Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]
Chương 125: Chỉ cầu chết oanh liệt, không chịu sống vất vưởng
Xem ra trước mắt, Tô Mộng Chẩm chỉ có thể dựa vào khả năng của mình để đối phó với công kích của Bạch Sầu Phi.
Nhưng y bệnh nặng như vậy, lại bị thương không nhẹ, chỉ còn một chân, liệu có thể đối phó với Bạch Sầu Phi không?
Có điều, sư tử già dù sao vẫn là vua của vạn thú, thuyền mục cũng có đinh ba phân, Tô Mộng Chẩm hoàn toàn không có khả năng chống cự sao?
Trông thấy Bạch Sầu Phi đã xông đến gần kiệu, muốn dùng đến quân bài sát thủ là “Tam Chỉ Đạn Thiên”, Tô Mộng Chẩm ở trong kiệu lạnh lẽo tối tăm bỗng lên tiếng:
- Ngươi giết được ta sao?
Bạch Sầu Phi ngẩn ra, vốn định tung đòn sát thủ, không cần trả lời, nhưng với địa vị của Tô Mộng Chẩm, hỏi một câu như vậy, khiến cho hắn cũng không nhịn được trả lời:
- Ta không giết được ngươi sao?
Tô Mộng Chẩm lập tức nói thêm một câu:
- Hôm nay là ta giết ngươi, không phải ngươi giết ta.
- Thối lắm! Hôm nay chỉ có ta giết ngươi, không có chuyện ngươi giết ta.
- Ngươi lâm vào trùng vây, đã là chết chắc, còn muốn phản kháng sao?
- Ta lâm vào trùng vây, quyết không sợ chết, muốn chết thì cùng chết.
- Ta biết ngươi chỉ cầu chết oanh liệt, không chịu sống vất vưởng, nhưng hành vi và việc làm của ngươi, chỉ là tự tìm đường chết.
- Ta chỉ cầu chết oanh liệt, không chịu sống vất vưởng, hành vi và việc làm của ta, chính là tự tìm đường chết!
- Từ bỏ đi, ngươi đã hết hi vọng rồi, không thể sống rời khỏi nơi này.
- Từ bỏ đi, ta đã hết hi vọng rồi, không muốn sống rời khỏi nơi này.
- Ngươi liều mạng với ta, tuyệt đối không có cơ hội thắng.
- Ta liều mạng với ngươi, quyết không có cơ hội thắng.
- Hôm nay chính là ngày chết của ngươi.
- Hôm nay chính là ngày chết của ta.
- Ngươi tự sát đi!
- Ta tự sát đi!
Nói ra thật kỳ quái, giọng nói ảm đạm lạnh lùng của Tô Mộng Chẩm lại có một lực lượng kỳ dị, khiến cho Bạch Sầu Phi nhất thời quên ra tay. Hơn nữa vào giây phút quan trọng này, hắn lại từng câu lặp lại lời nói của Tô Mộng Chẩm, càng nói càng mất đi bản ý của mình.
Thậm chí khi thần trí đang mê mẩn, hắn thật sự có ý tự sát.
Ngay lúc này, chợt nghe một giọng nói yêu kiều động lòng người, ngạc nhiên kêu lên:
- Chuyện gì vậy? Rau cải trắng, sao ngươi và mọi người náo loạn như vậy? Đại sư huynh, huynh… huynh còn chưa chết sao?
Đây là giọng nói của Ôn Nhu.
Lúc này Bạch Sầu Phi mới tỉnh lại, hoàn toàn khôi phục, toàn thân thân đổ mồ hôi lạnh.
Hắn gần như đã mất mạng, hơn nữa còn là mất mạng bởi tay mình.
Không, là nghe theo lệnh Tô Mộng Chẩm mà chết.
Đó là công lực gì, không cần động một ngón tay, lại có thể khiến người khác dâng mạng cho y, quyết tâm muốn chết?
