Thục Nữ Thời Đại
Chương 92: - Lý Khê Du (1)
Editor: Ddil
Quay Đầu Nhìn Lại Lý Khê Du
Từ nhỏ tôi đã biết mình không phải là người giỏi nhất.
Bởi vì không giỏi nhất, nên tôi cho rằng mình không có quyền đòi hỏi nhiều.
Cha mẹ ly hôn khi tôi còn nhỏ, sau đó tôi được mẹ đưa đến nhà của bà ngoại, cho đến khi được mười mấy tuổi thì được cha đón về nhà ông ấy.
Lúc đó tôi đối với cha hoàn toàn xa lạ. Một cô bé mười mấy tuổi được bà ngoại nhắc nhở phải luôn vâng lời phải luôn an phận, những lời đó như thần chú in sâu vào tâm lý của tôi. Tôi vẫn luôn nhớ rõ thân phận của mình, cho dù gia đình này cho tôi một chỗ ở, nhưng tôi cũng không phải là một phần của gia đình này. Tôi đã tự biến mình trở nên nhỏ bé như cát bụi, như vậy sẽ không bị người khác nhìn thấy. Nhiều lần tôi đã nghĩ rằng nếu tôi thật sự chính là cát bụi thì tốt biết mấy.
Lúc tôi đi học cũng không có thành tích đặc biệt tốt, cứ bình bình mà học cho xong đại học. Ra trường rồi lại phát hiện mình không có nơi nào để đi, giống như một mình đi vào trong sa mạc, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy một sa mạc bao la rộng lớn, đâu đâu cũng là đường, nhưng lại không có lấy con đường nào dành cho tôi.
Tôi có thể tưởng tượng được sự mờ mịt đó.
Chị gái sau khi tốt nghiệp với thành tích xuất sắc thì được cha bố trí đi làm, chị ấy thích hợp làm công việc này, đồng thời chị ấy cũng có nhiều tham vọng trong sự nghiệp, tôi tự lấy làm xấu hổ khi so sánh với chị ấy.
Cha cũng tìm chỗ sắp xếp cho tôi, trong mắt tôi đây là một sự bố thí nhẹ nhàng, cha tìm một người quen, nhờ cô ấy cho tôi một vị trí bỏ trống.
Tôi còn nhớ hôm đó tôi được cha gọi đến công ty của ông, trong văn phòng ngoài ông còn có một người nữa. Đó là lần đầu tôi nhìn thấy Kiều Hãn Thời, lần đầu gặp gỡ thì chị đã cho tôi một ấn tượng không thể nào phai nhạt.
Nhìn thấy nụ cười của chị như đã xóa tan sự căng thẳng của tôi, chị khiến cho người khác cảm nhận được một khí thế mạnh mẽ, là kiểu không để cho người khác phạm sai lầm càng không cho phép người khác nói không, nhưng mà chị cũng rất dịu dàng.
Cha tự nói, cha đã quen với sự im lặng của tôi, đã quen làm chủ thay tôi, cho nên cũng quyết định thay tôi ở trước mặt chị.
Tùy tiện. Đây là từ lặp đi lặp lại nhiều nhất trong lời nói của ông. Tùy tiện sắp xếp một vị trí cho tôi, tùy tiện giao một số công việc.
Trong lòng tôi rất tức giận, chị sẽ cảm thấy như thế nào, có phải cảm thấy tôi thật sự là một người vô dụng? Cha vẫn còn đang nói, đây là lần đầu tiên tôi muốn nói với ông đừng nói gì thêm nữa.
Tôi không dám nhìn vào mắt chị, sợ mình sẽ bắt gặp ánh mắt khinh thường của chị.
Chị lại dịu dàng nói chuyện với tôi, hỏi ý kiến của tôi, muốn tôi tự mình làm chủ.
Ở trong thời khắc đó tôi lại từ bỏ quyền lợi của mình, không thể làm chủ bản thân, cho nên tôi chỉ có thể tuân theo.
Trong lòng tôi lại gieo một hạt giống, tôi bắt đầu quan tâm chị thấy tôi như thế nào, tôi ở trong mắt chị là bộ dạng gì?
Chị sắp xếp tôi làm việc dưới quyền giám đốc Dương. Đó là một công việc có thể rèn luyện người khác. Trước khi vào làm chị đến tìm tôi, nói cho tôi biết tính tình của giám đốc Dương, để cho biết tôi phải đối mặt với cấp trên là một người làm việc mau lẹ dứt khoát và yêu cầu nghiêm khắc.
Chị nâng đầu tôi lên, để cho tôi vô thức đứng thẳng trước mặt chị. Lòng bàn tay của chị rất ấm áp, nơi được tay chạm vào truyền đến từng luồng hơi ấm.
"Đừng cúi đầu thấp như vậy, cho dù như thế nào em cũng phải luôn ưỡn ngực ngẩng cao đầu, như vậy mới có thể để cho người khác nhìn thấy đôi mắt em. Đôi mắt giống như danh thiếp của mỗi người, em phải nhìn thẳng vào đối phương."
Sau khi tôi đứng thẳng lên thì tôi nhìn thấy nụ cười của chị, chị là một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp không phải tất cả của chị.
"Vậy mới phải." Chị nói.
