Thực Tập Sinh Thần Tượng
Chương 41: Bữa tiệc sinh nhật
Bữa ăn tối của gia đình nhà người ta, một người ngoài như Nhiêu Lực Quần cũng góp mặt, đến Chẩm Khê còn thấy xấu hổ thay.
Lâm Tuệ ngồi ở bên trái, Chẩm Hàm bên phải, vậy cậu ta ở giữa. Cả hai nhiệt tình gắp đầy bát Nhiêu Lực Quần hết món này đến món khác, cứ như lần đầu tiên đón con rể đến nhà chơi vậy.
Nhiều Lực Quần nháy mắt liên tục với Chẩm Khê, muốn cô giúp đánh lạc hướng chú ý của Lâm Tuệ. Nhưng Chẩm Khể làm thinh, ngược lại còn vô cùng hả hê ngồi xem bộ dạng nuốt không trôi của cậu ta.
“Phiền cháu rồi, cháu học hành bận rộn như vậy mà còn nhớ đến sinh nhật Hàm Hàm nhà cô.” Lâm Tuệ lại gắp thêm mấy miếng thịt kho tàu ngấy mỡ vào bát Nhiêu Lực Quần.
“Nhờ gần đây Chẩm Khê có nhắc mấy lần nên cháu mới biết đấy ạ.”
Chẩm Khẽ liếc cậu ta một cái, thầm nghĩ trình độ nói hươu nói vượn của Nhiêu Lực Quần ngày càng thăng cấp rồi, cô nói với hắn về sinh nhật Chẩm Hàm bao giờ? Nếu không phải Chẩm Toàn gọi điện thoại đến trường thì thử xem hôm nay cô có thêm về nhà hay không!
“Đan Đan là chị của Hàm Hàm mà” Chẩm Toàn tiếp lời.
“Tuy Chẩm Khể không bao giờ nói ra miệng, nhưng cháu thấy cậu ấy rất quan tâm và yêu thương em gái đấy ạ.” Nhiêu Lực Quần đột nhiên vô cùng hào hứng nói chuyện với Chẩm Toàn.
“Mau ăn cơm đi!” Chẩm Khê với qua ba người, đồng thời quăng cho Nhiêu Lực Quấn một cái đuôi cá vào bát.
“Chị, chị không biết đuôi cá có nhiều xương lắm à? Chẩm Hàm gắp lấy đuôi cá từ bát Nhiều Lục Quần ra, bắt đầu giúp hắn nhặt xương.
Càng nhiều xương mới tốt, tốt nhất là khiến Nhiêu Lực Quần ăn vào bị hóc chết đi, để hắn ngậm miệng lại luôn! Ở đấy mà nói năng lung tung.
“Em nghe nói anh Lực Quận và chị ngồi cùng bàn rồi ạ?” Chẩm Hàm hỏi.
“Ừm, gần đây mới đổi chỗ ngồi” Nhiều Lực Quần đáp.
“Thật sao?” Lâm Tuệ nhìn Chẩm Khê, “Như vậy càng tốt, hai học sinh đứng đầu lớp ngồi cạnh nhau, về sau có thể đốc thúc nhau học tập”
“Đây không phải là do giáo viên sắp xếp đầu cô”
Chẩm Khê nhìn chằm chằm Nhiêu Lực Quần, muốn ngăn cái mồm thối của cậu ta lại. Nhưng đúng là cậu ta có mắt cũng như mù, hoàn toàn không biết nhìn sắc mặt người khác, vẫn tiếp tục quang quác: “Dựa theo thứ tự xếp hạng trong lớp mà chúng cháu được tự chọn vị trí ngồi học, là do cháu muốn ngồi cạnh Chẩm Khế thôi.”
“Vì sao chứ?” Chẩm Hàm sau rồi cũng thấy mình phản ứng thái quá mới vội vàng bổ sung, “Anh Lực Quần sao lại muốn ngồi cạnh chị vậy ạ?”
