Thượng Tá Không Quân Xấu Xa
Chương 108: Chiếm đoạt
Editor: Bỉ Ngạn Hoa
"Quách Hiểu Lượng, cô đi đâu đấy?"
Tần Mộc Vũ ngồi trên ghế salon, nhìn chằm chằm vào cô gái đang tính lặng lẽ chuồn êm kia.
"Á. . . . . .Đại ca à, a ha ha, đã trễ thế này mà người vẫn chưa ngủ hay sao?" Quách Hiểu Lượng vừa cười ha hả, vừa lấy tay gãi gãi tóc.
"Cô rất mong tôi đi ngủ à? Như vậy cô có thể đi tìm đàn ông, đúng không?" Tần Mộc Vũ biểu hiện nét mặt khinh thường, giống như coi Quách Hiểu Lượng chưa nhìn thấy đàn ông bao giờ.
"Em. . . . . ." Một câu nói nhưng lại đúng y nội tâm Quách Hiểu Lượng, vốn dĩ khả năng nói chuyện của cô đã kém, bây giờ lại bị câu nói của Tần Mộc Vũ chặn họng, cô nhất thời không tìm được lời nào để đáp trả lại anh.
Tần Mộc Vũ đứng lên, tối nay không biết chuyện gì khiến anh như vậy, cả đêm cứ buồn buồn ngồi đó với cơn tức đầy bụng.
"Nhìn tôi!"
Quách Hiểu Lượng lập tức ngước mắt nhìn thẳng vào đại ca.
"Đại ca, em. . . . . .em. . . . . ." Quách Hiểu Lượng có cảm giác hai chân mình mềm nhũn đi, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy vẻ nghiêm túc của đại ca bao giờ cả. Có phải hay không dạo này mình không được ngoan, chọc giận anh ấy rồi ta, hay tại anh ấy không gặp được cô Thẩm nên nổi cơn giận dỗi ta.
"Cô đi tìm Hướng Tuấn Ngạn?" Âm thanh lạnh lùng vang lên, đen mắt Tần Mộc Vũ đen láy như một mũi tên nhọn, cứ nhìn chằm chằm vào cô, giống như một con mồi nhỏ trong phạm vi khống chế.
"Em. . . . . ." Trong cổ họng giống như đang có thứ gì đó chặn lại, há miệng ra nhưng không biết nói cái gì.
"Cô thiếu đàn ông ư?" Đột nhiên, bàn tay Tần Mộc Vũ nắm chặt lấy cằm cô, bởi dùng sức hơi mạnh nên khiến Quách Hiểu Lượng đau đến nhíu mày."Không có. . . . . . Đại ca, anh đừng. . . giận." Cơn đau dưới cằm truyền tới khiến Quách Hiểu Lượng nói chuyện đứt quãng. Trong cặp mắt cô là sự hoảng sợ, Tần Mộc Vũ lần đầu tiên nghiêm túc thái quá.
"Hừ! Đừng giận? Cô có lý do gì để tôi đừng giận ư? Cô ở bên cạnh tôi là vì cớ gì, để quyến rũ đàn ông? Hả?" Tần Mộc Vũ mất đi vẻ mặt bông đùa bình thường, thay bằng bộ mặt thô bạo, tựa như một cọn quỷ Satan muốn hút máu.
Quách Hiểu Lượng không kiềm chế mà run lẩy bẩy, bản thân cô vốn dĩ ngu ngơ khò dại, giờ đại ca lại bày cái dạng như vầy, thật sự cô chẳng biết mình làm sai điều gì. Cô đi tìm Hướng Tuấn Ngạn, chỉ để bảo anh ta cách xa cô Thẩm ra mà, như vậy mới khiến anh ta không dành phụ nữ với đại ca, cô làm vậy sai ư?
"Em. . . . . . Ưm. . . . . ." Quách Hiểu Lượng còn chưa nói hết đã bị nụ hôn của Tần Mộc Vũ chặn lại.
Nụ hôn của anh kéo đến vô cùng bất ngờ, anh nắm chặt lấy cằm cô, xoay một vòng đặt cô tựa lên tấm ván cửa.
