Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về
Chương 48: Ta cưới nàng làm vợ, được không?
Mấy ngày kế tiếp, Ôn Chi Hàn cũng không xuất hiện ở Thiên Sơn nữa, chỉ phái đám Tiên đồng gửi đến đủ loại đủ dạng đồ ăn ngon cùng những món đồ chơi thú vị của Doanh Châu. Duyệt Nhi quả thực trải qua mấy ngày hết ăn no rồi lại ngủ, ngủ thỏa thuê thì ở trong ngực Tức Mặc Ly thoải mái vui vẻ. Đầu nghĩ muốn tìm Ôn Do đánh nhau, bắt ông ấy quy thuận mình. Tiếc rằng nàng cũng nhận thấy được Doanh Châu dạo gần đây dường như rất bận rộn, lại nhớ đến thiếu phụ mình ngẫu nhiên gặp lần trước, cảm thấy việc đại loại như đánh nhau với phu quân nhà người ta cũng không hay cho lắm. Đành quyết định trước mắt cứ để ông ấy trải qua sinh thần đã, sau lại từ từ tìm Ôn Do thương lượng.
Hôm nay, Duyệt Nhi đang ngồi bên trong chủ điện nhàm chán nghịch một vòng khóa ngọc chín chín tám mốt cái. Dáng người mềm mại trắng nõn thật sự rất chăm chú. Thất Mệnh trông thấy nàng hết sức chuyên tâm tháo khóa, làm ổ trong ngực Tức Mặc Ly, thoạt nhìn vừa nhu thuận lại vừa đáng yêu, khiến người hận không thể đến nựng nịu một phen. Tha thứ cho tư tưởng xấu xa này của Thất mệnh a… …Duyệt Nhi thật sự là quá đáng yêu… …
Qua một canh giờ, sự kiên nhẫn của Duyệt Nhi đã bị bào mòn không còn chút gì, mắt lại nhìn không thấy, tháo thế nào cũng tháo không được, cực kỳ tức giận, dúi vào trong tay Tức Mặc Ly, đôi tay nhỏ bé bực bội dùng sức kéo lỗ tai mình, bất mãn ở trong ngực Tức Mặc Ly giậm chân, rõ ràng là hết sức bực mình.
Tức Mặc Ly thấy dáng vẻ nàng như vậy, trong lòng vừa yêu vừa thương lại vừa buồn cười, bất đắc dĩ nói: “Ta giúp nàng mở.” Ngón tay thon dài nhanh chóng chuyển động, chẳng qua mới trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã đưa chiếc khóa đã được mở đặt vào tay Duyệt Nhi, Duyệt Nhi thấy mình loay hoay tháo suốt một canh giờ vậy mà lại bị mở dễ dàng như vậy, trong lòng càng thất vọng, chiếc khóa ngọc nắm trong tay ném đi cũng không được mà không ném cũng không xong. Đôi mắt to tròn lại bắt đầu ầng ậng hai giọt lệ.
Tức Mặc Ly trong lòng không nỡ, nói: “Duyệt Nhi, chín chín tám mốt khóa vòng này chơi không vui, hôm khác ta tìm một cái liên hoàn khóa cho nàng được không?” Hai lỗ tai của Duyệt Nhi ngoe nguẩy, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, không nói gì.
Bên ngoài điện truyền đến tiếng bước chân của hai người đang đi đến, chỉ thấy Ôn Do và Ôn Chi Hàn nhanh chóng tiến vào,nháy mắt đã đến trước mặt hai người. Ôn Do cười nói: “Lạc Thủy Thượng Thần và Duyệt Nhi cô nương lần này đến Doanh Châu làm khách, vì biết Lạc Thủy Thượng Thần không thích mấy lễ nghi rườm rà, cũng thích thanh tịnh nên chưa từng quấy rầy, hôm nay đến đây chào hỏi.”