Hóa ra lúc đầu và Ôn Nhu và Trương Thán bị vây khốn trên Bạch lâu, nhưng sau đó thế cục đột ngột biến đổi, Bạch Sầu Phi tự lo cho mình còn không xong. Trương Thán bèn nhân cơ hội đưa Ôn Nhu xuống dưới tháp, lẻn vào đám người đang vây quanh. Ôn Nhu bỗng phát hiện Bạch Sầu Phi đang trợn mắt há mồm nói chuyện với Tô Mộng Chẩm, câu sau lại giống như câu trước, cảm thấy rất kinh ngạc, vì vậy liền kêu lên.
Một lời “thức tỉnh” người trong mộng.
Bạch Sầu Phi lập tức tỉnh lại, tự thoát ra.
Thật nguy hiểm!
Thiếu chút đã mất mạng dưới tay lão hồ ly họ Tô này!
Lần này hắn lại không trả lời, ba ngón tay búng ra, một thức “Kinh Trập” bắn về phía Tô Mộng Chẩm.
Nhưng một chỉ này lại như trâu đất xuống biển.
Không phải Tô Mộng Chẩm tiếp được.
Y không hề tiếp, vẫn ngồi trong kiệu, thậm chí còn không nhúc nhích.
Người tiếp là Vương Tiểu Thạch, dùng vỏ kiếm của hắn.
Hắn đã rút kiếm, rút ra thanh kiếm Tiêu Hồn kia của hắn.
Kiếm là dùng để đối phó với kẻ địch, nhưng người trước mắt lại từng là huynh đệ của hắn.
Vương Tiểu Thạch rút kiếm ra, nhưng hắn có giết được kẻ địch hay không? Đối với người huynh đệ cũng là kẻ địch này, hắn có thể thi triển kiếm chiêu tuyệt thế của hắn hay không?
Hắn quyết không để cho bất cứ người nào làm hại Tô Mộng Chẩm, cho nên hắn đành phải xuất kiếm.
Bạch Sầu Phi phản ứng rất nhanh. Hắn biết Vương Tiểu Thạch đã đến, không thể giết chết Tô Mộng Chẩm, cho nên hắn muốn tốc chiến tốc thắng.
Hắn quyết định trước tiên giết chết Vương Tiểu Thạch.
Hắn đột nhiên xoay người, hai ngón tay khép lại, kẹp chặt kiếm của Vương Tiểu Thạch.
Ngón tay của hắn giống như một chiếc kìm sắt.
Một tay khác của hắn thi triển thức thứ nhất trong “Tam Chỉ Đạn Thiên”, “Phá Sát”.
Kiếm của Vương Tiểu Thạch bị hai ngón tay của Bạch Sầu Phi kẹp lấy, đây mặc dù là sự thực, nhưng không phải là định cục.
Với thành tựu kiếm thuật của Vương Tiểu Thạch, hắn có thể dùng kiếm sắc của mình cắt đứt hai ngón tay của Bạch Sầu Phi.
Cắt đứt được sao?
Với tu vi “Kinh Thần chỉ” của Bạch Sầu Phi (do hắn biến hóa sáng tạo từ “Vạn Cổ thần chỉ”), Vương Tiểu Thạch muốn cắt đứt hai ngón tay của hắn, đương nhiên cũng không phải chuyện dễ.
Vấn đề là, Vương Tiểu Thạch cũng không đành lòng cắt đứt ngón tay của Bạch Sầu Phi.
Trong lúc do dự, Bạch Sầu Phi đã dùng tay trái kẹp chặt kiếm của hắn, tay phải bắn ra một trong ba chiêu của “Kinh Thần chỉ” có uy lực lớn nhất, “Phá Sát”.
Dùng đến “Phá Sát”, Bạch Sầu Phi đã quyết tâm muốn đẩy Vương Tiểu Thạch vào chỗ chết.
