Thực Vật Chiến Sủng Của Ta
Chương 81: Lời cầu nguyền của thánh địa!
Điều tồi tệ nhất chuẩn bị diễn ra, đây chính là con bài cuối cùng mà hệ thống chuẩn bị, cũng là thứ đã giúp nó thành công làm đảo điên thế giới này.
Phá rách những tôn nghiêm của luật lệ, mượn dụng quyền hạn của bản thân, mô phỏng đánh cắp một trong các pháp thuật liên hệ tới thần linh.
“Đạo luật của thần!”
Ở phía xa xa, Alivia cùng Mole đang chiến đấu một cách chật vật với Mặc Lam, đột nhiên cả hai chợt dừng lại rợn cả mình.
ẦM!
Cơ hội tốt thế này tất nhiên Mặc Lam sẽ không bỏ lỡ, vung kiếm ra sử dụng Trảm long nhất thức:Vũ Xuyên Long Đà.
Sóng kiếm bắn ra khắp Vô tận giam cầm, những đường kiếm sắc bén kéo tới như mưa đem mọi thứ nơi đây tàn phá thậm tệ.
Alivia cùng Mole không tránh khỏi trọng thương nặng nề, nhưng cả hai không dồn sự chú ý về nỗi đau trên người này, mà lại hướng tầm mắt về phía Cửu Tuyền.
Một lần nữa…. nó chuẩn bị diễn ra sao?
Toàn bộ bầu trời bỗng chốc hóa thành màn đêm đen tối, nhưng rất nhanh luồng sáng màu vàng huyền bí thần thánh chiếu rọi khắp nơi.
Tô điểm lên bức tranh quỷ dị chốn xa xa là vô vạn các vì sao nhỏ bé, đem vùng đất Thánh địa khóa lại trong một pháp trận vĩ đại.
Lấy mặt trăng làm trận tâm, lấy tinh tú làm trận ngôn, thứ vừa diễn ra tại tầng năm này là một bước tiến lớn chạm đến uy nghiêm của thần.
“Ôi ôi, đùa sao?”
Cắn chặt răng nhìn về phía người đã không ra người, quỷ không ra quỷ Trạch Dương, hệ thống đã vắt kiệt giá trị từ ký chủ của nó.
Đúng vậy, không có bất cứ thứ gì đáng tin cậy hơn chính bản thân mình, hệ thống đối với Trạch Dương không khác gì là một liều thuốc độc, một sự đau đớn mạn tính ngọt ngào.
Biết rõ có một ai đó ký sinh trên người mình, lại còn sở hữu ý thức riêng, sức mạnh thì cứ tăng ào ào như từ hư không mà đến, nghe cũng quái dị lắm rồi, chấp nhận nó và tiếp tục sống… đây chính là hậu quả!
Không biết giờ phút này hắn ta liệu có cảm thấy hối hận hay không? Dương Ninh Ninh không rõ nữa, giờ phút này cô không còn cảm nhận thấy tâm tình của hắn ta.
Một chút thương tiếc cho người đồng hương mới gặp, Dương Ninh Ninh biết rằng đối phương cũng không hẳn là người xấu, mà chỉ là bị kéo lên con đường không đúng mà thôi…
HAHAHA HAHAHA!!!!
Tiếng cười vang vọng toàn bộ vùng thánh địa, kể cả Mặc Lam cũng tạm dừng cuộc chiến với hai ma thú trong Vô tận giam cầm mà hướng tầm mắt về phía trên cao.
Đôi cánh bát dực hiện sau lưng Trạch Dương, cơ thể méo mó, nhưng hào quang lại ũy vũ lẫm liệt.
“Cảm giác thật quái dị…”
Hình tượng lúc này thật đúng là cứ ngược ngược thế nào đấy, giống như khoác cho một con vịt đực xấu xí bộ đồ của loài thiên nga.
Hơn nữa nó còn cực kỳ kiêu ngạo vươn đôi cánh giả tạo ấy ra mà khoe khoang, tự hào, khuôn mặt của mọi người trở nên tối sầm.
“… Là nó…”
Alivia giọng hơi run run đứng dậy, đáng lý ra khi nói tới lời này, cô hẳn là phải hận, hận đến mức muốn móc xương nuốt thịt của Trạch Dương.
Nhưng mà cơ thể cô đang run, sự sợ hãi đến tận linh hồn, Mole đồng dạng cũng trở nên trầm mặc.
Tâm tính của họ thật dễ dàng bị Đạo luật của thần đè ép, nhưng ít nhất thì lần này bọn họ đã không cúi đầu, dù sợ hãi, nhưng cả hai vẫn đứng ngẩng cao đầu.
