Thượng Tiên, Nàng Dám Trốn?
Chương 40: Mê cung
Dọc đường đi, Tiểu Hoa Hoa cứ hằm hè mãi Tiểu Tống, cô đành cười gượng xoa đầu nó.
" Đừng lo, Tiểu Tống sẽ cho chúng ta uống rượu ngon"
" Rượu ngon? Có mà muốn hạ độc tỷ!"
Tiểu Hoa Hoa hất cằm, nhấn mạnh bằng ngữ khí kiên định. Ánh mắt như muốn bùng cháy. Đôi môi mím chặt lại, lườm Tiểu Tống, chưa bao giờ cô thấy Tiểu Hoa Hoa như vậy cả. Ngay cả khi cô đánh rơi mất khúc xương Rồng của nó xuống sông Hoàng Tuyền cũng không nghiêm trọng vậy.
" Đệ đừng ăn nói hồ đồ, Tiểu Tống sẽ không làm vậy!"
" Hừ..."
Tiểu Tống thân bạch y đi trước dẫn đường, vài con thỏ còn quấn chân huynh ấy. Huynh ấy còn vuốt ve nó, cười đùa vui vẻ, người như vậy mà nói là người xấu quả thật đánh chết cô cũng không tin!
Suốt dọc đường Tiểu Tống kể cho cô rất nhiều chuyện cười làm cô cười mãi không ngớt.
" Có một câu chuyện xưa ta muốn kể cho muội nghe..."
" Chuyện gì vậy?"
Dừng chân bên một dòng suối, cô nhìn xuống dòng nước, hình bóng bản thân phản chiếu xuống. Thỉnh thoảng dòng suối cũng bị dao động vì Tiểu Hoa Hoa bên cạnh buồn chán vảy nước.
Tiểu Tống ngồi trên thảm cỏ, ngẩng đầu lên trời, giọng điệu nhàn nhạt, kể một câu chuyện dường như không hề liên quan tới bản thân mình.
" Đó là một câu chuyện bi thảm rất nhiều năm về trước. Có một cậu bé, vốn sinh ra đã không có mẹ, cậu sống ở một nơi tách biệt với con người, cậu ở cùng với tộc của mình. Tộc của cậu hầu như chỉ sống vào ban đêm, ban ngày sẽ bị ánh nắng mặt trời làm hại.
Chỉ có người có dòng máu tinh khiết mới có thể đứng dưới ánh mặt trời. Là cậu...
Người ta tôn sùng cậu thành... ừm... gọi bình thường có thể hiểu là " Thiên tử", cậu mang trong người xứ mệnh cao cả là mang lại bình yên cho cả tộc.
Tộc của cậu ngày một lớn mạnh. Vì vậy, những người bên ngoài nảy sinh ghen ghét, liên minh với nhau diệt sạch cả tộc.
Trong cơn mưa máu, trong ngọn lửa bùng cháy, cậu gào thét nhưng vô vọng. Toàn bộ... đều bị giết sạch. Chỉ còn mình cậu...
Rõ ràng họ đã cố tình lánh ở nơi địa hình hiểm trở rồi mà vẫn có người muốn giết...
Họ chính là Ma tộc. Xưa nay dù tốt hay xấu thì đã mang trong mình dòng máu Ma tộc nhất định phải bị diệt!
Ha ha, làm muội sợ rồi à?"
Cẩn Thần Hi ngồi cùng hắn trên thảm cỏ, tâm trạng thơ thẩn.
" Đâu có... cậu bé đó thật đáng thương. Em cũng không có mẹ... mẹ em..."
" Xin lỗi"
" Không sao"
Tiểu Tống khôi phục lại giọng điệu cà nhớn, đứng dậy phủi phủi tay, rồi đưa ra trước mặt cô y như một quý ông thực thụ.
" Đi thôi, uống rượu xong còn về, ở nhà chắc chắn có người rất lo cho muội"
Nhìn hắn thân bạch y, nở nụ cười, đôi mắt còn phát sáng lấp lánh, cô đơ người một lúc... Hắn cũng thật đẹp trai...
