Thượng Thần
Chương 2-2
Mọi người nói ta rất phúc khí, từ bé đã ngậm thìa vàng sinh ra, cha ta là Triệu Thừa Tướng, quyền khuynh triều dã, đến cả Hoàng Đế cữu cữu cũng phải nhường cha ta ba phần. Mẫu thân là em ruột của Hoàng đế, Kiến Khang Trưởng công chúa, ta là con của mẫu thân, là đích trưởng nữ phủ Thừa Tướng, cha ta không có thị thiếp, chỉ có một mình mẫu thân, lại rất yêu thương bà nên từ nhỏ ta đã được phụ mẫu thương yêu chiều chuộng.
Nhưng ông trời lại khá trêu người, tuy được sinh ra trong nhung lụa, được phụ mẫu yêu thương, nhưng bù lại đôi chân lại có tật, không đi đứng bình thường như bao nhiêu đứa trẻ khác. Từ nhỏ, ta đã biết được sự khác biệt giữa ta và bọn họ nên cũng không miễn cưỡng phải chơi cùng. Chúng luôn trêu chọc đôi chân này của ta, đến năm lên chín thì không thể đi lại được nữa, đành phải ngồi xe lăn, tuy có hơi bất tiện nhưng dù sao cũng đỡ hơn phải nằm trên giường suốt ngày.
Ta biết cha nương rất buồn phiền về đôi chân này, cũng đã tìm nhiều thầy thuốc đến chữa trị, thậm chí là ngự y trong cung cũng được cha ta thỉnh hoàng thượng cho mời đến phủ hết người này đến người khác nhưng vẫn không thấy có tiến triển gì. Đến khi ngồi trên chiếc xe lăn này thì phụ mẫu cũng không còn hi vọng là chân ta sẽ được chữa khỏi nữa.
Nếu hỏi ta có buồn không, thì thật ra ta cũng không buồn lắm, vì từ nhỏ đã như vậy rồi, đến bây giờ chỉ là sớm muộn mà thôi. Mọi người nói tiếc cho ta có một gương mặt khuynh quốc, gia thế tốt nhất kinh thành, nhưng đổi lại lại là một đôi chân tật nguyền như vậy, có người thật lòng thương tiếc, cũng có người vờ mèo khóc chuột để lấy lòng phụ mẫu và Huynh trưởng, nhưng tất cả những người đó ta đều không quan tâm. Ta đâu có gì để phải buồn, có phụ mẫu yêu thương, có một ca ca tốt chiếu cố, ta còn mong cầu gì nữa đây. Cho đến một ngày kia Ngài ấy xuất hiện, lần đầu tiên trong đời ta mới biết được cảm giác mong cầu một điều gì đó.
Ừm, bắt đầu từ khi nào nhỉ? À phải, khi ta gặp Ngài ấy lần đầu vào đêm tết nguyên tiêu, lúc ấy ta vừa tròn 10 tuổi, Ngài đứng trên cầu, ta ngồi trên một phiến đá lớn bằng phẳng gần bờ sông, Tiểu Nguyệt bên cạnh giúp ta thả đèn hoa sen. Khi ấy, ta đã nghĩ, thế gian sao lại có người đẹp đến vậy. Ngài mỉm cười nhìn về phía ta, ta cũng gật đầu hướng Ngài đáp lễ.
Tiểu Nguyệt trở lại, nàng nói cho ta biết thì ra Ngài ấy chính là vị vương gia khác họ duy nhất của vương triều Đại Hạ này, Mặc Vương Gia – Mặc Thanh. Ta cũng thường nghe phụ thân nhắc đến, là vị tướng lĩnh uy vọng nhất của vương triều, văn võ song toàn, cha ta rất thưởng thức tài hoa của Ngài ấy, huynh trưởng lại là người theo nghiệp binh đao, huynh ấy mỗi khi nói chuyện đều không ngớt lời khen ngợi, từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng từ họ, ta cũng càng tò mò hơn về vị vương gia này. Không ngờ ngày ấy gặp mặt cũng quyết định số phận của hai chúng ta.
Một ngày kia, cha gọi ta vào thư phòng, còn có nương cùng đai ca ở đó, cha báo cho ta rằng Mặc Vương gia đã đồng ý thỉnh cầu nhận ta làm đệ tử. Ta lại có thể gặp Ngài ấy lần nữa. Dân phong Đại Hạ vương triều khá phóng khoáng, nữ tử cũng có thể được đi học, nhưng các môn học thì khác hơn so với nam tử. Khi đó ta đã nghĩ trên thế gian này chắc sẽ không còn việc gì làm ta vui mừng đến nhữ vậy nữa.
