Thượng Tiên Ngươi Thật Hư
Chương 57: Đưa thiệp mời
A Sơ kêu to: “Này, đừng chạm vào!”
Không ngờ Trầm Thê đột nhiên tiến tới, Đại A Chiết còn chưa kịp phản ứng, khăn lụa đã ở trên tay Trầm Thê, khuôn mặt của nàng lập tức lộ ra thần sắc thống khổ, tay run lên “a đau quá, tay của ta”
Mười ngón tay trắng nõn đã trở nên đen thui, mấy cái móng tay yếu ớt cũng bị gãy, máu cũng bắt đầu thấm qua da thịt chảy ra ngoài, da trên mu bàn tay cuộn lại thành một đoàn, tựa như đem bỏ vào dầu chiên lên. Tiên tỷ thét chói tai “đi tìm thượng tiên, đi tìm Y Tiên”
Mộ Khanh và Thương Thuật vội vàng chạy tới, trong lúc này hai tay của Trầm Thê đã bị ăn mòn vô cùng thê thảm. Mộ Khanh và Thương Thuật không khỏi kinh hoảng. Trầm Thê vô lực nằm tên tháp, mặt đầy nước mắt. Mộ Khanh đến ngồi cạnh nàng, cẩn thận dìu nàng dậy, cố cho cánh tay của nàn không đau đớn.
Thương Thuật mở hòm thuốc ra, sai người lấy khăn sạch cho Trầm Thê cắn, sau đó bắt đầu cẩn thận xử lý vết thương. Trong phòng hoàn toàn im lặng, ngay cả A Sơ cũng không dám thở mạnh. Thương Thuật dùng băng gạc quấn quanh mười đầu ngón tay của Trầm Thê.
Trầm Thê quay đầu đi, Mộ Khanh hiểu ý lấy khăn trong miệng nàng ra, Trầm Thê sắc mặt trắng bệch, thanh âm suy yếu “Y Tiên, tay của ta…”
Thương Thuật liếc Mộ Khanh một cái, tiếp tục băng bó “dược tính quá nặng đã nhập vào gân mạch, dù vết thương đã khôi phục chỉ sợ…” hắn dừng lại một chút, băng xong rồi nói tiếp “tay cũng bị phế”
“Cái gì!” Trầm Thê trừng mắt to,sắc mặt tái nhợt “sao có thể? Ta còn chưa thêu xong tử vân hoa, sao có thể bị phế được, sao có thể?” Mộ Khanh vỗ lưng nàng an ủi, nàng dựa vào vao hắn, ánh mắt sâu kín chuyển sang phía A Sơ “khăn lụa này là ta trắng đêm tự tay thêu cho Dao Liên tiên tử, sao đột nhiên lại nhiễm thứ gì đáng sợ như vậy?”
Bàn tay trấn an của Mộ Khanh dừng lại, tròng mắt lạnh lùng “ý của ngươi là khăn tay kia đã ở chỗ của A Sơ?”
A Sơ tâm nảy mạnh, lập tức hỏi Mộ Khanh “lời này của ngươi là có ý gì? Ngươi hoài nghi ta hạ độc hại nàng”
Mộ Khanh mặt không chút thay đổi, chăm chú nhìn nàng “ta không có nói như vậy”
Đại A Chiết đứng ra làm chứng “lúc ấy nếu không phải ta thấy khác lạ, chỉ sợ lúc này là tay của A Sơ bị phế. Thúc giục thị tán này thật sự là dính trên khăn kia”
“Câm miệng! Nơi này có phần ngươi nói chuyện sao?’ Mộ Khanh cắt ngang lời hắn, vẻ mặt âm tình bất định, A Sơ giận bừng bừng, lôi kéo cánh tay Đại A Chiết, hợp lý hợp tình nói “hắn là nhân chứng của ta, sao không có phần nói chuyện?”
Mộ Khanh kinh ngạc nhìn hai người đồng tâm hiệp lực, giọng điệu lạnh như băng “đi ra ngoài”
A Sơ còn định nói thêm nhưng Đại A Chiết đã kéo cánh tay nàng. A Sơ nghĩ tình hình hiện tại, cho dù nói gì Mộ Khanh cũng không tin, việc này phải từ từ giải quyết. Vì vậy A Sơ cũng bình tĩnh lại, cùng Đại A Chiết đi ra khỏi phòng.