Cái miệng nhỏ nhắn của Duyệt Nhi bành ra: “Có chuyện gì sao?” Ôn Do thấy trên tay nàng đang cầm cái khóa ngọc nhỏ, lại thấy biểu hiện buồn bực của nàng, lập tức hiểu rõ, cười nói: “Đương nhiên là có.”
Thong thả ngồi xuống vị trí bên cạnh phía dưới điện, thần sắc nghiêm túc nói: “Duyệt Nhi cô nương, dạo trước cô nương ở Túy Tiên Thành hỏa thiêu mười mấy sản nghiệp của Doanh Châu, khụ, tiểu cô nương ham vui cũng là chuyện thường tình, nếu như cô nương đùa nghịch vui vẻ, để cô nương thiêu rụi cũng không sao…..” Khóe miệng Ôn Chi Hàn, Thất Mệnh và Khổng Tước đều co rút, tiểu cô nương ham vui? Thiêu rụi cũng không sao? Mười mấy sản nghiệp ở Túy Tiên Thành đó dù gì ở Tiên giới cũng được cho là có tiếng tăm, ngoại trừ Ôn Chi Hàn đau lòng, Thất Mệnh và Khổng Tước đều âm thầm thở dài: Doanh Châu quả thực là tài đại khí thô, tài đại khí thô1 mà!
1 người có tiền của nên nói chuyện cũng thật kiêu căng
Đáng tiếc nàng hổ nhỏ nào đó lại không hề cảm kích: “Ta cũng không phải tiểu cô nương…”
Suy nghĩ vừa vẽ sẵn trong đầu của Ôn Do cứ thế mà bị giết từ trong trứng nước, bất đắc dĩ cười nói: “Được được, không phải tiểu cô nương. Hôm nay đến đây là muốn thương lượng với cô nương, chuyện này cứ vậy quên đi, sau này về mặt làm ăn buôn bán Doanh Châu cũng sẽ không chèn ép Bồng Lai nữa, dù gì Bồng Lai cũng là của cô nương đúng không? Cô nương thấy thế nào?”
Duyệt Nhi lắc lư cái đầu, không phát hiện vấn đề gì, quay sang hỏi Thất Mệnh: “Thất Mệnh thúc thúc, thúc thấy thế nào?” Trong lòng Thất Mệnh nghĩ Ôn Do đúng là cáo già xảo quyệt, nói trên mặt làm ăn buôn bán sẽ không chèn áp Bồng Lai, Bồng Lai và Doanh Châu là kẻ thù bao đời nay, phương diện tranh đấu chẳng phải cũng nhiều hay sao? Nhưng Duyệt Nhi đi chuyến này cũng thật sự là vì chuyện làm ăn, Ôn Do nhượng bộ một cách nhún nhường như vậy cũng đã là việc khó rồi, có lẽ vẫn là để ý đến mặt mũi của Lạc Thủy Thượng Thần, những việc khác sau này từ từ tính. Liền bước lên nói: “Duyệt Nhi, chỉ cần Doanh Châu nói lời giữ lời, đương nhiên không có vấn đề gì.”
Đôi mắt to tròn của Duyệt Nhi đảo tròn, quay lại nói: “Ông có muốn hợp tác với ta?”
Vẻ tươi cười trên mặt Ôn Do cứng đờ, nhìn nhìn Tức Mặc Ly vẫn bất động thanh sắc, lại nhìn gương mặt đơn thuần khả ái của Duyệt Nhi, biểu tình trông mong chờ đợi thật khiến người khác khó mà mở miệng chối từ, liền nói: “Chuyện này, cho phép Doanh Châu chúng tôi bàn bạc lại.”
Duyệt Nhi gật gật đầu, ra vẻ đồng ý. Ôn Do thấy đã dàn xếp ổn thỏa với vị tiểu tổ tông này thì yên tâm, lại nói: “Liên quan đến những chuyện dạo gần đây của Thần giới, muốn thương lượng với Lạc Thủy Thượng Thần.”
