Thượng Tiên Ngươi Thật Hư
Chương 103: Tìm phụ thân
Uyển Uyển nằm trong lòng Thương Thuật, ủy khuất, nghẹn ngào nói “hắn rất hung, phụ thân, ta muốn về nhà”
“Hảo, hảo!” Thương Thuật vừa đáp ứng vừa lấy trong lòng ra mấy bình thuốc mỡ, nói “bình màu hồng là trị thương, bình màu lam là chữa không hợp thủy thổ, bình màu trắng sáng mắt bổ não. Khi hạ phàm đều cần dùng tới mấy thứ này, nếu có chuyện gì khác thì lúc đó lại nói với ta”. Hắn xích tới, lấy tay che miệng, nhỏ giọng nói “Thiên đế hạ lệnh không được dùng tiên thuật ở thế gian nhưng tiên nhân sau khi hạ phàm đều lén dùng một chút, chỉ cần không quá mức khoa trương khiến người ta chú ý thì Thuận Phong Nhĩ và Thiên Lý Nhãn cũng bịt một tai, nhắm một mắt”
A Sơ gật đầu ghi nhớ, Thương Thuật lại hỏi “Tròn Vo cũng đi sao?”
A Sơ trầm mặc.
Thương Thuật lại lấy ra một cái chai màu tím “tiểu oa nhi thường bị phong hàn cảm mạo, cái này rất hữu hiệu”
Còn muốn dặn dò thêm, Uyển Uyển đã liên tục thúc giục, Thương Thuật vội vàng từ biệt, nắm tay Uyển Uyển đáp mây rời đi.
A Sơ thu cất giữ mấy cái chai, tiên tỳ mang canh cá mà Tròn Vo đòi uống tới, không thấy con mèo nhỏ đâu mà chỉ thấy một nam oa nhi mặc áo choàng vàng trắng, lập tức tỉnh ngộ, quay về đổi chén. Chuyện này làm A Sơ nảy sinh một ý tưởng liền yêu cầu Tròn Vo “sau khi xuống dưới, ta ăn cái gì, ngươi phải ăn cái đó, không nhất định mỗi ngày đều có cá, buổi chiều cũng không có canh cá. Nếu ngươi chịu được thì đi với ta, nếu không chịu được lại muốn mọi người ăn cá uống canh thì cứ ở lại Đông Lăng điện”
Nghe vậy, Tròn Vo lập tức nuốt ngụm canh cá trong miệng, vẻ mặt không vui. A Sơ lại nói “ngươi muốn đến Nhị Lang Thần điện cũng được, có điều Nhị Lang Thần thúc thúc không có nhiều thời gian để chiếu cố ngươi, Tam công chúa cũng đã về Tây Hải nhiều ngày rồi, cũng chỉ có một mình ngươi ở Nhị Lang Thần điện”
Tròn Vo cúi đầu múc một muỗng canh cho vào miệng, nước mắt đã vòng quanh. Tiên tỳ sợ hãi, dùng khăn lau nước mắt cho hắn, A Sơ thấy hắn rơi lệ cũng rất đau lòng, bất đắc dĩ than “thôi, dọc đường mang theo cá là được”
Ngước đôi mắt trong suốt nhìn nàng, Tròn Vo gật đầu như gà mổ thóc rồi lại vùi đầu uống canh.
Hôm sau, A Sơ nắm tay Tròn Vo đi thẳng tới Liễu La trấn. A Sơ đứng tên mây, nhìn toàn trấn một vòng, luôn miệng dặn dò Tròn Vo “phàm giới nhiều người, không phải ai cũng biết ngươi như ở Thiên giới, nhất định phải theo sát ta, không thể đi cùng người lạ”
Tròn Vo không kiên nhẫn gật đầu “đã biết, mẫu thân, dọc đường ngươi đã nói với ta mười tám lần rồi”
Đáp xuống ngoại ô. Hai người đi vào trấn, bắt đầu tìm kiếm từ phía đông. Thời gian ở Thiên giới và Nhân gian khác nhau, ước tính thì lúc này Mộ Khanh chừng mười bảy tuổi nhưng tìm hết khu phía đông, thậm chí leo lên nóc nhà người ta nhìn lén vẫn không tìm được Mộ Khanh. A Sơ lại mang Tròn Vo đến khu phía tây tìm, dọc đường đi luôn miệng thở dài, lầm bầm..
