Thượng Ẩn - Phần 2
Chương 37: Càng ngày càng lợi hại
Editor: hoaxuongrong
Đêm khuya, Cố Hải gõ cửa phòng Diêm Nhã Tĩnh.
Diêm Nhã Tĩnh vừa tắm rửa xong, đang sấy tóc, nghe được tiếng đập cửa, không khỏi ngẩn người. Đã trễ thế này rồi tìm mình làm gì? Diêm Nhã Tĩnh trong lòng kinh ngạc đồng thời cũng có chút kỳ vọng, thậm chí chỉ ở lại một chút thôi cũng đã tốt rồi.
Cửa phòng mở ra, lộ ra gương mặt Diêm Nhã Tĩnh trắng nõn xinh đẹp, nàng mặc một chiếc áo ngủ màu tím nhạt, bên hông chỉ có một nút thắt hờ hững, vừa đủ bao bọc thân hình tuyệt mỹ. Trên người thoang thoảng hương thơm, ánh sáng trong phòng mờ mờ lan tỏa ra, phản phất một sự cám dỗ chết người.
Thông thường những người đàn ông gặp cảnh này, chuyện quan trọng gì cũng đều quên hết, đáng tiếc Cố Hải đã luyện thành một đôi mắt cách ly. Trừ Bạch Lạc Nhân ra, mọi người đều bị ánh mắt này cách ly, đều là một mũi hai mắt, ai cũng như ai.
“Tôi phải đi về trước, có chút việc gấp!”
Diêm Nhã Tĩnh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, “Đi bây giờ? Ngày mai còn có hội đàm mà!”
“Không kịp rồi, có chuyện gì cô giúp tôi ứng phó đi!”
Nói xong, xoải bước đến thang máy.
Nhìn bóng dáng Cố Hải, Diêm Nhã Tĩnh âm thầm líu lưỡi, người này gần đây như thế nào mà thay đổi nhiều đến vậy? Hai ngày trước còn nói bất luận như thế nào đều phải đạt được các hạng mục hợp tác này, việc này liên quan đến sự phát triển của công ty, tuyệt đối không thể khinh thường. Còn nói chuyện cấp bách nào cũng phải nhường đường, không xong việc này, nữa đời sau coi như xong.
Kết quả, nhanh như vậy liền vì việc khác mà phá vỡ những lời này.
Quả nhiên đàn ông đang yêu không đáng tin...... Diêm Nhã Tĩnh oán hận đóng mạnh cửa phòng.
Bạch Lạc Nhân nằm trong chăn, thành thật mà nói xương cốt trên người đều tan rã, từ một người cứng rắn trên chiến trường trở thành một kẻ sắp chết. Cậu tưởng tượng ra sắc mặc lo lắng của Cố Hải khi đẩy cửa vào, trong lòng càng thấy thoải mái, đau khổ trước đó vài ngày lập tức chữa khỏi.
Tám năm trước, cậu không hề cảm thấy chính mình quá lệ thuộc vào người này như vậy, trải qua tám năm cực nhọc, thấu hiểu được thế thái nhân tình, mới cảm nhận được, có một người toàn tâm toàn ý đối tốt với mình như vậy, là đáng quý cỡ nào.
Nghe được cửa phòng mở, Bạch Lạc Nhân thần kinh căng thẳng, ánh mắt chuyển hướng đến cửa.
Kết quả, là một dáng người áo trắng đập vào tầm mắt.
“Thay thuốc.” giọng nói hộ lý dịu dàng.
Bạch Lạc Nhân điều chỉnh chiều cao của giường, dựa vào ngồi ở đầu giường, tự giác vươn chân.
Trên khay của hộ lý có một gạc băng lớn, Bạch Lạc Nhân ánh mắt sáng lên.
“Để tôi tự làm!” Bạch Lạc Nhân vươn tay.
Hộ lý mặt đầy kinh ngạc, “Tự mình làm? Như vậy không được đâu?”
“Có cái gì mà không được?” Bạch Lạc Nhân lại đổi thành một gương mặt anh hùng, “Chúng tôi bình thường được huấn luyện trong quân đội, thường xuyên bị thương, cơ bản đều là tự băng bó, đây là kỹ năng cần thiết.”
