Thục Nữ PK Xã Hội Đen
Chương 47: Lùi một bước tiến hai bước – Lôi Kình giành thắng lợi
Lần trước Nại Nại oaiphong xuất giá, nghe chị họ nói, cả đêm hôm trước mẹ Nại Nại không ngủ được,đúng ngày diễn ra hôn lễ bà còn ôm người rước dâu khóc thảm thiết một trận. Saunày Nại Nại hỏi lại, bà sống chết không thừa nhận, khăng khăng nói là do bụibay vào mắt, chị họ đã nhìn nhầm. Nại Nại tìm đoạn băng ghi hình hôm tổ chứchôn lễ, xem cẩn thận một lượt, mặt mẹ cô lúc nào cũng niềm nở nụ cười, cho nêncô không nhớ chuyện này lắm, cho dù mẹ cô có khóc thật, chắc cũng là những giọtnước mắt xúc động mà thôi.
Thế nhưng trong lòng có gì đó là lạ, vẫn không thể nào hiểu nổi, mãi cho tớikhi Lôi Kình tới tiếp kiến mẹ cô lần nữa, Nại Nại mới nhận ra đó không phải làgiọt lệ xúc động mà chất chứa sự lưu luyến của người mẹ với đứa con đã nuôinấng bao năm dứt ruột đẻ ra.
Không nuôi con không hiểu lòng cha mẹ, câu nói này chắc ngàn năm sau cũng vẫnchuẩn xác. Cuối cùng Nại Nại cũng hiểu ra.
***
Lúc y tá bước ra, nhìn chằm chằm vào hai người đang thắm thiết mặn nồng trongphòng chờ. Trước mắt mọi người lại thoang thoảng hương vị thuốc flo mà có thểân ái nhau vậy thật là hiếm thấy.
Khi cầm trên tay kết quả, hai người khá bình tĩnh, không có cái ôm ngay tạihiện trường, cũng không có những giọt nước mắt sụt sùi.
Chỉ có điều Lôi Kình vượt hai lần đèn đỏ, 20 phút là phi tới nhà Nại Nại, cònNại Nại thì không hề say xe.
Dường như sự xuất hiện của đứa trẻ này đã thật sự thay đổi điều gì đó, nhưng đãthay đổi cái gì thì Nại Nại không nói rõ được. Tóm lại là cảm thấy rất kì lạ.
Khoảng cách xa như vậy, Lôi Kình đã lao tới nhà Nại Nại với vận tốc nhanh nhấtcó thể. Lúc lên lầu, anh luôn mỉm cười nắm tay Nại Nại, ngay cả lúc gõ cửa cũngkhông nỡ buông ra.
Lôi Kình có thể xuất hiện trước mặt mẹ Nại Nại lần nữa là điều bà không hề nghĩtới. Vốn dĩ cho rằng một người tướng mạo khôi ngô, áo quần sang trọng lại làmnghề nghiệp đặc biệt như anh chắc chắn chịu không nổi trận thuyết giáo của mộtphụ nữ trung niên, cũng cần một khoảng thời gian nhất định để hồi phục lòng tựtôn và tình cảm bị tổn thương, nhất thời anh sẽ không quay lại. Kết quả, nhìnnụ cười trên khuôn mặt anh đúng là biểu hiện càng đánh càng hăng.
Mẹ Nại Nại nhanh chóng lấy lại khuôn mặt tươi cười, ra hiệu cho hai người ngồixuống. Lôi Kình thận trọng đỡ Nại Nại, nhẹ nhàng để cô ngồi xuống. Mẹ Nại Nạivừa nhìn thấy cảnh này đã cảm thấy bất an.
Không phải là có rồi chứ? Tuy nhiên bà là miếng gừng già không lộ cảm xúc, bàtỏ ra chẳng biết cái gì hết, tiếp tục giữ nét mặt bình thản khi nãy.
“Mẹ, con…” Nại Nại định báo thông tin cho mẹ ngay, nhưng Lôi Kình nắm chặt taycô, anh cung kính nhìn mẹ cô rồi gật đầu một cái: “Bác gái, thật ra sau lần ramắt đó, có một số việc cháu đã suy nghĩ rất kĩ. Đúng là Nại Nại có hơi đơnthuần, nhưng cô ấy cũng không còn là trẻ con nữa rồi, việc của bản thân thì cóthể tự suy nghĩ một cách rõ ràng. Điều duy nhất cháu cảm thấy may mắn bây giờđó là việc ly hôn không gây ra những tổn thương quá nghiêm trọng với cô ấy,cháu có thể bù đắp lại được.”
