Thương Thiên
Chương 109: Lão đầu
Đưa mọi người đến bàn, chờ bọn người Nhạc Phàm ngồi vào chỗ rồi lão bản mới rời đi.
Nhìn bốn phía, căn lầu rộng rãi. Từ trên xuống dưới đều nồng đượm xuân sắc, chỗ nào cũng thấy nam nữ ôm ấp, chọc ghẹo cười đùa, uống rượu ngâm thơ, đánh đàn ca hát làm người khác cảm thấy phóng khoáng, không còn bầu không khí nghiêm túc, khẩn trương như trên trên đường cái nữa.
Long Tuấn nhìn Nhạc Phàm đi bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Sư phụ, người… chẳng lẽ người không biết cái gì gọi là thanh lâu sao?"
"Lúc trẻ đã từng nghe người ta nói qua", Nhạc Phàm nói thẳng.
"A!", Long Tuấn cùng Đinh Nghị giương mắt, há hốc mồm nhìn về phía Nhạc Phàm, trong lòng vô số ý niệm xoay chuyển.
Nhạc Phàm thấy hai người như vậy nhưng vẫn thản nhiên nói: "Nếu luôn để ý đến ánh mắt của người khác, các ngươi chắc chắn sẽ chết đói".
Long Tuấn cùng Đinh Nghị ngẩn ra, xấu hổ nói: "Chúng ta biết rồi, sư phụ".
Nhạc Phàm gật đầu, tiếp theo nói: "Nam nhi phải không ngừng tự cường, nếu đã xác định được mục tiêu thì phải dũng cảm theo đuổi".
"Vâng!"
"Đúng rồi!" Nhạc Phàm đột nhiên nói: "Tiền ăn hôm nay chúng ta cùng trả, ta thanh toán trước cho các ngươi, sau này phải trả lại cho ta".
"Cái gì!" Đinh Nghị cả kinh kêu lên: "Chúng ta lấy đâu ra tiền? Sư phụ!"
Long Tuấn cũng ngốc nghếch nhìn về phía Nhạc Phàm, cảm thấy mê muội.
Hai người lang thang tứ xứ đương nhiên cũng biết giá cả tại thanh lâu, nơi đây thật sự không phải là nơi hai kẻ nghèo như họ có thể đi vào.
Nhạc Phàm thấy hai người như vậy, lạnh lùng nói: "Các ngươi tưởng ăn uống không phải trả tiền hay sao?"
"Không không, đương nhiên là không!" Long Tuấn thấy sư phụ tức giận, vội vàng cười nói: "Sau này chúng ta nhất định cố gắng kiếm tiền, đợi khi có đủ tiền sẽ gởi lại cho sư phụ, quyết không thiếu".
"Đúng vậy!", Đinh Nghị cũng vỗ ngực tán thành, trong lòng không ngừng hối hận, tự hỏi vì sao mình lại đi vào nơi này.
Nhạc Phàm lúc này mới hài lòng nói: "Được rồi, y phục coi như ta tặng các ngươi. Từ nay về sau các ngươi muốn ăn uống thì phải dựa vào đôi tay của chính mình, người khác cũng không thể giúp các ngươi suốt đời được".
"Vâng…" Long Tuấn cùng Đinh Nghị hữu khí vô lực đáp ứng, trong lòng cũng cảm thấy bất lực.
"Thức ăn tới rồi…" một âm thanh quyến rũ truyền đến.
Sau một hồi chuyện trò, ba nữ tử trang phuc sặc sỡ đem thức ăn lên, dáng vẻ uyển chuyển bước đến.
Thiên Hương lâu quả nhiên danh bất hư truyền, ba nữ tử đem thức ăn lên đều là quốc sắc thiên hương, xinh đẹp vô cùng, làm mắt mọi người cũng phải sáng lên.
Long Tuấn cùng Đinh Nghị đều cảm thấy không còn được tự nhiên nữa, muốn mở to hai mắt để nhìn nhưng lại do dự không dám, chỉ có thể cúi đầu xuống.
"Đây là long tu phượng trảo, thiết bản giáp ngư, túy hương kê… (*)" một nữ tử quyến rũ sau khi đưa thức ăn lên liền đến gần chỗ Nhạc Phàm mà ngồi xuống.
"Tây hồ quế hoa cao, thiên tân nhu mễ bính…" lại một nữ tử thanh tú đến đặt thức ăn lên bàn, sau đó đến ngồi bên cạnh Đinh Nghị làm hắn mất tự nhiên.
