Thương Thiên
Chương 346: Cấp chuyển
Bình Dương Lưu phủ …
Lúc này ở giữa viện, trên mái nhà đứng đầy hộ viện, bọn họ trong tay cầm đao thương côn bổng, cung nỏ ám khí, đi lại canh giữ bọn Long Tuấn, Đinh Nghị đang ở trong mê vụ màu trắng.
Người cầm đầu mặc cẩm y hoa phục, đầu chít khăn xanh, hình thể to béo, người này đúng là Lưu Khuê Đức đứng đầu Lưu gia, mà đứng ở bên cạnh là một vị lão giả tóc trắng mặt vàng như phơi khô, xương gò má nhô cao, ánh mắt tàn nhẫn, chính là người vừa mới bắn tên.
Thấy hai người Long Tuấn không nói một lời, Lưu Khuê Đức trong lòng sớm không nhịn được, nên tức giận trách mắng: "Hai tên tiểu tử thúi các ngươi nói cho ta, nếu không nói cho ta nơi ở của hai người Chu Dương, Lưu mỗ sẽ để cho các ngươi chết không toàn thây".
"Chết không toàn thây!?"
"A Tuấn cái này không phải là là quá độc ác sao? Lại còn nói muốn chúng ta chết không toàn thây, cũng không phải chúng ta đem con hắn phế đi! Con mẹ nó chứ, nếu sau này ta mà gặp con hắn, ta sẽ đem phế đi lần nữa".
"Quản hắn làm gì, trước tiên nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này đã rồi hãy nói".
"Đáng tiếc Tích Lịch đạn lần trước dùng hết rồi, bằng không lão tử cho nơi này nổ tung hết".
"Ngươi muốn cũng tốt quá chứ…"
Long Tuấn cùng Đinh Nghị nhìn nhau, không khỏi cười khổ, lần nào trốn chạy cũng dựa vào ngoại lực, hôm nay mất đi chỗ dựa, hai người như thế nào tự mình xử lí được đây? Trải qua lần tỉnh ngộ vừa rồi, tâm tình kích động của hai người cũng lắng xuống, cố gắng suy nghĩ tìm phương pháp chạy trốn.
Khói trắng tan hết lộ ra Long Tuấn cùng Đinh Nghị vô lực mà ngồi, khuôn mặt khổ sở tựa hồ viết lên hai chữ - "thống khổ".
Lúc này một thanh âm quen thuộc kêu lên: "Hai tên tiểu tử thúi, bây giờ đã biết lợi hại rồi chứ! Dám đụng đến Lưu phủ bọn ta sao? Ta xem tên khốn như ngươi, chê sống lâu quá thì phải? Hắc hắc…" Người nói chính là tên quản gia Lưu Ma Tử, hắn bị ba người đánh, oán khí trong lòng tự nhiên rất sâu đậm, lúc này chứng kiến bộ dáng của hai người như thế, trong lòng không thể không thống khoái.
Lưu Khuê Đức thấy thế tức giận, đang muốn tiến lên hỏi, thì lão giả bên cạnh cản lai nói: "Lưu lão gia cứ ở đây, cần phải cẩn thận đối với hai tên tiểu quỷ này".
Người xưa nói không sai, thủy chung là gừng càng già càng cay, điểm này chính là hình dung ở lão giả này.
"Ồ! Chúc lão nói phải lắm" Lưu Khuê Đức xoa cằm, lập tức nhìn về phía Long Tuấn hai người nói: "Tiểu tử thúi, mau nói họ Chu đang ở đâu, Lưu mỗ còn có thể tha cho các ngươi một cái mạng".
Long Tuấn, Đinh Nghị tuy sắc mặt không đổi, nhưng trong lòng hận lão đầu nhi kia không thôi. Hai người bọn họ bây giờ chính là ngụy trang thành bộ dạng thế này, hy vọng đối phương buông lỏng cảnh giác đột nhiên tập kích, ai ngờ tại tình huống này đối phương hoàn toàn không quên cẩn thận để ý, làm cho tính toán của hai người hóa thành bọt nước, xem ra lần này khó khăn rồi.
Nhìn hai người lắc đầu suy yếu, Lưu Khuê Đức kìm không được lửa giận trong lòng: "Ta xem các ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Mềm không được thì ta sẽ cứng. Người đâu…"
Lời còn chưa dứt tay liền chỉ ra! Ngay lúc bọn hộ vệ hành động, Long Tuấn, Đinh Nghị đột nhiên chồm mạnh lên, đồng thời tung ra hai nắm phấn trắng! Không biết là cố ý hay trùng hợp, đám phấn trắng bay theo gió phiêu tán đầy trời, trong thời gian ngắn, cả đại viện tràn ngập khí tức thạch cao hủ thực.
"Đây là cái gì!"