“Đương nhiên, nghề nghiệp trước kia của cháu khiến bác không yên tâm cũng làchuyện bình thường. Nhưng hiện nay cháu đã làm một ngành nghề hết sức bìnhthường và cũng cam tâm tình nguyện sống bình yên như vậy. Kể từ khi quen biếtNại Nại cháu mới nhận ra, những thứ mình theo đuổi cả đời cuối cùng cũng vẫn làngười vợ và đứa con. Cháu biết thỏa mãn với những gì đang có và đương nhiêncũng biết trân trọng nó.”
“Nại nại đã từng hỏi cháu có thể ở cạnh bên cô ấy bao lâu, lúc đó vì lý do đặcbiệt, cháu không thể cho cô ấy câu trả lời chính xác. Hôm nay trước mặt bác, cháucũng muốn cho cô ấy một câu trả lời rõ ràng.” Lôi Kình từ từ quay đầu qua,khuôn mặt tràn ngập nụ cười: “Lúc đó em yêu cầu mười năm, giờ tôi sẽ bù thêmcho em bốn mươi năm.”
Khi ánh mắt họ chạm nhau, đột nhiên Nại Nại cảm thấy nổi da gà.
Bảo một xã hội đen nói những lời sến chuối như vậy, quả nhiên phải chịu bị sétđánh. Nại Nại cảm thấy chịu không nổi khuôn mặt đắm đuối của Lôi Kình, thà anhcứ hò hét cô như trước kia còn hơn! Cô chột dạ húng hắng vài tiếng rồi nhìn mẹcười ngại ngùng, thầm nghĩ: “Mẹ, con không cố ý đưa anh ấy về làm mẹ thấy ghêđâu, con cũng không hiểu sao ‘đứa trẻ’ này lại thành ra như vậy.”
Mẹ Nại Nại ngược lại vẫn khá bình tĩnh, suy cho cùng có một tên Lữ Nghị sếnchuối đi trước rồi, những lời này của Lôi Kình chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng thấytrong mắt anh sự thành khẩn nhiều hơn giả dối nên mẹ Nại Nại cũng không buônglời châm biếm.
“Lúc còn thanh niên chỉ muốn nổi trội hơn người, hiếu thắng cũng trở thành thóiquen, người ta làm thì mình cũng phải làm, người ta xuất sắc mình còn phải xuấtsắc hơn. Đến tầm tuổi này cháu mới phát hiện, cho dù có làm việc lớn lao đếnđâu thì cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của một người phụ nữ, cháu thấy,chẳng thà năm đó gặp được luôn Nại Nại.” Lôi Kình cười khẽ.
“Bác gái, cháu biết bác kiêm luôn vai trò của người cha suốt bao năm nay thậtkhông dễ dàng gì, thế nên những việc còn lại hãy giao cho cháu. Tuy cháu chưatừng gặp bác trai, nhưng cháu tin bác trai sẽ tin tưởng mà giao Nại Nại chocháu, bởi vì đến độ tuổi này của cháu mà còn chưa hiểu nổi bản thân mình muốngì thì đúng là quá tồi. Cháu không phải là một thằng tồi, thế nên cháu biết bảnthân mình muốn gì, trân trọng điều gì, không phải cháu lấy đi bảo bối từ taybác, mà là đặt mình vào lòng bàn tay của bác, bác coi chừng cả hai chúng cháu,có điều gì không tốt thì bác cứ nói thẳng, coi như bác có thêm một người contrai.”
Mẹ Nại Nại mở miệng ra, lại ngậm vào, lại mở ra, lại ngậm vào.
“Thật ra Nại Nại không thiếu kinh nghiệm và chủ ý như bác nghĩ, cô ấy còn trịcháu rất thoải mái, bác xem, ở đây vẫn còn một vệt răng nữa.” Lôi Kình cũngkhông ngại ngần trực tiếp kéo áo để lộ nửa bên vai, tất nhiên không phải bên bịthương.
Anh mím môi cười: “Đây là cô ấy làm đấy, đánh cháu cũng không đánh trả, mắngcháu cũng không cãi lại.”
Mà phải nói là, vết răng trên vai Lôi Kình cũng thật bắt mắt.
Điểm này không tệ, mẹ Nại Nại trong lòng cộng cho anh thêm hai điểm, ngoài mặtvẫn không phản ứng gì!
