Thực Hồn Đồ
Chương 27: Thất tình
Ngày đầu năm mới, Tống Quân cả người uể oải. Hắn thậm chí không ăn điểm tâm cùng cơm trưa. Mãi cho đến bữa chiều, Hạ Hoằng Thâm đến gõ cửa phòng hắn.
Hắn căn bản không muốn mở cửa cho Hạ Hoằng Thâm vì thế nằm ở trên giường giả chết.
Kết quả một lát sau, hắn nhìn thấy Tiểu Hắc miêu từ phía bên ngoài cửa sổ nhìn vào thăm dò.
Tống Quân không còn cách nào khác, thở dài một hơi, rời giường mở cửa sổ ra, đem Tiểu miêu vào phòng.
Nhân sinh có lắm sự tình không thể như ý. Ngươi không nên miễn cưỡng. Hơn phân nửa cũng chỉ vất vả một hồi, lúc sau sẽ không sao, còn không bằng sớm sống tốt hơn một chút.
Một bên cho mèo ăn. Tống Quân một bên hắn quyết định đem ý tưởng loạn thất bát tao tạm thời buông xuống, còn thật sự hoàn thành bài vở và bài tập đồng thời ra ngoài tìm việc làm, tranh thủ lúc còn ít tiền!
Mối tình đầu đã qua, không có sự bắt đầu đã kết thúc.
Tống Quân đem Tiểu Hắc miêu đang mải mê ăn thức ăn cho mèo ôm lấy, dùng trán mình cọ xát trên trán của nó. Tiểu Hắc miêu vừa mới bắt đầu lắc người một cái, sau lại liền an tĩnh ghé vào trong ngực hắn nằm im.
Ngày mùng hai tết, Tống Quân mở cửa phòng ra.
Hạ Hoằng Thâm phía đối diện cũng mở cửa.
Tránh hay là không tránh để không thấy xấu hổ. Tống Quân tự nói với mình phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Hắn cười bắt chuyện với Hạ Hoằng Thâm, nói: “Hạ sư huynh, năm mới tốt đẹp!”
Hạ Hoằng Thâm nhìn hắn không nói gì.
Tống Quân đóng cửa lại, đi ra bên ngoài. Lúc bước lên cầu thang, nâng tay vỗ vỗ ngực, bảo mình thả lỏng một ít, không cần gấp gáp.
Hiện tại trường học chưa mở cửa nhưng bên ngoài các cửa hàng đã bắt đầu buôn bán. Tống Quân lúc này rút ra bài học, không cần đi tìm việc làm thêm ở nơi xa trường mà tìm một quán trà sữa ở phụ cận trường học là được.
Chủ tiệm quán giải khát là một nữ nhân trung niên. Nhìn ngoại hình Tống Quân thanh tú sạch sẽ, bảo hắn đứng quầy đón tiếp và thanh toán tiền cho khách.
Tống Quân sáu giờ xế chiều mỗi ngày đều qua làm, mười một giờ tan tầm, đi hai bước đường trở về trường học.
Hai ngày hắn làm ở quán trà sữa, trong quán lại tới một cô gái xin làm công. Cô gái kia cũng học cùng trường với Tống Quân, nói là sinh viên năm nhất viện dược. Tên gọi Tịch Yên Linh.
Diện mạo cô gái nhu thuận đáng yêu, miệng cũng rất ngọt. Sau khi cùng Tống Quân tán gẫu vài hôm, Tống Quân phát hiện cô hóa ra là đàn em của Thành Thụy Cảnh.
Lúc Tịch Yên Linh vừa mới làm, cái gì đều không hiểu, lại luôn biết điều hỏi Tống Quân này nên làm như thế nào, cái kia nên làm sao.
Tống Quân tính tình rất tốt, cô có vấn đề gì đều giảng cho nghe.
Hai người làm chung hơn mười ngày, rất nhanh đều quen thuộc.
Đợi khi chính thức vào học, Hành Huy và Thành Thụy Cảnh nhìn thấy bọn họ. Có một ngày Tịch Yên Linh nói với Tống Quân rằng mọi người cùng nhau đi ăn bữa cơm chiều.
Tống Quân cảm thấy cũng rất tốt nên không từ chối, hẹn Hành Huy và Thành Thụy Cảnh bốn người cùng nhau đi quán ăn nhỏ bên ngoài trường học ăn cơm chiều.
