Thương Thiên
Chương 401: Trần Hương chi mê
Ánh nắng chan hòa, biển đầy màu sắc.
Một con chim đưa thư màu trắng từ xa bay đến, cuối cùng đậu ở đầu thuyền.
Thi Bích Dao tiến lên gở thư xuống, sau khi đọc xong sắc mặt ngay lập tức biến đổi, lập tức đi đến khoang thuyền của Ngũ lão.
"Bích Dao có việc cầu kiến Ngũ lão".
Cánh cửa chậm rãi mở ra, Thi Bích Dao bước vào, thấy trong phòng, Ngũ lão đang ngồi xếp bằng, ánh mắt thản nhiên.
Bạch bà bà chậm rãi mở hai mắt ra, mở miệng nói: "Tiểu Dao, giang hồ có việc gì phát sinh phải không?"
"Đúng vậy".
Thi Bích Dao tiến lên nói: "Bạch bà bà, Nô Kiều truyền đến tin tức, giang hồ đột nhiên xuất hiện một đám quỷ dị phi thường, đánh không chết giết cũng bất động, nếu bị bọn chúng đánh trúng, không bao lâu sau sẽ mất đi lý trí, giết người lung tung, sóong bằng máu, thủ đoạn tàn nhẫn vô cùng… Một người lây cho một người, giống như là ôn dịch cứ như vậy mà không ngừng khuếch tán".
"Cái gì!?" Ngũ lão sắc mặt đại biến, cùng nhìn nhau.
Bạch bà bà ánh mắt ngưng trọng nó: "Lại phát sinh ra chuyện như vậy sao?! Tình hình bây giờ như thế nào? Nô Kiều nha đầu có điều tra ra ngọn nguồn của chuyện này không?"
"Không có!" Thi Bích Dao lắc đầu nói: "Người chúng ta phái đi một người cũng không trở về… Ngày nay phía Tây Nam cơ hồ trở thành tử địa, không ai dám bước vào nửa bước, đại bộ phận thế lực trên giang hồ của Huynh đệ hội đều đã dời đi phương Bắc, nhưng cục diện hỗn loạn ngày càng gia tăng, thế cục của thiên hạ lại có biến hóa, chuyện sợ rằng còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng!"
Mọi người yên lặng không nói, không khí trầm trọng dị thường.
Chỉ chốc lát sau, Bạch bà bà tựa hồ nhớ ra cái gì đó, thì thào nói: "Xem ra là có người muốn nghịch chuyển thế cục của thiên hạ!"
Mọi người hồi tỉnh, Thi Bích Dao lại nói: "Bạch bà bà, bây giờ giang hồ xa xôi, chúng ta cũng không làm được gì, chỉ có nắm chắc được thời gian tìm được thánh vật thì mới tính được".
"Phải như thế".
Bạch bà bà gật đầu, nói tiếp: "Tiểu Dao, việc này do ngươi làm, chúng ta nhanh đi thôi, ngươi trước tiên hãy đi xem tiểu tử Lý Nhạc Phàm nọ có tỉnh lại chưa".
"Bích Dao hiểu rõ".
Thi Bích Dao lên tiếng thối lui.
"Nhã… Nhã Nhi?!"
Ôm sự ấm áp vào trong lòng, Nhạc Phàm sớm đã quên đi sự cảm khái của sinh tử!
Mừng như điên dại! Kích động! Sợ hãi! Khổ sở… Đủ loại tình cảm đan xen cùng một chỗ, trong đầu thành ra trống rỗng.
Linh hồn đang run rẩy, thân thể cũng run rẩy theo.
Giờ khắc này, Nhạc Phàm mới thật sự cảm nhận được sự ấm áp của hạnh phúc. Kinh qua phong sương, huyết vũ, kinh qua ngàn vạn khó nhọc, cũng chỉ có thực sự mất đi mới có thể cảm thụ rõ ràng như vậy!
"Nhất nhãn tương các thiên vạn niên, thử thì tương phùng thoại vô thanh" - "Liếc mắt nhìn qua đã ngàn năm, gặp nhau lại khó nói nên lời!"
Lời ấy, thật đúng với hai người trong giờ phút này.
