Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về
Chương 80: Không ngoan sẽ đánh mông (1)
Lần này, Lục Bằng hứa không hề sợ hãi, y đã âm thầm theo dõi Duyệt Nhi suốt mấy ngày nay, theo như y biết, Sở Từ Ma quân đã trầm tu, một bộ phận thuộc hạ của y đang ở trong kết giới hộ trận cho y, phần còn lại thì đi đối phó với Cốc Quân Tinh. Hiện giờ, ai còn để tâm mà lo nghĩ cho tiểu cô nương này chứ.
Huyễn Oanh lưu ly trượng lúc này hoàn toàn dựa vào ý niệm của Duyệt Nhi mới bay vòng quanh với tốc độ nhanh, nhanh đến chóng mặt, trong chốc lát tựa như đã hình thành một vòng hào quang màu tím lấp lánh. Lục Bằng Hứa không đến gần được, đòn công kích nào cũng bị đánh bật trở lại, y cũng không chút gấp gáp, thần binh đúng là thần binh, dù gì y cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc phải liều mạng.
Tại thành trì nhỏ xa xôi này của Ma vực, người duy nhất có khả năng khiến y có chút e ngại chính là nhị vị tiểu thư đang đứng giữa không trung kia, rất may bọn họ hiện giờ chỉ khoanh tay đứng nhìn, nếu như hai người có tu vi thiên ma này liên hợp đối phó với y, y sẽ khá vất vả, chỉ sợ lại bị con hổ nhỏ nhanh trí này chạy mất.
Kết quả không ngoài Lục Bằng Hứa dự liệu, Duyệt Nhi sau một thời gian dài dùng ý niệm càng ngày càng mệt, tinh lực cũng càng lúc càng tiêu tán, dù thế nào cũng không thể tập trung được nữa, Huyễn Oanh lưu ly trượng cũng chuyển động càng lúc càng chậm, cuối cùng chỉ từ từ vòng quanh Duyệt Nhi, vòng hào quang màu tím sáng lấp lánh theo đó cũng không thấy nữa. Lục Bằng Hứa cười lạnh một tiếng, phi thần xông lên trước hướng về phía Duyệt Nhi, yêu lực trong bàn tay trái sớm đã ngưng tụ ở mức cực đại, năm ngón tay biến thành trảo, chỉ đợi xông tới trước mặt Duyệt Nhi liền trực tiếp đoạt lấy đan của Yêu vương.
Ninh Tê nhanh tay lẹ mắt, tay vừa kéo thì đầu ngón chân đã khẽ điểm một cái, dùng tốc độ nhanh nhất của cả đời kéo Duyệt Nhi bay sang bên cạnh, Lục Bằng Hứa không ngờ Ninh Tê mới vừa rồi còn bị thương hãy còn chiêu này, lập tức thay đổi phương hướng, dốc toàn lực lao tới, lần này, Ninh Tê dù thế nào cũng không thể ngăn cản được nữa rồi.
Bích Ảnh và Điềm Thủy đứng giữa không trung mà trong lòng giật thót, cứu, hay là không cứu? Nếu như trước đây, các nàng vốn sẽ không phải bận tâm như vậy, một kẻ xa lạ chết ngay trước mặt mình cũng chẳng phải chuyện gì to tát, người Ma tộc vốn dĩ trước giờ ác độc hơn hết thảy. Mà lần này, cảm giác thon thót luôn nổi lên trong đầu nói cho họ biết, tiểu cô nương này không thể chết.
Nhưng Lục Bằng Hứa đã là tu vi Yêu vương, nếu như ở Ma giới thì chính là tu vi Ma quân, hai người các nàng cho dù hợp lực đánh cũng chỉ có thể gia tăng chút trở ngại không lớn không nhỏ cho y mà thôi, cũng chẳng thể cứu được tiểu cô nương này thoát khỏi tay Lục Bằng Hứa. Hai người liếc mắt nhìn nhau, vào thời khắc này đã có quyết định.