" Ừm"
Đi đến một khu rừng, cây cối xung quanh có hình dạng rất kì quái. Đến một nơi ánh sáng bên trong hắt ra, sáng long lanh. Cây xung quanh tạo thành một hàng rào phòng ngự, gai chĩa ra phía bên ngoài. Cẩn Thần Hi cẩn thận đi vào dưới sự bảo hộ của Tống Lam Quân.
" Chỗ này là hầm rượu trong truyền thuyết sao?"
Phụ họa là đôi mắt sáng đầy kim tiền của cô, tay chân vung loạn xạ, sờ mó lung tung.
Ly rượu đặt trên bàn trà hình tròn bằng gỗ sồi, màu sắc kì quái. Chỉ là một ly rượu bằng sắt! Không có rượu a?
Xung quanh là cây cối rậm rạp. Trên bàn còn có kí tự kì lạ...
Cẩn Thần Hi mải đứng một bên xem xét, lại không thấy có gì khả nghi. Sao chỉ có ly mà không có rượu? Kí tự này cô thấy một lần ngoài vách đá lúc đầu rồi. Hay quay qua hỏi Tiểu Tống vậy.
" Tiểu Tống?"
Cô quay qua, quay lại phát hiện không thấy Tiểu Tống đâu...
Tiểu Hoa Hoa thì đang chăm chỉ nghiên cứu nguyên lí gì đó.
" Tiểu Hoa Hoa, thấy Tiểu Tống đâu không?"
" Đệ không biết"
" Đệ lại đây xem thử"
Cô loay hoay xoay mật đạo, không hiểu sao lại khó khăn đến vậy. Cuối cùng cũng " cạch" một tiếng, bên dưới cái bàn là một cái vực. Hai người cùng ngã xuống, Tiểu Hoa Hoa hiện nguyên hình vác cô trên lưng. Không biết chỗ này sâu bao nhiêu...
Vì rơi không kịp trở tay lên cả người ê ẩm. Hể? Đây lại là chỗ nào? Lẽ nào là hầm chứa rượu thực sự?
Không phải, chỗ cô và Tiểu Hoa Hoa đang nằm rất chật chội, cô còn đè lên người nó.
" Tiểu Hoa Hoa, đây là đâu?"
" Tỷ tỷ.... dịch ra một chút, nặng quá~"
" Đệ dám nói ta nặng?"
" Không phải nặng bình thường mà là cực nặng!"
"....."
Cuối cùng cũng đẩy được ra, chui ra khỏi nơi tối tăm chật hẹp. Hóa ra là một cái cây rất lớn, được thông với bàn trà phía trên. Xung quanh là sân vườn được bố trí khá công phu, có nước và đình viện khá lớn. Gió mây thoang thoảng. Đưa tầm mắt về phía trước thì khẳng định được điều khiến cô hào hứng.
" Là... Mê cung! Tiểu Hoa Hoa, lại đây xem này~"
Vừa nói vừa lay lay nó đến chóng mặt, khẳng định rất vui đây mà.
" Vui vậy sao?"
Giọng nói quen thuộc cất lên, phát ra từ phía trên lùm cây, giọng nói có phần nhàm chán kèm theo một chút tức giận. Lãnh Hoa nằm vắt vẻo trên cây, ngậm một chiếc ngọn cây con con trong miệng, đầu gối lên hai tay, mắt còn không thèm mở. Cô vừa đến, chỗ này đã ầm ĩ như vậy rồi...
" A! Quỷ!!!"
Cẩn Thần Hi túm tay Tiểu Hoa Hoa chạy trối chết quanh sân, là Lãnh Hoa. Hắn giết cô mất, cô còn phải đi uống rượu! Chạy được vài vòng quanh gốc cây thì phát hiện có Vân Bạc đang tựa vào cây dưỡng thương. Xung quanh tỏa ra hàn khí lạnh lẽo.
" Sao huynh cũng ở đây?
Vân Bạc huynh, huynh bị thương sao? Có cần muội giúp huynh trị thương không?"
Vân Bạc hé lộ đôi mắt mờ mịt, cảm giác như bên trong có màu xám tro hơi vẩn đục... Huynh ấy nở nụ cười hiền dịu nhìn cô.