Ôn Chi Hàn vội vàng nhân cơ hội: “Duyệt Nhi, hai người họ bàn bạc công việc, chi bằng lại đi trò chuyện với bà?” Duyệt Nhi đương nhiên biết “bà” là ai, gật gật đầu, từ trong lòng Tức Mặc Ly nhảy xuống.
Tức Mặc Ly đưa tay lại chuẩn bị ôm lấy nàng: “Ta đi cùng nàng.”
Duyệt Nhi lắc lắc đầu: “Người bàn bạc công việc đi, trước đây ta với y cũng đã từng đi rồi.” Khổng Tước sớm biết điều bước lên trước dìu nàng, đùa sao, lại giống như lần trước để Duyệt Nhi một mình đi chung với Ôn Chi Hàn, khoan nói tới Lạc Thủy Thượng Thần muốn lạnh chết nàng, ngay đến Thất Mệnh cũng suýt trừng chết nàng rồi. Ôn Chi Hàn thấy thế, lại nhìn nhìn y phục mình, đành phải thôi vậy.
Khanh Lan vẫn ngồi bên cạnh bàn đá, dạo gần đây bà dường như rất thích ngồi ở nơi này, chung quy cảm thấy đến đây đi dạo tâm tình liền trở nên bình yên hơn rất nhiều. Nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu nhìn, chỉ thấy Ôn Chi Hàn cùng Duyệt Nhi đang chầm chậm bước tới.
Trông thấy nhi tử nhà mình, lại thấy Duyệt Nhi, Khanh Lan bất giác thở dài một tiếng. Khổng Tước đỡ Duyệt Nhi ngồi lên bàn đu liền tự giác lui ra xa. Khanh Lan bắt gặp trên mặt Duyệt Nhi toàn là ý cười vui vẻ, trong lòng cũng trở nên nhẹ nhõm, cười nói: “Duyệt Nhi cô nương, hôm nay rất vui?”
Duyệt Nhi gật gật đầu: “Bà thì sao?” Khanh Lan cười đáp: “Vẫn vậy thôi.”
Hai người câu được câu không chuyện trò qua lại, Ôn Chi Hàn đứng bên cạnh đẩy dây đu cho Duyệt Nhi, nhìn ngắm gương mặt nhỏ nhắn ngọc tuyết đáng yêu của nàng, nhất thời có chút si dại.
Duyệt Nhi chậm rãi kể về những chuyện vụn vặt thường ngày khi sống cùng Tức Mặc Ly, bỗng dưng phát hiện có chút không bình thường: “Bà dường như rất thích nghe ta nói về Tức Mặc Ly?”
Khanh Lan sửng sốt rồi cười nói: “Đúng vậy. Có điều Duyệt Nhi không cần lo lắng, ta đối với Lạc Thủy Thượng Thần tuyệt đối không hề tơ tưởng gì. Chỉ là nghe cô nương kể, nhớ lại chút chuyện xưa mà thôi.”
Duyệt Nhi nghi hoặc: “Chuyện xưa?”
Khanh Lan cười khổ, chìm vào ký ức: “Không nghĩ tới nháy mắt vậy mà đã hơn mười vạn năm rồi… … Ông ấy đối với ta mặc dù không giống cách Lạc Thủy Thượng Thần yêu thương cô nương, nhưng người ngoài cũng không thể nào tưởng tượng được. Núi này gọi là Trích Nguyệt Sơn, lúc ấy muốn sao muốn trăng, đều có thể dâng đến trước mặt ta… …”
Khanh Lan kể xong một đoạn, cơ hồ như vẫn đắm chìm trong những tháng năm tươi đẹp xa xưa, cũng không nói lời nào nữa. Bàn tay Ôn Chi Hàn ngừng đẩy dây đu, bước đến trước mặt Duyệt Nhi, chăm chú nhìn nàng, chỉ cảm thấy trong lòng chan chứa tình yêu, mở miệng liền nói ra suy nghĩ trong lòng: “Duyệt Nhi, ta cưới nàng làm vợ, được không?”