Hai bàn tay nhỏ nắm lấy tay nhau, Alivia cùng Mole quay mặt lại, nhìn người đối diện với một nụ cười gượng gạo.
“Em sợ không?”
“Tất nhiên rồi, còn anh??”
“Haha… nhìn cơ thể yếu đuối này đã run như cầy sấy rồi nè!”
“Nhưng mà” Nhưng mà…
“Chúng ta sẽ không hối hận với điều này!”
Đột nhiên tảng băng khổng lồ chứa đựng thân xác của Alivia bỗng chốc xuất hiện thật nhiều vết nứt, đợi cho đến khi Mặc Lam kịp hồi thần thì mọi thứ đã không kịp cản trở.
Cơ thể Alivia trong tảng băng đã thay đổi từng chút một, mái tóc màu vàng và bộ đồ trắng thuần khiết biến mất, để lại đó chính là diện mạo quen thuộc của Tiểu Mộc.
Bọn họ đã chần chừ cho tới lúc này, dù cả hai đã quyết định sẽ tách nhóm Tiểu Mộc với Minh Viễn ra, nhưng tảng đá vẫn đè nặng lên trái tim họ.
Câu hỏi là đúng hay sai giờ đã không còn quan trọng, Đạo luật của thần đã xuất hiện, một tương lai đày đọa, lần này bọn họ sẽ không thất bại!
“Đây là….?”
Mặc Lam nhìn thấy một luồng ánh sáng bao phủ xung quanh hai người Alivia, đó là một thứ năng lượng mềm mại nhưng kiên cường, giống hệt như khu rừng này vậy…
Khoan đã, có lẽ nào?
“Toàn bộ khu vực thánh địa đang hưởng ứng với chủ nhân của nó???”
Mọi thứ đã vượt qua tầm kiểm soát, Dương Ninh Ninh thở dài, cô đã bức hệ thống tới mức này, đây có lẽ là giới hạn của cô.
Tiếp theo, để cản trở thứ quái vật trên trời cao này, sợ rằng chỉ một mình cô là không đủ, rốt cuộc mọi chuyện sẽ kết cuộc thế nào đây, Tiểu Minh, ngươi vẫn chưa tỉnh sao?
Bảy người Hoài Thiện cũng cực kỳ không bình tĩnh, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một trận phép khổng lồ đến vậy, chưa chắc gì đám lão yêu ở tầng sáu đã làm được tới mức này.
Ding dong….
Ding dong….
Ding dong…..
Thứ âm thanh điêu linh bỗng chốc vang lên thật nhẹ nhàng, từng cành cây, từng cọng cỏ, mặt hồ gợn sống, giống như mọi thứ đang đáp trả lại một ai đó kêu gọi chúng.
Trước mặt Mặc Lam, đồng dạng xuất hiện với đôi cánh bát dực, hai người Alivia cùng Mole dung nhập lại làm một, bay lên trời cao, mặt đối mặt với Trạch Dương.
Một Đạo luật của thần khác? Không… đây không phải Đạo luật của thần, nói đúng hơn là Lời cầu nguyền của thánh địa!
Từ khắp nơi trong khu rừng, Sinh linh thổ bừng sáng, Vô tận giam cầm gầm rống, Vô tận hắc ám rung động, Cửu tuyền thắp lên ánh đèn mờ ảo.
Những linh hồn bị giam cầm ở đây, toàn bộ những tinh linh, từ già đến trẻ, từ trai đến gái, khuôn mặt của bọn họ đều dị thường lo lắng.
Khẩn trương nhìn về phía hợp thể của Alivia cùng Mole, hai tay chắp lại đưa lên đỉnh đầu cầu nguyện, hi vọng cho niềm tin của họ.
“Hãy chiến thắng…”
“Alivia….”
“Mole…”
“Mọi người sẽ luôn ở bên cạnh đây, vĩnh viễn che chở cho hai đứa”
Nói xong tới lời cuối cùng, toàn bộ linh hồn mỉm cười và hóa thành những luồng sáng lẻ loi tan biến, những luồng ánh sáng bé nhỏ ấy hội tụ lại, trở thành một lưỡi kiếm khổng lồ.
Niềm tin đến từ gia đình, lần này….
“Chuẩn bị chịu chết đi!”
Khí thế chấn áp tứ phương, gặp thần sát thần, gặp phật sát phật, dù đối mặt với Thần linh, bọn cô sẽ không cúi đầu.
“Hừ!”
Nhíu khuôn mặt lại, đang tận hưởng cảm giác sức mạnh tràn trề đang chảy trong người, hệ thống còn chưa thỏa mãn lòng hư vinh đã bị Alivia cùng Mole phá hỏng.