Cuối cùng một nữ tử trang điểm đẹp mắt mang lên một món súp, yêu kiều nói: "Đây là món đặt biệt của chúng ta "Thiên Hương nhất phẩm"… ngoài ra còn đặc biệt kính tặng thượng phẩm mĩ tửu "Anh hùng lệ" " sau khi đặt bình rượu xuống, nữ tử đến bên cạnh Long Tuấn mà ngồi xuống…
"Tốt lắm, các ngươi lui xuống đi, chúng ta còn phải ăn uống!", Nhạc Phàm ngữ khí tuy nhẹ nhưng không cho phép có sự lựa chọn nào khác.
"Cái gì!" Ba nữ tử sửng sốt, không biết có phải là do mình nghe nhầm hay không. Lại còn có ba người không cần người bồi tiếp, không phải là cố ý chạy đến nơi này để ăn uống?
"Nhường chỗ nào…" Đinh Nghị dời sang bên cạnh, đẩy nữ tử ra khỏi bàn.
Ba nữ tử đứng một bên như khúc gỗ, nhìn ba người ăn như sói nuốt hổ vồ, ngay cả việc nói chuyện bình thường cũng đã quên mất.
Ba người Nhạc Phàm đã đem toàn bộ tinh thần đặt vào việc ăn uống, đối với mĩ nữ bên cạnh cũng không thèm nhìn qua một chút. Việc kì quái như thế làm cho mọi người xung quanh đều mở to mắt hiếu kì nhìn sang.
Trong lúc đó, một lão nhân đầu tóc hoa râm đi lên lầu, tay trái cầm một ly rượu, tay còn lại đang ôm một nữ tử mĩ lệ, một hai bước nhóang một cái đã đến chỗ ba người Nhạc Phàm.
"Ha ha… các ngươi thật thú vị, đến thanh lâu không thèm hưởng thụ chăn ấm nệm êm cùng mỹ nữ mà lại chỉ ngồi ăn uống! Ha ha… các ngươi không phải đầu óc có vấn đề đấy chứ? Ha ha…" lão ta quay về phía ba người cười to.
Ba người Nhạc Phàm ngẩng đầu nhìn về phía người đang nói chuyện.
Người này khoảng bảy tám mươi tuổi, toàn thân y phục màu trắng, vẻ mặt gầy gò, hai mắt có thần, bước đi nhẹ nhàng, không thể nghi ngờ chính là cao thủ võ lâm. Nhưng ba người Nhạc Phàm cũng không thèm để ý. Nhìn sơ qua một tí sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào ăn.
Lão đầu thấy người khác không chú ý đến mình cũng thấy xấu hổ, nhẹ nhàng cười qua loa.
Đang muốn rời đi, lão đầu đột nhiên dừng lại, hai mắt sáng ngời, ánh mắt nhìn về phía Long Tuấn, vội vàng buông mĩ nhân trong tay ra, hướng phía trước đi đến.
"Cơ thế thật tốt, tư chất cũng thật tốt! Không sai, quả thật không sai, hắc hắc…" lão đầu nhìn bên trái, sờ bên phải trên người Long Tuấn, trong miệng còn lẩm bẩm không biết đang nói gì.
Long Tuấn đang thưởng thức mĩ vị, đột nhiên lão đầu đi đến, nhìn đông một chút, sờ tây một chút, trong miệng còn…
Long Tuấn không nhịn được nữa, dùng sức đẩy tay lão đầu ra, mắng to: "Gì đó! Con mẹ nó, ai vậy? Nhìn cái gì mà nhìn chứ?!"
Lão đầu tự biết thất thố, vội vàng đứng thẳng, đỉnh đỉnh ngẩng cao đầu, thể hiện tư thế mà tự mình cho là tiêu sái: "Lão phu là Tiêu diêu lãng tử Diệp Vãn Phong, ba mươi năm trước lừng danh thiên hạ… đương nhiên, bây giờ vẫn là văn võ song toàn, thiên hạ hiếm có, phong lưu thanh thoát, anh tuấn tiêu sái chính là Diệp Vãn Phong ta…" nói xong giơ cao chén rượu trong tay, toát ra hào khí mạnh mẽ.
Long Tuấn cảm thấy ớn lạnh, không nhịn được đả kích nói: " Hừ, cái gì phong lưu chứ? Rõ ràng là một lão nhân hạ lưu háo sắc"
"Phụt… khục khục khục…" Diệp Vãn Phong yết hầu cứng lại, rượi đã uống vào lại phun ra, miệng không ngừng ho khan.
