Thực Vật Chiến Sủng Của Ta
Chương 57: Tận cùng tuyệt vọng
Đứng dậy, từ bên hông rút ra con dao bằng Long thạch moi tới, tràn ngập trong mắt Quách Minh giờ chỉ là phẫn nộ.
Lướt tới như một cơn gió, lách sang cánh trái, đôi mắt liếc lên trên như muốn nuốt chửng lấy Dương Ninh Ninh, vung tay chém tới trước người.
Dương Ninh Ninh mặt lạnh lùi một bước, đòn tấn công của Quách Minh trở nên vô dụng, ngay sau đấy chính là khoảnh khắc cậu sợ hãi nhất.
Cặp đồng tử đứa trẻ co lại nhìn thấy đối phương vồ về phía trước, cổ tay cậu bị bắt lấy, dùng lực bóp nhẹ một phát….
“AA!”
Đau đớn gào lên một tiếng, xương cổ tay của cậu bị bóp nát rồi, khốn nạn, tiếp đấy chính là khung cảnh trời đất thay đổi.
Vung Quách Minh như một món đồ vật, xoay vài vòng rồi văng về phía xa, bay đi mấy dặm rồi chà vào mặt đất lăn thành trái banh hỏng.
Bàn tay nhỏ bé cào cấu vào mặt đất để giảm bớt tốc độ, máu chảy ra, vừa mới kịp đứng dậy liền phải vội vàng phóng đi.
“Tiểu Đóa, cẩn thận kiểm tra vị trí của Ninh Ninh”
“Dạ”
ẦM!
Vừa mới… vừa mới vài giây trước, cậu còn nằm y nguyên chỗ đó, giờ đây đã trở thành một cái hố lún sâu.
Khuôn mặt tái lại, cái chết cập bến khiến cho mọi giác quan và đầu não phải hoạt động tối đa công suất.
Kẻ thù cũng không có đợi cậu kịp thời suy nghĩ, cả người phải động, đầu não cũng không được phép dừng lại, nếu phải chết ở đây, vậy thì cuộc sống này có ý nghĩa gì chứ?
Làm như ta cho phép bản thân sẽ chết đấy.
“KÉTTTTTTTTT!!!”
Ngọn lửa của âm dương bao phủ quanh Quách Minh, cái nóng từ thiên đường đan xen cái lạnh của địa ngục đem người cậu tàn phá.
Bên trái đỏ bừng như muốn chảy ra, bên phải lại tím hàn co lại thành băng vụn, lưỡi dao dù chặn được đại bộ phận lực lượng nhưng không thể cản trở.
Chết tiệt, chỉ là pháp thuật thôi mà gần như đập nát con dao có long lực của cậu, Dương Ninh Ninh, cô ta muốn cái quái gì vậy chứ?
“Hể… vậy mà không bị nung chảy, thú vị”
“Khốn nạn, thật muốn giết ta sao?”
Cắn răng gào lên, nhưng Quách Minh lại thật sự không muốn nói chuyện, chiến đấu một chọi một, cậu không hề có cơ hội chiến thắng, cũng chẳng hi vọng nói lý với ả ta.
Phân tán một ít lực chú ý của Dương Ninh Ninh, cô biết rõ chứ, biết rất rõ, những tiểu xảo này có lẽ có tác dụng với người khác, nhưng với cô thì không!
Cho nên, trò mèo này mất hiệu lực rồi.
“Ta cũng biết là người sẽ không bị mắc lừa mà!”
Gương mặt Quách Minh trở nên táo bạo, cô gái trước mặt chỉ cần dậm một bước là đã phóng tới rất gần cậu, với cơ thể tàn tạ này, cậu có thể đấu ư?
Tất nhiên là có thể, bởi vì nếu không chiến, cậu sẽ chết, cho nên.
“Ăn lấy đi!”
