Thượng Thần, Ngài Hạ Lưu!
Chương 37: Đầu óc rất tốt khiến cho . .
Thượng hoàng tám năm, nhân gian vào thu, Hào Hành vất vả tìm một con Tiêu Đồ, từ đất hoang Nam Hải đến đài sen tiên cảnh, tốn hơn bảy mươi canh giờ mới trói được nó lên trên tấm ván cửa.
Kéo lê con thú nặng trăm ngàn cân cùng cánh cửa trở lại vùng đất hoang, rốt cuộc giữa đường Hào Hành mệt mỏi móng tay cũng không gượng dậy nổi, mới buông một chân trước của Tiêu Đồ ra, nhắm mắt nghỉ một chút đã là hai năm.
Lúc chàng tỉnh lại, Tiêu Đồ ngoan ngoãn nằm trên mặt đất, không biết từ nơi nào đã lấy được bộ lông con thỏ ra cắn xé.
Gió xoáy làm cát bay che phủ không ít đường xá. Bụng Hào Hành đói kêu vang, để Tiêu Đồ nghỉ ngơi liền tự mình định hướng đi tìm ít quả tiên đến ăn.
Hào Hành ngồi bên bờ biển cúi đầu chè chén vài ngụm, khi xoay người lại nghe có tiếng rên truyền đến nhưng tiên cảnh mờ mịt lại không thấy bóng người. Nơi núi non trống trãi tiếng kêu rên lại càng thê lương. Chàng nén cơn đói bước đi về phía tiếng vang phát ra từ sau núi, trong chốc lát lòng bàn chân liền đạp phải thứ gì đó mềm mềm.
Hào Hành cúi đầu vừa nhìn, vật mềm mại còn âm ấm kia chính là cái bánh bao! Nơi này là đảo mà các vị tiên Nam Hải đến, là phủ của Thủy Ti đế quân, từ thượng cổ tới nay người phàm không được đến gần, xung quanh mình làm thế nào tự dưng xông ra một cái bánh bao nóng hôi hổi?
Đang nghĩ ngợi, dưới chân lại mềm nhũn. Lúc này ngước mắt lên Hào Hành bắt gặp loạt bánh báo đang lăn xuống, cuối cùng hình như còn có một chiếc giỏ bị nghiêng. Một tiểu cô nương trắng trẻo mập mạp đang ngồi chồm hổm vừa gạt lệ vừa nhặt bánh bao.
Cô nương này không biết là người, là tiên hay là yêu, nói tóm lại dám ở Nam Hải ném loạn, tội danh chính là khó tha. Hào Hành có lòng tốt tới hỏi: “Ngươi là bé gái ở phương nào, sao ngồi đây khóc lóc kể lể? Mấy cái bánh bao này đều do ngươi vứt hả?”
Tiểu cô nương kia ngẩng đầu lên, con mắt còn nước mắt lưng tròng trừng liếc Hào Hành một cái, khóc ròng nói: “Thoạt nhìn người cũng chẳng lớn hơn ta được bao nhiêu, có mắt cũng như không. Chẳng lẽ ngươi không thấy ta bị vấp tảng đá kia mà trượt chân ngã ư?”
Bị cô bé nói thế, Hào Hành mới thấy bên cạnh cái bánh bao đầu tiên có một hòn đá không nhỏ, toàn thân cô trên dưới đều do bị ngã lăn ra trên mặt đất mà dính đầy cát biển.
Hào Hành không nhiều lời nữa, giúp cô đem những cái bánh bao nhặt để vào vạt áo rồi đặt ở bên người cô. Tiểu cô nương mắt sưng nhìn Hào Hành, dường như người này cũng không quá xấu. Cô cũng không keo kiệt búng chiếc giỏ của mình, nói: “Có phải ngươi đói bụng hay không? Chỗ này còn thừa lại cái bánh bao không bị rơi trên mặt đất, ta cho ngươi ăn hết đó.”
“À… Không cần.” Hào Hành rất có khí khái nam tử khoát tay: “Chẳng phải ngươi làm đổ giỏ bánh sao, giờ cuối cùng ngươi lại cho ta, lỡ khi ngươi đói bụng thì biết làm sao đây?”
