Thượng Tá Không Quân Xấu Xa
Chương 31: Nghiêm tử tuấn bị cách chức
"Cái gì? Ba, có thật không?" Lục Vân Thiên nắm chặt tay Lục Chính Hạo, gương mặt không tin."Ba, Tử Tuấn mới lên vị trí này chưa tới một tháng, làm sao lại có thể bị cách chức đây?"
Lục Chính Hạo vỗ nhè nhẹ lên tay của con gái, "Vân Thiên, không biết là người nào giở trò, Tử Tuấn làm sổ sách giả, mạo danh ký trên hóa đơn cũng bị người ta lôi ra, ba. . . . . . Ba cũng không có biện pháp a."
Lục Vân Thiên lảo đảo lui về phía sau một bước. Hình như vì vô quá kích động, ánh mắt đỏ hoe.
"Là hắn, nhất định là hắn, nếu không làm gì có người nào có loại bản lĩnh này!" Lục Vân Thiên cắn răng nói.
"Là ai ?" Lục Chính Hạo nhìn dáng vẻ con gái, cảm thấy thâth đau lòng. Ông không nghĩ tới, ngay cả con rể mình cũng dám động vào, xem ra kẻ này lá gan thật lớn.
"Mộ Ly!" Lục Vân Thiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng cha mình.
"Mộ Ly? Sao hắn lại quan tâm đến chuyện này?" Lục Chính Hạo cau mày, ông không nghĩ ra bất kỳ nguyên nhân nào khiến hắn nhúng tay vào chuyện này.
"Bởi vì. . . . . . Bởi vì con đàn bà chết tiệt kia!" Lục Vân Thiên nắm chặt chiếc túi nhãn hiệu Chanel trong tay mình, ngón tay mịn màng bấm mạnh đến nỗi hồng cả lên.
"Vân Thiên, con đang nói tới ai?" Lục Chính Hạo bị con gái làm cho choáng váng, không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của cô ta.
"Ba, ba đừng hỏi, Tử Tuấn không thể không có công việc, hơn nữa tương lai vị trí thị trưởng, ba cũng phải cố gắng để cho hắn ngồi lên. Ba, ba suy nghĩ biện pháp một chút, giúp Tử Tuấn khôi phục chức vụ, được không ba?" Tất cả không thể kết thúc như vậy, cuộc sống của Nghiêm Tử Tuấn và cô mới bắt đầu. Cô không cho phép, cô không cho phép bất kỳ kẻ nào tới phá hỏng cuộc sống tốt đẹp của mình!
Sắc mặt Lục Chính Hạo cực kỳ nghiêm túc, "Ba sẽ suy nghĩ biện pháp thật tốt, con đi về trước đi." Ông giơ tay vỗ vỗ vai con gái.
Lần đầu tiên thấy con gái vì cuộc sống, vì mình người nhà mà nóng lòng như thế. Từ nhỏ được mình nâng niu như bảo bối trong lòng bàn tay, sao có thể chỉ vì một tên Mộ Ly nho nhỏ liền phá hủy mọi thứ đây?
"Ba sẽ rất nhanh giúp cho Tử Tuấn khôi phục chức vụ, Mộ Ly. . . . . . Nói với Tử Tuấn, không nên xung đột trực diện với hắn." Mộ Ly trở lại chắc chắn đã có sự chuẩn bị, ông chỉ muốn làm vị trí thị trưởng, không muốn xảy ra sự cố gì.
Lục Vân Thiên tức giận lẩm bẩm, nhìn ba mình gật đầu lia lịa, rồi rời đi.
Đi ra cửa, lửa giận trong lòng Lục Vân Thiên càng ngày càng khó liềm chế.
Mộ Ly, hắn thật sự vì con đàn bà chết tiệt Quý Linh Linh mà làm ra chuyện này! Nếu hắn vô tình, vậy cũng đừng trách cô vô nghĩa!
Quý Linh Linh, Mộ Ly, là các người tự tìm tới!
"Linh Linh. . . . . . Linh Linh. . . . . ."