Lúc đầu bữa ăn rất hoàn hảo nhưng lúc sau Hành Huy bắt đầu đùa Tống Quân với Tịch Yên Linh.
Tống Quân bị hắn nói đến ngượng ngùng, nói: “Anh Hành Huy! Anh không được nói bừa.”
Tịch Yên Linh chỉ nhu thuận cười cười, cầm đũa chọc chọc trong bát.
Ngày đó ăn hết cơm chiều, Hành Huy đặc biệt đến phòng Tống Quân tìm hắn, hỏi: “Ngươi cảm thấy Tịch Yên Linh thế nào?”
Tống Quân nói: “Rất đáng yêu.”
Hành Huy đặt tay lên bả vai hắn: “Người ta còn chưa có bạn trai. Chú còn đang chờ cái gì?”
Tống Quân nghe vậy sửng sốt.
Hành Huy nói: “Đừng nói anh đây không giúp chú nhé. Anh đã nghe chị Thành của chú nói. Nếu rủ Tịch Yên Linh bên kia đi chơi, không thành vấn đề, chú chỉ cần chủ động một chút. Anh cảm thấy người ta đối với chú rất có ý tứ, đừng bỏ lỡ nhé.”
Nói xong, Hành Huy vỗ ngực Tống Quân một cái.
Tống Quân muốn nói không phải nhưng Hành Huy không nghe hắn nói, một lòng muốn gắn ghép hai người bọn họ: “Có thích hợp hay không cũng có thể thử một chút. Thật sự không được thì thôi.”
“Chính là tôi…” Tống Quân muốn nói hắn mới vừa thất tình. Không có chuẩn bị tốt để nói lời yêu đương.
Hành Huy lại phất phất tay đi phòng tắm.
Tống Quân trong lòng mâu thuẫn gay gắt. Hắn quả thật không muốn ngay bây giờ có một người bạn gái. Hắn thích Hạ Hoằng Thâm. Tuy rằng không đến mức cùng sống cùng chết nhưng cảm tình này là chân tình.
Hạ Hoằng Thâm xem ra rõ ràng đã muốn cự tuyệt hắn. Hắn không thể ngay lập tức rũ bỏ tình cảm này. Nhưng không có nghĩa hắn ngay lập tức có thể quay đầu cùng một người khác ở một chỗ mà thân mật hôn nhau.
Tịch Yên Linh là một cô gái đáng yêu. Nếu hắn gặp sớm một chút, lúc hắn mới vào trường học hoặc trước khi hắn chưa yêu Hạ Hoằng Thâm. Hắn nhất định rất thích lời đề nghị này của Hành Huy, nói không chừng hắn sẽ chủ động theo đuổi Tịch Yên Linh, chính là hiện tại…
Tống Quân cảm thấy buồn rầu. Ước chừng đối với lời nói của Hành Huy bảo hắn chủ động gặp Tịch Yên Linh, hắn chắc chắn sẽ không làm nhưng có thể Tịch Yên Linh lại có suy nghĩ khác. Hắn không thể giải thích được.
Kết quả thật khôn lường. Ngày hôm sau Tịch Yên Linh chủ động tới ký túc xá tìm Tống Quân.
Tịch Yên Linh đứng trước cửa phòng Tống Quân, ngó đầu vào nhìn, nói: “Tốt ghê, một mình anh ở một gian phòng ký túc xá.”
Tống Quân đành phải nói: “Mời vào, ngồi đi!”
Tịch Yên Linh mặc một chiếc váy ngắn, đi giày bó trông nhỏ xinh, đứng ở bên người Tống Quân. Quả thực mà nói cũng không trách bọn Hành Huy làm mối cho họ.
Một Tịch Yên Linh như vậy, Tống Quân không có gì lý do cự tuyệt, chỉ duy nhất một điều là hắn không thích Tịch Yên Linh. Nhưng hắn vẫn mời Tịch Yên Linh vào phòng ngồi, còn rót cho cô một chén nước.
Tịch Yên Linh phát hiện trong phòng Tống Quân có thức ăn của mèo, kinh ngạc nói: “Anh nuôi mèo à?”
Tống Quân nói: “Không phải, là một con mèo hoang nhỏ ở phụ cận thường hay tới ăn.”