“Vậy cũng không được.” Hộ lý vẻ mặt cố chấp, “Cậu là bệnh nhân ở đây, bệnh nhân phải được chúng tôi chăm sóc.”
Bạch Lạc Nhân mặt lạnh, “Tôi là người trưởng thành, không thích người khác chạm vào thân thể.”
“Tôi đeo bao tay vô trùng mà!” Hộ lý giơ tay.
Bạch Lạc Nhân vươn tay về phía hộ lý, “Lấy đến cho tôi xem xem.”
Hộ sĩ duỗi tay ra, Bạch Lạc Nhân trực tiếp đem tháo bao tay của cô ra.
“Cậu muốn làm gì?” Hộ lý kinh ngạc.
Kết quả, Bạch Lạc Nhân tự đeo bao tay, thuần thục tháo băng gạc, trước đơn giản sát trùng, sau đem thuốc thoa lên miệng vết thương. Vừa thoa đến một nửa, thấy bộ mặt hộ lý cẩn thận theo dõi, liền mở miệng nói: “Bây giờ cô yên tâm chưa? Được rồi, đi ra ngoài đi! Tôi trước mặt chủ nhiệm sẽ khen cô.”
Hộ lý vừa nghe lời này, lập tức thoải mái tươi cười, xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Bạch Lạc Nhân đem chân băng bó kỹ lại, lại dùng băng gạc còn dư chỗ nào có thể đều quấn hết, cả cuộc băng gạc lớn đều quấn đầy người, một chút cũng không lãng phí.
Sau đó đem chăn một lần nữa đắp kín, lẳng lặng chờ Cố Hải đến.
Cố Hải nhanh chóng chạy tới bệnh viện, sau khi hỏi bác sĩ trực cụ thể số phòng, hỏa tốc chạy tới phòng bệnh. Bạch Lạc Nhân nhắm mắt lại nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần, tim đập rộn ràng.
Cố Hải đẩy cửa ra, còn chưa đi đến bên giường, liền đứng sững sờ tại chỗ. Nếu không phải trên giường bệnh đánh dấu tên Bạch Lạc Nhân, cậu cũng không nhận ra người trên giường. Chỉ có mười ngày ngắn ngủi, một viên sĩ quan anh dũng liền biến thành một bộ dáng ngốc nghếch, gương mặt anh tuấn kia lập tức trở nên thâm trầm tang thương. Cố Hải không hề nhìn thấy Bạch Lạc nhân băng bó đầy người, chỉ cần trông thấy gương mặt bị thương kia, lòng cũng đã đau như cắt.
Cố Hải đi đến bên giường, nhẹ nhàng hướng đến gương mặt Bạch Lạc Nhân, ôn nhu gọi, “Nhân tử?”
Bạch Lạc Nhân mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Cố Hải, liền không chớp mắt.
Mấy ngày nay nhìn thấy những gương mặt bình thường, hiện tại nhìn đến gương mặt này, Cố Hải cảm giác không dám nhìn thẳng.
Cố Hải nhìn thấy ánh mắt Bạch Lạc Nhân ngây ra, nghĩ rằng cậu ta đã chịu nhiều uất ức, nhìn không nói nên lời.
“Nhân tử, không có việc gì nữa, tôi đến rồi. Có tôi ở đây, dù cậu bị thương nặng đến đâu đều sẽ khỏi.”
Bạch Lạc Nhân giật giật đôi môi khô khốc, không nói nên lời.
“Cậu đừng nói gì cả, tôi biết rồi.” Cố Hải còn rất đau buồn.
Bạch Lạc Nhân vươn tay nắm lấy tay Cố Hải.
Cố Hải cúi đầu nhìn xuống, trái tim như là bị thứ gì đó hung hăng đập vỡ, đôi tay này quả thực không có cách nào nhìn được. Trước kia tay của Bạch Lạc Nhân chỉ là hơi thô ráp, móng tay hơi vặn vẹo một chút, bây giờ thì hoàn toàn vỡ nát (bầm dập).