Đối với chuyện khăn có độc, có vẻ Trầm Thê không biết, nếu biết thì sao lại cầm khăn lên. Nếu hiềm nghi nàng, cũng rất khó nói được.
Chuyện này A Sơ nghĩ suốt hai ngày cũng thông suốt, nằm úp sấp trên bàn thở dài. Đám chim ở góc hành lang không tranh cãi ầm ĩ như trước nữa mà đang phơi nắng, chải lông. A Sơ nhàm chán tự đùa giỡn tóc của mình. Hôm qua Thiên giới đã xử cho Hoặc Quân hội phi yên diệt, rất nhiều người cùng đi đến pháp trường. Nhiều tiểu tiên trở về đều thầm tiếc Hoặc Quân đã uổng cho bộ dáng tuấn tú.
Hoặc Quân khẳng định người mê hoặc Mộ Khanh và cứu hắn là Cửu Cẩm nhưng sao Cửu Cẩm lại biến thành Trầm Thê. A Sơ than thở “rốt cuộc Trầm Thê có phải là Cửu Cẩm hay không? Hoặc Quân nói vậy, Mộ Khanh cũng hiểu vậy, còn chúng tiên…không khẳng định. Cửu Cẩm, Trầm Thê, không thể phân biệt được”
Lồng sắt độ nhiên lay động, một bóng dáng màu lam nho nhỏ đậu lên bàn, mở to mắt nhìn A Sơ. Lam Oanh biến về chân thân, thanh âm cũng bén nhọn hơn “nàng ta không phải là Cửu Cẩm tiên tử. Cửu Cẩm tiên tử sẽ không thêu, sẽ không giả vờ yếu ớt rơi lệ. Cứu Cửu còn thích chơi chim, trước kia, khi nàng đưa chúng ta cho Mộ ca ca, mỗi ngày đều chơi đùa vui vẻ với chúng ta nhưng bây giờ lại không thèm liếc nhìn chúng ta một cái”
Cửa lồng hé mở, Lục Oanh nhìn phía bên này rồi nhảy tới mổ thóc trong hộp thức ăn, A Sơ nghi hoặc “có thể nàng đến thế gian đã thay đổi tính tình”
Lam Oanh nhảy loi choi, cực lực phản đối “nếu Mộ ca ca thích nữ tử như vậy, đã sớm tìm được phu nhân rồi”
“Là do hắn nhớ thương Cửu Cẩm nên mới không cưới vợ thôi”
Lam Oanh vẫn khẳng định chắc nịch “Cửu Cẩm tiên tử sẽ không có bộ dáng kia, cho nên nàng ta tuyệt đối không phải là Cửu Cẩm”
Thực ra phải hay không phải, A Sơ cảm thấy không quan trọng lắm. Trầm Thê đối với Mộ Khanh nhất kiến chung tình là chắc rồi, nếu không hai người cũng sẽ không tiến triển đến như vậy. Nghĩ tới đây, trong lòng A Sơ lại thấy khó chịu, không muốn bản thân lâm vào bi thương nữa, đột nhiên hỏi “bụng ngươi sao đột nhiên to ra như vậy?”
Lam Oanh né tránh, cách xa ngón tay của nàng một chút “ngươi…ngươi không nên đụng vào”
“Ăn nhiều quá hả?”
Bộ lông chim màu lam đột nhiên lộ ra màu đỏ quỷ dị, Lam Oanh ngượng ngùng cúi đầu “người ta sắp đẻ trứng”
Đẻ trứng!
A Sơ trừng to mắt, kinh ngạc cười toe toét “không phải ngươi vẫn thèm nhỏ dãi sắc đẹp của thượng tiên sao, sao bây giờ đã đẻ trứng? trứng của ai?”
Lam Oanh cúi đầu, nhăn nhó nói “ngay từ đầu người ta cũng không muốn, nhưng mà…hừ, đùa do Lục Oanh ca, hắn rất thích ta, ngày đó hắn bá đạo lại uy phong.Người ta..người ta vẫn có một nguyện vọng nhỏ chính là có một giống đực tuấn tú ép ta vào góc tường mà cường hôn, hắn quả nhiên đã làm vậy”
A Sơ kinh ngạc quay đầu nhìn Lục Oanh vẫn đang chăm chú mổ thóc, trong lòng thầm tính: Nguyễn Nguyễn và Vũ thần là một đôi Cửu Cẩm và Thương Thuật là một cặp, Mộ Khanh với Trầm Thê cũng là một đôi, hiện giờ Lam Oanh và Lục Oanh cũng đã đẻ trứng, chỉ có nàng vẫn cô độc một mình.