“Đừng nóng vội, thôn trấn này cũng không lớn lắm, nói không chừng cha…cha ở ngay chỗ này”. Thấy A Sơ mất mát như thế, Tròn Vo nhịn không được an ủi, cũng muốn lỗ tai của mình thanh tịnh một chút. Hai chữ phụ thân nói lên thật xa lạ.
Người bên cạnh đột nhiên dừng bước, Tròn Vo ngạc nhiên ngẩng đầu. A Sơ vẻ mặt kinh hỉ, thẫn thờ nhìn chằm chằm về phía trước.
“Tròn Vo, ngươi thực sự là con ngoan của mẫu thân, nhìn kìa, cha ngươi đang ở chỗ kia”. A Sơ kêu lên, chỉ về phía ngã tư. Tròn Vo đưa mắt nhìn qua, thấy một công tu áo trắng tay cầm chiết phiến, mặt mày thanh tú, ngọc thụ lâm phong nhưng…bên cạnh hắn còn có một cô nương xinh đẹp. Hai người đang cười nói rất vui vẻ.
Tròn Vo giận tái mặt, A Sơ kéo hắn xông lên. Đang muốn giãy dụa thì A Sơ lại lướt qua công tử kia, ngồi xuống cạnh một nam tử ăn mặc rách nát. Tròn Vo đưa tay che miệng, ló đầu ra sau người A Sơ, thấy một nam tử ăn mặc rách rưới nhưng sạch sẽ, nam tử kinh ngạc nhìn A Sơ, bên dưới cổ là một tấm bảng “bán mình chôn cha”
Tròn Vo sợ tới mức che mắt. Hắn lần đầu tiên nhìn thấy người chế, lại nghe nói không nên nhìn thấy, lập tức chạy đến phía đối diện đứng.
A Sơ vẫy tay với hắn “Tròn Vo, mau tới đây, đây là cha ngươi, chúng ta đã tìm được hắn ah”
Tròn Vo lắc đầu, A Sơ lại gọi lần nữa, hắn mới không tình nguyện trở lại bên cạnh nàng, yên lặng nhìn nam nhân toàn thân đầy bụi bẩn, trong lòng oán thầm: Nhị Lang Thần thúc thúc nói, phụ thân của mình là đệ nhất mỹ nam tử, khí chất cũng là nhất đẳng, nhưng nam nhân trước mắt bộ dáng còn tệ hơn đại thúc bán thịt heo ven đường, nhìn không ra khí chất thần tiên gì, nhìn ngang nhìn dọc cũng không như lời Nhị Lang Thần thúc thúc nói. Hắn cũng rất hoài nghi mẫu thân của mình nhận lầm. Hắn không cần cha như vậy nha.