"Phì phì…"
"Hì hì…"
"Ha ha…" người xung quanh thấy thế đều không ngừng cười to.
Diệp Vãn Phong xua tay, tức giận nói: "Ngươi tự nhiên lại dám nói lão phu như thế sao? Nếu không phải ta xem ngươi có thể trở thành đồ đệ của ta, ta đã cho ngươi một bài học rồi".
"Cái gì?" Long Tuấn giật mình, lớn tiếng nói: "Ai muốn trở thành đồ đệ của ngươi? Sắc lão đầu , ngươi không phải là bị bệnh đó chứ!"
"Hắc hắc…" Diệp Vãn Phong cười quái dị"Lão phu thấy ngươi cốt cách tinh kì, thiên đình nhô cao, phương viên rộng lớn, trên đầu có thịt, hai mắt thu vào, eo lưng có lực…"
Càng nói càng làm cho Long Tuấn cảm thấy xấu hổ, không nghĩ đến chính mình cũng sẽ có ngày gặp chuyện thế này, đúng là báo ứng khó chịu.
"…quan trọng nhất chính là… ngươi nhìn rất giống ta khi còn trẻ, đúng là đồ đệ tốt để chọn. Mặc dù khí chất hơi kém một chút, võ công còn thấp, phản ứng còn chậm, miệng lưỡi hơi kém… bất quá cũng không có sao, tin tưởng rằng qua sự huấn luyện của ta ngươi có thể trở thành nhất đại phong lưu lãng tử. Đến lúc đó mĩ nữ trong thiên hạ đều do ngươi chọn, ngươi thấy thế nào? Ha ha ha…" Diệp Vãn Phong nói thao thao bất tuyệt cả nửa ngày cũng không thèm quan tâm đến cảm thụ của người khác.
Đinh Nghị trợn mắt há hốc mồm nhìn lão đầu trước mặt, trong lòng thầm than lợi hại, không ngờ lại có người có thể làm cho Long Tuấn ngừng cả ăn.
Duy chỉ còn lại Nhạc Phàm vẫn tiếp tục cố gắng xử lí thức ăn trên bàn, phảng phất như mọi chuyện đều không có quan hệ.
"Mẹ nó! Ngươi câm miệng lại đi, thật đúng là làm loạn mà! Lão tử tuyệt đối sẽ không nhận một sắc lão đầu như lão làm sư phụ" Long Tuấn quay về phía lão nhân la to một tiếng.
Diệp Vãn Phong trong lòng hiểu được chính mình là tôn sư cao thủ hiếm có trên thiên hạ, nhận Long Tuấn làm đồ đệ tuyệt đối là một ân đức to lớn. Nhưng không ngờ rằng lại bị cự tuyệt, hơn nữa thái độ của đối phương còn kiên quyết như thế, thế này… thế này không khỏi thái quá…
Sau một hồi ngạc nhiên, Diệp Vãn Phong nghiêm mặt đi đến, nhẹ giọng nói: "Ngươi có thể vẫn chưa biết lợi hại của lão phu, lão phu chính là cao thủ tiên thiên đại thừa kỳ. Ngoại trừ thập đại cao thủ, trên giang hồ có thể đánh thắng ta tuyệt đối không có quá năm người, khinh công lại càng là số một số hai. Như thế nào? Vi sư lợi hại quá phải không! hắc hắc..."
Long Tuấn rùng mình, thầm nghĩ: "Đúng là nhìn người không nên nhìn mặt, không ngờ một sắc lão đầu cũng có thể lợi hại như vậy… bất quá, ai biết hắn nói là thật hay giả chứ!", trong lòng nghĩ vậy liền nói ngay: "Ta đã nói, ta sẽ không bái ngươi làm sư phụ".
"Tại sao?" Diệp Vãn Phong kinh ngạc hỏi.
Long Tuấn xoa xoa miệng, cười nói: "Ta đã có sư phụ rồi", nói xong chỉ tay về phía Nhạc Phàm đang cắm đầu ăn.
(*) Long tu phượng trảo, thiết bản giáp ngư, túy hương kê: tên các món ăn: râu rồng chân phượng, rùa con hầm nhừ, gà hấp rượu.
(**) Tây hồ quế hoa cao, thiên tân nhu mễ bính: bánh quế Tây hồ, bánh nếp Thiên Tân.