“Cậu chờ tôi, tôi đi ra ngoài một lát.” Gương mặt Cố Hải trong ánh đèn mờ ảo không thể nhìn rõ được.
Bạch Lạc Nhân trong lòng căng thẳng, tưởng rằng Cố Hải muốn đi tìm bác sĩ hỏi rõ tình trạng, nhanh chóng giữ chặt tay cậu ta nói: “Cậu đừng đi, ở lại đây với tôi đi.”
Cố Hải cảm giác được sức mạnh ở bàn tay của Bạch Lạc Nhân, nhưng một chút cũng không nghi ngờ tình trạng sức khỏe của cậu ấy, chỉ là cảm giác Bạch Lạc Nhân đang rất cần mình.
“Không có việc gì, tôi chỉ phải đi vệ sinh thôi.”
“Phòng này có nhà vệ sinh riêng, đằng kia kìa.” Bạch Lạc Nhân lấy ngón tay chỉ.
Cố Hải vào buồng vệ sinh rửa mặt, cậu không ngờ rằng, chia cách tám năm, bây giờ đã hai mươi sáu tuổi, nhìn thấy Bạch Lạc Nhân trong bộ dạng này, lòng vẫn cứ đau đến chảy nước mắt. Cậu trong lòng cũng thay Bạch Lạc Nhân mắng mình một câu cứ như là đàn bà, nhưng không có cách nào khác, hoàn toàn không thể khống chế, vừa nhìn thấy bộ dạng của Bạch Lạc Nhân như vậy lòng lại quặn đau.
Thấy Cố Hải ở trong phòng vệ sinh lâu như vậy không ra, Bạch Lạc Nhân đột nhiên ý thức được điều gì, trong lòng cực kỳ áy náy. Nếu sớm biết Cố Hải sẽ như vậy, sẽ không hóa trang nặng như vậy, kỳ thật nhìn thấy cậu bị gãy xương cổ chân, Cố Hải cũng đã cực kỳ đau lòng rồi. Hù dọa cậu ta như vậy, cảm giác có chút nghiệp chướng nặng nề.
Nhưng mà đã đến nước này rồi, Bạch Lạc Nhân lại không dám nói thật, chỉ có thể chậm rãi quay đầu.
“Cố Hải, thật ra tôi không có bị thương nặng như vậy, tôi chính là muốn cậu quay lại đây sớm một chút, mới lừa cậu nói tôi sắp chết.”
“Được rồi, đừng nói.” Cố Hải hạ giọng, “May mắn là cậu nói như vậy, không thì tôi không thể kịp lúc đến nhìn cậu. Ở trước mặt tôi đừng tỏ vẻ cứng rắn, cậu chắn chắn là rất đau, rất khó chịu, cậu cứ khóc trước mặt tôi đi, tôi khẳng định sẽ không chê cười cậu đâu.”
Cố Hải ngữ khí nhẹ nhàng chết người, nhẹ nhàng đến khiến cho Bạch Lạc Nhân thật sự muốn khóc.
Đơn giản tắm rửa một cái, Cố Hải cũng lên giường, thật cẩn thận ôm Bạch Lạc Nhân, cố gắn không để chạm vào miệng vết thương của Bạch Lạc Nhân trong lúc ôm cậu ta ngủ.
Có Cố Hải bên cạnh, Bạch Lạc Nhân đặc biệt ngủ thoải mái.
Nhưng Cố Hải vẫn không chợp mắt được, thân thể Bạch Lạc Nhân không bình thường nóng lên, Cố Hải rất nhanh liền cảm giác được. Phản ứng đầu tiên của cậu chính là miệng vết thương của Bạch Lạc Nhân nhiễm trùng, sốt ruột hoảng loạn chạy đến phòng trực ban tìm bác sĩ, bác sĩ nhanh chóng chạy tới, nhìn đến giường bệnh Bạch Lạc Nhân, nhịn không được sửng sốt.
“Này...... Đây là Bạch Lạc Nhân sao?”
Cố Hải cũng ngẩn người, “Không phải Bạch Lạc Nhân thì là ai?”