Sống nương tựa nhau, hóa thành tình cảm khắc cốt ghi tâm, cuối cùng là huyết mạch tương dung… Đã kinh qua bao nhiêu khổ nạn, nỗ lực không ít tâm huyết!
Trần Hương lệ như mưa, tâm huyết bốc lên… như muốn đem sự ủy khuất cùng oán niệm mà phát tiết đi.
Nhạc Phàm ôm chặt lấy, cảm xúc vạn phần!
Một hồi sau, bên trong khoang thuyền đã hồi phục lại sự yên tĩnh, Trần Hương khóc xong, dựa vào lòng Nhạc Phàm mà ngủ. Ba ngày không ăn không ngủ, cô gái thể lực đã sớm đến cực hạn, hôm nay tâm thần được thư giãn, tự nhiên là mê man mà ngủ đi.
"Ta trở về… vẫn ở đây…"
Nhạc Phàm lẳng lặng ôm lấy Trần Hương, đem nguyên khí nhập vào trong cơ thể của nàng, trong mắt lộ vẻ ôn nhu. Vào giờ phút này, hắn đem hạnh phúc ôm chặt vào trong ngực, vĩnh viễn không buông ra… Phảng phất như khi còn bé, tự nhiên như vậy.
"Gầm!"
Tiểu Hỏa gầm nhẹ một tiếng, lắc mình ra ngoài cửa.
Lúc này, ngoài phòng truyền đến thanh âm của Thi Bích Dao: "Trần Hương cô nương, xin hỏi Lý Nhạc Phàm đã tỉnh lại chưa? Bích Dao có việc cần thương lượng".
Nhạc Phàm nghe vậy nhướng mày, âm thầm nghĩ lại sự việc phát sinh… Bản thân đã hôn mê bao lâu? Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này? Thi Bích Dao sao lại biết Trần Hương? Trong khoảng thời gian mình hôn mê này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hàng loạt sự hoài nghi hiện lên trong đầu Nhạc Phàm! Trong khi đang suy nghĩ ở ngoài cửa có tiếng thở dài: "Chuyện khẩn cấp, nếu như Lý Nhạc Phàm tỉnh lại, mong rằng Trần Hương cô nương kịp thời thông báo cho, Bích Dao xin cảm ơn trước" Âm thanh hạ xuống, rồi sau đó tiếng bước chân dần dần rời xa.
Người đã đi xa, Tiểu Hỏa lại im lặng, sau đó trở về nằm bên cạnh giường của Nhạc Phàm.
Bên trong phòng tối đen không ánh sáng, cảm thụ như thời gian không trôi qua.
Thân thể mềm mại của Trần Hương vẫn tựa vào trong lòng của Nhạc Phàm,
Đôi mi thanh tú khẽ cau lại, khuôn mặt mỏi mệt làm cho chua xót lòng người không thôi!
Trong mộng cô gái có cái gì? Tại sao lại ưu thương như thế?
Nhạc Phàm không biết, nhưng hắn hiểu.
"A! Đại ca…"
Đột nhiên một tiếng hô lên, Trần Hương từ trong mộng tỉnh lại.
Nhạc Phàm vội vàng nắm chặt tay, giọng nhẹ nhàng trấn an: "Ta vẫn ở đây, ta vẫn ở chỗ này… ta vẫn ở đây…"
Tâm tình dần dần bình phục, Trần Hương thanh âm nhẹ nhàng nói: "Ca, người còn nhớ không? Khi còn bé, người vẫn ôm muội như thế này… Mỗi lần muội sợ hãi, người vẫn như thế này…"
"Sau này, ta cũng sẽ như vậy" Nhạc Phàm gật đầu đáp lại, trong ngôn từ thể hiện sự kiên định không thể thay đổi.
Hồi tưởng lại chuyện trước kia, hai người có rất nhiều thương cảm, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không biết bắt đầu từ đâu.
"Tất cả đều là quá khứ…"
Nhạc Phàm thản nhiên mở miệng, mầy mơ ước mà nói: "Chờ chúng ta xong việc, ta sẽ đưa muội đi tìm Tô gia gia, sau đó chúng ta sẽ sống một cuộc sống an tĩnh, vẫn như thế này".