Thật đáng phẫn nộ, lũ con sâu cái kiến, vậy mà dám thách thức nó!
Phá rách những tôn nghiêm của luật lệ, mượn dụng quyền hạn của bản thân, mô phỏng đánh cắp một trong các pháp thuật liên hệ tới thần linh.
“Đạo luật của thần!”
Ở phía xa xa, Alivia cùng Mole đang chiến đấu một cách chật vật với Mặc Lam, đột nhiên cả hai chợt dừng lại rợn cả mình.
ẦM!
Cơ hội tốt thế này tất nhiên Mặc Lam sẽ không bỏ lỡ, vung kiếm ra sử dụng Trảm long nhất thức:Vũ Xuyên Long Đà.
Sóng kiếm bắn ra khắp Vô tận giam cầm, những đường kiếm sắc bén kéo tới như mưa đem mọi thứ nơi đây tàn phá thậm tệ.
Alivia cùng Mole không tránh khỏi trọng thương nặng nề, nhưng cả hai không dồn sự chú ý về nỗi đau trên người này, mà lại hướng tầm mắt về phía Cửu Tuyền.
Một lần nữa…. nó chuẩn bị diễn ra sao?
Toàn bộ bầu trời bỗng chốc hóa thành màn đêm đen tối, nhưng rất nhanh luồng sáng màu vàng huyền bí thần thánh chiếu rọi khắp nơi.
Tô điểm lên bức tranh quỷ dị chốn xa xa là vô vạn các vì sao nhỏ bé, đem vùng đất Thánh địa khóa lại trong một pháp trận vĩ đại.
Lấy mặt trăng làm trận tâm, lấy tinh tú làm trận ngôn, thứ vừa diễn ra tại tầng năm này là một bước tiến lớn chạm đến uy nghiêm của thần.
“Ôi ôi, đùa sao?”
Cắn chặt răng nhìn về phía người đã không ra người, quỷ không ra quỷ Trạch Dương, hệ thống đã vắt kiệt giá trị từ ký chủ của nó.
Đúng vậy, không có bất cứ thứ gì đáng tin cậy hơn chính bản thân mình, hệ thống đối với Trạch Dương không khác gì là một liều thuốc độc, một sự đau đớn mạn tính ngọt ngào.
Biết rõ có một ai đó ký sinh trên người mình, lại còn sở hữu ý thức riêng, sức mạnh thì cứ tăng ào ào như từ hư không mà đến, nghe cũng quái dị lắm rồi, chấp nhận nó và tiếp tục sống… đây chính là hậu quả!
Không biết giờ phút này hắn ta liệu có cảm thấy hối hận hay không? Dương Ninh Ninh không rõ nữa, giờ phút này cô không còn cảm nhận thấy tâm tình của hắn ta.
Một chút thương tiếc cho người đồng hương mới gặp, Dương Ninh Ninh biết rằng đối phương cũng không hẳn là người xấu, mà chỉ là bị kéo lên con đường không đúng mà thôi…
HAHAHA HAHAHA!!!!
Tiếng cười vang vọng toàn bộ vùng thánh địa, kể cả Mặc Lam cũng tạm dừng cuộc chiến với hai ma thú trong Vô tận giam cầm mà hướng tầm mắt về phía trên cao.
Đôi cánh bát dực hiện sau lưng Trạch Dương, cơ thể méo mó, nhưng hào quang lại ũy vũ lẫm liệt.
“Cảm giác thật quái dị…”
Hình tượng lúc này thật đúng là cứ ngược ngược thế nào đấy, giống như khoác cho một con vịt đực xấu xí bộ đồ của loài thiên nga.
Hơn nữa nó còn cực kỳ kiêu ngạo vươn đôi cánh giả tạo ấy ra mà khoe khoang, tự hào, khuôn mặt của mọi người trở nên tối sầm.
“… Là nó…”
Alivia giọng hơi run run đứng dậy, đáng lý ra khi nói tới lời này, cô hẳn là phải hận, hận đến mức muốn móc xương nuốt thịt của Trạch Dương.
Nhưng mà cơ thể cô đang run, sự sợ hãi đến tận linh hồn, Mole đồng dạng cũng trở nên trầm mặc.
Tâm tính của họ thật dễ dàng bị Đạo luật của thần đè ép, nhưng ít nhất thì lần này bọn họ đã không cúi đầu, dù sợ hãi, nhưng cả hai vẫn đứng ngẩng cao đầu.
Hai bàn tay nhỏ nắm lấy tay nhau, Alivia cùng Mole quay mặt lại, nhìn người đối diện với một nụ cười gượng gạo.
“Em sợ không?”