Vương Tiểu Thạch cũng biết, Bạch Sầu Phi đã thi triển “Phá Sát”, là có ý muốn lấy mạng của mình.
Nhưng y bệnh nặng như vậy, lại bị thương không nhẹ, chỉ còn một chân, liệu có thể đối phó với Bạch Sầu Phi không?
Có điều, sư tử già dù sao vẫn là vua của vạn thú, thuyền mục cũng có đinh ba phân, Tô Mộng Chẩm hoàn toàn không có khả năng chống cự sao?
Trông thấy Bạch Sầu Phi đã xông đến gần kiệu, muốn dùng đến quân bài sát thủ là “Tam Chỉ Đạn Thiên”, Tô Mộng Chẩm ở trong kiệu lạnh lẽo tối tăm bỗng lên tiếng:
- Ngươi giết được ta sao?
Bạch Sầu Phi ngẩn ra, vốn định tung đòn sát thủ, không cần trả lời, nhưng với địa vị của Tô Mộng Chẩm, hỏi một câu như vậy, khiến cho hắn cũng không nhịn được trả lời:
- Ta không giết được ngươi sao?
Tô Mộng Chẩm lập tức nói thêm một câu:
- Hôm nay là ta giết ngươi, không phải ngươi giết ta.
- Thối lắm! Hôm nay chỉ có ta giết ngươi, không có chuyện ngươi giết ta.
- Ngươi lâm vào trùng vây, đã là chết chắc, còn muốn phản kháng sao?
- Ta lâm vào trùng vây, quyết không sợ chết, muốn chết thì cùng chết.
- Ta biết ngươi chỉ cầu chết oanh liệt, không chịu sống vất vưởng, nhưng hành vi và việc làm của ngươi, chỉ là tự tìm đường chết.
- Ta chỉ cầu chết oanh liệt, không chịu sống vất vưởng, hành vi và việc làm của ta, chính là tự tìm đường chết!
- Từ bỏ đi, ngươi đã hết hi vọng rồi, không thể sống rời khỏi nơi này.
- Từ bỏ đi, ta đã hết hi vọng rồi, không muốn sống rời khỏi nơi này.
- Ngươi liều mạng với ta, tuyệt đối không có cơ hội thắng.
- Ta liều mạng với ngươi, quyết không có cơ hội thắng.
- Hôm nay chính là ngày chết của ngươi.
- Hôm nay chính là ngày chết của ta.
- Ngươi tự sát đi!
- Ta tự sát đi!
Nói ra thật kỳ quái, giọng nói ảm đạm lạnh lùng của Tô Mộng Chẩm lại có một lực lượng kỳ dị, khiến cho Bạch Sầu Phi nhất thời quên ra tay. Hơn nữa vào giây phút quan trọng này, hắn lại từng câu lặp lại lời nói của Tô Mộng Chẩm, càng nói càng mất đi bản ý của mình.
Thậm chí khi thần trí đang mê mẩn, hắn thật sự có ý tự sát.
Ngay lúc này, chợt nghe một giọng nói yêu kiều động lòng người, ngạc nhiên kêu lên:
- Chuyện gì vậy? Rau cải trắng, sao ngươi và mọi người náo loạn như vậy? Đại sư huynh, huynh… huynh còn chưa chết sao?
Đây là giọng nói của Ôn Nhu.
Lúc này Bạch Sầu Phi mới tỉnh lại, hoàn toàn khôi phục, toàn thân thân đổ mồ hôi lạnh.
Hắn gần như đã mất mạng, hơn nữa còn là mất mạng bởi tay mình.
Không, là nghe theo lệnh Tô Mộng Chẩm mà chết.
Đó là công lực gì, không cần động một ngón tay, lại có thể khiến người khác dâng mạng cho y, quyết tâm muốn chết?
