Thượng Ẩn - Sài Kê Đản
Chương 6: Ông nội, bà nội (By-Tiểu Phong)
Quyển thứ nhất: Rung động thanh xuân.
Chị họ đã xuất hiện.... Phòng Phỉ tỷ tỷ..
Đoạn cuối làm em cười bành háng ra..
**************************************************************************************************
"Cái gì? Cậu muốn chuyển trường?"
Cố Hải gật đầu,"Trường cao trung gần nhà tôi quá, bây giờ tôi dọn ra ngoài, không có phương tiện đến trường."
Phòng Phỉ bị Cố Hải làm cho hồ đồ,"Cậu nói cậu dọn ra ngoài?"
Nửa mông của Cố Hải dựa bên cạnh tủ, vẻ bất cần châm một điếu thuốc,"Tôi và lão già cãi nhau."
Phòng Phỉ giật lấy thuốc lá trong tay Cố Hải,"Tuổi còn trẻ đã nghiện thuốc lá như thế này rồi, nói cho cậu biết, hút thuốc ảnh hưởng đến quá trình dậy thì đó!"
"Tôi đã dậy thì rồi."
Ánh mắt của Phòng Phỉ không tự chủ liếc mắt một cái xuống hạ thân của Cố Hải, sau đó làm ra vẻ bình tĩnh mà thu hồi ánh mắt, bắt đầu nói sang chuyện khác.
"Vậy cậu định tìm trường nào?"
"Cái này còn phải nhờ vào chị."
"Chị biết mà, cậu đến tìm chị thì chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả."
Cố Hải nở nụ cười,"Bây giờ tôi chỉ có chị là người thân duy nhất để dựa vào thôi đó."
Phòng Phỉ nghe những lời này lộ vẻ xúc động. Cố Hải từ nhỏ giống như chị em ruột vậy, cả ngày đều dính lấy cô ta, sau khi lớn lên cũng là như thế này đây, chuyện tốt chuyện xấu đều chạy tới đây.
"Thực ra anh rể cậu mới quen một vị hiệu trưởng."
"Thế nhanh đi nói đi."
"Cậu chờ một chút." Phòng Phỉ kéo tay của Cố Hải,"Nhưng mà chị nói rõ cho cậu biết trước này, đây không phải trường cao trung trọng điểm, điều kiện có khi kém hơn so với trường cậu học trước đó, cũng không đến nỗi quá kém."
"Chỉ cần có thể học tập được, tùy chị sắp xếp."
......
Bạch Lạc Nhân mở máy vi tính lên, hòm thư liền bị spam, hơn hai mươi tin nhắn chưa đọc, đều là đến từ nước ngoài, đều là cùng một người kí tên--------Thạch Tuệ.
Xóa, sau đó triệt để xóa tất cả.
Nếu cắt đứt, thì cắt đứt hoàn toàn không còn một mảnh.
"Tiểu Nhân à, qua đây."
Từ phòng bên cạnh, giọng của bà nội Bạch truyền vào.
Bạch Lạc Nhân vội vàng đứng dậy đi đến phòng bà cậu.
Bà nội Bạch ngồi ở trên ghế sa lon, béo lùn mập mạp như một pho tượng Phật nhỏ, nếu như bà cụ không nói, thì người khác chắc chắn sẽ cảm thấy bà cụ thân thể vô cùng khỏe mạnh minh mẫn. Nhưng mà vừa nói xong, chính xác là dọa cho người khác giật mình.
"Tiểu Nhân à, chặt cho bà một quả táo."
Bạch Lạc Nhân đã luyện thành thói quen, trực tiếp cầm lấy một quả táo gọt vỏ, vừa mới gọt được một nửa, bà nội Bạch nhìn không yên, một tay túm lấy vỏ táo, miệng lầm bầm lải nhải nói không thôi, rồi đem vỏ táo nhét vào trong miệng.
Bạch Lạc Nhân ngăn lại,"Đừng ăn, bà nội."
"Dày, dày."
Bạch Lạc Nhân hiểu, bà cậu chê cậu gọt vỏ táo quá dầy.