“Không vấn đề gì, bụng ngươi kêu rất nhiều lần.” Vì mới khóc nên khuôn mặt cô bé có vẻ đỏ bừng, nở ra nụ cười tươi tắn: “Ngươi có thấy ta rất mập không? Ta bị cha mẹ đưa tới đây tìm sư phụ học tiên, hi vọng ta có thể gầy đi một chút. Nhưng trước khi ra cửa, mẹ ta lại đau lòng ta trên đường bị đói, liền làm cho ta một trăm bánh bao. Tới nơi rồi, ta lại không cảm thấy đói, nên ta cho ngươi ăn hết.”
Nàng duỗi cánh tay mũm mĩm vê chiếc bánh trắng non mềm: “Bánh mẹ ta làm, rất rất ngon, bánh có nhân hạt sen.”
Đôi mặt trong trẻo như băng đột nhiên rót vào xuân thủy, Hào Hành đưa tay cầm lấy bánh bao, nhưng cũng đụng phải tay cô. Có điều thoạt nhìn cô bé tự nhiên hào phóng đưa cho Hào Hành thì liền đỏ mặt xoa xoa tay, nói: “Ngươi nếm một miếng đi, thật sự rất ngon, ta không gạt ngươi đâu .”
Tuy không thể so với tiên tử xinh đẹp có khuôn mặt trái xoan, có vòng eo thon nhưng cô bé trước mắt vừa nhỏ vừa mập, có một đôi mắt sáng lại càng lộ vẻ linh khí đáng yêu.
Hào Hành nhìn cô hồi lâu, bánh bao vẫn còn ấm, chắc hẳn cô đã giữ gìn rất cẩn thận. Cô nghiêm túc chiếc bánh bao trong tay Hào Hành, có vẻ mất mát một chút.
Hào Hành nhìn ra, cười nói: “Mẹ ngươi vì ngươi chuẩn bị bánh bao, tóm lại là có một phần tâm ý…”
Cô nương cúi đầu: “Đều tại ta không nhìn đường, ta vốn mập nên lúc đi đường phải cúi nhìn nghiêm túc, nếu không lúc ngã thật sự sẽ rất đau.”
Hào Hành đem cái bánh trong tay bẻ ra một nửa đưa cho nàng: “Ta với ngươi ăn một nửa là tốt rồi, dù sao ta cũng không quá đói, ngươi cũng có thể nếm thử bánh bao mẹ ngươi làm cho ngươi.”
“Hay quá!” Nghe vậy cô bé vui vẻ gật đầu, nhận một nửa chiếc bánh lập tức cho vào miệng. Dọc đường đi cứ tiếc một trăm bánh bao, mới có thể không thấy đường mà vấp ngã.
Hào Hành rất thích cô bé thẳng thắn này, hỏi: “Ngươi là tới nơi này học tu tiên hả? Chuẩn bị tham gia vào làm môn hạ của ai?”
“Trước là đến…đảo, đến phủ thần quân của Thủy Ti tiên…” Miệng nàng đầy bánh bao, không dễ gì nuốt xuống, liếm liếm môi nói tiếp: “Mẫu thân muốn ta đi theo tôn nhi của ngài ấy học đạo tu tiên.”
“Ra thế…” Hào Hành có chút tiếc nuối, “Chỉ là cách xa ta một vùng biển.”
“Ừ? Ngươi cũng là môn sinh tới nơi này tu tiên hả?”
“Không, ta đã ở nơi này mấy vạn năm, đã sắp thành khách trọ quen. Ta cùng với gia tỷ bị Liên Hoa tiên thượng khóa nguyên thần, nếu muốn sau này phi thăng đứng vào hàng tiên ban thì đành phải hăng say tu hành. Ai bảo chúng ta vốn là phàm thai, không có tiên căn chỉ đành phải chính mình bổ tu.”
Tiểu cô nương gật gật đầu, đeo giỏ vào nói: “Ta phải đi cầu sư, ngươi cũng nhanh về đi. Chúng ta đều là những người phàm đáng thương, không so được với thần tiên lớn như bọn họ.”
