Thượng Công Chúa
Chương 70
Mộ Vãn Diêu ngây ngẩn nửa ngày vẫn nói không nên lời.
Nàng trừng mắt thật lớn, giống đứa ngốc mà nhìn Ngôn Thượng.
Chàng nói ra lời này cũng ngượng ngùng thế nên lúc này bị Mộ Vãn Diêu nhìn chằm chằm như thế, nửa khuôn mặt của chàng đã đỏ ửng.
Chàng vừa xấu hổ lại vừa bực, mắt cũng rũ xuống, bàn tay cầm tay nàng cũng đổ mồ hôi.
Chàng co người về phía sau, tay chống lên mép giường.
Chàng cảm thấy mình quá ngốc, sao có thể nói lời này vì thế chàng đứng dậy muốn đi.
Lúc này Mộ Vãn Diêu lại phản ứng cực nhanh, lập tức túm chặt tay chàng kéo người về.
Nhưng nàng không chỉ kéo chàng về mà còn xoay người, ngón tay đẩy vai Ngôn Thượng một cái.
Chàng bị đẩy thì ngã ngồi xuống, còn Mộ Vãn Diêu thì vẫn không hề biết xấu hổ mà trực tiếp ngồi lên đùi chàng, tay ôm lấy cổ chàng.
Mộ Vãn Diêu cảm giác được chân chàng lập tức căng lên thì cố nhịn cười trong lòng.
Nàng vẫn bình tĩnh ôm lấy cổ chàng, cùng chàng dán mặt vào nhau, ngón tay nhọn lạnh lẽo xẹt qua mặt Ngôn Thượng.
Đầu ngón tay nàng xẹt qua chỗ nào thì da thịt chỗ đó lập tức đỏ lên.
Nàng híp mắt nhìn chàng, thấy chàng nghiêng mặt đi, cả người nóng đỏ lên mới ngọt ngào gọi chàng: “Ngôn Nhị ca ca, ngươi đừng như thế.
Mỗi lần ta tới gần ngươi lại thấy ngươi thật là căng thẳng.
Nhưng ngươi căng thẳng như thế làm gì?”
Đầu óc Ngôn Thượng loạn hết cả lên.
Chàng cúi đầu cười khổ, vốn không muốn nói nhưng đã đến nước này thì chàng chỉ có thể thừa nhận: “Ta chưa từng gặp tình huống thế này nên đương nhiên sẽ căng thẳng.”
Ánh mắt Mộ Vãn Diêu như sóng nước mùa xuân, nàng dán lại gần, tay ôm cổ chàng nhẹ hôn lên mặt chàng một cái.
Ngay lập tức nàng cảm nhận được cả người chàng lại cứng lại, eo cũng hơi động đậy giống như muốn đứng lên nhưng lại cố nhịn.
Mộ Vãn Diêu hiếm lạ hỏi: “Ta chỉ hôn ngươi một chút mà ngươi cũng không chịu được hả?”
Ngôn Thượng oán giận: “Ngài ngồi trên đùi ta, tay ôm cổ ta, mặt lại dán đến gần như thế…… vậy mà ngài còn nói chỉ hôn một chút, còn trách ta nữa.”
Mộ Vãn Diêu thích nhất là bộ dáng này của chàng vì vậy nàng lập tức trêu chọc: “Vậy ý ngươi là bảo ta tránh ra, để ngươi an tĩnh ngồi một mình hả?”
Nàng làm bộ muốn đứng lên, quả nhiên thấy Ngôn Thượng vốn đang nghiêng đầu né tránh lúc này lập tức luống cuống.
Chàng quay đầu, duỗi tay đè vai nàng lại không cho nàng đi nữa.
Hành động bản năng này của chàng là muốn giữ người ở lại nhưng lúc này thấy Mộ Vãn Diêu cười cười nhìn mình chàng mới cảm thấy mình làm việc thừa.
Vốn dĩ nàng đang trêu chọc chàng nên chắc chắn nàng sẽ không đi.
Vì thế Ngôn Thượng lặng im hồi lâu, trong lòng cảm thấy uể oải, cảm thấy có lẽ mình lại thành trò cười rồi.
Mộ Vãn Diêu thấy chàng rũ mắt thì vội vàng trấn an: “Ngươi đừng như vậy.
Đây đều là tình thú giữa tình nhân, ta cũng đâu phải cố ý trêu chọc ngươi.
Chẳng qua ta thấy ngươi như thế…… Thì không nhịn được muốn trêu.”
Thấy chàng luôn nghiêm túc chính trực nên nàng thật sự muốn lén chọc chàng.
