Thực Tập Sinh Thần Tượng
Chương 10: Ác ý của l m chinh
Hai tên thiếu niên, mỗi người tóm lấy một cánh tay của Chẩm Khê kéo đi, còn chắc chắn hơn cả tường đồng vách sắt.
Trên đường đi, Cẩm Khê đều đang nghĩ cách bỏ chạy. Nếu thật sự đến nhà của người kia thì cô sẽ không còn cơ hội nữa.
Chẩm Khê vẫn luôn cầu nguyện trên đường sẽ gặp được một người lớn, chỉ cần gặp được một người bất kỳ thôi là cổ đều có thể bỏ chạy.
Nhưng con đường mà bọn chúng mang cô đi rất vắng vẻ, không có người bình thường nào lại đi mấy lối này lúc trời tối muộn.
Thời gian dần trôi đi, trong lòng Chẩm Khể bắt đầu cuống cuồng. Cô không biết nhà người bạn học kia ở nơi nào, càng gần một bước là cơ hội chạy thoát của cô lại nhỏ hơn một phần.
Lúc đi qua một con đường quen thuộc, Chẩm Khể biết mình không thể đợi thêm được nữa. Chỉ cần có chạy qua được đầu con phố này thì phía trước chính là nơi bán đồ nướng. Ở đó rất đông người, chỉ cần đến được đó là bọn chúng sẽ không bắt được cô nữa.
Cô có hai giầy vào với chau, cuối cùng đến chỗ ngã tư thì một bên giầy bị tuột dây ra.
“Anh ơi, dây giày của em bị tuột.” Chẩm Khê nói với người bên cạnh.
Đối phương buông cô ra để cô tự buộc lại dây giày. May mắn là, lúc cổ ngồi xuống thì một tên khác đi ra đằng sau hút thuốc lá, ở bên cạnh cô chỉ có một người.
Chẩm Khê buộc dây giày lại thật nhanh. Lúc đứng lên, cô thúc cùi chỏ rất mạnh vào bụng của người bên cạnh, sau đó lao ra ngoài như tên bắn.
Cô cho rằng mình chỉ cần liều mạng chạy là sẽ có cơ hội rất lớn, vì quầy đồ nướng cách nơi này không xa. Nhưng cô đã đoán sai sự chênh lệch về sức lực của một cô bé mười hai tuổi và đám con trai mười sáu tuổi. Cô chưa chạy nổi mười mét thì cổ đã bị ghìm chặt từ phía sau.
Gương mặt tức giận của Lâm Chinh xuất hiện, giây sau, cô bị tát một cái như trời giáng. Chẩm Khê cảm thấy lỗ tai mình bị ù đi và mũi nóng lên, lập tức có mấy giọt máu rơi xuống.
“Con đi này!” Lâm Chinh tức giận mắng, bàn tay lại giơ lên.
Tên bên cạnh ngăn lại: “Chẳng phải nó không chạy được sao, máy đánh nó làm cái gì?”
“Mày không biết đấy thôi, con đĩ này có nhiều trò lắm.” Lâm Chinh hung tợn trừng cô, “Mày thử chạy một lần nữa xem.”
Chẩm Khê quyết tâm, cô hét rách cổ họng: “Cứu mạng!”
Miệng của cô bị chúng bịt kín lại ngay lập tức.
Cô liều mạng giãy giụa nhưng càng bị siết chặt thêm.
Cuối cùng, Chẩm Khế không nhịn được nữa khóc nấc lên.
Tên sau lưng hơi luống cuống: “Sao lại khóc nhè rồi?”
Lâm Chinh nắm lấy đầu cô, ép cô đi lên phía trước, miệng còn uy hiếp: “Mày lại giở trò nữa tao sẽ lột sạch quần áo của mày, rồi ném mày đến chỗ đông người cho mày mất mặt.”
Chẩm Khế không giãy giụa nữa, tập tễnh bước đi.
Bọn họ đi vào trong một con ngõ nhỏ yên tĩnh, con ngõ nhỏ hẹp đến mức chỉ đủ cho hai người đi song song. Chẩm Khê đi ở giữa, đường thoát phía trước và sau đều bị chặn lại.
Nơi này không có ánh đèn. Đầu óc cô trống rỗng, trước mắt hầu như không nhìn thấy gì cả. Cô hoàn toàn để mặc cho người ta đẩy đi.