Nhìn bốn phía, căn lầu rộng rãi. Từ trên xuống dưới đều nồng đượm xuân sắc, chỗ nào cũng thấy nam nữ ôm ấp, chọc ghẹo cười đùa, uống rượu ngâm thơ, đánh đàn ca hát làm người khác cảm thấy phóng khoáng, không còn bầu không khí nghiêm túc, khẩn trương như trên trên đường cái nữa.
Long Tuấn nhìn Nhạc Phàm đi bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Sư phụ, người… chẳng lẽ người không biết cái gì gọi là thanh lâu sao?"
"Lúc trẻ đã từng nghe người ta nói qua", Nhạc Phàm nói thẳng.
"A!", Long Tuấn cùng Đinh Nghị giương mắt, há hốc mồm nhìn về phía Nhạc Phàm, trong lòng vô số ý niệm xoay chuyển.
Nhạc Phàm thấy hai người như vậy nhưng vẫn thản nhiên nói: "Nếu luôn để ý đến ánh mắt của người khác, các ngươi chắc chắn sẽ chết đói".
Long Tuấn cùng Đinh Nghị ngẩn ra, xấu hổ nói: "Chúng ta biết rồi, sư phụ".
Nhạc Phàm gật đầu, tiếp theo nói: "Nam nhi phải không ngừng tự cường, nếu đã xác định được mục tiêu thì phải dũng cảm theo đuổi".
"Vâng!"
"Đúng rồi!" Nhạc Phàm đột nhiên nói: "Tiền ăn hôm nay chúng ta cùng trả, ta thanh toán trước cho các ngươi, sau này phải trả lại cho ta".
"Cái gì!" Đinh Nghị cả kinh kêu lên: "Chúng ta lấy đâu ra tiền? Sư phụ!"
Long Tuấn cũng ngốc nghếch nhìn về phía Nhạc Phàm, cảm thấy mê muội.
Hai người lang thang tứ xứ đương nhiên cũng biết giá cả tại thanh lâu, nơi đây thật sự không phải là nơi hai kẻ nghèo như họ có thể đi vào.
Nhạc Phàm thấy hai người như vậy, lạnh lùng nói: "Các ngươi tưởng ăn uống không phải trả tiền hay sao?"
"Không không, đương nhiên là không!" Long Tuấn thấy sư phụ tức giận, vội vàng cười nói: "Sau này chúng ta nhất định cố gắng kiếm tiền, đợi khi có đủ tiền sẽ gởi lại cho sư phụ, quyết không thiếu".
"Đúng vậy!", Đinh Nghị cũng vỗ ngực tán thành, trong lòng không ngừng hối hận, tự hỏi vì sao mình lại đi vào nơi này.
Nhạc Phàm lúc này mới hài lòng nói: "Được rồi, y phục coi như ta tặng các ngươi. Từ nay về sau các ngươi muốn ăn uống thì phải dựa vào đôi tay của chính mình, người khác cũng không thể giúp các ngươi suốt đời được".
"Vâng…" Long Tuấn cùng Đinh Nghị hữu khí vô lực đáp ứng, trong lòng cũng cảm thấy bất lực.
"Thức ăn tới rồi…" một âm thanh quyến rũ truyền đến.
Sau một hồi chuyện trò, ba nữ tử trang phuc sặc sỡ đem thức ăn lên, dáng vẻ uyển chuyển bước đến.
Thiên Hương lâu quả nhiên danh bất hư truyền, ba nữ tử đem thức ăn lên đều là quốc sắc thiên hương, xinh đẹp vô cùng, làm mắt mọi người cũng phải sáng lên.
Long Tuấn cùng Đinh Nghị đều cảm thấy không còn được tự nhiên nữa, muốn mở to hai mắt để nhìn nhưng lại do dự không dám, chỉ có thể cúi đầu xuống.
"Đây là long tu phượng trảo, thiết bản giáp ngư, túy hương kê… (*)" một nữ tử quyến rũ sau khi đưa thức ăn lên liền đến gần chỗ Nhạc Phàm mà ngồi xuống.
"Tây hồ quế hoa cao, thiên tân nhu mễ bính…" lại một nữ tử thanh tú đến đặt thức ăn lên bàn, sau đó đến ngồi bên cạnh Đinh Nghị làm hắn mất tự nhiên.