Duyệt Nhi lúc lắc đầu: “Cưới ta làm vợ?”
Ôn Chi Hàn gật gật đầu: “Cưới nàng làm vợ, cả đời này chỉ đối xử tốt với một mình nàng, không cho phép kẻ khác khi dễ nàng, để nàng được ăn ngon, ngủ yên, sống một cuộc sống sung túc, cả đời bình an.” Chết tiệt, sao lại có cảm giác như đang dụ dỗ tiểu cô nương vậy?
Đáng tiếc là tiểu cô nương nào đó không bị mắc lừa, Duyệt Nhi lắc lắc đầu, nàng nhớ tới Tức Mặc Ly: “Ta hiện giờ cũng được ăn ngon ngủ yên, lại còn có người chăm sóc chở che.”
Ôn Chi Hàn nghe thấy lời Duyệt Nhi nói thì nháy mắt tỉnh táo lại, tự giễu bản thân không biết lượng sức, mấy ngày nay bản thân né tránh không gặp, chẳng phải là đã quyết định rồi sao? Hiện giờ đến cùng vẫn hỏi ra lời. Ôn Chi Hàn lại chăm chú quan sát Duyệt Nhi, không phát hiện thấy vẻ mặt nàng có gì khác với trước đây, che lấp sự thất vọng nặng nề của mình, nói: “Duyệt Nhi, nàng cứ xem như ta nói đùa đi.”
Duyệt Nhi càng nghi hoặc hơn: “Không phải ngươi nói đùa sao?” Ôn Chi Hàn nghẹn lời, trong lòng đủ loại tư vị, ủ rũ vô cùng.
Sẩm tối hôm ấy, Duyệt Nhi buồn bã không vui quay trở về Thiên Sơn, Tức Mặc Ly xoa nắn hai lỗ tai nhỏ của nàng hồi lâu mà vẫn không thấy nàng bày ra gương mặt vui vẻ. Nhất thời không biết làm sao, liền dựa theo trí nhớ của bản thân về những chuyện đã đọc qua, bắt đầu kể thoại bản cho Duyệt Nhi, kể rất nhiều, cuối cùng mới khiến nàng nở nụ cười. Tức Mặc Ly trông thấy đôi mắt to tròn cong cong vui vẻ của Duyệt Nhi, bi ai phát hiện bản thân hôm nay nói nhiều hơn rất nhiều so với mấy vạn năm qua… …
Thôi vậy, cứ như vậy đi.
Hôm nay, Duyệt Nhi đang ngồi bên trong chủ điện nhàm chán nghịch một vòng khóa ngọc chín chín tám mốt cái. Dáng người mềm mại trắng nõn thật sự rất chăm chú. Thất Mệnh trông thấy nàng hết sức chuyên tâm tháo khóa, làm ổ trong ngực Tức Mặc Ly, thoạt nhìn vừa nhu thuận lại vừa đáng yêu, khiến người hận không thể đến nựng nịu một phen. Tha thứ cho tư tưởng xấu xa này của Thất mệnh a… …Duyệt Nhi thật sự là quá đáng yêu… …
Qua một canh giờ, sự kiên nhẫn của Duyệt Nhi đã bị bào mòn không còn chút gì, mắt lại nhìn không thấy, tháo thế nào cũng tháo không được, cực kỳ tức giận, dúi vào trong tay Tức Mặc Ly, đôi tay nhỏ bé bực bội dùng sức kéo lỗ tai mình, bất mãn ở trong ngực Tức Mặc Ly giậm chân, rõ ràng là hết sức bực mình.