Cả đời Lôi Kình chưa baogiờ nói nhiều như vậy, trước đây mọi lời nói của anh đều đáng giá ngàn vàng.Nhưng bây giờ chiêu này không áp dụng được với mẹ vợ, nên anh chỉ có thể épmình tìm chủ đề để nói chuyện, anh cười đau khổ, mổ xẻ trải nghiệm trưởng thànhcủa mình: “Thực ra cháu cũng lớn lên trong gia đình đơn thân, chỉ có điều cháuở cùng cha. Cha mẹ có ảnh hưởng quan trọng với cả đời của con cái, chỉ ở cùngmột người sẽ tạo thành sự sai lệch trong suy nghĩ. Giống như Nại Nại do dựkhông quyết, cháu thì tự tin cố chấp đều là sự sai lệch do gia đình đơn thânmang lại. Chỉ có điều sau khi gặp Nại Nại cháu biết lo nghĩ cho người khác, cònNại Nại học được cách quyết đoán một số chuyện. Cháu nghĩ nếu như có một giađình bình thường, bọn cháu sẽ từ từ thay đổi bản thân. Tuy rằng hiện nay chúngcháu chưa phải là sự kết hợp hoàn hảo, nhưng hoàn toàn có thể hy vọng đến mộttương lai tốt đẹp.
Mẹ Nại Nại nhìn cô đăm chiêu một hồi, không nói lời nào.
“Nại Nại buổi sáng không chịu ăn uống tử tế, điều này cháu nhớ kĩ, sau này sẽbắt cô ấy ăn đầy đủ. Còn nữa cháu chưa bao giờ nghĩ sẽ để Nại Nại quán xuyếnviệc nhà, ngoài ra sau này tâm trạng cô ấy không vui cháu sẽ nhường cô ấy. Còn…cái này…ái này nữa…” Cả đời Lôi Kình chưa bao giờ lải nhải nhiều vậy, đối diệnvới một người không thèm lên tiếng trả lời đúng là khiến người ta có một cảmgiác thất bại ê chề, rốt cuộc phải nói gì mới có thể khiến mẹ Nại Nại lên tiếngđây?
Nại Nại ở cạnh bên cũng cảm thấy lo lắng, cô biết rằng nói nhiều như vậy đốivới Lôi Kình đã là quá khó rồi. Anh là người dù có bị kề súng trên đầu cũngkhông giải thích, thế nên bày tỏ những lời này với mẹ Nại Nại có thể coi làbiểu hiện đủ sự trung thành rồi. Thế nhưng mẹ Nại Nại vẫn không có chút biểuhiện rõ ràng nào cả, đây đúng là thử thách khiến người ta không biết đường nàomà lần, rốt cuộc như thế nào thì cũng cho một câu kết đi, đừng để người ta phảicăng thẳng như vậy chứ?
Lôi Kình và Nại Nại cùng lúc nhìn mẹ cô ai oái khẩn cầu, lúc này bà mới lêntiếng: “Nói xong cả rồi?”
“Dạ, cháu xong rồi ạ.” Lôi Kình nghiêm túc gật đầu. Thành công hay không thìphải dựa vào lần này. Không đúng, nếu lần này không thành, thì vẫn còn lần sau,lần sau lại đến.
“Tại sao cậu không nói chuyện Nại Nại có thai?” Mẹ Nại Nại hỏi với vẻ ngờ vực.
Tên tiểu tử này bỏ cả một lý do có sức uy hiếp lớn không nói, có phải đầu óc cóvấn đề rồi không?
Vừa nhắc tới đứa trẻ, mặt Lôi Kình tràn ngập nụ cười: “Bác biết hết rồi ạ?”
“Biểu hiện của cậu rõ như vậy, ai không nhận ra chứ?” Chỉ có điều đã biểu hiệnrõ như vậy rồi thế mà lại không lợi dụng, đúng là khiến người ta cảm thấy khôngbình thường.
“Bác gái, thật ra cháu không định lấy chuyện này ra đặt điều kiện với bác. Vìđó là con của cháu và Nại Nại, cháu sẽ không dùng đó để ép bác. Cháu chỉ muốndùng suy nghĩ thành thực nhất của mình để làm bác cảm động. Dù bác đồng ý haykhông cháu tuyệt đối không nói đi là đi. Bác không đồng ý, cháu sẽ nỗ lực hơn,tất nhiên nếu bác đồng ý cháu sẽ rất biết ơn bác.”
“Từ nhỏ Nại Nại đã mất cha, nên lời chúc phúc của bác rất quan trọng với cô ấy.Theo lý mà nói hai bọn cháu đã trưởng thành, hoàn toàn có thể lờ ý kiến củabác, âm thầm kết hôn. Nhưng những lo lắng của bác cũng vì muốn tốt cho cô ấy,nên cháu càng không muốn bác không an tâm khi con gái kết hôn.” Lần này LôiKình đúng là bán mạng để lấy vợ, nói đến lúc này tư duy của anh đã hỗn loạn rốibời cả rồi. Anh đoán nếu để cho các huynh đệ nhìn thấy anh cầu khẩn thuyết phụcmột lão thái bà thế này, chắc chúng sẽ chết đứng tại trận. Còn đâu một Lôi Kìnhthuộc trường phái nói ít hành động nhiều, rõ ràng là một tên ba hoa chích chòe!