Nàng luôn muốn lén cởi xiêm y của chàng, ngắm bộ dạng chàng thở dốc, nghe chàng lộ ra những âm thanh mà ngày thường không có.
Thói hư tật xấu của con người chính là như thế.
Mộ Vãn Diêu ôm Ngôn Thượng, hôn lại hôn, ngọt ngọt ngào ngào.
Ngôn Thượng đỏ lựng hết cả mặt nhưng bị nàng hôn tới hôn lui thì sắc mặt cứng đờ cũng dần thả lỏng hơn.
Chàng hơi ngước mắt ngượng ngùng nhìn nàng, vừa lúc thấy nàng cũng đang rũ mắt nhìn mình.
Bốn mắt nhìn nhau.
Mộ Vãn Diêu nhỏ giọng hỏi: “Bây giờ ngươi đã không còn khẩn trương nữa, có nhận ra không?”
Đầu óc Ngôn Thượng hiện tại là một đống hồ nhão, chàng chỉ mơ màng nói: “À.”
Mộ Vãn Diêu cong ngón tay cầm một lọn tóc đen sau tai của chàng mà nghịch.
Nàng vẫn ngồi trong lòng chàng một lúc lâu, trêu chọc chàng nửa ngày mới nhẹ nhàng dán bên tai hỏi: “Ngươi thật sự không thỏa mãn sao?”
Ngôn Thượng sửng sốt hỏi: “Cái gì?”
Sau khi nói xong chàng mới phản ứng lại.
Hóa ra từ khi Mộ Vãn Diêu ngồi ở trên đùi chàng là đã muốn thử phản ứng của chàng, để xem cái câu “Không thỏa mãn” kia là thế nào.
Ngôn Thượng không nhịn được cười khổ.
Chàng hơi có chút oán giận nói: “Là thật.
Ngài, ngài…… Chỉ lo thỏa mãn chính mình, căn bản không để ý đến ta.”
Mộ Vãn Diêu trợn tròn mắt: “Nào có! Ta như thế ngươi thật sự không thoải mái sao?”
Nàng không tin, tay lập tức sờ soạng eo chàng.
Lúc trước Ngôn Thượng đã thả lỏng nhưng vừa bị nàng sờ đã lại sợ đến mức vội túm chặt lấy tay nàng, không cho nàng sờ tiếp.
Nhưng ngón tay của Mộ Vãn Diêu đã đụng phải một chút nên chàng vẫn có cảm giác…… Mộ Vãn Diêu mắt lé nhìn chàng, biểu tình hoài nghi chàng đang lừa mình.
Môi Ngôn Thượng run rẩy, mặt càng đỏ đến cứng đờ.
Có rất nhiều lời kỳ thật chàng không thích nói nhưng Mộ Vãn Diêu thật sự bức chàng không thể không nói.
Ngôn Thượng giãy giụa nửa ngày, cuối cùng vẫn cảm thấy rốt cuộc bọn họ đang lén lút, nàng hẳn sẽ không nói lại với người khác vì thế chàng nói: “Chính là như thế ta mới…… Không thỏa mãn.”
Mộ Vãn Diêu hỏi: “Vậy ngươi thoải mái không?”
Ngôn Thượng không nói lời nào.
Đôi môi như cánh hoa của Mộ Vãn Diêu dán lên mặt chàng, hơi thở phất qua hỏi: “Ta như vậy, ngươi có thoải mái hay không?”
Ngôn Thượng chậm rãi hơi gật đầu.
Thế là Mộ Vãn Diêu lập tức cười đến cong cả mắt, tay ôm cổ chàng, bị bộ dạng đáng yêu của chàng chọc đến cười không thở nổi: “À, hóa ra Ngôn Nhị Lang có thoải mái nhưng lại thống khổ.
Vậy ngươi đúng là thiên tài mà.
Cảm thấy thống khổ nên ngươi bỏ qua luôn cảm giác thoải mái mà dứt khoát cách xa không cho ta hôn hôn ngươi hả? Bộ dáng này đương nhiên chứng tỏ ngươi không hề khó chịu, nhưng cũng chẳng thoải mái đúng không?”
Ngôn Thượng bị nàng chọc xấu hổ, vội túm lấy cổ tay nàng thấp giọng nói: “Ngài đừng nói nữa!”
Mộ Vãn Diêu chôn ở cổ chàng cười, sau đó vươn lưỡi ra liếm liếm.
Cái này khiến chàng lại “Á” lên một tiếng sau đó hoảng sợ né tránh.
Chàng ngây ra nhìn công chúa, hiển nhiên không nghĩ đến đang nói chuyện đàng hoàng nàng còn có thể duỗi lưỡi ra chọc mình.
Lần này cả cổ chàng đều đỏ lựng.