Sự yên ổn đột nhiên mà đến, Trần Hương cảm thụ được sự ấm áp từ lồng ngực của Nhạc Phàm truyền đến, gương mặt nhất thời nóng bừng lên, vì vậy đầu càng dấu vào sâu hơn: "Ca, người muốn biết chuyện xưa của Trần Hương không?"
Nhạc Phàm chỉnh lại thân thể, nhẹ vỗ về mái tóc của cô gái nói: "Muội muốn nói, đại ca sẽ nghe".
Trần Hương lắc đầu yên lặng không nói, lập tức mở bàn tay Nhạc Phàm ra, lấy tay nhẹ nhàng áp lên trên, cảm nhận độ ấm từ bàn tay của hai người truyền đến.
"Trần Hương từ nhỏ đã lớn lên tại Thiên môn, lúc nhỏ đột nhiên gặp sự cố mất đi trí nhớ, cho tới bây giờ, muội vẫn không rõ là chuyện gì đã xảy ra… Sau đó được Vạn gia gia cứu sống, từ đó về sau, Trần Hương trở thành Vạn Nhã Nhi…"
"Đã trải qua sinh tử, Vạn Nhã Nhi được người thân tại Thiên môn mang về, trí nhớ trước kia trống rỗng, chỉ biết là lấy thiên hạ chúng sanh là nhiệm vụ, mặc dù mơ hồ, cũng rất đơn thuần, cho đến khi gặp lại người…"
Ngón tay run rẩy, Trần Hương tiếp tục nói: "Vạn Nhã Nhi vốn đã chết đi, nhưng sự cố chấp của đại ca đã đem nàng từ trong giấc ngủ mê mà thức tỉnh, cho nên, muội lại muốn ở bên cạnh người. Vạn Nhã Nhi đã trở lại, chỉ vì Lý Nhạc Phàm, từ nay về sau, Trần Hương tức là Nhã Nhi, Nhã Nhi chính là Trần Hương. Đại ca…"
Nhạc Phàm gật mạnh đầu, càng ôm chặt lấy Trần Hương. Là thương xót, là tình yêu, có lẽ là sợ lại một lần nữa mất đi. Bất kể là Trần Hương hay là Nhã Nhi, Nhạc Phàm đều không muốn lại một lần nữa mất đi.
Một con chim đưa thư màu trắng từ xa bay đến, cuối cùng đậu ở đầu thuyền.
Thi Bích Dao tiến lên gở thư xuống, sau khi đọc xong sắc mặt ngay lập tức biến đổi, lập tức đi đến khoang thuyền của Ngũ lão.
"Bích Dao có việc cầu kiến Ngũ lão".
Cánh cửa chậm rãi mở ra, Thi Bích Dao bước vào, thấy trong phòng, Ngũ lão đang ngồi xếp bằng, ánh mắt thản nhiên.
Bạch bà bà chậm rãi mở hai mắt ra, mở miệng nói: "Tiểu Dao, giang hồ có việc gì phát sinh phải không?"
"Đúng vậy".
Thi Bích Dao tiến lên nói: "Bạch bà bà, Nô Kiều truyền đến tin tức, giang hồ đột nhiên xuất hiện một đám quỷ dị phi thường, đánh không chết giết cũng bất động, nếu bị bọn chúng đánh trúng, không bao lâu sau sẽ mất đi lý trí, giết người lung tung, sóong bằng máu, thủ đoạn tàn nhẫn vô cùng… Một người lây cho một người, giống như là ôn dịch cứ như vậy mà không ngừng khuếch tán".
"Cái gì!?" Ngũ lão sắc mặt đại biến, cùng nhìn nhau.
Bạch bà bà ánh mắt ngưng trọng nó: "Lại phát sinh ra chuyện như vậy sao?! Tình hình bây giờ như thế nào? Nô Kiều nha đầu có điều tra ra ngọn nguồn của chuyện này không?"
"Không có!" Thi Bích Dao lắc đầu nói: "Người chúng ta phái đi một người cũng không trở về… Ngày nay phía Tây Nam cơ hồ trở thành tử địa, không ai dám bước vào nửa bước, đại bộ phận thế lực trên giang hồ của Huynh đệ hội đều đã dời đi phương Bắc, nhưng cục diện hỗn loạn ngày càng gia tăng, thế cục của thiên hạ lại có biến hóa, chuyện sợ rằng còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng!"