Càng tính, càng thấy bi thương, đang tính tìm Đại A Chiết tâm sự, vừa ra tới cửa, phía sau vang lên tiếng gọi “đi đâu vậy?”
A Sơ căm giận, trợn mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú kia “mấy ngày nay ngươi không để ý tới ta, bây giờ quản ta làm gì. Cẩn thận ta độc chết ngươi”
Dứt lời bước lên mây thẳng tiến Đâu Dẫn cung.
Tám chuyện với Đại A Chiết nửa ngày, A Sơ mới lười biếng leo lên mây, đi không được bao lâu nhìn thấy một bóng đen trước mắt, nhìn kỹ thì ra là Hao Thiên Khuyển. Hao Thiên Khuyển nhào tới bên chân nàng, còn ve vẫy cái đuôi, Nhị Lang Thần đi sau, nhìn A Sơ vui vẻ cười nói “mũi của nó thật linh”
A Sơ: “…”
Nhị Lang Thần đưa cho nàng hai thiệp mời màu đỏ, trên viết chữ hỷ ‘nếu đã gặp ngươi ở đây thì ta không cần đến Đông Lăng điện nữa, còn có mấy cái vẫn chưa đưa, hôm nay phải đưa cho hết”
A Sơ nhận lấy, thấy bên trên có viết tên nàng, tên Mộ Khanh, nhìn nhìn Nhị Lang Thần nói “cái này để tiên tỳ đi đưa là được rồi, mắc công ngươi phải chạy đi chạy lại”
Nhị Lang Thần cười đầy hạnh phúc “ta tự mình đưa đi sẽ làm Tam công chúa cao hứng hơn, ta không thấy phiền”
A Sơ vuốt đầu Hao Thiên Khuyển “nó không thấy phiền sao?”
Nhị Lang Thần: “…”
Cáo biệt nhau, A Sơ mang hai tấm thiệp trở về. Hai tấm thiệp trở thành hộ tâm phù của nàng, đồng thời cũng thấy lo lắng hơn, hấp tấp chạy đi tìm Mộ Khanh.
Khi nàng hùng hổ xuất hiện, Mộ Khanh đang ôm Trầm Thê đặt lên ghế nằm, hai người nhìn sang, giống như nhìn thấy nàng lại giống như không để ý. Mộ Khanh bưng chén thuốc, vô cùng ôn nhu nói với Trầm Thê “uống thuốc đi”
Trầm Thê lắc đầu, dựa vào ghế nằm, cau mày nói “rất đắng, hơn nữa uống thuốc rồi tay của ta cũng không khá lên được”
đầu tà dựa vào ghế nằm thượng, ưu thương cau mày: “Rất khổ. Huống chi… Uống thuốc rồi, ta thủ cũng tốt không được .”
Mộ Khanh múc một muỗng thuốc đưa tới “sẽ không”
Trầm Thê liền ngồi thẳng lưng, lệ nóng doanh tròng thâm tình nhìn Mộ Khanh “trong lòng ta rất ủy khuất cũng rất khổ sở, nửa đời sau của ta…cũng may ta chỉ là phàm nhân, qua vài chục năm nữa là cái gì cũng không cần quan tâm” nàng hít một hơi, hỏi tiếp “thượng tiên, tới lúc ta như ngọn đèn khô, ngươi vẫn sẽ làm bạn bên cạnh ta chứ?”
