Thượng Tá Không Quân Xấu Xa
Chương 85: Thuốc tránh thai
"Này. . . . . . Nhắm mắt lại, không cho anh nhìn."
"Anh đã nhìn nó rồi."
"Nhìn. . . . .Cái đấy là hôm qua, giờ không được nhìn!"
"Anh ghi nhớ trong đầu rồi, có nhìn hay không thì cũng là một mà thôi, cho anh coi thử đi, có bị thương chỗ nào không."
"Anh . . . . . Câm miệng!"
"Ngoan, đâu cần dã man như vậy . . . . .Đừng lộn xộn nữa!"
"Vì cái gì mà không cho em lộn xộn chứ? Anh làm em đau."
"Vậy em ở dưới, anh ở trên?"
"Nghĩ cũng không muốn nghĩ!"
"Quý Linh Linh, em thật chả ra gì, em ở trên thì em ghét, em ở dưới thì em không đồng ý."
"Đồng ý cái quỷ nhà anh, giờ em ép người có một tí mà đã đau âm ỉ rồi!"
"Hả? Thật sao? Tới đây đi Bảo Bảo, dựa gần anh này, sẽ không đau nữa đâu."
"Mộ Ly, anh buông tay ra mau, không được chạm vào em!"
"Nhưng cái ghế này chật như vậy, thì làm sao anh không chạm vào em được hả? Hoặc là, bây giờ em có thể ra khỏi vị trí của mình được không?"
"Mộ Ly . . . . Anh . . . . ."
"Anh biết ngay không được mà, không ngờ, mới sáng sớm mà có thể thoải mái tinh thần như thế này . . . . ."
"Em đang nghi ngờ có phải tối hôm qua anh giả bộ không đây"
"Linh Linh, ngoan nào, đừng có nói nữa, cứ nhìn cái bộ ngực đang lên xuống kia lại dụ dỗ anh phạm tội."
"Mộ Ly!"
"Hừm!" Mộ Ly đưa ngón tay đặt lên môi cô, nhìn đôi mắt ngập trán lửa giận ấy thì ai có thể tưởng tượng được một giờ trước, ngay cả một tiếng cô cũng không thể thốt thành lời, nhưng giờ lại mở miệng mắng anh vô lí như thế này đây."Đừng giận nữa, gây hại đến cơ thể em đấy. "
Quý Linh Linh bĩu môi: "Em bảo, không cho anh nhìn được đâu!"
"Đâu liên quan.., anh muốn xem." Mộ Ly sửa sang lại mấy cọng tóc rơi trước mặt cô, rồi chợt đưa tay vòng lấy người cô, kéo cô lại gần mình thêm chút nữa.
"Không cho chạm vào em!" Quý Linh Linh không chịu an phận mà giãy người lên.
Mộ Ly vô tội nhìn cô. Chuyện gì đang diễn ra với Quý Linh Linh vậy, một người con gái qua khỏi cái đêm đầu tiên, đáng lẽ ngày hôm sau tỉnh lại phải e thẹn ngồi trong ngực của người đàn ông chứ, hoặc là khóc thút tha thút thít nói người ta quá mạnh mẽ hay sao? Nhưng tại sao bọn họ lại trải qua những tình huống như thế này vậy?
Từ sau khi ngủ dậy, anh có thể thấy Quý Linh Linh đã nhìn đau nãy giờ, rồi giống như muốn tiêu tan cơn đâu ấy, cô mắng anh, hành hung anh, đại khái gần được 1 tiếng đồng hồ. Có phải bây giờ trong lòng cô đang để ý điều gì đó, hay đang sợ?
"Quý Linh Linh, có phải em mắc chứng sợ hãi sau đêm đầu tiên hay không?" Bàn tay Mộ Ly ôm chặt lấy eo Quý Linh Linh, không muốn để ý đến cái câu nói “Không cho chạm vào em” trong lòng.
"Sợ cái đầu nhà anh”
"Em có cảm thấy bản thân mình có gì đó không giống nhau, vừa rất nóng nảy vừa rất không ổn định, có phải em đang sợ cái gì hay không?" Mộ Ly vươn tay vuốt nhẹ khuôn mặt rồi nâng cằm cô lên, mở miệng hỏi .
Quý Linh Linh nhìn thẳng vào anh, có chút xíu không chịu được ánh mắt chứa chan tình cảm của anh bây giờ, cô vội nghiêng đầu sang một bên, "Anh nghĩ nhiều quá rồi, em vẫn ổn!"
"Linh Linh, em không cần phải sợ, anh sẽ chịu trách nhiệm với em." Nói xong, anh nhẹ nhàng ôm cô, nghĩ rằng như vậy sẽ mang đến cảm giác an toàn cho cô, và đề cô biết tình cảm của anh là như thế nào.
Quý Linh Linh nghe vậy thì ngẩn người ra, cô đang sợ? Không biết, dù sao trong lòng cô giờ đang rất phiền não, có quá nhiều phiền não mà cô không giải thích được.
"Được rồi đó..., anh có phiền hay không hả, chúng ta mới ngủ có một đêm với nhau thì làm gì ghê gớm chứ, em không cần anh chịu trách nhiệm!" Cảm xúc Quý Linh Linh giờ không có bất kỳ sự trấn an nào mà càng ngày càng phiền.
"Anh phải chịu trách nhiệm với em!" Giọng nói Mộ Ly giờ thêm cưỡng chế, bàn tay ôm chặt lấy cô, không để cô lui người về phía sau thêm một tí nào.
“Anh định làm cái gì? Em là cái gì mà anh phải chịu trách nhiệm?" Quý Linh Linh không khách khi rống lên
"Bởi vì anh là người đầu tiên của anh, em phải coi anh là số một!"
"Hứ, anh đừng có làm trò hề nữa được không? Thời buổi bây giờ chuyện – tình – một – đêm- là chuyện – bình – thường , lần đầu tiên giờ còn đáng giá à?"
"Nhưng anh coi trọng nó! Quý Linh Linh, em hãy nghe cho kỹ đây, lần đầu tiên của em là dành cho anh, sau này mỗi ngày chúng ta đều là của nhau. Em muốn trốn cũng trốn không được. Tốt nhất ngay từ bây giờ em nên chuẩn bị tâm lí, hiểu chưa?" Mộ Ly lật người, đem cô đặt xuống bên dưới. Cái con nhỏ này, càng nói càng điên. Thiệt là, biết rất rõ cơ thể mình giờ không được khỏe, biết rất rõ cô bây giờ cần được nghỉ ngơi, nhưng chính anh lại không thể kiềm chế được, anh muốn cho cô biết anh cần cô.
"Anh vô sỉ! Mộ Ly, anh cút qua một bên cho em!" Quý Linh Linh vừa định nhấc chân đá anh thì "A. . . . . . đau quá. . . . . ." Động tác này khiến cô than lên một tiếng.
"Thế nào? Thế nào?" Mộ Ly vội vòng ôm lấy cô, lên tiếng hỏi han ân cần.
Quý Linh Linh cắn răng, "Không cần anh lo, em không cần anh chịu trách nhiệm cũng không cần anh... anh tốt nhất quên hết cho tôi!"
Cô vẫn cố chấp như cũ.
"Quý Linh Linh, anh phát hiện ra, bây giờ em hình như rất có sức lực nhỉ? Có muốn bọn mình làm lại lần nữa không?" Giọng nói cưỡng ép của Mộ Ly đã thay bằng giọng không chính đáng.
"Anh dám!"
"Có cái gì mà không dám, bọn mình cũng làm nhiều lần như vậy, đối với anh sao cũng không cần để ý." Đôi môi anh chỉ cách môi cô vài xentimet, cái dáng vẻ mập mờ này cũng có thể biết chuyện gì sắp xảy ra.
Quý Linh Linh không khỏ run người, hơi thở của anh quá nồng nhiệt và quá nóng, khiến cô không chịu nổi.