Mọi người ở đây nghi hoặc cùng hỏi, Chúc lão vội vàng quát: "Mọi người bế khí, nhanh tản ra…"
"A! Con mắt của ta…"
Tiếng kêu thảm thiết khiến mọi người bừng tỉnh, đã thấy một gã hộ vệ ôm mặt quay cuồng trên mặt đất, đau đớn không chịu nổi. Những người khác thấy thế lùi lại thật xa, hai mắt nhắm chặt, hai tay khua loạn sợ bị bụi phấn bay vào.
"Bắn tên cho ta, diệt bọn hắn" Giận dữ không nguôi, Lưu Khuê Đức bất chấp nghi hoặc vì sao đối phương không có trúng độc, hai tay khua mạnh, trên bầu trời tên bay như mưa.
"Tiểu Đinh Tử động tác nhanh lên một chút!" Không đợi đối phương bắt đầu, Long Tuấn lắc mình che trước mặt Đinh Nghị, lập tức tay trái rút ra "Tử Nhu" kiếm múa loạn.
Người vững như bàn thạch, tay như muôn ngàn bóng ảnh, thân như hư như thật. kiếm ý liên miên không dứt.
"Bọn hắn rốt cục là ai? Tiểu tử này kiếm pháp rất cao thâm, mặc dù hỏa hầu còn hơi kém, ngày sau không khó trở thành một kiếm đạo tông sư! Tuổi nhỏ mà võ công cao như thế, nhất định sư môn hắn không tầm thường…" Chúc lão nhìn Long Tuấn thi triển kiếm pháp, trong mắt hiện lên vẻ kinh dị, sắc mặt dần dần trở nên trầm trọng.
Trầm ngâm chốc lát, Chúc lão quay về bên một gã cận vệ lặng lẽ phân phó vài câu… Hộ vệ cuống quýt gật đầu, sau đó hướng tới hướng hậu viện chạy đi.
Tên bị Long Tuấn đánh rớt, phía sau Đinh Nghị vội vàng lấy từ trong lòng ra bốn cái lọ nhỏ, kẹp chặt giữa năm ngón tay. Chỉ thấy hai tay hắn không ngừng vẫy mạnh, vẻ mặt dị thường cẩn thận, mặc dù mồ hôi như mưa cũng không lau đi.
"Bọn họ muốn làm gì vậy?"
Chúc lão mở lớn hai mắt, nhìn về động tác của hai người phía trước nhưng không nói thêm được gì cả. Mà Lưu Khuê Đức nhìn thấy công sức bỏ ra không thu được gì, thì càng giận không thể kể, tiếp tục quát tháo thúc giục.
"Chúc lão, hai tên tiểu tử này có nhiều bản lĩnh lợi hại, hay là phiền lão ra tay bắt chúng lại được không? " Lưu Khuê Đức ánh mắt đầy hi vọng nhìn về phía Chúc lão, Chúc lão trầm giọng trả lời: "Lưu lão gia, hai tên này không phải người bình thường, ta xem việc này hay hơn là chờ thiếu chủ tới rồi hãy nói! Nếu không lỡ đắc tội với người ta, thì việc này sợ là sẽ khó mà điều khiển!"
"Cái này…" Lưu Đức Khuê trong lòng có chút không bất cam tâm, nhưng không dám nghịch ý đối phương.
"Được rồi! Ha ha ha…"
Đúng lúc này, truyền đến tiếng cười to hưng phấn của Đinh Nghị, Long Tuấn nghe xong kích động không thôi, tay kiếm có chút rung động thiếu chút lộ ra sơ hở, sợ quá hắn bèn tập trung lại tinh thần bảo trì sự tỉnh táo.
"Không đúng!" Chúc lão phát hiện việc dị thường, thân hình bức tới giữa sân mà xông đến.
Do đối phương gia nhập khiến mưa tên ngừng lại, Long Tuấn thấy áp lực giảm đi, tinh thần phấn chấn đột nhiên đạp đất xông lên.
"Bùng! Bùng! Bùng!"
Quyền cước chạm nhau, cọ sát tạo nên những âm thanh vang dội.
"Tiên thiên cao thủ thì sao?" Long Tuấn thu kiếm dùng cước, một đòn ba cước, sử dung mười hai thành công lực cũng chỉ bức lùi đối phương mấy bước, ma chính mình cũng bị phản chấn vào tường, để lại một vết nứt.
Bị Long Tuấn một chiêu bức lùi, Chúc lão trong lòng vừa sợ vừa giận! Đối phương chính là chưa phải tiên thiên cao thủ mà đã có lực lượng lớn như vậy, đối phương còn trẻ mình mà không để mình vào mắt, trong lòng không khỏi bất bình.
Mượn khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Long Tuấn nhanh chóng lùi xuống, miệng hô: "Tiểu Đinh Tử, bây giờ còn đứng đó nhìn cái gì. Nhanh! Nhanh lên một chút…!"