Thầy thuốc mặt đầy buồn bực, rõ ràng chính tôi làm phẫu thuật cho cậu ta, chỉ có gân chân bị thương, sao đột nhiên toàn thân đều bị băng bó? Chẳng lẽ là bệnh viện chăn không đủ ấm, nên vị thủ trưởng đáng thương này mới làm như vậy?
“Làm sao?” Cố Hải thần sắc nôn nóng.
Thầy thuốc lắc đầu, “À, không có việc gì, trước là đo nhiệt độ cơ thể đã!”
Năm phút đồng hồ qua đi, hai mắt bác sĩ nhìn nhiệt kế, thản nhiên nói: “Nhiệt độ cơ thể bình thường.”
“Nhiệt độ cơ thể bình thường?” Cố Hải thực kinh ngạc.
Thầy thuốc đem nhiệt kế giơ lên trước mặt Cố Hải, “Cậu xem, đây không phải bình thường sao?”
Cố Hải hai mắt nhìn Bạch Lạc Nhân, lại nhìn xem bác sĩ, nhỏ giọng nói: “Ta đi ra ngoài rồi nói sau!”
Sau khi ra ngoài, bác sĩ đem tình hình của Bạch Lạc Nhân nói rõ cho Cố Hải, Cố Hải không tin, bác sĩ lại đem hồ sơ bệnh án đến cho Cố Hải xem. Cố Hải quay đầu nhìn thoáng qua phòng bệnh của Bạch Lạc Nhân, bây giờ mới phát hiện chính là phòng dưỡng thương cao cấp, vừa rồi rất sốt ruột nhất thời không chú ý, lúc này mới để ý, nếu bị trọng thương, phòng bệnh có thể yên tĩnh như vậy sao? Vài giờ đều phải có hộ lý đến đây kiểm tra bệnh tình.
“Cậu ta chính là gãy xương cổ chân, bị trầy xướt.” Thầy thuốc thực chắc chắc.
Cố Hải âm thầm nghiến răng, Bạch Lạc Nhân, cậu càng ngày càng lợi hại.
Đêm khuya, Cố Hải gõ cửa phòng Diêm Nhã Tĩnh.
Diêm Nhã Tĩnh vừa tắm rửa xong, đang sấy tóc, nghe được tiếng đập cửa, không khỏi ngẩn người. Đã trễ thế này rồi tìm mình làm gì? Diêm Nhã Tĩnh trong lòng kinh ngạc đồng thời cũng có chút kỳ vọng, thậm chí chỉ ở lại một chút thôi cũng đã tốt rồi.
Cửa phòng mở ra, lộ ra gương mặt Diêm Nhã Tĩnh trắng nõn xinh đẹp, nàng mặc một chiếc áo ngủ màu tím nhạt, bên hông chỉ có một nút thắt hờ hững, vừa đủ bao bọc thân hình tuyệt mỹ. Trên người thoang thoảng hương thơm, ánh sáng trong phòng mờ mờ lan tỏa ra, phản phất một sự cám dỗ chết người.
Thông thường những người đàn ông gặp cảnh này, chuyện quan trọng gì cũng đều quên hết, đáng tiếc Cố Hải đã luyện thành một đôi mắt cách ly. Trừ Bạch Lạc Nhân ra, mọi người đều bị ánh mắt này cách ly, đều là một mũi hai mắt, ai cũng như ai.
“Tôi phải đi về trước, có chút việc gấp!”
Diêm Nhã Tĩnh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, “Đi bây giờ? Ngày mai còn có hội đàm mà!”
“Không kịp rồi, có chuyện gì cô giúp tôi ứng phó đi!”
Nói xong, xoải bước đến thang máy.
Nhìn bóng dáng Cố Hải, Diêm Nhã Tĩnh âm thầm líu lưỡi, người này gần đây như thế nào mà thay đổi nhiều đến vậy? Hai ngày trước còn nói bất luận như thế nào đều phải đạt được các hạng mục hợp tác này, việc này liên quan đến sự phát triển của công ty, tuyệt đối không thể khinh thường. Còn nói chuyện cấp bách nào cũng phải nhường đường, không xong việc này, nữa đời sau coi như xong.