"Em. . . . . .Người em đâu. . . . . ." Quý Linh Linh có lẽ đang sợ anh nên giọng nói cực mềm mại. Tối hôm qua, hai người bọn họ không biết đã nghỉ ngơi bao nhiêu lần, lại làm không biết bao nhiêu lần, cho đến khi trời sáng bọn họ mới ngủ được một giấc ngắn ngủi, nhưng khi tĩnh là thì toàn thân đau rã rời, cho dù cử động nhẹ một cái cũng sẽ khiến cả người tê buốt, nhức mỏi.
"Sớm ngoan như vậy không phải tốt hơn rồi sao? Người không thoải mái thì em ngừng lại đi, anh đi xem còn quần áo nào có thể mặc không rồi chút dẫn em đi." Mộ Ly tiến sát đến mặt cô, hôn nhẹ một cái rồi nhướng người đứng dậy.
"Em không về cùng anh đâu."
"Vậy em chuẩn bị cùng ai vê?"
"Chuyện này anh không cần quan tâm!"
"Quý Linh Linh! Chúng ta bây giờ đã là một, chuyện của em thì anh mặc cô, em muốn bảo ai quan tâm em đây?"
"Anh thôi đi, bên cạnh, bên cạnh anh có bao nhiều người phụ nữ thì tự anh biết lấy, cần gì phải giả mù với em?"
"Em nói gì?"
"Còn muốn em giải thích à? Là ai đi theo đến trang viên nhà Từ Kỳ tỏ tình với em, nhưng mà đâu rồi, đêm hôm qua lại đi uống rượu say mềm với hia người phụ nữ khác. Thượng tá Mộ, có phải bản thân anh ngụy trang quá tốt hay không?" Thì ra Quý Linh Linh rối rắm ở khúc này.
Mộ Ly nâng người dậy, nhìn người con gái dưới thân, đúng là khó giải thích thật.
"Em đã cảm thấy anh ngụy trang bản thân mình như vậy, thế tại sao tối qua lại xuất hiện ở đây, rồi đêm qua cùng anh. . . . . ."
Quý Linh Linh đột nhiên nhìn anh, "Anh có ý gì?"
"Anh chỉ muốn biết em đang có ý gì, chủ động ở cùng với anh nhưng sáng đến lại bày ra cái vẻ như người dưng này đây, anh muốn biết em đang suy nghĩ gì."
"Anh. . . . . ."
"Nói đi, Quý Linh Linh, em có ý gì, Biết anh gạt em mà em vẫn làm."
"Anh là đồ khốn! Anh vô sỉ! Em nói, em nói là được phải không, em yêu anh, cho dù biết anh lừa em, nhưng mà bản thân em vẫn chưa giải thích được nguyên do anh lại ở cùng với họ, em nói như vậy anh đã hài lòng chưa hả!" Quý Linh Linh đột nhiên dùng sức sự trói buộc của Mộ Ly, cô chuẩn bị đi qua chỗ khác nhưng lúc đứng lên vì đau quá mà té trên sàn nhà, cô chống hai tay và cô khóc.
"Cái đồ ngốc này!" Lúc này Mộ Ly không biết nên nói cái gì cho phải. Anh ôm lấy cô vào lòng "Quý Linh Linh, chừng nào thì em mới tinh tường được hả? Hôm đó Vu Uyển Tinh nới với anh cô ấy chuẩn bị đi, nên đi tụ họp một lát. Anh không ngờ là bọn họ đi bỏ thuốc."
"Có chỗ nào không giống nhau>" Quý Linh Linh tựa vào ngực anh mà khóc.
"Nếu như anh thật sự muốn ở cùng với cô ta thì lúc ấy anh đã giải quyết cho xong rồi!"
"Anh. . . . . ."
"Anh cái gì mà anh, người đàn ông em yêu, đêm hôm qua xém chút nữa bị làm nhục rồi đó, em còn không an ủi anh vậy mà sáng sớm còn bộc phát tính khí, ôi trời, lòng anh. . . . ." Mộ Ly lập tức bày ra bộ dáng đau lòng, như một thiếu nữ bị ăn hiêp vậy
"Nhưng. . . . . ."
"Nhưng cái gì? Quý Linh Linh, em cũng biết anh mới là người bỏ thuốc chứ?"
"Hả? Em. . . . . . Em không biết!"
"Không biết? Vậy em thấy Lục Vân Thiên đối với anh ra sao?" Mộ Ly khôn khéo hỏi chuyện.
"Em . . . . ."
Bắt được vẻ mặt khó xử của Quý Linh Linh, Mộ Ly một phen nắm lấy cằm cô: "Được rồi, nhìn anh bị cô ta làm ra thấy này, giờ em không muốn ra ngoài, càng làm anh khó chịu."
"Em không có. . . . . ."
"Ừm, không cần lên tiếng nữa, trực tiếp bồi thường cho anh là được rồi!"
"Không. . . . . . Ô. . . . . ." Quý Linh Linh còn chưa nói xong thì đôi môi đã bị ai kia chặn lại.
Cái người phụ nữ Quý Linh Linh này, không có tâm tình lo lắng cho mình, lại còn dám "Thấy chết mà không cứu", phải trừng phạt. Lấy danh nghĩa đàn ông của cô bị đám phụ nữ thối tha kia ức hiếp rồi mà cô vẫn còn như vậy.
"Này, Hướng Tuấn Ngạn, tại sao bên trong không có âm thanh rồi vậy chứ?" Thẩm Hiểu Phỉ một tay ôm quần áo, đứng sau lưng Hướng Tuấn mà hỏi.
"Anh nào biết, mới vừa rồi hình như đang tính đánh nhau mà ta?"
"Đúng vậy, tại sao bọn họ lại vậy, tối hôm qua cuồng nhiệt vậy mà mới sáng sao lại thành ra thế? Có thể so lên giường nhanh quá nên muốn chia tay?" Từ lúc hai người họ tỉnh dậy, Thẩm Hiểu Phỉ và Hướng Tuấn Ngạn đã đứng đây nghe trộm, nếu lúc này Hướng Tuấn Ngạn không ngăn cô lại thì cô đã vọt vào trong đó rồi.
"Em đi vào hỏi tiếng đi, được không?"
"Bây giờ? Được à?"
"Có cái gì không được? Mới vừa rồi hai người còn nóng nảy vậy giờ lại không có tiếng nói nào, em đoán đi, có phải tên Mộ Ly kia âm thầm giết chết Quý Linh Linh rồi phải không? " Hướng Tuấn Ngạn vừa nói vừa làm động tác cắt cổ.
"Anh nói cái gì ?" Thẩm Hiểu Phỉ nhất thời trợn to hai mắt!
"Chính xác mà. . . . . .ANh nghe nói Mộ Ly là người giữ mình trong sạch, ngộ nhỡ anh ta phát hiện bản thân mình bị Quý Linh Linh xx tối qua, trong lòng giận dữ rồi đem Quý Linh Linh . . . . ." Hướng Tuấn Ngạn vẫn còn đang nói.
"Câm miệng! Cái logic của anh là gì vậy hả? " Thẩm Hiểu Phỉ không muốn nghe nữa, làm sao Mộ Ly có thể biến thành người như vậy được chứ, "Được rồi, nếu như chê cái logic của anh, vậy chúng ta đợi thêm một tiếng nữa rồi đi vô lượm xác giùm họ."
"Hướng Tuấn Ngạn, thế nào mà tôi phát hiện ra anh đang có bệnh tâm lý vậy, có phải trong lòng anh đang mất thăng bằng hay không? Hoặc là anh thật sự coi trong Quách Hiểu Lượng, không được ôm con bé, nên anh hận tôi? Tôi nói anh này, anh như vậy thì không được đâu, cái này gọi là bệnh tâm lý, muốn trị thì làm sớm sớm tí!” Thẩm Hiểu Phỉ nói một câu nhưng đâm trúng tin gan anh ta.