Hóa ra lúc đầu và Ôn Nhu và Trương Thán bị vây khốn trên Bạch lâu, nhưng sau đó thế cục đột ngột biến đổi, Bạch Sầu Phi tự lo cho mình còn không xong. Trương Thán bèn nhân cơ hội đưa Ôn Nhu xuống dưới tháp, lẻn vào đám người đang vây quanh. Ôn Nhu bỗng phát hiện Bạch Sầu Phi đang trợn mắt há mồm nói chuyện với Tô Mộng Chẩm, câu sau lại giống như câu trước, cảm thấy rất kinh ngạc, vì vậy liền kêu lên.
Một lời “thức tỉnh” người trong mộng.
Bạch Sầu Phi lập tức tỉnh lại, tự thoát ra.
Thật nguy hiểm!
Thiếu chút đã mất mạng dưới tay lão hồ ly họ Tô này!
Lần này hắn lại không trả lời, ba ngón tay búng ra, một thức “Kinh Trập” bắn về phía Tô Mộng Chẩm.
Nhưng một chỉ này lại như trâu đất xuống biển.
Không phải Tô Mộng Chẩm tiếp được.
Y không hề tiếp, vẫn ngồi trong kiệu, thậm chí còn không nhúc nhích.
Người tiếp là Vương Tiểu Thạch, dùng vỏ kiếm của hắn.
Hắn đã rút kiếm, rút ra thanh kiếm Tiêu Hồn kia của hắn.
Kiếm là dùng để đối phó với kẻ địch, nhưng người trước mắt lại từng là huynh đệ của hắn.
Vương Tiểu Thạch rút kiếm ra, nhưng hắn có giết được kẻ địch hay không? Đối với người huynh đệ cũng là kẻ địch này, hắn có thể thi triển kiếm chiêu tuyệt thế của hắn hay không?
Hắn quyết không để cho bất cứ người nào làm hại Tô Mộng Chẩm, cho nên hắn đành phải xuất kiếm.
Bạch Sầu Phi phản ứng rất nhanh. Hắn biết Vương Tiểu Thạch đã đến, không thể giết chết Tô Mộng Chẩm, cho nên hắn muốn tốc chiến tốc thắng.
Hắn quyết định trước tiên giết chết Vương Tiểu Thạch.
Hắn đột nhiên xoay người, hai ngón tay khép lại, kẹp chặt kiếm của Vương Tiểu Thạch.
Ngón tay của hắn giống như một chiếc kìm sắt.
Một tay khác của hắn thi triển thức thứ nhất trong “Tam Chỉ Đạn Thiên”, “Phá Sát”.
Kiếm của Vương Tiểu Thạch bị hai ngón tay của Bạch Sầu Phi kẹp lấy, đây mặc dù là sự thực, nhưng không phải là định cục.
Với thành tựu kiếm thuật của Vương Tiểu Thạch, hắn có thể dùng kiếm sắc của mình cắt đứt hai ngón tay của Bạch Sầu Phi.
Cắt đứt được sao?
Với tu vi “Kinh Thần chỉ” của Bạch Sầu Phi (do hắn biến hóa sáng tạo từ “Vạn Cổ thần chỉ”), Vương Tiểu Thạch muốn cắt đứt hai ngón tay của hắn, đương nhiên cũng không phải chuyện dễ.
Vấn đề là, Vương Tiểu Thạch cũng không đành lòng cắt đứt ngón tay của Bạch Sầu Phi.
Trong lúc do dự, Bạch Sầu Phi đã dùng tay trái kẹp chặt kiếm của hắn, tay phải bắn ra một trong ba chiêu của “Kinh Thần chỉ” có uy lực lớn nhất, “Phá Sát”.
Dùng đến “Phá Sát”, Bạch Sầu Phi đã quyết tâm muốn đẩy Vương Tiểu Thạch vào chỗ chết.
Vương Tiểu Thạch cũng biết, Bạch Sầu Phi đã thi triển “Phá Sát”, là có ý muốn lấy mạng của mình.
Tác giả :
Ôn Thụy An