Tự hại địch tự hại mình, bóp lấy một phần độc dược phấn được gói sẵn trong người ném ra, như vậy không chỉ khiến cho đối phương dính ám chiêu mà cả cậu cũng phải nhận.
Cái này vốn dĩ là thứ cậu luôn chuẩn bị bên người để đề phòng bị ám sát hoặc gặp đối thủ quá mạnh, không ngờ lại được sử dụng để đấu với cô ta.
Khói bụi độc hại làm cho Dương Ninh Ninh cũng không thể không đề phòng, thực lực của cô rất mạnh, nhưng độc tố này vẫn có thể xâm nhập vào trong gây tê liệt nhất thời.
“Quái thật, vậy mà có thể tạo ra được độc dược ngang cấp bảy”
“Nhờ ơn ai đó mà tôi đã không chế được ngọn lửa của mình!”
Màu xanh tối nhanh chóng bao phủ khắp nơi, Quách Minh tránh được một kiếp nhưng cũng không sung sướng gì.
Trước khi dùng độc cậu đã ngậm sẵn thuốc giải, tuy vậy tổn hại tạm thời là không thể tránh, lộn một vòng đáp xuống đất, tiếp tục chạy.
Ngọn lửa là thứ cậu dùng để che mắt đối phương, Tiểu Đóa cùng lúc rung động lên từng hồi mạnh nhất để bẻ gãy sóng linh hồn, khiến cho phán đoán của Dương Ninh Ninh sai lệch.
VÙ VÙ!!!
Bên trái, cách bản thân chưa đầy mười centimet, một cột lửa nung chảy toàn bộ cây cối và mặt đất trong phạm vi hơn một cây số, một vài ma thú ngây ngốc bị giết chết đến xác cũng không còn.
Nguy hiểm vãi nồi, nếu không có Tiểu Đóa, cậu đã sớm chết, ngoại trừ lửa, gió, Tiểu Đóa, và cái kỹ thuật dùng đao tạp nham này, cậu còn gì để đối phó với đối phương…
Ma thú…
Phải rồi, là ma thú, ít hay nhiều, cậu phải kéo dài mạng sống này.
“Tiểu Đóa, quan sát xung quanh ở đâu có ma thú mạnh nhất, khẩn cấp!”
“Phía trước phía đông, khoảng bảy mươi độ, nhưng cô ta đã ngắm sẵn tại đấy rồi”
Khốn nạn, quả nhiên là người đọc được bản chất và cách suy nghĩ của cậu, đến cả trường hợp này cũng tính tới rồi sao?
Đấu với một đối thủ bật hack thế này, cậu cần phải làm gì, aaaaaa…. Mệt quá, thật là muốn chết đi cho ….rồi!
ẦM!
Con ả đuổi kịp rồi, đáng giận thật đấy.
Bật người nhảy lùi về sau, cái chân của Dương Ninh Ninh lại đâm ra một cái hố sâu xuống đất, bàn tay giơ ra chuẩn bị phát động pháp thuật.
“Chết đi!”
“… Nằm mơ”
Ám hỏa phóng ra bao trùm phía trước, vây kín lấy người của Ninh Ninh, con dao đá lại vung ra trước để tránh đòn.
Cột sáng màu đen trắng dung hòa bắn tới đâm thẳng vào con dao của cậu, lưỡi dao bị nung đến đỏ cháy, Tiểu Đóa cảm thấy nguy hiểm hết mức liền phát động linh hồn tối cao, đem Long thạch thức giấc.
Đứa nhỏ vẫn luôn chờ đợi, chờ cho đến khi bản thân thật sự có ích cho cậu chủ, Tiểu Đóa đã luôn được mọi người che chở, được quan tâm, được chăm sóc, được yêu thương.
Đã đến lúc để cô bảo vệ cậu chủ của mình.
RỐNG!!!!!!!!!!!!!!!!!
“Cái gì?”