"A Tuấn yên tâm, lão tử cam đoan cho bọn hắn tha hồ mà ăn thật nhiều! Ha ha" Đinh Nghị bất chấp mồ hôi lạnh trên trán, mở bàn tay ra hất bốn cái lọ nhỏ ra chung quanh.
Chúc lão vốn định lên xem thử, thầm kêu không hay liền nhanh chóng lùi về bên cạnh Lưu Khuê Đức.
"Phá… bùng bùng bùng…"
Vài tiếng đổ vỡ vang lên, mọi người trơ mắt nhìn mấy bình nhỏ vỡ vụn ra, sau đó trên mặt đất bốc lên từng trận khói trắng, dần dần khuyếch đại ra cả tòa đại viện.
"Đùng!"
Một gã hộ viện vô thanh vô tức ngã xuống, trong mắt thất thần, ngay sau đó những hộ viện chung quanh cũng đều ngã xuống.
"Đùng, đùng, đùng…"
Lưu Khuê Đức vẻ mặt sững sờ nhìn sự việc phát sinh trước mắt, chậm rãi lộ ra vẻ sợ hãi không còn biết như thế nào là tốt nữa. Nếu không có Chúc lão đứng bên cạnh dùng cương khí che chở cho hắn, sợ rằng vận mệnh của hắn cũng như những người chung quanh.
Chúc lão trong mắt lộ hung quanh, trong tay xuất ra một cây phi tiêu dùng sức bắn ra.
"Vù!"
Trong màn khói vang lên tiếng kim loại chạm nhau, Chúc lão có chút ngẩn người, rồi sau đó lâm vào trầm mặc.
Khói độc tan hết trong đại viện hết thảy khôi phục lại bình thường, chỉ là trên mặt đất tên hỏng tên gãy rơi đầy, trong viện mấy trăm tên hộ viện đã ngã xuống, chỉ có mấy tên cung tiễn thủ trên nóc nhà đang sững sờ tại chỗ.
"Sao lại thành ra như thế này?" Lưu Khuê Đức ngây người trước cảnh chung quanh, ngay cả quản gia của mình cũng té trên mặt đất, tâm tình kịch liệt bộc phát: "Người đâu? Bọn họ đi đâu rồi? Người đâu Tiểu tử thúi hai tên tiểu tử thúi… Lão tử nhất định đem các ngươi băm vằm ra thành vạn đoạn…"
Lưu Khuê Đức hô hét, trong lòng cực kì không cam lòng. Hết thảy mọi việc đang trong tay mình, tại sao đột nhiên biến thành như vậy? Hắn vốn định đem hai người Long Tuấn bắt lại, sau đó uy hiếp Chu Hiểu Dương, ai ngờ mình lại gặp ngay hai tên sát tinh!
"Các ngươi sao còn đứng đó mà lo lắng làm gì? Còn không mau đuổi theo cho ta…"
"Chậm đã!"
Chúc lão thấy Lưu Khuê Đức xúc động như thế vội vàng ngăn lại nói: "Lưu lão gia không nên làm việc khi tức giận! Hai tên tiểu tử này lai lịch bất phàm, không thể làm quá mức… Trước tiên hãy tìm hiểu rõ ràng chi tiết bọn chúng đã".
Đứa con duy nhất của mình bị phế đi, kẻ thù thì chạy mất, bây giờ lại không thể trách mắng, cái này hỏi xem Lưu Khuê Đức làm sao không hận? Làm sao bình tĩnh cho được? Nếu người khác ngăn trở, thì hắn đã sớm trở mặt rồi, nhưng người này không phải người ngoài bình thường.
"Cái này… cái này…"
Đang lúc Lưu Khuê Đức khó xử, một người con gái tuyệt sắc mặc áo bào trắng từ trong nội viện đi tới, sắc mặt trầm tĩnh nói: "Nhị thúc hay là thôi đi, nếu bọn họ đã đi rồi, thì cần gì truy đuổi, cho dù có bắt bọn họ cũng vô dụng…"
"Chỉ Mộng, ta không cam lòng, ta không cam lòng!" Lưu Khuê Đức vẻ mặt phẫn nộ, cũng không dám có nửa điểm tức giận người chắt nữ này. Đây chính là tiểu thư của Công Tôn thế gia Công Tôn Chỉ Mộng.
Công Tôn thế gia và Lưu gia có quan hệ thâm sâu, mà cha của Công Tôn Chỉ Mộng chính là huynh trưởng của Lưu Khuê Đức, chỉ vì rất ít khi lui tới Lưu gia, do đó có rất ít người thực sự biết được chi tiết.
"Thiếu chủ" Chúc lão tiến lên nói: "Vừa rồi hai tiểu tử đó thân thủ đều là siêu nhất lưu, hơn nữa còn có cao thủ âm thầm đi theo…"
Công Tôn Chỉ Mộng khoát tay ngăn cản nói: "Chúc lão không cần nói nữa, ta đều biết rồi, người thần bí nọ ta cũng biết, người đó cũng không dễ trêu chọc vào đâu" Đang nói lại chuyển nói tiếp: "Nhị thúc tưởng ta không biết sao… người có biết bọn họ là ai không?"
