Thực Tập Sinh Vô Hạn
Chương 129 Chương 129
“Nhóc lừa gạt”
…
Trong giây phút xảy ra biến cố, cả phòng livestream đều cảm thán không thôi.
[Á đù, Thần chết đâu có theo vào?!]
[Không đúng, vừa rồi tôi chuyển video có thấy gã vào mà, sao đùng cái lại xuất hiện ở cửa?]
[Ê chị em lầu trên, chắc tụi mình nhìn lộn rồi bà ơi… Sương đen sau lưng Thần chết quá dày, camera trong phòng livestream lại đi theo Ảo thuật gia, bỏ lỡ cũng là chuyện bình thường.]
[Điều này có nghĩa là mọi động thái của Ảo thuật gia đều nằm trong dự đoán của Quỷ Vương? Má ơi Thần chết đã mạnh còn thông minh vậy luôn? Cơ mà những thực tập sinh khác cũng may quá trời, dù sao ổng chỉ đuổi theo mỗi mình Ảo thuật gia, đầu chó.jpg]
Trong chớp nhoáng, Tông Cửu chợt hiểu ra mọi chuyện.
Lúc ở trong nhà kính, ban đầu cậu còn thấy hình ảnh phản chiếu của cái mũ trùm màu đen trên mặt gương nhưng sau đó những hình ảnh này bị che khuất bởi màn sương đen tuôn trào cuồn cuộn từ chiếc áo choàng của Thần chết, bao phủ tất cả mặt gương nên không nhìn thấy gì.
Những vì lưỡi hái vẫn luôn gõ vào gương nên Tông Cửu chẳng quan tâm lắm, chỉ dựa vào tiếng gương vỡ để phân biệt vị trí.
Điều này cũng dẫn đến một vấn đề, đó là…
Thần chết không nhất định phải cầm lưỡi hái, nó hoàn toàn có thể thả lưỡi hái bay khỏi tầm tay để tấn công, gương đông kích tây.
Sau đó nó canh ngay lối vào, ung dung chờ chú cừu non lạc đường tự chui đầu vào lưới.
Giống như lúc này.
Thần chết giang hai tay, giọng nói trầm thấp nhuộm đầy sự trêu ghẹo cùng ác ý xấu xa.
“Ồ? Gấp ôm tôi vậy sao?”
Mũ trùm cao hai mét bỗng nứt ra một khe hở, bóng tối và vực thẳm há răng nanh với bé cừu non ngây thơ.
Nhìn từ góc độ của người ngoài và phòng phát sóng trực tiếp, vừa khéo nuốt toàn bộ thanh niên tóc trắng vào trong.
Giọng nói này rất quen tai, tiếc là không biết đối phương sử dụng quyền hạn gì mà nhóm Người sống sót trong phòng livestream không thể nghe thấy, chỉ mình Tông Cửu nghe được.
Sau khi nuốt chửng Ảo thuật gia, lưỡi hái lại bị sương đen nâng lên, cung kính trở về tay Thần chết.
Chiếc mũ trùm giữ nguyên vị trí vài giây rồi bắt đầu trượt xuống.
Thần chết bắt được con mồi dường như rất vui, giống như một vị Vua đang tuần tra lãnh thổ của mình, càng chạy sâu về phía bóng tối.
Nhóm thực tập sinh chỉ dám đứng nhìn từ xa, cõi lòng nguội lạnh.
“Toang mẹ rồi, quả này Ảo thuật gia lành ít dữ nhiều rồi bây ơi.”
“Ảnh bị kéo vào áo choàng, mấy cậu cũng thấy đám sương đen vừa nãy, cái điệu đó hễ người dính vào sẽ biến thành nước xác.”
“Thôi té lẹ, thực tập sinh cấp A còn chẳng múa nổi trước mặt Quỷ Vương, tụi mình bị nhắm vào thì…”
Nói đến vậy thì ai cũng hiểu rồi.
Mọi người không dám lên tiếng, nháo nhào chạy đi tìm nhà an toàn.