“Đương nhiên là vì chị học giỏi! Nhìn khắp cả cái lớp chọn mà xem, có ai là không muốn ngồi cạnh chị đâu? Nếu để bọn họ xếp hàng thì có khi còn dài tới tận dãy Himalaya ấy chứ, là do cậu ta may mắn đứng thứ hai thôi.”
Chẩm Khê rốt cuộc đã thành công dừng lại chủ để vô vị này. Nhiều Lực Quần chỉ có thể ngồi mím môi, bưng nước uống.
“Đứa bé này, chẳng biết khiêm tốn chút nào?” Lâm Tuệ để ý thấy sắc mặt Nhiều Lực Quần thì mở miệng trách.
“Con chỉ ăn ngay nói thật thôi.”
Cả bữa cơm về sau Nhiêu Lực Quần không nói thêm tiếng nào, nhờ vậy Chẩm Khế mới yên tâm ăn uống được.
Cuối cùng, sau khi Lâm Tuệ thu dọn bàn ăn sạch sẽ, Chẩm Toàn bể lên một cái bánh kem cho Chẩm Hàm.
Bánh sinh nhật rất đẹp, ở giữa chiếc bánh có trang trí một mô hình người tí hon mặc bộ đồ đỏ, Chẩm Toàn khoe: “Đây là do bố nhờ thợ làm bánh dựa theo ảnh chụp của Hàm Hàm làm ra đấy, đáng yêu quá chừng”
Ha ha. Thôi đi, Hàm Hàm nhà các người trong mắt thợ làm bánh có hình dạng thế này hả? Trên mặt người tí hon đó dán đầy một nhúm không biết là rất hay tóc, đầu thì đội mũ đỏ, đặc biệt còn có cái mũi đỏ trông rất quái dị. Không biết chừng đây có phải là bánh Giáng Sinh bị người ta làm hỏng mới mang đến đây không nữa?! Chẩm Khê chỉ muốn bật cười.
“Bánh kem này đẹp không chị?” “Rất phù hợp, đúng lúc lễ Giáng Sinh sắp tới!”
Chẩm Hàm ngoẹo đầu tỏ vẻ không hiểu.
Nhiêu Lực Quần lại ở phía sau chọc vào lưng Chẩm Khê, cố nhịn đau quay lại trừng mắt thì thấy cậu ta đang Phông mang trợn má nhịn cười đến khổ sở.
“Thần kinh!”
Chẩm Toàn thắp 11 cây nến trên bánh kem, sau khi Lâm Tuệ tắt đèn đi, mọi người cùng tập trung vây quanh Chẩm Hàm hát chúc mừng sinh nhật.
“Ước đi con! Hàm Hàm năm nay có điều ước sinh nhật gì thế? Có thể nói cho mọi người biết không?”
“Con muốn nói riêng với chị”
Chẩm Hàm chạy tới ôm lấy cô, nhón chân lên nhỏ giọng nói bến tại cô: “Chị đừng giận em nữa nhé, chuyện lần trước em sai rồi. Chị có thể giải thích với anh Huy Dương được không. Là em tuổi nhỏ không hiểu chuyện, không phải em cố tình không tin chị đâu” Nói xong, nó lại chạy đến trước bánh kem, chắp hai tay trước ngực, “Em hy vọng...”
Xuyên qua ánh nến mờ ảo, Chẩm Hàm mở đôi mắt to ngập nước nhìn chằm chằm Chẩm Khê: “Em hy vọng chị sẽ không giận em nữa, hai chúng ta sẽ mãi là chị em tốt của nhau!”
Lúc này đây, Chẩm Khê có cảm giác giống như có hàng ngàn cây kim đang đâm vào người, đau đớn đến không thể động đậy được.
Chẩm Hàm thổi tắt nến, đèn được bật lên và bắt đầu cắt bánh kem, trong cả quá trình đó, Chẩm Khê vẫn cứng ngắc ngồi tại chỗ.
Nhiều Lực Quần cầm bánh kem đến cho cô, Chẩm Khế cũng không dám đưa tay nhận lấy. Cô vô cùng sợ hãi như thể trong bánh có giấu dao sắc, một khi đã nuốt vào bụng sẽ bị nó đâm cho đau đớn.
