Thực Tập Sinh Vô Hạn
Chương 194
Trong hội trường đấu giá, các quý tộc không dám thở mạnh.
Đâu riêng gì quý tộc, ngay cả thành viên giáo hội mặc áo choàng, đội mũ nhọn canh gác bốn phía sàn đấu giá cũng im thin thít.
Đường cong giáp sắt của đội quân lạnh lẽo mà cứng rắn như bức tượng trầm mặc. Những thanh gươm và giáo sắt bén nhọn trên tay bọn họ khiến lũ động vật này khiếp sợ vô cùng.
Các kỵ sĩ tay từng nhuốm máu, thường tổ chức đại sội săn người trong các bãi săn ở ngoại ô, cách rất xa vẫn có thể ngửi thấy mùi máu. Với khí thế ăn tươi nuốt sống đó, dùng để đàn áp nhóm quý tộc lòng dạ khó lường thật sự rất hiệu quả.
Mấy năm trước vài quý tộc nổi dậy làm phản nhưng cuối cùng bị áp chế đẫm máu. Kể từ đó cái danh đội quân của Công tước đã khiến bọn họ vừa nghe đã sợ mất mật, kẹp chặt đuôi ngoan ngoãn làm động vật.
Nhưng ai ngờ lần này, Công tước lại ra quân chỉ vì một con mèo xinh đẹp đang được đấu giá?
“Đừng chỉ nhìn bề nổi. Biết đâu các hạ chơi lớn vậy là muốn ra oai phủ đầu với Thái tử thì sao?”
“Tôi thấy suy đoán này khá hợp lý, e là vậy rồi.”
Các quý tộc lặng lẽ trao đổi ánh mắt.
Suy đoán của chúng không sai. Vì một con mèo mà huy động quân đội thì phô trương quá, nhưng nếu con mèo gắn liền với quyền lực, vậy thì mọi chuyện cũng sáng tỏ. Có lẽ Công tước cảm thấy độ này Thái tử hơi hấp tấp, nên muốn nhân cơ hội ‘giã’ một trận ra trò, cho hoàng gia biết ai mới là người cầm quyền chân chính.
Tội Thái tử ghê, buổi đấu giá năm ngoái đã bị Công tước nẫng tay trên rồi. Đến năm nay Công tước điều động hẳn quân đội tới chơi cái màn y hệt.
Các quý tộc lập tức lộ ra ánh mắt thương cảm.
Thái tử cảm nhận được ánh mắt từ xung quanh, vuốt sói siết chặt, lửa giận càng dữ dội. Nó nhịn một hồi, bỗng nhiên sải bước đi về phía trước.
Kỵ sĩ canh gác bên cạnh vô thức muốn cản thì bị cây roi trên tay nó quất mạnh.
“Mày là cái thá gì mà dám cản đường hoàng tộc?”
Kỵ sĩ chỉ huy thấy vậy vội dùng kiếm đánh kỵ sĩ kia, khiến kỵ sĩ kia phải quỳ xuống.
“Xin lỗi điện hạ, đây là lính mới nhập ngũ nên chưa rành lễ nghĩa, mong ngài bỏ qua.”
Thể diện của Thái tử vẫn còn đó, trong lòng nó biết bên kia đang chừa bậc thang cho mình. Nếu thật sự muốn truy cứu thì một Thái tử bù nhìn như nó, chưa đủ quyền để đối phó với đội quân riêng của Công tước.
Mặc kệ ra sao thì bên ngoài hoàng gia vẫn được tôn trọng, vẫn bảo vệ được phẩm giá đầy nguy hiểm của bọn họ, thế là đủ.
Thái tử không tiện xả giận, nghiêm mặt khịt mũi ra bước thẳng ra cửa.
Tất cả động vật nhìn theo động tác của nó. Mỗi bước của Thái tử đều rất nặng nề, nhìn sơ cũng hiểu giờ nó chắc giận sắp điên rồi, nhưng ngoài mặt vẫn cố ra vẻ bình tĩnh nhã nhặn trông rất buồn cười.
