, hiện tại cách Đại Chiến Chế Tạo Cơ Giáp đã không đến một tháng, ban đầu không vội không gấp bốn người gần đây cũng bắt đầu nắm chặt thời gian luyện tập.
Tới nơi đã hẹn từ trước, Eddie cùng Lý Hà đều ở đó.
Tống Vân Phi và Angelo thực lực tương đối kém, bọn họ đang ở trung tâm chế tạo cơ giáp tập luyện, Eddie đưa cho bọn họ phương pháp tập luyện riêng.
Lý Hà muốn đi tập luyện, việc dẫn đường cho Lộ Lê giao cho Eddie, Eddie dẫn y đến trụ sở chế tạo cơ giáp tinh tế nổi tiếng nhất Vũ Trụ Võng, không khác trung tâm chế tạo cơ giáp lắm, nhưng nơi này người đông, người lợi hại cũng rất nhiều.
“Ly Lục ca, lấy thực lực của anh còn có thể dùng danh nghĩa cá nhân tham gia Đại Chiến Chế Tạo Cơ Giáp.” Eddie vừa đi một bên vừa nói.
“Thi đấu cá nhân cùng thi đấu chiến đội không xung đột nhau?” Lộ Lê hỏi.
Eddie xoay người, “Đương nhiên không xung đột, rất nhiều người tham gia chiến đội cũng sẽ báo danh thi đấu cá nhân, giống em, năm ngoái em cũng tham gia thi đấu cá nhân, tuy thứ tự không đặc biệt cao, nhưng chỗ tốt cũng rất nhiều, quan trọng nhất là có danh tiếng, làm chuyện gì cũng sẽ thuận lợi hơn nhiều.”
Lộ Lê gật gật đầu, “Được, vậy tham gia đi, khi nào có thể báo danh?”
“Thời gian báo danh hết hạn trước đại chiến một ngày.”
“Tôi sẽ tìm thời gian rồi báo danh.”
Hai người nói xong, cũng tới trụ sở chế tạo cơ giáp tinh tế rồi.
Tác giả :
Doãn Gia