Mộ Ly một tay lau tóc, một tay cầm điện thoại của Quý Linh Linh, trên màn hình hiển thị "Giang Tâm Dao". Hắn đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn Quý Linh Linh vẫn an ổn ngủ như cũ, thật sự không đành lòng đánh thức cô dậy. Nhưng chuông điện thoại di động vẫn kêu điên cuồng.
"Xin chào, tôi là Mộ Ly. Cô ấy vẫn còn ngủ, 10 phút sau, tôi sẽ nói cho cô ấy trả lời điện thoại của cô."
"A. . . . . . A được!"
Rất dễ nhận thấy bên kia điện thoại Giang Tâm Dao bị Mộ Ly làm cho sợ hãi, thế mà hắn không để Giang Tâm Dao kịp nói gì, trực tiếp tắt điện thoại.
Để điện thoại di động xuống, Mộ Ly vẫn dùng khăn lông lau tóc, hắn ngồi ở bên giường, nhìn Quý Linh Linh đang ngủ say. Cô gái này, hắn càng ngày càng không hiểu, hắn không biết cô có bao nhiêu mệt mỏi, lại có thể ngủ từ hôm qua cho đến bây giờ cũng chưa muốn tỉnh.
Hắn vươn tay vẻ theo đường nét trên khuôn mặt. Hắn không có nói cho cô biết, hai ngày không có tin tức, không nhìn thấy cô, tâm trí cứ như bị treo lên cao. Đời người chưa bao giờ có tồn tại cảm giác như vậy vì một người phụ nữ.
"Hử?" Lúc này, Quý Linh Linh chậm rãi mở mắt, người cô dường như mệt lả, liều mạng vứt bỏ thể lực. Nhưng trong quá trình này, toàn thân cô không thoải mái, "Mộ Ly?" Cổ họng cô khàn khàn.
"Tỉnh." Mộ Ly sờ sờ chóp mũi của cô, "Em là con heo nhỏ lười biếng, định ngủ đến khi nào?" Âm thanh trầm thấp, cực kỳ mê người.
Quý Linh Linh đắm chìm trong âm thanh dễ nghe của hắn, cô không tự chủ tựa đầu vào lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng cọ xát, "Mệt quá."
Mộ Ly để khăn lông xuống, lại gần cô, thuận tiện giang tay ôm cô vào trong ngực, "Công việc của em sao lại mệt mỏi như vậy?"
Lúc này thần trí Quý Linh Linh còn chưa tỉnh táo hẳn, nếu không động tác ôm mập mờ như thế này, sao cô có thể cho phép? Cô tuyệt đối không cho phép, chắc chắn là do quá căng thẳng.
Tay hắn nhẹ nhàng xoa tóc cô, mà Quý Linh Linh vừa vào ngực hắn, hai mí mắt không tự chủ lại rũ xuống. Lãnh Dạ Hy quá tàn nhẫn, mới có thể khiến cô mệt mỏi như vậy.
"Qua một hồi, em cũng không cần mệt nhọc thế này." Hình như Mộ Ly nói với cô, nhưng dáng vẻ bây giờ của Quý Linh Linh, thì hắn càng giống như là lầm bầm lầu bầu.
Quý Linh Linh vô lực tựa vào trước ngực của hắn, nghe lời của hắn chỉ cảm thấy trong đầu vù vù, không nghe rõ ràng. Hương dầu gội mát mẻ, trong lòng càng thấy an tâm.
"Đừng ngủ nữa, Giang Tâm Dao vừa gọi điện thoại cho em, hình như là chuyện của công ty." Mộ Ly mập mờ nói bên tai như đang thử thăm dò phản ứng của cô.
Trong nháy mắt, gương mặt Quý Linh Linh đỏ lên, quả nhiên!
"Hả? Tâm Dao?" Quý Linh Linh mơ hồ hỏi.
"Trở về gọi cho cô ấy." Mộ Ly nâng thân thể cô lên.
Quý Linh Linh tỉ mỉ phân tích lời của hắn, hắn là Mộ Ly, người gọi tới là Giang Tâm Dao, trở về gọi lại cho cô ấy. . . . . .
"Mộ Ly! Tôi đang ở đâu!" Đại não Quý Linh Linh giống như chiếc mô-tơ điện, rốt cuộc trở lại bình thường rồi.