"Bọn họ thật ra là ai?" Lưu Khuê Đức cùng Chúc lão không khỏi sững sờ, trong lòng kinh dị vô cùng, mọi người trên giang hồ đều biết tài nữ nhà Mộ Dung nhưng có rất ít người biết trí tuệ của Công Tôn Chỉ Mộng. Người để cho Công Tôn Chỉ Mộng phải thận trọng như thế, sao không cảm thấy kinh dị chứ ?
Thở ra một hơi, Công Tôn Chỉ Mộng chậm rãi mở miệng nói: "Gần đây trên giang hồ đều nói về bọn họ, nói vậy chắc các ngưoi đã nghe qua hai tên kia, Long Tuấn và Đinh Nghị, mà sư phụ của bọn chúng là Đao Cuồng lý nhạc phàm…"
"Cái gì? Là bọn hắn!!!" Lưu Khuê Đức kinh hãi thất sắc, Chúc lão càng thầm kêu may mắn hai người đối phương bình yên vô sự, bằng không… Ngẫm lại hậu quả sau này, thấy lạnh cả người.
lấy lại tinh thần, Lưu Khuê Đức đang muốn nói chuyện, thì ở đại môn chạy tới một gã sai vặt.
"Lão gia, bẩm cáo lão gia ngoài cửa có Dương chưởng quỹ của Nghênh khách lâu tới bái phỏng".
"Là hắn?" Lưu Khuê Đức lúc này đâu còn tâm tình nào mà quan tâm, không nhịn đựợc nói: "Lão hồ li này tới đây làm gì nhỉ? Kêu hắn về đi hôm nay không tiện đón khách".
"Cái này …" Gã sai vặt trù trừ nói: "Lão gia hắn đưa cho ta cái bảng này, nói giao cho người".
"Đây là gì?" Lưu Khuê Đức hồ nghi tiếp nhận danh sách, vừa nhìn qua nhất thời giận dữ:
"Thật là không có đạo lí! Đừng tưởng Lưu mỗ sợ hắn… Đuổi hắn ra, xem hắn làm gì ta!"
Tên sai vặt cẩn thận nói: "Dương chưởng quỹ nói, lão gia nếu không để cho bọn họ, thì nữ chủ nhân bọn họ sẽ tự thân tìm tới".
"Tức chết ta mất!" Lưu Khuê Đức dậm chân tức giận, hai người Công Tôn Chỉ Mộng ở một bên nhịn không được không khỏi lắc đầu.
"Lão gia, vậy chúng ta có đuổi bọn họ không" Tên sai vặt mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng.
"Không! Bọn họ muốn bao nhiêu đều cho bọn hắn đi!" Lưu Khuê Đức điên cuồng nói: "Để cho bọn hắn tới bán quan tài đi, lão tử một ngày nào đó phải làm cho bọn hắn ngay cả bổn lợi ích cũng phải đưa ra".
Long tuấn, Đinh Nghị chạy được không xa thì một bóng người thoáng hiện trước mặt hai người.
"Sao lại là ngươi!"
Người mới tới mặc áo bào đen, lưng đeo truờng thương không phải Vương Sung thì còn ai nữa.
"Hai ngươi đúng là hai tên ngu ngốc, ngay cả tình hình của đối phương cũng không biết mà dám đi trêu chọc người ta, thật không biết hai ngươi may hay là tên tiểu tử Lý Nhạc Phàm đó ngu ngốc!" Vương Sung giọng lạnh như băng nhưng trong mắt lại hiện lên nét cười.
Long Tuấn tức giận trừng mắt nhìn đối phương, Đinh Nghị càng phẫn nộ nói:"Không nói cho ngươi biết sư phụ của ta".
"Ồ" "Vương Sung không thèm để ý hỏi lại: "Thế thì sao?"
Chớp mắt Long Tuấn vội chuyển chủ đề: "Ngươi một mực một bên nhìn lén vừa rồi sao không chịu ra mặt giúp đỡ"
Vương Sung thản nhiên đáp lại: "Ỷ vào người khác, các ngươi vĩnh viễn chỉ là hai tên tiểu tử tthúi!"
"Hừ" Long Tuấn liếc mắt qua hỏi: "Lão Vương ngươi vừa rồi đi đâu vậy?"
"Làm việc" Vương Sung vẫn giữ bộ dạng không lạnh không nóng trả lời.
"Giờ thì sao?"
"Vẫn còn làm việc".
"…" Long Tuấn thản nhiên: "Đi đâu đây?"
"Lạc Dương".
"Hắc hắc, vừa lúc chúng ta với ngươi cùng một đường".
"Có ai muốn cùng đường với hai tên ngốc này chứ".
