Thương Thiên
Chương 413: Thủ lăng nhất tộc
ޠsâu trong rừng…
Dây leo xoắn xít vòng quanh, cỏ dại um tùm rậm rạp, ao đầm lầy lội, phía trước không có đường đi, chỉ thấy hai thân ảnh một trước một sau chậm rãi tìm kiếm trong rừng…
Đi tới nửa ngày trời, Nhạc Phàm thăm dò tỉ mỉ địa thế cùng hoàn cảnh, đồng thời chú ý cơ quan cạm bẫy ngầm. Còn Trần Hương một mực lẳng lặng đi theo phía sau hắn không nói một lời, tựa hồ đang nghĩ ngợi gì đó.
"Làm sao vậy Nhã Nhi?"
Nhạc Phàm quay đầu lại, trong lúc vô ý nhìn ra tình trạng khác lạ của Trần Hương, không khỏi dò hỏi: "Nhã Nhi, sắc mặt nàng trắng bệch, có phải vừa rồi bị nội thương không?" Nói rồi, Nhạc Phàm cầm cổ tay Trần Hương, định bắt mạch đối phương.
"Ủa!"
Trần Hương trong lòng sực tỉnh, vội vàng rụt tay lại giải thích: "Đại ca không cần lo lắng, ta chỉ là chưa quen với khí hậu, nên có thể có chút cảm giác không thoải mái. Ta không có gì đáng ngại, rồi sẽ hết thôi, ngươi không cần lo lắng đâu."
Nhạc Phàm khẽ nhíu đầu mày, muốn nói gì đó, Trần Hương lại mở miệng, hỏi chuyện khác: "Ca, bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Đi tìm những người ngày hôm qua... " Nhạc Phàm trả lời.
Trần Hương nghi hoặc: "Chẳng lẽ ca cho rằng việc Minh Hữu cùng Tiểu Hỏa mất tích có liên quan với bọn họ?"
"Tạm thời còn chưa xác định." Nhạc Phàm lắc đầu đáp: "những người đó đều là thổ dân nơi này, cho dù có bọn họ không quan hệ với việc này, khẳng định cũng biết được điểm gì đó. Bởi vậy, ta muốn tìm bọn họ hỏi tình hình trên đảo một chút."
Đối với cách nghĩ của Nhạc Phàm, Trần Hương có chút đồng tình: "Tìm bọn họ hỗ trợ quả thật là một biện pháp, nhưng hòn cô đảo này không nhỏ, chúng ta làm thế nào mà tìm họ?"
"Ta là thợ săn, mặc dù tìm không được manh mối khác, nhưng tìm con mồi lại không làm khó được ta."
"Ca định thông qua thức ăn tìm kiếm bọn họ?"
"Không sai… nơi này tuy lớn, nhưng một đám người đông vậy luôn cần phải ăn gì đó. Bởi thế, ta tin tưởng bọn họ khẳng định sẽ ở trong rừng để lại một số dấu vết săn thú, chỉ cần men theo dấu vết tìm tới, nhất định có thể phát hiện chỗ ở của bọn họ."
Trần Hương nghe vậy vẫn có chút lo lắng: "Như vậy không sai… nhưng những người đó coi chúng ta là địch nhân xâm lấn, e là còn chưa nói được mấy câu thì đã phải đánh rồi."
Nhạc Phàm trong lòng chùng xuống, những lời của Trần Hương cũng là hắn không muốn phát sinh. Có thể phải có biện pháp khác, nhưng thực ra hắn hy vọng cùng đối phương hóa giải thân phận đối địch. Chưa tới vạn bất đắc dĩ, Nhạc Phàm không muốn dùng thủ đoạn bạo lực để giải quyết vấn đề.
Hai người không nói, mỗi người đều mang tâm sự.
Trong khoảng thời gian ngắn, núi rừng lặng yên tĩnh mịch.
Nhạc Phàm mang theo Trần Hương một đường vạch lá phạt cỏ, cuối cùng dừng lại gần bên ngoài một sơn cốc.
Trước mắt cây cối cành lá rậm rạp liên kết thành một mảng, phảng phất giống như biển cả màu xanh biếc…
Đánh giá một chút, Nhạc Phàm quỳ nửa người trên mặt đất, tra xét tỉ mỉ cây cỏ cùng hoàn cảnh mặt đất xung quanh.
Một lát sau, Nhạc Phàm nói quả quyết: "Chắc chắn chính là nơi này rồi."
"Chính là nơi này?" Trần Hương nhìn quanh bốn phía, cũng không làm sao phát hiện điều gì khác thường: "Ca, bộ dạng nơi này không giống có người ở…"
Nhạc Phàm giải thích nói: "Cây cỏ nơi này thưa thớt, mà địa chất lại nén chặt, hiển nhiên là thường xuyên có người đi qua bên trên… còn nữa, mặt đất nơi này nhiệt độ so với địa phương khác ấm hơn, không khí cũng tương đối khô sạch… hẳn là một nơi có hoàn cảnh cho đông người sinh sống."
"Thì ra là như vậy."
Trần Hương vừa nghe, lập tức hiểu ra, lại hỏi ngay: "Vậy chúng ta phải tìm bọn họ như thế nào?"
Nhạc Phàm thản nhiên đáp: "Chúng ta không cần đi tìm, tự bọn họ sẽ tới tìm chúng ta." Dứt lời, Nhạc Phàm lấy ra mồi lửa nhóm vào cây khô xung quanh, lập tức một trận khói trắng bốc lên…
"Soạt soạt..."