Nó bước tới bên cạnh cỗ xe ngựa, nhìn chằm chằm vào tấm rèm xe bằng đôi mắt xanh lực, nói từng chữ một.
“Chào buổi tối, Công tước các hạ.”
Ánh mắt các động vật đều dán vào cỗ xe kia. Mới nãy ai cũng thấy, lúc kỵ sĩ dẫn chú mèo kia tới thì người trong xe đã kéo cậu vào ngay tắp lự. Bây giờ rèm đã buông xuống, chẳng rõ trong xe đang xảy ra chuyện gì.
Người trong xe ngựa cười khẽ: “Em rên đi.”
Ảo thuật gia bị ép ngồi dạng chân trên đùi người đàn ông, hai tay bị xích trói, xuyên qua lớp quần áo rách nát có thể nhìn thấy làn da nhợt nhạt, ánh lên lớp ánh sáng lạnh lẽo mơ hồ giữa bóng tối.
Cậu ngồi rất vững, thậm chí khi ai đó ác ý nhấc chân lên thì cậu cũng không hề bối rối mà giơ chân giẫm lên vạt áo người đàn ông, kẻo bản thân lại trượt xuống dưới.
“Cút, muốn rên anh tự đi mà rên.” Tông Cửu chế giễu.
Chàng trai tóc trắng không mang giày, chân trần suốt buổi đấu giá khó tránh dính bẩn, giờ cậu lại co chân giẫm lên ngực Ác ma, chẳng những khiến quần áo chỉnh tề của hắn dính bẩn và xộc xệch mà còn lợi cho mình.
Công tước lười biếng chống đầu, không phản ứng gì trước sự khiêu khích trịch thượng của Tông Cửu, ngược lại, một bàn tay hư hỏng ôm lấy eo thon của chàng trai, ánh mắt nóng rực phiêu đãng dưới đùi người kia đầy xâm lược.
Những động vật bên ngoài cũng không dám thở mạnh, tất cả đều kinh hãi. Mọi sự chú ý đều tập trung vào cửa xe ngựa, chờ câu trả lời của Công tước.
Chắc có lẽ không ai tưởng tượng được rằng, cảnh tượng trong xe ngựa lại như vậy.
“Giờ làm gì?”
No.1 chậm rãi nói: “Nếu em không rên vài tiếng, sao họ biết chúng ta đang làm gì được.”
“Ồ?”
Tông Cửu chấm hỏi, cúi đầu khiến lọn tóc trắng trước trán sà vào ngực hắn. Khi nhận thấy bàn chân chàng trai di chuyển giẫm lên khu vực nguy hiểm nào đó, cuối cùng Ác ma cũng động đậy. Hoặc nên nói là không phải hắn, mà là bóng đen chuyển động.
Giờ phút này, màn đên sâu thẳm, trăng sao rực sáng. Bóng tối tràn xuống từ tầng không, bao trùm trái đất. Trong xe vốn không thắp đèn, tất cả nguồn sáng đến từ ánh trăng tràn vào qua khe hở cửa sổ.
Sau khi loại bỏ năng lực cường hóa thị giác thì Tông Cửu không còn khả năng nhìn đêm nữa, nhìn gì cũng đen sì tối om.
Bàn tay vươn ra trong bóng tối nắm lấy cổ chân cậu cảnh cáo.
“Đừng lộn xộn.”
Lòng bàn tay dịch xuống mang theo nhiệt độ lạnh thấu xương, nắm trọn những ngón chân trần của chàng trai. Bụi ở lòng bàn chân làm bẩn đôi găng tay trắng không tì vết của Ác ma, vết đen xám xuất hiện vừa đột ngột vừa chướng mắt.
Người đàn ông hơi ngừng, sau đó các quý tộc nhìn thấy một bàn chân báo nạm đá sapphire vén bức rèm xe, thong dong gõ vài cái lên khung cửa xe ngựa.