“Bánh sinh nhật này” Nhiêu Lực Quần nhỏ giọng nhắc nhở.
Chẩm Khê giương mắt thấy tất cả mọi người đang nhìn cô.
“Tôi không ăn, tôi không thích ăn kem”
Nhiều Lực Quần nhanh tay bỏ lớp kem đi, chỉ để lại lớp bánh xốp mềm.
Chẩm Khê vẫn cự tuyệt: “Tôi bị dị ứng với bơ”
“Vậy thì không nên ăn” Nhiều Lực Quần thấy vẻ mặt Chẩm Khẽ rất khó coi, liền tự mình ăn nốt miếng bánh. Chẩm Khê nhìn cậu ta ăn sạch miếng bánh xong thì hỏi: “Ngon không?”
“Cũng được.”
Kỳ quái, cậu ta nhớ trước kia lúc mua bữa sáng cho Chẩm Khê, đã từng mua sữa, bánh ngọt. Xong rồi Chẩm Khê vẫn ăn mà có sao đâu, sao giờ lại sợ hãi như vậy?
Bầu không khí trở nên lúng túng, mọi người đều tập trung ăn bánh kem, không ai nói thêm gì cả. Lúc này, Nhiều Lực Quần lấy một hộp quà đưa cho Chẩm Hàm: “Tặng em quà sinh nhật, hy vọng em sẽ thích”
Chẩm Hàm vui đến nhảy cẫng lên, bỏ luôn bánh kem xuống chạy tới mở quà. Lâm Tuệ đứng bên cạnh cười nói: “Cháu có thể đến dự sinh nhật là Hàm Hàm đã vui lắm rồi, còn chuẩn bị quà cáp làm gì?”
“Oa! Là điện thoại!” Chẩm Hàm vui vẻ hét toáng lên.
Chẩm Khế quay đầu liếc một cái, kiểu dáng chiếc điện thoại đó cùng cái Nhiêu Lực Quần nói muốn đưa cho cô giống y chang nhau.
“Cái này cũng quá đắt tiền rồi, sao phải tốn kém như vậy? Chẩm Toàn nói.
“Cháu cũng không biết nên tặng cái gì. Cháu nghĩ có lẽ Chẩm Hàm cần một chiếc điện thoại di động nên đã mua để tặng. Quà sinh nhật, đắt một tẹo cũng không sao?
Chẩm Hàm vui vẻ khởi động máy, mở ra xem nội dung bên trong rồi hét lên sung sướng: “Anh Lực Quần, anh đã lưu số điện thoại của anh vào trong máy rồi ạ?
Nhiêu Lực Quần liếc nhìn Chẩm Khê: “Ừm, về sau nếu chị em bận, bài tập có vấn đề gì thì có thể hỏi anh.”
Chẩm Hàm vui đến mức toàn thân đều kích động, giống hệt như ông già Noel đỏ chót trên cái bánh kem kia. Nhận được quà của Nhiều Lực Quần, sinh nhật này của Chẩm Hàm phải nói là trôi qua cực kỳ hạnh phúc.
“Anh Lực Quần, lúc rảnh rỗi em có thể đến nhà đi tìm anh chơi không? Nhà anh có nhiều sách như vậy em rất hâm mộ.”
Khi đã khá muộn, Chẩm Hàm và Chẩm Khê cùng tiễn Nhiêu Lực Quần xuống dưới khu chung cư. Chẩm Hàm rất tự nhiên kéo tay Nhiêu Lực Quần, ngẩng đầu nhìn cậu ta nói chuyện.
“Được chứ, bảo chị em dẫn em đến”
Chẩm Khế bám tay vào vách tường để đi xuống, nghe được câu nói đó chỉ muốn cười hai tiếng ha ha vào mặt hai kẻ này. Hai người muốn tình nồng ý mật gì thì lén lút chút đi, sao lại bắt cô ra làm bia đỡ đạn.
Đột nhiên Nhiêu Lực Quần ngừng bước, quay lại nhìn cô hỏi: “Đèn cầu thang tối quá đúng không?”