Nại Nại thấy mẹ vẫn không có phản ứng gì, liền lo lắng, đứng phắt dậy níu tayáo mẹ nũng nịu: “Mẹ, được rồi, cũng gần được rồi.”
“Được, còn xa lắm.” Mẹ cô vẫn không có gì thay đổi, nắm lấy tay Nại Nại nói:“Con bé này sao chẳng tinh ý chút nào, đi, theo mẹ vào rót nước.”
Hả? Lại làm sao rồi? Sao lại đi rót nước nữa?
Nại Nại quay lại nhìn, Lôi Kình mỉm cười ra hiệu cô hãy yên tâm. Mẹ Nại Nạikhông cho họ thêm chút thời gian ‘giao lưu ánh mắt’, đẩy mạnh Nại Nại vào bếp.
đến bếp bà nhìn thẳng vào Nại Nại, nói nhỏ: “Nói đi, có thật là có rồi không?”
“Anh ấy đã nói hết rồi, sao mẹ lại hỏi lại nữa?” Nại Nại không hiểu vì sao mẹcô lại muốn hỏi thêm lần nữa.
“Vớ vẩn, con gái mình có thai lại phải nhờ người đàn ông khác đến báo tin,chuyện này mẹ không tha cho con đâu.” Mẹ cô không tức giận vì chuyện có thai màlà chuyện ai là người báo tin.
Cái này… thôi đành vậy, tạm thời thỏa mãn ý nguyện của mẹ vậy. Nại Nại cungkính gập người xuống: “Mẹ, con sai rồi, thực sự là có rồi, sắp được hai thángrồi. Chuyện này nhẽ ra phải do con báo cho mẹ.” Nại Nại cười trừ giải thích.
“Thế con nghĩ sao? Muốn lấy hay không?” Bà nhìn cô chăm chăm, thở dài hỏi.
“Đã như vậy rồi, còn có chuyện không lấy sao?” Nại Nại ngây người hỏi.
“Đương nhiên là có rồi, thế nên mẹ mới muốn biết suy nghĩ của con. Nếu nhắmchuẩn rồi sau này đừng hối hận. Đây là lần thứ hai rồi, lần trước lấy tuổi trẻnon nớt làm cái cớ còn được, chứ lần này không có nguyên cớ nào nữa đâu.” MẹNại Nại ra sức giải thích, sợ Nại Nại không hiểu tầm quan trọng của việc này.
“Con biết rồi, con cảm thấy…” Nại Nại quay đầu lại nhìn ra phòng khách, conngười đó vẫn rất nghiêm túc ngồi ở đó, trông bộ dạng rất bình thản, “Con cảmthấy có thể thử xem sao, anh ấy rất tốt.”
Mẹ Nại Nại lườm cô một cái: “Biết ngay có hỏi cũng như không, con gái là củangười ta, mẹ cũng chả phải lần đầu nhìn thấy, con phải nghĩ cho thật kĩ đấy,nếu mà thất bại thì phải nhận sự đả kích còn lớn hơn lần trước, ở đây con cònmột đứa con nữa.”
Nại Nại gật đầu, ngưng một lúc rồi trịnh trọng nói với mẹ: “Con biết, nhưng convẫn muốn thử một lần nữa, nếu không con sẽ hối hận cả đời.”
“Thôi được.” Mẹ Nại Nại thở dài một tiếng, cúi đầu tìm gì đó trong tủ lạnh. NạiNại cũng nhún người hỏi: “Mẹ định làm gì thế?”
“Làm hai món, uống rượu.” Bà tìm vài thứ ra rồi ấn vào tay cô, rồi lại lấy thêmhai bình rượu ra: “Mấy bình này đã cất lâu năm rồi, mẹ vẫn chưa nỡ uống.”
“Uống rượu? Tại sao?” Đầu óc Nại Nại vẫn đang mơ mơ màng màng.
“Con không thấy trong mấy bộ phim truyền hình, mẹ vợ thường lấy rượu để đo nhânphẩm con rể sao?” Bà thản nhiên nói.
“Bộ phim nào mà biến thái thế?” Nại Nại thấy kì quái, sao cô không nhớ là còncó chiêu này?
“‘Kim Sam Soon’ đó, nhưng mà chàng rể trong đó trông ổn hơn cái tên mà con chọnnhiều.” Mẹ Nại Nại tức khí, lấy dụng cụ ra, chuẩn bị rửa rau nấu nướng.
“Mẹ! Mẹ đem nhân vật nam chính trong phim Hàn ra so sánh với anh ấy?” Nại Nạisuýt thì vui quên cả tức. Lôi Kình nếu biết mình bị lấy ra so sánh vẻ đẹp traivới mấy anh chàng diễn viên còn hôi mùi sữa, kết quả lại còn không bằng ngườita, không biết anh sẽ điên loạn đến mức nào.