Câu trả lời chậm chạp mãi không đến khiến Thái tử cảm thấy bị coi thường. Bây giờ thái độ kiêu ngạo của đối phương càng làm nó khó giữ bình tĩnh, móng tay bấm vào lòng bàn tay rướm cả máu.
“Bé mèo này nhiệt tình quá nên quên mất mọi thứ, xin thứ lỗi cho sự chểnh mảng này.”
Bé mèo tóc trắng cười khẩy, bàn tay bị trói xích giật lấy cà vạt trong bóng tối. Một bàn tay lạnh lẽo khác cũng xuất hiện vuốt ve gáy Tông Cửu như cảnh cáo, đối xử với cậu y hệt một chú mèo thực thụ và mang đầy ám chỉ.
Tông Cửu bị vuốt gáy mà giật mình, chân còn lại cũng đá lên.
Cỗ xe và thế giới bên ngoài chỉ cách nhau tấm rèm, giờ đây trong màn đêm yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng nước chảy, miễn không điếc là có thể nghe thấy tiếng cọ xát của vải vóc và hành động của hai người trong xe.
Còng sắt trên tay Tông Cửu va bộp vào góc xe ngựa, vì bị trói nên các động tác của cậu rất hạn chế bất lực để hai bàn tay mọc ra từ trong bóng tối đè mình xuống đệm. Nhóm quý tộc bên ngoài cười với nhau, mập mờ ngầm hiểu.
Chúng chỉ đứng ngoài còn nghe rõ như vậy, xem ra chú mèo mạnh mẽ rất hợp gu Công tước. Nhớ tới ngoại hình xinh đẹp như điểm thêm ma thuật của cậu, bọn chúng càng thấy hợp lý.
Sở thích của các quý tộc rất phong phú, càng quyền cao chức trọng lại càng quái dị, vài kẻ còn thích dạy dỗ vật nuôi trước mặt mọi người.
Chỉ có Thái tử đang đứng trong gió lạnh cúi đầu nghiến răng kèn kẹt, sợ các hạ trong xe ngựa nhìn thấy biểu cảm dữ tợn vặn vẹo của mình.
Chẳng qua người trong xe ngựa nào có tâm trạng nhìn nó. Ác ma nắm lấy bàn chân chàng trai tóc trắng như cảnh cáo.
“Cảm ơn Thái tử đã từ bỏ món đồ yêu thích, giờ đã khuya, không làm phiền các vị nữa.”
Giọng nói hùng hậu của NPC Công tước chậm rãi vang lên, không hề có chút sắc thái cảm xúc gì: “Cho tôi gửi lời chào chủ nhân giáo đoàn, lễ Carnival hai ngày sau, tôi sẽ dẫn bé cưng này đến đúng giờ.”
“Lên đường, hồi phủ.”
“Tuân lệnh, thưa ngài.”
Người đánh xe lập tức vâng lời, cây roi trên tay vung xuống không thương tiếc.
Những con người in chữ “ngựa” trên lưng, khoác yên ngựa và đeo dây cương, dưới từng roi thúc giục của người đánh xe thở hổn hển cắm đầu chạy về phía trước.
Với nhiều lực kéo như thế, chiếc xe ngựa nặng nề dần lăn bánh.
Bên cạnh cỗ xe, kỵ sĩ chỉ huy ra lệnh đội quân áo giáp bạc cúi đầu chào rồi trở về hàng ngũ chỉnh tề, chạy bước nhỏ theo sau.
Khi xe ngựa và đội quân kia hoàn toàn mất hút, sàn đấu giá im lặng trong chốc lát, sau đó nổ ra cuộc thảo luận sôi nổi.
Drama lần này to thật ấy chứ!
Rõ ràng chú mèo kia Thái tử đã đặt hàng trước xong, còn đấu giá nữa. Bỏ công bỏ vốn mà Công tước lại kéo quân tới hốt bé mèo xinh đẹp đi luôn?
“Nè hen, theo tôi thấy quyền được xài ba bữa, dù trừ ra bữa nay các hạ cũng không lỗ.”