"Nếu không thì ngươi theo chúng ta đi đường khác đi? Hắc hắc…"
Lúc này ở giữa viện, trên mái nhà đứng đầy hộ viện, bọn họ trong tay cầm đao thương côn bổng, cung nỏ ám khí, đi lại canh giữ bọn Long Tuấn, Đinh Nghị đang ở trong mê vụ màu trắng.
Người cầm đầu mặc cẩm y hoa phục, đầu chít khăn xanh, hình thể to béo, người này đúng là Lưu Khuê Đức đứng đầu Lưu gia, mà đứng ở bên cạnh là một vị lão giả tóc trắng mặt vàng như phơi khô, xương gò má nhô cao, ánh mắt tàn nhẫn, chính là người vừa mới bắn tên.
Thấy hai người Long Tuấn không nói một lời, Lưu Khuê Đức trong lòng sớm không nhịn được, nên tức giận trách mắng: "Hai tên tiểu tử thúi các ngươi nói cho ta, nếu không nói cho ta nơi ở của hai người Chu Dương, Lưu mỗ sẽ để cho các ngươi chết không toàn thây".
"Chết không toàn thây!?"
"A Tuấn cái này không phải là là quá độc ác sao? Lại còn nói muốn chúng ta chết không toàn thây, cũng không phải chúng ta đem con hắn phế đi! Con mẹ nó chứ, nếu sau này ta mà gặp con hắn, ta sẽ đem phế đi lần nữa".
"Quản hắn làm gì, trước tiên nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này đã rồi hãy nói".
"Đáng tiếc Tích Lịch đạn lần trước dùng hết rồi, bằng không lão tử cho nơi này nổ tung hết".
"Ngươi muốn cũng tốt quá chứ…"
Long Tuấn cùng Đinh Nghị nhìn nhau, không khỏi cười khổ, lần nào trốn chạy cũng dựa vào ngoại lực, hôm nay mất đi chỗ dựa, hai người như thế nào tự mình xử lí được đây? Trải qua lần tỉnh ngộ vừa rồi, tâm tình kích động của hai người cũng lắng xuống, cố gắng suy nghĩ tìm phương pháp chạy trốn.
Khói trắng tan hết lộ ra Long Tuấn cùng Đinh Nghị vô lực mà ngồi, khuôn mặt khổ sở tựa hồ viết lên hai chữ - "thống khổ".
Lúc này một thanh âm quen thuộc kêu lên: "Hai tên tiểu tử thúi, bây giờ đã biết lợi hại rồi chứ! Dám đụng đến Lưu phủ bọn ta sao? Ta xem tên khốn như ngươi, chê sống lâu quá thì phải? Hắc hắc…" Người nói chính là tên quản gia Lưu Ma Tử, hắn bị ba người đánh, oán khí trong lòng tự nhiên rất sâu đậm, lúc này chứng kiến bộ dáng của hai người như thế, trong lòng không thể không thống khoái.
Lưu Khuê Đức thấy thế tức giận, đang muốn tiến lên hỏi, thì lão giả bên cạnh cản lai nói: "Lưu lão gia cứ ở đây, cần phải cẩn thận đối với hai tên tiểu quỷ này".
Người xưa nói không sai, thủy chung là gừng càng già càng cay, điểm này chính là hình dung ở lão giả này.
"Ồ! Chúc lão nói phải lắm" Lưu Khuê Đức xoa cằm, lập tức nhìn về phía Long Tuấn hai người nói: "Tiểu tử thúi, mau nói họ Chu đang ở đâu, Lưu mỗ còn có thể tha cho các ngươi một cái mạng".
Long Tuấn, Đinh Nghị tuy sắc mặt không đổi, nhưng trong lòng hận lão đầu nhi kia không thôi. Hai người bọn họ bây giờ chính là ngụy trang thành bộ dạng thế này, hy vọng đối phương buông lỏng cảnh giác đột nhiên tập kích, ai ngờ tại tình huống này đối phương hoàn toàn không quên cẩn thận để ý, làm cho tính toán của hai người hóa thành bọt nước, xem ra lần này khó khăn rồi.
Nhìn hai người lắc đầu suy yếu, Lưu Khuê Đức kìm không được lửa giận trong lòng: "Ta xem các ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Mềm không được thì ta sẽ cứng. Người đâu…"
Lời còn chưa dứt tay liền chỉ ra! Ngay lúc bọn hộ vệ hành động, Long Tuấn, Đinh Nghị đột nhiên chồm mạnh lên, đồng thời tung ra hai nắm phấn trắng! Không biết là cố ý hay trùng hợp, đám phấn trắng bay theo gió phiêu tán đầy trời, trong thời gian ngắn, cả đại viện tràn ngập khí tức thạch cao hủ thực.
"Đây là cái gì!"