Tức Mặc Ly thấy dáng vẻ nàng như vậy, trong lòng vừa yêu vừa thương lại vừa buồn cười, bất đắc dĩ nói: “Ta giúp nàng mở.” Ngón tay thon dài nhanh chóng chuyển động, chẳng qua mới trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã đưa chiếc khóa đã được mở đặt vào tay Duyệt Nhi, Duyệt Nhi thấy mình loay hoay tháo suốt một canh giờ vậy mà lại bị mở dễ dàng như vậy, trong lòng càng thất vọng, chiếc khóa ngọc nắm trong tay ném đi cũng không được mà không ném cũng không xong. Đôi mắt to tròn lại bắt đầu ầng ậng hai giọt lệ.
Tức Mặc Ly trong lòng không nỡ, nói: “Duyệt Nhi, chín chín tám mốt khóa vòng này chơi không vui, hôm khác ta tìm một cái liên hoàn khóa cho nàng được không?” Hai lỗ tai của Duyệt Nhi ngoe nguẩy, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, không nói gì.
Bên ngoài điện truyền đến tiếng bước chân của hai người đang đi đến, chỉ thấy Ôn Do và Ôn Chi Hàn nhanh chóng tiến vào,nháy mắt đã đến trước mặt hai người. Ôn Do cười nói: “Lạc Thủy Thượng Thần và Duyệt Nhi cô nương lần này đến Doanh Châu làm khách, vì biết Lạc Thủy Thượng Thần không thích mấy lễ nghi rườm rà, cũng thích thanh tịnh nên chưa từng quấy rầy, hôm nay đến đây chào hỏi.”
Cái miệng nhỏ nhắn của Duyệt Nhi bành ra: “Có chuyện gì sao?” Ôn Do thấy trên tay nàng đang cầm cái khóa ngọc nhỏ, lại thấy biểu hiện buồn bực của nàng, lập tức hiểu rõ, cười nói: “Đương nhiên là có.”
Thong thả ngồi xuống vị trí bên cạnh phía dưới điện, thần sắc nghiêm túc nói: “Duyệt Nhi cô nương, dạo trước cô nương ở Túy Tiên Thành hỏa thiêu mười mấy sản nghiệp của Doanh Châu, khụ, tiểu cô nương ham vui cũng là chuyện thường tình, nếu như cô nương đùa nghịch vui vẻ, để cô nương thiêu rụi cũng không sao…..” Khóe miệng Ôn Chi Hàn, Thất Mệnh và Khổng Tước đều co rút, tiểu cô nương ham vui? Thiêu rụi cũng không sao? Mười mấy sản nghiệp ở Túy Tiên Thành đó dù gì ở Tiên giới cũng được cho là có tiếng tăm, ngoại trừ Ôn Chi Hàn đau lòng, Thất Mệnh và Khổng Tước đều âm thầm thở dài: Doanh Châu quả thực là tài đại khí thô, tài đại khí thô1 mà!
1 người có tiền của nên nói chuyện cũng thật kiêu căng
Đáng tiếc nàng hổ nhỏ nào đó lại không hề cảm kích: “Ta cũng không phải tiểu cô nương…”
Suy nghĩ vừa vẽ sẵn trong đầu của Ôn Do cứ thế mà bị giết từ trong trứng nước, bất đắc dĩ cười nói: “Được được, không phải tiểu cô nương. Hôm nay đến đây là muốn thương lượng với cô nương, chuyện này cứ vậy quên đi, sau này về mặt làm ăn buôn bán Doanh Châu cũng sẽ không chèn ép Bồng Lai nữa, dù gì Bồng Lai cũng là của cô nương đúng không? Cô nương thấy thế nào?”
Duyệt Nhi lắc lư cái đầu, không phát hiện vấn đề gì, quay sang hỏi Thất Mệnh: “Thất Mệnh thúc thúc, thúc thấy thế nào?” Trong lòng Thất Mệnh nghĩ Ôn Do đúng là cáo già xảo quyệt, nói trên mặt làm ăn buôn bán sẽ không chèn áp Bồng Lai, Bồng Lai và Doanh Châu là kẻ thù bao đời nay, phương diện tranh đấu chẳng phải cũng nhiều hay sao? Nhưng Duyệt Nhi đi chuyến này cũng thật sự là vì chuyện làm ăn, Ôn Do nhượng bộ một cách nhún nhường như vậy cũng đã là việc khó rồi, có lẽ vẫn là để ý đến mặt mũi của Lạc Thủy Thượng Thần, những việc khác sau này từ từ tính. Liền bước lên nói: “Duyệt Nhi, chỉ cần Doanh Châu nói lời giữ lời, đương nhiên không có vấn đề gì.”