" Tiểu Hi? Ta không sao, muội yên tĩnh chút"
" À, được"
Cẩn Thần Hi đói bụng lấy từ nhẫn trữ vật ra một đống đồ ăn vặt, may mắn cô có chuẩn bị. Vừa bóc ăn được vài miếng, Tiểu Hoa Hoa đã hiện nguyên hình về con cún đáng yêu trắng như tuyết, đôi mắt long lanh nhìn cô chằm chằm như muốn nói: Đệ muốn ăn~!
" Ta cũng muốn ăn!"
Sau đó không lâu, lại có một đôi mắt còn long lanh hơn cả Tiểu Hoa Hoa nhìn đồ ăn của cô. Hả? Chui ra đâu lắm kẻ ăn chực đồ của cô vậy hả?
Ném cho hai người một đống đồ bao gồm bánh bao, bánh mì, sữa, bim bim,... thì mới hết áp lực được. Nhìn kĩ hai người này...
Một là Tiểu Hoa Hoa thì không nói, nó bám sát cô từ đầu tới cuối.
Người còn lại là một người đàn ông cao to lực lưỡng, cơ bụng sáu múi, bên cạnh còn có cái búa to đùng, mái tóc cắt ngắn 3 phân, bên tai còn có một chiếc khuyên thập giá. Trông qua trông lại, vẻ ngoài giống lực sĩ soái ca này hoàn toàn trái ngược với dáng ăn hùng hục đó!
Cẩn Thần Hi cầm bim bim vừa ăn vừa dạo một vòng. Còn có một người nữa, dáng vẻ giống như học sinh cấp ba, trên người còn đeo cặp với kính cận màu đen tuyền. Đang đứng trên bàn vẽ vẽ gì đó trên một tờ giấy khổ lớn. Hàng đống công thức toán học cùng mấy cái hình kì lạ. Dáng người không cao lắm nhưng hơi gầy, thế nên trông anh ta cao hơn hẳn.
Gương mặt có phần lạnh lùng, lạnh hơn cả Lãnh Hoa nữa. Sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hồng hào, ánh mắt đầy nhanh nhạy, mái tóc có phần rối bời nhưng xem ra, nếu là học sinh thật sự cũng phải hot nhất trường đi. Vẻ ngoài thư sinh kết hợp với chút bụi bặm phong trần, quả thật cũng khá đẹp trai. Có điều, nhỏ tuổi quá, cô không hứng thú cho lắm.
" Ê, tiểu soái ca? Bé đang làm gì vậy?" Nói xong, lỡ tay làm rớt bim bim xuống tấm giấy.
Cậu bé không nói gì, trừng cô bằng ánh mắt sắc lạnh, ánh mắt như muốn giết người.
Lãnh Hoa không biết từ đâu chui ra, đặt tay vòng qua vai cô, kéo chặt vào người, đánh dấu chủ quyền.
" Lâm Vũ, đệ bình tĩnh chút. Người của huynh, không cố ý!"
Còn đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ " người của huynh"
" Ha ha...."
Cô gượng cười, dẫm lên chân hắn. Ai là người của anh chứ?
Cô dẫm xong, chạy mất tiêu khỏi chỗ đó, vừa kịp lúc Tiểu Hoa Hoa và cái người lực sĩ gì đó ăn xong. Trên người cô biến ra một bộ đồ nhà trinh thám, cùng kính lúp và tóc được búi gọn trong mũ. Vài sợi tóc còn rớt ra phía ngoài, nhưng không sao, nhìn tổng thể rất ok. Rất giống mấy ông cụ non lau chau chạy trước...
" Xuất phát! Hành trình giải mã mê cung bắt đầu! Ta sẽ là người đầu tiên tìm ra lối đi~~"
Vẻ hào hứng đó không biết sẽ duy trì được bao lâu đây...
" Ta cá chưa được một ngày"
Lãnh Hoa nói không đầu không cuối trong sự lười nhác. Vân Bạc nghe vậy cũng bồi thêm.