Mọi người ở đây nghi hoặc cùng hỏi, Chúc lão vội vàng quát: "Mọi người bế khí, nhanh tản ra…"
"A! Con mắt của ta…"
Tiếng kêu thảm thiết khiến mọi người bừng tỉnh, đã thấy một gã hộ vệ ôm mặt quay cuồng trên mặt đất, đau đớn không chịu nổi. Những người khác thấy thế lùi lại thật xa, hai mắt nhắm chặt, hai tay khua loạn sợ bị bụi phấn bay vào.
"Bắn tên cho ta, diệt bọn hắn" Giận dữ không nguôi, Lưu Khuê Đức bất chấp nghi hoặc vì sao đối phương không có trúng độc, hai tay khua mạnh, trên bầu trời tên bay như mưa.
"Tiểu Đinh Tử động tác nhanh lên một chút!" Không đợi đối phương bắt đầu, Long Tuấn lắc mình che trước mặt Đinh Nghị, lập tức tay trái rút ra "Tử Nhu" kiếm múa loạn.
Người vững như bàn thạch, tay như muôn ngàn bóng ảnh, thân như hư như thật. kiếm ý liên miên không dứt.
"Bọn hắn rốt cục là ai? Tiểu tử này kiếm pháp rất cao thâm, mặc dù hỏa hầu còn hơi kém, ngày sau không khó trở thành một kiếm đạo tông sư! Tuổi nhỏ mà võ công cao như thế, nhất định sư môn hắn không tầm thường…" Chúc lão nhìn Long Tuấn thi triển kiếm pháp, trong mắt hiện lên vẻ kinh dị, sắc mặt dần dần trở nên trầm trọng.
Trầm ngâm chốc lát, Chúc lão quay về bên một gã cận vệ lặng lẽ phân phó vài câu… Hộ vệ cuống quýt gật đầu, sau đó hướng tới hướng hậu viện chạy đi.
Tên bị Long Tuấn đánh rớt, phía sau Đinh Nghị vội vàng lấy từ trong lòng ra bốn cái lọ nhỏ, kẹp chặt giữa năm ngón tay. Chỉ thấy hai tay hắn không ngừng vẫy mạnh, vẻ mặt dị thường cẩn thận, mặc dù mồ hôi như mưa cũng không lau đi.
"Bọn họ muốn làm gì vậy?"
Chúc lão mở lớn hai mắt, nhìn về động tác của hai người phía trước nhưng không nói thêm được gì cả. Mà Lưu Khuê Đức nhìn thấy công sức bỏ ra không thu được gì, thì càng giận không thể kể, tiếp tục quát tháo thúc giục.
"Chúc lão, hai tên tiểu tử này có nhiều bản lĩnh lợi hại, hay là phiền lão ra tay bắt chúng lại được không? " Lưu Khuê Đức ánh mắt đầy hi vọng nhìn về phía Chúc lão, Chúc lão trầm giọng trả lời: "Lưu lão gia, hai tên này không phải người bình thường, ta xem việc này hay hơn là chờ thiếu chủ tới rồi hãy nói! Nếu không lỡ đắc tội với người ta, thì việc này sợ là sẽ khó mà điều khiển!"
"Cái này…" Lưu Đức Khuê trong lòng có chút không bất cam tâm, nhưng không dám nghịch ý đối phương.
"Được rồi! Ha ha ha…"
Đúng lúc này, truyền đến tiếng cười to hưng phấn của Đinh Nghị, Long Tuấn nghe xong kích động không thôi, tay kiếm có chút rung động thiếu chút lộ ra sơ hở, sợ quá hắn bèn tập trung lại tinh thần bảo trì sự tỉnh táo.
"Không đúng!" Chúc lão phát hiện việc dị thường, thân hình bức tới giữa sân mà xông đến.
Do đối phương gia nhập khiến mưa tên ngừng lại, Long Tuấn thấy áp lực giảm đi, tinh thần phấn chấn đột nhiên đạp đất xông lên.
"Bùng! Bùng! Bùng!"
Quyền cước chạm nhau, cọ sát tạo nên những âm thanh vang dội.
"Tiên thiên cao thủ thì sao?" Long Tuấn thu kiếm dùng cước, một đòn ba cước, sử dung mười hai thành công lực cũng chỉ bức lùi đối phương mấy bước, ma chính mình cũng bị phản chấn vào tường, để lại một vết nứt.
Bị Long Tuấn một chiêu bức lùi, Chúc lão trong lòng vừa sợ vừa giận! Đối phương chính là chưa phải tiên thiên cao thủ mà đã có lực lượng lớn như vậy, đối phương còn trẻ mình mà không để mình vào mắt, trong lòng không khỏi bất bình.
Mượn khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Long Tuấn nhanh chóng lùi xuống, miệng hô: "Tiểu Đinh Tử, bây giờ còn đứng đó nhìn cái gì. Nhanh! Nhanh lên một chút…!"
"A Tuấn yên tâm, lão tử cam đoan cho bọn hắn tha hồ mà ăn thật nhiều! Ha ha" Đinh Nghị bất chấp mồ hôi lạnh trên trán, mở bàn tay ra hất bốn cái lọ nhỏ ra chung quanh.