Trong rừng truyền đến một trận động tĩnh, mặc dù rất yếu ớt, nhưng không thể dấu được cảm giác của Nhạc Phàm cùng Trần Hương.
Chỉ lát sau, bốn phương tám hướng xung quanh đều bị bao vây.
"Ca…"
Trần Hương đang định mở miệng, Nhạc Phàm ngắt lời nói: "Yên tâm đi, ta phóng chính là khói trắng, cho thấy mình không có ác ý, hẳn là không việc gì đâu." Tiếp theo, xoay về trong rừng hô lớn: "Bên ngoài thợ săn Lý Nhạc Phàm tới bái phỏng…"
Lời vừa dứt, mười mấy nam tử để trần nửa người từ trong rừng chầm chậm bước ra, người nào cũng cầm vũ khí trong tay, thần sắc đều là bộ dạng đề phòng.
Chứng kiến trang phục đối phương như vậy, mặc dù Trần Hương tâm lý đã có sự chuẩn bị, nhưng nàng vẫn không nhịn được mặt đỏ hồng lên.
"Chúng ta không có ác ý…"
Nhạc Phàm khoát tay thiện ý, sau đó đem cung tên cùng túi da trên lưng gỡ xuống ném xuống mặt đất.
Những người xung quanh thấy đối phương cử động như vậy, lúc đấy mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ là vũ khí trong tay vẫn nắm chặt như cũ.
Đám người vội tránh ra hai bên, một nam tử vóc người cường tráng từ bên ngoài đi tới, chỉ thấy hắn tay cầm cây côn lớn bằng đá, toàn thân bao bọc bằng da thú, trong gan dạ lộ ra dã tính.
Nhạc Phàm cùng Trần Hương có chút ngẩn ra, người đến chính là vị đầu lĩnh nọ tối hôm qua?
"Lại… các ngươi?"
Đầu lĩnh đó thấy được hai người trước mắt, đồng dạng ngẩn ra! Rồi sau đó đánh giá đối phương, đột nhiên sửng sốt: "Ồ, ngươi… tóc của ngươi, trắng sao?!" Đêm qua ánh sáng lờ mờ, cũng không ai thực sự nhìn rõ hình dạng Nhạc Phàm, bây giờ vừa thấy được, tự nhiên hốt hoảng không ít, đồng thời trong lòng dấy lên một tia cảm xúc quái dị.
"Bị bệnh." Nhạc Phàm không thèm để ý, thản nhiên khẽ gật đầu.
Một đám người đối phương không biết rằng, phía sau vẻ mặt thản nhiên ẩn dấu cái gì, cũng chỉ có Trần Hương bên cạnh mới hiểu được sự đau khổ trong lòng Nhạc Phàm.
Lấy lại tinh thần, đầu lĩnh quay về vấn đề chính hỏi: "Các ngươi… người nào? Tới nơi này… mục đích gì?"
"Ta muốn gặp tộc trường của các ngươi, hy vọng các ngươi có thể dẫn đường."
Nhạc Phàm nói rất thẳng thắn, trái lại đầu lĩnh kia cảm thấy rất bất ngờ, vì vậy lạnh giọng hỏi: "Ngươi … người nào? Làm thế nào tìm… chúng ta được? Nói!" Một chữ cuối cùng hét lên, phảng phất toàn bộ rừng rậm cũng run rẩy.
Trần Hương đôi mày thanh tú căng lên, âm thầm đề phòng, chuẩn bị xuất thủ bất cứ lúc nào, mà Nhạc Phàm thì lại không nhanh không chậm đáp: "Ta là một thợ săn, truy tìm dấu chân không làm khó được ta. Điểm này, ta nghĩ chắc là các ngươi cũng hiểu."
"Thợ săn?!" Đầu lĩnh kinh ngạc, bỗng dưng khẽ gật đầu: "Ta có thể dẫn bọn ngươi … gặp tộc trưởng, có điều… toàn bộ trói lại."
"Không được!"
Trần Hương lập tức phản bác nói: "Chúng ta cũng không phải tù binh ngươi bắt được, ngươi không có tư cách trói chúng ta. Trừ phi… các ngươi có người có thể thắng chúng ta. Nếu không, chúng ta tuyệt không chấp nhận."
Dùng cả cứng lẫn mềm, Nhạc Phàm xét lại liền rõ ràng ý tưởng của Trần Hương, vì vậy phối hợp nói: "Thợ săn có sự kiêu ngạo của thợ săn, không phải con mồi của mình, ngươi có thể ăn cắp thành quả của kẻ khác sao?"
Trong lời nói của đối phương mang theo châm biếm, đầu lĩnh nghe vậy nổi giận không thôi, hết lần này tới lần khác mình không cách nào nói lại, không khỏi cảm thấy một trận bực tức!
"Ầm..."
Một tiếng nổ vang lên! Chỉ thấy Nhạc Phàm một chân dùng sức giẫm một cái, làm cho mặt đất nổ tung thành một cái hố lớn!
Những người xung quanh thấy tình cảnh này không ai không sợ hãi, không ai đề cập tới việc trói người nữa.
Suy đi tính lại, đầu lĩnh cuối cùng gật đầu đồng ý nói: "Được, ta dẫn bọn ngươi… gặp tộc trưởng, các ngươi … phải đem vũ khí… để lại."