Không biết đi được bao lâu, tầm mắt ngày càng trở nên mơ hồ, bỗng nhiên người ở phía trước dừng lại, hô lên: “Ai chỗ đó?”
Có người?
Trong lòng Chẩm Khế bùng lên một ngọn lửa yếu ớt.
Xuyên qua ánh sáng bật lửa ở phía trước, cô nhìn thấy có một người đi ra từ góc rẽ.
Vì ngược sáng nên cô không thấy rõ khuôn mặt của người này, chỉ mơ hồ thấy vóc dáng của đối phương rất cao, bả vai rộng lớn, đứng ở đó đã khiến người ta có cảm giác nặng nề.
Chẩm Khẽ cắn chặt hàm răng, chuẩn bị nếu có cơ hội thì sẽ cầu cứu.
“Ai đó?” Người phía trước lại hỏi một lần nữa.
“Tách” Chiếc bật lửa lại được bật lên, gương mặt của người kia cũng lộ ra.
“Anh Dương!” Lâm Chinh vội hổ lên một tiếng.
Lâm Chinh vừa hô lên, Chẩm Khê biết ngay người này là ai.
Huy Dương, thần tượng của Lâm Chinh. Trong một thời gian rất dài, Lâm Chinh từng liều mạng vì muốn trở thành chó săn của người này.
Ấn tượng lúc trước của Chẩm Khê đối với người này là, nhân vật đáng gờm ở trường số 7, trong nhà có tiền có quyền, lại đẹp trai, con gái thích anh ta có thể nhét đủ mấy lớp. Mặc dù hay ẩu đả đánh nhau, gây ra không ít chuyện, nhưng anh ta vẫn tốt nghiệp thuận lợi, trở thành huyền thoại của trường.
Anh ta cùng khối với Lâm Chinh nhưng không cùng lớp.
“Làm cái gì vậy?” Giọng nói trầm thấp, uy nghiêm. Lâm Chinh vừa cười vừa dùng điếu thuốc lá, miệng thì nói: “Em đang đưa em gái em về nhà ạ.” Trái tim Chẩm Khê nảy lên một cái, cô nắm lấy cơ hội, cắn cái tay đang che miệng mình, sau đó hét lên: “Cứu với!”
Cùng với ánh mắt cảnh cáo của Lâm Chinh bắn tới, còn có ánh mắt dò xét của người kia.
Tên sau lưng định che miệng của cô lại thì người kia nói một câu: “Chỉ là một cô bé, chúng mày định làm gì?”
Tên sau lưng dừng tay, Chẩm Khê nắm lấy cơ hội lại kêu lên: “Cứu em với!”
“Mày là đứa nào?”
Một câu hỏi khó hiểu, nhưng Chẩm Khê chưa kịp nói thì Lâm Chinh đã đáp.
“Em gái em ạ.”
Người kia bỏ cái bật lửa nóng rực vào tay Lâm Chinh, ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào Chẩm Khê, hỏi: “Mày là em gái nó?”
“Không, em không biết anh ta.”
“Vậy chúng mày đang làm cái gì thế? Muốn chơi đùa à?” Trong giọng nói của người kia có ý cười.
Chẩm Khê vùng thoát khỏi tay của tên bên cạnh, cố chạy đến trước mặt người kia, ngửa đầu lên nhìn anh ta: “Bọn họ muốn bắt cóc em, anh có thể đưa em về nhà không?” Nói xong thì bắt đầu khóc.
Người kia cau mày lại, nói: “Nín, tạo không thích nhìn người khác khóc.”
Chỉ một giây sau Chẩm Khê đã ngừng khóc, cô cắn chặt môi dưới để kiềm chế phản ứng sinh lý của mình.
“Mày chỉ là một con nhóc, bọn nó bắt cóc mày làm cái gì?”
“Anh ta nói muốn lột sạch quần áo của em rồi ném tới chỗ đông người!” Chẩm Khê chỉ vào Lâm Chinh.
“Mày im cho tao...”
Thấy người kia đánh ánh mắt sang, Lâm Chinh ngậm miệng ngay.
“Biết đường về nhà không?” Người kia hỏi cô.
Chẩm Khê vội vàng gật đầu, chắc thấy hành động của cô buồn cười lắm nên người kia cười ra tiếng, nói: “Vậy trở về thôi.”