Mộ Khanh ngước đôi mắt đen sâu như hồ nước nhìn nàng “sẽ”
A Sơ vòng đi vòng lại một hồi, nhịn không được lên tiếng cắt ngang màn tình cảm kia “Nhị Lang Thần và Tam công chúa tháng sau đại hô, bọn họ đã gởi bái thiếp, mời ta và ngươi cùng đi”
Mộ Khanh giống như không nghe thấy, vẫn ẩn tình nhìn Trầm Thê, còn đưa tay âm yếm vén tóc ra sau tai nàng “ta đã chuẩn bị mứt hoa quả, ngoan ngoãn uống xong mới có thể ăn”
A Sơ lắc lắc bái thiếp đỏ thẫm trước mặt hắn, lần nữa cắt ngang hai người “bái thiếp này mỗi người một cái, chỉ mời hai chúng ta, người khác không có phần”
Mộ Khanh tiếp nhận thiệp mời, lấy luôn cả thiệp mời của A Sơ đưa cho Trầm Thê xem “tĩnh dưỡng cho tốt, tháng sau ta đưa ngươi đi ăn cưới”
Này… Đã không nhìn nàng, còn đoạt lấy thiệp mời của nàng. A Sơ tức giận, toàn thân phát ra sát khí, Mộ Khanh lập tức chắn trước mặt Trầm Thê, ngăn trở đao quang, lạnh lùng nhìn A Sơ.
Chiêu đầu thất bại, A Sơ lại phát ra ba chiêu liên tiếp. Phong thạch nghịch chuyển, lá rụng ào ào, có thể thấy được ba chiêu này dùng bao nhiêu khí lực. Mộ Khanh nhảy ra xa, an bài cho Trầm Thê đang rất kinh ngạc. Mặc dù A Sơ xuất ra toàn lực nhưng vẫn không phải là đối thủ của Mộ Khanh, ba chiêu đều bị hắn phá giải dễ dàng. Mộ Khanh đứng trước mặt A Sơ, đối địch không nên đứng quá gần, hắn biết đạo lý này nhưng A Sơ không phải là kẻ địch, hắn không cần quá mức phòng bị. Mộ Khanh đưa tay nắm lấy vai nàng, bên tai vang lên tiếng gió, một dấu tay đỏ thẫm đã in trên khuôn mặt tuấn tú của hắn
A Sơ rống lên “thiệp là mời bản tiên, thượng tiên Dao Liên”
Mộ Khanh ngây ngốc nhìn nàng, mặt đen hơn đít nồi. A Sơ nhìn qua người hắn, ánh mắt thẳng tiến về phía Trầm Thê dưới gốc đại thụ ở phía xa. Trầm Thê đang cầm trong tay một mảnh màu hồng, không phải thiệp mời”
Không ngờ Trầm Thê đột nhiên tiến tới, Đại A Chiết còn chưa kịp phản ứng, khăn lụa đã ở trên tay Trầm Thê, khuôn mặt của nàng lập tức lộ ra thần sắc thống khổ, tay run lên “a đau quá, tay của ta”
Mười ngón tay trắng nõn đã trở nên đen thui, mấy cái móng tay yếu ớt cũng bị gãy, máu cũng bắt đầu thấm qua da thịt chảy ra ngoài, da trên mu bàn tay cuộn lại thành một đoàn, tựa như đem bỏ vào dầu chiên lên. Tiên tỷ thét chói tai “đi tìm thượng tiên, đi tìm Y Tiên”
Mộ Khanh và Thương Thuật vội vàng chạy tới, trong lúc này hai tay của Trầm Thê đã bị ăn mòn vô cùng thê thảm. Mộ Khanh và Thương Thuật không khỏi kinh hoảng. Trầm Thê vô lực nằm tên tháp, mặt đầy nước mắt. Mộ Khanh đến ngồi cạnh nàng, cẩn thận dìu nàng dậy, cố cho cánh tay của nàn không đau đớn.
Thương Thuật mở hòm thuốc ra, sai người lấy khăn sạch cho Trầm Thê cắn, sau đó bắt đầu cẩn thận xử lý vết thương. Trong phòng hoàn toàn im lặng, ngay cả A Sơ cũng không dám thở mạnh. Thương Thuật dùng băng gạc quấn quanh mười đầu ngón tay của Trầm Thê.
Trầm Thê quay đầu đi, Mộ Khanh hiểu ý lấy khăn trong miệng nàng ra, Trầm Thê sắc mặt trắng bệch, thanh âm suy yếu “Y Tiên, tay của ta…”
Thương Thuật liếc Mộ Khanh một cái, tiếp tục băng bó “dược tính quá nặng đã nhập vào gân mạch, dù vết thương đã khôi phục chỉ sợ…” hắn dừng lại một chút, băng xong rồi nói tiếp “tay cũng bị phế”
“Cái gì!” Trầm Thê trừng mắt to,sắc mặt tái nhợt “sao có thể? Ta còn chưa thêu xong tử vân hoa, sao có thể bị phế được, sao có thể?” Mộ Khanh vỗ lưng nàng an ủi, nàng dựa vào vao hắn, ánh mắt sâu kín chuyển sang phía A Sơ “khăn lụa này là ta trắng đêm tự tay thêu cho Dao Liên tiên tử, sao đột nhiên lại nhiễm thứ gì đáng sợ như vậy?”