"Làm sao em biết anh có cảm tình với người đẹp kia?" Hướng Tuấn Ngạn ngược lại không chút quan tâm đến lời Thẩm Hiểu Phỉ.
"Hứ, tối hôm qua nếu Tần Mộc Vũ không ngăn lại, thì chắc anh đã đem con người ta đè lên giường rồi." Loại chuyện này thì Hướng Tuấn Ngạn không sợ không làm, cô cũng không dám gật bừa.
"Cái này cũng không có đâu, anh chỉ là nghĩ không ra, tại sao tối hôm qua cô ấy lại chủ động hôn anh? Em nghĩ kỹ đi, một người con gái xinh đẹp đối với một người xa lạ như anh lại đi đi ôm ấp yêu thương . . . . ."
"Cho nên anh nghĩ cả buổi tối?"
"Chuyện này. . . . . .Em cũng biết?"
"Hướng Tuấn Ngạn, anh đúng là không biết nhịn, chắc anh không cái gì kia rồi hả?" Thẩm Hiểu Phỉ ghét bỏ nói.
"Cái này em cũng biết?"
"Bước sang bên đi, tôi đi vào trong coi hai người họ như thế nào rồi, nếu như Mộ Ly ức hiếp Linh Linh, tôi sẽ giết anh ta. " Nói xong, Thẩm Hiểu Phỉ lấy khí thế ngất trời đi vào trong."Hiểu Phỉ. . . . . ."
"A …"
"Này!"
Hướng Tuấn Ngạn còn chưa nói hết câu thì thấy Thẩm Hiểu Phỉ ôm đồ ra lại, gương mặt đỏ bừng, bước thật nhanh ra khỏi phòng, của đóng lại cái “Rầm”.
"Thế nào? Thật sự xảy ra à?" Hướng Tuấn Ngạn cố nén nụ cười trên khuôn mặt.
"Xảy ra. . . . . . Xảy ra cái em gái nhà anh ấy!" Thẩm Hiểu Phỉ mắc cỡ quá đi, hai người họ định tắm tiên à? Giằng co cả đêm còn chưa thoải mái à, ban hôm ban sáng lại đi làm tiếp .
Hướng Tuấn Ngạn suy nghĩ một chút cũng biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ không ngờ lúc Thẩm Hiểu Phỉ quan tâm đến Quý Linh Linh, thì đầu óc lại biến thành đầy heo như vậy.
"Quý Linh Linh, mình để quần áo ở trước cửa nhé, một lát tự mình lấy mà thay, còn nữa. . . . . Đồ của cậu rách hết rồi đó.” Trong lòng Thẩm Hiểu Phỉ kêu gào thật lớn, lớn đến từng tuổi này mà lần đầu tiên cảm thấy mất mặc như vậy, mặc dù tầm mắt trong phòng bị hạn chế nhưng động tác thì cô vẫn có thể biết được, lại là cái kiểu chó nằm sấp ấy nữa chứ. Đúng là cmn!
"Hiểu Phỉ, cậu chờ một chút." Quý Linh Linh lên tiếng.
"Làm gì?" Thẩm Hiểu Phỉ tức giận nói vọng lại.
"Cậu chờ mình đi xuống dưới với."
"Chờ cậu làm gì?"
"Mình. . . . . . Xong ngay đây, chờ mình."
Gương mặt Thẩm Hiểu Phỉ nhất thời toàn vạch đen, mơ hồ có thể nghe được cuộc đối thoại của hai người họ ở trong phòng.
"Chờ thêm chút nữa, xong ngay đây."
"Anh nhanh lên đi..., Hiểu Phỉ đang đợi!"
"Đừng vội mà, thêm lần nữa."
"Đừng mà, anh tránh ra!"
"Không được, thời khắc mấu chốt, em chớ lộn xộn."
"Anh tránh ra đi!"
"Đừng cử động, sẽ đứt đấy!"
. . . . . . Chết tiệt!
Làm cho cho Thẩm Hiểu Phỉ đang đứng ngoài cửa cũng không biết nên làm cái gì cho tốt. Hai vị này rốt cuộc muốn làm cái gì đây?
"Quý. . . . . ." Thẩm Hiểu Phỉ vừa định kêu lên thì cửa đã mở ra.
"Cám ơn đồ của cô." Mộ Ly chỉ mặc một chiếc quần dài, nửa thân trên trần truồng, liếc mắt cũng thấy được vài giọt mồ hôi đọng lên trên bờ ngực.
Thẩm Hiểu Phỉ rất tự giác lui về phía sau một bước, thật ra thì. . . . . . Lui về phía sau một bước, mới có thể thấy rõ được vóc người của anh ta.
" Này, đây là quần áo của cậu ấy, đây là của anh, còn đây là thuốc."
"Đây là thuốc gì " Mộ Ly nhận lấy đồ trên tay cô rồi hỏi.
"Chuyện này. . . . . . Đây là thuốc trị thương. . . . . ."
"Trị thương?"
"Tự anh đọc sách hướng dẫn đi!" Thẩm Hiểu Phỉ không muốn anh ta biết.
“Ừ." Mộ Ly nhìn dòng chữ nhỏ trên thân bình, chỉ nhìn hai hàng thì anh cũng hiểu được đại khái, tiêu sưng ngừng đau.
"Đây là thuốc tránh thai sau khi xong việc, một lát bảo Linh Linh uống là được."
"À" Mộ Ly cũng nhận lấy nó nhưng khi đọc kỹ trên đó thì trả lại cho Thẩm Hiểu Phỉ.
"Làm gì?"
"Bọn tôi không cần dùng thuốc tránh thai! Tôi bảo cô ấy mặc quần áo rồi để cô ấy đi tìm cô." Nói xong, Mộ Ly không để ý đến việc Thẩm Hiểu Phỉ đang ngẩn người đứng đó, còn cái gã mặt than Hướng Tuấn Ngạn kia tự tay khép cửa phòng giùm họ.
"Ôi dào, cái thượng tá Mộ này thật đúng là đàn ông, mới chỉ có một lần, thậm chí. . . . . ." Hướng Tuấn Ngạn không biết là nên bội phục khí khái của Mộ Ly, hay là nên cảm thán tình yêu mù quáng của anh ta.
"Cái gì mà đàn ông?" Đây là lời Thẩm Hiểu Phỉ nói.
"Anh cũng nghĩ anh ta không phải là đàn ông." Hướng Tuấn Ngạn hét lại .
"Đi thôi."
"Đi đâu?"
"Đương nhiên là đến nhà kho xem kịch vui rồi..., chẳng lẽ định đứng ở đây là người giữ cửa à?" Thẩm Hiểu Phỉ nói xong liền đi lên trước dẫn đường.
"Ha ha, được. " Hai ngày nay, thật sự đã làm cho Hướng Tuấn Ngạn anh vui vẻ quá thể rồi, anh cứ ở hoài trong quán bar này cũng ngán đến nơi rồi.
Trong phòng.
Mộ Ly thân trọng thoa thuốc cho Quý Linh Linh, rồi giúp cô mặc quần áo vào: "Về rồi đi tắm, giờ chịu đựng chút."
Quý Linh Linh nhìn cái vẻ nghiêm túc của Mộ Ly, vẫn nhịn không được mà lên tiếng hỏi: "Tại sao không để cho em uống thuốc?"
"Ở trong đó có chất kích thích, không tốt cho cơ thể của em"
"Nhưng hôm nay không phải là ngày an toàn của em." Quý Linh Linh, cô biết kỳ oan toàn là gì không?
"Vậy thì tốt, có con mới cưới được."
"Này!" Quý Linh Linh nhìn bộ dạng không biến sắc của Mộ Ly, tựa như đang nói chuyện của người khác.
"Ngoan, đừng nên nói chuyện lớn tiếng như vậy, không tốt cho cơ thể." Mộ Ly vỗ nhẹ lên bờ vai cô, rồi tự mình mặc áo sơ mi vào.