“Anh Dương, đây thật sự là em gái em, nó tên là Chẩm Khê, bố em là Chẩm Toàn, em còn một đứa em gái gọi là Chẩm Hàm nữa, anh biết mà.”
“Làm sao tao biết được?” Người kia hỏi ngược lại, “Bố mày, em gái mày tên là gì đâu liên quan gì đến tao?”
Lâm Chinh đi tới tóm chặt lấy cánh tay của Chẩm Khê: “Đi thôi, anh đưa em về nhà.”
Chẩm Khê lại bắt đầu giãy dụa, miệng hét lên: “Thả tôi ra!”
“Làm gì thế? Bắt nạt trẻ con à?”
Lâm Chinh buông lỏng tay ra. Người kia lại hỏi: “Mày tên là Chẩm Khê?”
“Không phải!”
“Thế mày tên gì?”
Đầu óc thẩm Khê nháy mắt bị đoản mạch, người kia lại nói: “Mày tên là Chẩm Khê à, vậy nó đúng là anh mày
rồi.”
Chẩm Khê giật lấy cái bật lửa trong tay Lâm Chinh, cố chịu đựng nhiệt độ nóng bỏng trong tay, cô đưa ánh lửa tới trước mặt mình rồi chỉ cho người kia xem: “Đây là do anh ta vừa đánh, anh ta không phải là anh em, anh ta muốn đánh chết em đấy!”
Trên mặt cô có một dấu bàn tay, lỗ mũi còn có vết máu khô. Nụ cười cợt nhả trên mặt Huy Dương lập tức biến
mất. Anh ta cầm lấy cái bật lửa trong tay cô, sau đó mở chức năng đèn pin của điện thoại di động ra, hỏi một câu: “Nhà ở đâu?”
Chẩm Khê lập tức nói ra địa chỉ, giọng nói rất rõ ràng.
Huy Dương cúi đầu nhìn cô: “Tiện đường, đi thôi, anh đưa em một đoạn.”
Đám người đằng sau tránh hết ra, Lâm Chinh hô lên: “Anh Dương!”
Huy Dương xoay người nhìn gã và hỏi: “Mày có ý kiến?”
Lâm Chỉnh đắn đo rồi đành nói: “Không ạ.”
Sau lưng Chẩm Khê đã ướt đẫm mồ hôi, gió lạnh thổi tới khiến cô liên tục nổi da gà.
Đi được một đoạn đường, người kia nói với cô: “Đoạn về sau em tự đi đi.”
Chẩm Khế đứng ở trước mặt anh ta không nhúc nhích.
“Làm cái gì thế? Không phải em tưởng anh muốn đưa em về nhà thật đấy chứ.”
Chẩm Khê ngẩng đầu nhìn anh ta và nói: “Em không về nhà đâu.”
Người kia ngây ra một lúc: “Vậy em muốn đi đâu thì đi đi, chúng ta bái bai từ đây.”
“Anh ơi!” Chẩm Khê hô lên, bắt lấy tay áo của anh ta.
Người kia cũng không hất tay cô ra mà chỉ cười nói: “Em đừng có mà được voi đòi tiên.”
“Anh ơi, sáng mai anh có thể đưa em đi thi được không? Cuộc thi này vô cùng quan trọng với em.” Chẩm Khê nắm chặt lấy tay áo của Huy Dương, vừa khóc nức nở vừa nói, “Xin anh đấy.”
Cô không dám về nhà. Kế hoạch đã bị hỏng, chắc chắn Lâm Chinh sẽ không cam tâm. Cô không biết bọn họ còn bày ra bao nhiêu âm mưu thâm độc đang chờ mình. Ngày mai cô phải đi thi rồi, cô không có thời gian để đối phó bọn họ, vì thế nên cô không thể trở về.
Người kia đẩy tay của cô ra, mỉm cười nói: “Anh dựa vào cái gì mà phải giúp em?”
“Em cho anh tiến.” Quá bối rối nên Chẩm Khế liền nói một câu như vậy.
“Anh muốn bao nhiêu tiền, em đưa cho anh.”
Người trước mặt từ từ nhả khói ra, rồi hỏi: “Nhìn anh có giống như túng thiếu đến mức đi lấy tiền của một đứa học sinh tiểu học không? Vậy xin hỏi em gái này, em có thể cho anh được bao nhiêu? Năm tệ hay mười tệ.”