Mộ Vãn Diêu lười biếng chôn mặt bên cổ chàng, lại bị Ngôn Thượng che miệng lại.
Nhưng nàng đâu có thèm để ý cái này.
Chàng vừa cúi đầu đã thấy khuôn mặt nhỏ của nàng lệch qua một bên vai, mũi miệng bị chàng che lại, chỉ có đôi mắt như mắt mèo là mở to, tràn đầy mị hoặc.
Chàng bị nhìn chằm chằm thì cả người nóng lên, hơi ngây ngẩn, sau đó lại thấy lòng bàn tay bị người ta liếm liếm.
Thế là chàng lập tức rụt tay lại, không dám che miệng Mộ Vãn Diêu nữa.
Một người bình thản như Ngôn Thượng cũng bị bức cho bực bội: “Ngài đừng như thế! Ngài cứ chọc ta khiến ta cảm thấy, cảm thấy…… Ngài đang bắt nạt ta.”
Mộ Vãn Diêu trừng mắt thật lớn: “Bây giờ ngươi mới cảm thấy ta đang bắt nạt ngươi ư? Ta vốn dĩ toàn bắt nạt ngươi mà.
Ta thích nhìn thấy ngươi như vậy.”
Ngôn Thượng nhíu mày, hơi thở của nàng thơm quá.
Chàng có chút, có chút…… có chút khó chịu.
Không biết Ngôn Thượng đang cảm thấy thế nào nhưng Mộ Vãn Diêu lại thích ý mà giữ chặt tay chàng, hôn nhẹ lên đó khiến cả người chàng nhẹ run lên.
Mộ Vãn Diêu cúi đầu nhìn ngón tay thon dài của thiếu niên lang quân mà nàng đang nắm, miệng thở dài nói: “Ngón tay ngươi thật dài, lại đẹp mắt.”
Sau một hồi lâu Ngôn Thượng mới thấp giọng nói: “Ngài lại hôn ta.”
Mộ Vãn Diêu ngửa đầu nhìn chàng một lát rồi mới chậm rãi nói: “Ngươi cũng có thể hôn ta mà.”
Ngôn Thượng giật mình, kỳ quái cúi đầu nhìn nàng: “Nhưng không phải ngài không thích ta chủ động ư?”
Mộ Vãn Diêu: “……”
Hai người trầm mặc đối diện nhìn nhau một lúc lâu.
Ngôn Thượng hơi hoảng nói: “…… Kỳ thật ngài cũng không phải chán ghét có đúng không?”
Mộ Vãn Diêu khẽ cười một chút, lúc này nụ cười của nàng không còn trêu chọc nữa mà là thật lòng, mang theo chút vui thích.
Nàng chăm chú dựa trên vai chàng, ngửa đầu nhìn chàng sau đó lập tức hiểu ra Ngôn Thượng rối rắm chỗ nào.
Chàng cũng không chán ghét chuyện này, mà ngược lại chàng rất thích.
Nhưng bởi vì nàng không thích chàng chủ động nên chàng mới ít đòi hỏi.
Thậm chí có đôi khi chàng mới chủ động một chút nàng đã rời đi thế nên Ngôn Thượng cảm thấy nàng không thích.
Và nếu nàng không thích thì chàng sẽ từ bỏ.
Cho nên chàng mới nói mình không thể thỏa mãn.
Mộ Vãn Diêu nhẹ giọng hỏi: “Ta không thích thì ngươi sẽ từ bỏ quyền chủ động ư?”
Ngôn Thượng cúi đầu nhìn nàng nói: “Ta nghĩ như thế ngài sẽ vui.”
Mộ Vãn Diêu mỉm cười nghĩ mình quả thực vui.
Lúc này nàng duỗi tay, nhẹ nhàng sờ cằm chàng, lại sờ thấy râu lún phún.
Chàng đã trưởng thành, đã 19 tuổi…… Mà nàng cũng sắp 20.
Lúc nàng ở độ tuổi đẹp đẽ nhất đã không gặp được lang quân này.
Mặt mày chàng thanh nhã, khí chất ôn nhuận, tốt đẹp vô cùng.
Mộ Vãn Diêu vuốt ve mặt mày chàng, ánh mắt Ngôn Thượng chỉ nhìn thấy nhu tình trong mắt nàng, không hề che giấu.
Mộ Vãn Diêu bỗng nhiên gọi: “Ngôn Thượng.”
Ngôn Thượng thấp giọng đáp: “Vâng?”
Mộ Vãn Diêu lãnh đạm nói: “Kỳ thật ngươi thích ta không nhiều như ta thích ngươi.”
Ngôn Thượng kinh ngạc nhìn nàng, cảm thấy không khí có chút nóng.