“Cậu ta lấy gì đọ với người ta, nói đẹp trai cũng không bằng, nói tuổi trẻ cũngkhông có.” Bà bỏ mấy loại rau vào bồn để rửa, bỗng nhiên phẫn uất quay lại nói:“Con xem, sao nó lại nói nhiều như thế chứ? Mẹ muốn nói vài câu, vậy mà khônglần nào xen vào được.”
Thế nhưng trong lòng có gì đó là lạ, vẫn không thể nào hiểu nổi, mãi cho tớikhi Lôi Kình tới tiếp kiến mẹ cô lần nữa, Nại Nại mới nhận ra đó không phải làgiọt lệ xúc động mà chất chứa sự lưu luyến của người mẹ với đứa con đã nuôinấng bao năm dứt ruột đẻ ra.
Không nuôi con không hiểu lòng cha mẹ, câu nói này chắc ngàn năm sau cũng vẫnchuẩn xác. Cuối cùng Nại Nại cũng hiểu ra.
***
Lúc y tá bước ra, nhìn chằm chằm vào hai người đang thắm thiết mặn nồng trongphòng chờ. Trước mắt mọi người lại thoang thoảng hương vị thuốc flo mà có thểân ái nhau vậy thật là hiếm thấy.
Khi cầm trên tay kết quả, hai người khá bình tĩnh, không có cái ôm ngay tạihiện trường, cũng không có những giọt nước mắt sụt sùi.
Chỉ có điều Lôi Kình vượt hai lần đèn đỏ, 20 phút là phi tới nhà Nại Nại, cònNại Nại thì không hề say xe.
Dường như sự xuất hiện của đứa trẻ này đã thật sự thay đổi điều gì đó, nhưng đãthay đổi cái gì thì Nại Nại không nói rõ được. Tóm lại là cảm thấy rất kì lạ.
Khoảng cách xa như vậy, Lôi Kình đã lao tới nhà Nại Nại với vận tốc nhanh nhấtcó thể. Lúc lên lầu, anh luôn mỉm cười nắm tay Nại Nại, ngay cả lúc gõ cửa cũngkhông nỡ buông ra.
Lôi Kình có thể xuất hiện trước mặt mẹ Nại Nại lần nữa là điều bà không hề nghĩtới. Vốn dĩ cho rằng một người tướng mạo khôi ngô, áo quần sang trọng lại làmnghề nghiệp đặc biệt như anh chắc chắn chịu không nổi trận thuyết giáo của mộtphụ nữ trung niên, cũng cần một khoảng thời gian nhất định để hồi phục lòng tựtôn và tình cảm bị tổn thương, nhất thời anh sẽ không quay lại. Kết quả, nhìnnụ cười trên khuôn mặt anh đúng là biểu hiện càng đánh càng hăng.
Mẹ Nại Nại nhanh chóng lấy lại khuôn mặt tươi cười, ra hiệu cho hai người ngồixuống. Lôi Kình thận trọng đỡ Nại Nại, nhẹ nhàng để cô ngồi xuống. Mẹ Nại Nạivừa nhìn thấy cảnh này đã cảm thấy bất an.
Không phải là có rồi chứ? Tuy nhiên bà là miếng gừng già không lộ cảm xúc, bàtỏ ra chẳng biết cái gì hết, tiếp tục giữ nét mặt bình thản khi nãy.
“Mẹ, con…” Nại Nại định báo thông tin cho mẹ ngay, nhưng Lôi Kình nắm chặt taycô, anh cung kính nhìn mẹ cô rồi gật đầu một cái: “Bác gái, thật ra sau lần ramắt đó, có một số việc cháu đã suy nghĩ rất kĩ. Đúng là Nại Nại có hơi đơnthuần, nhưng cô ấy cũng không còn là trẻ con nữa rồi, việc của bản thân thì cóthể tự suy nghĩ một cách rõ ràng. Điều duy nhất cháu cảm thấy may mắn bây giờđó là việc ly hôn không gây ra những tổn thương quá nghiêm trọng với cô ấy,cháu có thể bù đắp lại được.”
“Đương nhiên, nghề nghiệp trước kia của cháu khiến bác không yên tâm cũng làchuyện bình thường. Nhưng hiện nay cháu đã làm một ngành nghề hết sức bìnhthường và cũng cam tâm tình nguyện sống bình yên như vậy. Kể từ khi quen biếtNại Nại cháu mới nhận ra, những thứ mình theo đuổi cả đời cuối cùng cũng vẫn làngười vợ và đứa con. Cháu biết thỏa mãn với những gì đang có và đương nhiêncũng biết trân trọng nó.”