"Câu nói của em ban nãy anh có nghe thấy không?"
"Nói cái gì?"
"Nếu như em mang thai thì làm thế nào?"
"Kết hôn, sinh con, đây không phải là chuyện rất bình thường sa? Em đang sợ cái gì?" Mộ Ly cài nút cuối cùng xong mới ngẩng đầu nhìn cô.
“Em không lấy” Quý Linh Linh vừa thốt ra xong thì cả hai người đều im lặng.
Cô nói không lấy, nói quá sung sướng rồi đấy.
"Đi thôi." Mộ Ly không nói muốn nói tiếp, chủ động kéo tay cô đi ra ngoài.
Quý Linh Linh thấy anh không nói gì thêm, mà cô cũng không muốn bàn cái quan hệ giữa hai người này làm chi, cho nên cô cũng im lặng.
"Á. . . . . ." Nhưng khi Quý Linh Linh vừa đứng dậy thì cơn đau bên dưới khiến cô ngã nhoài lên ghế sofa.
"Quý Linh Linh!"
"Em đau quá, không đi được." Môi Quý Linh Linh đột nhiên không còn chút máu, hàng lông mày thì nhíu chặt lại.
Đáng chết, anh quên mất chuyện này.
"Đừng cử động, để anh. " Mộ Ly bế cô lên "Thật xin lỗi, anh quên mất."
Quý Linh Linh nóng mặt, gục đầu vào hõm cổ anh, không dám lên tiếng nói chuyện.
Vào lúc này, biểu hiện cũng không đến nỗi nào, cái dáng vẻ nũng nịu này thật sự anh rất thích.
=Bỉ Ngạn Hoa chen ngang, há há =
"Lục Vân thiên, cô đã làm gì với tôi hả?" Sau khi thuốc hết tác dụng thì Vu Uyển Tinh khôi phục lại tinh thần, khi cô thấy Lục Vân Thiên đang trong tình trạng trần truồng nửa người trên, và cả hai bọn họ đều bị nhốt ở hàm rượu, thì cô cũng đoán sơ sơ chuyện gì đã xấy ra.
"Ha ha, tôi làm gì với cô? Chẳng qua tôi cho cô uống chút thuốc ngủ, để cô ngủ lâu lâu mà thôi." Lục Vân thiên vẫn che cái trán từ lúc tỉnh dậy cho đến bây giờ, khoe miệng gợi leen nụ cười lạnh lẽo, "Cô còn dám nói với tôi như vậy?" Cho tới bây giờ Vu Uyển Tinh cũng không ngờ rằng Lục Vân Tiên sẽ đối với cô như vậy, nhân cơ hội đó mà cho mình uống thuốc mệ, đến ngày hôm nay đều giả vờ khúm núm hay sao?
"Hừ, Vu Uyển Tinh, cô nghĩ rằng cô là ai? Cô có tư cách gì mà tôi phải đi theo đuôi tôi chứ. " Lục Vân Thiên lạnh lùng châm chọc.
"Cô . . . . ."
"Lúc tôi gọi cô đến thành phố T, vốn định muốn cô giúp tôi một tay nhưng ai ngờ cơ chứ, cô không những không châm chích con tiện nhân Quý Linh Linh kia, mà còn đi giành Mộ Ly với tôi nữa!" Nghĩ tới đây, Lục Vân Thiên cũng hối hận không thôi, ban đầu cô đề nghị Vu Uyên Tinh tới thành phố T giúp mình, vốn là muốn tìm người trợ giúp nhưng sau đó lại biến thành người “hầu” cho họ."Vu Uyển Tinh, cô là cảnh sát cao cấp nhưng cô hình như quên tôi là ai rồi? Tôi là Lục Vân Thiên, từ nhỏ đến lớn chưa có aib mạnh hơn Lục Vân Thiên này.!"
Vu Uyển Tinh nhìn Lục Vân Thiên nổi cơn điên mà lòng thì đang giận ngút ngàn: "Cho nên cô mới lợi dụng tôi?"
"Ha ha, lợi dụng? Không phải là tôi chủ động lợi dụng cô, mà là cô chủ động dính vào đấy chứ!"
"Cô có ý gì?"
"Tôi có ý gì? Cô nghĩ chỉ cần cô với Mộ Ly đã quen biết hau trước đây thì có thể ở cùng với anh ấy à? Nhưng cô có biết không, tôi với anh ất đã quen nhau từ thời còn nối khố, hừ, nếu như nói sâu xa năm ba tôi cò làm phó thị trường, thì đã quen biết cha anh ấy rồi, mà anh ấy cũng thường xuyên đến nhà tôi chới. Vu Uyển Tinh cô chẳng co cũng là người quên bên cục cảnh sát mà thôi, cô có cái mà cao ngạo với tôi chứ!" Lục Vân Thiên một chút cũng không che giấu nổi oán hận của mình với Vu Uyển Tinh.
"Cô có bao nhiêu bản lĩnh thì cũng như tôi mà thôi. Tôi bị Thẩm Hiểu chửi, bị Quý Linh Linh đánh, cô một chút phản ứng cũng không có, còn ở đó xem thường tôi. Cu Uyể Tinh, cô cho rằng tôi ngu nên tôi không hiểu sao?" Lục Vân Thiên đứng lên, vét máu chưa khô trên trán khiến người ta ghê rợn, mà cái nét mặt đáng sợ hiện giờ càng khiến Vu Uyển Tinh cả kinh.
"Lục Vân Thiên, tôi biến cô thành bạn bè, vậy mà cô biến tôi thành ."
"Bạn bè? A, Vu Uyển Tinh, tôi thấy ngượng giùm cho cô quá. Mấy người tự hỏi lòng mình lại đi, lúc nào biến tôi thành bạn bè vậy chứ?" Lục Vân Thiên lần này đã không còn giữ mặt mũi của Vu Uyển Tinh nữa rồi."Hiện tại thì tốt rồi, sự thật chứng minh, mặc dù chuyện xưa giữa cô và Mộ Ly còn đó, có đẹp đó, còn mập mờ đó, còn khiến người ta hoài niệm đó, nhưng. . . . . . Nhưng không sánh bằng một Quý Linh Linh!"
"Cô. . . . . . Cô nói cái gì?" Vu Uyển Tinh vừa nghe đến tên tuổi Quý Linh Linh, thì sắc mặt không khỏi trắng bệch đi.
"Tôi nói cái gì? Tôi nối Quý Linh Linh đấy, cô ta ở giữa hai chúng ta mà ă được một món lời lớn, tôi làm tất cả mọi chuyện lại đi giúp cô ta cởi quần áo không công. Ha, ha ha, đúng là mỉa mai mà, tôi tính hết vậy giờ lại đi chịu nhục, nhưng cuối cùng lại đổi lấy một kết quả như vậy, ha ha." Nói xong lời cuối cùng, giọng nói vốn lạnh lùng của Lục Vân Thiên giờ chuyện sang giọng giễu cợt.
"Làm sao cô ta có thể? Tại sao cô ta có thể? Lục Vân Thiên, cô và Quý Linh Linh bắt tay làm có đúng hay không?" Vu Uyển Tinh không tin, cô sẽ không đi ti chuyện này, tất cả cô đều thiết kế đến mức hoàn hảo, nhưng đến phút giây này cô lại không lấy được gì cả, Mộ Ly thấy cô chắc sẽ không thích cô nữa rồi, không được, không được!
"Bắt tay? Một mình tôi có thể xoay cô vòng vòng thì cần người khác giúp à? Huống chi con phụ nữ kia lại là Quý Linh Linh!"
"Lục Vân Thiên, cô quá độc ác, cô thật sự quá độc ác, cô có chồng của mình rồi, tại sao còn đi giành với tôi hả?"
"Hừ, người nào cũng tìm chỗ cao mà đúng, có người nào ngu mà đúng tại chỗ?" Lục Vân Thiên hỏi ngược lại.