Trong con ngươi của Mộ Vãn Diêu có ý cười, nàng nhẹ giọng nói: “Ta đã bắt đầu động tâm với ngươi từ rất lâu, trước kia lúc ở Lĩnh Nam ta đã…… Nhưng cảm xúc đó bị ta đè nén xuống.
Lúc sau ở chùa Vĩnh Thọ, trong căn phòng nhỏ của ngươi ta lại gặp ngươi một lần nữa.
Lúc ấy mưa to như trút, Cự Nguyên đẩy cửa gỗ ra và ta nhìn thấy ngươi chậm rãi đứng lên từ phía sau chồng sách.
Ngươi từ từ ngước mặt, bóng dáng như núi non, môi hồng răng trắng…… Lúc ấy tim ta lập tức đập rất nhanh.
Khi đó ta nhìn ngươi và thấy thứ mà ta đã ném khỏi tay lại quay trở về với ta.
Nhưng khi đó ngươi kỳ thật lại không có cảm giác gì đúng không?”
Đầu Ngôn Thượng có chút choáng váng, trong lòng dâng lên một nỗi phiền não khiến chàng cảm thấy phòng ở quá nóng.
Có phải than nhiều quá nên hơi nóng không?
Chàng xin lỗi mà liếc mắt nhìn Mộ Vãn Diêu, ý bảo mình không nghe rõ nàng nói cái gì, liệu nàng có thể nói lại hay không.
Nhưng chàng vừa há mồm định nói thì lại bị Mộ Vãn Diêu giơ ngón tay che miệng, ý bảo chàng không cần nói gì.
Giọng nàng cực kỳ lãnh đạm nói: “Kỳ thật ngươi không phải quá thích ta.
Giống như ngươi đã nói, với tình cảm ngươi quá đạm mạc.
Bởi vì ngươi có rất nhiều tình cảm dành cho người nhà, bằng hữu, lão sư, đồng liêu.
Vì tình cảm đã cho đi quá nhiều nên đối với tình yêu ngươi quả thực không quá coi trọng.
Ngươi đối xử tốt với ta cũng là do nhiều nguyên nhân mà ra.
Đương nhiên ta tin tưởng trong đó tất nhiên có một phần nguyên nhân là do ta quá đáng yêu.
Nếu không sao ngươi lại không đối xử tốt như thế với những nữ lang khác?”
Nàng tự khen chính mình “Đáng yêu” lại bị Ngôn Thượng nhìn chăm chú nên rốt cuộc cũng hơi đỏ mặt.
Ngôn Thượng thì đang cố nén bực bội trong lòng, nỗ lực nghe nàng nói chuyện.
Chàng cần phải tập trung nhìn vào mắt nàng mới không ngây người, không nghĩ loạn xem vì sao mắt nàng lại đẹp như thế, mặt nàng nhìn mềm như thế nhưng liệu sờ vào có mềm không.
Chàng còn nghĩ sao môi nàng lại tươi đẹp, lúc đóng lúc mở càng đẹp hơn……
Mộ Vãn Diêu run lông mi, né tránh ánh mắt có chút nóng bỏng của chàng mà tiếp tục nói lời trong lòng: “Ngươi không thích ta nhiều như ta thích ngươi nhưng lúc ngươi thuyết phục bản thân ở bên ta thì bắt đầu nỗ lực tới gần ta, muốn phát triển đoạn tình cảm này.
Mọi lời ta nói và việc ta làm đều từ tâm, nhưng ngươi lại muốn theo kế hoạch mà làm.
Ta thích ngươi nhưng lại không để tâm, ngươi không quá thích ta nhưng lại rất dụng tâm.
Hai người chúng ta thật là…… Quá buồn cười.
Hiện tại mặt ngươi đỏ, tim đập nhanh…… Chẳng qua chỉ vì đây là lần đầu tiên ngươi nói chuyện yêu đương, vì thế khó tránh khỏi bỡ ngỡ, khẩn trương.”
Ngôn Thượng nhẹ giọng nói: “Ngài nói như vậy làm ta cảm giác…… Ta thực thất bại.
Ngài trách ta không đủ yêu ngài nhưng lại đòi hỏi ngài phải thế này thế kia ư? Nhưng làm sao mới là tốt nhất đây? Ta đã thích ngài, vậy có phải ngài, có phải……”
Chàng khổ sở không nói nên lời, bởi vì mấy chữ tiếp theo là “có phải ngài muốn chia tay ta không?
Ngôn Thượng càng ngày càng thấy trong lòng khó chịu, nhưng vẫn phải cố nén.