Bàn tay trấn an của Mộ Khanh dừng lại, tròng mắt lạnh lùng “ý của ngươi là khăn tay kia đã ở chỗ của A Sơ?”
A Sơ tâm nảy mạnh, lập tức hỏi Mộ Khanh “lời này của ngươi là có ý gì? Ngươi hoài nghi ta hạ độc hại nàng”
Mộ Khanh mặt không chút thay đổi, chăm chú nhìn nàng “ta không có nói như vậy”
Đại A Chiết đứng ra làm chứng “lúc ấy nếu không phải ta thấy khác lạ, chỉ sợ lúc này là tay của A Sơ bị phế. Thúc giục thị tán này thật sự là dính trên khăn kia”
“Câm miệng! Nơi này có phần ngươi nói chuyện sao?’ Mộ Khanh cắt ngang lời hắn, vẻ mặt âm tình bất định, A Sơ giận bừng bừng, lôi kéo cánh tay Đại A Chiết, hợp lý hợp tình nói “hắn là nhân chứng của ta, sao không có phần nói chuyện?”
Mộ Khanh kinh ngạc nhìn hai người đồng tâm hiệp lực, giọng điệu lạnh như băng “đi ra ngoài”
A Sơ còn định nói thêm nhưng Đại A Chiết đã kéo cánh tay nàng. A Sơ nghĩ tình hình hiện tại, cho dù nói gì Mộ Khanh cũng không tin, việc này phải từ từ giải quyết. Vì vậy A Sơ cũng bình tĩnh lại, cùng Đại A Chiết đi ra khỏi phòng.
Đối với chuyện khăn có độc, có vẻ Trầm Thê không biết, nếu biết thì sao lại cầm khăn lên. Nếu hiềm nghi nàng, cũng rất khó nói được.
Chuyện này A Sơ nghĩ suốt hai ngày cũng thông suốt, nằm úp sấp trên bàn thở dài. Đám chim ở góc hành lang không tranh cãi ầm ĩ như trước nữa mà đang phơi nắng, chải lông. A Sơ nhàm chán tự đùa giỡn tóc của mình. Hôm qua Thiên giới đã xử cho Hoặc Quân hội phi yên diệt, rất nhiều người cùng đi đến pháp trường. Nhiều tiểu tiên trở về đều thầm tiếc Hoặc Quân đã uổng cho bộ dáng tuấn tú.
Hoặc Quân khẳng định người mê hoặc Mộ Khanh và cứu hắn là Cửu Cẩm nhưng sao Cửu Cẩm lại biến thành Trầm Thê. A Sơ than thở “rốt cuộc Trầm Thê có phải là Cửu Cẩm hay không? Hoặc Quân nói vậy, Mộ Khanh cũng hiểu vậy, còn chúng tiên…không khẳng định. Cửu Cẩm, Trầm Thê, không thể phân biệt được”
Lồng sắt độ nhiên lay động, một bóng dáng màu lam nho nhỏ đậu lên bàn, mở to mắt nhìn A Sơ. Lam Oanh biến về chân thân, thanh âm cũng bén nhọn hơn “nàng ta không phải là Cửu Cẩm tiên tử. Cửu Cẩm tiên tử sẽ không thêu, sẽ không giả vờ yếu ớt rơi lệ. Cứu Cửu còn thích chơi chim, trước kia, khi nàng đưa chúng ta cho Mộ ca ca, mỗi ngày đều chơi đùa vui vẻ với chúng ta nhưng bây giờ lại không thèm liếc nhìn chúng ta một cái”
Cửa lồng hé mở, Lục Oanh nhìn phía bên này rồi nhảy tới mổ thóc trong hộp thức ăn, A Sơ nghi hoặc “có thể nàng đến thế gian đã thay đổi tính tình”
Lam Oanh nhảy loi choi, cực lực phản đối “nếu Mộ ca ca thích nữ tử như vậy, đã sớm tìm được phu nhân rồi”
“Là do hắn nhớ thương Cửu Cẩm nên mới không cưới vợ thôi”
Lam Oanh vẫn khẳng định chắc nịch “Cửu Cẩm tiên tử sẽ không có bộ dáng kia, cho nên nàng ta tuyệt đối không phải là Cửu Cẩm”
Thực ra phải hay không phải, A Sơ cảm thấy không quan trọng lắm. Trầm Thê đối với Mộ Khanh nhất kiến chung tình là chắc rồi, nếu không hai người cũng sẽ không tiến triển đến như vậy. Nghĩ tới đây, trong lòng A Sơ lại thấy khó chịu, không muốn bản thân lâm vào bi thương nữa, đột nhiên hỏi “bụng ngươi sao đột nhiên to ra như vậy?”