Duyệt Nhi hoảng hốt cảm nhận được nguy hiểm, ý niệm vừa dứt, Huyễn Oanh lưu ly trượng đã ngừng chuyển động mà bay về trong tay Duyệt Nhi, khi ấy, Lục Bằng Hứa cũng đã đến ngay phía trước, bàn tay trái năm ngón biến thành trảo, đánh úp tới nơi xương quai xanh của nàng. Duyệt Nhi cảm thấy chỗ xương quai xanh đau nhói, kế đó lại là một tiếng động khẽ, chỉ nghe thấy Lục Bằng Hứa kêu lên một tiếng, bàn tay nơi xương quai xanh liền rụt lại, âm thanh giống như có vật gì đó rơi xuống đất.
Trong lòng Duyệt Nhi kinh ngạc, mới vừa rồi ai đã cứu nàng? Sở Từ không phải đang trầm tu sao? Mà nhị vị tiểu thư đứng giữa không trung vừa rồi, dù là cảm giác cực kỳ linh mẫn của một cô hổ nhỏ như nàng cũng không hề cảm nhận được hai nàng ấy có ý định ra tay tương cứu, Ninh Tê bên cạnh cũng đã bị trọng thương, càng không có lực ngăn cản. Nghĩ như vậy, trong đầu nàng phút chốc tràn ngập kinh hỉ, chỉ cảm thấy bầu trời của mình khắp nơi đều trở nên rực sáng.
Lục Bằng Hứa đang chuẩn bị thu lấy đan của Yêu vương nhưng nháy mắt lại bị một luồng bạch quang phóng tới đánh ngã xuống đất. Linh thức của y quét một vòng, xung quanh vốn dĩ không có ai động thủ, vậy luồng bạch quang vừa rồi từ đâu mà đến? Chỉ có thể rõ ràng một vấn đề, người đó vẫn còn cách đây rất xa. Trong lòng Lục Bằng Hứa hoảng hốt, cho dù là Sở Từ Ma quân đi nữa cũng không thể ở vị trí xa như vậy giáng cho y một đòn nặng nề như thế, hơn nữa y một chút cũng không cảm giác được có nguy hiểm hay không?
Nghĩ thế, toàn thân chỉ cảm thấy một luồng sát ý cực mạnh đang từng bước từng bước tiến lại gần mình, y hoảng hốt ngẩng đầu giương mắt nhìn về phía luồng sát ý ấy.
Nơi chân trời cách đấy không xa, một nam tử dường như đang bay đến với tốc độ cực nhanh, phong thái cực kỳ tao nhã thanh nhàn, y phục tuyết trắng bay phần phật, có thể thấy được y đang gấp rút tiến đến. Bất quá trong nháy mắt, đã gần đến mức có thể thấy được dung mạo khuynh thế đó.
Người đến áo trắng tóc đen, dung nhan như ngọc, mày như tranh vẽ, không phải Lạc Thủy thượng thần thì còn ai vào đây?
Ánh mắt Điềm Thủy ánh lên vẻ si mê, vốn tưởng đã không thể nào gặp lại, không ngờ ở thành trì nhỏ bé lạnh giá này của Ma vực cũng có thể gặp lại, nhất thời vừa kích động vừa vui mừng, khiến nàng hận không thể nghênh đón chàng như trước đây. Bích Ảnh cũng hoàn toàn kinh hãi, khóe môi khẽ căng lên, nhất thời quên mất phải nói gì.
Ninh Tê cũng ngây người, duy chỉ có Lục Bằng Hứa là nam tử, rất nhanh đã từ trong kinh hãi cùng chấn động mà tỉnh táo lại, hiện giờ suy nghĩ xoay chuyển liền biết được vị này là ai. Theo như lời đồn lan truyền ở Ô Điệp Châu, Lạc Thủy thượng thần phong hoa tuyệt đại, tuyệt thế vô song, lại yêu thương thú cưng như mạng, Lục Bằng Hứa dù chấn kinh thế nào cũng nhớ tới luồng bạch quang phóng đến từ ngoài ba dặm vừa rồi, ngoại trừ người của Thần giới thì còn ai làm được chứ?
Liếc thấy Lạc Thủy thượng thần tới gần, sát ý mạnh mẽ như vậy, trong đầu Lục Bằng Hứa não nề thở dài một tiếng, đời này vì bản thân mà trong lòng cầu xin được chết cũng không có tiếc hận gì. Tiếc hận chính là điều y van cầu cũng không được thành toàn.
Không như Lục Bằng Hứa dự liệu, sát ý mạnh mẽ ấy theo khoảng cách mà Lạc Thủy thượng thần bay đến gần Duyệt Nhi cũng dần dần bị đè xuống, thời khắc y cho rằng bị hồn phi phách tán cũng không đến.