" Cho muội ấy chơi chút, chắc chắn đang dồi dào sinh lực. Vừa ăn no xong"
" Đừng lo, Tiểu Tống sẽ cho chúng ta uống rượu ngon"
" Rượu ngon? Có mà muốn hạ độc tỷ!"
Tiểu Hoa Hoa hất cằm, nhấn mạnh bằng ngữ khí kiên định. Ánh mắt như muốn bùng cháy. Đôi môi mím chặt lại, lườm Tiểu Tống, chưa bao giờ cô thấy Tiểu Hoa Hoa như vậy cả. Ngay cả khi cô đánh rơi mất khúc xương Rồng của nó xuống sông Hoàng Tuyền cũng không nghiêm trọng vậy.
" Đệ đừng ăn nói hồ đồ, Tiểu Tống sẽ không làm vậy!"
" Hừ..."
Tiểu Tống thân bạch y đi trước dẫn đường, vài con thỏ còn quấn chân huynh ấy. Huynh ấy còn vuốt ve nó, cười đùa vui vẻ, người như vậy mà nói là người xấu quả thật đánh chết cô cũng không tin!
Suốt dọc đường Tiểu Tống kể cho cô rất nhiều chuyện cười làm cô cười mãi không ngớt.
" Có một câu chuyện xưa ta muốn kể cho muội nghe..."
" Chuyện gì vậy?"
Dừng chân bên một dòng suối, cô nhìn xuống dòng nước, hình bóng bản thân phản chiếu xuống. Thỉnh thoảng dòng suối cũng bị dao động vì Tiểu Hoa Hoa bên cạnh buồn chán vảy nước.
Tiểu Tống ngồi trên thảm cỏ, ngẩng đầu lên trời, giọng điệu nhàn nhạt, kể một câu chuyện dường như không hề liên quan tới bản thân mình.
" Đó là một câu chuyện bi thảm rất nhiều năm về trước. Có một cậu bé, vốn sinh ra đã không có mẹ, cậu sống ở một nơi tách biệt với con người, cậu ở cùng với tộc của mình. Tộc của cậu hầu như chỉ sống vào ban đêm, ban ngày sẽ bị ánh nắng mặt trời làm hại.
Chỉ có người có dòng máu tinh khiết mới có thể đứng dưới ánh mặt trời. Là cậu...
Người ta tôn sùng cậu thành... ừm... gọi bình thường có thể hiểu là " Thiên tử", cậu mang trong người xứ mệnh cao cả là mang lại bình yên cho cả tộc.
Tộc của cậu ngày một lớn mạnh. Vì vậy, những người bên ngoài nảy sinh ghen ghét, liên minh với nhau diệt sạch cả tộc.
Trong cơn mưa máu, trong ngọn lửa bùng cháy, cậu gào thét nhưng vô vọng. Toàn bộ... đều bị giết sạch. Chỉ còn mình cậu...
Rõ ràng họ đã cố tình lánh ở nơi địa hình hiểm trở rồi mà vẫn có người muốn giết...
Họ chính là Ma tộc. Xưa nay dù tốt hay xấu thì đã mang trong mình dòng máu Ma tộc nhất định phải bị diệt!
Ha ha, làm muội sợ rồi à?"
Cẩn Thần Hi ngồi cùng hắn trên thảm cỏ, tâm trạng thơ thẩn.
" Đâu có... cậu bé đó thật đáng thương. Em cũng không có mẹ... mẹ em..."
" Xin lỗi"
" Không sao"
Tiểu Tống khôi phục lại giọng điệu cà nhớn, đứng dậy phủi phủi tay, rồi đưa ra trước mặt cô y như một quý ông thực thụ.
" Đi thôi, uống rượu xong còn về, ở nhà chắc chắn có người rất lo cho muội"
Nhìn hắn thân bạch y, nở nụ cười, đôi mắt còn phát sáng lấp lánh, cô đơ người một lúc... Hắn cũng thật đẹp trai...