Lam Oanh né tránh, cách xa ngón tay của nàng một chút “ngươi…ngươi không nên đụng vào”
“Ăn nhiều quá hả?”
Bộ lông chim màu lam đột nhiên lộ ra màu đỏ quỷ dị, Lam Oanh ngượng ngùng cúi đầu “người ta sắp đẻ trứng”
Đẻ trứng!
A Sơ trừng to mắt, kinh ngạc cười toe toét “không phải ngươi vẫn thèm nhỏ dãi sắc đẹp của thượng tiên sao, sao bây giờ đã đẻ trứng? trứng của ai?”
Lam Oanh cúi đầu, nhăn nhó nói “ngay từ đầu người ta cũng không muốn, nhưng mà…hừ, đùa do Lục Oanh ca, hắn rất thích ta, ngày đó hắn bá đạo lại uy phong.Người ta..người ta vẫn có một nguyện vọng nhỏ chính là có một giống đực tuấn tú ép ta vào góc tường mà cường hôn, hắn quả nhiên đã làm vậy”
A Sơ kinh ngạc quay đầu nhìn Lục Oanh vẫn đang chăm chú mổ thóc, trong lòng thầm tính: Nguyễn Nguyễn và Vũ thần là một đôi Cửu Cẩm và Thương Thuật là một cặp, Mộ Khanh với Trầm Thê cũng là một đôi, hiện giờ Lam Oanh và Lục Oanh cũng đã đẻ trứng, chỉ có nàng vẫn cô độc một mình.
Càng tính, càng thấy bi thương, đang tính tìm Đại A Chiết tâm sự, vừa ra tới cửa, phía sau vang lên tiếng gọi “đi đâu vậy?”
A Sơ căm giận, trợn mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú kia “mấy ngày nay ngươi không để ý tới ta, bây giờ quản ta làm gì. Cẩn thận ta độc chết ngươi”
Dứt lời bước lên mây thẳng tiến Đâu Dẫn cung.
Tám chuyện với Đại A Chiết nửa ngày, A Sơ mới lười biếng leo lên mây, đi không được bao lâu nhìn thấy một bóng đen trước mắt, nhìn kỹ thì ra là Hao Thiên Khuyển. Hao Thiên Khuyển nhào tới bên chân nàng, còn ve vẫy cái đuôi, Nhị Lang Thần đi sau, nhìn A Sơ vui vẻ cười nói “mũi của nó thật linh”
A Sơ: “…”
Nhị Lang Thần đưa cho nàng hai thiệp mời màu đỏ, trên viết chữ hỷ ‘nếu đã gặp ngươi ở đây thì ta không cần đến Đông Lăng điện nữa, còn có mấy cái vẫn chưa đưa, hôm nay phải đưa cho hết”
A Sơ nhận lấy, thấy bên trên có viết tên nàng, tên Mộ Khanh, nhìn nhìn Nhị Lang Thần nói “cái này để tiên tỳ đi đưa là được rồi, mắc công ngươi phải chạy đi chạy lại”
Nhị Lang Thần cười đầy hạnh phúc “ta tự mình đưa đi sẽ làm Tam công chúa cao hứng hơn, ta không thấy phiền”
A Sơ vuốt đầu Hao Thiên Khuyển “nó không thấy phiền sao?”