"Ừm. . . . . ." Bởi vì tình huống ngoài dự kiến khiến lưng nhức nhói, cô khẽ rên lên một tiếng đau. Vốn tưởng rằng anh sẽ buông cô ra, nhưng đầu lưỡi anh lại nhân cơ hội luồng vào bên trong khoang miệng. Qua thời gian, trong miệng cô ngập tràn mùi vị của anh, kinh nghiệm hôn môi của đại ca rất lợi hại, quấn quýt lấy đầu lưỡi cô, hôn cô đến tê dại, trong đại não cùng xuất hiện khoảng không ngắn ngủi.
Chợt, bàn tay của anh dùng sức xé rách váy rồi thăm dò bên trong nó, vuốt ve cơ thể mềm mại đến mê người.
Quách Hiểu Lượng sững sờ bắt lấy bàn tay anh trong trạng thái hốt hoảng.
"Ưm. . . . . . Ừm. . . . . ." Đại ca sao vậy, uống rượu rồi làm bậy đấy à? Chẳng lẽ coi cô là cô Thẩm?
Bên môi bỗng dưng chạm phải sự ướt át và cái vị mằn mặn.
"Em khóc à? Tại sao lại khóc?" Anh nâng cằm cô lên, tựa như muốn cô giải thích rõ chuyện này.
"Không có. . . . . . Không có. . . . . ." Cô đâu thể nói rằng, mình đã khóc vì vui được có chứ? Quách Hiểu Lượng vội lắc đầu, nước mắt trên đôi má hồng càng làm nó long lanh lóng lánh, rồi cái chóp mũi ửng đỏ, đôi cánh môi sưng sẩy vì hôn, lúc này khiến cô mất đi mấy phần dáng vẻ con trai, dường như chỉ là một cô gái nhỏ bé đáng yêu mà thôi.
"Hừ, em và Hướng Tuấn Ngạn tới lui với nhau lâu như vậy, mà bây giờ em. . . . . . Vẫn còn giả bộ kiểu liệt nữ trinh trắng sao?" Lời nói cợt nhã vừa ra khỏi miệng đã khiến cơ thể Quách Hiểu Lượng cứng đờ.
Cô thật sự không dám tin vào Tần Mộc Vũ trước mắt mình, chỉ trong thời gian một tháng mà sao người đàn ông trước mặt mình lại thay đổi chóng mặt như thế này?
Đôi môi đỏ của Quách Hiểu Lượng khẽ run, "Đại ca, anh. . . . . . Anh làm sao vậy?"
"À, tôi làm sao vậy nhỉ? Tôi còn có thể làm sao nữa đây, loại phụ nữ nói một đằng nghĩ một nẽo như cô thì tôi có thể nói gì nhỉ?" Tần Mộc Vũ nheo đôi mắt nhỏ dài lại, nhếch vành môi mỏng lên, lúc này đây anh như một người chủ đầy quyền uy, còn Quách Hiểu Lượng chỉ là một kẻ làm thuê gánh mướn râu ria.
"Em. . . . . ." Trong đôi mắt nhỏ chợt dâng lên hàng nước mắt, cho tới bây giờ cô không ngờ trong suy nghĩ của anh cô là người như vậy, cô cắn chặt môi, trên gương mặt cô thể hiện sự ngoan cố khiến Tần Mộc Vũ có cảm giác xa lạ, "Đại ca, nếu như. . . . . . Nếu như anh cảm thấy em không hợ, vậy. . . . . . hãy để em đi." Nói xong, Quách Hiểu Lượng cúi đầu, nước mắt bất chợt rơi xuống bộ lễ phục màu đỏ như máu.
"Cô nói cái gì?" Chợt nghe thấy lời cô nói..., Tần Mộc Vũ trong lòng như có ai đó đang đè nặng lên vậy, đó là sự đau đớn hay khổ sở? Trước kia bao lần anh đuổi cô đi, cô đều mặt dày ở lại cho bằng được, nhưng bây giờ thì sao, vì một Hướng Tuấn Ngạn mà lại bỏ đi ư?
"Đem lời cô mới nói lặp lại lần nữa! Nói mau!" Tần Mộc Vũ nắm chặt lấy đầu vai cô, không quan tâm đến vẻ đau đớn hiện lên trên nét mặt.