Cuối cùng một nữ tử trang điểm đẹp mắt mang lên một món súp, yêu kiều nói: "Đây là món đặt biệt của chúng ta "Thiên Hương nhất phẩm"… ngoài ra còn đặc biệt kính tặng thượng phẩm mĩ tửu "Anh hùng lệ" " sau khi đặt bình rượu xuống, nữ tử đến bên cạnh Long Tuấn mà ngồi xuống…
"Tốt lắm, các ngươi lui xuống đi, chúng ta còn phải ăn uống!", Nhạc Phàm ngữ khí tuy nhẹ nhưng không cho phép có sự lựa chọn nào khác.
"Cái gì!" Ba nữ tử sửng sốt, không biết có phải là do mình nghe nhầm hay không. Lại còn có ba người không cần người bồi tiếp, không phải là cố ý chạy đến nơi này để ăn uống?
"Nhường chỗ nào…" Đinh Nghị dời sang bên cạnh, đẩy nữ tử ra khỏi bàn.
Ba nữ tử đứng một bên như khúc gỗ, nhìn ba người ăn như sói nuốt hổ vồ, ngay cả việc nói chuyện bình thường cũng đã quên mất.
Ba người Nhạc Phàm đã đem toàn bộ tinh thần đặt vào việc ăn uống, đối với mĩ nữ bên cạnh cũng không thèm nhìn qua một chút. Việc kì quái như thế làm cho mọi người xung quanh đều mở to mắt hiếu kì nhìn sang.
Trong lúc đó, một lão nhân đầu tóc hoa râm đi lên lầu, tay trái cầm một ly rượu, tay còn lại đang ôm một nữ tử mĩ lệ, một hai bước nhóang một cái đã đến chỗ ba người Nhạc Phàm.
"Ha ha… các ngươi thật thú vị, đến thanh lâu không thèm hưởng thụ chăn ấm nệm êm cùng mỹ nữ mà lại chỉ ngồi ăn uống! Ha ha… các ngươi không phải đầu óc có vấn đề đấy chứ? Ha ha…" lão ta quay về phía ba người cười to.
Ba người Nhạc Phàm ngẩng đầu nhìn về phía người đang nói chuyện.
Người này khoảng bảy tám mươi tuổi, toàn thân y phục màu trắng, vẻ mặt gầy gò, hai mắt có thần, bước đi nhẹ nhàng, không thể nghi ngờ chính là cao thủ võ lâm. Nhưng ba người Nhạc Phàm cũng không thèm để ý. Nhìn sơ qua một tí sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào ăn.
Lão đầu thấy người khác không chú ý đến mình cũng thấy xấu hổ, nhẹ nhàng cười qua loa.
Đang muốn rời đi, lão đầu đột nhiên dừng lại, hai mắt sáng ngời, ánh mắt nhìn về phía Long Tuấn, vội vàng buông mĩ nhân trong tay ra, hướng phía trước đi đến.
"Cơ thế thật tốt, tư chất cũng thật tốt! Không sai, quả thật không sai, hắc hắc…" lão đầu nhìn bên trái, sờ bên phải trên người Long Tuấn, trong miệng còn lẩm bẩm không biết đang nói gì.
Long Tuấn đang thưởng thức mĩ vị, đột nhiên lão đầu đi đến, nhìn đông một chút, sờ tây một chút, trong miệng còn…
Long Tuấn không nhịn được nữa, dùng sức đẩy tay lão đầu ra, mắng to: "Gì đó! Con mẹ nó, ai vậy? Nhìn cái gì mà nhìn chứ?!"
Lão đầu tự biết thất thố, vội vàng đứng thẳng, đỉnh đỉnh ngẩng cao đầu, thể hiện tư thế mà tự mình cho là tiêu sái: "Lão phu là Tiêu diêu lãng tử Diệp Vãn Phong, ba mươi năm trước lừng danh thiên hạ… đương nhiên, bây giờ vẫn là văn võ song toàn, thiên hạ hiếm có, phong lưu thanh thoát, anh tuấn tiêu sái chính là Diệp Vãn Phong ta…" nói xong giơ cao chén rượu trong tay, toát ra hào khí mạnh mẽ.
Long Tuấn cảm thấy ớn lạnh, không nhịn được đả kích nói: " Hừ, cái gì phong lưu chứ? Rõ ràng là một lão nhân hạ lưu háo sắc"
"Phụt… khục khục khục…" Diệp Vãn Phong yết hầu cứng lại, rượi đã uống vào lại phun ra, miệng không ngừng ho khan.