Tịch Yên Linh nghe vậy có chút kinh ngạc: “Anh thật tốt.”
Cô ở chơi ký túc xá với Tống Quân cả buổi chiều. Buổi tối, hai người cùng nhau đi làm thêm vì thế cũng thuận lý thành chương cùng nhau vào một quán ăn nho nhỏ ăn cơm.
Lúc ra cửa, Tống Quân đụng phải Hạ Hoằng Thâm đang từ bên ngoài trở về.
Ánh mắt Hạ Hoằng Thâm dừng lại trên người Tịch Yên Linh.
Tống Quân mới đầu còn có chút xấu hổ. Sau lại nghĩ, dựa vào cái gì mà hắn xấu hổ. Hắn cũng không có thiếu Hạ Hoằng Thâm cái gì, đã bị cự tuyệt thì không thể có bạn gái khác sao?
Nghĩ đến đây, Tống Quân ngược lại cảm thấy trong lòng nhẹ đi vài phần. Hắn gật đầu với Hạ Hoằng Thâm: “Hạ sư huynh.”
“Đi đâu vậy?” Hạ hoằng Thâm nói.
Tống Quân nói: “Chúng tôi đi ra ngoài ăn cơm.”
Tịch Yên Linh quan sát Hạ Hoằng Thâm, sau đó mỉm cười với hắn.
Hạ Hoằng Thâm nghe Tống Quân nói vậy cũng không truy vấn, đi về phòng của mình.
Từ sau ngày đó, Tịch Yên Linh bắt đầu thường xuyên tới ký túc xá của Tống Quân. Tống Quân vẫn cảm thấy quan hệ của hai người bọn họ có chút không minh bạch. Nếu nói là người yêu thì hai bên đều chưa thổ lộ với nhau. Nếu nói không phải, chỉ là bạn bè thông thường, một nữ sinh sẽ thường xuyên vào ký túc xá của nam sinh sao.
Cho dù là thế nào, Tống Quân ngay từ đầu vẫn là một người bị động trong một mối quan hệ. Hắn thường xuyên có suy nghĩ lo lắng về quan hệ với Tịch Yên Linh.
Có một buổi tối, hai người bọn họ cũng không phải đi làm thêm. Tịch Yên Linh ở trong phòng của Tống Quân lên mạng, tới hơn chín giờ mới đứng lên chuẩn bị rời đi.
Tống Quân đưa nàng ra ngoài ở trước cửa xe. Tịch Yên Linh đột nhiên nói với hắn: “Không cần đưa tiễn em như vậy, anh trở về đi.”
Tống Quân nói: “Không sao, anh đưa em về.”
Tịch Yên Linh cùng hắn mặt đối mặt đứng, nhìn hắn nói: “Em làm bạn gái của anh được không?”
Tống Quân sửng sốt. Tịch Yên Linh từ trước tới nay đều không đề cập qua vấn đề này. Hiện tại đột nhiên nói tới trong lúc nhất thời Tống Quân có chút phản ứng không kịp.
Hai tay Tịch Yên Linh chắp sau lưng, vẻ mặt chờ mong chờ đáp án của hắn.
Tống Quân lại chần chừ. Hắn có chút không đành lòng cự tuyệt nhưng tận đáy lòng lại không nguyện ý nhận.
Đột nhiên, Tịch Yên Linh nhắm hai mắt lại, chậm rãi tới gần hắn ý muốn hôn hắn.
Tống Quân ngây ngẩn cả người. Đầu óc hắn chuyển động nhanh trong lúc do dự theo phản xạ né tránh đồng thời đưa tay đẩy Tịch Yên Linh ra. Đột nhiên trong lúc đó, một chiếc điện thoại di động chắn giữa hai người bọn họ, ngăn nụ hôn của Tịch Yên Linh lại.
Tịch Yên Linh mở to mắt, không ngờ nhìn thấy điện thoại trong tay Hạ Hoằng Thâm ngăn đôi bọn họ.
Tống Quân lúc trước quá khẩn trương ngay cả Hạ Hoằng Thâm xuất hiện lúc nào hắn cũng không biết.
Hạ Hoằng Thâm nói: “Đừng làm rộn”
Vẻ mặt Tịch Yên Linh nghi hoặc nhìn hắn.