Đôi mắt to tròn của Duyệt Nhi đảo tròn, quay lại nói: “Ông có muốn hợp tác với ta?”
Vẻ tươi cười trên mặt Ôn Do cứng đờ, nhìn nhìn Tức Mặc Ly vẫn bất động thanh sắc, lại nhìn gương mặt đơn thuần khả ái của Duyệt Nhi, biểu tình trông mong chờ đợi thật khiến người khác khó mà mở miệng chối từ, liền nói: “Chuyện này, cho phép Doanh Châu chúng tôi bàn bạc lại.”
Duyệt Nhi gật gật đầu, ra vẻ đồng ý. Ôn Do thấy đã dàn xếp ổn thỏa với vị tiểu tổ tông này thì yên tâm, lại nói: “Liên quan đến những chuyện dạo gần đây của Thần giới, muốn thương lượng với Lạc Thủy Thượng Thần.”
Ôn Chi Hàn vội vàng nhân cơ hội: “Duyệt Nhi, hai người họ bàn bạc công việc, chi bằng lại đi trò chuyện với bà?” Duyệt Nhi đương nhiên biết “bà” là ai, gật gật đầu, từ trong lòng Tức Mặc Ly nhảy xuống.
Tức Mặc Ly đưa tay lại chuẩn bị ôm lấy nàng: “Ta đi cùng nàng.”
Duyệt Nhi lắc lắc đầu: “Người bàn bạc công việc đi, trước đây ta với y cũng đã từng đi rồi.” Khổng Tước sớm biết điều bước lên trước dìu nàng, đùa sao, lại giống như lần trước để Duyệt Nhi một mình đi chung với Ôn Chi Hàn, khoan nói tới Lạc Thủy Thượng Thần muốn lạnh chết nàng, ngay đến Thất Mệnh cũng suýt trừng chết nàng rồi. Ôn Chi Hàn thấy thế, lại nhìn nhìn y phục mình, đành phải thôi vậy.
Khanh Lan vẫn ngồi bên cạnh bàn đá, dạo gần đây bà dường như rất thích ngồi ở nơi này, chung quy cảm thấy đến đây đi dạo tâm tình liền trở nên bình yên hơn rất nhiều. Nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu nhìn, chỉ thấy Ôn Chi Hàn cùng Duyệt Nhi đang chầm chậm bước tới.
Trông thấy nhi tử nhà mình, lại thấy Duyệt Nhi, Khanh Lan bất giác thở dài một tiếng. Khổng Tước đỡ Duyệt Nhi ngồi lên bàn đu liền tự giác lui ra xa. Khanh Lan bắt gặp trên mặt Duyệt Nhi toàn là ý cười vui vẻ, trong lòng cũng trở nên nhẹ nhõm, cười nói: “Duyệt Nhi cô nương, hôm nay rất vui?”
Duyệt Nhi gật gật đầu: “Bà thì sao?” Khanh Lan cười đáp: “Vẫn vậy thôi.”
Hai người câu được câu không chuyện trò qua lại, Ôn Chi Hàn đứng bên cạnh đẩy dây đu cho Duyệt Nhi, nhìn ngắm gương mặt nhỏ nhắn ngọc tuyết đáng yêu của nàng, nhất thời có chút si dại.
Duyệt Nhi chậm rãi kể về những chuyện vụn vặt thường ngày khi sống cùng Tức Mặc Ly, bỗng dưng phát hiện có chút không bình thường: “Bà dường như rất thích nghe ta nói về Tức Mặc Ly?”