Các quý tộc trở về chỗ ngồi, nhóm vật nuôi đang quỳ vội bò qua làm đệm chân cho họ.
“Đúng vậy, chú mèo kia quá xinh đẹp khiến Công tước điên đảo rồi.”
Một phu nhân xòe quạt ra, giọng điệu trêu chọc, “Cơ mà, không biết kỹ năng giường chiếu như nào nhỉ?”
“Tôi nghe đồn mấy chủng loại kéo ra từ phủ Công tước không hề tệ nhé, nhưng toàn thân máu thịt be bét, đố ai tìm được miếng thịt lành lặn nào đấy.”
Bọn họ tặc lưỡi hai tiếng, giơ ngón út soi gương vuốt lại lọn tóc mái xoăn vừa hoảng sợ đến mức bay màu của mình.
Trong gương, từng cái đầu động vật chứa đầy ác ý dày đặc không thể nói nên lời, đôi mắt ẩn giấu bóng đen của sự điên cuồng và dơ bẩn rất giống phó bản bệnh hoạn này.
Loại thù hận đó giống như một bệnh dịch rất dễ lây lan, không chỉ tràn ngập khắp thế giới mà còn lây nhiễm cho những người ngoài cuộc bị bắt vào, khiến tất cả đều trở nên xấu xa khinh nhờn vạn vật.
Trong xe ngựa, tình thế đã có sự thay đổi.
Tông Cửu phát hiện, do trước đó không lâu mới bị đá ra khỏi phó bản nên bây giờ Ác ma chẳng những không thể hiện thân, mà còn không sử dụng được tơ rối, chỉ có thể thò hai cánh tay từ trong bóng tối trông vừa mắc cười vừa tội nghiệp.
Còn Công tước ấy hả? Sợi tơ rối duy nhất có thể sử dụng đang đâm chặt vào đầu con báo đen kia.
“Cười đã chưa?”
Chiếc găng tay trắng nhéo cằm cậu trai cười rung người. Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Ảo thuật gia, ẩn giấu nguy hiểm.
“Cười nữa đi, một giây sau sẽ khiến em rên gấp đấy.”
Đâu riêng gì quý tộc, ngay cả thành viên giáo hội mặc áo choàng, đội mũ nhọn canh gác bốn phía sàn đấu giá cũng im thin thít.
Đường cong giáp sắt của đội quân lạnh lẽo mà cứng rắn như bức tượng trầm mặc. Những thanh gươm và giáo sắt bén nhọn trên tay bọn họ khiến lũ động vật này khiếp sợ vô cùng.
Các kỵ sĩ tay từng nhuốm máu, thường tổ chức đại sội săn người trong các bãi săn ở ngoại ô, cách rất xa vẫn có thể ngửi thấy mùi máu. Với khí thế ăn tươi nuốt sống đó, dùng để đàn áp nhóm quý tộc lòng dạ khó lường thật sự rất hiệu quả.
Mấy năm trước vài quý tộc nổi dậy làm phản nhưng cuối cùng bị áp chế đẫm máu. Kể từ đó cái danh đội quân của Công tước đã khiến bọn họ vừa nghe đã sợ mất mật, kẹp chặt đuôi ngoan ngoãn làm động vật.
Nhưng ai ngờ lần này, Công tước lại ra quân chỉ vì một con mèo xinh đẹp đang được đấu giá?
“Đừng chỉ nhìn bề nổi. Biết đâu các hạ chơi lớn vậy là muốn ra oai phủ đầu với Thái tử thì sao?”
“Tôi thấy suy đoán này khá hợp lý, e là vậy rồi.”
Các quý tộc lặng lẽ trao đổi ánh mắt.
Suy đoán của chúng không sai. Vì một con mèo mà huy động quân đội thì phô trương quá, nhưng nếu con mèo gắn liền với quyền lực, vậy thì mọi chuyện cũng sáng tỏ. Có lẽ Công tước cảm thấy độ này Thái tử hơi hấp tấp, nên muốn nhân cơ hội ‘giã’ một trận ra trò, cho hoàng gia biết ai mới là người cầm quyền chân chính.