Chẩm Khê cúi gằm xuống. Số tiền mà cô đang có còn chẳng mua nổi một cái áo thun của người này.
Cô đúng là bị hâm rồi mới nghĩ ra trò đó, đã nói là chỉ có thể dựa vào chính mình, nhưng tại sao vẫn kỳ vọng người khác sẽ đưa tay ra giúp đỡ mình chứ.
Chẩm Khẽ cúi đầu chào người trước mặt: “Hôm nay, cảm ơn anh.”
Nói rồi cô xoay người bỏ đi, người kia bỗng gọi cô lại hỏi: “Em không trở về nhà thì muốn đi đâu? Nhỡ bị bọn buôn người bắt đi thì anh cũng còn có cái để nói với đồn công an chứ.”
“Ở phố Đông có một cửa hàng đồ lưu niệm, đêm nay em sẽ ở đó, hy vọng anh đừng đem địa chỉ của em nói cho người khác biết.”
Chẩm Khê lại cúi chào anh ta rồi chạy đi mất.
Dì Từ hết sức ngạc nhiên khi mở cửa ra nhìn thấy cô.
“Không phải ngày mai cháu phải đi thi à? Sao lúc này rồi còn chưa về nhà?”
Chẩm Khê kể cho dì Từ nghe chuyện đã xảy ra, dì Từ lập tức nói muốn dẫn cô đến đồn công an.
Chẩm Khê ngăn di ấy lại: “Chỉ cần ngày mai cháu có thể bình yên đi thi thì những chuyện này đều không là gì cả.”
Mang theo rã rời và bất an, Chẩm Khê nằm ngủ bên cạnh dì Từ.
Ngày hôm sau, dì Từ lo lắng đánh thức cô: “Ở cửa có một thằng nhóc nào đó, xem tuổi không chênh lệch nhiều với Lâm Chinh đầu, có phải nó đến để chặn cháu không?”
Chẩm Khê giật mình, nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Trời vừa sáng, đường phố khá lạnh lẽo, dưới gốc cây đa có một cậu thiếu niên đẹp trai đang đứng. Hai tay anh ta cắm trong túi áo khoác thể thao màu đen, trên miệng ngậm một điếu thuốc, đang nhìn chằm chằm vào bên này với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.
Trên đường đi, Cẩm Khê đều đang nghĩ cách bỏ chạy. Nếu thật sự đến nhà của người kia thì cô sẽ không còn cơ hội nữa.
Chẩm Khê vẫn luôn cầu nguyện trên đường sẽ gặp được một người lớn, chỉ cần gặp được một người bất kỳ thôi là cổ đều có thể bỏ chạy.
Nhưng con đường mà bọn chúng mang cô đi rất vắng vẻ, không có người bình thường nào lại đi mấy lối này lúc trời tối muộn.
Thời gian dần trôi đi, trong lòng Chẩm Khể bắt đầu cuống cuồng. Cô không biết nhà người bạn học kia ở nơi nào, càng gần một bước là cơ hội chạy thoát của cô lại nhỏ hơn một phần.
Lúc đi qua một con đường quen thuộc, Chẩm Khể biết mình không thể đợi thêm được nữa. Chỉ cần có chạy qua được đầu con phố này thì phía trước chính là nơi bán đồ nướng. Ở đó rất đông người, chỉ cần đến được đó là bọn chúng sẽ không bắt được cô nữa.
Cô có hai giầy vào với chau, cuối cùng đến chỗ ngã tư thì một bên giầy bị tuột dây ra.
“Anh ơi, dây giày của em bị tuột.” Chẩm Khê nói với người bên cạnh.
Đối phương buông cô ra để cô tự buộc lại dây giày. May mắn là, lúc cổ ngồi xuống thì một tên khác đi ra đằng sau hút thuốc lá, ở bên cạnh cô chỉ có một người.
Chẩm Khê buộc dây giày lại thật nhanh. Lúc đứng lên, cô thúc cùi chỏ rất mạnh vào bụng của người bên cạnh, sau đó lao ra ngoài như tên bắn.
Cô cho rằng mình chỉ cần liều mạng chạy là sẽ có cơ hội rất lớn, vì quầy đồ nướng cách nơi này không xa. Nhưng cô đã đoán sai sự chênh lệch về sức lực của một cô bé mười hai tuổi và đám con trai mười sáu tuổi. Cô chưa chạy nổi mười mét thì cổ đã bị ghìm chặt từ phía sau.