Nhạc Phàm nháy mắt với Trần Hương một cái. Tiếp theo, hai người không chút do dự đem binh khí tùy thân giao ra.
Nhạc Phàm đem cung tên, túi da cùng hộp đao đặt xuống, Trần Hương cũng để trúc ngọc trượng lại.
Đầu lĩnh kia thấy hai người đối phương phối hợp giao ra vũ khí như thế, do vậy gật đầu hài lòng nói: "Ta … A Đồ, tên của các ngươi?"
"Lý Nhạc Phàm…" Nhạc Phàm thản nhiên mở miệng: "Bên cạnh là muội tử của ta Trần Hương."
Đầu lĩnh tên A Đồ liếc mắt đánh giá hai người lần nữa, sau đó hô hào với đám người xung quanh: "Một đội lưu lại xóa dấu vết, những người khác… trở về!"
Dư۩ sự kìm cặp của một đám người, Nhạc Phàm cùng Trần Hương xuyên qua rừng cây đi vào sơn cốc, bên trong một mảng sinh cơ hiên ngang, tuy nhiên mãi vẫn không thấy bóng người sinh sống.
Đánh giá qua một chút hoàn cảnh bốn phía, Trần Hương kỳ quái hỏi: "Ca, nơi này cũng không có gì, bọn họ mang chúng ta dẫn lại để làm gì?"
Nhạc Phàm cúi đầu nhìn bên dưới chân một chút, trầm ngâm đáp: "Cây cối tại địa phương này tràn đầy sinh cơ, đáng lẽ phải có người ở mới đúng… không có bóng người, nói vậy những người này lúc bình thường đều là ẩn mình sinh sống ở một nơi bí mật, không phải ở trong núi, chính là ở dưới đất!"
A Đồ đi ở phía trước, sau khi nghe thấy những lời này Nhạc Phàm không khỏi âm thầm gật đầu. Năng lực hiểu biết sắc sảo cùng phán đoán chuẩn xác như thế, cho dù là tinh anh của bộ tộc bất quá cũng chỉ đến vậy… Giờ phút này, hắn đã hoàn toàn tin tưởng đối phương là một thợ săn chân chính.
Đương nhiên, cho dù như vậy, A Đồ cũng không có triệt hạ đề phòng đối với hai người Nhạc Phàm. bởi vì, hắn đồng dạng cũng là một gã thợ săn, một gã thợ săn ưu tú.
Không lâu sau, Nhạc Phàm cùng Trần Hương bị dẫn vào trong một sơn động bí mật. Thông đạo nơi đây khúc khuỷu khó đi lại còn tối om, nếu hai người không có cảm giác siêu cường, sợ là không đi được nửa bước. Càng huống chi, bên trong còn có biết bao nơi cơ quan cạm bẫy sáng tối không đồng nhất.
Cảm nhận được sự bố trí của những cơ quan cạm bẫy này, nội tâm Nhạc Phàm dấy lên một loại cảm giác quen thuộc cùng hoài niệm, cho nên mở miệng hỏi: "A Đồ, tộc nhân của các ngươi đều luôn sinh sống ở trên hòn đảo này?"
"Ừ… Ủa!"
Nghe thấy một người ngoài gọi tên mình tự nhiên như thế, A Đồ không khỏi ngẩn người, trong lòng hiện lên một tia cảm giác cổ quái.
Trong bóng tối, Nhạc Phàm không nhìn thấy vẻ mặt của đối phương ra sao, nói tiếp: "Kỹ thuật săn thú của tộc các ngươi rất lợi hại… Cơ quan cạm bẫy nơi này bố trí thật là hoàn mỹ."
"Đó … đương nhiên!" A Đồ ưỡn ngực đắc ý, cảm thấy tự hào gấp bội: "Những người… của chúng ta, đều là… giỏi nhất."
Nhạc Phàm lại hỏi: "Nếu các ngươi sinh sống ở trên đảo, vậy ngươi có biết, ngoại trừ chúng ta ra, còn có những người nào khác ở trên đảo hay không?"
"Những người… khác?" A Đồ không biết tại sao bản thân phải để ý tới câu hỏi của đối phương, nhưng hắn suy nghĩ một chút rồi vẫn trả lời: "Có người… ngày đó xông vào Thánh sơn…"
Dừng một chút, A Đồ sắc mặt sa sầm: "Một đám khác, bọn họ… lợi hại, A Lạp cũng bị thương."
A Lạp là ai Nhạc Phàm không biết, nhưng nghe giọng nói của đối phương, sự tình hiển nhiên rất khó giải quyết. Cũng may thông qua tin tức này, Nhạc Phàm trong lòng cuối cùng cũng có tính toán, chuyện không nhất thiết phải đến trước mặt rồi mới đi tìm biện pháp. Đạo ứng biến, không phải thói quen tốt của một thợ săn…
Trần Hương trong lòng xoay chuyển, đột nhiên hỏi: "Xin hỏi, các ngươi ở trên đảo có thấy một hài tử năm sáu tuổi hay không? Còn có một con dã thú trông giống như hổ? Loài đó rất dữ…"
"Hài tử?! Dã thú!?"
A Đồ vẫn giữ vẻ trầm mặc, trong mắt hiện lên một vạch quái dị.