Tội Thái tử ghê, buổi đấu giá năm ngoái đã bị Công tước nẫng tay trên rồi. Đến năm nay Công tước điều động hẳn quân đội tới chơi cái màn y hệt.
Các quý tộc lập tức lộ ra ánh mắt thương cảm.
Thái tử cảm nhận được ánh mắt từ xung quanh, vuốt sói siết chặt, lửa giận càng dữ dội. Nó nhịn một hồi, bỗng nhiên sải bước đi về phía trước.
Kỵ sĩ canh gác bên cạnh vô thức muốn cản thì bị cây roi trên tay nó quất mạnh.
“Mày là cái thá gì mà dám cản đường hoàng tộc?”
Kỵ sĩ chỉ huy thấy vậy vội dùng kiếm đánh kỵ sĩ kia, khiến kỵ sĩ kia phải quỳ xuống.
“Xin lỗi điện hạ, đây là lính mới nhập ngũ nên chưa rành lễ nghĩa, mong ngài bỏ qua.”
Thể diện của Thái tử vẫn còn đó, trong lòng nó biết bên kia đang chừa bậc thang cho mình. Nếu thật sự muốn truy cứu thì một Thái tử bù nhìn như nó, chưa đủ quyền để đối phó với đội quân riêng của Công tước.
Mặc kệ ra sao thì bên ngoài hoàng gia vẫn được tôn trọng, vẫn bảo vệ được phẩm giá đầy nguy hiểm của bọn họ, thế là đủ.
Thái tử không tiện xả giận, nghiêm mặt khịt mũi ra bước thẳng ra cửa.
Tất cả động vật nhìn theo động tác của nó. Mỗi bước của Thái tử đều rất nặng nề, nhìn sơ cũng hiểu giờ nó chắc giận sắp điên rồi, nhưng ngoài mặt vẫn cố ra vẻ bình tĩnh nhã nhặn trông rất buồn cười.
Nó bước tới bên cạnh cỗ xe ngựa, nhìn chằm chằm vào tấm rèm xe bằng đôi mắt xanh lực, nói từng chữ một.
“Chào buổi tối, Công tước các hạ.”
Ánh mắt các động vật đều dán vào cỗ xe kia. Mới nãy ai cũng thấy, lúc kỵ sĩ dẫn chú mèo kia tới thì người trong xe đã kéo cậu vào ngay tắp lự. Bây giờ rèm đã buông xuống, chẳng rõ trong xe đang xảy ra chuyện gì.
Người trong xe ngựa cười khẽ: “Em rên đi.”
Ảo thuật gia bị ép ngồi dạng chân trên đùi người đàn ông, hai tay bị xích trói, xuyên qua lớp quần áo rách nát có thể nhìn thấy làn da nhợt nhạt, ánh lên lớp ánh sáng lạnh lẽo mơ hồ giữa bóng tối.
Cậu ngồi rất vững, thậm chí khi ai đó ác ý nhấc chân lên thì cậu cũng không hề bối rối mà giơ chân giẫm lên vạt áo người đàn ông, kẻo bản thân lại trượt xuống dưới.
“Cút, muốn rên anh tự đi mà rên.” Tông Cửu chế giễu.
Chàng trai tóc trắng không mang giày, chân trần suốt buổi đấu giá khó tránh dính bẩn, giờ cậu lại co chân giẫm lên ngực Ác ma, chẳng những khiến quần áo chỉnh tề của hắn dính bẩn và xộc xệch mà còn lợi cho mình.
Công tước lười biếng chống đầu, không phản ứng gì trước sự khiêu khích trịch thượng của Tông Cửu, ngược lại, một bàn tay hư hỏng ôm lấy eo thon của chàng trai, ánh mắt nóng rực phiêu đãng dưới đùi người kia đầy xâm lược.
Những động vật bên ngoài cũng không dám thở mạnh, tất cả đều kinh hãi. Mọi sự chú ý đều tập trung vào cửa xe ngựa, chờ câu trả lời của Công tước.