Mộ Ly dựa vào đầu giường, quan sát Quý Linh Linh, đôi môi khẽ giơ lên, "Dĩ nhiên là nhà anh."
"Cái gì!" Quý Linh Linh lập tức nhảy xuống giường, cuống quít kiểm tra mình, cũng may, quần áo vẫn nguyên vẹn.
"Không cần kiểm tra, nếu như anh làm gì em...em cảm thấy bây giờ còn có thể xuống giường sao? Anh là quân tử, sao có thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà làm chuyện cầm thú?" Mộ Ly uất ức.
Hắn không nên như vậy, mình không có nói thế mà.
"Tốt lắm á..., nhưng sao tôi lại ngủ ở trên giường của anh?" Quả thật Quý Linh Linh có khổ sở cũng không thể nói, thấy dáng vẻ đáng thương kia của hắn, nhất định không thể lớn tiếng trách mắng, nhưng mình vô duyên vô cố qua đêm bên ngoài, phải nói sao với mẹ đây?
"Không cần lo lắng, ngày hôm qua, anh đã cho người nói với bác gái là em qua đêm ở nhà bạn rồi."
"À?" Trong lòng Quý Linh Linh cả kinh, hắn có thể đoán được tâm tư của mình.
"Quần áo anh để trong phòng tắm, tắm xong thay là được." Mộ Ly lại một lần nữa nói.
"A, được, cám ơn." Lúc này Quý Linh Linh không biết nói thêm nữa những thứ gì, chỉ là không khỏi cảm kích để cho nàng cảm thấy cũng có chút kỳ cục .
"Còn có áo lót."
Quý Linh Linh cầm điện thoại di động mới đi được hai bước, Mộ Ly đứng phía sau của cô nói.
Chỉ thấy thân thể của cô run lên, phản ứng của cô thật đáng yêu, hắn yêu chết mất thôi.
"Quý Linh Linh, anh không có vợ, em không có chồng, anh sẽ cưới em làm vợ." Mộ Ly không tử tế nói.
Lần này, nét mặt Quý Linh Linh không phải là cứng ngắc, mà là kinh ngạc.
Nàng xoay người, tiện tay cầm điện thoại di động ném Mộ Ly, ngươi khiến bà đây không thể nói chuyện lịch sự!
"Cứu mạng, mưu sát chồng!"
Lục Chính Hạo vỗ nhè nhẹ lên tay của con gái, "Vân Thiên, không biết là người nào giở trò, Tử Tuấn làm sổ sách giả, mạo danh ký trên hóa đơn cũng bị người ta lôi ra, ba. . . . . . Ba cũng không có biện pháp a."
Lục Vân Thiên lảo đảo lui về phía sau một bước. Hình như vì vô quá kích động, ánh mắt đỏ hoe.
"Là hắn, nhất định là hắn, nếu không làm gì có người nào có loại bản lĩnh này!" Lục Vân Thiên cắn răng nói.
"Là ai ?" Lục Chính Hạo nhìn dáng vẻ con gái, cảm thấy thâth đau lòng. Ông không nghĩ tới, ngay cả con rể mình cũng dám động vào, xem ra kẻ này lá gan thật lớn.
"Mộ Ly!" Lục Vân Thiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng cha mình.
"Mộ Ly? Sao hắn lại quan tâm đến chuyện này?" Lục Chính Hạo cau mày, ông không nghĩ ra bất kỳ nguyên nhân nào khiến hắn nhúng tay vào chuyện này.
"Bởi vì. . . . . . Bởi vì con đàn bà chết tiệt kia!" Lục Vân Thiên nắm chặt chiếc túi nhãn hiệu Chanel trong tay mình, ngón tay mịn màng bấm mạnh đến nỗi hồng cả lên.
"Vân Thiên, con đang nói tới ai?" Lục Chính Hạo bị con gái làm cho choáng váng, không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của cô ta.
"Ba, ba đừng hỏi, Tử Tuấn không thể không có công việc, hơn nữa tương lai vị trí thị trưởng, ba cũng phải cố gắng để cho hắn ngồi lên. Ba, ba suy nghĩ biện pháp một chút, giúp Tử Tuấn khôi phục chức vụ, được không ba?" Tất cả không thể kết thúc như vậy, cuộc sống của Nghiêm Tử Tuấn và cô mới bắt đầu. Cô không cho phép, cô không cho phép bất kỳ kẻ nào tới phá hỏng cuộc sống tốt đẹp của mình!