Dương Ninh Ninh bất ngờ, một hình hài loài rồng hiện ra với cơ thể màu tím, đôi mắt hung dữ nhìn về phía cô đầy uy áp.
Cơ thể khỏe mạnh cường tráng và linh hồn lực vĩ đại này, nếu cô đoán không nhầm, đây chính là linh hồn của Ảo Long!
Khóe miệng cong lên cười thích thú, đã lâu lắm rồi mới có người làm cô phải giật mình nhiều lần như vậy đấy, nhưng mà Tiểu Minh à…
Như vậy vẫn còn chưa đủ.
Ầm… ầm.ầm…
“Không thể nào?”
Tiểu Đóa giật mình, đến cả Ảo Long cũng không làm gì được sao? chẳng lẽ cô vẫn cứ vô dụng như vậy?
Không, không muốn, Đóa nhi không muốn cậu chủ phải chết, phải cố gắng, cố gắng hơn… nữa?
Linh hồn bị xung kích mạnh mẽ, đóa hoa nhỏ chìm vào trong hôn mê, khoảnh khắc ấy Quách Minh như muốn gào lên.
Nhưng cậu vẫn chẳng tránh được số phận bị thổi tung về sau, bay thẳng về phía xa, nơi mà có rất nhiều ma thú lẫn trốn.
Bấu chặt lòng bàn tay cho nó chảy máu, giữ vững sự tỉnh táo, không được, cậu vẫn chưa muốn chết, Tiểu Đóa, em cũng không được có vấn đề gì…
Đi, tiếp tục đi, nơi tụ tập của nhiều ma thú thế này, cô ta hẳn là không đuổi theo … được
“Chào buổi tối, Tiểu Minh, lại gặp mặt rồi!”
Ma thú khắp nơi đều bị thiêu cháy thành tro bụi, sức mạnh khổng lồ này đủ để nghiền nát cậu từ giây phút đầu tiên.
Hóa ra từ nãy giờ, đối phương chỉ vờn cậu thôi sao?
Tại nơi tuyệt vọng nhất của con đường cậu chọn, người mà cậu tin tưởng, là sai ư?
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!
Lướt tới như một cơn gió, lách sang cánh trái, đôi mắt liếc lên trên như muốn nuốt chửng lấy Dương Ninh Ninh, vung tay chém tới trước người.
Dương Ninh Ninh mặt lạnh lùi một bước, đòn tấn công của Quách Minh trở nên vô dụng, ngay sau đấy chính là khoảnh khắc cậu sợ hãi nhất.
Cặp đồng tử đứa trẻ co lại nhìn thấy đối phương vồ về phía trước, cổ tay cậu bị bắt lấy, dùng lực bóp nhẹ một phát….
“AA!”
Đau đớn gào lên một tiếng, xương cổ tay của cậu bị bóp nát rồi, khốn nạn, tiếp đấy chính là khung cảnh trời đất thay đổi.
Vung Quách Minh như một món đồ vật, xoay vài vòng rồi văng về phía xa, bay đi mấy dặm rồi chà vào mặt đất lăn thành trái banh hỏng.
Bàn tay nhỏ bé cào cấu vào mặt đất để giảm bớt tốc độ, máu chảy ra, vừa mới kịp đứng dậy liền phải vội vàng phóng đi.
“Tiểu Đóa, cẩn thận kiểm tra vị trí của Ninh Ninh”
“Dạ”
ẦM!
Vừa mới… vừa mới vài giây trước, cậu còn nằm y nguyên chỗ đó, giờ đây đã trở thành một cái hố lún sâu.
Khuôn mặt tái lại, cái chết cập bến khiến cho mọi giác quan và đầu não phải hoạt động tối đa công suất.
Kẻ thù cũng không có đợi cậu kịp thời suy nghĩ, cả người phải động, đầu não cũng không được phép dừng lại, nếu phải chết ở đây, vậy thì cuộc sống này có ý nghĩa gì chứ?