Ngày ta bái sư được quyết định vào 15 tháng hai, từ sáng, nương đã gọi ta dậy thật sớm để chuẩn bị. Nương chọn cho ta chiếc áo màu hồng phấn, tự tay búi hai búi tóc rồi tỉ mỉ đính thêm bông hoa bằng bạc. Nương nói ta là tiểu cô nương xinh đẹp nhất mà nương từng gặp. Đẩy ta ra xe ngựa, đại ca đã đứng chờ từ sớm, huynh ấy muốn tiễn ta đến vương phủ để bái sư. Nương ôm ta vào lòng, nỉ non:
“Tiểu Yên a Tiểu Yên, khi nào rảnh rỗi nhớ về thăm cha nương, chúng ta rất nhớ con. Có cần gì, con cho Tiểu Nguyệt về báo tin, chúng ta sẽ gửi sang.”
“Nương yên tâm, con tự biết chăm sóc cho mình mà.”
Cha ta thì lại càng không được, từ trong phòng chạy ra trực tiếp giật ta từ trong tay nương rồi ôm vào lòng
“Tiểu Yên à! Thật không nỡ để con đi mà, hay là đổi sang ngày khác được không?” vừa dứt lời thì đã bị nương ta lườm đến nội thương nên đành phải buông tay.
“Cha à, con sẽ thường xuyên về thăm mọi người mà”.
Đai ca bước đến ôm ta lên xe ngựa, sai người hầu khiêng xe lăn để ở phía sau, rồi cũng lên xe ngựa theo ta. Xe ngựa lọc cọc đi qua những con đường sầm uất của kinh thành, Vương phủ tọa lạc ở khu đất gần hoàng cung, ba mặt giáp ba con đường lớn, thế mới biết địa vị của Ngài tại vương triều có trọng lượng như thế nào.
Ta hỏi đại ca sao Ngài lại đồng ý nhận ta làm đồ đệ, Ngài có biết là đôi chân này của ta không đi lại được hay không? Đại ca nhìn ta lắc đầu “Tiểu Yên à, muội đừng lo lắng, cha đã nói rõ khi thỉnh cầu Ngài nhận muội.” sau đó huynh ấy vuốt tóc ta rồi lại thở dài. Ta biết đai ca lo lắng đôi chân này sẽ làm ta cảm thấy mặc cảm, tự ti, cũng sợ ta không cách nào tìm được một gia đình tử tế để gả sang, thậm chí huynh ấy còn nghĩ sẽ nuôi ta cả đời, nhưng huynh ấy đâu biết rằng, ta từ lâu cũng đã không mong đợi chuyện thành thân này rồi.
Đến cổng lớn, người hầu của Vương Phủ chờ chúng ta ở đó từ sớm, vừa thấy xe ngựa đã tiến đến thỉnh an. Đại ca ôm ta xuống đặt lên chiếc xe lăn được phu xe chuẩn bị, rồi nhẹ nhàng đẩy ta theo sau người hầu vào vương phủ. Trên đường đi hai bên là một màu xanh mát của cây xanh. Vị sư phụ này của ta xem ra là người yêu thích thảo dược, quanh vườn được trồng các loại thảo dược, khắp lối đi thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt dễ ngửi. Có nhiều loài cây ta còn chưa nhìn thấy bao giờ.
Nhưng ông trời lại khá trêu người, tuy được sinh ra trong nhung lụa, được phụ mẫu yêu thương, nhưng bù lại đôi chân lại có tật, không đi đứng bình thường như bao nhiêu đứa trẻ khác. Từ nhỏ, ta đã biết được sự khác biệt giữa ta và bọn họ nên cũng không miễn cưỡng phải chơi cùng. Chúng luôn trêu chọc đôi chân này của ta, đến năm lên chín thì không thể đi lại được nữa, đành phải ngồi xe lăn, tuy có hơi bất tiện nhưng dù sao cũng đỡ hơn phải nằm trên giường suốt ngày.
Ta biết cha nương rất buồn phiền về đôi chân này, cũng đã tìm nhiều thầy thuốc đến chữa trị, thậm chí là ngự y trong cung cũng được cha ta thỉnh hoàng thượng cho mời đến phủ hết người này đến người khác nhưng vẫn không thấy có tiến triển gì. Đến khi ngồi trên chiếc xe lăn này thì phụ mẫu cũng không còn hi vọng là chân ta sẽ được chữa khỏi nữa.
Nếu hỏi ta có buồn không, thì thật ra ta cũng không buồn lắm, vì từ nhỏ đã như vậy rồi, đến bây giờ chỉ là sớm muộn mà thôi. Mọi người nói tiếc cho ta có một gương mặt khuynh quốc, gia thế tốt nhất kinh thành, nhưng đổi lại lại là một đôi chân tật nguyền như vậy, có người thật lòng thương tiếc, cũng có người vờ mèo khóc chuột để lấy lòng phụ mẫu và Huynh trưởng, nhưng tất cả những người đó ta đều không quan tâm. Ta đâu có gì để phải buồn, có phụ mẫu yêu thương, có một ca ca tốt chiếu cố, ta còn mong cầu gì nữa đây. Cho đến một ngày kia Ngài ấy xuất hiện, lần đầu tiên trong đời ta mới biết được cảm giác mong cầu một điều gì đó.