Đối mặt với cơn giận của Tần Mộc Vũ, Quách Hiểu Lượng sợ rằng mình sẽ rơi nước mắt: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi đại ca. . . . . .Em không thể giúp anh được rồi." Mặc dù giờ đây cô đã xác định rõ quan hệ với Hướng Tuấn Ngạn, tuy nhiên điều đó không thể khiến cho Thẩm Hiểu Phỉ xuất hiện trước mặt đại ca, cô bó tay mất rồi.
"Quách Hiểu Lượng, thì ra mọi khi ở bên tôi cô đều dùng vẻ mặt ngu si đần độn giả tạo đúng khôg? Vừa lợi dụng tôi, vừa có thể moi thêm thằng đàn ông khác đúng không? Nói đi, trừ Hướng Tuấn Ngạn ra cô còn bao thằng nữa?" Lúc này Tần Mộc Vũ đã hoàn toàn bùng nổ, anh đã tìm cho mình lý do chính đáng để giải thích hành vi này, cho nên chỉ có thể đổ lỗi Quách Hiểu Lương “lẳng lơ”. (== cả nhà anh mới lẳng lơ)
"Em không có. . . . . . Em thật sự không có, đại ca, xin anh tin em. . . . . ."
"Hừ, tin tưởng cô?" Tần Mộc Vũ hừ lạnh một tiếng, "Quách Hiểu Lượng, cô ở cùng với Hướng Tuấn Ngạn thì nói chuyện vui đến quay cuồng trời đất, cùng với tôi thì y như đang vướng bận đau khổ, giờ cô định giả bộ cho ma nào nhìn?" Anh chịu đủ rồi.
"Em không có. . . . . ." Quách Hiểu Lượng co rúm người lại, Tần Mộc Vũ như vậy thật sự dọa cô sợ hãi, "Đại ca à,em. . . . . . lần này em đi sẽ không về nữa đâu . . . . . .Em. . . . . . A!"
Quách Hiểu Lượng còn chưa nói hết lời
"Quách Hiểu Lượng, cô đi đâu đấy?"
Tần Mộc Vũ ngồi trên ghế salon, nhìn chằm chằm vào cô gái đang tính lặng lẽ chuồn êm kia.
"Á. . . . . .Đại ca à, a ha ha, đã trễ thế này mà người vẫn chưa ngủ hay sao?" Quách Hiểu Lượng vừa cười ha hả, vừa lấy tay gãi gãi tóc.
"Cô rất mong tôi đi ngủ à? Như vậy cô có thể đi tìm đàn ông, đúng không?" Tần Mộc Vũ biểu hiện nét mặt khinh thường, giống như coi Quách Hiểu Lượng chưa nhìn thấy đàn ông bao giờ.
"Em. . . . . ." Một câu nói nhưng lại đúng y nội tâm Quách Hiểu Lượng, vốn dĩ khả năng nói chuyện của cô đã kém, bây giờ lại bị câu nói của Tần Mộc Vũ chặn họng, cô nhất thời không tìm được lời nào để đáp trả lại anh.
Tần Mộc Vũ đứng lên, tối nay không biết chuyện gì khiến anh như vậy, cả đêm cứ buồn buồn ngồi đó với cơn tức đầy bụng.
"Nhìn tôi!"
Quách Hiểu Lượng lập tức ngước mắt nhìn thẳng vào đại ca.
"Đại ca, em. . . . . .em. . . . . ." Quách Hiểu Lượng có cảm giác hai chân mình mềm nhũn đi, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy vẻ nghiêm túc của đại ca bao giờ cả. Có phải hay không dạo này mình không được ngoan, chọc giận anh ấy rồi ta, hay tại anh ấy không gặp được cô Thẩm nên nổi cơn giận dỗi ta.
"Cô đi tìm Hướng Tuấn Ngạn?" Âm thanh lạnh lùng vang lên, đen mắt Tần Mộc Vũ đen láy như một mũi tên nhọn, cứ nhìn chằm chằm vào cô, giống như một con mồi nhỏ trong phạm vi khống chế.