Mọi người yên lặng không nói, không khí trầm trọng dị thường.
Chỉ chốc lát sau, Bạch bà bà tựa hồ nhớ ra cái gì đó, thì thào nói: "Xem ra là có người muốn nghịch chuyển thế cục của thiên hạ!"
Mọi người hồi tỉnh, Thi Bích Dao lại nói: "Bạch bà bà, bây giờ giang hồ xa xôi, chúng ta cũng không làm được gì, chỉ có nắm chắc được thời gian tìm được thánh vật thì mới tính được".
"Phải như thế".
Bạch bà bà gật đầu, nói tiếp: "Tiểu Dao, việc này do ngươi làm, chúng ta nhanh đi thôi, ngươi trước tiên hãy đi xem tiểu tử Lý Nhạc Phàm nọ có tỉnh lại chưa".
"Bích Dao hiểu rõ".
Thi Bích Dao lên tiếng thối lui.
"Nhã… Nhã Nhi?!"
Ôm sự ấm áp vào trong lòng, Nhạc Phàm sớm đã quên đi sự cảm khái của sinh tử!
Mừng như điên dại! Kích động! Sợ hãi! Khổ sở… Đủ loại tình cảm đan xen cùng một chỗ, trong đầu thành ra trống rỗng.
Linh hồn đang run rẩy, thân thể cũng run rẩy theo.
Giờ khắc này, Nhạc Phàm mới thật sự cảm nhận được sự ấm áp của hạnh phúc. Kinh qua phong sương, huyết vũ, kinh qua ngàn vạn khó nhọc, cũng chỉ có thực sự mất đi mới có thể cảm thụ rõ ràng như vậy!
"Nhất nhãn tương các thiên vạn niên, thử thì tương phùng thoại vô thanh" - "Liếc mắt nhìn qua đã ngàn năm, gặp nhau lại khó nói nên lời!"
Lời ấy, thật đúng với hai người trong giờ phút này.
Sống nương tựa nhau, hóa thành tình cảm khắc cốt ghi tâm, cuối cùng là huyết mạch tương dung… Đã kinh qua bao nhiêu khổ nạn, nỗ lực không ít tâm huyết!
Trần Hương lệ như mưa, tâm huyết bốc lên… như muốn đem sự ủy khuất cùng oán niệm mà phát tiết đi.
Nhạc Phàm ôm chặt lấy, cảm xúc vạn phần!
Một hồi sau, bên trong khoang thuyền đã hồi phục lại sự yên tĩnh, Trần Hương khóc xong, dựa vào lòng Nhạc Phàm mà ngủ. Ba ngày không ăn không ngủ, cô gái thể lực đã sớm đến cực hạn, hôm nay tâm thần được thư giãn, tự nhiên là mê man mà ngủ đi.
"Ta trở về… vẫn ở đây…"
Nhạc Phàm lẳng lặng ôm lấy Trần Hương, đem nguyên khí nhập vào trong cơ thể của nàng, trong mắt lộ vẻ ôn nhu. Vào giờ phút này, hắn đem hạnh phúc ôm chặt vào trong ngực, vĩnh viễn không buông ra… Phảng phất như khi còn bé, tự nhiên như vậy.
"Gầm!"
Tiểu Hỏa gầm nhẹ một tiếng, lắc mình ra ngoài cửa.
Lúc này, ngoài phòng truyền đến thanh âm của Thi Bích Dao: "Trần Hương cô nương, xin hỏi Lý Nhạc Phàm đã tỉnh lại chưa? Bích Dao có việc cần thương lượng".
Nhạc Phàm nghe vậy nhướng mày, âm thầm nghĩ lại sự việc phát sinh… Bản thân đã hôn mê bao lâu? Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này? Thi Bích Dao sao lại biết Trần Hương? Trong khoảng thời gian mình hôn mê này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hàng loạt sự hoài nghi hiện lên trong đầu Nhạc Phàm! Trong khi đang suy nghĩ ở ngoài cửa có tiếng thở dài: "Chuyện khẩn cấp, nếu như Lý Nhạc Phàm tỉnh lại, mong rằng Trần Hương cô nương kịp thời thông báo cho, Bích Dao xin cảm ơn trước" Âm thanh hạ xuống, rồi sau đó tiếng bước chân dần dần rời xa.