Tống Quân cảm thấy thực mờ mịt, không hiểu đến tột cùng là chuyện gì xảy ra. Sau đó hắn mới cảm thấy phẫn nộ, hắn nói: “Em không có làm sao! Em là chân thật!”
Nói xong, Tống Quân còn dắt tay Tịch Yên Linh nói với Hạ Hoằng Thâm: “Cô ấy là bạn gái của em. Chúng em chính thức quen nhau.”
Hạ Hoằng Thâm không tức giận cũng không có khó ở, trên mặt hắn không có biểu tình Tống Quân trông chờ. Hắn ngữ khí bình tĩnh nói: “Các ngươi không thích hợp.”
Tống Quân nói: “Có cái gì không thích hợp! Hơn nữa, mắc mớ gì tới anh!”
Hắn nói xong liền lôi kéo tay của Tịch Yên Linh bước nhanh ra ngoài. Tịch Yên Linh lại như cũ có chút kỳ quái không ngừng quay đầu lại nhìn Hạ Hoằng Thâm.
Trong lòng mang theo rối rắm cùng buồn bực. Tống Quân quyết định chủ ý, nhất định không cần tiếp tục để ý tới phản ứng của Hạ Hoằng Thâm. Hắn quyết định sẽ cùng Tịch Yên Linh yêu đương. Đây sẽ là mối tình đầu của hắn không phải ảo tưởng không có hi vọng cũng không vô nghĩa.
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy nhưng đêm hôm đó, Tống Quân sau khi đưa Tịch Yên Linh trở về ký túc xá hắn vẫn cảm thấy không dễ chịu, tâm tình thật sự là không thể hiểu.
Tiểu Hắc miêu đã rất nhiều ngày không có tới tìm hắn. Giống như từ sau khi Tịch Yên Linh thường xuyên tới đây, Tiểu Hắc miêu sẽ không tới nữa.
Hắn mở cửa sổ ra, bên ngoài là mảnh tối đen nhìn không thấy cái gì. Tìm trong chốc lát không tìm được bóng dáng của Tiểu Hắc miêu. Tống Quân đột nhiên cảm thấy mệt mỏi. Hắn thầm nói hay cứ mở cửa sổ ra biết đâu sẽ không tìm được nó.
Hắn căn bản không muốn mở cửa cho Hạ Hoằng Thâm vì thế nằm ở trên giường giả chết.
Kết quả một lát sau, hắn nhìn thấy Tiểu Hắc miêu từ phía bên ngoài cửa sổ nhìn vào thăm dò.
Tống Quân không còn cách nào khác, thở dài một hơi, rời giường mở cửa sổ ra, đem Tiểu miêu vào phòng.
Nhân sinh có lắm sự tình không thể như ý. Ngươi không nên miễn cưỡng. Hơn phân nửa cũng chỉ vất vả một hồi, lúc sau sẽ không sao, còn không bằng sớm sống tốt hơn một chút.
Một bên cho mèo ăn. Tống Quân một bên hắn quyết định đem ý tưởng loạn thất bát tao tạm thời buông xuống, còn thật sự hoàn thành bài vở và bài tập đồng thời ra ngoài tìm việc làm, tranh thủ lúc còn ít tiền!
Mối tình đầu đã qua, không có sự bắt đầu đã kết thúc.
Tống Quân đem Tiểu Hắc miêu đang mải mê ăn thức ăn cho mèo ôm lấy, dùng trán mình cọ xát trên trán của nó. Tiểu Hắc miêu vừa mới bắt đầu lắc người một cái, sau lại liền an tĩnh ghé vào trong ngực hắn nằm im.
Ngày mùng hai tết, Tống Quân mở cửa phòng ra.
Hạ Hoằng Thâm phía đối diện cũng mở cửa.
Tránh hay là không tránh để không thấy xấu hổ. Tống Quân tự nói với mình phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Hắn cười bắt chuyện với Hạ Hoằng Thâm, nói: “Hạ sư huynh, năm mới tốt đẹp!”
Hạ Hoằng Thâm nhìn hắn không nói gì.
Tống Quân đóng cửa lại, đi ra bên ngoài. Lúc bước lên cầu thang, nâng tay vỗ vỗ ngực, bảo mình thả lỏng một ít, không cần gấp gáp.