Nhạc Phàm, Trần Hương không nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, có điều cũng cảm giác được một chút khác lạ, trong lòng thầm nghĩ A Đồ này khẳng định biết được chút gì đó. Đáng tiếc, hai người đang định hỏi nữa, bước chân phía trước đột nhiên dừng lại, đã tới cuối sơn động rồi.
"Rầm..."
Vị trí tảng đá lớn di chuyển, một cánh cửa đá kỳ quái chầm chậm mở ra, một luồng ánh sáng lờ mờ chiếu lại.
"Đây là đâu?"
Nhìn không gian trước mắt này giống như phòng giam thạch thất thông thường, Nhạc Phàm cùng Trần Hương khẽ nhíu đầu mày, có chút không được tự nhiên.
"Người ngoài các ngươi … không thể cho đến nơi ở của tộc được." A Đồ nói vẻ mặt nghiêm túc: "Chỗ này… phòng khách, tộc trường sẽ gặp các ngươi ở đây."
Lời nói vừa dứt, cửa đá phía sau chầm chậm nối lại… Lập tức, có một cánh cửa đá khác mở ra.
"Khụ khụ, khụ khụ khụ..."
Trong tiếng ho khan, một lão già mặc áo đen từ trong bóng tối đi lại, thân thể khô gầy, khuôn mặt tái nhợt, bộ dạng phảng phất như chỉ một trận gió cũng có thể thổi ngã.
Thế nhưng, chỉ là một người già cả như vậy, không ngờ lại mang đến cho Nhạc Phàm cùng Trần Hương... một loại áp lực dị thường! Không phải thân thể, mà là tinh thần…
Hai người Nhạc Phàm không nói một lời, nhìn thẳng vào đối phương, trong lòng xoay chuyển vô số. Chả trách A Đồ có thể yên tâm hai người mình tới gặp tộc trưởng của bọn họ như thế, xem ra tộc của đối phương không phải chỉ là thợ săn đơn giản như vậy!
Nheo mắt nhìn, tộc trưởng nét mặt không thay đổi hỏi: "Các ngươi chính là khách từ bên ngoài tới sao?"
Thanh âm lão nhân khàn khàn, nói bằng một giọng Hán ngữ lưu loát, điều này trái lại làm cho Nhạc Phàm cùng Trần Hương hai người cảm thấy có chút bất ngờ. Ngoại trừ A Đồ, bọn họ vẫn chưa cùng với tộc nhân của họ trao đổi qua, bởi vậy hai người vẫn cho rằng, người trên cô đảo chắc nói chuyện ngọng ngịu giống như A Đồ. Nhưng không nghĩ rằng, bộ tộc kỳ quái này không ngờ cũng chỉ dùng Hán ngữ làm phương thức trao đổi…
Những người này rốt cuộc từ đâu mà đến? Tại sao lại ở trên hòn đảo hoang này? Phương thức sinh sống là ra sao? Cùng Trung thổ có liên lạc gì? Phải chăng cũng biết được bí mật của bảo tàng?
Từng nghi vấn hiện lên trong đầu Nhạc Phàm cùng Trần Hương, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm nghị.
Không để ý đến sự phỏng đoán của hai người, hai mắt của tộc trưởng chầm chậm nhắm lại, một loại khí tức nhàn nhạt trong không khí chấn động…
Nhạc Phàm cùng Trần Hương chỉ cảm giác được một loại lạnh như băng âm thầm đánh tới, tâm thần phảng phất như trần trụi bị người nhìn trộm!
"Bùng..."
Tiễn hồn trong thức hải chợt lóe lên, tự động phát sinh kháng cự!
Hai luồng lực lượng tinh thần khổng lồ đụng vào nhau, trong khoảng thời gian ngắn, bên trong thạch thất khí tức hỗn loạn, đám người A Đồ đứng không vững!
"Ngươi! Các ngươi…"
Tộc trường đột nhiên mở hai mắt, nhìn Nhạc Phàm kinh dị, nửa ngày không nói nổi một câu.
"Tộc trưởng!?"
Toàn bộ đám người A Đồ tụ lại tiến lên, ai cũng cầm vũ khí trong tay thủ thế chờ đợi, một trường ác đấu có thể bộc phát bất cứ lúc nào.
"Nhã Nhi…" Nhạc Phàm ân cần nhìn về phía Trần Hương, người sau lắc đầu ý bảo mình vô ngại, rồi sau đó toàn bộ tinh thần đề phòng đám người đối phương.
"Các ngươi định thế nào?"
Nhạc Phàm vẻ mặt lạnh như sương, giọng nói nhàn nhạt không dấu được ý giận của nội tâm! Mặc dù hắn phi thường không muốn trở thành địch nhân với đám người đối phương, nhưng sức nhẫn nại của một người là có giới hạn. Hành vi của đối phương khiêu khích như thế, bảo Nhạc Phàm làm sao có thể chịu được?
"Dừng tay!"
Tộc trường lấy lại tinh thần, thanh âm khàn khàn chặn đám người A Đồ lại: "Tất cả các ngươi lui ra, lần này là lão phu không đúng mực rồi…" Dứt lời quay sang phía hai người Nhạc Phàm nói: "Xin lỗi nhị vị, thăm dò vừa xong là ta đường đột rồi… Lão phu Tang Nha, chính là tộc trưởng của Thủ lăng nhất tộc." (*)
"Thủ lăng nhất tộc!?" Nhạc Phàm run lên, tạm thời đè phẫn nộ trong lòng xuống.