Nhưng sau khi nghe nàng nói những lời này chàng lại thấy mờ mịt, không biết tại sao lại như thế.
Tình cảm sao có thể so đo như thế chứ? Nàng muốn khiến chàng thương tâm hết lần này tới lần khác sao……
Mộ Vãn Diêu khẽ mỉm cười, chậm rãi giải thích: “Ý ta là ta cảm thấy mình đối xử với ngươi rất tốt.
Nhưng dù ta động tâm trước lại vẫn phải cần ngươi chủ động trong chuyện tình cảm này.
Bởi vì một vài lý do nên trong việc này…… Ta quả thực có vấn đề.
Ngôn Thượng, ngươi phải bao dung ta nhiều hơn, đừng dễ dàng buông tay có được không? Có lẽ ta rất xấu…… Nhưng ta sẽ nỗ lực.”
Ngôn Thượng ngây ngẩn cả người, cứ thế mà nhìn nàng, cũng quên luôn khó chịu trên người, để mặc cảm giác trong lòng cắn nuốt mình, khiến mặt chàng nóng đỏ lên, thần trí lại có chút mê mang.
Chàng lẩm bẩm hỏi: “Ngài không muốn chia tay ta ư?”
Mộ Vãn Diêu: “……”
Nàng lập tức ngồi thẳng, trừng mắt thật lớn, ánh mắt như phun lửa quát: “Ta nói muốn chia tay ngươi lúc nào? Ngươi lý giải tâm ý của người khác như thế hả?”
Ngôn Thượng: “……”
Chàng thấy nàng trừng mắt thì biết nàng không phải muốn rời xa mình nên cũng yên lòng và bắt đầu rảnh rang nghĩ cái khác: ví dụ như lúc này nàng tức giận, đôi mắt trừng đến tròn tròn, thật sự quá đáng yêu…… Làm người ta muốn hôn một cái.
Trong lòng chàng nghĩ như thế nhưng cũng không dám làm.
Chàng chỉ cảm thấy nàng đang nghiêm túc nói chuyện mà chàng lại dám nghĩ mấy cái này thì không tốt lắm.
Nhưng mà Ngôn Thượng giỏi khắc chế bản thân còn Mộ Vãn Diêu lại không bằng chàng.
Nàng nhìn thấy chàng khẽ cười thì trong lòng lập tức dao động.
Lúc nàng không nén nổi tình cảm của mình thì đồng thời cũng hiểu bản thân thích Ngôn Thượng đến thế nào.
Nàng quá thích bộ dạng ôn nhu quân tử của chàng…… Hơn nữa hiện tại mặt chàng đỏ như vậy quả là có chút đáng yêu.
Mộ Vãn Diêu nhịn không được cúi người hôn chàng.
Ngôn Thượng đang bị dục niệm trong lòng tra tấn, chàng còn đang cân nhắc lời nàng nói, nghĩ xem phải làm sao để thấu hiểu ý nàng.
Lúc nỗi lòng của chàng loạn lên thì đã thấy nàng dán tới khiến chàng hoảng sợ ngửa người ra sau.
Vừa ngửa người Ngôn Thượng đã mất khống chế cân bằng thế là cả người ngã xuống, nằm lên giường.
Rồi chàng lại bị Mộ Vãn Diêu đè ra hôn.
Mặt chàng lại đỏ rần, vừa muốn ngồi dậy thì cái lưỡi của nàng lại trêu chọc ý bảo chàng hé miệng ra.
Chàng không nhịn được há miệng nhưng nàng lại không tiến vào.
Ngôn Thượng đợi nửa ngày cũng không chờ được xúc cảm khiến chàng mê mẩn ngày thường.Cái này khiến chàng vừa khó chịu vừa mất mát.
Chàng mở mắt nhìn Mộ Vãn Diêu lúc này vẫn ghé vào trong ngực mình, tay ôm cổ mình.
Mộ Vãn Diêu áp tay lên cổ chàng, môi dán sát nói: “Ngươi ra mồ hôi nè.
Sao ngươi lại căng thẳng nữa rồi?”
Ngôn Thượng cũng cảm thấy mình đang đổ mồ hôi, vì thế cũng không dám nhìn nàng.
Chàng nằm trên nệm ấm, có chút gian nan mà nghiêng mặt nói: “Thực xin lỗi……”
Mộ Vãn Diêu càng kinh ngạc hơn nói: “Đồ ngốc, vì sao ngươi phải xin lỗi? Ta có trách ngươi đâu.
Ngươi dễ dàng căng thẳng như thế này quả là đáng yêu, lại thú vị.”
Mộ Vãn Diêu đỏ má, có chút quyến luyến mà nhìn chàng, lại cúi đầu hôn lên mắt và mũi chàng.