Chúc lão vốn định lên xem thử, thầm kêu không hay liền nhanh chóng lùi về bên cạnh Lưu Khuê Đức.
"Phá… bùng bùng bùng…"
Vài tiếng đổ vỡ vang lên, mọi người trơ mắt nhìn mấy bình nhỏ vỡ vụn ra, sau đó trên mặt đất bốc lên từng trận khói trắng, dần dần khuyếch đại ra cả tòa đại viện.
"Đùng!"
Một gã hộ viện vô thanh vô tức ngã xuống, trong mắt thất thần, ngay sau đó những hộ viện chung quanh cũng đều ngã xuống.
"Đùng, đùng, đùng…"
Lưu Khuê Đức vẻ mặt sững sờ nhìn sự việc phát sinh trước mắt, chậm rãi lộ ra vẻ sợ hãi không còn biết như thế nào là tốt nữa. Nếu không có Chúc lão đứng bên cạnh dùng cương khí che chở cho hắn, sợ rằng vận mệnh của hắn cũng như những người chung quanh.
Chúc lão trong mắt lộ hung quanh, trong tay xuất ra một cây phi tiêu dùng sức bắn ra.
"Vù!"
Trong màn khói vang lên tiếng kim loại chạm nhau, Chúc lão có chút ngẩn người, rồi sau đó lâm vào trầm mặc.
Khói độc tan hết trong đại viện hết thảy khôi phục lại bình thường, chỉ là trên mặt đất tên hỏng tên gãy rơi đầy, trong viện mấy trăm tên hộ viện đã ngã xuống, chỉ có mấy tên cung tiễn thủ trên nóc nhà đang sững sờ tại chỗ.
"Sao lại thành ra như thế này?" Lưu Khuê Đức ngây người trước cảnh chung quanh, ngay cả quản gia của mình cũng té trên mặt đất, tâm tình kịch liệt bộc phát: "Người đâu? Bọn họ đi đâu rồi? Người đâu Tiểu tử thúi hai tên tiểu tử thúi… Lão tử nhất định đem các ngươi băm vằm ra thành vạn đoạn…"
Lưu Khuê Đức hô hét, trong lòng cực kì không cam lòng. Hết thảy mọi việc đang trong tay mình, tại sao đột nhiên biến thành như vậy? Hắn vốn định đem hai người Long Tuấn bắt lại, sau đó uy hiếp Chu Hiểu Dương, ai ngờ mình lại gặp ngay hai tên sát tinh!
"Các ngươi sao còn đứng đó mà lo lắng làm gì? Còn không mau đuổi theo cho ta…"
"Chậm đã!"
Chúc lão thấy Lưu Khuê Đức xúc động như thế vội vàng ngăn lại nói: "Lưu lão gia không nên làm việc khi tức giận! Hai tên tiểu tử này lai lịch bất phàm, không thể làm quá mức… Trước tiên hãy tìm hiểu rõ ràng chi tiết bọn chúng đã".
Đứa con duy nhất của mình bị phế đi, kẻ thù thì chạy mất, bây giờ lại không thể trách mắng, cái này hỏi xem Lưu Khuê Đức làm sao không hận? Làm sao bình tĩnh cho được? Nếu người khác ngăn trở, thì hắn đã sớm trở mặt rồi, nhưng người này không phải người ngoài bình thường.
"Cái này… cái này…"
Đang lúc Lưu Khuê Đức khó xử, một người con gái tuyệt sắc mặc áo bào trắng từ trong nội viện đi tới, sắc mặt trầm tĩnh nói: "Nhị thúc hay là thôi đi, nếu bọn họ đã đi rồi, thì cần gì truy đuổi, cho dù có bắt bọn họ cũng vô dụng…"
"Chỉ Mộng, ta không cam lòng, ta không cam lòng!" Lưu Khuê Đức vẻ mặt phẫn nộ, cũng không dám có nửa điểm tức giận người chắt nữ này. Đây chính là tiểu thư của Công Tôn thế gia Công Tôn Chỉ Mộng.
Công Tôn thế gia và Lưu gia có quan hệ thâm sâu, mà cha của Công Tôn Chỉ Mộng chính là huynh trưởng của Lưu Khuê Đức, chỉ vì rất ít khi lui tới Lưu gia, do đó có rất ít người thực sự biết được chi tiết.
"Thiếu chủ" Chúc lão tiến lên nói: "Vừa rồi hai tiểu tử đó thân thủ đều là siêu nhất lưu, hơn nữa còn có cao thủ âm thầm đi theo…"
Công Tôn Chỉ Mộng khoát tay ngăn cản nói: "Chúc lão không cần nói nữa, ta đều biết rồi, người thần bí nọ ta cũng biết, người đó cũng không dễ trêu chọc vào đâu" Đang nói lại chuyển nói tiếp: "Nhị thúc tưởng ta không biết sao… người có biết bọn họ là ai không?"