(*) Thủ lăng nhất tộc: Tộc bảo vệ, giữ lăng mộ
Dây leo xoắn xít vòng quanh, cỏ dại um tùm rậm rạp, ao đầm lầy lội, phía trước không có đường đi, chỉ thấy hai thân ảnh một trước một sau chậm rãi tìm kiếm trong rừng…
Đi tới nửa ngày trời, Nhạc Phàm thăm dò tỉ mỉ địa thế cùng hoàn cảnh, đồng thời chú ý cơ quan cạm bẫy ngầm. Còn Trần Hương một mực lẳng lặng đi theo phía sau hắn không nói một lời, tựa hồ đang nghĩ ngợi gì đó.
"Làm sao vậy Nhã Nhi?"
Nhạc Phàm quay đầu lại, trong lúc vô ý nhìn ra tình trạng khác lạ của Trần Hương, không khỏi dò hỏi: "Nhã Nhi, sắc mặt nàng trắng bệch, có phải vừa rồi bị nội thương không?" Nói rồi, Nhạc Phàm cầm cổ tay Trần Hương, định bắt mạch đối phương.
"Ủa!"
Trần Hương trong lòng sực tỉnh, vội vàng rụt tay lại giải thích: "Đại ca không cần lo lắng, ta chỉ là chưa quen với khí hậu, nên có thể có chút cảm giác không thoải mái. Ta không có gì đáng ngại, rồi sẽ hết thôi, ngươi không cần lo lắng đâu."
Nhạc Phàm khẽ nhíu đầu mày, muốn nói gì đó, Trần Hương lại mở miệng, hỏi chuyện khác: "Ca, bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Đi tìm những người ngày hôm qua... " Nhạc Phàm trả lời.
Trần Hương nghi hoặc: "Chẳng lẽ ca cho rằng việc Minh Hữu cùng Tiểu Hỏa mất tích có liên quan với bọn họ?"
"Tạm thời còn chưa xác định." Nhạc Phàm lắc đầu đáp: "những người đó đều là thổ dân nơi này, cho dù có bọn họ không quan hệ với việc này, khẳng định cũng biết được điểm gì đó. Bởi vậy, ta muốn tìm bọn họ hỏi tình hình trên đảo một chút."
Đối với cách nghĩ của Nhạc Phàm, Trần Hương có chút đồng tình: "Tìm bọn họ hỗ trợ quả thật là một biện pháp, nhưng hòn cô đảo này không nhỏ, chúng ta làm thế nào mà tìm họ?"
"Ta là thợ săn, mặc dù tìm không được manh mối khác, nhưng tìm con mồi lại không làm khó được ta."
"Ca định thông qua thức ăn tìm kiếm bọn họ?"
"Không sai… nơi này tuy lớn, nhưng một đám người đông vậy luôn cần phải ăn gì đó. Bởi thế, ta tin tưởng bọn họ khẳng định sẽ ở trong rừng để lại một số dấu vết săn thú, chỉ cần men theo dấu vết tìm tới, nhất định có thể phát hiện chỗ ở của bọn họ."
Trần Hương nghe vậy vẫn có chút lo lắng: "Như vậy không sai… nhưng những người đó coi chúng ta là địch nhân xâm lấn, e là còn chưa nói được mấy câu thì đã phải đánh rồi."
Nhạc Phàm trong lòng chùng xuống, những lời của Trần Hương cũng là hắn không muốn phát sinh. Có thể phải có biện pháp khác, nhưng thực ra hắn hy vọng cùng đối phương hóa giải thân phận đối địch. Chưa tới vạn bất đắc dĩ, Nhạc Phàm không muốn dùng thủ đoạn bạo lực để giải quyết vấn đề.
Hai người không nói, mỗi người đều mang tâm sự.
Trong khoảng thời gian ngắn, núi rừng lặng yên tĩnh mịch.
Nhạc Phàm mang theo Trần Hương một đường vạch lá phạt cỏ, cuối cùng dừng lại gần bên ngoài một sơn cốc.
Trước mắt cây cối cành lá rậm rạp liên kết thành một mảng, phảng phất giống như biển cả màu xanh biếc…
Đánh giá một chút, Nhạc Phàm quỳ nửa người trên mặt đất, tra xét tỉ mỉ cây cỏ cùng hoàn cảnh mặt đất xung quanh.
Một lát sau, Nhạc Phàm nói quả quyết: "Chắc chắn chính là nơi này rồi."
"Chính là nơi này?" Trần Hương nhìn quanh bốn phía, cũng không làm sao phát hiện điều gì khác thường: "Ca, bộ dạng nơi này không giống có người ở…"
Nhạc Phàm giải thích nói: "Cây cỏ nơi này thưa thớt, mà địa chất lại nén chặt, hiển nhiên là thường xuyên có người đi qua bên trên… còn nữa, mặt đất nơi này nhiệt độ so với địa phương khác ấm hơn, không khí cũng tương đối khô sạch… hẳn là một nơi có hoàn cảnh cho đông người sinh sống."
"Thì ra là như vậy."
Trần Hương vừa nghe, lập tức hiểu ra, lại hỏi ngay: "Vậy chúng ta phải tìm bọn họ như thế nào?"
Nhạc Phàm thản nhiên đáp: "Chúng ta không cần đi tìm, tự bọn họ sẽ tới tìm chúng ta." Dứt lời, Nhạc Phàm lấy ra mồi lửa nhóm vào cây khô xung quanh, lập tức một trận khói trắng bốc lên…
"Soạt soạt..."