Nhị Lang Thần: “…”
Cáo biệt nhau, A Sơ mang hai tấm thiệp trở về. Hai tấm thiệp trở thành hộ tâm phù của nàng, đồng thời cũng thấy lo lắng hơn, hấp tấp chạy đi tìm Mộ Khanh.
Khi nàng hùng hổ xuất hiện, Mộ Khanh đang ôm Trầm Thê đặt lên ghế nằm, hai người nhìn sang, giống như nhìn thấy nàng lại giống như không để ý. Mộ Khanh bưng chén thuốc, vô cùng ôn nhu nói với Trầm Thê “uống thuốc đi”
Trầm Thê lắc đầu, dựa vào ghế nằm, cau mày nói “rất đắng, hơn nữa uống thuốc rồi tay của ta cũng không khá lên được”
đầu tà dựa vào ghế nằm thượng, ưu thương cau mày: “Rất khổ. Huống chi… Uống thuốc rồi, ta thủ cũng tốt không được .”
Mộ Khanh múc một muỗng thuốc đưa tới “sẽ không”
Trầm Thê liền ngồi thẳng lưng, lệ nóng doanh tròng thâm tình nhìn Mộ Khanh “trong lòng ta rất ủy khuất cũng rất khổ sở, nửa đời sau của ta…cũng may ta chỉ là phàm nhân, qua vài chục năm nữa là cái gì cũng không cần quan tâm” nàng hít một hơi, hỏi tiếp “thượng tiên, tới lúc ta như ngọn đèn khô, ngươi vẫn sẽ làm bạn bên cạnh ta chứ?”
Mộ Khanh ngước đôi mắt đen sâu như hồ nước nhìn nàng “sẽ”
A Sơ vòng đi vòng lại một hồi, nhịn không được lên tiếng cắt ngang màn tình cảm kia “Nhị Lang Thần và Tam công chúa tháng sau đại hô, bọn họ đã gởi bái thiếp, mời ta và ngươi cùng đi”
Mộ Khanh giống như không nghe thấy, vẫn ẩn tình nhìn Trầm Thê, còn đưa tay âm yếm vén tóc ra sau tai nàng “ta đã chuẩn bị mứt hoa quả, ngoan ngoãn uống xong mới có thể ăn”
A Sơ lắc lắc bái thiếp đỏ thẫm trước mặt hắn, lần nữa cắt ngang hai người “bái thiếp này mỗi người một cái, chỉ mời hai chúng ta, người khác không có phần”
Mộ Khanh tiếp nhận thiệp mời, lấy luôn cả thiệp mời của A Sơ đưa cho Trầm Thê xem “tĩnh dưỡng cho tốt, tháng sau ta đưa ngươi đi ăn cưới”
Này… Đã không nhìn nàng, còn đoạt lấy thiệp mời của nàng. A Sơ tức giận, toàn thân phát ra sát khí, Mộ Khanh lập tức chắn trước mặt Trầm Thê, ngăn trở đao quang, lạnh lùng nhìn A Sơ.
Chiêu đầu thất bại, A Sơ lại phát ra ba chiêu liên tiếp. Phong thạch nghịch chuyển, lá rụng ào ào, có thể thấy được ba chiêu này dùng bao nhiêu khí lực. Mộ Khanh nhảy ra xa, an bài cho Trầm Thê đang rất kinh ngạc. Mặc dù A Sơ xuất ra toàn lực nhưng vẫn không phải là đối thủ của Mộ Khanh, ba chiêu đều bị hắn phá giải dễ dàng. Mộ Khanh đứng trước mặt A Sơ, đối địch không nên đứng quá gần, hắn biết đạo lý này nhưng A Sơ không phải là kẻ địch, hắn không cần quá mức phòng bị. Mộ Khanh đưa tay nắm lấy vai nàng, bên tai vang lên tiếng gió, một dấu tay đỏ thẫm đã in trên khuôn mặt tuấn tú của hắn
A Sơ rống lên “thiệp là mời bản tiên, thượng tiên Dao Liên”
Mộ Khanh ngây ngốc nhìn nàng, mặt đen hơn đít nồi. A Sơ nhìn qua người hắn, ánh mắt thẳng tiến về phía Trầm Thê dưới gốc đại thụ ở phía xa. Trầm Thê đang cầm trong tay một mảnh màu hồng, không phải thiệp mời”
Tác giả :
Cơ Tiểu Giáp