Người bu lại xem càng nhiều, rất tò mò về ba người này, bàn tán xôn xao. Đột nhiên trong đám đông có mấy phụ nhân la lên “tránh ra, tránh ra” sau đó là thanh âm kiêu ngạo nói “trả tiền”. Một người bộ dạng nha hoàn cầm ba thỏi bạc đặt trong tay nam tử, một nữ nhân mập mạp quý phái đi ra, cười tủm tỉm nắm lấy cổ tay nam tử kéo ra ngoài “đi theo ta, trở về tắm rửa, nhất định sẽ tuấn mỹ hơn hiện tại gấp trăm lần”
Nam tử bỏ lại ba thỏi bạc, hoảng sợ kêu lên “không…không đi, cha ta…cha ta”
Béo nữ nhân vẫn túm lấy hắn “ta sẽ cho người hậu táng cha ngươi, ngươi theo ta trở về trước, để ta hảo hảo nhìn ngươi xem’
Nam tử lắc đầu, liều mạng rút tay về “không…không được, ta muốn nhìn thấy cha ta hạ táng”
Nha hoàn bên cạnh thấy vậy, thấp giọng nói với béo nữ nhân “tiểu thư, đầu óc hắn hình như có vấn đề, người xem, hắn không giống người bình thường”
“Ngốc tử?” Béo nữ nhân nhíu mày “ngốc tử thì không đáng giá nhiều tiền như vậy nhưng bộ dáng cũng không tệ, mua về rồi mới tính đi”
A Sơ nghe các nàng nói vậy, tiến lên ngăn trước hai người, che trước mặt nam tử “hắn cũng không có nguyện ý đi theo ngươi”
Béo nữ nhân cao thấp đánh giá A Sơ một cái, vỗ ngực nói “mặc kệ hắn có nguyện ý hay không, ta trả tiền thì hắn là của ta”
A Sơ cũng lấy ra mấy thỏi bạc “vừa rồi ngươi trả ba lượng, ta trả năm”
Béo nữ nhân xắn tay áo lên “Ah, hôm nay còn có người dám cùng ta tranh nam nhân. Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ ah. Đến, lấy một thỏi kim nguyên bảo đè chết nàng ta cho ta”
Béo nữ nhân lấy trong túi ra một thỏi kim nguyên bảo giơ trước mặt mọi người, liếc mắt khinh thường nhìn A Sơ.
A Sơ cười cười, dựa theo kim nguyên bảo trong tay béo nữ nhân, trong tay áo âm thầm biến ra hai thỏi, vươn tay nói “nha, ta có hai thỏi”
Béo nữ nhân lại lấy một thỏi trong túi tiền “hắc, ta có ba cái”
A Sơ lại lấy trong tay áo ra hai thỏi, cười tủm tỉm nhìn nàng. Béo nữ nhân chống nạnh quát lớn “quá đáng, dám cùng ta tranh nam nhân”. Ánh mắt đảo qua chỗ Tròn Vo “chắc là vụng trộm với ai có đứa nhỏ, bị chánh chủ phát hiện bố thí cho mấy nguyên bảo, bây giờ lại lôi kéo đứa nhỏ đi tìm nam nhân”
Tròn Vo nhảy dựng lên “bà mập kia, không được nói phụ thân, mẫu thân ta như vậy”
“Phụ thân?” Béo nữ nhân cười ha ha, “A, còn chưa xác định thuộc về ai, hắn chưa chắc là cha ngươi nha, tiểu tạp chủng”
Người bên cạnh thấy đáng tiếc cho nam tử bán mình phải rơi vào tay béo nữ nhân nên nói “nếu ngươi đưa ra nhiều kim nguyên bảo hơn thì hắn là của ngươi, nhưng xem ra cô nương này cũng không phải là người không đàng hoàng, nói không chừng nam nhân này thực sự là phu quân của nàng, ngươi xem, đứa nhỏ kia rất giống hắn ah”
Nha hoàn bên cạnh béo nữ nhân lại nói “nếu hắn là phu quân của nàng vậy sao hắn không nhận ra nàng, nàng cần gì dùng kim nguyên bảo để mua hắn, tìm người đến làm chứng là được rồi. Tiểu thư nhà ta khoan dung độ lượng, tuyệt đối sẽ không dây dưa”
Có người trào phúng “tiểu thư nhà ngươi mua nhiều mỹ nam tử như vậy còn chưa đủ dùng? Bỏ qua tướng công người ta đi. Người sáng suốt liếc mắt một cái liền biết đứa nhỏ kia chính là con của nam nhân này, tiểu thư nhà các ngươi cũng đừng phá rối nữa, để cả nhà người ta được đoàn tụ đi”
Béo nữ nhân dậm chân một cái khiến trâm cài trên đầu kêu thành tiếng, cắn răng nói “câm miệng,các ngươi lấy tư cách gì mà nói. Khinh nhi, về phủ lấy thêm tiền, hôm nay ta không thể thua trong tay tiện phụ này. Nếu vậy, mặt mũi cha ta sẽ để đâu chứ? Cha ta chính là phú thương đệ nhất của Liễu La trấn nha”
Nha hoàn Khinh nhi vội đáp lời đắc ý chạy đi, lát sau đã nghe tiếng xe ngựa chạy tới, Khinh nhi nhảy xuống xe, béo nữ nhân tự mình tiến lên vén màn xe, mở ra mấy rương lớn đựng đầy ngọc ngà châu báu
“Thế nào? Các ngươi đã từng thấy nhiều tiền như vậy chưa? Đây chẳng qua là tiền riêng của ta thôi, ta cũng không tin nơi này có người có thể bỏ ra nhiều hơn ta”. Béo nữ nhân ngồi lên xe ngựa làm chiếc xe nhất thời nghiêng qua một phía, vài cái kim nguyê bảo rơi khỏi rương. Béo nữ nhân vội nhặt lấy, xoa xoa mấy cái rồi bỏ vào rương.