Chắc có lẽ không ai tưởng tượng được rằng, cảnh tượng trong xe ngựa lại như vậy.
“Giờ làm gì?”
No.1 chậm rãi nói: “Nếu em không rên vài tiếng, sao họ biết chúng ta đang làm gì được.”
“Ồ?”
Tông Cửu chấm hỏi, cúi đầu khiến lọn tóc trắng trước trán sà vào ngực hắn. Khi nhận thấy bàn chân chàng trai di chuyển giẫm lên khu vực nguy hiểm nào đó, cuối cùng Ác ma cũng động đậy. Hoặc nên nói là không phải hắn, mà là bóng đen chuyển động.
Giờ phút này, màn đên sâu thẳm, trăng sao rực sáng. Bóng tối tràn xuống từ tầng không, bao trùm trái đất. Trong xe vốn không thắp đèn, tất cả nguồn sáng đến từ ánh trăng tràn vào qua khe hở cửa sổ.
Sau khi loại bỏ năng lực cường hóa thị giác thì Tông Cửu không còn khả năng nhìn đêm nữa, nhìn gì cũng đen sì tối om.
Bàn tay vươn ra trong bóng tối nắm lấy cổ chân cậu cảnh cáo.
“Đừng lộn xộn.”
Lòng bàn tay dịch xuống mang theo nhiệt độ lạnh thấu xương, nắm trọn những ngón chân trần của chàng trai. Bụi ở lòng bàn chân làm bẩn đôi găng tay trắng không tì vết của Ác ma, vết đen xám xuất hiện vừa đột ngột vừa chướng mắt.
Người đàn ông hơi ngừng, sau đó các quý tộc nhìn thấy một bàn chân báo nạm đá sapphire vén bức rèm xe, thong dong gõ vài cái lên khung cửa xe ngựa.
Câu trả lời chậm chạp mãi không đến khiến Thái tử cảm thấy bị coi thường. Bây giờ thái độ kiêu ngạo của đối phương càng làm nó khó giữ bình tĩnh, móng tay bấm vào lòng bàn tay rướm cả máu.
“Bé mèo này nhiệt tình quá nên quên mất mọi thứ, xin thứ lỗi cho sự chểnh mảng này.”
Bé mèo tóc trắng cười khẩy, bàn tay bị trói xích giật lấy cà vạt trong bóng tối. Một bàn tay lạnh lẽo khác cũng xuất hiện vuốt ve gáy Tông Cửu như cảnh cáo, đối xử với cậu y hệt một chú mèo thực thụ và mang đầy ám chỉ.
Tông Cửu bị vuốt gáy mà giật mình, chân còn lại cũng đá lên.
Cỗ xe và thế giới bên ngoài chỉ cách nhau tấm rèm, giờ đây trong màn đêm yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng nước chảy, miễn không điếc là có thể nghe thấy tiếng cọ xát của vải vóc và hành động của hai người trong xe.
Còng sắt trên tay Tông Cửu va bộp vào góc xe ngựa, vì bị trói nên các động tác của cậu rất hạn chế bất lực để hai bàn tay mọc ra từ trong bóng tối đè mình xuống đệm. Nhóm quý tộc bên ngoài cười với nhau, mập mờ ngầm hiểu.
Chúng chỉ đứng ngoài còn nghe rõ như vậy, xem ra chú mèo mạnh mẽ rất hợp gu Công tước. Nhớ tới ngoại hình xinh đẹp như điểm thêm ma thuật của cậu, bọn chúng càng thấy hợp lý.
Sở thích của các quý tộc rất phong phú, càng quyền cao chức trọng lại càng quái dị, vài kẻ còn thích dạy dỗ vật nuôi trước mặt mọi người.
Chỉ có Thái tử đang đứng trong gió lạnh cúi đầu nghiến răng kèn kẹt, sợ các hạ trong xe ngựa nhìn thấy biểu cảm dữ tợn vặn vẹo của mình.