Trong rừng truyền đến một trận động tĩnh, mặc dù rất yếu ớt, nhưng không thể dấu được cảm giác của Nhạc Phàm cùng Trần Hương.
Chỉ lát sau, bốn phương tám hướng xung quanh đều bị bao vây.
"Ca…"
Trần Hương đang định mở miệng, Nhạc Phàm ngắt lời nói: "Yên tâm đi, ta phóng chính là khói trắng, cho thấy mình không có ác ý, hẳn là không việc gì đâu." Tiếp theo, xoay về trong rừng hô lớn: "Bên ngoài thợ săn Lý Nhạc Phàm tới bái phỏng…"
Lời vừa dứt, mười mấy nam tử để trần nửa người từ trong rừng chầm chậm bước ra, người nào cũng cầm vũ khí trong tay, thần sắc đều là bộ dạng đề phòng.
Chứng kiến trang phục đối phương như vậy, mặc dù Trần Hương tâm lý đã có sự chuẩn bị, nhưng nàng vẫn không nhịn được mặt đỏ hồng lên.
"Chúng ta không có ác ý…"
Nhạc Phàm khoát tay thiện ý, sau đó đem cung tên cùng túi da trên lưng gỡ xuống ném xuống mặt đất.
Những người xung quanh thấy đối phương cử động như vậy, lúc đấy mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ là vũ khí trong tay vẫn nắm chặt như cũ.
Đám người vội tránh ra hai bên, một nam tử vóc người cường tráng từ bên ngoài đi tới, chỉ thấy hắn tay cầm cây côn lớn bằng đá, toàn thân bao bọc bằng da thú, trong gan dạ lộ ra dã tính.
Nhạc Phàm cùng Trần Hương có chút ngẩn ra, người đến chính là vị đầu lĩnh nọ tối hôm qua?
"Lại… các ngươi?"
Đầu lĩnh đó thấy được hai người trước mắt, đồng dạng ngẩn ra! Rồi sau đó đánh giá đối phương, đột nhiên sửng sốt: "Ồ, ngươi… tóc của ngươi, trắng sao?!" Đêm qua ánh sáng lờ mờ, cũng không ai thực sự nhìn rõ hình dạng Nhạc Phàm, bây giờ vừa thấy được, tự nhiên hốt hoảng không ít, đồng thời trong lòng dấy lên một tia cảm xúc quái dị.
"Bị bệnh." Nhạc Phàm không thèm để ý, thản nhiên khẽ gật đầu.
Một đám người đối phương không biết rằng, phía sau vẻ mặt thản nhiên ẩn dấu cái gì, cũng chỉ có Trần Hương bên cạnh mới hiểu được sự đau khổ trong lòng Nhạc Phàm.
Lấy lại tinh thần, đầu lĩnh quay về vấn đề chính hỏi: "Các ngươi… người nào? Tới nơi này… mục đích gì?"
"Ta muốn gặp tộc trường của các ngươi, hy vọng các ngươi có thể dẫn đường."
Nhạc Phàm nói rất thẳng thắn, trái lại đầu lĩnh kia cảm thấy rất bất ngờ, vì vậy lạnh giọng hỏi: "Ngươi … người nào? Làm thế nào tìm… chúng ta được? Nói!" Một chữ cuối cùng hét lên, phảng phất toàn bộ rừng rậm cũng run rẩy.
Trần Hương đôi mày thanh tú căng lên, âm thầm đề phòng, chuẩn bị xuất thủ bất cứ lúc nào, mà Nhạc Phàm thì lại không nhanh không chậm đáp: "Ta là một thợ săn, truy tìm dấu chân không làm khó được ta. Điểm này, ta nghĩ chắc là các ngươi cũng hiểu."
"Thợ săn?!" Đầu lĩnh kinh ngạc, bỗng dưng khẽ gật đầu: "Ta có thể dẫn bọn ngươi … gặp tộc trưởng, có điều… toàn bộ trói lại."
"Không được!"
Trần Hương lập tức phản bác nói: "Chúng ta cũng không phải tù binh ngươi bắt được, ngươi không có tư cách trói chúng ta. Trừ phi… các ngươi có người có thể thắng chúng ta. Nếu không, chúng ta tuyệt không chấp nhận."
Dùng cả cứng lẫn mềm, Nhạc Phàm xét lại liền rõ ràng ý tưởng của Trần Hương, vì vậy phối hợp nói: "Thợ săn có sự kiêu ngạo của thợ săn, không phải con mồi của mình, ngươi có thể ăn cắp thành quả của kẻ khác sao?"
Trong lời nói của đối phương mang theo châm biếm, đầu lĩnh nghe vậy nổi giận không thôi, hết lần này tới lần khác mình không cách nào nói lại, không khỏi cảm thấy một trận bực tức!
"Ầm..."
Một tiếng nổ vang lên! Chỉ thấy Nhạc Phàm một chân dùng sức giẫm một cái, làm cho mặt đất nổ tung thành một cái hố lớn!
Những người xung quanh thấy tình cảnh này không ai không sợ hãi, không ai đề cập tới việc trói người nữa.
Suy đi tính lại, đầu lĩnh cuối cùng gật đầu đồng ý nói: "Được, ta dẫn bọn ngươi… gặp tộc trưởng, các ngươi … phải đem vũ khí… để lại."