A Sơ nhìn nhìn, chép miệng nói “các ngươi chờ một chút, ta cũng đi lấy kim nguyên bảo”
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nàng đi vào một ngõ nhỏ, dưới sự che chắn của Tròn Vo biến ra hai kim nguyên bảo cũng thuê một chiếc xe ngựa của một mã điếm ngoài ngõ. Chưởng quầy nhìn thấy hai thùng kim nguyên bảo thì mắt sáng lên, lập tức lấy xe ngựa tốt nhất cho A Sơ dùng. Đi đến ngã tư, mọi người mở to mắt, không ngờ cô nương này có tiền không thua gì nữ nhân béo ah. Nam tử áo trắng hâm mộ nhìn nam tử bán mình chôn cha.
A Sơ xuống xe, vén màn xe, Tròn Vo mở hai cái rương ra, nguyên bảo sáng lóa trước mắt mọi người. Ai nấy đều hít sâu một hơi, béo nữ nhân ngả bệch xuống, bốn năm tỳ nữ mới đỡ nổi nàng. Thừa dịp mọi người không chú ý, béo nữ nhân vội thu thập thùng kim nguyên bảo mang theo tỳ nữ rời khỏi. Đợi khi mọi người quay đầu lại, nàng đã đi xa.
“Hảo, hảo!” Thương Thuật vừa đáp ứng vừa lấy trong lòng ra mấy bình thuốc mỡ, nói “bình màu hồng là trị thương, bình màu lam là chữa không hợp thủy thổ, bình màu trắng sáng mắt bổ não. Khi hạ phàm đều cần dùng tới mấy thứ này, nếu có chuyện gì khác thì lúc đó lại nói với ta”. Hắn xích tới, lấy tay che miệng, nhỏ giọng nói “Thiên đế hạ lệnh không được dùng tiên thuật ở thế gian nhưng tiên nhân sau khi hạ phàm đều lén dùng một chút, chỉ cần không quá mức khoa trương khiến người ta chú ý thì Thuận Phong Nhĩ và Thiên Lý Nhãn cũng bịt một tai, nhắm một mắt”
A Sơ gật đầu ghi nhớ, Thương Thuật lại hỏi “Tròn Vo cũng đi sao?”
A Sơ trầm mặc.
Thương Thuật lại lấy ra một cái chai màu tím “tiểu oa nhi thường bị phong hàn cảm mạo, cái này rất hữu hiệu”
Còn muốn dặn dò thêm, Uyển Uyển đã liên tục thúc giục, Thương Thuật vội vàng từ biệt, nắm tay Uyển Uyển đáp mây rời đi.
