Thương Thiên
Chương 128: Giải phóng đầu óc
Mặt trời đã lặn từng cơn gió mát nhẹ thổi, sông nhỏ chảy về hướng đông. Trên bờ cây cỏ xanh tốt, làm bạn lâu dài với trời đất.
Sông nhỏ xanh biếc một dải, một già một trẻ nhàn nhã đi câu. Khung cảnh hài hòa như thế, giữa loạn thế bây giờ, ở giữa thế gian trần tục thật là khó gặp.
"Ông nội! Con cá sao còn chưa lên, có phải nó đã ăn no rồi?" thanh âm non nớt của đứa bé hỏi lão tẩu.
Lão tẩu nghe vậy mỉm cười, vuốt chòm râu bạc nói: "Con cá ăn no xong, cũng nghỉ ngơi một chút mới có thể ăn mồi của cháu, cho nên, cháu cần phải kiên nhẫn chờ đợi"
"A, cháu biết rồi, ông nội…" đứa bé nắm lấy cần câu, chăm chú nhìn mặt nước, trong mắt tràn đầy chờ mong.
"Cá nhỏ ơi, cá nhỏ, ngươi ăn đi ….nhanh lên một chút đến ăn đi…" Đợi một chút không có con cá nào cắn câu, hài đồng đã có chút ngồi không yên.
Cần câu vì vậy không ngừng được nhấc lên.
"Dát… dát…" phảng phất như nghe được tiếng thỉnh cầu của đứa bé, cần câu đã lay động.
"Ông nội, ông nội, con cá mắc câu rồi, ha ha…" đứa bé mừng rỡ, vội vàng la hét, tay chân luống cuống, chẳng biết nên làm thế nào.
Lão tẩu thấy thế, cười nói: "Tiểu cẩu này quả nhiên là lợi hại! Nhanh lui về phía sau, thu lại dây câu…"
Đứa bé theo lời mà làm, lôi cần câu không ngừng lùi về phía sau, mặc kệ nó dùng sức thế nào, cần câu vẫn không chút thay đổi.
"Ách! Sao lại thế này?" lão tẩu buông cần câu, đang muốn tới hỗ trợ, thì đột nhiên dưới mặt nước "Bùm" một tiếng, một bóng người từ lòng sông bay vọt ra.
Thấy cảnh này, thân thể lão tẩu co rút lại, đứa bé hoảng sợ ôm chặt lại ông nội mình.
Nhạc Phàm không biết đã đi trong nước bao lâu, dần dần cảm thấy khí lực cạn kiệt, vì thế mới buông cục đá bên hông ra, dùng sức bơi lên mặt nước.
"Bùm…"
Nước bắn tung tóe, Nhạc Phàm xoay người nhảy lên bờ. Lúc này toàn thân hắn đau nhức hai tay vô lực, nằm trên thảm cỏ xanh không ngừng thở hổn hển.
"Ai!" Cảm giác bên cạnh có người, Nhạc Phàm cảnh giác quay đầu nhìn lại, thì thấy một ông lão cùng một đứa trẻ đang đứng một chỗ, nhìn diện mạo đoán được lão khoảng sáu bảy mươi tuổi, đứa trẻ khoảng sáu bẩy tuổi.
"Oa… ôô… ô…" Đứa bé bị kinh sợ khóc nói: "Ông nội… ô… thủy thần… có ăn thịt chúng ta không… Tiểu cẩu đã làm chuyện xấu… ô… Tiểu cẩu không phải là đứa trẻ xấu…"
Lão tẩu bị tiếng khóc làm cho mềm lòng, đè nén sự sợ hãi trong lòng quay lại an ủi đứa bé: "Tiểu cẩu đừng khóc, thủy thần không ăn thịt đứa trẻ ngoan!"
Nhạc Phàm nhìn thấy thế, tâm hồn rung động, buông lỏng người, ngồi xếp bằng trên mặt đất điều tức…
Thất tình chi khí giúp Nhạc Phàm dịu đi, những vết thương nhanh chóng khép miệng, vết thương giờ đã không còn phải e ngại.