“Ừ…” Hào Hành gật đầu: “Tên của ngươi… Tên của ngươi là gì? Ta nói này, nếu sau này chúng ta có bay lên thành tiên hay không cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, có thể xem người bạn cũ, bạn cũ nửa cái bánh bao.”
“Được. Nửa cái bánh bao!” Cô bé gật đầu: “Vậy ngươi phải nhớ kỹ tên của ta, nói không chừng qua ngàn tám trăm năm, chúng ta còn có thể gặp lại. Ngươi hãy nghe cho kỹ, ta tên là Mịch Trăn.”
***
“Thượng thần thượng thần!” Thái Thường dùng sức lay Hào Hành, suýt nữa xô ngã chàng vào trong ao: “Chàng mới vừa nói mớ, sao còn ngủ ở đây? Ta phải đi đem đồ ăn cho điện hạ. Ta đang chờ chàng vào dùng bữa, mau đứng dậy.”
Hào Hành mở mắt ra thấy Thái Thường cố ý ăn mặc kín đáo, nheo mắt lại hỏi: “Nàng phải mặc kín như vậy là muốn đi đưa thức ăn hả?”
Thái Thường bĩu môi cười nói: “Lại dấm chua hả? Điện hạ bị giam bên trong. mỗi lần đến ta phải đứng bên ngoài đem đồ ăn đặt ở cạnh cửa, làm sao điện hạ thấy được ta? Người ta rõ ràng là muốn cùng chàng đi diện kiến Vương Mẫu mới ăn mặc thế, quỷ hẹp hòi!”
Hào Hành nhẹ kéo một bím tóc của nàng đặt trong tay vuốt vuốt, thuận tiện ôm nàng ngồi lên đùi: “Thái Thường à! Nàng có nhớ năm ấy lúc nàng đến chỗ làm môn hạ của Ti Cầm tu tiên , dọc theo đường đi có gặp người nào không?”
“Hả?” Thái Thường ngẩng đầu suy nghĩ một chút, “Ta chỉ nhớ đoạn đường đó ta đi thật là vất vả, lúc đến ngoài cửa chỗ sư phụ thì đói bụng đến mức lăn ra mặt đất. Chính là tiểu tiên đồng phát hiện kéo ta vào.”
“Trước khi tìm được sư môn? Chẳng lẽ mẹ ruột nàng không chuẩn bị chút lương thực cho nàng ư?”
“A! Có có!” Thái Thường bừng tỉnh, vỗ lên bắp đùi Hào Hành la ầm lên: “Lúc đi ta có mang theo một trăm bánh bao a! Tất cả đều là bánh bao vỏ mỏng, nhân bánh lớn mà mẹ làm cho ta! Kết quả nửa đường vấp ngã… Tất cả đều rơi. Chỉ chừa lại một cái, ta cùng với một người đói bụng đến chết nửa người phải chia ra ăn phân nửa… Ủa? Thượng thần? Chàng làm sao vậy?”
Hào Hành thở dài một hơi, nói: “Cái người đói bụng đến chết nửa người kia nàng còn nhớ rõ tên hắn không?”
Thái Thường cười gật đầu, “Dĩ nhiên ! Lúc ấy đầu óc ta dùng rất tốt.”
“A, Vậy nói cho bản điện, họ tên hắn là gì, nói không chừng nàng và hắn cũng có một nguồn gốc sâu xa đó!”
Thái Thường cười hắc hắc, tự hào mà nói: “Hắn nói hắn tên là ‘nửa cái bánh bao’! Đến giờ vẫn còn đi tìm hắn đó! Tuy nhiên có làm thế nào cũng không tìm được người như vậy, có lẽ đã chết đói từ lâu rồi!”
Nàng còn đang nói, đã thấy sắc mặt Hào Hành đột nhiên trở nên trắng bệch, hết hồn vội vàng nâng mặt của chàng lên lo lắng hỏi: “Thượng thần ngài sao thế? Ngài không sao chứ! Còn nữa…Vì sao ngài lại khóc?”