Hiện tại trường học chưa mở cửa nhưng bên ngoài các cửa hàng đã bắt đầu buôn bán. Tống Quân lúc này rút ra bài học, không cần đi tìm việc làm thêm ở nơi xa trường mà tìm một quán trà sữa ở phụ cận trường học là được.
Chủ tiệm quán giải khát là một nữ nhân trung niên. Nhìn ngoại hình Tống Quân thanh tú sạch sẽ, bảo hắn đứng quầy đón tiếp và thanh toán tiền cho khách.
Tống Quân sáu giờ xế chiều mỗi ngày đều qua làm, mười một giờ tan tầm, đi hai bước đường trở về trường học.
Hai ngày hắn làm ở quán trà sữa, trong quán lại tới một cô gái xin làm công. Cô gái kia cũng học cùng trường với Tống Quân, nói là sinh viên năm nhất viện dược. Tên gọi Tịch Yên Linh.
Diện mạo cô gái nhu thuận đáng yêu, miệng cũng rất ngọt. Sau khi cùng Tống Quân tán gẫu vài hôm, Tống Quân phát hiện cô hóa ra là đàn em của Thành Thụy Cảnh.
Lúc Tịch Yên Linh vừa mới làm, cái gì đều không hiểu, lại luôn biết điều hỏi Tống Quân này nên làm như thế nào, cái kia nên làm sao.
Tống Quân tính tình rất tốt, cô có vấn đề gì đều giảng cho nghe.
Hai người làm chung hơn mười ngày, rất nhanh đều quen thuộc.
Đợi khi chính thức vào học, Hành Huy và Thành Thụy Cảnh nhìn thấy bọn họ. Có một ngày Tịch Yên Linh nói với Tống Quân rằng mọi người cùng nhau đi ăn bữa cơm chiều.
Tống Quân cảm thấy cũng rất tốt nên không từ chối, hẹn Hành Huy và Thành Thụy Cảnh bốn người cùng nhau đi quán ăn nhỏ bên ngoài trường học ăn cơm chiều.
Lúc đầu bữa ăn rất hoàn hảo nhưng lúc sau Hành Huy bắt đầu đùa Tống Quân với Tịch Yên Linh.
Tống Quân bị hắn nói đến ngượng ngùng, nói: “Anh Hành Huy! Anh không được nói bừa.”
Tịch Yên Linh chỉ nhu thuận cười cười, cầm đũa chọc chọc trong bát.
Ngày đó ăn hết cơm chiều, Hành Huy đặc biệt đến phòng Tống Quân tìm hắn, hỏi: “Ngươi cảm thấy Tịch Yên Linh thế nào?”
Tống Quân nói: “Rất đáng yêu.”
Hành Huy đặt tay lên bả vai hắn: “Người ta còn chưa có bạn trai. Chú còn đang chờ cái gì?”
Tống Quân nghe vậy sửng sốt.
Hành Huy nói: “Đừng nói anh đây không giúp chú nhé. Anh đã nghe chị Thành của chú nói. Nếu rủ Tịch Yên Linh bên kia đi chơi, không thành vấn đề, chú chỉ cần chủ động một chút. Anh cảm thấy người ta đối với chú rất có ý tứ, đừng bỏ lỡ nhé.”
Nói xong, Hành Huy vỗ ngực Tống Quân một cái.
Tống Quân muốn nói không phải nhưng Hành Huy không nghe hắn nói, một lòng muốn gắn ghép hai người bọn họ: “Có thích hợp hay không cũng có thể thử một chút. Thật sự không được thì thôi.”
“Chính là tôi…” Tống Quân muốn nói hắn mới vừa thất tình. Không có chuẩn bị tốt để nói lời yêu đương.
Hành Huy lại phất phất tay đi phòng tắm.
Tống Quân trong lòng mâu thuẫn gay gắt. Hắn quả thật không muốn ngay bây giờ có một người bạn gái. Hắn thích Hạ Hoằng Thâm. Tuy rằng không đến mức cùng sống cùng chết nhưng cảm tình này là chân tình.
Hạ Hoằng Thâm xem ra rõ ràng đã muốn cự tuyệt hắn. Hắn không thể ngay lập tức rũ bỏ tình cảm này. Nhưng không có nghĩa hắn ngay lập tức có thể quay đầu cùng một người khác ở một chỗ mà thân mật hôn nhau.