Khanh Lan sửng sốt rồi cười nói: “Đúng vậy. Có điều Duyệt Nhi không cần lo lắng, ta đối với Lạc Thủy Thượng Thần tuyệt đối không hề tơ tưởng gì. Chỉ là nghe cô nương kể, nhớ lại chút chuyện xưa mà thôi.”
Duyệt Nhi nghi hoặc: “Chuyện xưa?”
Khanh Lan cười khổ, chìm vào ký ức: “Không nghĩ tới nháy mắt vậy mà đã hơn mười vạn năm rồi… … Ông ấy đối với ta mặc dù không giống cách Lạc Thủy Thượng Thần yêu thương cô nương, nhưng người ngoài cũng không thể nào tưởng tượng được. Núi này gọi là Trích Nguyệt Sơn, lúc ấy muốn sao muốn trăng, đều có thể dâng đến trước mặt ta… …”
Khanh Lan kể xong một đoạn, cơ hồ như vẫn đắm chìm trong những tháng năm tươi đẹp xa xưa, cũng không nói lời nào nữa. Bàn tay Ôn Chi Hàn ngừng đẩy dây đu, bước đến trước mặt Duyệt Nhi, chăm chú nhìn nàng, chỉ cảm thấy trong lòng chan chứa tình yêu, mở miệng liền nói ra suy nghĩ trong lòng: “Duyệt Nhi, ta cưới nàng làm vợ, được không?”
Duyệt Nhi lúc lắc đầu: “Cưới ta làm vợ?”
Ôn Chi Hàn gật gật đầu: “Cưới nàng làm vợ, cả đời này chỉ đối xử tốt với một mình nàng, không cho phép kẻ khác khi dễ nàng, để nàng được ăn ngon, ngủ yên, sống một cuộc sống sung túc, cả đời bình an.” Chết tiệt, sao lại có cảm giác như đang dụ dỗ tiểu cô nương vậy?
Đáng tiếc là tiểu cô nương nào đó không bị mắc lừa, Duyệt Nhi lắc lắc đầu, nàng nhớ tới Tức Mặc Ly: “Ta hiện giờ cũng được ăn ngon ngủ yên, lại còn có người chăm sóc chở che.”
Ôn Chi Hàn nghe thấy lời Duyệt Nhi nói thì nháy mắt tỉnh táo lại, tự giễu bản thân không biết lượng sức, mấy ngày nay bản thân né tránh không gặp, chẳng phải là đã quyết định rồi sao? Hiện giờ đến cùng vẫn hỏi ra lời. Ôn Chi Hàn lại chăm chú quan sát Duyệt Nhi, không phát hiện thấy vẻ mặt nàng có gì khác với trước đây, che lấp sự thất vọng nặng nề của mình, nói: “Duyệt Nhi, nàng cứ xem như ta nói đùa đi.”
Duyệt Nhi càng nghi hoặc hơn: “Không phải ngươi nói đùa sao?” Ôn Chi Hàn nghẹn lời, trong lòng đủ loại tư vị, ủ rũ vô cùng.
Sẩm tối hôm ấy, Duyệt Nhi buồn bã không vui quay trở về Thiên Sơn, Tức Mặc Ly xoa nắn hai lỗ tai nhỏ của nàng hồi lâu mà vẫn không thấy nàng bày ra gương mặt vui vẻ. Nhất thời không biết làm sao, liền dựa theo trí nhớ của bản thân về những chuyện đã đọc qua, bắt đầu kể thoại bản cho Duyệt Nhi, kể rất nhiều, cuối cùng mới khiến nàng nở nụ cười. Tức Mặc Ly trông thấy đôi mắt to tròn cong cong vui vẻ của Duyệt Nhi, bi ai phát hiện bản thân hôm nay nói nhiều hơn rất nhiều so với mấy vạn năm qua… …
Thôi vậy, cứ như vậy đi.
Tác giả :
Nhược Ngã Túy