“Thái Thường…” Hào Hành ngây ra như phỗng rơi nước mắt, nói: “Bỏ lỡ ngàn năm… Không ngờ rằng lúc gặp lại, đầu óc nàng vẫn như thế.”
Kéo lê con thú nặng trăm ngàn cân cùng cánh cửa trở lại vùng đất hoang, rốt cuộc giữa đường Hào Hành mệt mỏi móng tay cũng không gượng dậy nổi, mới buông một chân trước của Tiêu Đồ ra, nhắm mắt nghỉ một chút đã là hai năm.
Lúc chàng tỉnh lại, Tiêu Đồ ngoan ngoãn nằm trên mặt đất, không biết từ nơi nào đã lấy được bộ lông con thỏ ra cắn xé.
Gió xoáy làm cát bay che phủ không ít đường xá. Bụng Hào Hành đói kêu vang, để Tiêu Đồ nghỉ ngơi liền tự mình định hướng đi tìm ít quả tiên đến ăn.
Hào Hành ngồi bên bờ biển cúi đầu chè chén vài ngụm, khi xoay người lại nghe có tiếng rên truyền đến nhưng tiên cảnh mờ mịt lại không thấy bóng người. Nơi núi non trống trãi tiếng kêu rên lại càng thê lương. Chàng nén cơn đói bước đi về phía tiếng vang phát ra từ sau núi, trong chốc lát lòng bàn chân liền đạp phải thứ gì đó mềm mềm.
Hào Hành cúi đầu vừa nhìn, vật mềm mại còn âm ấm kia chính là cái bánh bao! Nơi này là đảo mà các vị tiên Nam Hải đến, là phủ của Thủy Ti đế quân, từ thượng cổ tới nay người phàm không được đến gần, xung quanh mình làm thế nào tự dưng xông ra một cái bánh bao nóng hôi hổi?
Đang nghĩ ngợi, dưới chân lại mềm nhũn. Lúc này ngước mắt lên Hào Hành bắt gặp loạt bánh báo đang lăn xuống, cuối cùng hình như còn có một chiếc giỏ bị nghiêng. Một tiểu cô nương trắng trẻo mập mạp đang ngồi chồm hổm vừa gạt lệ vừa nhặt bánh bao.
Cô nương này không biết là người, là tiên hay là yêu, nói tóm lại dám ở Nam Hải ném loạn, tội danh chính là khó tha. Hào Hành có lòng tốt tới hỏi: “Ngươi là bé gái ở phương nào, sao ngồi đây khóc lóc kể lể? Mấy cái bánh bao này đều do ngươi vứt hả?”
Tiểu cô nương kia ngẩng đầu lên, con mắt còn nước mắt lưng tròng trừng liếc Hào Hành một cái, khóc ròng nói: “Thoạt nhìn người cũng chẳng lớn hơn ta được bao nhiêu, có mắt cũng như không. Chẳng lẽ ngươi không thấy ta bị vấp tảng đá kia mà trượt chân ngã ư?”
Bị cô bé nói thế, Hào Hành mới thấy bên cạnh cái bánh bao đầu tiên có một hòn đá không nhỏ, toàn thân cô trên dưới đều do bị ngã lăn ra trên mặt đất mà dính đầy cát biển.
Hào Hành không nhiều lời nữa, giúp cô đem những cái bánh bao nhặt để vào vạt áo rồi đặt ở bên người cô. Tiểu cô nương mắt sưng nhìn Hào Hành, dường như người này cũng không quá xấu. Cô cũng không keo kiệt búng chiếc giỏ của mình, nói: “Có phải ngươi đói bụng hay không? Chỗ này còn thừa lại cái bánh bao không bị rơi trên mặt đất, ta cho ngươi ăn hết đó.”
“À… Không cần.” Hào Hành rất có khí khái nam tử khoát tay: “Chẳng phải ngươi làm đổ giỏ bánh sao, giờ cuối cùng ngươi lại cho ta, lỡ khi ngươi đói bụng thì biết làm sao đây?”