Làm như ta cho phép bản thân sẽ chết đấy.
“KÉTTTTTTTTT!!!”
Ngọn lửa của âm dương bao phủ quanh Quách Minh, cái nóng từ thiên đường đan xen cái lạnh của địa ngục đem người cậu tàn phá.
Bên trái đỏ bừng như muốn chảy ra, bên phải lại tím hàn co lại thành băng vụn, lưỡi dao dù chặn được đại bộ phận lực lượng nhưng không thể cản trở.
Chết tiệt, chỉ là pháp thuật thôi mà gần như đập nát con dao có long lực của cậu, Dương Ninh Ninh, cô ta muốn cái quái gì vậy chứ?
“Hể… vậy mà không bị nung chảy, thú vị”
“Khốn nạn, thật muốn giết ta sao?”
Cắn răng gào lên, nhưng Quách Minh lại thật sự không muốn nói chuyện, chiến đấu một chọi một, cậu không hề có cơ hội chiến thắng, cũng chẳng hi vọng nói lý với ả ta.
Phân tán một ít lực chú ý của Dương Ninh Ninh, cô biết rõ chứ, biết rất rõ, những tiểu xảo này có lẽ có tác dụng với người khác, nhưng với cô thì không!
Cho nên, trò mèo này mất hiệu lực rồi.
“Ta cũng biết là người sẽ không bị mắc lừa mà!”
Gương mặt Quách Minh trở nên táo bạo, cô gái trước mặt chỉ cần dậm một bước là đã phóng tới rất gần cậu, với cơ thể tàn tạ này, cậu có thể đấu ư?
Tất nhiên là có thể, bởi vì nếu không chiến, cậu sẽ chết, cho nên.
“Ăn lấy đi!”
Tự hại địch tự hại mình, bóp lấy một phần độc dược phấn được gói sẵn trong người ném ra, như vậy không chỉ khiến cho đối phương dính ám chiêu mà cả cậu cũng phải nhận.
Cái này vốn dĩ là thứ cậu luôn chuẩn bị bên người để đề phòng bị ám sát hoặc gặp đối thủ quá mạnh, không ngờ lại được sử dụng để đấu với cô ta.
Khói bụi độc hại làm cho Dương Ninh Ninh cũng không thể không đề phòng, thực lực của cô rất mạnh, nhưng độc tố này vẫn có thể xâm nhập vào trong gây tê liệt nhất thời.
“Quái thật, vậy mà có thể tạo ra được độc dược ngang cấp bảy”
“Nhờ ơn ai đó mà tôi đã không chế được ngọn lửa của mình!”
Màu xanh tối nhanh chóng bao phủ khắp nơi, Quách Minh tránh được một kiếp nhưng cũng không sung sướng gì.
Trước khi dùng độc cậu đã ngậm sẵn thuốc giải, tuy vậy tổn hại tạm thời là không thể tránh, lộn một vòng đáp xuống đất, tiếp tục chạy.
Ngọn lửa là thứ cậu dùng để che mắt đối phương, Tiểu Đóa cùng lúc rung động lên từng hồi mạnh nhất để bẻ gãy sóng linh hồn, khiến cho phán đoán của Dương Ninh Ninh sai lệch.
VÙ VÙ!!!
Bên trái, cách bản thân chưa đầy mười centimet, một cột lửa nung chảy toàn bộ cây cối và mặt đất trong phạm vi hơn một cây số, một vài ma thú ngây ngốc bị giết chết đến xác cũng không còn.
Nguy hiểm vãi nồi, nếu không có Tiểu Đóa, cậu đã sớm chết, ngoại trừ lửa, gió, Tiểu Đóa, và cái kỹ thuật dùng đao tạp nham này, cậu còn gì để đối phó với đối phương…
Ma thú…
Phải rồi, là ma thú, ít hay nhiều, cậu phải kéo dài mạng sống này.