Lạc Thủy thượng thần đáp xuống, thế nhưng lại không liếc y lấy một cái, trực tiếp vung tay kéo Duyệt Nhi vào trong ngực, cẩn thận bắt đầu quan sát, khi thấy chỗ xương quai xanh có vết thương còn rướm máu do năm ngón tay lưu lại, sát ý dữ dội lại trong nháy mắt lại bị đè nén đến độ Lục Bằng Hứa nhắm tịt mắt lại.
Y đợi một lúc lâu vẫn không thấy đau đớn chết chóc gì. Đành phải mở mắt, chỉ thấy Lạc Thủy thượng thần nhẹ nhàng cầm lấy Huyễn Oanh lưu ly trượng đã hóa thành cây trâm hình đầu hổ trong lòng bàn tay Duyệt Nhi gài trở lại lên mái tóc đen nhánh của nàng.
Lục Bằng Hứa bị giày vò muốn chết, cảm giác cái chết cứ treo lơ lửng thế này so với cái chết còn đáng sợ hơn, rõ ràng sát ý của Lạc Thủy thượng thần này đã muốn chém y nghìn đao vạn nhát, khiến y bị hôi phi yên diệt, vì sao hiện giờ còn chưa động thủ? Sống chết của bản thân hoàn toàn do kẻ khác nắm giữ này, rõ ràng chỉ muốn được chết ngay tức khắc, nhưng giờ phút này y vẫn còn phải giãy giụa giữa sinh và tử, thật sự là con mẹ nó thống khổ mà.
Lục Bằng Hứa chỉ thấy mình hoàn toàn bị phớt lờ. Lại không chịu được cảm giác giày vò này, ngón trỏ bắt đầu ngưng tụ yêu lực định hướng nơi mi tâm đánh xuống, dù gì cũng sẽ phải chết, so với bị giày vò như vậy, chi bằng tự xử, chết cũng chẳng muốn bị bọn họ gây khó dễ!
Không ngờ ngón tay đánh xuống mi tâm trực tiếp bị một luồng bạch quang chặn lại, Lục Bằng Hứa còn không kịp cảm thấy đau đớn, chỉ nghe thấy giọng nói của Tức Mặc Ly rét lạnh đến cực điểm, không mang chút cảm tình nào: “Ngươi, chưa được phép chết.”
Huyễn Oanh lưu ly trượng lúc này hoàn toàn dựa vào ý niệm của Duyệt Nhi mới bay vòng quanh với tốc độ nhanh, nhanh đến chóng mặt, trong chốc lát tựa như đã hình thành một vòng hào quang màu tím lấp lánh. Lục Bằng Hứa không đến gần được, đòn công kích nào cũng bị đánh bật trở lại, y cũng không chút gấp gáp, thần binh đúng là thần binh, dù gì y cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc phải liều mạng.
Tại thành trì nhỏ xa xôi này của Ma vực, người duy nhất có khả năng khiến y có chút e ngại chính là nhị vị tiểu thư đang đứng giữa không trung kia, rất may bọn họ hiện giờ chỉ khoanh tay đứng nhìn, nếu như hai người có tu vi thiên ma này liên hợp đối phó với y, y sẽ khá vất vả, chỉ sợ lại bị con hổ nhỏ nhanh trí này chạy mất.
Kết quả không ngoài Lục Bằng Hứa dự liệu, Duyệt Nhi sau một thời gian dài dùng ý niệm càng ngày càng mệt, tinh lực cũng càng lúc càng tiêu tán, dù thế nào cũng không thể tập trung được nữa, Huyễn Oanh lưu ly trượng cũng chuyển động càng lúc càng chậm, cuối cùng chỉ từ từ vòng quanh Duyệt Nhi, vòng hào quang màu tím sáng lấp lánh theo đó cũng không thấy nữa. Lục Bằng Hứa cười lạnh một tiếng, phi thần xông lên trước hướng về phía Duyệt Nhi, yêu lực trong bàn tay trái sớm đã ngưng tụ ở mức cực đại, năm ngón tay biến thành trảo, chỉ đợi xông tới trước mặt Duyệt Nhi liền trực tiếp đoạt lấy đan của Yêu vương.