“Tất nhiên rồi, còn anh??”
“Haha… nhìn cơ thể yếu đuối này đã run như cầy sấy rồi nè!”
“Nhưng mà” Nhưng mà…
“Chúng ta sẽ không hối hận với điều này!”
Đột nhiên tảng băng khổng lồ chứa đựng thân xác của Alivia bỗng chốc xuất hiện thật nhiều vết nứt, đợi cho đến khi Mặc Lam kịp hồi thần thì mọi thứ đã không kịp cản trở.
Cơ thể Alivia trong tảng băng đã thay đổi từng chút một, mái tóc màu vàng và bộ đồ trắng thuần khiết biến mất, để lại đó chính là diện mạo quen thuộc của Tiểu Mộc.
Bọn họ đã chần chừ cho tới lúc này, dù cả hai đã quyết định sẽ tách nhóm Tiểu Mộc với Minh Viễn ra, nhưng tảng đá vẫn đè nặng lên trái tim họ.
Câu hỏi là đúng hay sai giờ đã không còn quan trọng, Đạo luật của thần đã xuất hiện, một tương lai đày đọa, lần này bọn họ sẽ không thất bại!
“Đây là….?”
Mặc Lam nhìn thấy một luồng ánh sáng bao phủ xung quanh hai người Alivia, đó là một thứ năng lượng mềm mại nhưng kiên cường, giống hệt như khu rừng này vậy…
Khoan đã, có lẽ nào?
“Toàn bộ khu vực thánh địa đang hưởng ứng với chủ nhân của nó???”
Mọi thứ đã vượt qua tầm kiểm soát, Dương Ninh Ninh thở dài, cô đã bức hệ thống tới mức này, đây có lẽ là giới hạn của cô.
Tiếp theo, để cản trở thứ quái vật trên trời cao này, sợ rằng chỉ một mình cô là không đủ, rốt cuộc mọi chuyện sẽ kết cuộc thế nào đây, Tiểu Minh, ngươi vẫn chưa tỉnh sao?
Bảy người Hoài Thiện cũng cực kỳ không bình tĩnh, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một trận phép khổng lồ đến vậy, chưa chắc gì đám lão yêu ở tầng sáu đã làm được tới mức này.
Ding dong….
Ding dong….
Ding dong…..
Thứ âm thanh điêu linh bỗng chốc vang lên thật nhẹ nhàng, từng cành cây, từng cọng cỏ, mặt hồ gợn sống, giống như mọi thứ đang đáp trả lại một ai đó kêu gọi chúng.
Trước mặt Mặc Lam, đồng dạng xuất hiện với đôi cánh bát dực, hai người Alivia cùng Mole dung nhập lại làm một, bay lên trời cao, mặt đối mặt với Trạch Dương.
Một Đạo luật của thần khác? Không… đây không phải Đạo luật của thần, nói đúng hơn là Lời cầu nguyền của thánh địa!
Từ khắp nơi trong khu rừng, Sinh linh thổ bừng sáng, Vô tận giam cầm gầm rống, Vô tận hắc ám rung động, Cửu tuyền thắp lên ánh đèn mờ ảo.
Những linh hồn bị giam cầm ở đây, toàn bộ những tinh linh, từ già đến trẻ, từ trai đến gái, khuôn mặt của bọn họ đều dị thường lo lắng.
Khẩn trương nhìn về phía hợp thể của Alivia cùng Mole, hai tay chắp lại đưa lên đỉnh đầu cầu nguyện, hi vọng cho niềm tin của họ.
“Hãy chiến thắng…”
“Alivia….”
“Mole…”
“Mọi người sẽ luôn ở bên cạnh đây, vĩnh viễn che chở cho hai đứa”
Nói xong tới lời cuối cùng, toàn bộ linh hồn mỉm cười và hóa thành những luồng sáng lẻ loi tan biến, những luồng ánh sáng bé nhỏ ấy hội tụ lại, trở thành một lưỡi kiếm khổng lồ.
Niềm tin đến từ gia đình, lần này….
“Chuẩn bị chịu chết đi!”
Khí thế chấn áp tứ phương, gặp thần sát thần, gặp phật sát phật, dù đối mặt với Thần linh, bọn cô sẽ không cúi đầu.
“Hừ!”
Nhíu khuôn mặt lại, đang tận hưởng cảm giác sức mạnh tràn trề đang chảy trong người, hệ thống còn chưa thỏa mãn lòng hư vinh đã bị Alivia cùng Mole phá hỏng.
Thật đáng phẫn nộ, lũ con sâu cái kiến, vậy mà dám thách thức nó!
Tác giả :
Em Gái Hàng Xóm