Phòng livestream nhốn nháo.
[Ảo thuật gia ngã ngựa rồi ư?]
[Đúng vậy, phòng livestream của ảnh đen sì, hoặc là bị chặn, hoặc là… Ừm các bà hiểu mà, chỉ khi gặp bất trắc mới thế này…]
[Huhuhu đừng mà! Tui thích Ảo thuật gia nhất trong số thực tập sinh đó! Tui thực sự có niềm tin cậu ấy có thể leo lên ngai vàng cấp S! Tui tan nát rồi!]
Không ai biết những gì xảy ra tiếp theo, bởi vì ánh sáng không thể xuyên qua sương mù đen, cũng không thể xuyên thấu áo choàng khổng lồ đã chìm vào màn đêm.
Vì vậy không ai nhìn thấy, một cánh tay cường trắng ôm lấy thanh niên tóc trắng, lồng ngực lạnh lẽo áp vào sau lưng, hơi thở quanh quẩn sau tai, lạnh đến mức khiến người ta vô thức rùng mình.
Dù Tông Cửu cao một mét tám mấy nhưng bây giờ cậu lại bị trùm trong chiếc áo choàng khổng lồ cao hai mét như chú gà con bị diều hâu quặp lên, không những cách mặt đất mấy chục centimet mà còn không thể vùng vẫy, mặc sức bị Ác ma giữ chặt trong lòng.
Nhưng cũng chả cần vùng vẫy, trong tay cậu vẫn còn lá át chủ bài chưa lật.
Tông Cửu dừng động tác, để mặc cho người kia giữ nguyên tư thế này, lạnh lùng hỏi: “Muốn làm gì?”
Người đàn ông cười khẽ, thản nhiên quấn lấy vòng eo Ảo thuật gia để cậu thoải mái hơn trong lồng ngực mình, điều khiển mũ trùm bay về phía trước.
.
||||| Truyện đề cử: Đêm Ngày Sủng Nịnh |||||
Mũ trùm của Thần chết rất lớn, lớn đến mức đủ để giấu vài người bên trong, hơn nữa lớp sương mù màu đen xung quanh cũng đủ dày để ngăn không cho bất cứ ai phát hiện ra dấu hiệu bất thường cho thấy Ảo thuật gia đã bị bắt giữ.
Một giọng nói trầm thấp vang trong không gian chật hẹp, tình cờ kề sát vị trí tai.
Rượu vang được rót vào bình tỉnh rượu, hương thơm ngào ngạt chậm rãi khuếch tán, lưng kề sát vào lồng ngực.
(*Có một khâu trong thưởng thức rượu vang là cho rượu thở bằng cách rót rượu vào một dụng cụ đặc biệt, bình tỉnh rượu là một trong số những cách gọi dụng cụ này.)
“Phó bản lúc trước đã kết thúc lâu vậy rồi, nhưng cưng vẫn chưa cho anh câu trả lời.”
Giọng nói khàn khàn vờn quanh Tông Cửu như rắn đang phun nọc độc, chiếc mũ trùm không lồ như giảm bớt tiếng ồn, rõ ràng chỉ cách một lớp áo choàng nhưng cứ như cách thế giới bên ngoài bởi một tấm kính mờ thật dày.
“Chìa khóa cũng đưa luôn mà cưng không chịu đến tìm anh, làm anh sầu muốn chết.”
Giọng điệu Ác ma tiếc nuối, “Nhưng gần đây Ảo thuật gia của chúng ta đang nổi tiếng nên chắc quên mất rồi, anh không thể làm gì khác hơn là bớt thời gian giữa bộn bề để gặp trực tiếp, thể hiện sự chân thành của mình.”
Chìa khóa là gì, đương nhiên hai người ở đây biết rõ trong lòng.