"Bọn họ thật ra là ai?" Lưu Khuê Đức cùng Chúc lão không khỏi sững sờ, trong lòng kinh dị vô cùng, mọi người trên giang hồ đều biết tài nữ nhà Mộ Dung nhưng có rất ít người biết trí tuệ của Công Tôn Chỉ Mộng. Người để cho Công Tôn Chỉ Mộng phải thận trọng như thế, sao không cảm thấy kinh dị chứ ?
Thở ra một hơi, Công Tôn Chỉ Mộng chậm rãi mở miệng nói: "Gần đây trên giang hồ đều nói về bọn họ, nói vậy chắc các ngưoi đã nghe qua hai tên kia, Long Tuấn và Đinh Nghị, mà sư phụ của bọn chúng là Đao Cuồng lý nhạc phàm…"
"Cái gì? Là bọn hắn!!!" Lưu Khuê Đức kinh hãi thất sắc, Chúc lão càng thầm kêu may mắn hai người đối phương bình yên vô sự, bằng không… Ngẫm lại hậu quả sau này, thấy lạnh cả người.
lấy lại tinh thần, Lưu Khuê Đức đang muốn nói chuyện, thì ở đại môn chạy tới một gã sai vặt.
"Lão gia, bẩm cáo lão gia ngoài cửa có Dương chưởng quỹ của Nghênh khách lâu tới bái phỏng".
"Là hắn?" Lưu Khuê Đức lúc này đâu còn tâm tình nào mà quan tâm, không nhịn đựợc nói: "Lão hồ li này tới đây làm gì nhỉ? Kêu hắn về đi hôm nay không tiện đón khách".
"Cái này …" Gã sai vặt trù trừ nói: "Lão gia hắn đưa cho ta cái bảng này, nói giao cho người".
"Đây là gì?" Lưu Khuê Đức hồ nghi tiếp nhận danh sách, vừa nhìn qua nhất thời giận dữ:
"Thật là không có đạo lí! Đừng tưởng Lưu mỗ sợ hắn… Đuổi hắn ra, xem hắn làm gì ta!"
Tên sai vặt cẩn thận nói: "Dương chưởng quỹ nói, lão gia nếu không để cho bọn họ, thì nữ chủ nhân bọn họ sẽ tự thân tìm tới".
"Tức chết ta mất!" Lưu Khuê Đức dậm chân tức giận, hai người Công Tôn Chỉ Mộng ở một bên nhịn không được không khỏi lắc đầu.
"Lão gia, vậy chúng ta có đuổi bọn họ không" Tên sai vặt mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng.
"Không! Bọn họ muốn bao nhiêu đều cho bọn hắn đi!" Lưu Khuê Đức điên cuồng nói: "Để cho bọn hắn tới bán quan tài đi, lão tử một ngày nào đó phải làm cho bọn hắn ngay cả bổn lợi ích cũng phải đưa ra".
Long tuấn, Đinh Nghị chạy được không xa thì một bóng người thoáng hiện trước mặt hai người.
"Sao lại là ngươi!"
Người mới tới mặc áo bào đen, lưng đeo truờng thương không phải Vương Sung thì còn ai nữa.
"Hai ngươi đúng là hai tên ngu ngốc, ngay cả tình hình của đối phương cũng không biết mà dám đi trêu chọc người ta, thật không biết hai ngươi may hay là tên tiểu tử Lý Nhạc Phàm đó ngu ngốc!" Vương Sung giọng lạnh như băng nhưng trong mắt lại hiện lên nét cười.
Long Tuấn tức giận trừng mắt nhìn đối phương, Đinh Nghị càng phẫn nộ nói:"Không nói cho ngươi biết sư phụ của ta".
"Ồ" "Vương Sung không thèm để ý hỏi lại: "Thế thì sao?"
Chớp mắt Long Tuấn vội chuyển chủ đề: "Ngươi một mực một bên nhìn lén vừa rồi sao không chịu ra mặt giúp đỡ"
Vương Sung thản nhiên đáp lại: "Ỷ vào người khác, các ngươi vĩnh viễn chỉ là hai tên tiểu tử tthúi!"
"Hừ" Long Tuấn liếc mắt qua hỏi: "Lão Vương ngươi vừa rồi đi đâu vậy?"
"Làm việc" Vương Sung vẫn giữ bộ dạng không lạnh không nóng trả lời.
"Giờ thì sao?"
"Vẫn còn làm việc".
"…" Long Tuấn thản nhiên: "Đi đâu đây?"
"Lạc Dương".
"Hắc hắc, vừa lúc chúng ta với ngươi cùng một đường".
"Có ai muốn cùng đường với hai tên ngốc này chứ".
"Nếu không thì ngươi theo chúng ta đi đường khác đi? Hắc hắc…"
Tác giả :
Tử Mộc Vạn Quân