A Sơ thu cất giữ mấy cái chai, tiên tỳ mang canh cá mà Tròn Vo đòi uống tới, không thấy con mèo nhỏ đâu mà chỉ thấy một nam oa nhi mặc áo choàng vàng trắng, lập tức tỉnh ngộ, quay về đổi chén. Chuyện này làm A Sơ nảy sinh một ý tưởng liền yêu cầu Tròn Vo “sau khi xuống dưới, ta ăn cái gì, ngươi phải ăn cái đó, không nhất định mỗi ngày đều có cá, buổi chiều cũng không có canh cá. Nếu ngươi chịu được thì đi với ta, nếu không chịu được lại muốn mọi người ăn cá uống canh thì cứ ở lại Đông Lăng điện”
Nghe vậy, Tròn Vo lập tức nuốt ngụm canh cá trong miệng, vẻ mặt không vui. A Sơ lại nói “ngươi muốn đến Nhị Lang Thần điện cũng được, có điều Nhị Lang Thần thúc thúc không có nhiều thời gian để chiếu cố ngươi, Tam công chúa cũng đã về Tây Hải nhiều ngày rồi, cũng chỉ có một mình ngươi ở Nhị Lang Thần điện”
Tròn Vo cúi đầu múc một muỗng canh cho vào miệng, nước mắt đã vòng quanh. Tiên tỳ sợ hãi, dùng khăn lau nước mắt cho hắn, A Sơ thấy hắn rơi lệ cũng rất đau lòng, bất đắc dĩ than “thôi, dọc đường mang theo cá là được”
Ngước đôi mắt trong suốt nhìn nàng, Tròn Vo gật đầu như gà mổ thóc rồi lại vùi đầu uống canh.
Hôm sau, A Sơ nắm tay Tròn Vo đi thẳng tới Liễu La trấn. A Sơ đứng tên mây, nhìn toàn trấn một vòng, luôn miệng dặn dò Tròn Vo “phàm giới nhiều người, không phải ai cũng biết ngươi như ở Thiên giới, nhất định phải theo sát ta, không thể đi cùng người lạ”
Tròn Vo không kiên nhẫn gật đầu “đã biết, mẫu thân, dọc đường ngươi đã nói với ta mười tám lần rồi”
Đáp xuống ngoại ô. Hai người đi vào trấn, bắt đầu tìm kiếm từ phía đông. Thời gian ở Thiên giới và Nhân gian khác nhau, ước tính thì lúc này Mộ Khanh chừng mười bảy tuổi nhưng tìm hết khu phía đông, thậm chí leo lên nóc nhà người ta nhìn lén vẫn không tìm được Mộ Khanh. A Sơ lại mang Tròn Vo đến khu phía tây tìm, dọc đường đi luôn miệng thở dài, lầm bầm..
“Đừng nóng vội, thôn trấn này cũng không lớn lắm, nói không chừng cha…cha ở ngay chỗ này”. Thấy A Sơ mất mát như thế, Tròn Vo nhịn không được an ủi, cũng muốn lỗ tai của mình thanh tịnh một chút. Hai chữ phụ thân nói lên thật xa lạ.
Người bên cạnh đột nhiên dừng bước, Tròn Vo ngạc nhiên ngẩng đầu. A Sơ vẻ mặt kinh hỉ, thẫn thờ nhìn chằm chằm về phía trước.
“Tròn Vo, ngươi thực sự là con ngoan của mẫu thân, nhìn kìa, cha ngươi đang ở chỗ kia”. A Sơ kêu lên, chỉ về phía ngã tư. Tròn Vo đưa mắt nhìn qua, thấy một công tu áo trắng tay cầm chiết phiến, mặt mày thanh tú, ngọc thụ lâm phong nhưng…bên cạnh hắn còn có một cô nương xinh đẹp. Hai người đang cười nói rất vui vẻ.
Tròn Vo giận tái mặt, A Sơ kéo hắn xông lên. Đang muốn giãy dụa thì A Sơ lại lướt qua công tử kia, ngồi xuống cạnh một nam tử ăn mặc rách nát. Tròn Vo đưa tay che miệng, ló đầu ra sau người A Sơ, thấy một nam tử ăn mặc rách rưới nhưng sạch sẽ, nam tử kinh ngạc nhìn A Sơ, bên dưới cổ là một tấm bảng “bán mình chôn cha”
Tròn Vo sợ tới mức che mắt. Hắn lần đầu tiên nhìn thấy người chế, lại nghe nói không nên nhìn thấy, lập tức chạy đến phía đối diện đứng.