Chẳng qua người trong xe ngựa nào có tâm trạng nhìn nó. Ác ma nắm lấy bàn chân chàng trai tóc trắng như cảnh cáo.
“Cảm ơn Thái tử đã từ bỏ món đồ yêu thích, giờ đã khuya, không làm phiền các vị nữa.”
Giọng nói hùng hậu của NPC Công tước chậm rãi vang lên, không hề có chút sắc thái cảm xúc gì: “Cho tôi gửi lời chào chủ nhân giáo đoàn, lễ Carnival hai ngày sau, tôi sẽ dẫn bé cưng này đến đúng giờ.”
“Lên đường, hồi phủ.”
“Tuân lệnh, thưa ngài.”
Người đánh xe lập tức vâng lời, cây roi trên tay vung xuống không thương tiếc.
Những con người in chữ “ngựa” trên lưng, khoác yên ngựa và đeo dây cương, dưới từng roi thúc giục của người đánh xe thở hổn hển cắm đầu chạy về phía trước.
Với nhiều lực kéo như thế, chiếc xe ngựa nặng nề dần lăn bánh.
Bên cạnh cỗ xe, kỵ sĩ chỉ huy ra lệnh đội quân áo giáp bạc cúi đầu chào rồi trở về hàng ngũ chỉnh tề, chạy bước nhỏ theo sau.
Khi xe ngựa và đội quân kia hoàn toàn mất hút, sàn đấu giá im lặng trong chốc lát, sau đó nổ ra cuộc thảo luận sôi nổi.
Drama lần này to thật ấy chứ!
Rõ ràng chú mèo kia Thái tử đã đặt hàng trước xong, còn đấu giá nữa. Bỏ công bỏ vốn mà Công tước lại kéo quân tới hốt bé mèo xinh đẹp đi luôn?
“Nè hen, theo tôi thấy quyền được xài ba bữa, dù trừ ra bữa nay các hạ cũng không lỗ.”
Các quý tộc trở về chỗ ngồi, nhóm vật nuôi đang quỳ vội bò qua làm đệm chân cho họ.
“Đúng vậy, chú mèo kia quá xinh đẹp khiến Công tước điên đảo rồi.”
Một phu nhân xòe quạt ra, giọng điệu trêu chọc, “Cơ mà, không biết kỹ năng giường chiếu như nào nhỉ?”
“Tôi nghe đồn mấy chủng loại kéo ra từ phủ Công tước không hề tệ nhé, nhưng toàn thân máu thịt be bét, đố ai tìm được miếng thịt lành lặn nào đấy.”
Bọn họ tặc lưỡi hai tiếng, giơ ngón út soi gương vuốt lại lọn tóc mái xoăn vừa hoảng sợ đến mức bay màu của mình.
Trong gương, từng cái đầu động vật chứa đầy ác ý dày đặc không thể nói nên lời, đôi mắt ẩn giấu bóng đen của sự điên cuồng và dơ bẩn rất giống phó bản bệnh hoạn này.
Loại thù hận đó giống như một bệnh dịch rất dễ lây lan, không chỉ tràn ngập khắp thế giới mà còn lây nhiễm cho những người ngoài cuộc bị bắt vào, khiến tất cả đều trở nên xấu xa khinh nhờn vạn vật.
Trong xe ngựa, tình thế đã có sự thay đổi.
Tông Cửu phát hiện, do trước đó không lâu mới bị đá ra khỏi phó bản nên bây giờ Ác ma chẳng những không thể hiện thân, mà còn không sử dụng được tơ rối, chỉ có thể thò hai cánh tay từ trong bóng tối trông vừa mắc cười vừa tội nghiệp.
Còn Công tước ấy hả? Sợi tơ rối duy nhất có thể sử dụng đang đâm chặt vào đầu con báo đen kia.
“Cười đã chưa?”
Chiếc găng tay trắng nhéo cằm cậu trai cười rung người. Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Ảo thuật gia, ẩn giấu nguy hiểm.
“Cười nữa đi, một giây sau sẽ khiến em rên gấp đấy.”
Tác giả :
Vọng Nha