Chẩm Khi nghe vậy, ngẩng đầu quan sát rồi đáp: “Hơi hơi”
Vừa nói xong, tay cô đã bị Nhiêu Lực Quần nắm lấy, tay gì mà lạnh như tay ma vậy?
“Cậu buông ra!”
“Cậu không phải bị bệnh quáng gà à? Cẩn thận chút, đừng để bị ngã, chỗ này bậc thang hơi cao”
“Liên quan gì tới cậu?” Chẩm Khê hất mạnh tay, “Tôi tự nhìn được!”
Nhiều Lực Quần tủm tay cô càng chặt hơn, kiên nhẫn nói: “Đừng có cậy mạnh”
“Mẹ nó, tôi nhìn được!” Chẩm Khê dùng hết sức mới hất được tay Nhiêu Lực Quần ra thì phát hiện không khí đột nhiên đông cứng lại.
Chẩm Hàm che miệng trừng to mắt: “Sao chị lại nói bậy?”
Chẩm Khê đẩy mạnh hai người, thùng thùng chạy xuống dưới tầng, mặc kệ Nhiêu Lực Quần ở phía sau vẫn đang gọi theo: “Chẩm Khê, cậu đi chậm một chút!”
Nhiều Lực Quần, hắn ta lại phát điện gì vậy? Tự nhiên muốn làm thánh mẫu để cứu rỗi linh hồn cô chắc? Muốn ai ai cũng cũng biết cô với hắn ta là bạn bè thân thiết, luôn đoàn kết giúp đỡ?
Lúc xuống đến dưới lầu, Nhiều Lực Quần nói với Chẩm Khê: “Tôi muốn nói chuyện riêng với Chẩm Hàm.”
Đây mong còn không được!
Mặc kệ hai người này, Chẩm Khê quay trở về nhà, cầm theo điện thoại chui vào phòng vệ sinh.
[Anh nói xem, điều ước sinh nhật liệu có thành hiện thực không?
Soạn xong nội dung, Chẩm Khế liền gửi tin nhắn đi.
Đối phương rất nhanh đã trả lời lại: (Em gái em ước cái gì?]
(Mãi mãi là chị em tốt với em.)
[Cái này đều được tính! Ước điều ước dối trá thì làm sao truyền đến được chỗ Thượng Đế.]
Chẩm Khẽ thở phào, định cất điện thoại rồi ra ngoài thì lại thấy màn hình sáng lên một cái. Nếu không yên tâm thì em cũng ước một điều đi, ước em gái em mau chóng cắt xéo ra khỏi cuộc sống của em.].
[Sinh nhật của em qua từ lâu rồi.]
[Anh cho em mượn trước là được chứ gì, sinh nhật của anh sắp đến rồi, mùng mười tháng sau.]
Khi Chẩm Khê trở về phòng thì thấy Chẩm Hàm đang ngồi trên giường, điện thoại di động mà Nhiêu Lực Quần tặng được đặt bên cạnh.
“Chị, vì sao chị và anh Lực Quần lại ngồi cùng bàn?” Chẩm Hàm nhìn cô hỏi.
Chẩm Khê vừa nhìn nét mặt đã hiểu rõ suy nghĩ của nó.
Trong đầu nó lại đang suy đoán lung tung cái gì nữa đây? Không phải nó cho rằng cô sắp xếp để được ngồi cạnh Nhiều Lực Quần đấy chứ?
Chẩm Khê rất bực bội nhưng vẫn kiên nhẫn đáp: “Đã nói với em rồi, lớp đổi vị trí là dựa theo xếp hạng mà chọn, chị cũng chẳng đổi chỗ ngồi. Nhưng mà xung quanh đây đều bị những học sinh nằm trong top 10 lớp chiếm hết. Người giỏi quá cũng có chỗ khó xử mà. Chị muốn ngồi cùng Lư Ý, nhưng cũng đành chịu vì cô ấy xếp hạng thấp quá”
Giải thích xong, Chẩm Khê trở về chỗ của mình, đến tận trước khi cô ngủ, đèn của Chẩm Hàm ở bên kia vẫn còn sáng.