Kết quả, nhanh như vậy liền vì việc khác mà phá vỡ những lời này.
Quả nhiên đàn ông đang yêu không đáng tin...... Diêm Nhã Tĩnh oán hận đóng mạnh cửa phòng.
Bạch Lạc Nhân nằm trong chăn, thành thật mà nói xương cốt trên người đều tan rã, từ một người cứng rắn trên chiến trường trở thành một kẻ sắp chết. Cậu tưởng tượng ra sắc mặc lo lắng của Cố Hải khi đẩy cửa vào, trong lòng càng thấy thoải mái, đau khổ trước đó vài ngày lập tức chữa khỏi.
Tám năm trước, cậu không hề cảm thấy chính mình quá lệ thuộc vào người này như vậy, trải qua tám năm cực nhọc, thấu hiểu được thế thái nhân tình, mới cảm nhận được, có một người toàn tâm toàn ý đối tốt với mình như vậy, là đáng quý cỡ nào.
Nghe được cửa phòng mở, Bạch Lạc Nhân thần kinh căng thẳng, ánh mắt chuyển hướng đến cửa.
Kết quả, là một dáng người áo trắng đập vào tầm mắt.
“Thay thuốc.” giọng nói hộ lý dịu dàng.
Bạch Lạc Nhân điều chỉnh chiều cao của giường, dựa vào ngồi ở đầu giường, tự giác vươn chân.
Trên khay của hộ lý có một gạc băng lớn, Bạch Lạc Nhân ánh mắt sáng lên.
“Để tôi tự làm!” Bạch Lạc Nhân vươn tay.
Hộ lý mặt đầy kinh ngạc, “Tự mình làm? Như vậy không được đâu?”
“Có cái gì mà không được?” Bạch Lạc Nhân lại đổi thành một gương mặt anh hùng, “Chúng tôi bình thường được huấn luyện trong quân đội, thường xuyên bị thương, cơ bản đều là tự băng bó, đây là kỹ năng cần thiết.”
“Vậy cũng không được.” Hộ lý vẻ mặt cố chấp, “Cậu là bệnh nhân ở đây, bệnh nhân phải được chúng tôi chăm sóc.”
Bạch Lạc Nhân mặt lạnh, “Tôi là người trưởng thành, không thích người khác chạm vào thân thể.”
“Tôi đeo bao tay vô trùng mà!” Hộ lý giơ tay.
Bạch Lạc Nhân vươn tay về phía hộ lý, “Lấy đến cho tôi xem xem.”
Hộ sĩ duỗi tay ra, Bạch Lạc Nhân trực tiếp đem tháo bao tay của cô ra.
“Cậu muốn làm gì?” Hộ lý kinh ngạc.
Kết quả, Bạch Lạc Nhân tự đeo bao tay, thuần thục tháo băng gạc, trước đơn giản sát trùng, sau đem thuốc thoa lên miệng vết thương. Vừa thoa đến một nửa, thấy bộ mặt hộ lý cẩn thận theo dõi, liền mở miệng nói: “Bây giờ cô yên tâm chưa? Được rồi, đi ra ngoài đi! Tôi trước mặt chủ nhiệm sẽ khen cô.”
Hộ lý vừa nghe lời này, lập tức thoải mái tươi cười, xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Bạch Lạc Nhân đem chân băng bó kỹ lại, lại dùng băng gạc còn dư chỗ nào có thể đều quấn hết, cả cuộc băng gạc lớn đều quấn đầy người, một chút cũng không lãng phí.
Sau đó đem chăn một lần nữa đắp kín, lẳng lặng chờ Cố Hải đến.
Cố Hải nhanh chóng chạy tới bệnh viện, sau khi hỏi bác sĩ trực cụ thể số phòng, hỏa tốc chạy tới phòng bệnh. Bạch Lạc Nhân nhắm mắt lại nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần, tim đập rộn ràng.