“Nại nại đã từng hỏi cháu có thể ở cạnh bên cô ấy bao lâu, lúc đó vì lý do đặcbiệt, cháu không thể cho cô ấy câu trả lời chính xác. Hôm nay trước mặt bác, cháucũng muốn cho cô ấy một câu trả lời rõ ràng.” Lôi Kình từ từ quay đầu qua,khuôn mặt tràn ngập nụ cười: “Lúc đó em yêu cầu mười năm, giờ tôi sẽ bù thêmcho em bốn mươi năm.”
Khi ánh mắt họ chạm nhau, đột nhiên Nại Nại cảm thấy nổi da gà.
Bảo một xã hội đen nói những lời sến chuối như vậy, quả nhiên phải chịu bị sétđánh. Nại Nại cảm thấy chịu không nổi khuôn mặt đắm đuối của Lôi Kình, thà anhcứ hò hét cô như trước kia còn hơn! Cô chột dạ húng hắng vài tiếng rồi nhìn mẹcười ngại ngùng, thầm nghĩ: “Mẹ, con không cố ý đưa anh ấy về làm mẹ thấy ghêđâu, con cũng không hiểu sao ‘đứa trẻ’ này lại thành ra như vậy.”
Mẹ Nại Nại ngược lại vẫn khá bình tĩnh, suy cho cùng có một tên Lữ Nghị sếnchuối đi trước rồi, những lời này của Lôi Kình chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng thấytrong mắt anh sự thành khẩn nhiều hơn giả dối nên mẹ Nại Nại cũng không buônglời châm biếm.
“Lúc còn thanh niên chỉ muốn nổi trội hơn người, hiếu thắng cũng trở thành thóiquen, người ta làm thì mình cũng phải làm, người ta xuất sắc mình còn phải xuấtsắc hơn. Đến tầm tuổi này cháu mới phát hiện, cho dù có làm việc lớn lao đếnđâu thì cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của một người phụ nữ, cháu thấy,chẳng thà năm đó gặp được luôn Nại Nại.” Lôi Kình cười khẽ.
“Bác gái, cháu biết bác kiêm luôn vai trò của người cha suốt bao năm nay thậtkhông dễ dàng gì, thế nên những việc còn lại hãy giao cho cháu. Tuy cháu chưatừng gặp bác trai, nhưng cháu tin bác trai sẽ tin tưởng mà giao Nại Nại chocháu, bởi vì đến độ tuổi này của cháu mà còn chưa hiểu nổi bản thân mình muốngì thì đúng là quá tồi. Cháu không phải là một thằng tồi, thế nên cháu biết bảnthân mình muốn gì, trân trọng điều gì, không phải cháu lấy đi bảo bối từ taybác, mà là đặt mình vào lòng bàn tay của bác, bác coi chừng cả hai chúng cháu,có điều gì không tốt thì bác cứ nói thẳng, coi như bác có thêm một người contrai.”
Mẹ Nại Nại mở miệng ra, lại ngậm vào, lại mở ra, lại ngậm vào.
“Thật ra Nại Nại không thiếu kinh nghiệm và chủ ý như bác nghĩ, cô ấy còn trịcháu rất thoải mái, bác xem, ở đây vẫn còn một vệt răng nữa.” Lôi Kình cũngkhông ngại ngần trực tiếp kéo áo để lộ nửa bên vai, tất nhiên không phải bên bịthương.
Anh mím môi cười: “Đây là cô ấy làm đấy, đánh cháu cũng không đánh trả, mắngcháu cũng không cãi lại.”
Mà phải nói là, vết răng trên vai Lôi Kình cũng thật bắt mắt.
Điểm này không tệ, mẹ Nại Nại trong lòng cộng cho anh thêm hai điểm, ngoài mặtvẫn không phản ứng gì!
Cả đời Lôi Kình chưa baogiờ nói nhiều như vậy, trước đây mọi lời nói của anh đều đáng giá ngàn vàng.Nhưng bây giờ chiêu này không áp dụng được với mẹ vợ, nên anh chỉ có thể épmình tìm chủ đề để nói chuyện, anh cười đau khổ, mổ xẻ trải nghiệm trưởng thànhcủa mình: “Thực ra cháu cũng lớn lên trong gia đình đơn thân, chỉ có điều cháuở cùng cha. Cha mẹ có ảnh hưởng quan trọng với cả đời của con cái, chỉ ở cùngmột người sẽ tạo thành sự sai lệch trong suy nghĩ. Giống như Nại Nại do dựkhông quyết, cháu thì tự tin cố chấp đều là sự sai lệch do gia đình đơn thânmang lại. Chỉ có điều sau khi gặp Nại Nại cháu biết lo nghĩ cho người khác, cònNại Nại học được cách quyết đoán một số chuyện. Cháu nghĩ nếu như có một giađình bình thường, bọn cháu sẽ từ từ thay đổi bản thân. Tuy rằng hiện nay chúngcháu chưa phải là sự kết hợp hoàn hảo, nhưng hoàn toàn có thể hy vọng đến mộttương lai tốt đẹp.