Ninh Tê nhanh tay lẹ mắt, tay vừa kéo thì đầu ngón chân đã khẽ điểm một cái, dùng tốc độ nhanh nhất của cả đời kéo Duyệt Nhi bay sang bên cạnh, Lục Bằng Hứa không ngờ Ninh Tê mới vừa rồi còn bị thương hãy còn chiêu này, lập tức thay đổi phương hướng, dốc toàn lực lao tới, lần này, Ninh Tê dù thế nào cũng không thể ngăn cản được nữa rồi.
Bích Ảnh và Điềm Thủy đứng giữa không trung mà trong lòng giật thót, cứu, hay là không cứu? Nếu như trước đây, các nàng vốn sẽ không phải bận tâm như vậy, một kẻ xa lạ chết ngay trước mặt mình cũng chẳng phải chuyện gì to tát, người Ma tộc vốn dĩ trước giờ ác độc hơn hết thảy. Mà lần này, cảm giác thon thót luôn nổi lên trong đầu nói cho họ biết, tiểu cô nương này không thể chết.
Nhưng Lục Bằng Hứa đã là tu vi Yêu vương, nếu như ở Ma giới thì chính là tu vi Ma quân, hai người các nàng cho dù hợp lực đánh cũng chỉ có thể gia tăng chút trở ngại không lớn không nhỏ cho y mà thôi, cũng chẳng thể cứu được tiểu cô nương này thoát khỏi tay Lục Bằng Hứa. Hai người liếc mắt nhìn nhau, vào thời khắc này đã có quyết định.
Duyệt Nhi hoảng hốt cảm nhận được nguy hiểm, ý niệm vừa dứt, Huyễn Oanh lưu ly trượng đã ngừng chuyển động mà bay về trong tay Duyệt Nhi, khi ấy, Lục Bằng Hứa cũng đã đến ngay phía trước, bàn tay trái năm ngón biến thành trảo, đánh úp tới nơi xương quai xanh của nàng. Duyệt Nhi cảm thấy chỗ xương quai xanh đau nhói, kế đó lại là một tiếng động khẽ, chỉ nghe thấy Lục Bằng Hứa kêu lên một tiếng, bàn tay nơi xương quai xanh liền rụt lại, âm thanh giống như có vật gì đó rơi xuống đất.
Trong lòng Duyệt Nhi kinh ngạc, mới vừa rồi ai đã cứu nàng? Sở Từ không phải đang trầm tu sao? Mà nhị vị tiểu thư đứng giữa không trung vừa rồi, dù là cảm giác cực kỳ linh mẫn của một cô hổ nhỏ như nàng cũng không hề cảm nhận được hai nàng ấy có ý định ra tay tương cứu, Ninh Tê bên cạnh cũng đã bị trọng thương, càng không có lực ngăn cản. Nghĩ như vậy, trong đầu nàng phút chốc tràn ngập kinh hỉ, chỉ cảm thấy bầu trời của mình khắp nơi đều trở nên rực sáng.
Lục Bằng Hứa đang chuẩn bị thu lấy đan của Yêu vương nhưng nháy mắt lại bị một luồng bạch quang phóng tới đánh ngã xuống đất. Linh thức của y quét một vòng, xung quanh vốn dĩ không có ai động thủ, vậy luồng bạch quang vừa rồi từ đâu mà đến? Chỉ có thể rõ ràng một vấn đề, người đó vẫn còn cách đây rất xa. Trong lòng Lục Bằng Hứa hoảng hốt, cho dù là Sở Từ Ma quân đi nữa cũng không thể ở vị trí xa như vậy giáng cho y một đòn nặng nề như thế, hơn nữa y một chút cũng không cảm giác được có nguy hiểm hay không?
Nghĩ thế, toàn thân chỉ cảm thấy một luồng sát ý cực mạnh đang từng bước từng bước tiến lại gần mình, y hoảng hốt ngẩng đầu giương mắt nhìn về phía luồng sát ý ấy.
Nơi chân trời cách đấy không xa, một nam tử dường như đang bay đến với tốc độ cực nhanh, phong thái cực kỳ tao nhã thanh nhàn, y phục tuyết trắng bay phần phật, có thể thấy được y đang gấp rút tiến đến. Bất quá trong nháy mắt, đã gần đến mức có thể thấy được dung mạo khuynh thế đó.