“Không vấn đề gì, bụng ngươi kêu rất nhiều lần.” Vì mới khóc nên khuôn mặt cô bé có vẻ đỏ bừng, nở ra nụ cười tươi tắn: “Ngươi có thấy ta rất mập không? Ta bị cha mẹ đưa tới đây tìm sư phụ học tiên, hi vọng ta có thể gầy đi một chút. Nhưng trước khi ra cửa, mẹ ta lại đau lòng ta trên đường bị đói, liền làm cho ta một trăm bánh bao. Tới nơi rồi, ta lại không cảm thấy đói, nên ta cho ngươi ăn hết.”
Nàng duỗi cánh tay mũm mĩm vê chiếc bánh trắng non mềm: “Bánh mẹ ta làm, rất rất ngon, bánh có nhân hạt sen.”
Đôi mặt trong trẻo như băng đột nhiên rót vào xuân thủy, Hào Hành đưa tay cầm lấy bánh bao, nhưng cũng đụng phải tay cô. Có điều thoạt nhìn cô bé tự nhiên hào phóng đưa cho Hào Hành thì liền đỏ mặt xoa xoa tay, nói: “Ngươi nếm một miếng đi, thật sự rất ngon, ta không gạt ngươi đâu .”
Tuy không thể so với tiên tử xinh đẹp có khuôn mặt trái xoan, có vòng eo thon nhưng cô bé trước mắt vừa nhỏ vừa mập, có một đôi mắt sáng lại càng lộ vẻ linh khí đáng yêu.
Hào Hành nhìn cô hồi lâu, bánh bao vẫn còn ấm, chắc hẳn cô đã giữ gìn rất cẩn thận. Cô nghiêm túc chiếc bánh bao trong tay Hào Hành, có vẻ mất mát một chút.
Hào Hành nhìn ra, cười nói: “Mẹ ngươi vì ngươi chuẩn bị bánh bao, tóm lại là có một phần tâm ý…”
Cô nương cúi đầu: “Đều tại ta không nhìn đường, ta vốn mập nên lúc đi đường phải cúi nhìn nghiêm túc, nếu không lúc ngã thật sự sẽ rất đau.”
Hào Hành đem cái bánh trong tay bẻ ra một nửa đưa cho nàng: “Ta với ngươi ăn một nửa là tốt rồi, dù sao ta cũng không quá đói, ngươi cũng có thể nếm thử bánh bao mẹ ngươi làm cho ngươi.”
“Hay quá!” Nghe vậy cô bé vui vẻ gật đầu, nhận một nửa chiếc bánh lập tức cho vào miệng. Dọc đường đi cứ tiếc một trăm bánh bao, mới có thể không thấy đường mà vấp ngã.
Hào Hành rất thích cô bé thẳng thắn này, hỏi: “Ngươi là tới nơi này học tu tiên hả? Chuẩn bị tham gia vào làm môn hạ của ai?”
“Trước là đến…đảo, đến phủ thần quân của Thủy Ti tiên…” Miệng nàng đầy bánh bao, không dễ gì nuốt xuống, liếm liếm môi nói tiếp: “Mẫu thân muốn ta đi theo tôn nhi của ngài ấy học đạo tu tiên.”
“Ra thế…” Hào Hành có chút tiếc nuối, “Chỉ là cách xa ta một vùng biển.”
“Ừ? Ngươi cũng là môn sinh tới nơi này tu tiên hả?”
“Không, ta đã ở nơi này mấy vạn năm, đã sắp thành khách trọ quen. Ta cùng với gia tỷ bị Liên Hoa tiên thượng khóa nguyên thần, nếu muốn sau này phi thăng đứng vào hàng tiên ban thì đành phải hăng say tu hành. Ai bảo chúng ta vốn là phàm thai, không có tiên căn chỉ đành phải chính mình bổ tu.”
Tiểu cô nương gật gật đầu, đeo giỏ vào nói: “Ta phải đi cầu sư, ngươi cũng nhanh về đi. Chúng ta đều là những người phàm đáng thương, không so được với thần tiên lớn như bọn họ.”
“Ừ…” Hào Hành gật đầu: “Tên của ngươi… Tên của ngươi là gì? Ta nói này, nếu sau này chúng ta có bay lên thành tiên hay không cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, có thể xem người bạn cũ, bạn cũ nửa cái bánh bao.”