Ừm, bắt đầu từ khi nào nhỉ? À phải, khi ta gặp Ngài ấy lần đầu vào đêm tết nguyên tiêu, lúc ấy ta vừa tròn 10 tuổi, Ngài đứng trên cầu, ta ngồi trên một phiến đá lớn bằng phẳng gần bờ sông, Tiểu Nguyệt bên cạnh giúp ta thả đèn hoa sen. Khi ấy, ta đã nghĩ, thế gian sao lại có người đẹp đến vậy. Ngài mỉm cười nhìn về phía ta, ta cũng gật đầu hướng Ngài đáp lễ.
Tiểu Nguyệt trở lại, nàng nói cho ta biết thì ra Ngài ấy chính là vị vương gia khác họ duy nhất của vương triều Đại Hạ này, Mặc Vương Gia – Mặc Thanh. Ta cũng thường nghe phụ thân nhắc đến, là vị tướng lĩnh uy vọng nhất của vương triều, văn võ song toàn, cha ta rất thưởng thức tài hoa của Ngài ấy, huynh trưởng lại là người theo nghiệp binh đao, huynh ấy mỗi khi nói chuyện đều không ngớt lời khen ngợi, từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng từ họ, ta cũng càng tò mò hơn về vị vương gia này. Không ngờ ngày ấy gặp mặt cũng quyết định số phận của hai chúng ta.
Một ngày kia, cha gọi ta vào thư phòng, còn có nương cùng đai ca ở đó, cha báo cho ta rằng Mặc Vương gia đã đồng ý thỉnh cầu nhận ta làm đệ tử. Ta lại có thể gặp Ngài ấy lần nữa. Dân phong Đại Hạ vương triều khá phóng khoáng, nữ tử cũng có thể được đi học, nhưng các môn học thì khác hơn so với nam tử. Khi đó ta đã nghĩ trên thế gian này chắc sẽ không còn việc gì làm ta vui mừng đến nhữ vậy nữa.
Ngày ta bái sư được quyết định vào 15 tháng hai, từ sáng, nương đã gọi ta dậy thật sớm để chuẩn bị. Nương chọn cho ta chiếc áo màu hồng phấn, tự tay búi hai búi tóc rồi tỉ mỉ đính thêm bông hoa bằng bạc. Nương nói ta là tiểu cô nương xinh đẹp nhất mà nương từng gặp. Đẩy ta ra xe ngựa, đại ca đã đứng chờ từ sớm, huynh ấy muốn tiễn ta đến vương phủ để bái sư. Nương ôm ta vào lòng, nỉ non:
“Tiểu Yên a Tiểu Yên, khi nào rảnh rỗi nhớ về thăm cha nương, chúng ta rất nhớ con. Có cần gì, con cho Tiểu Nguyệt về báo tin, chúng ta sẽ gửi sang.”
“Nương yên tâm, con tự biết chăm sóc cho mình mà.”
Cha ta thì lại càng không được, từ trong phòng chạy ra trực tiếp giật ta từ trong tay nương rồi ôm vào lòng
“Tiểu Yên à! Thật không nỡ để con đi mà, hay là đổi sang ngày khác được không?” vừa dứt lời thì đã bị nương ta lườm đến nội thương nên đành phải buông tay.
“Cha à, con sẽ thường xuyên về thăm mọi người mà”.
Đai ca bước đến ôm ta lên xe ngựa, sai người hầu khiêng xe lăn để ở phía sau, rồi cũng lên xe ngựa theo ta. Xe ngựa lọc cọc đi qua những con đường sầm uất của kinh thành, Vương phủ tọa lạc ở khu đất gần hoàng cung, ba mặt giáp ba con đường lớn, thế mới biết địa vị của Ngài tại vương triều có trọng lượng như thế nào.
Ta hỏi đại ca sao Ngài lại đồng ý nhận ta làm đồ đệ, Ngài có biết là đôi chân này của ta không đi lại được hay không? Đại ca nhìn ta lắc đầu “Tiểu Yên à, muội đừng lo lắng, cha đã nói rõ khi thỉnh cầu Ngài nhận muội.” sau đó huynh ấy vuốt tóc ta rồi lại thở dài. Ta biết đai ca lo lắng đôi chân này sẽ làm ta cảm thấy mặc cảm, tự ti, cũng sợ ta không cách nào tìm được một gia đình tử tế để gả sang, thậm chí huynh ấy còn nghĩ sẽ nuôi ta cả đời, nhưng huynh ấy đâu biết rằng, ta từ lâu cũng đã không mong đợi chuyện thành thân này rồi.
Đến cổng lớn, người hầu của Vương Phủ chờ chúng ta ở đó từ sớm, vừa thấy xe ngựa đã tiến đến thỉnh an. Đại ca ôm ta xuống đặt lên chiếc xe lăn được phu xe chuẩn bị, rồi nhẹ nhàng đẩy ta theo sau người hầu vào vương phủ. Trên đường đi hai bên là một màu xanh mát của cây xanh. Vị sư phụ này của ta xem ra là người yêu thích thảo dược, quanh vườn được trồng các loại thảo dược, khắp lối đi thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt dễ ngửi. Có nhiều loài cây ta còn chưa nhìn thấy bao giờ.
Tác giả :
Mạc Dao