Gương mặt tức giận của Lâm Chinh xuất hiện, giây sau, cô bị tát một cái như trời giáng. Chẩm Khê cảm thấy lỗ tai mình bị ù đi và mũi nóng lên, lập tức có mấy giọt máu rơi xuống.
“Con đi này!” Lâm Chinh tức giận mắng, bàn tay lại giơ lên.
Tên bên cạnh ngăn lại: “Chẳng phải nó không chạy được sao, máy đánh nó làm cái gì?”
“Mày không biết đấy thôi, con đĩ này có nhiều trò lắm.” Lâm Chinh hung tợn trừng cô, “Mày thử chạy một lần nữa xem.”
Chẩm Khê quyết tâm, cô hét rách cổ họng: “Cứu mạng!”
Miệng của cô bị chúng bịt kín lại ngay lập tức.
Cô liều mạng giãy giụa nhưng càng bị siết chặt thêm.
Cuối cùng, Chẩm Khế không nhịn được nữa khóc nấc lên.
Tên sau lưng hơi luống cuống: “Sao lại khóc nhè rồi?”
Lâm Chinh nắm lấy đầu cô, ép cô đi lên phía trước, miệng còn uy hiếp: “Mày lại giở trò nữa tao sẽ lột sạch quần áo của mày, rồi ném mày đến chỗ đông người cho mày mất mặt.”
Chẩm Khế không giãy giụa nữa, tập tễnh bước đi.
Bọn họ đi vào trong một con ngõ nhỏ yên tĩnh, con ngõ nhỏ hẹp đến mức chỉ đủ cho hai người đi song song. Chẩm Khê đi ở giữa, đường thoát phía trước và sau đều bị chặn lại.
Nơi này không có ánh đèn. Đầu óc cô trống rỗng, trước mắt hầu như không nhìn thấy gì cả. Cô hoàn toàn để mặc cho người ta đẩy đi.
Không biết đi được bao lâu, tầm mắt ngày càng trở nên mơ hồ, bỗng nhiên người ở phía trước dừng lại, hô lên: “Ai chỗ đó?”
Có người?
Trong lòng Chẩm Khế bùng lên một ngọn lửa yếu ớt.
Xuyên qua ánh sáng bật lửa ở phía trước, cô nhìn thấy có một người đi ra từ góc rẽ.
Vì ngược sáng nên cô không thấy rõ khuôn mặt của người này, chỉ mơ hồ thấy vóc dáng của đối phương rất cao, bả vai rộng lớn, đứng ở đó đã khiến người ta có cảm giác nặng nề.
Chẩm Khẽ cắn chặt hàm răng, chuẩn bị nếu có cơ hội thì sẽ cầu cứu.
“Ai đó?” Người phía trước lại hỏi một lần nữa.
“Tách” Chiếc bật lửa lại được bật lên, gương mặt của người kia cũng lộ ra.
“Anh Dương!” Lâm Chinh vội hổ lên một tiếng.
Lâm Chinh vừa hô lên, Chẩm Khê biết ngay người này là ai.
Huy Dương, thần tượng của Lâm Chinh. Trong một thời gian rất dài, Lâm Chinh từng liều mạng vì muốn trở thành chó săn của người này.
Ấn tượng lúc trước của Chẩm Khê đối với người này là, nhân vật đáng gờm ở trường số 7, trong nhà có tiền có quyền, lại đẹp trai, con gái thích anh ta có thể nhét đủ mấy lớp. Mặc dù hay ẩu đả đánh nhau, gây ra không ít chuyện, nhưng anh ta vẫn tốt nghiệp thuận lợi, trở thành huyền thoại của trường.
Anh ta cùng khối với Lâm Chinh nhưng không cùng lớp.
“Làm cái gì vậy?” Giọng nói trầm thấp, uy nghiêm. Lâm Chinh vừa cười vừa dùng điếu thuốc lá, miệng thì nói: “Em đang đưa em gái em về nhà ạ.” Trái tim Chẩm Khê nảy lên một cái, cô nắm lấy cơ hội, cắn cái tay đang che miệng mình, sau đó hét lên: “Cứu với!”
Cùng với ánh mắt cảnh cáo của Lâm Chinh bắn tới, còn có ánh mắt dò xét của người kia.