Nàng vô cùng nhiệt tình, nhưng chỉ thấy Ngôn Thượng bỗng nhiên duỗi tay che miệng nàng lại.
Chàng lại ôm cả người nàng vào lòng, nghiêng người để cả hai nằm đối diện trên giường, mặt đối mặt nhìn nhau.
Mộ Vãn Diêu hiếm lạ vì chàng kéo mình xuống vì thế nàng cong mắt nhìn.
Ngôn Thượng thì nhẹ giọng hỏi: “Điện hạ, ta có thể hôn hôn ngài không?”
Mộ Vãn Diêu mờ mịt: “Có ý gì? Không phải ta đang hôn ngươi ư?”
Ngôn Thượng đáp: “Là ta muốn chủ động hôn ngài, chứ không phải để ngài chủ động hôn ta.”
Màn còn chưa kéo xuống, hai người cùng nhau nằm trên giường trong không gian nhỏ hẹp nên cảm giác càng thêm ấm áp và người ta cũng càng lớn mật hơn.
Ngôn Thượng to gan nói: “Ngài có thể để ta chủ động một lần không? Để ta hôn hôn ngài một chút? Lần sau…… Lần sau để ngài chủ động nhé?”
Mộ Vãn Diêu ậm ừ.
Nàng có chút rối rắm mà nhíu mày.
Nàng không chán ghét Ngôn Thượng mà chỉ sợ chính mình…… nhịn không được lộ ra biểu tình không tốt khiến chàng bị đả kích.
Nàng sợ chàng chủ động sẽ làm nàng nhớ lại những chuyện không tốt…… Nàng không đành lòng khiến Ngôn Thượng bị tổn thương vì loại chuyện nực cười này.
Mộ Vãn Diêu khổ sở nói trong mơ hồ: “Ta chủ động không tốt sao? Lần này ta sẽ để ngươi được thỏa mãn cũng không được ư?”
Ngôn Thượng lắc đầu nói: “Ta cũng muốn chủ động.”
Mộ Vãn Diêu lại đáp: “Trước kia ngươi cũng chủ động rồi mà.”
Lần đầu tiên bọn họ chung giường không phải chàng cũng chủ động sao? Đêm đó ở trên tường thành ngắm tuyết không phải cũng là chàng chủ động sao?
Mặt Ngôn Thượng đỏ lên nói: “Không giống nhau…… Khi đó ta không hiểu gì hết.” Sau đó chàng bướng bỉnh hỏi: “Ngài để cho ta chủ động một lần nhé?”
Aizzz, đến lúc này chàng vẫn ôn nhu nói chuyện với nàng…… thế là sau một hồi rối rắm Mộ Vãn Diêu đành nói: “Nhưng ngươi hôn không tốt.”
Ngôn Thượng lập tức có chút không vui.
Chàng nhẫn nại nói: “Đó là trước kia…… hiện tại ta đã, đã…… qua nhiều lần như thế nên ta đã học được rồi.
Sẽ không khó chịu đâu Diêu Diêu.
Ngài để cho ta chủ động một lần thôi.”
Chàng bắt đầu mơ hồ gọi nàng là “Diêu Diêu”.
Một câu “Diêu Diêu” mềm nhẹ này khiến nàng có chút mềm lòng theo, cũng có chút muốn gật đầu.
Nàng không biết tại sao lại như thế, có lẽ bình thường chàng hay gọi nàng là “Điện hạ” nên vô hình chung cũng đẩy xa quan hệ của hai người.
Nay chàng ngẫu nhiên gọi một tiếng “Diêu Diêu” khiến nàng cực kỳ thích thú.
Kỳ thật Mộ Vãn Diêu đã quyết định nhẫn nại không để lộ biểu tình gì.
Nàng còn bức bách chính mình tuyệt không được nhớ tới quá khứ mà để Ngôn Thượng được hưởng thụ một lần.
Nhưng nàng vẫn không nhịn được trêu chàng: “Ngươi gọi ta một tiếng ‘Diêu Diêu tỷ tỷ’ thì ta sẽ để ngươi tới.”
Ngôn Thượng ngoan ngoãn cất giọng mềm mại gọi: “Diêu Diêu tỷ tỷ.”
Mộ Vãn Diêu ngây dại.
Tim nàng trong lúc đó trầm luân không thể thoát ra, cũng không thể tin tưởng.
Nàng không tin Ngôn Thượng lại dễ dàng bị khuất phục như thế, ngày thường căn bản chàng sẽ không……
Nhưng lần này không tới phiên nàng suy nghĩ loạn bởi vì Ngôn Thượng đã nhổm người, cúi đầu chủ động hôn nàng.