Tịch Yên Linh là một cô gái đáng yêu. Nếu hắn gặp sớm một chút, lúc hắn mới vào trường học hoặc trước khi hắn chưa yêu Hạ Hoằng Thâm. Hắn nhất định rất thích lời đề nghị này của Hành Huy, nói không chừng hắn sẽ chủ động theo đuổi Tịch Yên Linh, chính là hiện tại…
Tống Quân cảm thấy buồn rầu. Ước chừng đối với lời nói của Hành Huy bảo hắn chủ động gặp Tịch Yên Linh, hắn chắc chắn sẽ không làm nhưng có thể Tịch Yên Linh lại có suy nghĩ khác. Hắn không thể giải thích được.
Kết quả thật khôn lường. Ngày hôm sau Tịch Yên Linh chủ động tới ký túc xá tìm Tống Quân.
Tịch Yên Linh đứng trước cửa phòng Tống Quân, ngó đầu vào nhìn, nói: “Tốt ghê, một mình anh ở một gian phòng ký túc xá.”
Tống Quân đành phải nói: “Mời vào, ngồi đi!”
Tịch Yên Linh mặc một chiếc váy ngắn, đi giày bó trông nhỏ xinh, đứng ở bên người Tống Quân. Quả thực mà nói cũng không trách bọn Hành Huy làm mối cho họ.
Một Tịch Yên Linh như vậy, Tống Quân không có gì lý do cự tuyệt, chỉ duy nhất một điều là hắn không thích Tịch Yên Linh. Nhưng hắn vẫn mời Tịch Yên Linh vào phòng ngồi, còn rót cho cô một chén nước.
Tịch Yên Linh phát hiện trong phòng Tống Quân có thức ăn của mèo, kinh ngạc nói: “Anh nuôi mèo à?”
Tống Quân nói: “Không phải, là một con mèo hoang nhỏ ở phụ cận thường hay tới ăn.”
Tịch Yên Linh nghe vậy có chút kinh ngạc: “Anh thật tốt.”
Cô ở chơi ký túc xá với Tống Quân cả buổi chiều. Buổi tối, hai người cùng nhau đi làm thêm vì thế cũng thuận lý thành chương cùng nhau vào một quán ăn nho nhỏ ăn cơm.
Lúc ra cửa, Tống Quân đụng phải Hạ Hoằng Thâm đang từ bên ngoài trở về.
Ánh mắt Hạ Hoằng Thâm dừng lại trên người Tịch Yên Linh.
Tống Quân mới đầu còn có chút xấu hổ. Sau lại nghĩ, dựa vào cái gì mà hắn xấu hổ. Hắn cũng không có thiếu Hạ Hoằng Thâm cái gì, đã bị cự tuyệt thì không thể có bạn gái khác sao?
Nghĩ đến đây, Tống Quân ngược lại cảm thấy trong lòng nhẹ đi vài phần. Hắn gật đầu với Hạ Hoằng Thâm: “Hạ sư huynh.”
“Đi đâu vậy?” Hạ hoằng Thâm nói.
Tống Quân nói: “Chúng tôi đi ra ngoài ăn cơm.”
Tịch Yên Linh quan sát Hạ Hoằng Thâm, sau đó mỉm cười với hắn.
Hạ Hoằng Thâm nghe Tống Quân nói vậy cũng không truy vấn, đi về phòng của mình.
Từ sau ngày đó, Tịch Yên Linh bắt đầu thường xuyên tới ký túc xá của Tống Quân. Tống Quân vẫn cảm thấy quan hệ của hai người bọn họ có chút không minh bạch. Nếu nói là người yêu thì hai bên đều chưa thổ lộ với nhau. Nếu nói không phải, chỉ là bạn bè thông thường, một nữ sinh sẽ thường xuyên vào ký túc xá của nam sinh sao.
Cho dù là thế nào, Tống Quân ngay từ đầu vẫn là một người bị động trong một mối quan hệ. Hắn thường xuyên có suy nghĩ lo lắng về quan hệ với Tịch Yên Linh.
Có một buổi tối, hai người bọn họ cũng không phải đi làm thêm. Tịch Yên Linh ở trong phòng của Tống Quân lên mạng, tới hơn chín giờ mới đứng lên chuẩn bị rời đi.