Người đến áo trắng tóc đen, dung nhan như ngọc, mày như tranh vẽ, không phải Lạc Thủy thượng thần thì còn ai vào đây?
Ánh mắt Điềm Thủy ánh lên vẻ si mê, vốn tưởng đã không thể nào gặp lại, không ngờ ở thành trì nhỏ bé lạnh giá này của Ma vực cũng có thể gặp lại, nhất thời vừa kích động vừa vui mừng, khiến nàng hận không thể nghênh đón chàng như trước đây. Bích Ảnh cũng hoàn toàn kinh hãi, khóe môi khẽ căng lên, nhất thời quên mất phải nói gì.
Ninh Tê cũng ngây người, duy chỉ có Lục Bằng Hứa là nam tử, rất nhanh đã từ trong kinh hãi cùng chấn động mà tỉnh táo lại, hiện giờ suy nghĩ xoay chuyển liền biết được vị này là ai. Theo như lời đồn lan truyền ở Ô Điệp Châu, Lạc Thủy thượng thần phong hoa tuyệt đại, tuyệt thế vô song, lại yêu thương thú cưng như mạng, Lục Bằng Hứa dù chấn kinh thế nào cũng nhớ tới luồng bạch quang phóng đến từ ngoài ba dặm vừa rồi, ngoại trừ người của Thần giới thì còn ai làm được chứ?
Liếc thấy Lạc Thủy thượng thần tới gần, sát ý mạnh mẽ như vậy, trong đầu Lục Bằng Hứa não nề thở dài một tiếng, đời này vì bản thân mà trong lòng cầu xin được chết cũng không có tiếc hận gì. Tiếc hận chính là điều y van cầu cũng không được thành toàn.
Không như Lục Bằng Hứa dự liệu, sát ý mạnh mẽ ấy theo khoảng cách mà Lạc Thủy thượng thần bay đến gần Duyệt Nhi cũng dần dần bị đè xuống, thời khắc y cho rằng bị hồn phi phách tán cũng không đến.
Lạc Thủy thượng thần đáp xuống, thế nhưng lại không liếc y lấy một cái, trực tiếp vung tay kéo Duyệt Nhi vào trong ngực, cẩn thận bắt đầu quan sát, khi thấy chỗ xương quai xanh có vết thương còn rướm máu do năm ngón tay lưu lại, sát ý dữ dội lại trong nháy mắt lại bị đè nén đến độ Lục Bằng Hứa nhắm tịt mắt lại.
Y đợi một lúc lâu vẫn không thấy đau đớn chết chóc gì. Đành phải mở mắt, chỉ thấy Lạc Thủy thượng thần nhẹ nhàng cầm lấy Huyễn Oanh lưu ly trượng đã hóa thành cây trâm hình đầu hổ trong lòng bàn tay Duyệt Nhi gài trở lại lên mái tóc đen nhánh của nàng.
Lục Bằng Hứa bị giày vò muốn chết, cảm giác cái chết cứ treo lơ lửng thế này so với cái chết còn đáng sợ hơn, rõ ràng sát ý của Lạc Thủy thượng thần này đã muốn chém y nghìn đao vạn nhát, khiến y bị hôi phi yên diệt, vì sao hiện giờ còn chưa động thủ? Sống chết của bản thân hoàn toàn do kẻ khác nắm giữ này, rõ ràng chỉ muốn được chết ngay tức khắc, nhưng giờ phút này y vẫn còn phải giãy giụa giữa sinh và tử, thật sự là con mẹ nó thống khổ mà.
Lục Bằng Hứa chỉ thấy mình hoàn toàn bị phớt lờ. Lại không chịu được cảm giác giày vò này, ngón trỏ bắt đầu ngưng tụ yêu lực định hướng nơi mi tâm đánh xuống, dù gì cũng sẽ phải chết, so với bị giày vò như vậy, chi bằng tự xử, chết cũng chẳng muốn bị bọn họ gây khó dễ!
Không ngờ ngón tay đánh xuống mi tâm trực tiếp bị một luồng bạch quang chặn lại, Lục Bằng Hứa còn không kịp cảm thấy đau đớn, chỉ nghe thấy giọng nói của Tức Mặc Ly rét lạnh đến cực điểm, không mang chút cảm tình nào: “Ngươi, chưa được phép chết.”
Tác giả :
Nhược Ngã Túy