—
Mộ Vãn Diêu rất khẩn trương.
Tay nàng nắm chặt giường đệm dưới người, sợ bản thân không nhịn được sẽ đẩy chàng ra.
Nàng cũng sợ bản thân không thể động tình như hai lần trước sẽ khiến Ngôn Thượng bị đả kích……
Nhưng lúc môi chàng dán đến thì trong lòng Mộ Vãn Diêu như có bông tuyết nhẹ chạm vào.
Nàng ngẩn ra.
Bàn tay nắm chặt giường đệm cũng chậm rãi buông lỏng.
Nàng nhắm mắt, tùy ý để nụ hôn của chàng như mưa móc chảy khắp toàn thân.
Cả người nàng như được gió xuân ôm lấy, phủ trong nước tuyết trong lành.
Khóe môi bị chàng cọ, đầu quả tim cũng theo đó mềm mại hơn.
Sương mù trong chỗ sâu nhất của lòng nàng tan đi, núi băng ầm ầm đổ xuống.
Núi băng kia vừa tan đi thì mùa xuân càng tới gần…… Nàng cảm nhận được rõ ràng ấm áp đang tới.
—
Cây trâm cài đầu của Mộ Vãn Diêu rơi xuống, mái tóc dài của nàng xõa ra, rơi trên tay Ngôn Thượng.
Trên bàn tay thon dài của thiếu niên lang là một dòng suối đen tuyền như thác nước.
Ngôn Thượng nhẹ giọng hỏi: “Điện hạ khóc ư? Là ta không tốt sao?”
Mộ Vãn Diêu lắc đầu, nàng nhắm hai mắt, lông mi có dính nước mắt hay không nàng không biết.
Nàng chỉ ôm lấy cổ chàng, để hai người dán sát với nhau.
Ngôn Thượng nhẹ ôm lấy nàng, nhìn khóe mắt nàng ửng đỏ, lông mi có dính nước nên ướt dính thành trùm.
Mỹ nhân nằm trong lòng chàng quả là quá mị hoặc, làn da trắng như tuyết của nàng ửng hồng, cánh môi khẽ cắn, đuôi mắt cong lên lộ ra chút ánh sáng.
Lông mi của nàng run lên khiến ánh sáng tỏa ra bốn phía.
Khi quyến rũ nàng như đóa hoa anh túc, khi trong sáng nàng lại giống đóa thược dược điềm mỹ.
Nàng giống như một đóa hoa thược dược đã hơi khô héo, nhưng Ngôn Thượng cảm giác mình vừa mới hôn nàng thì nàng lại lần nữa hé nở…… Chàng thật sự có thể khiến nàng hé nở ư?
Lúc Ngôn Thượng nhìn nàng đến xuất thần thì Mộ Vãn Diêu cũng lặng lẽ mở một con mắt nhìn chàng.
Trong mắt nàng lộ ra thần sắc nghịch ngợm, cũng không thèm để ý mà duỗi tay ra.
Quần áo hai người vì náo động nên đã có chút hỗn độn, vì thế lúc nàng vươn tay, ống tay áo lập tức nhẹ nhàng chảy xuống để lộ cánh tay trắng như ngọc.
Ngôn Thượng cho rằng nàng duỗi tay là muốn được ôm vì thế chàng cũng cúi người muốn ôm nàng.
Ai ngờ tay nàng lại vòng ra phía sau cổ chàng, nhẹ giật một cái đã kéo dây cột tóc của chàng xuống.
Tóc dài của chàng theo vai xõa ra, có vài lọn rơi trên mặt nàng.
Mộ Vãn Diêu chôn mặt bên tay chàng, nghịch ngợm giống như con hồ ly nhỏ.
Ngôn Thượng thì khàn giọng mắng: “Bướng bỉnh.”
Chàng ngây ra, cố nhịn cảm giác không khỏe nói: “Ta hôn không tốt nên sẽ bồi thường cho ngài.
Ngài muốn cái gì?”
Mộ Vãn Diêu kỳ quái nhìn chàng nghĩ chẳng lẽ tên này ngốc sao?
Nàng nói: “Ta muốn có ngươi.”
Ngôn Thượng lặng người, sau đó thành tâm nói: “Vậy ta chúc ngài có được ta.”
Mộ Vãn Diêu: “……”
Ngôn Thượng chống người nửa ngày nên lúc này cả người lắc lư, sau đó chàng nằm xuống giường, cùng nàng nhìn nhau.
Ánh mắt chàng mơ hồ, khóe mắt còn mang theo chút dục vọng, miệng nhẹ lẩm bẩm: “Ta…… Có thể qua đêm chỗ này không?”