"Em. . . . . ." Trong cổ họng giống như đang có thứ gì đó chặn lại, há miệng ra nhưng không biết nói cái gì.
"Cô thiếu đàn ông ư?" Đột nhiên, bàn tay Tần Mộc Vũ nắm chặt lấy cằm cô, bởi dùng sức hơi mạnh nên khiến Quách Hiểu Lượng đau đến nhíu mày."Không có. . . . . . Đại ca, anh đừng. . . giận." Cơn đau dưới cằm truyền tới khiến Quách Hiểu Lượng nói chuyện đứt quãng. Trong cặp mắt cô là sự hoảng sợ, Tần Mộc Vũ lần đầu tiên nghiêm túc thái quá.
"Hừ! Đừng giận? Cô có lý do gì để tôi đừng giận ư? Cô ở bên cạnh tôi là vì cớ gì, để quyến rũ đàn ông? Hả?" Tần Mộc Vũ mất đi vẻ mặt bông đùa bình thường, thay bằng bộ mặt thô bạo, tựa như một cọn quỷ Satan muốn hút máu.
Quách Hiểu Lượng không kiềm chế mà run lẩy bẩy, bản thân cô vốn dĩ ngu ngơ khò dại, giờ đại ca lại bày cái dạng như vầy, thật sự cô chẳng biết mình làm sai điều gì. Cô đi tìm Hướng Tuấn Ngạn, chỉ để bảo anh ta cách xa cô Thẩm ra mà, như vậy mới khiến anh ta không dành phụ nữ với đại ca, cô làm vậy sai ư?
"Em. . . . . . Ưm. . . . . ." Quách Hiểu Lượng còn chưa nói hết đã bị nụ hôn của Tần Mộc Vũ chặn lại.
Nụ hôn của anh kéo đến vô cùng bất ngờ, anh nắm chặt lấy cằm cô, xoay một vòng đặt cô tựa lên tấm ván cửa.
"Ừm. . . . . ." Bởi vì tình huống ngoài dự kiến khiến lưng nhức nhói, cô khẽ rên lên một tiếng đau. Vốn tưởng rằng anh sẽ buông cô ra, nhưng đầu lưỡi anh lại nhân cơ hội luồng vào bên trong khoang miệng. Qua thời gian, trong miệng cô ngập tràn mùi vị của anh, kinh nghiệm hôn môi của đại ca rất lợi hại, quấn quýt lấy đầu lưỡi cô, hôn cô đến tê dại, trong đại não cùng xuất hiện khoảng không ngắn ngủi.
Chợt, bàn tay của anh dùng sức xé rách váy rồi thăm dò bên trong nó, vuốt ve cơ thể mềm mại đến mê người.
Quách Hiểu Lượng sững sờ bắt lấy bàn tay anh trong trạng thái hốt hoảng.
"Ưm. . . . . . Ừm. . . . . ." Đại ca sao vậy, uống rượu rồi làm bậy đấy à? Chẳng lẽ coi cô là cô Thẩm?
Bên môi bỗng dưng chạm phải sự ướt át và cái vị mằn mặn.
"Em khóc à? Tại sao lại khóc?" Anh nâng cằm cô lên, tựa như muốn cô giải thích rõ chuyện này.
"Không có. . . . . . Không có. . . . . ." Cô đâu thể nói rằng, mình đã khóc vì vui được có chứ? Quách Hiểu Lượng vội lắc đầu, nước mắt trên đôi má hồng càng làm nó long lanh lóng lánh, rồi cái chóp mũi ửng đỏ, đôi cánh môi sưng sẩy vì hôn, lúc này khiến cô mất đi mấy phần dáng vẻ con trai, dường như chỉ là một cô gái nhỏ bé đáng yêu mà thôi.
"Hừ, em và Hướng Tuấn Ngạn tới lui với nhau lâu như vậy, mà bây giờ em. . . . . . Vẫn còn giả bộ kiểu liệt nữ trinh trắng sao?" Lời nói cợt nhã vừa ra khỏi miệng đã khiến cơ thể Quách Hiểu Lượng cứng đờ.