Tên sau lưng định che miệng của cô lại thì người kia nói một câu: “Chỉ là một cô bé, chúng mày định làm gì?”
Tên sau lưng dừng tay, Chẩm Khê nắm lấy cơ hội lại kêu lên: “Cứu em với!”
“Mày là đứa nào?”
Một câu hỏi khó hiểu, nhưng Chẩm Khê chưa kịp nói thì Lâm Chinh đã đáp.
“Em gái em ạ.”
Người kia bỏ cái bật lửa nóng rực vào tay Lâm Chinh, ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào Chẩm Khê, hỏi: “Mày là em gái nó?”
“Không, em không biết anh ta.”
“Vậy chúng mày đang làm cái gì thế? Muốn chơi đùa à?” Trong giọng nói của người kia có ý cười.
Chẩm Khê vùng thoát khỏi tay của tên bên cạnh, cố chạy đến trước mặt người kia, ngửa đầu lên nhìn anh ta: “Bọn họ muốn bắt cóc em, anh có thể đưa em về nhà không?” Nói xong thì bắt đầu khóc.
Người kia cau mày lại, nói: “Nín, tạo không thích nhìn người khác khóc.”
Chỉ một giây sau Chẩm Khê đã ngừng khóc, cô cắn chặt môi dưới để kiềm chế phản ứng sinh lý của mình.
“Mày chỉ là một con nhóc, bọn nó bắt cóc mày làm cái gì?”
“Anh ta nói muốn lột sạch quần áo của em rồi ném tới chỗ đông người!” Chẩm Khê chỉ vào Lâm Chinh.
“Mày im cho tao...”
Thấy người kia đánh ánh mắt sang, Lâm Chinh ngậm miệng ngay.
“Biết đường về nhà không?” Người kia hỏi cô.
Chẩm Khê vội vàng gật đầu, chắc thấy hành động của cô buồn cười lắm nên người kia cười ra tiếng, nói: “Vậy trở về thôi.”
“Anh Dương, đây thật sự là em gái em, nó tên là Chẩm Khê, bố em là Chẩm Toàn, em còn một đứa em gái gọi là Chẩm Hàm nữa, anh biết mà.”
“Làm sao tao biết được?” Người kia hỏi ngược lại, “Bố mày, em gái mày tên là gì đâu liên quan gì đến tao?”
Lâm Chinh đi tới tóm chặt lấy cánh tay của Chẩm Khê: “Đi thôi, anh đưa em về nhà.”
Chẩm Khê lại bắt đầu giãy dụa, miệng hét lên: “Thả tôi ra!”
“Làm gì thế? Bắt nạt trẻ con à?”
Lâm Chinh buông lỏng tay ra. Người kia lại hỏi: “Mày tên là Chẩm Khê?”
“Không phải!”
“Thế mày tên gì?”
Đầu óc thẩm Khê nháy mắt bị đoản mạch, người kia lại nói: “Mày tên là Chẩm Khê à, vậy nó đúng là anh mày
rồi.”
Chẩm Khê giật lấy cái bật lửa trong tay Lâm Chinh, cố chịu đựng nhiệt độ nóng bỏng trong tay, cô đưa ánh lửa tới trước mặt mình rồi chỉ cho người kia xem: “Đây là do anh ta vừa đánh, anh ta không phải là anh em, anh ta muốn đánh chết em đấy!”
Trên mặt cô có một dấu bàn tay, lỗ mũi còn có vết máu khô. Nụ cười cợt nhả trên mặt Huy Dương lập tức biến
mất. Anh ta cầm lấy cái bật lửa trong tay cô, sau đó mở chức năng đèn pin của điện thoại di động ra, hỏi một câu: “Nhà ở đâu?”
Chẩm Khê lập tức nói ra địa chỉ, giọng nói rất rõ ràng.
Huy Dương cúi đầu nhìn cô: “Tiện đường, đi thôi, anh đưa em một đoạn.”
Đám người đằng sau tránh hết ra, Lâm Chinh hô lên: “Anh Dương!”
Huy Dương xoay người nhìn gã và hỏi: “Mày có ý kiến?”
Lâm Chỉnh đắn đo rồi đành nói: “Không ạ.”
Sau lưng Chẩm Khê đã ướt đẫm mồ hôi, gió lạnh thổi tới khiến cô liên tục nổi da gà.