Mộ Vãn Diêu không nói gì mà nghĩ: không phải ta đã đồng ý rồi ư, rốt cuộc chàng hỏi cái này làm gì?
Thấy nàng không trả lời nên hiển nhiên Ngôn Thượng không chịu được mà nhắm mắt, mơ hồ nói: “Ta…… Ta có chút khó chịu.”
Mộ Vãn Diêu: “…… Ngươi khó chịu là bình thường mà? Ngươi hôm nay…… có chút kỳ quái.”
Nàng nhìn thấy chàng nhắm mắt, mặt đỏ ké, người nằm hẳn xuống giường chứ không chống người nhổm dậy như vừa rồi…… Vì thế Mộ Vãn Diêu vội vàng bò dậy, quỳ gối bên người chàng vỗ vỗ gọi: “Ngôn Thượng, Ngôn Thượng? Ngươi làm sao vậy?”
Nàng sờ mặt chàng chỉ thấy nóng khủng khiếp.
Thế là nàng lại đẩy đẩy gọi chàng tỉnh nhưng chàng hoàn toàn không mở mắt, giống như đã ngất rồi.
Mộ Vãn Diêu bị dọa ngây người, hoảng sợ đến phát khóc: “Ngôn Thượng, Ngôn Thượng…… Sao lại thế này? Sao đột nhiên lại thế này? Ngươi có bệnh nan y gì không nói cho ta ư?”
—
Đêm hôm khuya khoắt phủ Đan Dương công chúa lén lút mời Hầu ngự y tới.
Hầu ngự y thấy Đan Dương công chúa thần sắc uể oải, sắc mặt tái nhợt, giống như vừa mới khóc thì cũng không dám nhìn nhiều mà vội vàng đi chẩn bệnh.
Mộ Vãn Diêu lo lắng đứng phía sau, hoảng hốt khó chịu vô cùng.
Ai ngờ chỉ thấy Hầu ngự y quay đầu lại, kỳ quái mà nhìn mình.
Nàng lập tức rùng mình, khẩn trương mà nắm chặt tay, trên mặt cố chống đỡ, biểu tình lạnh nhạt hỏi: “Hắn làm sao vậy? Ngươi nói thật đi.
Ta chịu đựng được.”
Nàng nghĩ thầm nếu Ngôn Thượng thật sự bị bệnh nan y…… vậy một công chúa như nàng chẳng lẽ còn không cứu được chàng ư? Cho dù có phải tìm danh y giỏi nhất thiên hạ thì cũng phải chữa khỏi cho chàng.
Hầu ngự y dùng giọng cổ quái, chậm rì rì nói: “Lang quân đây là…… Nếu thần không nhầm thì hắn chỉ uống say thôi.”
Mộ Vãn Diêu: “……?”
Nàng há mồm phủ nhận: “Nói bậy, hắn không có…… A.”
Nàng đột nhiên ngậm miệng vì chợt hiểu lý do: Ngôn Thượng không uống rượu nhưng Mộ Vãn Diêu nàng lại uống rất nhiều.
Trong lúc Ngôn Thượng dùng bữa nàng nhàn đến hoảng nên vẫn liên tục uống rượu.
Sau đó hai người ôm nhau, mà quan trọng nhất chính là…… cuối cùng chàng còn hôn nàng, còn hôn rất lâu.
Thế nên có lẽ chàng đã nếm được vị rượu trong miệng nàng……
Thế là đổ.
Chỉ có một chút xíu rượu…… Thật sự chỉ có tí mùi rượu thế thôi.
—
Mộ Vãn Diêu ghét bỏ mà nhìn cái tên thiếu niên lang đang ngất trên giường.
Sau khi náo loạn một hồi như thế Mộ Vãn Diêu cảm thấy đám thị nữ trong phòng tuy đang cúi đầu nhưng cả đám hẳn đang nghẹn cười đến chết.
Nàng mặt lạnh lùng tức giận nói: “Tiễn khách!”
Thị nữ Hạ Dung nhỏ giọng hỏi: “Có cần nấu canh giải rượu không?”
Mộ Vãn Diêu càng nổi giận hơn: “Không cần!”
Hạ Dung lại nói: “Nhưng ngày mai Nhị Lang còn phải đi làm, nếu hắn không tỉnh được…… Người của triều đình tới hỏi thì phải làm sao đây?”
Mộ Vãn Diêu:…… Vậy thì hẳn là sẽ mất hết mặt mũi.
Khóe môi nàng nhếch thành nụ cười hung ác, hừ hừ nói: “Vậy để mọi người cùng chê cười Ngôn tiểu nhị của chúng ta đi.
Nghe nói hắn có nhiều bạn lắm có phải không?”