Tống Quân đưa nàng ra ngoài ở trước cửa xe. Tịch Yên Linh đột nhiên nói với hắn: “Không cần đưa tiễn em như vậy, anh trở về đi.”
Tống Quân nói: “Không sao, anh đưa em về.”
Tịch Yên Linh cùng hắn mặt đối mặt đứng, nhìn hắn nói: “Em làm bạn gái của anh được không?”
Tống Quân sửng sốt. Tịch Yên Linh từ trước tới nay đều không đề cập qua vấn đề này. Hiện tại đột nhiên nói tới trong lúc nhất thời Tống Quân có chút phản ứng không kịp.
Hai tay Tịch Yên Linh chắp sau lưng, vẻ mặt chờ mong chờ đáp án của hắn.
Tống Quân lại chần chừ. Hắn có chút không đành lòng cự tuyệt nhưng tận đáy lòng lại không nguyện ý nhận.
Đột nhiên, Tịch Yên Linh nhắm hai mắt lại, chậm rãi tới gần hắn ý muốn hôn hắn.
Tống Quân ngây ngẩn cả người. Đầu óc hắn chuyển động nhanh trong lúc do dự theo phản xạ né tránh đồng thời đưa tay đẩy Tịch Yên Linh ra. Đột nhiên trong lúc đó, một chiếc điện thoại di động chắn giữa hai người bọn họ, ngăn nụ hôn của Tịch Yên Linh lại.
Tịch Yên Linh mở to mắt, không ngờ nhìn thấy điện thoại trong tay Hạ Hoằng Thâm ngăn đôi bọn họ.
Tống Quân lúc trước quá khẩn trương ngay cả Hạ Hoằng Thâm xuất hiện lúc nào hắn cũng không biết.
Hạ Hoằng Thâm nói: “Đừng làm rộn”
Vẻ mặt Tịch Yên Linh nghi hoặc nhìn hắn.
Tống Quân cảm thấy thực mờ mịt, không hiểu đến tột cùng là chuyện gì xảy ra. Sau đó hắn mới cảm thấy phẫn nộ, hắn nói: “Em không có làm sao! Em là chân thật!”
Nói xong, Tống Quân còn dắt tay Tịch Yên Linh nói với Hạ Hoằng Thâm: “Cô ấy là bạn gái của em. Chúng em chính thức quen nhau.”
Hạ Hoằng Thâm không tức giận cũng không có khó ở, trên mặt hắn không có biểu tình Tống Quân trông chờ. Hắn ngữ khí bình tĩnh nói: “Các ngươi không thích hợp.”
Tống Quân nói: “Có cái gì không thích hợp! Hơn nữa, mắc mớ gì tới anh!”
Hắn nói xong liền lôi kéo tay của Tịch Yên Linh bước nhanh ra ngoài. Tịch Yên Linh lại như cũ có chút kỳ quái không ngừng quay đầu lại nhìn Hạ Hoằng Thâm.
Trong lòng mang theo rối rắm cùng buồn bực. Tống Quân quyết định chủ ý, nhất định không cần tiếp tục để ý tới phản ứng của Hạ Hoằng Thâm. Hắn quyết định sẽ cùng Tịch Yên Linh yêu đương. Đây sẽ là mối tình đầu của hắn không phải ảo tưởng không có hi vọng cũng không vô nghĩa.
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy nhưng đêm hôm đó, Tống Quân sau khi đưa Tịch Yên Linh trở về ký túc xá hắn vẫn cảm thấy không dễ chịu, tâm tình thật sự là không thể hiểu.
Tiểu Hắc miêu đã rất nhiều ngày không có tới tìm hắn. Giống như từ sau khi Tịch Yên Linh thường xuyên tới đây, Tiểu Hắc miêu sẽ không tới nữa.
Hắn mở cửa sổ ra, bên ngoài là mảnh tối đen nhìn không thấy cái gì. Tìm trong chốc lát không tìm được bóng dáng của Tiểu Hắc miêu. Tống Quân đột nhiên cảm thấy mệt mỏi. Hắn thầm nói hay cứ mở cửa sổ ra biết đâu sẽ không tìm được nó.
Tác giả :
Kim Cương Quyển