Đi được một đoạn đường, người kia nói với cô: “Đoạn về sau em tự đi đi.”
Chẩm Khế đứng ở trước mặt anh ta không nhúc nhích.
“Làm cái gì thế? Không phải em tưởng anh muốn đưa em về nhà thật đấy chứ.”
Chẩm Khê ngẩng đầu nhìn anh ta và nói: “Em không về nhà đâu.”
Người kia ngây ra một lúc: “Vậy em muốn đi đâu thì đi đi, chúng ta bái bai từ đây.”
“Anh ơi!” Chẩm Khê hô lên, bắt lấy tay áo của anh ta.
Người kia cũng không hất tay cô ra mà chỉ cười nói: “Em đừng có mà được voi đòi tiên.”
“Anh ơi, sáng mai anh có thể đưa em đi thi được không? Cuộc thi này vô cùng quan trọng với em.” Chẩm Khê nắm chặt lấy tay áo của Huy Dương, vừa khóc nức nở vừa nói, “Xin anh đấy.”
Cô không dám về nhà. Kế hoạch đã bị hỏng, chắc chắn Lâm Chinh sẽ không cam tâm. Cô không biết bọn họ còn bày ra bao nhiêu âm mưu thâm độc đang chờ mình. Ngày mai cô phải đi thi rồi, cô không có thời gian để đối phó bọn họ, vì thế nên cô không thể trở về.
Người kia đẩy tay của cô ra, mỉm cười nói: “Anh dựa vào cái gì mà phải giúp em?”
“Em cho anh tiến.” Quá bối rối nên Chẩm Khế liền nói một câu như vậy.
“Anh muốn bao nhiêu tiền, em đưa cho anh.”
Người trước mặt từ từ nhả khói ra, rồi hỏi: “Nhìn anh có giống như túng thiếu đến mức đi lấy tiền của một đứa học sinh tiểu học không? Vậy xin hỏi em gái này, em có thể cho anh được bao nhiêu? Năm tệ hay mười tệ.”
Chẩm Khê cúi gằm xuống. Số tiền mà cô đang có còn chẳng mua nổi một cái áo thun của người này.
Cô đúng là bị hâm rồi mới nghĩ ra trò đó, đã nói là chỉ có thể dựa vào chính mình, nhưng tại sao vẫn kỳ vọng người khác sẽ đưa tay ra giúp đỡ mình chứ.
Chẩm Khẽ cúi đầu chào người trước mặt: “Hôm nay, cảm ơn anh.”
Nói rồi cô xoay người bỏ đi, người kia bỗng gọi cô lại hỏi: “Em không trở về nhà thì muốn đi đâu? Nhỡ bị bọn buôn người bắt đi thì anh cũng còn có cái để nói với đồn công an chứ.”
“Ở phố Đông có một cửa hàng đồ lưu niệm, đêm nay em sẽ ở đó, hy vọng anh đừng đem địa chỉ của em nói cho người khác biết.”
Chẩm Khê lại cúi chào anh ta rồi chạy đi mất.
Dì Từ hết sức ngạc nhiên khi mở cửa ra nhìn thấy cô.
“Không phải ngày mai cháu phải đi thi à? Sao lúc này rồi còn chưa về nhà?”
Chẩm Khê kể cho dì Từ nghe chuyện đã xảy ra, dì Từ lập tức nói muốn dẫn cô đến đồn công an.
Chẩm Khê ngăn di ấy lại: “Chỉ cần ngày mai cháu có thể bình yên đi thi thì những chuyện này đều không là gì cả.”
Mang theo rã rời và bất an, Chẩm Khê nằm ngủ bên cạnh dì Từ.
Ngày hôm sau, dì Từ lo lắng đánh thức cô: “Ở cửa có một thằng nhóc nào đó, xem tuổi không chênh lệch nhiều với Lâm Chinh đầu, có phải nó đến để chặn cháu không?”
Chẩm Khê giật mình, nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Trời vừa sáng, đường phố khá lạnh lẽo, dưới gốc cây đa có một cậu thiếu niên đẹp trai đang đứng. Hai tay anh ta cắm trong túi áo khoác thể thao màu đen, trên miệng ngậm một điếu thuốc, đang nhìn chằm chằm vào bên này với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.
Tác giả :
Nhị Tứ Lão Gia