Lâm Tuệ ngồi ở bên trái, Chẩm Hàm bên phải, vậy cậu ta ở giữa. Cả hai nhiệt tình gắp đầy bát Nhiêu Lực Quần hết món này đến món khác, cứ như lần đầu tiên đón con rể đến nhà chơi vậy.
Nhiều Lực Quần nháy mắt liên tục với Chẩm Khê, muốn cô giúp đánh lạc hướng chú ý của Lâm Tuệ. Nhưng Chẩm Khể làm thinh, ngược lại còn vô cùng hả hê ngồi xem bộ dạng nuốt không trôi của cậu ta.
“Phiền cháu rồi, cháu học hành bận rộn như vậy mà còn nhớ đến sinh nhật Hàm Hàm nhà cô.” Lâm Tuệ lại gắp thêm mấy miếng thịt kho tàu ngấy mỡ vào bát Nhiêu Lực Quần.
“Nhờ gần đây Chẩm Khê có nhắc mấy lần nên cháu mới biết đấy ạ.”
Chẩm Khẽ liếc cậu ta một cái, thầm nghĩ trình độ nói hươu nói vượn của Nhiêu Lực Quần ngày càng thăng cấp rồi, cô nói với hắn về sinh nhật Chẩm Hàm bao giờ? Nếu không phải Chẩm Toàn gọi điện thoại đến trường thì thử xem hôm nay cô có thêm về nhà hay không!
“Đan Đan là chị của Hàm Hàm mà” Chẩm Toàn tiếp lời.
“Tuy Chẩm Khể không bao giờ nói ra miệng, nhưng cháu thấy cậu ấy rất quan tâm và yêu thương em gái đấy ạ.” Nhiêu Lực Quần đột nhiên vô cùng hào hứng nói chuyện với Chẩm Toàn.
“Mau ăn cơm đi!” Chẩm Khê với qua ba người, đồng thời quăng cho Nhiêu Lực Quấn một cái đuôi cá vào bát.
“Chị, chị không biết đuôi cá có nhiều xương lắm à? Chẩm Hàm gắp lấy đuôi cá từ bát Nhiều Lục Quần ra, bắt đầu giúp hắn nhặt xương.
Càng nhiều xương mới tốt, tốt nhất là khiến Nhiêu Lực Quần ăn vào bị hóc chết đi, để hắn ngậm miệng lại luôn! Ở đấy mà nói năng lung tung.
“Em nghe nói anh Lực Quận và chị ngồi cùng bàn rồi ạ?” Chẩm Hàm hỏi.
“Ừm, gần đây mới đổi chỗ ngồi” Nhiều Lực Quần đáp.
“Thật sao?” Lâm Tuệ nhìn Chẩm Khê, “Như vậy càng tốt, hai học sinh đứng đầu lớp ngồi cạnh nhau, về sau có thể đốc thúc nhau học tập”
“Đây không phải là do giáo viên sắp xếp đầu cô”
Chẩm Khê nhìn chằm chằm Nhiêu Lực Quần, muốn ngăn cái mồm thối của cậu ta lại. Nhưng đúng là cậu ta có mắt cũng như mù, hoàn toàn không biết nhìn sắc mặt người khác, vẫn tiếp tục quang quác: “Dựa theo thứ tự xếp hạng trong lớp mà chúng cháu được tự chọn vị trí ngồi học, là do cháu muốn ngồi cạnh Chẩm Khế thôi.”
“Vì sao chứ?” Chẩm Hàm sau rồi cũng thấy mình phản ứng thái quá mới vội vàng bổ sung, “Anh Lực Quần sao lại muốn ngồi cạnh chị vậy ạ?”
“Đương nhiên là vì chị học giỏi! Nhìn khắp cả cái lớp chọn mà xem, có ai là không muốn ngồi cạnh chị đâu? Nếu để bọn họ xếp hàng thì có khi còn dài tới tận dãy Himalaya ấy chứ, là do cậu ta may mắn đứng thứ hai thôi.”