"Anh đã nhìn nó rồi."
"Nhìn. . . . .Cái đấy là hôm qua, giờ không được nhìn!"
"Anh ghi nhớ trong đầu rồi, có nhìn hay không thì cũng là một mà thôi, cho anh coi thử đi, có bị thương chỗ nào không."
"Anh . . . . . Câm miệng!"
"Ngoan, đâu cần dã man như vậy . . . . .Đừng lộn xộn nữa!"
"Vì cái gì mà không cho em lộn xộn chứ? Anh làm em đau."
"Vậy em ở dưới, anh ở trên?"
"Nghĩ cũng không muốn nghĩ!"
"Quý Linh Linh, em thật chả ra gì, em ở trên thì em ghét, em ở dưới thì em không đồng ý."
"Đồng ý cái quỷ nhà anh, giờ em ép người có một tí mà đã đau âm ỉ rồi!"
"Hả? Thật sao? Tới đây đi Bảo Bảo, dựa gần anh này, sẽ không đau nữa đâu."
"Mộ Ly, anh buông tay ra mau, không được chạm vào em!"
"Nhưng cái ghế này chật như vậy, thì làm sao anh không chạm vào em được hả? Hoặc là, bây giờ em có thể ra khỏi vị trí của mình được không?"
"Mộ Ly . . . . Anh . . . . ."
"Anh biết ngay không được mà, không ngờ, mới sáng sớm mà có thể thoải mái tinh thần như thế này . . . . ."
"Em đang nghi ngờ có phải tối hôm qua anh giả bộ không đây"
"Linh Linh, ngoan nào, đừng có nói nữa, cứ nhìn cái bộ ngực đang lên xuống kia lại dụ dỗ anh phạm tội."
"Mộ Ly!"
"Hừm!" Mộ Ly đưa ngón tay đặt lên môi cô, nhìn đôi mắt ngập trán lửa giận ấy thì ai có thể tưởng tượng được một giờ trước, ngay cả một tiếng cô cũng không thể thốt thành lời, nhưng giờ lại mở miệng mắng anh vô lí như thế này đây."Đừng giận nữa, gây hại đến cơ thể em đấy. "
Quý Linh Linh bĩu môi: "Em bảo, không cho anh nhìn được đâu!"
"Đâu liên quan.., anh muốn xem." Mộ Ly sửa sang lại mấy cọng tóc rơi trước mặt cô, rồi chợt đưa tay vòng lấy người cô, kéo cô lại gần mình thêm chút nữa.
"Không cho chạm vào em!" Quý Linh Linh không chịu an phận mà giãy người lên.
Mộ Ly vô tội nhìn cô. Chuyện gì đang diễn ra với Quý Linh Linh vậy, một người con gái qua khỏi cái đêm đầu tiên, đáng lẽ ngày hôm sau tỉnh lại phải e thẹn ngồi trong ngực của người đàn ông chứ, hoặc là khóc thút tha thút thít nói người ta quá mạnh mẽ hay sao? Nhưng tại sao bọn họ lại trải qua những tình huống như thế này vậy?
Từ sau khi ngủ dậy, anh có thể thấy Quý Linh Linh đã nhìn đau nãy giờ, rồi giống như muốn tiêu tan cơn đâu ấy, cô mắng anh, hành hung anh, đại khái gần được 1 tiếng đồng hồ. Có phải bây giờ trong lòng cô đang để ý điều gì đó, hay đang sợ?
"Quý Linh Linh, có phải em mắc chứng sợ hãi sau đêm đầu tiên hay không?" Bàn tay Mộ Ly ôm chặt lấy eo Quý Linh Linh, không muốn để ý đến cái câu nói “Không cho chạm vào em” trong lòng.
"Sợ cái đầu nhà anh”
"Em có cảm thấy bản thân mình có gì đó không giống nhau, vừa rất nóng nảy vừa rất không ổn định, có phải em đang sợ cái gì hay không?" Mộ Ly vươn tay vuốt nhẹ khuôn mặt rồi nâng cằm cô lên, mở miệng hỏi .
Quý Linh Linh nhìn thẳng vào anh, có chút xíu không chịu được ánh mắt chứa chan tình cảm của anh bây giờ, cô vội nghiêng đầu sang một bên, "Anh nghĩ nhiều quá rồi, em vẫn ổn!"
"Linh Linh, em không cần phải sợ, anh sẽ chịu trách nhiệm với em." Nói xong, anh nhẹ nhàng ôm cô, nghĩ rằng như vậy sẽ mang đến cảm giác an toàn cho cô, và đề cô biết tình cảm của anh là như thế nào.
Quý Linh Linh nghe vậy thì ngẩn người ra, cô đang sợ? Không biết, dù sao trong lòng cô giờ đang rất phiền não, có quá nhiều phiền não mà cô không giải thích được.
"Được rồi đó..., anh có phiền hay không hả, chúng ta mới ngủ có một đêm với nhau thì làm gì ghê gớm chứ, em không cần anh chịu trách nhiệm!" Cảm xúc Quý Linh Linh giờ không có bất kỳ sự trấn an nào mà càng ngày càng phiền.
"Anh phải chịu trách nhiệm với em!" Giọng nói Mộ Ly giờ thêm cưỡng chế, bàn tay ôm chặt lấy cô, không để cô lui người về phía sau thêm một tí nào.
“Anh định làm cái gì? Em là cái gì mà anh phải chịu trách nhiệm?" Quý Linh Linh không khách khi rống lên
"Bởi vì anh là người đầu tiên của anh, em phải coi anh là số một!"
"Hứ, anh đừng có làm trò hề nữa được không? Thời buổi bây giờ chuyện – tình – một – đêm- là chuyện – bình – thường , lần đầu tiên giờ còn đáng giá à?"
"Nhưng anh coi trọng nó! Quý Linh Linh, em hãy nghe cho kỹ đây, lần đầu tiên của em là dành cho anh, sau này mỗi ngày chúng ta đều là của nhau. Em muốn trốn cũng trốn không được. Tốt nhất ngay từ bây giờ em nên chuẩn bị tâm lí, hiểu chưa?" Mộ Ly lật người, đem cô đặt xuống bên dưới. Cái con nhỏ này, càng nói càng điên. Thiệt là, biết rất rõ cơ thể mình giờ không được khỏe, biết rất rõ cô bây giờ cần được nghỉ ngơi, nhưng chính anh lại không thể kiềm chế được, anh muốn cho cô biết anh cần cô.
"Anh vô sỉ! Mộ Ly, anh cút qua một bên cho em!" Quý Linh Linh vừa định nhấc chân đá anh thì "A. . . . . . đau quá. . . . . ." Động tác này khiến cô than lên một tiếng.
"Thế nào? Thế nào?" Mộ Ly vội vòng ôm lấy cô, lên tiếng hỏi han ân cần.
Quý Linh Linh cắn răng, "Không cần anh lo, em không cần anh chịu trách nhiệm cũng không cần anh... anh tốt nhất quên hết cho tôi!"
Cô vẫn cố chấp như cũ.
"Quý Linh Linh, anh phát hiện ra, bây giờ em hình như rất có sức lực nhỉ? Có muốn bọn mình làm lại lần nữa không?" Giọng nói cưỡng ép của Mộ Ly đã thay bằng giọng không chính đáng.
"Anh dám!"
"Có cái gì mà không dám, bọn mình cũng làm nhiều lần như vậy, đối với anh sao cũng không cần để ý." Đôi môi anh chỉ cách môi cô vài xentimet, cái dáng vẻ mập mờ này cũng có thể biết chuyện gì sắp xảy ra.
Quý Linh Linh không khỏ run người, hơi thở của anh quá nồng nhiệt và quá nóng, khiến cô không chịu nổi.