Cố Hải đẩy cửa ra, còn chưa đi đến bên giường, liền đứng sững sờ tại chỗ. Nếu không phải trên giường bệnh đánh dấu tên Bạch Lạc Nhân, cậu cũng không nhận ra người trên giường. Chỉ có mười ngày ngắn ngủi, một viên sĩ quan anh dũng liền biến thành một bộ dáng ngốc nghếch, gương mặt anh tuấn kia lập tức trở nên thâm trầm tang thương. Cố Hải không hề nhìn thấy Bạch Lạc nhân băng bó đầy người, chỉ cần trông thấy gương mặt bị thương kia, lòng cũng đã đau như cắt.
Cố Hải đi đến bên giường, nhẹ nhàng hướng đến gương mặt Bạch Lạc Nhân, ôn nhu gọi, “Nhân tử?”
Bạch Lạc Nhân mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Cố Hải, liền không chớp mắt.
Mấy ngày nay nhìn thấy những gương mặt bình thường, hiện tại nhìn đến gương mặt này, Cố Hải cảm giác không dám nhìn thẳng.
Cố Hải nhìn thấy ánh mắt Bạch Lạc Nhân ngây ra, nghĩ rằng cậu ta đã chịu nhiều uất ức, nhìn không nói nên lời.
“Nhân tử, không có việc gì nữa, tôi đến rồi. Có tôi ở đây, dù cậu bị thương nặng đến đâu đều sẽ khỏi.”
Bạch Lạc Nhân giật giật đôi môi khô khốc, không nói nên lời.
“Cậu đừng nói gì cả, tôi biết rồi.” Cố Hải còn rất đau buồn.
Bạch Lạc Nhân vươn tay nắm lấy tay Cố Hải.
Cố Hải cúi đầu nhìn xuống, trái tim như là bị thứ gì đó hung hăng đập vỡ, đôi tay này quả thực không có cách nào nhìn được. Trước kia tay của Bạch Lạc Nhân chỉ là hơi thô ráp, móng tay hơi vặn vẹo một chút, bây giờ thì hoàn toàn vỡ nát (bầm dập).
“Cậu chờ tôi, tôi đi ra ngoài một lát.” Gương mặt Cố Hải trong ánh đèn mờ ảo không thể nhìn rõ được.
Bạch Lạc Nhân trong lòng căng thẳng, tưởng rằng Cố Hải muốn đi tìm bác sĩ hỏi rõ tình trạng, nhanh chóng giữ chặt tay cậu ta nói: “Cậu đừng đi, ở lại đây với tôi đi.”
Cố Hải cảm giác được sức mạnh ở bàn tay của Bạch Lạc Nhân, nhưng một chút cũng không nghi ngờ tình trạng sức khỏe của cậu ấy, chỉ là cảm giác Bạch Lạc Nhân đang rất cần mình.
“Không có việc gì, tôi chỉ phải đi vệ sinh thôi.”
“Phòng này có nhà vệ sinh riêng, đằng kia kìa.” Bạch Lạc Nhân lấy ngón tay chỉ.
Cố Hải vào buồng vệ sinh rửa mặt, cậu không ngờ rằng, chia cách tám năm, bây giờ đã hai mươi sáu tuổi, nhìn thấy Bạch Lạc Nhân trong bộ dạng này, lòng vẫn cứ đau đến chảy nước mắt. Cậu trong lòng cũng thay Bạch Lạc Nhân mắng mình một câu cứ như là đàn bà, nhưng không có cách nào khác, hoàn toàn không thể khống chế, vừa nhìn thấy bộ dạng của Bạch Lạc Nhân như vậy lòng lại quặn đau.
Thấy Cố Hải ở trong phòng vệ sinh lâu như vậy không ra, Bạch Lạc Nhân đột nhiên ý thức được điều gì, trong lòng cực kỳ áy náy. Nếu sớm biết Cố Hải sẽ như vậy, sẽ không hóa trang nặng như vậy, kỳ thật nhìn thấy cậu bị gãy xương cổ chân, Cố Hải cũng đã cực kỳ đau lòng rồi. Hù dọa cậu ta như vậy, cảm giác có chút nghiệp chướng nặng nề.