" Ừm"
Đi đến một khu rừng, cây cối xung quanh có hình dạng rất kì quái. Đến một nơi ánh sáng bên trong hắt ra, sáng long lanh. Cây xung quanh tạo thành một hàng rào phòng ngự, gai chĩa ra phía bên ngoài. Cẩn Thần Hi cẩn thận đi vào dưới sự bảo hộ của Tống Lam Quân.
" Chỗ này là hầm rượu trong truyền thuyết sao?"
Phụ họa là đôi mắt sáng đầy kim tiền của cô, tay chân vung loạn xạ, sờ mó lung tung.
Ly rượu đặt trên bàn trà hình tròn bằng gỗ sồi, màu sắc kì quái. Chỉ là một ly rượu bằng sắt! Không có rượu a?
Xung quanh là cây cối rậm rạp. Trên bàn còn có kí tự kì lạ...
Cẩn Thần Hi mải đứng một bên xem xét, lại không thấy có gì khả nghi. Sao chỉ có ly mà không có rượu? Kí tự này cô thấy một lần ngoài vách đá lúc đầu rồi. Hay quay qua hỏi Tiểu Tống vậy.
" Tiểu Tống?"
Cô quay qua, quay lại phát hiện không thấy Tiểu Tống đâu...
Tiểu Hoa Hoa thì đang chăm chỉ nghiên cứu nguyên lí gì đó.
" Tiểu Hoa Hoa, thấy Tiểu Tống đâu không?"
" Đệ không biết"
" Đệ lại đây xem thử"
Cô loay hoay xoay mật đạo, không hiểu sao lại khó khăn đến vậy. Cuối cùng cũng " cạch" một tiếng, bên dưới cái bàn là một cái vực. Hai người cùng ngã xuống, Tiểu Hoa Hoa hiện nguyên hình vác cô trên lưng. Không biết chỗ này sâu bao nhiêu...
Vì rơi không kịp trở tay lên cả người ê ẩm. Hể? Đây lại là chỗ nào? Lẽ nào là hầm chứa rượu thực sự?
Không phải, chỗ cô và Tiểu Hoa Hoa đang nằm rất chật chội, cô còn đè lên người nó.
" Tiểu Hoa Hoa, đây là đâu?"
" Tỷ tỷ.... dịch ra một chút, nặng quá~"
" Đệ dám nói ta nặng?"
" Không phải nặng bình thường mà là cực nặng!"
"....."
Cuối cùng cũng đẩy được ra, chui ra khỏi nơi tối tăm chật hẹp. Hóa ra là một cái cây rất lớn, được thông với bàn trà phía trên. Xung quanh là sân vườn được bố trí khá công phu, có nước và đình viện khá lớn. Gió mây thoang thoảng. Đưa tầm mắt về phía trước thì khẳng định được điều khiến cô hào hứng.
" Là... Mê cung! Tiểu Hoa Hoa, lại đây xem này~"
Vừa nói vừa lay lay nó đến chóng mặt, khẳng định rất vui đây mà.
" Vui vậy sao?"
Giọng nói quen thuộc cất lên, phát ra từ phía trên lùm cây, giọng nói có phần nhàm chán kèm theo một chút tức giận. Lãnh Hoa nằm vắt vẻo trên cây, ngậm một chiếc ngọn cây con con trong miệng, đầu gối lên hai tay, mắt còn không thèm mở. Cô vừa đến, chỗ này đã ầm ĩ như vậy rồi...
" A! Quỷ!!!"
Cẩn Thần Hi túm tay Tiểu Hoa Hoa chạy trối chết quanh sân, là Lãnh Hoa. Hắn giết cô mất, cô còn phải đi uống rượu! Chạy được vài vòng quanh gốc cây thì phát hiện có Vân Bạc đang tựa vào cây dưỡng thương. Xung quanh tỏa ra hàn khí lạnh lẽo.
" Sao huynh cũng ở đây?
Vân Bạc huynh, huynh bị thương sao? Có cần muội giúp huynh trị thương không?"
Vân Bạc hé lộ đôi mắt mờ mịt, cảm giác như bên trong có màu xám tro hơi vẩn đục... Huynh ấy nở nụ cười hiền dịu nhìn cô.