Mở mắt ra, Nhạc Phàm quay đầu nhìn lão tẩu nói: "Xin hỏi lão nhân gia, nơi này là địa phương nào?" Hắn từ trong người lấy ra một tấm vải, buộc gọn tóc trắng ra sau đầu, hiện ra khuôn mặt tái nhợt.
Trải qua ngâm trong nước sông, vểt máu toàn thân Nhạc Phàm được tẩy sạch, trở nên sạch sẽ hơn không ít. Lão tẩu thấy hắn trừ mái tóc bạc trắng ra còn lại đều bình thường mới tin không phải ma quỷ, vì vậy mới yên lòng.
"Tiểu ca ngươi là người trong giang hồ? Khuôn viên năm trăm dặm quanh đây là phạm vi của Thanh Mai. Không biết tiểu ca người là…"
Nhạc Phàm đáp: "Ta luyện công không cẩn thận bị rơi xuống sông và trôi đến nơi này"
Hắn cố ý nói dối, chỉ là không muốn làm liên lụy đến ông cháu thuần phác này. Bất quá lão tẩu cũng là người thông đạt sự tình, cũng không có hỏi nhiều.
Tiểu cẩu nắm chặt tà áo ông nội nó, run run hỏi: "Hắn thật sự không phải là thủy thần?"
"Đương nhiên không phải!" lão tẩu lắc lắc đầu.
Sau khi nghe ông nội nói xong, Tiểu cẩu mới thở ra một hơi, vẻ mặt bình thường lại, hỏi tới: "Hắn như thế nào lại ở trong nước, hắn giống với thủy thần đều là tóc trắng?"
"A" lão tẩu nhìn về phía Nhạc Phàm vẻ mặt áy náy.
Nhạc Phàm ngẩn ra, nhìn thấy ánh mắt áy náy của lão tẩu, vì vậy hắn cũng thong thả gật đầu, tỏ vẻ không để ý. Tiếp đó lại hỏi lão tẩu: "Lão nhân gia xin hỏi, tới Hàng Châu thì đi thế nào?"
"Hàng Châu?" lão tẩu khó xử đáp: "Lão hủ lâu rồi không có ra bên ngoài, chỉ biết phương hướng đại khái, nhưng không biết đi như thế nào…"
Trầm ngâm một lát lão tẩu tiếp tục nói: "Như vậy đi! Ta mang ngươi đến Đào Nguyên Thôn của chúng ta, hỏi người trong thôn, bọn họ thường vào thành, sẽ có người biết đi như thế nào".
"Hỏi cũng tôt…" Nhạc Phàm suy một lát rồi gật gật đầu.
"Còn tưởng là câu được một con cá lớn, ai ngờ câu lên được một người lớn, thật là…" Nghe Tiểu cẩu thì thào, trong mắt Nhạc Phàm hiện lên nét cười, lật tay đưa cần câu cho nó nói: "Chỉ cần ngươi kiên trì, nhất định câu được cá lớn".
"A, ta muốn được bản lãnh như bạch phát ca ca" Tiểu cẩu cười tươi, dụng lực gõ lên đầu.
Nhạc Phàm ngạc nhiên!
Đào Nguyên thôn, có khoảng trăm mẫu, trăm nhà dân, người dân thuần phác tại Huyền quan an cư lạc nghiệp, là địa phương bình yên.
Trong thôn nhỏ, khói bếp bay bay, đứa trẻ chơi đùa cười vui vẻ, thỉnh thoảng truyến đến tiếng cười vui sướng, cùng với thiên nhiên hòa cùng một thể. Cuộc sống bình yên nơi này đúng là mơ ước của Nhạc Phàm, nhưng bây giờ hắn cảm thấy thật bất lực.
Nhìn quang cảnh trước mắt, Nhạc Phàm từ từ thu liễm tâm tình đi vào trong thôn. Đối với hắn mà nói, mình chỉ là người đi ngang qua mà thôi, không phải là người nơi này.
Ban đêm, bên trong phòng.
Nhạc Phàm để thất tình chi khí tùy ý vận chuyển, mặc dù như vậy khôi phục sẽ rất chậm, nhưng hắn khó có cơ hội dừng tu luyện, yên lặng nằm trên giường, buông thả tâm trí, nội tâm hắn ngập tràn sự bình an.