Nhạc Phàm nháy mắt với Trần Hương một cái. Tiếp theo, hai người không chút do dự đem binh khí tùy thân giao ra.
Nhạc Phàm đem cung tên, túi da cùng hộp đao đặt xuống, Trần Hương cũng để trúc ngọc trượng lại.
Đầu lĩnh kia thấy hai người đối phương phối hợp giao ra vũ khí như thế, do vậy gật đầu hài lòng nói: "Ta … A Đồ, tên của các ngươi?"
"Lý Nhạc Phàm…" Nhạc Phàm thản nhiên mở miệng: "Bên cạnh là muội tử của ta Trần Hương."
Đầu lĩnh tên A Đồ liếc mắt đánh giá hai người lần nữa, sau đó hô hào với đám người xung quanh: "Một đội lưu lại xóa dấu vết, những người khác… trở về!"
Dư۩ sự kìm cặp của một đám người, Nhạc Phàm cùng Trần Hương xuyên qua rừng cây đi vào sơn cốc, bên trong một mảng sinh cơ hiên ngang, tuy nhiên mãi vẫn không thấy bóng người sinh sống.
Đánh giá qua một chút hoàn cảnh bốn phía, Trần Hương kỳ quái hỏi: "Ca, nơi này cũng không có gì, bọn họ mang chúng ta dẫn lại để làm gì?"
Nhạc Phàm cúi đầu nhìn bên dưới chân một chút, trầm ngâm đáp: "Cây cối tại địa phương này tràn đầy sinh cơ, đáng lẽ phải có người ở mới đúng… không có bóng người, nói vậy những người này lúc bình thường đều là ẩn mình sinh sống ở một nơi bí mật, không phải ở trong núi, chính là ở dưới đất!"
A Đồ đi ở phía trước, sau khi nghe thấy những lời này Nhạc Phàm không khỏi âm thầm gật đầu. Năng lực hiểu biết sắc sảo cùng phán đoán chuẩn xác như thế, cho dù là tinh anh của bộ tộc bất quá cũng chỉ đến vậy… Giờ phút này, hắn đã hoàn toàn tin tưởng đối phương là một thợ săn chân chính.
Đương nhiên, cho dù như vậy, A Đồ cũng không có triệt hạ đề phòng đối với hai người Nhạc Phàm. bởi vì, hắn đồng dạng cũng là một gã thợ săn, một gã thợ săn ưu tú.
Không lâu sau, Nhạc Phàm cùng Trần Hương bị dẫn vào trong một sơn động bí mật. Thông đạo nơi đây khúc khuỷu khó đi lại còn tối om, nếu hai người không có cảm giác siêu cường, sợ là không đi được nửa bước. Càng huống chi, bên trong còn có biết bao nơi cơ quan cạm bẫy sáng tối không đồng nhất.
Cảm nhận được sự bố trí của những cơ quan cạm bẫy này, nội tâm Nhạc Phàm dấy lên một loại cảm giác quen thuộc cùng hoài niệm, cho nên mở miệng hỏi: "A Đồ, tộc nhân của các ngươi đều luôn sinh sống ở trên hòn đảo này?"
"Ừ… Ủa!"
Nghe thấy một người ngoài gọi tên mình tự nhiên như thế, A Đồ không khỏi ngẩn người, trong lòng hiện lên một tia cảm giác cổ quái.
Trong bóng tối, Nhạc Phàm không nhìn thấy vẻ mặt của đối phương ra sao, nói tiếp: "Kỹ thuật săn thú của tộc các ngươi rất lợi hại… Cơ quan cạm bẫy nơi này bố trí thật là hoàn mỹ."
"Đó … đương nhiên!" A Đồ ưỡn ngực đắc ý, cảm thấy tự hào gấp bội: "Những người… của chúng ta, đều là… giỏi nhất."
Nhạc Phàm lại hỏi: "Nếu các ngươi sinh sống ở trên đảo, vậy ngươi có biết, ngoại trừ chúng ta ra, còn có những người nào khác ở trên đảo hay không?"
"Những người… khác?" A Đồ không biết tại sao bản thân phải để ý tới câu hỏi của đối phương, nhưng hắn suy nghĩ một chút rồi vẫn trả lời: "Có người… ngày đó xông vào Thánh sơn…"
Dừng một chút, A Đồ sắc mặt sa sầm: "Một đám khác, bọn họ… lợi hại, A Lạp cũng bị thương."
A Lạp là ai Nhạc Phàm không biết, nhưng nghe giọng nói của đối phương, sự tình hiển nhiên rất khó giải quyết. Cũng may thông qua tin tức này, Nhạc Phàm trong lòng cuối cùng cũng có tính toán, chuyện không nhất thiết phải đến trước mặt rồi mới đi tìm biện pháp. Đạo ứng biến, không phải thói quen tốt của một thợ săn…
Trần Hương trong lòng xoay chuyển, đột nhiên hỏi: "Xin hỏi, các ngươi ở trên đảo có thấy một hài tử năm sáu tuổi hay không? Còn có một con dã thú trông giống như hổ? Loài đó rất dữ…"
"Hài tử?! Dã thú!?"
A Đồ vẫn giữ vẻ trầm mặc, trong mắt hiện lên một vạch quái dị.
Nhạc Phàm, Trần Hương không nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, có điều cũng cảm giác được một chút khác lạ, trong lòng thầm nghĩ A Đồ này khẳng định biết được chút gì đó. Đáng tiếc, hai người đang định hỏi nữa, bước chân phía trước đột nhiên dừng lại, đã tới cuối sơn động rồi.