Chẩm Khê rốt cuộc đã thành công dừng lại chủ để vô vị này. Nhiều Lực Quần chỉ có thể ngồi mím môi, bưng nước uống.
“Đứa bé này, chẳng biết khiêm tốn chút nào?” Lâm Tuệ để ý thấy sắc mặt Nhiều Lực Quần thì mở miệng trách.
“Con chỉ ăn ngay nói thật thôi.”
Cả bữa cơm về sau Nhiêu Lực Quần không nói thêm tiếng nào, nhờ vậy Chẩm Khế mới yên tâm ăn uống được.
Cuối cùng, sau khi Lâm Tuệ thu dọn bàn ăn sạch sẽ, Chẩm Toàn bể lên một cái bánh kem cho Chẩm Hàm.
Bánh sinh nhật rất đẹp, ở giữa chiếc bánh có trang trí một mô hình người tí hon mặc bộ đồ đỏ, Chẩm Toàn khoe: “Đây là do bố nhờ thợ làm bánh dựa theo ảnh chụp của Hàm Hàm làm ra đấy, đáng yêu quá chừng”
Ha ha. Thôi đi, Hàm Hàm nhà các người trong mắt thợ làm bánh có hình dạng thế này hả? Trên mặt người tí hon đó dán đầy một nhúm không biết là rất hay tóc, đầu thì đội mũ đỏ, đặc biệt còn có cái mũi đỏ trông rất quái dị. Không biết chừng đây có phải là bánh Giáng Sinh bị người ta làm hỏng mới mang đến đây không nữa?! Chẩm Khê chỉ muốn bật cười.
“Bánh kem này đẹp không chị?” “Rất phù hợp, đúng lúc lễ Giáng Sinh sắp tới!”
Chẩm Hàm ngoẹo đầu tỏ vẻ không hiểu.
Nhiêu Lực Quần lại ở phía sau chọc vào lưng Chẩm Khê, cố nhịn đau quay lại trừng mắt thì thấy cậu ta đang Phông mang trợn má nhịn cười đến khổ sở.
“Thần kinh!”
Chẩm Toàn thắp 11 cây nến trên bánh kem, sau khi Lâm Tuệ tắt đèn đi, mọi người cùng tập trung vây quanh Chẩm Hàm hát chúc mừng sinh nhật.
“Ước đi con! Hàm Hàm năm nay có điều ước sinh nhật gì thế? Có thể nói cho mọi người biết không?”
“Con muốn nói riêng với chị”
Chẩm Hàm chạy tới ôm lấy cô, nhón chân lên nhỏ giọng nói bến tại cô: “Chị đừng giận em nữa nhé, chuyện lần trước em sai rồi. Chị có thể giải thích với anh Huy Dương được không. Là em tuổi nhỏ không hiểu chuyện, không phải em cố tình không tin chị đâu” Nói xong, nó lại chạy đến trước bánh kem, chắp hai tay trước ngực, “Em hy vọng...”
Xuyên qua ánh nến mờ ảo, Chẩm Hàm mở đôi mắt to ngập nước nhìn chằm chằm Chẩm Khê: “Em hy vọng chị sẽ không giận em nữa, hai chúng ta sẽ mãi là chị em tốt của nhau!”
Lúc này đây, Chẩm Khê có cảm giác giống như có hàng ngàn cây kim đang đâm vào người, đau đớn đến không thể động đậy được.
Chẩm Hàm thổi tắt nến, đèn được bật lên và bắt đầu cắt bánh kem, trong cả quá trình đó, Chẩm Khê vẫn cứng ngắc ngồi tại chỗ.
Nhiều Lực Quần cầm bánh kem đến cho cô, Chẩm Khế cũng không dám đưa tay nhận lấy. Cô vô cùng sợ hãi như thể trong bánh có giấu dao sắc, một khi đã nuốt vào bụng sẽ bị nó đâm cho đau đớn.
“Bánh sinh nhật này” Nhiêu Lực Quần nhỏ giọng nhắc nhở.