Hắn ở lại đó hơn mười ngày, lần đầu tiên an tâm nghỉ ngơi, nếu so với cuộc sống giết chóc quả thực là cách xa một trời một vực, nhưng chỉ là hạnh phúc bất chợt mà thôi.
Hạnh phúc, hắn không có cái cơ hội đó.
"Cha… Vạn gia gia… Tiểu Nhã… Các ngươi có khỏe không? Các ngươi hiện ở nơi nào?"
Vuốt mảnh đá nhỏ nơi cổ, ánh mắt Nhạc Phàm dần dần mơ hồ, ở sâu trong nội tâm hắn truyền đến một trận tịnh mịch, một giọt nước mắt trào ra.
Giờ khắc này cả tâm linh của hắn đau thương rơi lệ, có khi chỉ là do bất lực trào ra mà thôi.
"Nhiều năm kiên trì, còn tưởng rằng bản thân mình kiên cường, nguyên lai là chính mình không dám đối diện…." tự nghĩ vậy, Nhạc Phàm chậm rãi khép hai mắt, lần đầu tiên bình an tiến vào mộng đẹp.
Có lẽ trong mộng mới không có biệt ly đau khổ. Nhưng khi tỉnh mộng…
…
Ngàn dặm bên ngoài, có người tối nay cũng đang thương nhớ hắn.
"Đại ca, ngươi đang ở nơi nào? Mặc kệ dù đau khổ cỡ nào, Tiểu Nhã chưa bao giờ sợ hãi, nhưng bây giờ, ta thật là… thật nhớ người…người có biết không? Ta tin tưởng rằng, ta tin rằng người sẽ không có việc gì, gia gia cùng bá bá nhất định phù hộ cho người bình an, nhất định phù hộ!"
Dưới cửa sổ, Vạn Nhã Nhi yên lặng cầu nguyện, nàng hy vọng trở lại cuộc sống ngày xưa, bình an và tràn đầy hạnh phúc.
Nước mắt tràn đầy, không biết là do thương cảm hay do chờ đợi, có lẽ là cùng một loại mà trào ra…
Sông nhỏ xanh biếc một dải, một già một trẻ nhàn nhã đi câu. Khung cảnh hài hòa như thế, giữa loạn thế bây giờ, ở giữa thế gian trần tục thật là khó gặp.
"Ông nội! Con cá sao còn chưa lên, có phải nó đã ăn no rồi?" thanh âm non nớt của đứa bé hỏi lão tẩu.
Lão tẩu nghe vậy mỉm cười, vuốt chòm râu bạc nói: "Con cá ăn no xong, cũng nghỉ ngơi một chút mới có thể ăn mồi của cháu, cho nên, cháu cần phải kiên nhẫn chờ đợi"
"A, cháu biết rồi, ông nội…" đứa bé nắm lấy cần câu, chăm chú nhìn mặt nước, trong mắt tràn đầy chờ mong.
"Cá nhỏ ơi, cá nhỏ, ngươi ăn đi ….nhanh lên một chút đến ăn đi…" Đợi một chút không có con cá nào cắn câu, hài đồng đã có chút ngồi không yên.
Cần câu vì vậy không ngừng được nhấc lên.
"Dát… dát…" phảng phất như nghe được tiếng thỉnh cầu của đứa bé, cần câu đã lay động.
"Ông nội, ông nội, con cá mắc câu rồi, ha ha…" đứa bé mừng rỡ, vội vàng la hét, tay chân luống cuống, chẳng biết nên làm thế nào.
Lão tẩu thấy thế, cười nói: "Tiểu cẩu này quả nhiên là lợi hại! Nhanh lui về phía sau, thu lại dây câu…"
Đứa bé theo lời mà làm, lôi cần câu không ngừng lùi về phía sau, mặc kệ nó dùng sức thế nào, cần câu vẫn không chút thay đổi.
"Ách! Sao lại thế này?" lão tẩu buông cần câu, đang muốn tới hỗ trợ, thì đột nhiên dưới mặt nước "Bùm" một tiếng, một bóng người từ lòng sông bay vọt ra.