“Được. Nửa cái bánh bao!” Cô bé gật đầu: “Vậy ngươi phải nhớ kỹ tên của ta, nói không chừng qua ngàn tám trăm năm, chúng ta còn có thể gặp lại. Ngươi hãy nghe cho kỹ, ta tên là Mịch Trăn.”
***
“Thượng thần thượng thần!” Thái Thường dùng sức lay Hào Hành, suýt nữa xô ngã chàng vào trong ao: “Chàng mới vừa nói mớ, sao còn ngủ ở đây? Ta phải đi đem đồ ăn cho điện hạ. Ta đang chờ chàng vào dùng bữa, mau đứng dậy.”
Hào Hành mở mắt ra thấy Thái Thường cố ý ăn mặc kín đáo, nheo mắt lại hỏi: “Nàng phải mặc kín như vậy là muốn đi đưa thức ăn hả?”
Thái Thường bĩu môi cười nói: “Lại dấm chua hả? Điện hạ bị giam bên trong. mỗi lần đến ta phải đứng bên ngoài đem đồ ăn đặt ở cạnh cửa, làm sao điện hạ thấy được ta? Người ta rõ ràng là muốn cùng chàng đi diện kiến Vương Mẫu mới ăn mặc thế, quỷ hẹp hòi!”
Hào Hành nhẹ kéo một bím tóc của nàng đặt trong tay vuốt vuốt, thuận tiện ôm nàng ngồi lên đùi: “Thái Thường à! Nàng có nhớ năm ấy lúc nàng đến chỗ làm môn hạ của Ti Cầm tu tiên , dọc theo đường đi có gặp người nào không?”
“Hả?” Thái Thường ngẩng đầu suy nghĩ một chút, “Ta chỉ nhớ đoạn đường đó ta đi thật là vất vả, lúc đến ngoài cửa chỗ sư phụ thì đói bụng đến mức lăn ra mặt đất. Chính là tiểu tiên đồng phát hiện kéo ta vào.”
“Trước khi tìm được sư môn? Chẳng lẽ mẹ ruột nàng không chuẩn bị chút lương thực cho nàng ư?”
“A! Có có!” Thái Thường bừng tỉnh, vỗ lên bắp đùi Hào Hành la ầm lên: “Lúc đi ta có mang theo một trăm bánh bao a! Tất cả đều là bánh bao vỏ mỏng, nhân bánh lớn mà mẹ làm cho ta! Kết quả nửa đường vấp ngã… Tất cả đều rơi. Chỉ chừa lại một cái, ta cùng với một người đói bụng đến chết nửa người phải chia ra ăn phân nửa… Ủa? Thượng thần? Chàng làm sao vậy?”
Hào Hành thở dài một hơi, nói: “Cái người đói bụng đến chết nửa người kia nàng còn nhớ rõ tên hắn không?”
Thái Thường cười gật đầu, “Dĩ nhiên ! Lúc ấy đầu óc ta dùng rất tốt.”
“A, Vậy nói cho bản điện, họ tên hắn là gì, nói không chừng nàng và hắn cũng có một nguồn gốc sâu xa đó!”
Thái Thường cười hắc hắc, tự hào mà nói: “Hắn nói hắn tên là ‘nửa cái bánh bao’! Đến giờ vẫn còn đi tìm hắn đó! Tuy nhiên có làm thế nào cũng không tìm được người như vậy, có lẽ đã chết đói từ lâu rồi!”
Nàng còn đang nói, đã thấy sắc mặt Hào Hành đột nhiên trở nên trắng bệch, hết hồn vội vàng nâng mặt của chàng lên lo lắng hỏi: “Thượng thần ngài sao thế? Ngài không sao chứ! Còn nữa…Vì sao ngài lại khóc?”
“Thái Thường…” Hào Hành ngây ra như phỗng rơi nước mắt, nói: “Bỏ lỡ ngàn năm… Không ngờ rằng lúc gặp lại, đầu óc nàng vẫn như thế.”
Tác giả :
Tử Diên Vĩ