Chẩm Khê giương mắt thấy tất cả mọi người đang nhìn cô.
“Tôi không ăn, tôi không thích ăn kem”
Nhiều Lực Quần nhanh tay bỏ lớp kem đi, chỉ để lại lớp bánh xốp mềm.
Chẩm Khê vẫn cự tuyệt: “Tôi bị dị ứng với bơ”
“Vậy thì không nên ăn” Nhiều Lực Quần thấy vẻ mặt Chẩm Khẽ rất khó coi, liền tự mình ăn nốt miếng bánh. Chẩm Khê nhìn cậu ta ăn sạch miếng bánh xong thì hỏi: “Ngon không?”
“Cũng được.”
Kỳ quái, cậu ta nhớ trước kia lúc mua bữa sáng cho Chẩm Khê, đã từng mua sữa, bánh ngọt. Xong rồi Chẩm Khê vẫn ăn mà có sao đâu, sao giờ lại sợ hãi như vậy?
Bầu không khí trở nên lúng túng, mọi người đều tập trung ăn bánh kem, không ai nói thêm gì cả. Lúc này, Nhiều Lực Quần lấy một hộp quà đưa cho Chẩm Hàm: “Tặng em quà sinh nhật, hy vọng em sẽ thích”
Chẩm Hàm vui đến nhảy cẫng lên, bỏ luôn bánh kem xuống chạy tới mở quà. Lâm Tuệ đứng bên cạnh cười nói: “Cháu có thể đến dự sinh nhật là Hàm Hàm đã vui lắm rồi, còn chuẩn bị quà cáp làm gì?”
“Oa! Là điện thoại!” Chẩm Hàm vui vẻ hét toáng lên.
Chẩm Khế quay đầu liếc một cái, kiểu dáng chiếc điện thoại đó cùng cái Nhiêu Lực Quần nói muốn đưa cho cô giống y chang nhau.
“Cái này cũng quá đắt tiền rồi, sao phải tốn kém như vậy? Chẩm Toàn nói.
“Cháu cũng không biết nên tặng cái gì. Cháu nghĩ có lẽ Chẩm Hàm cần một chiếc điện thoại di động nên đã mua để tặng. Quà sinh nhật, đắt một tẹo cũng không sao?
Chẩm Hàm vui vẻ khởi động máy, mở ra xem nội dung bên trong rồi hét lên sung sướng: “Anh Lực Quần, anh đã lưu số điện thoại của anh vào trong máy rồi ạ?
Nhiêu Lực Quần liếc nhìn Chẩm Khê: “Ừm, về sau nếu chị em bận, bài tập có vấn đề gì thì có thể hỏi anh.”
Chẩm Hàm vui đến mức toàn thân đều kích động, giống hệt như ông già Noel đỏ chót trên cái bánh kem kia. Nhận được quà của Nhiều Lực Quần, sinh nhật này của Chẩm Hàm phải nói là trôi qua cực kỳ hạnh phúc.
“Anh Lực Quần, lúc rảnh rỗi em có thể đến nhà đi tìm anh chơi không? Nhà anh có nhiều sách như vậy em rất hâm mộ.”
Khi đã khá muộn, Chẩm Hàm và Chẩm Khê cùng tiễn Nhiêu Lực Quần xuống dưới khu chung cư. Chẩm Hàm rất tự nhiên kéo tay Nhiêu Lực Quần, ngẩng đầu nhìn cậu ta nói chuyện.
“Được chứ, bảo chị em dẫn em đến”
Chẩm Khế bám tay vào vách tường để đi xuống, nghe được câu nói đó chỉ muốn cười hai tiếng ha ha vào mặt hai kẻ này. Hai người muốn tình nồng ý mật gì thì lén lút chút đi, sao lại bắt cô ra làm bia đỡ đạn.
Đột nhiên Nhiêu Lực Quần ngừng bước, quay lại nhìn cô hỏi: “Đèn cầu thang tối quá đúng không?”