Thấy cảnh này, thân thể lão tẩu co rút lại, đứa bé hoảng sợ ôm chặt lại ông nội mình.
Nhạc Phàm không biết đã đi trong nước bao lâu, dần dần cảm thấy khí lực cạn kiệt, vì thế mới buông cục đá bên hông ra, dùng sức bơi lên mặt nước.
"Bùm…"
Nước bắn tung tóe, Nhạc Phàm xoay người nhảy lên bờ. Lúc này toàn thân hắn đau nhức hai tay vô lực, nằm trên thảm cỏ xanh không ngừng thở hổn hển.
"Ai!" Cảm giác bên cạnh có người, Nhạc Phàm cảnh giác quay đầu nhìn lại, thì thấy một ông lão cùng một đứa trẻ đang đứng một chỗ, nhìn diện mạo đoán được lão khoảng sáu bảy mươi tuổi, đứa trẻ khoảng sáu bẩy tuổi.
"Oa… ôô… ô…" Đứa bé bị kinh sợ khóc nói: "Ông nội… ô… thủy thần… có ăn thịt chúng ta không… Tiểu cẩu đã làm chuyện xấu… ô… Tiểu cẩu không phải là đứa trẻ xấu…"
Lão tẩu bị tiếng khóc làm cho mềm lòng, đè nén sự sợ hãi trong lòng quay lại an ủi đứa bé: "Tiểu cẩu đừng khóc, thủy thần không ăn thịt đứa trẻ ngoan!"
Nhạc Phàm nhìn thấy thế, tâm hồn rung động, buông lỏng người, ngồi xếp bằng trên mặt đất điều tức…
Thất tình chi khí giúp Nhạc Phàm dịu đi, những vết thương nhanh chóng khép miệng, vết thương giờ đã không còn phải e ngại.
Mở mắt ra, Nhạc Phàm quay đầu nhìn lão tẩu nói: "Xin hỏi lão nhân gia, nơi này là địa phương nào?" Hắn từ trong người lấy ra một tấm vải, buộc gọn tóc trắng ra sau đầu, hiện ra khuôn mặt tái nhợt.
Trải qua ngâm trong nước sông, vểt máu toàn thân Nhạc Phàm được tẩy sạch, trở nên sạch sẽ hơn không ít. Lão tẩu thấy hắn trừ mái tóc bạc trắng ra còn lại đều bình thường mới tin không phải ma quỷ, vì vậy mới yên lòng.
"Tiểu ca ngươi là người trong giang hồ? Khuôn viên năm trăm dặm quanh đây là phạm vi của Thanh Mai. Không biết tiểu ca người là…"
Nhạc Phàm đáp: "Ta luyện công không cẩn thận bị rơi xuống sông và trôi đến nơi này"
Hắn cố ý nói dối, chỉ là không muốn làm liên lụy đến ông cháu thuần phác này. Bất quá lão tẩu cũng là người thông đạt sự tình, cũng không có hỏi nhiều.
Tiểu cẩu nắm chặt tà áo ông nội nó, run run hỏi: "Hắn thật sự không phải là thủy thần?"
"Đương nhiên không phải!" lão tẩu lắc lắc đầu.
Sau khi nghe ông nội nói xong, Tiểu cẩu mới thở ra một hơi, vẻ mặt bình thường lại, hỏi tới: "Hắn như thế nào lại ở trong nước, hắn giống với thủy thần đều là tóc trắng?"
"A" lão tẩu nhìn về phía Nhạc Phàm vẻ mặt áy náy.
Nhạc Phàm ngẩn ra, nhìn thấy ánh mắt áy náy của lão tẩu, vì vậy hắn cũng thong thả gật đầu, tỏ vẻ không để ý. Tiếp đó lại hỏi lão tẩu: "Lão nhân gia xin hỏi, tới Hàng Châu thì đi thế nào?"
"Hàng Châu?" lão tẩu khó xử đáp: "Lão hủ lâu rồi không có ra bên ngoài, chỉ biết phương hướng đại khái, nhưng không biết đi như thế nào…"
Trầm ngâm một lát lão tẩu tiếp tục nói: "Như vậy đi! Ta mang ngươi đến Đào Nguyên Thôn của chúng ta, hỏi người trong thôn, bọn họ thường vào thành, sẽ có người biết đi như thế nào".