" Tiểu Hi? Ta không sao, muội yên tĩnh chút"
" À, được"
Cẩn Thần Hi đói bụng lấy từ nhẫn trữ vật ra một đống đồ ăn vặt, may mắn cô có chuẩn bị. Vừa bóc ăn được vài miếng, Tiểu Hoa Hoa đã hiện nguyên hình về con cún đáng yêu trắng như tuyết, đôi mắt long lanh nhìn cô chằm chằm như muốn nói: Đệ muốn ăn~!
" Ta cũng muốn ăn!"
Sau đó không lâu, lại có một đôi mắt còn long lanh hơn cả Tiểu Hoa Hoa nhìn đồ ăn của cô. Hả? Chui ra đâu lắm kẻ ăn chực đồ của cô vậy hả?
Ném cho hai người một đống đồ bao gồm bánh bao, bánh mì, sữa, bim bim,... thì mới hết áp lực được. Nhìn kĩ hai người này...
Một là Tiểu Hoa Hoa thì không nói, nó bám sát cô từ đầu tới cuối.
Người còn lại là một người đàn ông cao to lực lưỡng, cơ bụng sáu múi, bên cạnh còn có cái búa to đùng, mái tóc cắt ngắn 3 phân, bên tai còn có một chiếc khuyên thập giá. Trông qua trông lại, vẻ ngoài giống lực sĩ soái ca này hoàn toàn trái ngược với dáng ăn hùng hục đó!
Cẩn Thần Hi cầm bim bim vừa ăn vừa dạo một vòng. Còn có một người nữa, dáng vẻ giống như học sinh cấp ba, trên người còn đeo cặp với kính cận màu đen tuyền. Đang đứng trên bàn vẽ vẽ gì đó trên một tờ giấy khổ lớn. Hàng đống công thức toán học cùng mấy cái hình kì lạ. Dáng người không cao lắm nhưng hơi gầy, thế nên trông anh ta cao hơn hẳn.
Gương mặt có phần lạnh lùng, lạnh hơn cả Lãnh Hoa nữa. Sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hồng hào, ánh mắt đầy nhanh nhạy, mái tóc có phần rối bời nhưng xem ra, nếu là học sinh thật sự cũng phải hot nhất trường đi. Vẻ ngoài thư sinh kết hợp với chút bụi bặm phong trần, quả thật cũng khá đẹp trai. Có điều, nhỏ tuổi quá, cô không hứng thú cho lắm.
" Ê, tiểu soái ca? Bé đang làm gì vậy?" Nói xong, lỡ tay làm rớt bim bim xuống tấm giấy.
Cậu bé không nói gì, trừng cô bằng ánh mắt sắc lạnh, ánh mắt như muốn giết người.
Lãnh Hoa không biết từ đâu chui ra, đặt tay vòng qua vai cô, kéo chặt vào người, đánh dấu chủ quyền.
" Lâm Vũ, đệ bình tĩnh chút. Người của huynh, không cố ý!"
Còn đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ " người của huynh"
" Ha ha...."
Cô gượng cười, dẫm lên chân hắn. Ai là người của anh chứ?
Cô dẫm xong, chạy mất tiêu khỏi chỗ đó, vừa kịp lúc Tiểu Hoa Hoa và cái người lực sĩ gì đó ăn xong. Trên người cô biến ra một bộ đồ nhà trinh thám, cùng kính lúp và tóc được búi gọn trong mũ. Vài sợi tóc còn rớt ra phía ngoài, nhưng không sao, nhìn tổng thể rất ok. Rất giống mấy ông cụ non lau chau chạy trước...
" Xuất phát! Hành trình giải mã mê cung bắt đầu! Ta sẽ là người đầu tiên tìm ra lối đi~~"
Vẻ hào hứng đó không biết sẽ duy trì được bao lâu đây...
" Ta cá chưa được một ngày"
Lãnh Hoa nói không đầu không cuối trong sự lười nhác. Vân Bạc nghe vậy cũng bồi thêm.
" Cho muội ấy chơi chút, chắc chắn đang dồi dào sinh lực. Vừa ăn no xong"
Tác giả :
Dĩ Cách