Một năm trước, bà của Bạch Lạc Nhân là một người nói rất nhiều, hàng ngày cả nhà cùng nói chuyện phiếm, cũng chỉ nghe thấy tiếng bà thôi. Khi đó mồm mép bà nội Bạch thật sự lưu loát, mười người nói không lại một mình bà. (Cười đau ruột, cả nhà ngồi nói chuyện mà chỉ nghe thấy tiếng bà ấy thì ĐỈNH của ĐỈNH.. tui cười chảy nước mắt..)
Mới đầu năm nay, bà nội Bạch vì tắc động mạch mà phải nhập viện, sau đó tắc động mạch di căn, theo mạch máu đi lên não, đè lên dây thần kinh ngôn ngữ, dẫn đến việc bà nói không bình thường, cứ ù ù cạc cạc.
Đem Bổ táo nói thành Chặt táo vẫn là nhẹ, phần lớn thời gian, bà nội Bạch có thể đem ông nội cậu nói thành chú, đem bác gái nói thành chị hai, lâu ngày, đến đứa cháu ngoại trong nhà cũng đều thành ngang hàng với bà.
"Bà, con về phòng, máy vi tính còn đang mở."
"Từ từ đã, tâm sự cùng bà một chút."
Quên nói một điểm, đừng xem bà nội Bạch bây giờ nói chuyện không được như xưa, nhưng nói chuyện phiếm thì nhiệt tình không hề giảm một chút nào, thậm chí càng ngày càng điên cuồng, hễ cứ tóm được ai là lại cùng người đó buôn chuyện, làm cho láng giềng, đồng hương nhìn thấy bà nội Bạch đều chạy mất dạng, thật sự là để hiểu bộ ngôn ngữ bà mới dày công hệ thống lại toàn bộ thì đúng thật chỉ có người nhà mới hiểu.
"Bao giờ thì đi giày (học)?" [Xué=học/ xié=giày]
"Dạ, hơn một tuần nữa cơ."
Bà nội Bạch siết tay của Bạch Lạc Nhân, vẻ mặt vô cùng khoa trương thận trọng, thật sự như một bà cụ hoạt bát.
"Học hành chăm chỉ, không nên kiêu náo nhiệt (ngạo)." [ào= ngạo/nào=náo nhiệt]
Bạch Lạc Nhân dùng giọng điệu dỗ trẻ con đáp lại một câu,"Bà yên tâm, con sẽ không kiêu náo nhiệt (ngạo)."
Không quá năm phút đồng hồ, bà nội Bạch bắt đầu ngáy ngủ, người ta nói người ra thường ít ngủ, bà nội Bạch tuyệt đối là một ngoại lệ. Sáng sớm tám giờ tỉnh, ăn xong điểm tâm, ngủ thẳng đến trưa, ăn cơm trưa xong, ngủ thẳng đến bốn giờ chiều, vận động một lúc, bắt đầu ăn cơm tối, đúng tám giờ tối là ngủ. (Bà nội ơi!!... Phục quá..)
Ông nội Bạch và bà nội Bạch trái ngược nhau, ông cụ thì sáng sớm bốn giờ liền rời giường, cưỡi xe ba bánh ra ngoài, buổi trưa trở về ăn cơm trưa, buổi chiều ra ngoài, buổi tối trở về ăn cơm tối, lại đi ra ngoài tản bộ một chút, khi trở về thì đã khuya lắm rồi. (Ông nội ơi!! Phục quá..)
Hai ông bà có duy nhất một điểm chúng, đó là nhầm lẫn hay quên. (Hồ đồ)
Kể như là, hai ông bà xem vài chương trình trên TV, qua một đêm xâu chuỗi lại, sáng hôm sau cho ra một bộ phim truyền hình hoàn chỉnh, ngoảnh đi ngoảnh lại đã tìm người buôn chuyện.
.....
Bạch Lạc Nhân thuận tay cầm chiếc áo khoác trên ghế sô pha, đắp lên trên người bà nội Bạch, rồi đứng dậy đi ra ngoài.