"Em. . . . . .Người em đâu. . . . . ." Quý Linh Linh có lẽ đang sợ anh nên giọng nói cực mềm mại. Tối hôm qua, hai người bọn họ không biết đã nghỉ ngơi bao nhiêu lần, lại làm không biết bao nhiêu lần, cho đến khi trời sáng bọn họ mới ngủ được một giấc ngắn ngủi, nhưng khi tĩnh là thì toàn thân đau rã rời, cho dù cử động nhẹ một cái cũng sẽ khiến cả người tê buốt, nhức mỏi.
"Sớm ngoan như vậy không phải tốt hơn rồi sao? Người không thoải mái thì em ngừng lại đi, anh đi xem còn quần áo nào có thể mặc không rồi chút dẫn em đi." Mộ Ly tiến sát đến mặt cô, hôn nhẹ một cái rồi nhướng người đứng dậy.
"Em không về cùng anh đâu."
"Vậy em chuẩn bị cùng ai vê?"
"Chuyện này anh không cần quan tâm!"
"Quý Linh Linh! Chúng ta bây giờ đã là một, chuyện của em thì anh mặc cô, em muốn bảo ai quan tâm em đây?"
"Anh thôi đi, bên cạnh, bên cạnh anh có bao nhiều người phụ nữ thì tự anh biết lấy, cần gì phải giả mù với em?"
"Em nói gì?"
"Còn muốn em giải thích à? Là ai đi theo đến trang viên nhà Từ Kỳ tỏ tình với em, nhưng mà đâu rồi, đêm hôm qua lại đi uống rượu say mềm với hia người phụ nữ khác. Thượng tá Mộ, có phải bản thân anh ngụy trang quá tốt hay không?" Thì ra Quý Linh Linh rối rắm ở khúc này.
Mộ Ly nâng người dậy, nhìn người con gái dưới thân, đúng là khó giải thích thật.
"Em đã cảm thấy anh ngụy trang bản thân mình như vậy, thế tại sao tối qua lại xuất hiện ở đây, rồi đêm qua cùng anh. . . . . ."
Quý Linh Linh đột nhiên nhìn anh, "Anh có ý gì?"
"Anh chỉ muốn biết em đang có ý gì, chủ động ở cùng với anh nhưng sáng đến lại bày ra cái vẻ như người dưng này đây, anh muốn biết em đang suy nghĩ gì."
"Anh. . . . . ."
"Nói đi, Quý Linh Linh, em có ý gì, Biết anh gạt em mà em vẫn làm."
"Anh là đồ khốn! Anh vô sỉ! Em nói, em nói là được phải không, em yêu anh, cho dù biết anh lừa em, nhưng mà bản thân em vẫn chưa giải thích được nguyên do anh lại ở cùng với họ, em nói như vậy anh đã hài lòng chưa hả!" Quý Linh Linh đột nhiên dùng sức sự trói buộc của Mộ Ly, cô chuẩn bị đi qua chỗ khác nhưng lúc đứng lên vì đau quá mà té trên sàn nhà, cô chống hai tay và cô khóc.
"Cái đồ ngốc này!" Lúc này Mộ Ly không biết nên nói cái gì cho phải. Anh ôm lấy cô vào lòng "Quý Linh Linh, chừng nào thì em mới tinh tường được hả? Hôm đó Vu Uyển Tinh nới với anh cô ấy chuẩn bị đi, nên đi tụ họp một lát. Anh không ngờ là bọn họ đi bỏ thuốc."
"Có chỗ nào không giống nhau>" Quý Linh Linh tựa vào ngực anh mà khóc.
"Nếu như anh thật sự muốn ở cùng với cô ta thì lúc ấy anh đã giải quyết cho xong rồi!"
"Anh. . . . . ."
"Anh cái gì mà anh, người đàn ông em yêu, đêm hôm qua xém chút nữa bị làm nhục rồi đó, em còn không an ủi anh vậy mà sáng sớm còn bộc phát tính khí, ôi trời, lòng anh. . . . ." Mộ Ly lập tức bày ra bộ dáng đau lòng, như một thiếu nữ bị ăn hiêp vậy
"Nhưng. . . . . ."
"Nhưng cái gì? Quý Linh Linh, em cũng biết anh mới là người bỏ thuốc chứ?"
"Hả? Em. . . . . . Em không biết!"
"Không biết? Vậy em thấy Lục Vân Thiên đối với anh ra sao?" Mộ Ly khôn khéo hỏi chuyện.
"Em . . . . ."
Bắt được vẻ mặt khó xử của Quý Linh Linh, Mộ Ly một phen nắm lấy cằm cô: "Được rồi, nhìn anh bị cô ta làm ra thấy này, giờ em không muốn ra ngoài, càng làm anh khó chịu."
"Em không có. . . . . ."
"Ừm, không cần lên tiếng nữa, trực tiếp bồi thường cho anh là được rồi!"
"Không. . . . . . Ô. . . . . ." Quý Linh Linh còn chưa nói xong thì đôi môi đã bị ai kia chặn lại.
Cái người phụ nữ Quý Linh Linh này, không có tâm tình lo lắng cho mình, lại còn dám "Thấy chết mà không cứu", phải trừng phạt. Lấy danh nghĩa đàn ông của cô bị đám phụ nữ thối tha kia ức hiếp rồi mà cô vẫn còn như vậy.
"Này, Hướng Tuấn Ngạn, tại sao bên trong không có âm thanh rồi vậy chứ?" Thẩm Hiểu Phỉ một tay ôm quần áo, đứng sau lưng Hướng Tuấn mà hỏi.
"Anh nào biết, mới vừa rồi hình như đang tính đánh nhau mà ta?"
"Đúng vậy, tại sao bọn họ lại vậy, tối hôm qua cuồng nhiệt vậy mà mới sáng sao lại thành ra thế? Có thể so lên giường nhanh quá nên muốn chia tay?" Từ lúc hai người họ tỉnh dậy, Thẩm Hiểu Phỉ và Hướng Tuấn Ngạn đã đứng đây nghe trộm, nếu lúc này Hướng Tuấn Ngạn không ngăn cô lại thì cô đã vọt vào trong đó rồi.
"Em đi vào hỏi tiếng đi, được không?"
"Bây giờ? Được à?"
"Có cái gì không được? Mới vừa rồi hai người còn nóng nảy vậy giờ lại không có tiếng nói nào, em đoán đi, có phải tên Mộ Ly kia âm thầm giết chết Quý Linh Linh rồi phải không? " Hướng Tuấn Ngạn vừa nói vừa làm động tác cắt cổ.
"Anh nói cái gì ?" Thẩm Hiểu Phỉ nhất thời trợn to hai mắt!
"Chính xác mà. . . . . .ANh nghe nói Mộ Ly là người giữ mình trong sạch, ngộ nhỡ anh ta phát hiện bản thân mình bị Quý Linh Linh xx tối qua, trong lòng giận dữ rồi đem Quý Linh Linh . . . . ." Hướng Tuấn Ngạn vẫn còn đang nói.
"Câm miệng! Cái logic của anh là gì vậy hả? " Thẩm Hiểu Phỉ không muốn nghe nữa, làm sao Mộ Ly có thể biến thành người như vậy được chứ, "Được rồi, nếu như chê cái logic của anh, vậy chúng ta đợi thêm một tiếng nữa rồi đi vô lượm xác giùm họ."
"Hướng Tuấn Ngạn, thế nào mà tôi phát hiện ra anh đang có bệnh tâm lý vậy, có phải trong lòng anh đang mất thăng bằng hay không? Hoặc là anh thật sự coi trong Quách Hiểu Lượng, không được ôm con bé, nên anh hận tôi? Tôi nói anh này, anh như vậy thì không được đâu, cái này gọi là bệnh tâm lý, muốn trị thì làm sớm sớm tí!” Thẩm Hiểu Phỉ nói một câu nhưng đâm trúng tin gan anh ta.
"Làm sao em biết anh có cảm tình với người đẹp kia?" Hướng Tuấn Ngạn ngược lại không chút quan tâm đến lời Thẩm Hiểu Phỉ.