Trước phó bản trung học Số 1, No.1 đã đặc biệt đến phòng của Ảo thuật gia một chuyến, kết quả đánh nhau không thành lại bị nhét một tấm thẻ phòng cấp S màu đen, công khai ám chỉ Tông Cửu có thể cầm nó đi tìm Ác ma để thông báo quyết định của mình bất cứ lúc nào.
Suy cho cùng, vẫn là lời đề nghị mãi không nhận được câu trả lời.
Tông Cửu đã trù sẵn kế hoạch trong lòng, nhưng bây giờ tuyệt đối không thể trả lời thẳng được.
Cậu tránh nặng tìm nhẹ khịt mũi, “Đuổi giết tôi suốt ba tiếng trong công viên, đây là cái gọi là thành ý của anh à?”
Đôi găng tay lạnh lẽo chậm rãi vuốt ve sau gáy thanh niên, lướt qua mái tóc dài xõa xuống sau đầu, thưởng thức đầy yêu thích không nỡ buông tay.
Chẳng biết có phải do muốn đóng vai Thần chết tốt hơn, mà Ác ma đã đặc biệt thay một đôi găng tay mới.
Đôi găng tay trước của hắn là màu trắng, găng tay trắng là biểu tượng thiêng liêng của các kỵ sĩ châu âu thời Trung cổ, đeo trên tay hắn cũng thật là mỉa mai.
Mà hiện tại, hắn đã thay đôi găng tay da nửa ngón kiểu chiến thuật màu đen tuyền, hững hờ xẹt qua động mạch chủ, cảm nhận hơi thở sống động của sinh mệnh.
No.1 rất thích động tác này, vì hắn yêu thích vật sống hơn vật chết.
Có lẽ nên thêm một từ giới hạn vào trước câu này, giới hạn với Ảo thuật gia.
Chẳng rõ vì đâu, Ác ma không còn muốn biết câu trả lời đó nữa.
Vì đáp án thế nào cũng không quan trọng.
Với cả điều này không ngăn cản hắn tiếp tục ghẹo người nọ một cách ác ý, “Vậy câu trả lời của cưng là gì?”
Nói đoạn, người đàn ông ghé vào bên mặt thanh niên đầy ám chỉ, đôi con ngươi màu vàng sẫm ánh lên tia sáng không rõ ý đồ.
Các thực tập sinh bên ngoài chưa rõ chuyện gì xảy ra trong áo choàng, chỉ biết rằng sau khi nuốt Ảo thuật gia vào bụng, có vẻ tâm trạng Quỷ Vương tốt hơn hẳn, ngay cả đường cong quanh chiếc áo choàng cũng cao hơn và không hề có ý định chọn mục tiêu tiếp theo để truy đuổi.
Tất cả sinh vật sống hay chết đều né tránh vị Thần chết cầm lưỡi hái này.
Tới rồi.
Sắc mặt Tông Cửu rất bình tĩnh, dù bị ôm lên không trung bay tới bay lui cũng không hề lộ vẻ sợ hãi.
Cậu trầm tư hồi lâu, giả đò cân nhắc rồi trả lời, “Vậy thì tôi đồng ý.”
Màn sương đen dường như đứng im một chốc vì câu trả lời hời hợt của cậu.
Ngay sau đó, người đàn ông không kìm được tiếng cười trầm thấp bật ra từ sâu trong cổ họng, bắt đầu từ lồng ngực, cuối cùng chấn rung cả thanh niên đang ôm trong lòng.
Tiếng cười kia không thiếu ác ý, và nhiều hơn nữa là niềm vui trong dự đoán.
“Cười gì thế?”
Tông Cửu bình tĩnh hỏi, “Chẳng phải anh muốn một câu trả lời sao?”
Ác ma không đáp, ngược lại dồn sức nặng cả cơ thể lên người cậu như một loài động vật nhuyễn thể không xương.
Tuy nhiên cơ thể hắn lại lạnh đến khác thường, khiến người vốn sinh ra đã có thân nhiệt ấm như Tông Cửu thấy rất khó chịu, cơ thể rục rịch muốn né xa thằng điên này chút.