Sắc mặt Lục Chính Hạo cực kỳ nghiêm túc, "Ba sẽ suy nghĩ biện pháp thật tốt, con đi về trước đi." Ông giơ tay vỗ vỗ vai con gái.
Lần đầu tiên thấy con gái vì cuộc sống, vì mình người nhà mà nóng lòng như thế. Từ nhỏ được mình nâng niu như bảo bối trong lòng bàn tay, sao có thể chỉ vì một tên Mộ Ly nho nhỏ liền phá hủy mọi thứ đây?
"Ba sẽ rất nhanh giúp cho Tử Tuấn khôi phục chức vụ, Mộ Ly. . . . . . Nói với Tử Tuấn, không nên xung đột trực diện với hắn." Mộ Ly trở lại chắc chắn đã có sự chuẩn bị, ông chỉ muốn làm vị trí thị trưởng, không muốn xảy ra sự cố gì.
Lục Vân Thiên tức giận lẩm bẩm, nhìn ba mình gật đầu lia lịa, rồi rời đi.
Đi ra cửa, lửa giận trong lòng Lục Vân Thiên càng ngày càng khó liềm chế.
Mộ Ly, hắn thật sự vì con đàn bà chết tiệt Quý Linh Linh mà làm ra chuyện này! Nếu hắn vô tình, vậy cũng đừng trách cô vô nghĩa!
Quý Linh Linh, Mộ Ly, là các người tự tìm tới!
"Linh Linh. . . . . . Linh Linh. . . . . ."
Mộ Ly một tay lau tóc, một tay cầm điện thoại của Quý Linh Linh, trên màn hình hiển thị "Giang Tâm Dao". Hắn đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn Quý Linh Linh vẫn an ổn ngủ như cũ, thật sự không đành lòng đánh thức cô dậy. Nhưng chuông điện thoại di động vẫn kêu điên cuồng.
"Xin chào, tôi là Mộ Ly. Cô ấy vẫn còn ngủ, 10 phút sau, tôi sẽ nói cho cô ấy trả lời điện thoại của cô."
"A. . . . . . A được!"
Rất dễ nhận thấy bên kia điện thoại Giang Tâm Dao bị Mộ Ly làm cho sợ hãi, thế mà hắn không để Giang Tâm Dao kịp nói gì, trực tiếp tắt điện thoại.
Để điện thoại di động xuống, Mộ Ly vẫn dùng khăn lông lau tóc, hắn ngồi ở bên giường, nhìn Quý Linh Linh đang ngủ say. Cô gái này, hắn càng ngày càng không hiểu, hắn không biết cô có bao nhiêu mệt mỏi, lại có thể ngủ từ hôm qua cho đến bây giờ cũng chưa muốn tỉnh.
Hắn vươn tay vẻ theo đường nét trên khuôn mặt. Hắn không có nói cho cô biết, hai ngày không có tin tức, không nhìn thấy cô, tâm trí cứ như bị treo lên cao. Đời người chưa bao giờ có tồn tại cảm giác như vậy vì một người phụ nữ.
"Hử?" Lúc này, Quý Linh Linh chậm rãi mở mắt, người cô dường như mệt lả, liều mạng vứt bỏ thể lực. Nhưng trong quá trình này, toàn thân cô không thoải mái, "Mộ Ly?" Cổ họng cô khàn khàn.
"Tỉnh." Mộ Ly sờ sờ chóp mũi của cô, "Em là con heo nhỏ lười biếng, định ngủ đến khi nào?" Âm thanh trầm thấp, cực kỳ mê người.
Quý Linh Linh đắm chìm trong âm thanh dễ nghe của hắn, cô không tự chủ tựa đầu vào lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng cọ xát, "Mệt quá."
Mộ Ly để khăn lông xuống, lại gần cô, thuận tiện giang tay ôm cô vào trong ngực, "Công việc của em sao lại mệt mỏi như vậy?"