"Phì phì…"
"Hì hì…"
"Ha ha…" người xung quanh thấy thế đều không ngừng cười to.
Diệp Vãn Phong xua tay, tức giận nói: "Ngươi tự nhiên lại dám nói lão phu như thế sao? Nếu không phải ta xem ngươi có thể trở thành đồ đệ của ta, ta đã cho ngươi một bài học rồi".
"Cái gì?" Long Tuấn giật mình, lớn tiếng nói: "Ai muốn trở thành đồ đệ của ngươi? Sắc lão đầu , ngươi không phải là bị bệnh đó chứ!"
"Hắc hắc…" Diệp Vãn Phong cười quái dị"Lão phu thấy ngươi cốt cách tinh kì, thiên đình nhô cao, phương viên rộng lớn, trên đầu có thịt, hai mắt thu vào, eo lưng có lực…"
Càng nói càng làm cho Long Tuấn cảm thấy xấu hổ, không nghĩ đến chính mình cũng sẽ có ngày gặp chuyện thế này, đúng là báo ứng khó chịu.
"…quan trọng nhất chính là… ngươi nhìn rất giống ta khi còn trẻ, đúng là đồ đệ tốt để chọn. Mặc dù khí chất hơi kém một chút, võ công còn thấp, phản ứng còn chậm, miệng lưỡi hơi kém… bất quá cũng không có sao, tin tưởng rằng qua sự huấn luyện của ta ngươi có thể trở thành nhất đại phong lưu lãng tử. Đến lúc đó mĩ nữ trong thiên hạ đều do ngươi chọn, ngươi thấy thế nào? Ha ha ha…" Diệp Vãn Phong nói thao thao bất tuyệt cả nửa ngày cũng không thèm quan tâm đến cảm thụ của người khác.
Đinh Nghị trợn mắt há hốc mồm nhìn lão đầu trước mặt, trong lòng thầm than lợi hại, không ngờ lại có người có thể làm cho Long Tuấn ngừng cả ăn.
Duy chỉ còn lại Nhạc Phàm vẫn tiếp tục cố gắng xử lí thức ăn trên bàn, phảng phất như mọi chuyện đều không có quan hệ.
"Mẹ nó! Ngươi câm miệng lại đi, thật đúng là làm loạn mà! Lão tử tuyệt đối sẽ không nhận một sắc lão đầu như lão làm sư phụ" Long Tuấn quay về phía lão nhân la to một tiếng.
Diệp Vãn Phong trong lòng hiểu được chính mình là tôn sư cao thủ hiếm có trên thiên hạ, nhận Long Tuấn làm đồ đệ tuyệt đối là một ân đức to lớn. Nhưng không ngờ rằng lại bị cự tuyệt, hơn nữa thái độ của đối phương còn kiên quyết như thế, thế này… thế này không khỏi thái quá…
Sau một hồi ngạc nhiên, Diệp Vãn Phong nghiêm mặt đi đến, nhẹ giọng nói: "Ngươi có thể vẫn chưa biết lợi hại của lão phu, lão phu chính là cao thủ tiên thiên đại thừa kỳ. Ngoại trừ thập đại cao thủ, trên giang hồ có thể đánh thắng ta tuyệt đối không có quá năm người, khinh công lại càng là số một số hai. Như thế nào? Vi sư lợi hại quá phải không! hắc hắc..."
Long Tuấn rùng mình, thầm nghĩ: "Đúng là nhìn người không nên nhìn mặt, không ngờ một sắc lão đầu cũng có thể lợi hại như vậy… bất quá, ai biết hắn nói là thật hay giả chứ!", trong lòng nghĩ vậy liền nói ngay: "Ta đã nói, ta sẽ không bái ngươi làm sư phụ".
"Tại sao?" Diệp Vãn Phong kinh ngạc hỏi.
Long Tuấn xoa xoa miệng, cười nói: "Ta đã có sư phụ rồi", nói xong chỉ tay về phía Nhạc Phàm đang cắm đầu ăn.
(*) Long tu phượng trảo, thiết bản giáp ngư, túy hương kê: tên các món ăn: râu rồng chân phượng, rùa con hầm nhừ, gà hấp rượu.
(**) Tây hồ quế hoa cao, thiên tân nhu mễ bính: bánh quế Tây hồ, bánh nếp Thiên Tân.
Tác giả :
Tử Mộc Vạn Quân