Nhưng mà đã đến nước này rồi, Bạch Lạc Nhân lại không dám nói thật, chỉ có thể chậm rãi quay đầu.
“Cố Hải, thật ra tôi không có bị thương nặng như vậy, tôi chính là muốn cậu quay lại đây sớm một chút, mới lừa cậu nói tôi sắp chết.”
“Được rồi, đừng nói.” Cố Hải hạ giọng, “May mắn là cậu nói như vậy, không thì tôi không thể kịp lúc đến nhìn cậu. Ở trước mặt tôi đừng tỏ vẻ cứng rắn, cậu chắn chắn là rất đau, rất khó chịu, cậu cứ khóc trước mặt tôi đi, tôi khẳng định sẽ không chê cười cậu đâu.”
Cố Hải ngữ khí nhẹ nhàng chết người, nhẹ nhàng đến khiến cho Bạch Lạc Nhân thật sự muốn khóc.
Đơn giản tắm rửa một cái, Cố Hải cũng lên giường, thật cẩn thận ôm Bạch Lạc Nhân, cố gắn không để chạm vào miệng vết thương của Bạch Lạc Nhân trong lúc ôm cậu ta ngủ.
Có Cố Hải bên cạnh, Bạch Lạc Nhân đặc biệt ngủ thoải mái.
Nhưng Cố Hải vẫn không chợp mắt được, thân thể Bạch Lạc Nhân không bình thường nóng lên, Cố Hải rất nhanh liền cảm giác được. Phản ứng đầu tiên của cậu chính là miệng vết thương của Bạch Lạc Nhân nhiễm trùng, sốt ruột hoảng loạn chạy đến phòng trực ban tìm bác sĩ, bác sĩ nhanh chóng chạy tới, nhìn đến giường bệnh Bạch Lạc Nhân, nhịn không được sửng sốt.
“Này...... Đây là Bạch Lạc Nhân sao?”
Cố Hải cũng ngẩn người, “Không phải Bạch Lạc Nhân thì là ai?”
Thầy thuốc mặt đầy buồn bực, rõ ràng chính tôi làm phẫu thuật cho cậu ta, chỉ có gân chân bị thương, sao đột nhiên toàn thân đều bị băng bó? Chẳng lẽ là bệnh viện chăn không đủ ấm, nên vị thủ trưởng đáng thương này mới làm như vậy?
“Làm sao?” Cố Hải thần sắc nôn nóng.
Thầy thuốc lắc đầu, “À, không có việc gì, trước là đo nhiệt độ cơ thể đã!”
Năm phút đồng hồ qua đi, hai mắt bác sĩ nhìn nhiệt kế, thản nhiên nói: “Nhiệt độ cơ thể bình thường.”
“Nhiệt độ cơ thể bình thường?” Cố Hải thực kinh ngạc.
Thầy thuốc đem nhiệt kế giơ lên trước mặt Cố Hải, “Cậu xem, đây không phải bình thường sao?”
Cố Hải hai mắt nhìn Bạch Lạc Nhân, lại nhìn xem bác sĩ, nhỏ giọng nói: “Ta đi ra ngoài rồi nói sau!”
Sau khi ra ngoài, bác sĩ đem tình hình của Bạch Lạc Nhân nói rõ cho Cố Hải, Cố Hải không tin, bác sĩ lại đem hồ sơ bệnh án đến cho Cố Hải xem. Cố Hải quay đầu nhìn thoáng qua phòng bệnh của Bạch Lạc Nhân, bây giờ mới phát hiện chính là phòng dưỡng thương cao cấp, vừa rồi rất sốt ruột nhất thời không chú ý, lúc này mới để ý, nếu bị trọng thương, phòng bệnh có thể yên tĩnh như vậy sao? Vài giờ đều phải có hộ lý đến đây kiểm tra bệnh tình.
“Cậu ta chính là gãy xương cổ chân, bị trầy xướt.” Thầy thuốc thực chắc chắc.
Cố Hải âm thầm nghiến răng, Bạch Lạc Nhân, cậu càng ngày càng lợi hại.
Tác giả :
Sài Kê Đản