Đi làm rồi tôi mới hiểu rõ được giám đốc Dương cấp trên của tôi là kiểu người gì, cô ấy là kiểu phụ nữ thành thị điển hình, sống tự do thoải mái, không gò bó, lúc làm việc thì đầy tham vọng kiểm soát, giống như bà Margaret Hilda Roberts, ở trong lòng tôi thầm gọi cô ấy là người đàn bà thép.
Đi theo cô ấy làm việc là phải chịu khổ, việc làm mãi không hết. Cô ấy cũng chỉ cho mỗi người hai cơ hội phạm sai lần, lần đầu là chi phí học tập, lần thứ hai là khoan dung, không có lần thứ ba. Cho dù làm việc mệt mỏi muốn chết, nhưng tôi lại không muốn lùi bước, tôi muốn đi về phía trước, không, không phải đi về phía trước, mà phải là leo lên trên.
Có một ngày, khi tôi đi trên đường nhìn thấy bóng mình hiện lên trên cửa kính, tôi nhận ra mình bây giờ đã ưỡn ngực ngẩng đầu đi về phía trước rồi, tôi không còn cúi đầu và tưởng tượng mình là cát bụi không tồn tại nữa, lúc tôi nói chuyện với người khác cũng sẽ nhìn thẳng vào mắt người đó.
Tôi vô thức đã trở thành như hiện tại, trở thành một người mà ngay cả bản thân cũng cảm thấy xa lạ.
Sau này tôi mới biết tên đầy đủ của Kiều tổng là Kiều Hãn Thời, chị trở thành thứ mà tôi muốn ngắm, đôi mắt của tôi luôn đi theo chị, tôi cũng sẽ vô thức mà nhìn những nơi mà chị xuất hiện, tôi muốn cho chị nhìn thấy một tôi đầy tự tin.
Chị chia đều ánh mắt của chị cho tất cả mọi người trong công ty, mà tôi chỉ bắt được một phần nhỏ trong đó, tôi cất giấu chị trong lòng lặng lẽ nhung nhớ.
Tôi thích chị, không biết từ lúc nào tôi bắt đầu cảm nhận được cái sự thích này. Tôi để ý chị, đôi mắt tôi luôn có thể bắt giữ được bóng dáng của chị, đôi tai tôi có thể nghe thấy giọng nói của chị, tôi cũng sẽ vô thức đi tìm dấu vết của chị, lúc mua quần áo cũng sẽ nhìn theo thói quen ăn mặc của chị mà ngẩn người. Tôi trở nên không còn giống mình nữa.
Chị vẫn còn độc thân, phần lớn thời gian chị đều dành cho công việc, thường xuyên bắt gặp chị tăng ca, chị và giám đốc Dương, giám đốc Nhan đều liều mạng như nhau, có được sức cuốn hút từ việc luôn tích cực hướng về phía trước.
Lại một lần nữa tiếp xúc gần gũi với chị trong buổi tiệc BBQ được tổ chức ở nhà chị. Có lẽ chị không nhớ nỗi tôi là ai, nhưng tôi lại không cách nào quên được chị, tôi nhớ rõ từng chi tiết trên cơ thể chị, rõ ràng giống như có người dùng dao găm khắc hình ảnh này vào đầu tôi.
Chị đang phàn nàn giám đốc Dương sơ suất, khoảnh khắc đó tôi lại tìm thấy tính trẻ con ở trên người chị.
Chuyện này quá mâu thuẫn, chị phải là một người tài giỏi hoàn hảo không tỳ vết, nhưng không phải, ngay cả hình tượng cứng cáp như đá của chị cũng tồn tại một khe hở, mà khe hở này lại càng khiến chị trông quyến rũ hơn, giống như chị chừa lại cái chỗ hổng đấy để người ta tới gần chị hơn.
Chị với một bụng oán giận mà lật cánh gà, cánh gà này đã bị chị nướng quá lâu, nhưng mà hình như chị cũng không hay biết chuyện này, còn không ngừng lèm bèm, vả lại còn nghi ngờ cánh gà chưa có chín.
Kết quả cuối cùng là toàn bộ vật liệu đều trở nên lãng phí, chị có thể thao túng tiền tài và cuộc chơi, nhưng không cách nào làm được chuyện nhỏ như nướng cánh gà.
Tôi cố lấy hết can đảm đi đến trước mặt chị nói tôi có thể làm được, cho đến giờ tôi cũng không thể nào quên, thời điểm đó, cơ quan nội tạng của tôi bởi vì nín thở quá lâu mà cảm thấy đau.
Chị vừa nghe thấy tôi muốn giúp đỡ thì bất ngờ, sau đó một giây lại tỏ vẻ nghi ngại: "Em làm được không đó?"
"Được mà." Tôi gật đầu, tôi chắc chắn là mình làm được, thực tế thì mọi người đều có thể làm, yêu cầu cũng không phải quá nghiêm khắc, đảm bảo không nướng khét là được rồi, chị lại ở bên cạnh nói mình không có thiên phú ở mặt này, đây xem như là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời chị.
Trong mắt tôi đó là một điểm rất đáng yêu, là chỗ mềm mại của chị, vì vậy mỗi khi tôi nghĩ đến chuyện này đều vô thức mỉm cười, tôi cảm thấy như mình đã nắm được bí mật nhỏ của chị, tôi muốn cất giấu bí mật này, mỗi ngày nghĩ đến, tôi tin rằng mỗi khi nhớ tới thì chắc chắn nụ cười sẽ treo trên gương mặt mình.
Hết Chương 92 – PN2 – 1
Khê Du là một em gái si tình =,=