"Hỏi cũng tôt…" Nhạc Phàm suy một lát rồi gật gật đầu.
"Còn tưởng là câu được một con cá lớn, ai ngờ câu lên được một người lớn, thật là…" Nghe Tiểu cẩu thì thào, trong mắt Nhạc Phàm hiện lên nét cười, lật tay đưa cần câu cho nó nói: "Chỉ cần ngươi kiên trì, nhất định câu được cá lớn".
"A, ta muốn được bản lãnh như bạch phát ca ca" Tiểu cẩu cười tươi, dụng lực gõ lên đầu.
Nhạc Phàm ngạc nhiên!
Đào Nguyên thôn, có khoảng trăm mẫu, trăm nhà dân, người dân thuần phác tại Huyền quan an cư lạc nghiệp, là địa phương bình yên.
Trong thôn nhỏ, khói bếp bay bay, đứa trẻ chơi đùa cười vui vẻ, thỉnh thoảng truyến đến tiếng cười vui sướng, cùng với thiên nhiên hòa cùng một thể. Cuộc sống bình yên nơi này đúng là mơ ước của Nhạc Phàm, nhưng bây giờ hắn cảm thấy thật bất lực.
Nhìn quang cảnh trước mắt, Nhạc Phàm từ từ thu liễm tâm tình đi vào trong thôn. Đối với hắn mà nói, mình chỉ là người đi ngang qua mà thôi, không phải là người nơi này.
Ban đêm, bên trong phòng.
Nhạc Phàm để thất tình chi khí tùy ý vận chuyển, mặc dù như vậy khôi phục sẽ rất chậm, nhưng hắn khó có cơ hội dừng tu luyện, yên lặng nằm trên giường, buông thả tâm trí, nội tâm hắn ngập tràn sự bình an.
Hắn ở lại đó hơn mười ngày, lần đầu tiên an tâm nghỉ ngơi, nếu so với cuộc sống giết chóc quả thực là cách xa một trời một vực, nhưng chỉ là hạnh phúc bất chợt mà thôi.
Hạnh phúc, hắn không có cái cơ hội đó.
"Cha… Vạn gia gia… Tiểu Nhã… Các ngươi có khỏe không? Các ngươi hiện ở nơi nào?"
Vuốt mảnh đá nhỏ nơi cổ, ánh mắt Nhạc Phàm dần dần mơ hồ, ở sâu trong nội tâm hắn truyền đến một trận tịnh mịch, một giọt nước mắt trào ra.
Giờ khắc này cả tâm linh của hắn đau thương rơi lệ, có khi chỉ là do bất lực trào ra mà thôi.
"Nhiều năm kiên trì, còn tưởng rằng bản thân mình kiên cường, nguyên lai là chính mình không dám đối diện…." tự nghĩ vậy, Nhạc Phàm chậm rãi khép hai mắt, lần đầu tiên bình an tiến vào mộng đẹp.
Có lẽ trong mộng mới không có biệt ly đau khổ. Nhưng khi tỉnh mộng…
…
Ngàn dặm bên ngoài, có người tối nay cũng đang thương nhớ hắn.
"Đại ca, ngươi đang ở nơi nào? Mặc kệ dù đau khổ cỡ nào, Tiểu Nhã chưa bao giờ sợ hãi, nhưng bây giờ, ta thật là… thật nhớ người…người có biết không? Ta tin tưởng rằng, ta tin rằng người sẽ không có việc gì, gia gia cùng bá bá nhất định phù hộ cho người bình an, nhất định phù hộ!"
Dưới cửa sổ, Vạn Nhã Nhi yên lặng cầu nguyện, nàng hy vọng trở lại cuộc sống ngày xưa, bình an và tràn đầy hạnh phúc.
Nước mắt tràn đầy, không biết là do thương cảm hay do chờ đợi, có lẽ là cùng một loại mà trào ra…
Tác giả :
Tử Mộc Vạn Quân