Chẩm Khi nghe vậy, ngẩng đầu quan sát rồi đáp: “Hơi hơi”
Vừa nói xong, tay cô đã bị Nhiêu Lực Quần nắm lấy, tay gì mà lạnh như tay ma vậy?
“Cậu buông ra!”
“Cậu không phải bị bệnh quáng gà à? Cẩn thận chút, đừng để bị ngã, chỗ này bậc thang hơi cao”
“Liên quan gì tới cậu?” Chẩm Khê hất mạnh tay, “Tôi tự nhìn được!”
Nhiều Lực Quần tủm tay cô càng chặt hơn, kiên nhẫn nói: “Đừng có cậy mạnh”
“Mẹ nó, tôi nhìn được!” Chẩm Khê dùng hết sức mới hất được tay Nhiêu Lực Quần ra thì phát hiện không khí đột nhiên đông cứng lại.
Chẩm Hàm che miệng trừng to mắt: “Sao chị lại nói bậy?”
Chẩm Khê đẩy mạnh hai người, thùng thùng chạy xuống dưới tầng, mặc kệ Nhiêu Lực Quần ở phía sau vẫn đang gọi theo: “Chẩm Khê, cậu đi chậm một chút!”
Nhiều Lực Quần, hắn ta lại phát điện gì vậy? Tự nhiên muốn làm thánh mẫu để cứu rỗi linh hồn cô chắc? Muốn ai ai cũng cũng biết cô với hắn ta là bạn bè thân thiết, luôn đoàn kết giúp đỡ?
Lúc xuống đến dưới lầu, Nhiều Lực Quần nói với Chẩm Khê: “Tôi muốn nói chuyện riêng với Chẩm Hàm.”
Đây mong còn không được!
Mặc kệ hai người này, Chẩm Khê quay trở về nhà, cầm theo điện thoại chui vào phòng vệ sinh.
[Anh nói xem, điều ước sinh nhật liệu có thành hiện thực không?
Soạn xong nội dung, Chẩm Khế liền gửi tin nhắn đi.
Đối phương rất nhanh đã trả lời lại: (Em gái em ước cái gì?]
(Mãi mãi là chị em tốt với em.)
[Cái này đều được tính! Ước điều ước dối trá thì làm sao truyền đến được chỗ Thượng Đế.]
Chẩm Khẽ thở phào, định cất điện thoại rồi ra ngoài thì lại thấy màn hình sáng lên một cái. Nếu không yên tâm thì em cũng ước một điều đi, ước em gái em mau chóng cắt xéo ra khỏi cuộc sống của em.].
[Sinh nhật của em qua từ lâu rồi.]
[Anh cho em mượn trước là được chứ gì, sinh nhật của anh sắp đến rồi, mùng mười tháng sau.]
Khi Chẩm Khê trở về phòng thì thấy Chẩm Hàm đang ngồi trên giường, điện thoại di động mà Nhiêu Lực Quần tặng được đặt bên cạnh.
“Chị, vì sao chị và anh Lực Quần lại ngồi cùng bàn?” Chẩm Hàm nhìn cô hỏi.
Chẩm Khê vừa nhìn nét mặt đã hiểu rõ suy nghĩ của nó.
Trong đầu nó lại đang suy đoán lung tung cái gì nữa đây? Không phải nó cho rằng cô sắp xếp để được ngồi cạnh Nhiều Lực Quần đấy chứ?
Chẩm Khê rất bực bội nhưng vẫn kiên nhẫn đáp: “Đã nói với em rồi, lớp đổi vị trí là dựa theo xếp hạng mà chọn, chị cũng chẳng đổi chỗ ngồi. Nhưng mà xung quanh đây đều bị những học sinh nằm trong top 10 lớp chiếm hết. Người giỏi quá cũng có chỗ khó xử mà. Chị muốn ngồi cùng Lư Ý, nhưng cũng đành chịu vì cô ấy xếp hạng thấp quá”
Giải thích xong, Chẩm Khê trở về chỗ của mình, đến tận trước khi cô ngủ, đèn của Chẩm Hàm ở bên kia vẫn còn sáng.
Tác giả :
Nhị Tứ Lão Gia