Mẹ Nại Nại nhìn cô đăm chiêu một hồi, không nói lời nào.
“Nại Nại buổi sáng không chịu ăn uống tử tế, điều này cháu nhớ kĩ, sau này sẽbắt cô ấy ăn đầy đủ. Còn nữa cháu chưa bao giờ nghĩ sẽ để Nại Nại quán xuyếnviệc nhà, ngoài ra sau này tâm trạng cô ấy không vui cháu sẽ nhường cô ấy. Còn…cái này…ái này nữa…” Cả đời Lôi Kình chưa bao giờ lải nhải nhiều vậy, đối diệnvới một người không thèm lên tiếng trả lời đúng là khiến người ta có một cảmgiác thất bại ê chề, rốt cuộc phải nói gì mới có thể khiến mẹ Nại Nại lên tiếngđây?
Nại Nại ở cạnh bên cũng cảm thấy lo lắng, cô biết rằng nói nhiều như vậy đốivới Lôi Kình đã là quá khó rồi. Anh là người dù có bị kề súng trên đầu cũngkhông giải thích, thế nên bày tỏ những lời này với mẹ Nại Nại có thể coi làbiểu hiện đủ sự trung thành rồi. Thế nhưng mẹ Nại Nại vẫn không có chút biểuhiện rõ ràng nào cả, đây đúng là thử thách khiến người ta không biết đường nàomà lần, rốt cuộc như thế nào thì cũng cho một câu kết đi, đừng để người ta phảicăng thẳng như vậy chứ?
Lôi Kình và Nại Nại cùng lúc nhìn mẹ cô ai oái khẩn cầu, lúc này bà mới lêntiếng: “Nói xong cả rồi?”
“Dạ, cháu xong rồi ạ.” Lôi Kình nghiêm túc gật đầu. Thành công hay không thìphải dựa vào lần này. Không đúng, nếu lần này không thành, thì vẫn còn lần sau,lần sau lại đến.
“Tại sao cậu không nói chuyện Nại Nại có thai?” Mẹ Nại Nại hỏi với vẻ ngờ vực.
Tên tiểu tử này bỏ cả một lý do có sức uy hiếp lớn không nói, có phải đầu óc cóvấn đề rồi không?
Vừa nhắc tới đứa trẻ, mặt Lôi Kình tràn ngập nụ cười: “Bác biết hết rồi ạ?”
“Biểu hiện của cậu rõ như vậy, ai không nhận ra chứ?” Chỉ có điều đã biểu hiệnrõ như vậy rồi thế mà lại không lợi dụng, đúng là khiến người ta cảm thấy khôngbình thường.
“Bác gái, thật ra cháu không định lấy chuyện này ra đặt điều kiện với bác. Vìđó là con của cháu và Nại Nại, cháu sẽ không dùng đó để ép bác. Cháu chỉ muốndùng suy nghĩ thành thực nhất của mình để làm bác cảm động. Dù bác đồng ý haykhông cháu tuyệt đối không nói đi là đi. Bác không đồng ý, cháu sẽ nỗ lực hơn,tất nhiên nếu bác đồng ý cháu sẽ rất biết ơn bác.”
“Từ nhỏ Nại Nại đã mất cha, nên lời chúc phúc của bác rất quan trọng với cô ấy.Theo lý mà nói hai bọn cháu đã trưởng thành, hoàn toàn có thể lờ ý kiến củabác, âm thầm kết hôn. Nhưng những lo lắng của bác cũng vì muốn tốt cho cô ấy,nên cháu càng không muốn bác không an tâm khi con gái kết hôn.” Lần này LôiKình đúng là bán mạng để lấy vợ, nói đến lúc này tư duy của anh đã hỗn loạn rốibời cả rồi. Anh đoán nếu để cho các huynh đệ nhìn thấy anh cầu khẩn thuyết phụcmột lão thái bà thế này, chắc chúng sẽ chết đứng tại trận. Còn đâu một Lôi Kìnhthuộc trường phái nói ít hành động nhiều, rõ ràng là một tên ba hoa chích chòe!
Nại Nại thấy mẹ vẫn không có phản ứng gì, liền lo lắng, đứng phắt dậy níu tayáo mẹ nũng nịu: “Mẹ, được rồi, cũng gần được rồi.”
“Được, còn xa lắm.” Mẹ cô vẫn không có gì thay đổi, nắm lấy tay Nại Nại nói:“Con bé này sao chẳng tinh ý chút nào, đi, theo mẹ vào rót nước.”
Hả? Lại làm sao rồi? Sao lại đi rót nước nữa?