Cười đã mồm, cuối cùng Ác ma mới lên tiếng.
“Nhóc lừa đảo.”
Giọng điệu hắn mập mờ, che giấu những nguy hiểm không muốn người biết.
“Coi kìa.” Ảo thuật gia không hề bị lay động, còn giang tay ra, “Bảo tôi trả lời nhưng không chịu tin lời tôi, vậy rõ ràng câu trả lời này không quan trọng với anh rồi.”
Dù thẳng thắn vạch trần khá mạo hiểm, nhưng Tông Cửu rất hiểu Ác ma.
Sự kích thích khi làm đồng bọn, không thú vị bằng trở thành kẻ thù.
Mà kẻ điên cũng không cần đồng bọn, tất cả những gì hắn cần là kẻ thù.
Vì vậy đồng bọn sẽ chết, nhưng kẻ thù thì không nhất thiết.
Người đàn ông nheo mắt, không trả lời.
Tông Cửu chủ động tiến thêm một bước, “Hay là như này đi, tôi với anh cược thử xem.”
Bị ôm chặt hơi khó chịu, ít nhất Tông Cửu cảm thấy hai chân mình đã cách mặt đất quá lâu, treo lơ lửng khó chịu vô cùng.
Xa xa, hệ thống chủ đã thông báo ngôi nhà an toàn không biết thứ mấy rồi.
Mọi âm thanh đều mờ mịt, chỉ còn mỗi tiếng ma sát chợt xa chợt gần của chiếc áo choàng lơ lửng trong không khí.
Chẳng có con quỷ ngu ngốc nào dám đến làm bậy trước mặt Thần chết, đồng thời cũng chặn đứng khả năng tìm cách bỏ trốn của Tông Cửu.
Cậu đành tự nghĩ cách, chẳng hạn như nói vài câu để cứu mình khỏi tình huống vô cùng lúng túng này.
Quả nhiên, Ác ma bị khơi dậy hứng thú, “Ồ?”
“Trước khi sự kiện Halloween kết thúc, tôi sẽ cho anh một câu trả lời.”
Tông Cửu nói rất nhanh nhưng giọng thì nhẹ nhàng, “Không hẳn sẽ vừa ý, nhưng chắc chắn là niềm vui bất ngờ.”
Bất ngờ hay không Tông Cửu méo biết, nhưng miễn là cậu có thể rút tơ rối trên đầu No.2, đó chính là niềm vui bất ngờ lớn nhất dành tặng No.1.
Thế nên cậu nhắm mắt hứa suông, nếu không bị kẹt trong mũ trùm đầu, loáng thoáng nghe hệ thống chủ thông báo địa chỉ nhà an toàn từng vòng, tuy không phải chạy nhưng cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Nghe vậy, No.1 hơi mất hứng, “Chán thế à.”
Tông Cửu ngầm hiểu, “Vậy anh nói xem đánh cược gì đi.”
“Hay là thế này.”
Ánh mắt Ác ma bình tĩnh mang theo chút nghiền ngẫm, “Nếu cưng có thể hoàn thành nhiệm vụ qua màn đặc biệt trong một tiếng cuối cùng…”
“Hoàn thành trước con rối của anh à?”
“Chính xác, hoàn thành trước con rối của tôi.”
No.1 chậm rãi duỗi ngón tay từ phía sau nhẹ nhàng đặt bên môi thanh niên tóc trắng, hiếm khi nảy sinh chút kích động.
Ảo thuật gia mở miệng, bờ môi không thể tránh khỏi ma sát với đôi găng tay đen với cảm xúc kỳ lạ kia.
Vừa chạm vào đã tách ra, nhiệt độ như thấm qua lớp vải khác hẳn cơ thể lạnh giá nào đó, khơi dậy ngọn lửa cháy lan khắp đồng cỏ.
Chiến ý bốc lên trong không gian chật hẹp đầy bóng tối, tiếng thở của nhau rõ ràng đến mức có thể nghe thấy.
“Chốt kèo.”.