“Tiểu Đóa, quan sát xung quanh ở đâu có ma thú mạnh nhất, khẩn cấp!”
“Phía trước phía đông, khoảng bảy mươi độ, nhưng cô ta đã ngắm sẵn tại đấy rồi”
Khốn nạn, quả nhiên là người đọc được bản chất và cách suy nghĩ của cậu, đến cả trường hợp này cũng tính tới rồi sao?
Đấu với một đối thủ bật hack thế này, cậu cần phải làm gì, aaaaaa…. Mệt quá, thật là muốn chết đi cho ….rồi!
ẦM!
Con ả đuổi kịp rồi, đáng giận thật đấy.
Bật người nhảy lùi về sau, cái chân của Dương Ninh Ninh lại đâm ra một cái hố sâu xuống đất, bàn tay giơ ra chuẩn bị phát động pháp thuật.
“Chết đi!”
“… Nằm mơ”
Ám hỏa phóng ra bao trùm phía trước, vây kín lấy người của Ninh Ninh, con dao đá lại vung ra trước để tránh đòn.
Cột sáng màu đen trắng dung hòa bắn tới đâm thẳng vào con dao của cậu, lưỡi dao bị nung đến đỏ cháy, Tiểu Đóa cảm thấy nguy hiểm hết mức liền phát động linh hồn tối cao, đem Long thạch thức giấc.
Đứa nhỏ vẫn luôn chờ đợi, chờ cho đến khi bản thân thật sự có ích cho cậu chủ, Tiểu Đóa đã luôn được mọi người che chở, được quan tâm, được chăm sóc, được yêu thương.
Đã đến lúc để cô bảo vệ cậu chủ của mình.
RỐNG!!!!!!!!!!!!!!!!!
“Cái gì?”
Dương Ninh Ninh bất ngờ, một hình hài loài rồng hiện ra với cơ thể màu tím, đôi mắt hung dữ nhìn về phía cô đầy uy áp.
Cơ thể khỏe mạnh cường tráng và linh hồn lực vĩ đại này, nếu cô đoán không nhầm, đây chính là linh hồn của Ảo Long!
Khóe miệng cong lên cười thích thú, đã lâu lắm rồi mới có người làm cô phải giật mình nhiều lần như vậy đấy, nhưng mà Tiểu Minh à…
Như vậy vẫn còn chưa đủ.
Ầm… ầm.ầm…
“Không thể nào?”
Tiểu Đóa giật mình, đến cả Ảo Long cũng không làm gì được sao? chẳng lẽ cô vẫn cứ vô dụng như vậy?
Không, không muốn, Đóa nhi không muốn cậu chủ phải chết, phải cố gắng, cố gắng hơn… nữa?
Linh hồn bị xung kích mạnh mẽ, đóa hoa nhỏ chìm vào trong hôn mê, khoảnh khắc ấy Quách Minh như muốn gào lên.
Nhưng cậu vẫn chẳng tránh được số phận bị thổi tung về sau, bay thẳng về phía xa, nơi mà có rất nhiều ma thú lẫn trốn.
Bấu chặt lòng bàn tay cho nó chảy máu, giữ vững sự tỉnh táo, không được, cậu vẫn chưa muốn chết, Tiểu Đóa, em cũng không được có vấn đề gì…
Đi, tiếp tục đi, nơi tụ tập của nhiều ma thú thế này, cô ta hẳn là không đuổi theo … được
“Chào buổi tối, Tiểu Minh, lại gặp mặt rồi!”
Ma thú khắp nơi đều bị thiêu cháy thành tro bụi, sức mạnh khổng lồ này đủ để nghiền nát cậu từ giây phút đầu tiên.
Hóa ra từ nãy giờ, đối phương chỉ vờn cậu thôi sao?
Tại nơi tuyệt vọng nhất của con đường cậu chọn, người mà cậu tin tưởng, là sai ư?
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!
Tác giả :
Em Gái Hàng Xóm