Cô thật sự không dám tin vào Tần Mộc Vũ trước mắt mình, chỉ trong thời gian một tháng mà sao người đàn ông trước mặt mình lại thay đổi chóng mặt như thế này?
Đôi môi đỏ của Quách Hiểu Lượng khẽ run, "Đại ca, anh. . . . . . Anh làm sao vậy?"
"À, tôi làm sao vậy nhỉ? Tôi còn có thể làm sao nữa đây, loại phụ nữ nói một đằng nghĩ một nẽo như cô thì tôi có thể nói gì nhỉ?" Tần Mộc Vũ nheo đôi mắt nhỏ dài lại, nhếch vành môi mỏng lên, lúc này đây anh như một người chủ đầy quyền uy, còn Quách Hiểu Lượng chỉ là một kẻ làm thuê gánh mướn râu ria.
"Em. . . . . ." Trong đôi mắt nhỏ chợt dâng lên hàng nước mắt, cho tới bây giờ cô không ngờ trong suy nghĩ của anh cô là người như vậy, cô cắn chặt môi, trên gương mặt cô thể hiện sự ngoan cố khiến Tần Mộc Vũ có cảm giác xa lạ, "Đại ca, nếu như. . . . . . Nếu như anh cảm thấy em không hợ, vậy. . . . . . hãy để em đi." Nói xong, Quách Hiểu Lượng cúi đầu, nước mắt bất chợt rơi xuống bộ lễ phục màu đỏ như máu.
"Cô nói cái gì?" Chợt nghe thấy lời cô nói..., Tần Mộc Vũ trong lòng như có ai đó đang đè nặng lên vậy, đó là sự đau đớn hay khổ sở? Trước kia bao lần anh đuổi cô đi, cô đều mặt dày ở lại cho bằng được, nhưng bây giờ thì sao, vì một Hướng Tuấn Ngạn mà lại bỏ đi ư?
"Đem lời cô mới nói lặp lại lần nữa! Nói mau!" Tần Mộc Vũ nắm chặt lấy đầu vai cô, không quan tâm đến vẻ đau đớn hiện lên trên nét mặt.
Đối mặt với cơn giận của Tần Mộc Vũ, Quách Hiểu Lượng sợ rằng mình sẽ rơi nước mắt: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi đại ca. . . . . .Em không thể giúp anh được rồi." Mặc dù giờ đây cô đã xác định rõ quan hệ với Hướng Tuấn Ngạn, tuy nhiên điều đó không thể khiến cho Thẩm Hiểu Phỉ xuất hiện trước mặt đại ca, cô bó tay mất rồi.
"Quách Hiểu Lượng, thì ra mọi khi ở bên tôi cô đều dùng vẻ mặt ngu si đần độn giả tạo đúng khôg? Vừa lợi dụng tôi, vừa có thể moi thêm thằng đàn ông khác đúng không? Nói đi, trừ Hướng Tuấn Ngạn ra cô còn bao thằng nữa?" Lúc này Tần Mộc Vũ đã hoàn toàn bùng nổ, anh đã tìm cho mình lý do chính đáng để giải thích hành vi này, cho nên chỉ có thể đổ lỗi Quách Hiểu Lương “lẳng lơ”. (== cả nhà anh mới lẳng lơ)
"Em không có. . . . . . Em thật sự không có, đại ca, xin anh tin em. . . . . ."
"Hừ, tin tưởng cô?" Tần Mộc Vũ hừ lạnh một tiếng, "Quách Hiểu Lượng, cô ở cùng với Hướng Tuấn Ngạn thì nói chuyện vui đến quay cuồng trời đất, cùng với tôi thì y như đang vướng bận đau khổ, giờ cô định giả bộ cho ma nào nhìn?" Anh chịu đủ rồi.
"Em không có. . . . . ." Quách Hiểu Lượng co rúm người lại, Tần Mộc Vũ như vậy thật sự dọa cô sợ hãi, "Đại ca à,em. . . . . . lần này em đi sẽ không về nữa đâu . . . . . .Em. . . . . . A!"
Quách Hiểu Lượng còn chưa nói hết lời
Tác giả :
Thỏ Thỏ Hông Nhan Nhiễu