Lúc này thần trí Quý Linh Linh còn chưa tỉnh táo hẳn, nếu không động tác ôm mập mờ như thế này, sao cô có thể cho phép? Cô tuyệt đối không cho phép, chắc chắn là do quá căng thẳng.
Tay hắn nhẹ nhàng xoa tóc cô, mà Quý Linh Linh vừa vào ngực hắn, hai mí mắt không tự chủ lại rũ xuống. Lãnh Dạ Hy quá tàn nhẫn, mới có thể khiến cô mệt mỏi như vậy.
"Qua một hồi, em cũng không cần mệt nhọc thế này." Hình như Mộ Ly nói với cô, nhưng dáng vẻ bây giờ của Quý Linh Linh, thì hắn càng giống như là lầm bầm lầu bầu.
Quý Linh Linh vô lực tựa vào trước ngực của hắn, nghe lời của hắn chỉ cảm thấy trong đầu vù vù, không nghe rõ ràng. Hương dầu gội mát mẻ, trong lòng càng thấy an tâm.
"Đừng ngủ nữa, Giang Tâm Dao vừa gọi điện thoại cho em, hình như là chuyện của công ty." Mộ Ly mập mờ nói bên tai như đang thử thăm dò phản ứng của cô.
Trong nháy mắt, gương mặt Quý Linh Linh đỏ lên, quả nhiên!
"Hả? Tâm Dao?" Quý Linh Linh mơ hồ hỏi.
"Trở về gọi cho cô ấy." Mộ Ly nâng thân thể cô lên.
Quý Linh Linh tỉ mỉ phân tích lời của hắn, hắn là Mộ Ly, người gọi tới là Giang Tâm Dao, trở về gọi lại cho cô ấy. . . . . .
"Mộ Ly! Tôi đang ở đâu!" Đại não Quý Linh Linh giống như chiếc mô-tơ điện, rốt cuộc trở lại bình thường rồi.
Mộ Ly dựa vào đầu giường, quan sát Quý Linh Linh, đôi môi khẽ giơ lên, "Dĩ nhiên là nhà anh."
"Cái gì!" Quý Linh Linh lập tức nhảy xuống giường, cuống quít kiểm tra mình, cũng may, quần áo vẫn nguyên vẹn.
"Không cần kiểm tra, nếu như anh làm gì em...em cảm thấy bây giờ còn có thể xuống giường sao? Anh là quân tử, sao có thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà làm chuyện cầm thú?" Mộ Ly uất ức.
Hắn không nên như vậy, mình không có nói thế mà.
"Tốt lắm á..., nhưng sao tôi lại ngủ ở trên giường của anh?" Quả thật Quý Linh Linh có khổ sở cũng không thể nói, thấy dáng vẻ đáng thương kia của hắn, nhất định không thể lớn tiếng trách mắng, nhưng mình vô duyên vô cố qua đêm bên ngoài, phải nói sao với mẹ đây?
"Không cần lo lắng, ngày hôm qua, anh đã cho người nói với bác gái là em qua đêm ở nhà bạn rồi."
"À?" Trong lòng Quý Linh Linh cả kinh, hắn có thể đoán được tâm tư của mình.
"Quần áo anh để trong phòng tắm, tắm xong thay là được." Mộ Ly lại một lần nữa nói.
"A, được, cám ơn." Lúc này Quý Linh Linh không biết nói thêm nữa những thứ gì, chỉ là không khỏi cảm kích để cho nàng cảm thấy cũng có chút kỳ cục .
"Còn có áo lót."
Quý Linh Linh cầm điện thoại di động mới đi được hai bước, Mộ Ly đứng phía sau của cô nói.
Chỉ thấy thân thể của cô run lên, phản ứng của cô thật đáng yêu, hắn yêu chết mất thôi.
"Quý Linh Linh, anh không có vợ, em không có chồng, anh sẽ cưới em làm vợ." Mộ Ly không tử tế nói.
Lần này, nét mặt Quý Linh Linh không phải là cứng ngắc, mà là kinh ngạc.
Nàng xoay người, tiện tay cầm điện thoại di động ném Mộ Ly, ngươi khiến bà đây không thể nói chuyện lịch sự!
"Cứu mạng, mưu sát chồng!"
Tác giả :
Thỏ Thỏ Hông Nhan Nhiễu