"Hứ, tối hôm qua nếu Tần Mộc Vũ không ngăn lại, thì chắc anh đã đem con người ta đè lên giường rồi." Loại chuyện này thì Hướng Tuấn Ngạn không sợ không làm, cô cũng không dám gật bừa.
"Cái này cũng không có đâu, anh chỉ là nghĩ không ra, tại sao tối hôm qua cô ấy lại chủ động hôn anh? Em nghĩ kỹ đi, một người con gái xinh đẹp đối với một người xa lạ như anh lại đi đi ôm ấp yêu thương . . . . ."
"Cho nên anh nghĩ cả buổi tối?"
"Chuyện này. . . . . .Em cũng biết?"
"Hướng Tuấn Ngạn, anh đúng là không biết nhịn, chắc anh không cái gì kia rồi hả?" Thẩm Hiểu Phỉ ghét bỏ nói.
"Cái này em cũng biết?"
"Bước sang bên đi, tôi đi vào trong coi hai người họ như thế nào rồi, nếu như Mộ Ly ức hiếp Linh Linh, tôi sẽ giết anh ta. " Nói xong, Thẩm Hiểu Phỉ lấy khí thế ngất trời đi vào trong."Hiểu Phỉ. . . . . ."
"A …"
"Này!"
Hướng Tuấn Ngạn còn chưa nói hết câu thì thấy Thẩm Hiểu Phỉ ôm đồ ra lại, gương mặt đỏ bừng, bước thật nhanh ra khỏi phòng, của đóng lại cái “Rầm”.
"Thế nào? Thật sự xảy ra à?" Hướng Tuấn Ngạn cố nén nụ cười trên khuôn mặt.
"Xảy ra. . . . . . Xảy ra cái em gái nhà anh ấy!" Thẩm Hiểu Phỉ mắc cỡ quá đi, hai người họ định tắm tiên à? Giằng co cả đêm còn chưa thoải mái à, ban hôm ban sáng lại đi làm tiếp .
Hướng Tuấn Ngạn suy nghĩ một chút cũng biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ không ngờ lúc Thẩm Hiểu Phỉ quan tâm đến Quý Linh Linh, thì đầu óc lại biến thành đầy heo như vậy.
"Quý Linh Linh, mình để quần áo ở trước cửa nhé, một lát tự mình lấy mà thay, còn nữa. . . . . Đồ của cậu rách hết rồi đó.” Trong lòng Thẩm Hiểu Phỉ kêu gào thật lớn, lớn đến từng tuổi này mà lần đầu tiên cảm thấy mất mặc như vậy, mặc dù tầm mắt trong phòng bị hạn chế nhưng động tác thì cô vẫn có thể biết được, lại là cái kiểu chó nằm sấp ấy nữa chứ. Đúng là cmn!
"Hiểu Phỉ, cậu chờ một chút." Quý Linh Linh lên tiếng.
"Làm gì?" Thẩm Hiểu Phỉ tức giận nói vọng lại.
"Cậu chờ mình đi xuống dưới với."
"Chờ cậu làm gì?"
"Mình. . . . . . Xong ngay đây, chờ mình."
Gương mặt Thẩm Hiểu Phỉ nhất thời toàn vạch đen, mơ hồ có thể nghe được cuộc đối thoại của hai người họ ở trong phòng.
"Chờ thêm chút nữa, xong ngay đây."
"Anh nhanh lên đi..., Hiểu Phỉ đang đợi!"
"Đừng vội mà, thêm lần nữa."
"Đừng mà, anh tránh ra!"
"Không được, thời khắc mấu chốt, em chớ lộn xộn."
"Anh tránh ra đi!"
"Đừng cử động, sẽ đứt đấy!"
. . . . . . Chết tiệt!
Làm cho cho Thẩm Hiểu Phỉ đang đứng ngoài cửa cũng không biết nên làm cái gì cho tốt. Hai vị này rốt cuộc muốn làm cái gì đây?
"Quý. . . . . ." Thẩm Hiểu Phỉ vừa định kêu lên thì cửa đã mở ra.
"Cám ơn đồ của cô." Mộ Ly chỉ mặc một chiếc quần dài, nửa thân trên trần truồng, liếc mắt cũng thấy được vài giọt mồ hôi đọng lên trên bờ ngực.
Thẩm Hiểu Phỉ rất tự giác lui về phía sau một bước, thật ra thì. . . . . . Lui về phía sau một bước, mới có thể thấy rõ được vóc người của anh ta.
" Này, đây là quần áo của cậu ấy, đây là của anh, còn đây là thuốc."
"Đây là thuốc gì " Mộ Ly nhận lấy đồ trên tay cô rồi hỏi.
"Chuyện này. . . . . . Đây là thuốc trị thương. . . . . ."
"Trị thương?"
"Tự anh đọc sách hướng dẫn đi!" Thẩm Hiểu Phỉ không muốn anh ta biết.
“Ừ." Mộ Ly nhìn dòng chữ nhỏ trên thân bình, chỉ nhìn hai hàng thì anh cũng hiểu được đại khái, tiêu sưng ngừng đau.
"Đây là thuốc tránh thai sau khi xong việc, một lát bảo Linh Linh uống là được."
"À" Mộ Ly cũng nhận lấy nó nhưng khi đọc kỹ trên đó thì trả lại cho Thẩm Hiểu Phỉ.
"Làm gì?"
"Bọn tôi không cần dùng thuốc tránh thai! Tôi bảo cô ấy mặc quần áo rồi để cô ấy đi tìm cô." Nói xong, Mộ Ly không để ý đến việc Thẩm Hiểu Phỉ đang ngẩn người đứng đó, còn cái gã mặt than Hướng Tuấn Ngạn kia tự tay khép cửa phòng giùm họ.
"Ôi dào, cái thượng tá Mộ này thật đúng là đàn ông, mới chỉ có một lần, thậm chí. . . . . ." Hướng Tuấn Ngạn không biết là nên bội phục khí khái của Mộ Ly, hay là nên cảm thán tình yêu mù quáng của anh ta.
"Cái gì mà đàn ông?" Đây là lời Thẩm Hiểu Phỉ nói.
"Anh cũng nghĩ anh ta không phải là đàn ông." Hướng Tuấn Ngạn hét lại .
"Đi thôi."
"Đi đâu?"
"Đương nhiên là đến nhà kho xem kịch vui rồi..., chẳng lẽ định đứng ở đây là người giữ cửa à?" Thẩm Hiểu Phỉ nói xong liền đi lên trước dẫn đường.
"Ha ha, được. " Hai ngày nay, thật sự đã làm cho Hướng Tuấn Ngạn anh vui vẻ quá thể rồi, anh cứ ở hoài trong quán bar này cũng ngán đến nơi rồi.
Trong phòng.
Mộ Ly thân trọng thoa thuốc cho Quý Linh Linh, rồi giúp cô mặc quần áo vào: "Về rồi đi tắm, giờ chịu đựng chút."
Quý Linh Linh nhìn cái vẻ nghiêm túc của Mộ Ly, vẫn nhịn không được mà lên tiếng hỏi: "Tại sao không để cho em uống thuốc?"
"Ở trong đó có chất kích thích, không tốt cho cơ thể của em"
"Nhưng hôm nay không phải là ngày an toàn của em." Quý Linh Linh, cô biết kỳ oan toàn là gì không?
"Vậy thì tốt, có con mới cưới được."
"Này!" Quý Linh Linh nhìn bộ dạng không biến sắc của Mộ Ly, tựa như đang nói chuyện của người khác.
"Ngoan, đừng nên nói chuyện lớn tiếng như vậy, không tốt cho cơ thể." Mộ Ly vỗ nhẹ lên bờ vai cô, rồi tự mình mặc áo sơ mi vào.
"Câu nói của em ban nãy anh có nghe thấy không?"