A Sơ vẫy tay với hắn “Tròn Vo, mau tới đây, đây là cha ngươi, chúng ta đã tìm được hắn ah”
Tròn Vo lắc đầu, A Sơ lại gọi lần nữa, hắn mới không tình nguyện trở lại bên cạnh nàng, yên lặng nhìn nam nhân toàn thân đầy bụi bẩn, trong lòng oán thầm: Nhị Lang Thần thúc thúc nói, phụ thân của mình là đệ nhất mỹ nam tử, khí chất cũng là nhất đẳng, nhưng nam nhân trước mắt bộ dáng còn tệ hơn đại thúc bán thịt heo ven đường, nhìn không ra khí chất thần tiên gì, nhìn ngang nhìn dọc cũng không như lời Nhị Lang Thần thúc thúc nói. Hắn cũng rất hoài nghi mẫu thân của mình nhận lầm. Hắn không cần cha như vậy nha.
Người bu lại xem càng nhiều, rất tò mò về ba người này, bàn tán xôn xao. Đột nhiên trong đám đông có mấy phụ nhân la lên “tránh ra, tránh ra” sau đó là thanh âm kiêu ngạo nói “trả tiền”. Một người bộ dạng nha hoàn cầm ba thỏi bạc đặt trong tay nam tử, một nữ nhân mập mạp quý phái đi ra, cười tủm tỉm nắm lấy cổ tay nam tử kéo ra ngoài “đi theo ta, trở về tắm rửa, nhất định sẽ tuấn mỹ hơn hiện tại gấp trăm lần”
Nam tử bỏ lại ba thỏi bạc, hoảng sợ kêu lên “không…không đi, cha ta…cha ta”
Béo nữ nhân vẫn túm lấy hắn “ta sẽ cho người hậu táng cha ngươi, ngươi theo ta trở về trước, để ta hảo hảo nhìn ngươi xem’
Nam tử lắc đầu, liều mạng rút tay về “không…không được, ta muốn nhìn thấy cha ta hạ táng”
Nha hoàn bên cạnh thấy vậy, thấp giọng nói với béo nữ nhân “tiểu thư, đầu óc hắn hình như có vấn đề, người xem, hắn không giống người bình thường”
“Ngốc tử?” Béo nữ nhân nhíu mày “ngốc tử thì không đáng giá nhiều tiền như vậy nhưng bộ dáng cũng không tệ, mua về rồi mới tính đi”
A Sơ nghe các nàng nói vậy, tiến lên ngăn trước hai người, che trước mặt nam tử “hắn cũng không có nguyện ý đi theo ngươi”
Béo nữ nhân cao thấp đánh giá A Sơ một cái, vỗ ngực nói “mặc kệ hắn có nguyện ý hay không, ta trả tiền thì hắn là của ta”
A Sơ cũng lấy ra mấy thỏi bạc “vừa rồi ngươi trả ba lượng, ta trả năm”
Béo nữ nhân xắn tay áo lên “Ah, hôm nay còn có người dám cùng ta tranh nam nhân. Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ ah. Đến, lấy một thỏi kim nguyên bảo đè chết nàng ta cho ta”
Béo nữ nhân lấy trong túi ra một thỏi kim nguyên bảo giơ trước mặt mọi người, liếc mắt khinh thường nhìn A Sơ.