..........................
************************************************************************
Má Sài toàn chơi chữ thôi..
Chị họ đã xuất hiện.... Phòng Phỉ tỷ tỷ..
Đoạn cuối làm em cười bành háng ra..
**************************************************************************************************
"Cái gì? Cậu muốn chuyển trường?"
Cố Hải gật đầu,"Trường cao trung gần nhà tôi quá, bây giờ tôi dọn ra ngoài, không có phương tiện đến trường."
Phòng Phỉ bị Cố Hải làm cho hồ đồ,"Cậu nói cậu dọn ra ngoài?"
Nửa mông của Cố Hải dựa bên cạnh tủ, vẻ bất cần châm một điếu thuốc,"Tôi và lão già cãi nhau."
Phòng Phỉ giật lấy thuốc lá trong tay Cố Hải,"Tuổi còn trẻ đã nghiện thuốc lá như thế này rồi, nói cho cậu biết, hút thuốc ảnh hưởng đến quá trình dậy thì đó!"
"Tôi đã dậy thì rồi."
Ánh mắt của Phòng Phỉ không tự chủ liếc mắt một cái xuống hạ thân của Cố Hải, sau đó làm ra vẻ bình tĩnh mà thu hồi ánh mắt, bắt đầu nói sang chuyện khác.
"Vậy cậu định tìm trường nào?"
"Cái này còn phải nhờ vào chị."
"Chị biết mà, cậu đến tìm chị thì chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả."
Cố Hải nở nụ cười,"Bây giờ tôi chỉ có chị là người thân duy nhất để dựa vào thôi đó."
Phòng Phỉ nghe những lời này lộ vẻ xúc động. Cố Hải từ nhỏ giống như chị em ruột vậy, cả ngày đều dính lấy cô ta, sau khi lớn lên cũng là như thế này đây, chuyện tốt chuyện xấu đều chạy tới đây.
"Thực ra anh rể cậu mới quen một vị hiệu trưởng."
"Thế nhanh đi nói đi."
"Cậu chờ một chút." Phòng Phỉ kéo tay của Cố Hải,"Nhưng mà chị nói rõ cho cậu biết trước này, đây không phải trường cao trung trọng điểm, điều kiện có khi kém hơn so với trường cậu học trước đó, cũng không đến nỗi quá kém."
"Chỉ cần có thể học tập được, tùy chị sắp xếp."
......
Bạch Lạc Nhân mở máy vi tính lên, hòm thư liền bị spam, hơn hai mươi tin nhắn chưa đọc, đều là đến từ nước ngoài, đều là cùng một người kí tên--------Thạch Tuệ.
Xóa, sau đó triệt để xóa tất cả.
Nếu cắt đứt, thì cắt đứt hoàn toàn không còn một mảnh.
"Tiểu Nhân à, qua đây."
Từ phòng bên cạnh, giọng của bà nội Bạch truyền vào.
Bạch Lạc Nhân vội vàng đứng dậy đi đến phòng bà cậu.
Bà nội Bạch ngồi ở trên ghế sa lon, béo lùn mập mạp như một pho tượng Phật nhỏ, nếu như bà cụ không nói, thì người khác chắc chắn sẽ cảm thấy bà cụ thân thể vô cùng khỏe mạnh minh mẫn. Nhưng mà vừa nói xong, chính xác là dọa cho người khác giật mình.
"Tiểu Nhân à, chặt cho bà một quả táo."
Bạch Lạc Nhân đã luyện thành thói quen, trực tiếp cầm lấy một quả táo gọt vỏ, vừa mới gọt được một nửa, bà nội Bạch nhìn không yên, một tay túm lấy vỏ táo, miệng lầm bầm lải nhải nói không thôi, rồi đem vỏ táo nhét vào trong miệng.
Bạch Lạc Nhân ngăn lại,"Đừng ăn, bà nội."
"Dày, dày."
Bạch Lạc Nhân hiểu, bà cậu chê cậu gọt vỏ táo quá dầy.