"Nói cái gì?"
"Nếu như em mang thai thì làm thế nào?"
"Kết hôn, sinh con, đây không phải là chuyện rất bình thường sa? Em đang sợ cái gì?" Mộ Ly cài nút cuối cùng xong mới ngẩng đầu nhìn cô.
“Em không lấy” Quý Linh Linh vừa thốt ra xong thì cả hai người đều im lặng.
Cô nói không lấy, nói quá sung sướng rồi đấy.
"Đi thôi." Mộ Ly không nói muốn nói tiếp, chủ động kéo tay cô đi ra ngoài.
Quý Linh Linh thấy anh không nói gì thêm, mà cô cũng không muốn bàn cái quan hệ giữa hai người này làm chi, cho nên cô cũng im lặng.
"Á. . . . . ." Nhưng khi Quý Linh Linh vừa đứng dậy thì cơn đau bên dưới khiến cô ngã nhoài lên ghế sofa.
"Quý Linh Linh!"
"Em đau quá, không đi được." Môi Quý Linh Linh đột nhiên không còn chút máu, hàng lông mày thì nhíu chặt lại.
Đáng chết, anh quên mất chuyện này.
"Đừng cử động, để anh. " Mộ Ly bế cô lên "Thật xin lỗi, anh quên mất."
Quý Linh Linh nóng mặt, gục đầu vào hõm cổ anh, không dám lên tiếng nói chuyện.
Vào lúc này, biểu hiện cũng không đến nỗi nào, cái dáng vẻ nũng nịu này thật sự anh rất thích.
=Bỉ Ngạn Hoa chen ngang, há há =
"Lục Vân thiên, cô đã làm gì với tôi hả?" Sau khi thuốc hết tác dụng thì Vu Uyển Tinh khôi phục lại tinh thần, khi cô thấy Lục Vân Thiên đang trong tình trạng trần truồng nửa người trên, và cả hai bọn họ đều bị nhốt ở hàm rượu, thì cô cũng đoán sơ sơ chuyện gì đã xấy ra.
"Ha ha, tôi làm gì với cô? Chẳng qua tôi cho cô uống chút thuốc ngủ, để cô ngủ lâu lâu mà thôi." Lục Vân thiên vẫn che cái trán từ lúc tỉnh dậy cho đến bây giờ, khoe miệng gợi leen nụ cười lạnh lẽo, "Cô còn dám nói với tôi như vậy?" Cho tới bây giờ Vu Uyển Tinh cũng không ngờ rằng Lục Vân Tiên sẽ đối với cô như vậy, nhân cơ hội đó mà cho mình uống thuốc mệ, đến ngày hôm nay đều giả vờ khúm núm hay sao?
"Hừ, Vu Uyển Tinh, cô nghĩ rằng cô là ai? Cô có tư cách gì mà tôi phải đi theo đuôi tôi chứ. " Lục Vân Thiên lạnh lùng châm chọc.
"Cô . . . . ."
"Lúc tôi gọi cô đến thành phố T, vốn định muốn cô giúp tôi một tay nhưng ai ngờ cơ chứ, cô không những không châm chích con tiện nhân Quý Linh Linh kia, mà còn đi giành Mộ Ly với tôi nữa!" Nghĩ tới đây, Lục Vân Thiên cũng hối hận không thôi, ban đầu cô đề nghị Vu Uyên Tinh tới thành phố T giúp mình, vốn là muốn tìm người trợ giúp nhưng sau đó lại biến thành người “hầu” cho họ."Vu Uyển Tinh, cô là cảnh sát cao cấp nhưng cô hình như quên tôi là ai rồi? Tôi là Lục Vân Thiên, từ nhỏ đến lớn chưa có aib mạnh hơn Lục Vân Thiên này.!"
Vu Uyển Tinh nhìn Lục Vân Thiên nổi cơn điên mà lòng thì đang giận ngút ngàn: "Cho nên cô mới lợi dụng tôi?"
"Ha ha, lợi dụng? Không phải là tôi chủ động lợi dụng cô, mà là cô chủ động dính vào đấy chứ!"
"Cô có ý gì?"
"Tôi có ý gì? Cô nghĩ chỉ cần cô với Mộ Ly đã quen biết hau trước đây thì có thể ở cùng với anh ấy à? Nhưng cô có biết không, tôi với anh ất đã quen nhau từ thời còn nối khố, hừ, nếu như nói sâu xa năm ba tôi cò làm phó thị trường, thì đã quen biết cha anh ấy rồi, mà anh ấy cũng thường xuyên đến nhà tôi chới. Vu Uyển Tinh cô chẳng co cũng là người quên bên cục cảnh sát mà thôi, cô có cái mà cao ngạo với tôi chứ!" Lục Vân Thiên một chút cũng không che giấu nổi oán hận của mình với Vu Uyển Tinh.
"Cô có bao nhiêu bản lĩnh thì cũng như tôi mà thôi. Tôi bị Thẩm Hiểu chửi, bị Quý Linh Linh đánh, cô một chút phản ứng cũng không có, còn ở đó xem thường tôi. Cu Uyể Tinh, cô cho rằng tôi ngu nên tôi không hiểu sao?" Lục Vân Thiên đứng lên, vét máu chưa khô trên trán khiến người ta ghê rợn, mà cái nét mặt đáng sợ hiện giờ càng khiến Vu Uyển Tinh cả kinh.
"Lục Vân Thiên, tôi biến cô thành bạn bè, vậy mà cô biến tôi thành ."
"Bạn bè? A, Vu Uyển Tinh, tôi thấy ngượng giùm cho cô quá. Mấy người tự hỏi lòng mình lại đi, lúc nào biến tôi thành bạn bè vậy chứ?" Lục Vân Thiên lần này đã không còn giữ mặt mũi của Vu Uyển Tinh nữa rồi."Hiện tại thì tốt rồi, sự thật chứng minh, mặc dù chuyện xưa giữa cô và Mộ Ly còn đó, có đẹp đó, còn mập mờ đó, còn khiến người ta hoài niệm đó, nhưng. . . . . . Nhưng không sánh bằng một Quý Linh Linh!"
"Cô. . . . . . Cô nói cái gì?" Vu Uyển Tinh vừa nghe đến tên tuổi Quý Linh Linh, thì sắc mặt không khỏi trắng bệch đi.
"Tôi nói cái gì? Tôi nối Quý Linh Linh đấy, cô ta ở giữa hai chúng ta mà ă được một món lời lớn, tôi làm tất cả mọi chuyện lại đi giúp cô ta cởi quần áo không công. Ha, ha ha, đúng là mỉa mai mà, tôi tính hết vậy giờ lại đi chịu nhục, nhưng cuối cùng lại đổi lấy một kết quả như vậy, ha ha." Nói xong lời cuối cùng, giọng nói vốn lạnh lùng của Lục Vân Thiên giờ chuyện sang giọng giễu cợt.
"Làm sao cô ta có thể? Tại sao cô ta có thể? Lục Vân Thiên, cô và Quý Linh Linh bắt tay làm có đúng hay không?" Vu Uyển Tinh không tin, cô sẽ không đi ti chuyện này, tất cả cô đều thiết kế đến mức hoàn hảo, nhưng đến phút giây này cô lại không lấy được gì cả, Mộ Ly thấy cô chắc sẽ không thích cô nữa rồi, không được, không được!
"Bắt tay? Một mình tôi có thể xoay cô vòng vòng thì cần người khác giúp à? Huống chi con phụ nữ kia lại là Quý Linh Linh!"
"Lục Vân Thiên, cô quá độc ác, cô thật sự quá độc ác, cô có chồng của mình rồi, tại sao còn đi giành với tôi hả?"
"Hừ, người nào cũng tìm chỗ cao mà đúng, có người nào ngu mà đúng tại chỗ?" Lục Vân Thiên hỏi ngược lại.
Tác giả :
Thỏ Thỏ Hông Nhan Nhiễu