"Rầm..."
Vị trí tảng đá lớn di chuyển, một cánh cửa đá kỳ quái chầm chậm mở ra, một luồng ánh sáng lờ mờ chiếu lại.
"Đây là đâu?"
Nhìn không gian trước mắt này giống như phòng giam thạch thất thông thường, Nhạc Phàm cùng Trần Hương khẽ nhíu đầu mày, có chút không được tự nhiên.
"Người ngoài các ngươi … không thể cho đến nơi ở của tộc được." A Đồ nói vẻ mặt nghiêm túc: "Chỗ này… phòng khách, tộc trường sẽ gặp các ngươi ở đây."
Lời nói vừa dứt, cửa đá phía sau chầm chậm nối lại… Lập tức, có một cánh cửa đá khác mở ra.
"Khụ khụ, khụ khụ khụ..."
Trong tiếng ho khan, một lão già mặc áo đen từ trong bóng tối đi lại, thân thể khô gầy, khuôn mặt tái nhợt, bộ dạng phảng phất như chỉ một trận gió cũng có thể thổi ngã.
Thế nhưng, chỉ là một người già cả như vậy, không ngờ lại mang đến cho Nhạc Phàm cùng Trần Hương... một loại áp lực dị thường! Không phải thân thể, mà là tinh thần…
Hai người Nhạc Phàm không nói một lời, nhìn thẳng vào đối phương, trong lòng xoay chuyển vô số. Chả trách A Đồ có thể yên tâm hai người mình tới gặp tộc trưởng của bọn họ như thế, xem ra tộc của đối phương không phải chỉ là thợ săn đơn giản như vậy!
Nheo mắt nhìn, tộc trưởng nét mặt không thay đổi hỏi: "Các ngươi chính là khách từ bên ngoài tới sao?"
Thanh âm lão nhân khàn khàn, nói bằng một giọng Hán ngữ lưu loát, điều này trái lại làm cho Nhạc Phàm cùng Trần Hương hai người cảm thấy có chút bất ngờ. Ngoại trừ A Đồ, bọn họ vẫn chưa cùng với tộc nhân của họ trao đổi qua, bởi vậy hai người vẫn cho rằng, người trên cô đảo chắc nói chuyện ngọng ngịu giống như A Đồ. Nhưng không nghĩ rằng, bộ tộc kỳ quái này không ngờ cũng chỉ dùng Hán ngữ làm phương thức trao đổi…
Những người này rốt cuộc từ đâu mà đến? Tại sao lại ở trên hòn đảo hoang này? Phương thức sinh sống là ra sao? Cùng Trung thổ có liên lạc gì? Phải chăng cũng biết được bí mật của bảo tàng?
Từng nghi vấn hiện lên trong đầu Nhạc Phàm cùng Trần Hương, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm nghị.
Không để ý đến sự phỏng đoán của hai người, hai mắt của tộc trưởng chầm chậm nhắm lại, một loại khí tức nhàn nhạt trong không khí chấn động…
Nhạc Phàm cùng Trần Hương chỉ cảm giác được một loại lạnh như băng âm thầm đánh tới, tâm thần phảng phất như trần trụi bị người nhìn trộm!
"Bùng..."
Tiễn hồn trong thức hải chợt lóe lên, tự động phát sinh kháng cự!
Hai luồng lực lượng tinh thần khổng lồ đụng vào nhau, trong khoảng thời gian ngắn, bên trong thạch thất khí tức hỗn loạn, đám người A Đồ đứng không vững!
"Ngươi! Các ngươi…"
Tộc trường đột nhiên mở hai mắt, nhìn Nhạc Phàm kinh dị, nửa ngày không nói nổi một câu.
"Tộc trưởng!?"
Toàn bộ đám người A Đồ tụ lại tiến lên, ai cũng cầm vũ khí trong tay thủ thế chờ đợi, một trường ác đấu có thể bộc phát bất cứ lúc nào.
"Nhã Nhi…" Nhạc Phàm ân cần nhìn về phía Trần Hương, người sau lắc đầu ý bảo mình vô ngại, rồi sau đó toàn bộ tinh thần đề phòng đám người đối phương.
"Các ngươi định thế nào?"
Nhạc Phàm vẻ mặt lạnh như sương, giọng nói nhàn nhạt không dấu được ý giận của nội tâm! Mặc dù hắn phi thường không muốn trở thành địch nhân với đám người đối phương, nhưng sức nhẫn nại của một người là có giới hạn. Hành vi của đối phương khiêu khích như thế, bảo Nhạc Phàm làm sao có thể chịu được?
"Dừng tay!"
Tộc trường lấy lại tinh thần, thanh âm khàn khàn chặn đám người A Đồ lại: "Tất cả các ngươi lui ra, lần này là lão phu không đúng mực rồi…" Dứt lời quay sang phía hai người Nhạc Phàm nói: "Xin lỗi nhị vị, thăm dò vừa xong là ta đường đột rồi… Lão phu Tang Nha, chính là tộc trưởng của Thủ lăng nhất tộc." (*)
"Thủ lăng nhất tộc!?" Nhạc Phàm run lên, tạm thời đè phẫn nộ trong lòng xuống.
(*) Thủ lăng nhất tộc: Tộc bảo vệ, giữ lăng mộ
Tác giả :
Tử Mộc Vạn Quân