Một năm trước, bà của Bạch Lạc Nhân là một người nói rất nhiều, hàng ngày cả nhà cùng nói chuyện phiếm, cũng chỉ nghe thấy tiếng bà thôi. Khi đó mồm mép bà nội Bạch thật sự lưu loát, mười người nói không lại một mình bà. (Cười đau ruột, cả nhà ngồi nói chuyện mà chỉ nghe thấy tiếng bà ấy thì ĐỈNH của ĐỈNH.. tui cười chảy nước mắt..)
Mới đầu năm nay, bà nội Bạch vì tắc động mạch mà phải nhập viện, sau đó tắc động mạch di căn, theo mạch máu đi lên não, đè lên dây thần kinh ngôn ngữ, dẫn đến việc bà nói không bình thường, cứ ù ù cạc cạc.
Đem Bổ táo nói thành Chặt táo vẫn là nhẹ, phần lớn thời gian, bà nội Bạch có thể đem ông nội cậu nói thành chú, đem bác gái nói thành chị hai, lâu ngày, đến đứa cháu ngoại trong nhà cũng đều thành ngang hàng với bà.
"Bà, con về phòng, máy vi tính còn đang mở."
"Từ từ đã, tâm sự cùng bà một chút."
Quên nói một điểm, đừng xem bà nội Bạch bây giờ nói chuyện không được như xưa, nhưng nói chuyện phiếm thì nhiệt tình không hề giảm một chút nào, thậm chí càng ngày càng điên cuồng, hễ cứ tóm được ai là lại cùng người đó buôn chuyện, làm cho láng giềng, đồng hương nhìn thấy bà nội Bạch đều chạy mất dạng, thật sự là để hiểu bộ ngôn ngữ bà mới dày công hệ thống lại toàn bộ thì đúng thật chỉ có người nhà mới hiểu.
"Bao giờ thì đi giày (học)?" [Xué=học/ xié=giày]
"Dạ, hơn một tuần nữa cơ."
Bà nội Bạch siết tay của Bạch Lạc Nhân, vẻ mặt vô cùng khoa trương thận trọng, thật sự như một bà cụ hoạt bát.
"Học hành chăm chỉ, không nên kiêu náo nhiệt (ngạo)." [ào= ngạo/nào=náo nhiệt]
Bạch Lạc Nhân dùng giọng điệu dỗ trẻ con đáp lại một câu,"Bà yên tâm, con sẽ không kiêu náo nhiệt (ngạo)."
Không quá năm phút đồng hồ, bà nội Bạch bắt đầu ngáy ngủ, người ta nói người ra thường ít ngủ, bà nội Bạch tuyệt đối là một ngoại lệ. Sáng sớm tám giờ tỉnh, ăn xong điểm tâm, ngủ thẳng đến trưa, ăn cơm trưa xong, ngủ thẳng đến bốn giờ chiều, vận động một lúc, bắt đầu ăn cơm tối, đúng tám giờ tối là ngủ. (Bà nội ơi!!... Phục quá..)
Ông nội Bạch và bà nội Bạch trái ngược nhau, ông cụ thì sáng sớm bốn giờ liền rời giường, cưỡi xe ba bánh ra ngoài, buổi trưa trở về ăn cơm trưa, buổi chiều ra ngoài, buổi tối trở về ăn cơm tối, lại đi ra ngoài tản bộ một chút, khi trở về thì đã khuya lắm rồi. (Ông nội ơi!! Phục quá..)
Hai ông bà có duy nhất một điểm chúng, đó là nhầm lẫn hay quên. (Hồ đồ)
Kể như là, hai ông bà xem vài chương trình trên TV, qua một đêm xâu chuỗi lại, sáng hôm sau cho ra một bộ phim truyền hình hoàn chỉnh, ngoảnh đi ngoảnh lại đã tìm người buôn chuyện.
.....
Bạch Lạc Nhân thuận tay cầm chiếc áo khoác trên ghế sô pha, đắp lên trên người bà nội Bạch, rồi đứng dậy đi ra ngoài.
..........................
************************************************************************
Má Sài toàn chơi chữ thôi..
Tác giả :
Sài Kê Đản