Nại Nại quay lại nhìn, Lôi Kình mỉm cười ra hiệu cô hãy yên tâm. Mẹ Nại Nạikhông cho họ thêm chút thời gian ‘giao lưu ánh mắt’, đẩy mạnh Nại Nại vào bếp.
đến bếp bà nhìn thẳng vào Nại Nại, nói nhỏ: “Nói đi, có thật là có rồi không?”
“Anh ấy đã nói hết rồi, sao mẹ lại hỏi lại nữa?” Nại Nại không hiểu vì sao mẹcô lại muốn hỏi thêm lần nữa.
“Vớ vẩn, con gái mình có thai lại phải nhờ người đàn ông khác đến báo tin,chuyện này mẹ không tha cho con đâu.” Mẹ cô không tức giận vì chuyện có thai màlà chuyện ai là người báo tin.
Cái này… thôi đành vậy, tạm thời thỏa mãn ý nguyện của mẹ vậy. Nại Nại cungkính gập người xuống: “Mẹ, con sai rồi, thực sự là có rồi, sắp được hai thángrồi. Chuyện này nhẽ ra phải do con báo cho mẹ.” Nại Nại cười trừ giải thích.
“Thế con nghĩ sao? Muốn lấy hay không?” Bà nhìn cô chăm chăm, thở dài hỏi.
“Đã như vậy rồi, còn có chuyện không lấy sao?” Nại Nại ngây người hỏi.
“Đương nhiên là có rồi, thế nên mẹ mới muốn biết suy nghĩ của con. Nếu nhắmchuẩn rồi sau này đừng hối hận. Đây là lần thứ hai rồi, lần trước lấy tuổi trẻnon nớt làm cái cớ còn được, chứ lần này không có nguyên cớ nào nữa đâu.” MẹNại Nại ra sức giải thích, sợ Nại Nại không hiểu tầm quan trọng của việc này.
“Con biết rồi, con cảm thấy…” Nại Nại quay đầu lại nhìn ra phòng khách, conngười đó vẫn rất nghiêm túc ngồi ở đó, trông bộ dạng rất bình thản, “Con cảmthấy có thể thử xem sao, anh ấy rất tốt.”
Mẹ Nại Nại lườm cô một cái: “Biết ngay có hỏi cũng như không, con gái là củangười ta, mẹ cũng chả phải lần đầu nhìn thấy, con phải nghĩ cho thật kĩ đấy,nếu mà thất bại thì phải nhận sự đả kích còn lớn hơn lần trước, ở đây con cònmột đứa con nữa.”
Nại Nại gật đầu, ngưng một lúc rồi trịnh trọng nói với mẹ: “Con biết, nhưng convẫn muốn thử một lần nữa, nếu không con sẽ hối hận cả đời.”
“Thôi được.” Mẹ Nại Nại thở dài một tiếng, cúi đầu tìm gì đó trong tủ lạnh. NạiNại cũng nhún người hỏi: “Mẹ định làm gì thế?”
“Làm hai món, uống rượu.” Bà tìm vài thứ ra rồi ấn vào tay cô, rồi lại lấy thêmhai bình rượu ra: “Mấy bình này đã cất lâu năm rồi, mẹ vẫn chưa nỡ uống.”
“Uống rượu? Tại sao?” Đầu óc Nại Nại vẫn đang mơ mơ màng màng.
“Con không thấy trong mấy bộ phim truyền hình, mẹ vợ thường lấy rượu để đo nhânphẩm con rể sao?” Bà thản nhiên nói.
“Bộ phim nào mà biến thái thế?” Nại Nại thấy kì quái, sao cô không nhớ là còncó chiêu này?
“‘Kim Sam Soon’ đó, nhưng mà chàng rể trong đó trông ổn hơn cái tên mà con chọnnhiều.” Mẹ Nại Nại tức khí, lấy dụng cụ ra, chuẩn bị rửa rau nấu nướng.
“Mẹ! Mẹ đem nhân vật nam chính trong phim Hàn ra so sánh với anh ấy?” Nại Nạisuýt thì vui quên cả tức. Lôi Kình nếu biết mình bị lấy ra so sánh vẻ đẹp traivới mấy anh chàng diễn viên còn hôi mùi sữa, kết quả lại còn không bằng ngườita, không biết anh sẽ điên loạn đến mức nào.
“Cậu ta lấy gì đọ với người ta, nói đẹp trai cũng không bằng, nói tuổi trẻ cũngkhông có.” Bà bỏ mấy loại rau vào bồn để rửa, bỗng nhiên phẫn uất quay lại nói:“Con xem, sao nó lại nói nhiều như thế chứ? Mẹ muốn nói vài câu, vậy mà khônglần nào xen vào được.”
Tác giả :
Thuấn Gian Khuynh Thành