Người đã đi xa, Tiểu Hỏa lại im lặng, sau đó trở về nằm bên cạnh giường của Nhạc Phàm.
Bên trong phòng tối đen không ánh sáng, cảm thụ như thời gian không trôi qua.
Thân thể mềm mại của Trần Hương vẫn tựa vào trong lòng của Nhạc Phàm,
Đôi mi thanh tú khẽ cau lại, khuôn mặt mỏi mệt làm cho chua xót lòng người không thôi!
Trong mộng cô gái có cái gì? Tại sao lại ưu thương như thế?
Nhạc Phàm không biết, nhưng hắn hiểu.
"A! Đại ca…"
Đột nhiên một tiếng hô lên, Trần Hương từ trong mộng tỉnh lại.
Nhạc Phàm vội vàng nắm chặt tay, giọng nhẹ nhàng trấn an: "Ta vẫn ở đây, ta vẫn ở chỗ này… ta vẫn ở đây…"
Tâm tình dần dần bình phục, Trần Hương thanh âm nhẹ nhàng nói: "Ca, người còn nhớ không? Khi còn bé, người vẫn ôm muội như thế này… Mỗi lần muội sợ hãi, người vẫn như thế này…"
"Sau này, ta cũng sẽ như vậy" Nhạc Phàm gật đầu đáp lại, trong ngôn từ thể hiện sự kiên định không thể thay đổi.
Hồi tưởng lại chuyện trước kia, hai người có rất nhiều thương cảm, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không biết bắt đầu từ đâu.
"Tất cả đều là quá khứ…"
Nhạc Phàm thản nhiên mở miệng, mầy mơ ước mà nói: "Chờ chúng ta xong việc, ta sẽ đưa muội đi tìm Tô gia gia, sau đó chúng ta sẽ sống một cuộc sống an tĩnh, vẫn như thế này".
Sự yên ổn đột nhiên mà đến, Trần Hương cảm thụ được sự ấm áp từ lồng ngực của Nhạc Phàm truyền đến, gương mặt nhất thời nóng bừng lên, vì vậy đầu càng dấu vào sâu hơn: "Ca, người muốn biết chuyện xưa của Trần Hương không?"
Nhạc Phàm chỉnh lại thân thể, nhẹ vỗ về mái tóc của cô gái nói: "Muội muốn nói, đại ca sẽ nghe".
Trần Hương lắc đầu yên lặng không nói, lập tức mở bàn tay Nhạc Phàm ra, lấy tay nhẹ nhàng áp lên trên, cảm nhận độ ấm từ bàn tay của hai người truyền đến.
"Trần Hương từ nhỏ đã lớn lên tại Thiên môn, lúc nhỏ đột nhiên gặp sự cố mất đi trí nhớ, cho tới bây giờ, muội vẫn không rõ là chuyện gì đã xảy ra… Sau đó được Vạn gia gia cứu sống, từ đó về sau, Trần Hương trở thành Vạn Nhã Nhi…"
"Đã trải qua sinh tử, Vạn Nhã Nhi được người thân tại Thiên môn mang về, trí nhớ trước kia trống rỗng, chỉ biết là lấy thiên hạ chúng sanh là nhiệm vụ, mặc dù mơ hồ, cũng rất đơn thuần, cho đến khi gặp lại người…"
Ngón tay run rẩy, Trần Hương tiếp tục nói: "Vạn Nhã Nhi vốn đã chết đi, nhưng sự cố chấp của đại ca đã đem nàng từ trong giấc ngủ mê mà thức tỉnh, cho nên, muội lại muốn ở bên cạnh người. Vạn Nhã Nhi đã trở lại, chỉ vì Lý Nhạc Phàm, từ nay về sau, Trần Hương tức là Nhã Nhi, Nhã Nhi chính là Trần Hương. Đại ca…"
Nhạc Phàm gật mạnh đầu, càng ôm chặt lấy Trần Hương. Là thương xót, là tình yêu, có lẽ là sợ lại một lần nữa mất đi. Bất kể là Trần Hương hay là Nhã Nhi, Nhạc Phàm đều không muốn lại một lần nữa mất đi.
Tác giả :
Tử Mộc Vạn Quân