A Sơ cười cười, dựa theo kim nguyên bảo trong tay béo nữ nhân, trong tay áo âm thầm biến ra hai thỏi, vươn tay nói “nha, ta có hai thỏi”
Béo nữ nhân lại lấy một thỏi trong túi tiền “hắc, ta có ba cái”
A Sơ lại lấy trong tay áo ra hai thỏi, cười tủm tỉm nhìn nàng. Béo nữ nhân chống nạnh quát lớn “quá đáng, dám cùng ta tranh nam nhân”. Ánh mắt đảo qua chỗ Tròn Vo “chắc là vụng trộm với ai có đứa nhỏ, bị chánh chủ phát hiện bố thí cho mấy nguyên bảo, bây giờ lại lôi kéo đứa nhỏ đi tìm nam nhân”
Tròn Vo nhảy dựng lên “bà mập kia, không được nói phụ thân, mẫu thân ta như vậy”
“Phụ thân?” Béo nữ nhân cười ha ha, “A, còn chưa xác định thuộc về ai, hắn chưa chắc là cha ngươi nha, tiểu tạp chủng”
Người bên cạnh thấy đáng tiếc cho nam tử bán mình phải rơi vào tay béo nữ nhân nên nói “nếu ngươi đưa ra nhiều kim nguyên bảo hơn thì hắn là của ngươi, nhưng xem ra cô nương này cũng không phải là người không đàng hoàng, nói không chừng nam nhân này thực sự là phu quân của nàng, ngươi xem, đứa nhỏ kia rất giống hắn ah”
Nha hoàn bên cạnh béo nữ nhân lại nói “nếu hắn là phu quân của nàng vậy sao hắn không nhận ra nàng, nàng cần gì dùng kim nguyên bảo để mua hắn, tìm người đến làm chứng là được rồi. Tiểu thư nhà ta khoan dung độ lượng, tuyệt đối sẽ không dây dưa”
Có người trào phúng “tiểu thư nhà ngươi mua nhiều mỹ nam tử như vậy còn chưa đủ dùng? Bỏ qua tướng công người ta đi. Người sáng suốt liếc mắt một cái liền biết đứa nhỏ kia chính là con của nam nhân này, tiểu thư nhà các ngươi cũng đừng phá rối nữa, để cả nhà người ta được đoàn tụ đi”
Béo nữ nhân dậm chân một cái khiến trâm cài trên đầu kêu thành tiếng, cắn răng nói “câm miệng,các ngươi lấy tư cách gì mà nói. Khinh nhi, về phủ lấy thêm tiền, hôm nay ta không thể thua trong tay tiện phụ này. Nếu vậy, mặt mũi cha ta sẽ để đâu chứ? Cha ta chính là phú thương đệ nhất của Liễu La trấn nha”
Nha hoàn Khinh nhi vội đáp lời đắc ý chạy đi, lát sau đã nghe tiếng xe ngựa chạy tới, Khinh nhi nhảy xuống xe, béo nữ nhân tự mình tiến lên vén màn xe, mở ra mấy rương lớn đựng đầy ngọc ngà châu báu
“Thế nào? Các ngươi đã từng thấy nhiều tiền như vậy chưa? Đây chẳng qua là tiền riêng của ta thôi, ta cũng không tin nơi này có người có thể bỏ ra nhiều hơn ta”. Béo nữ nhân ngồi lên xe ngựa làm chiếc xe nhất thời nghiêng qua một phía, vài cái kim nguyê bảo rơi khỏi rương. Béo nữ nhân vội nhặt lấy, xoa xoa mấy cái rồi bỏ vào rương.
A Sơ nhìn nhìn, chép miệng nói “các ngươi chờ một chút, ta cũng đi lấy kim nguyên bảo”
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nàng đi vào một ngõ nhỏ, dưới sự che chắn của Tròn Vo biến ra hai kim nguyên bảo cũng thuê một chiếc xe ngựa của một mã điếm ngoài ngõ. Chưởng quầy nhìn thấy hai thùng kim nguyên bảo thì mắt sáng lên, lập tức lấy xe ngựa tốt nhất cho A Sơ dùng. Đi đến ngã tư, mọi người mở to mắt, không ngờ cô nương này có tiền không thua gì nữ nhân béo ah. Nam tử áo trắng hâm mộ nhìn nam tử bán mình chôn cha.
A Sơ xuống xe, vén màn xe, Tròn Vo mở hai cái rương ra, nguyên bảo sáng lóa trước mắt mọi người. Ai nấy đều hít sâu một hơi, béo nữ nhân ngả bệch xuống, bốn năm tỳ nữ mới đỡ nổi nàng. Thừa dịp mọi người không chú ý, béo nữ nhân vội thu thập thùng kim nguyên bảo mang theo tỳ nữ rời khỏi. Đợi khi mọi người quay đầu lại, nàng đã đi xa.
Tác giả :
Cơ Tiểu Giáp