Thực Hoan Giả Yêu
Chương 80: Thân phận hoàn toàn mới
Editor: Hepc
Bản thảo thiết kế về tình yêu đã giao tận tay, việc còn lại chính là chờ đợi.
Trở lại trường học tiếp tục lên lớp, đáy lòng Sở Kiều thấp thỏm lại chờ đợi. Tác phẩm tham gia thi tuyển lần này, trình độ tổng thể cũng rất cao, bản thiết kế cô cố tình mắc sai lỗi sở trường nhất!
Đáy lòng Sở Kiều tính toán qua, đại đa số mọi người cũng sẽ lựa chọn thiết kế có cảm giác thời thượng và mãnh liệt, hiện lên lối phong cách lưu hành. Sẽ không có người vẽ bản thiết kế áo cưới mà dự thi, dù sao áo cưới thuộc ngành nghề ít được quan tâm, có giới hạn về cách thể hiện.
Nhưng cô muốn liều một chút, nếu như thành công được tuyển chọn, thì cô chính là người may mắn. Nếu như không được tuyển chọn, cô cũng chẳng oán được ai.
Sáng sớm, Hàn Thu Dương đẩy cửa phòng làm việc ra, liền nghe được một hồi tiếng huýt sáo xấu xa.
"Chào buổi sáng!"
Tưởng Thiếu Hằng ngồi ở trong ghế xoay, mày kiếm cợt nhã chào hỏi, "Hàn, anh chính là đồng hồ báo thức của công ty, nửa giây cũng không đến trễ."
"Tưởng Thiếu Hằng, anh rất rãnh phải không?" Một tay anh lấy ghế xoay kéo lại, gương mặt Hàn Thu Dương tuấn tú lạnh lùng.
Không hề để ý động tác của anh ấy, một tay Tưởng Thiếu Hằng chống mặt bàn, mắt đào hoa khẽ híp, nói: "Còn nhớ rõ người phụ nữ đụng xe anh ngày đó không?"
Hàn Thu Dương cúi đầu, mí mắt cũng không nâng lên, căn bản không phản ứng đến loại đề tài nhàm chán của anh ấy.
Hình như đã sớm dự liệu thái độ của loại người như anh, Tưởng Thiếu Hằng cũng không giận, tiếp tục nói: "Không ngờ cô ấy cũng tới chỗ của chúng ta nộp bản thiết kế."
"Anh biết?" Hàn Thu Dương đang sàng lọc bản thiết kế, không nhịn được hỏi anh ấy.
Tưởng Thiếu Hằng cười một tiếng thật thấp, môi mỏng nâng lên đường cong cợt nhã, "Tôi đối với mỹ nữ, tuyệt đối đã gặp qua là không quên được!"
Hàn Thu Dương tập trung tinh thần, không có ở để ý đến anh ấy, nhìn mấy tờ bản thiết kế này anh không có cảm giác hài lòng.
Mắt thấy anh cau mày, Tưởng Thiếu Hằng giống như tặng vật quý, cầm lên một phần bản thiết kế đã sớm lựa ra, đẩy tới trước mặt anh, "Anh xem cái này một chút."
Bản thiết kế này là tác phẩm tham gia thi tuyển lần này, Hàn Thu Dương cầm lấy nhìn một chút, ngẩng đầu hỏi anh ấy: "Của người nào?"
Người đàn ông hả hê hất cằm lên, đưa tay chỉ phía dưới góc phải của tác phẩm, cười nói: "Sở Kiều"
Khóe mắt quét qua cái tên phía dưới đó, ánh mắt Hàn Thu Dương thâm thúy chuyển động, trở tay đặt bản thiết kế lên bàn, hỏi anh ấy: "Có tư liệu của cô ấy không?"
Cũng biết anh muốn cái này, Tưởng Thiếu Hằng hả hê gật đầu một lần nữa, cầm tài liệu đã sớm điều tra tốt đưa cho anh.
Mở tài liệu ra, Hàn Thu Dương nhìn đến tờ lý lịch cuối cùng, đáy mắt lóe lên một chút tinh quang.
Thật sự là cô, Sở Kiều
"Như thế nào?" Đối với thiết kế, Tưởng Thiếu Hằng không hiểu rõ lắm, chỉ có thể nhờ chuyên gia giúp đỡ.
Cầm trong tay bản thiết kế, màu sắc mạnh mẽ mỹ lệ, vận dụng kiến thức trùng lặp cùng với kết hợp hai loại thủ pháp trừu tượng. Mặc dù là dạng đơn giản, nhưng đường cong chỗ eo hoàn mỹ, có thể tôn lên đường cong đẹp đẽ của phái nữ.
Ánh mắt thâm thúy của Hàn Thu Dương lay động, gương mặt tuấn tú không nhìn ra biến hóa gì.
Lúc này, cửa chính phòng làm việc có người đẩy ra, người tới trên cánh tay cầm cái cặp đeo vai da rắn, vừa đi vừa nói: "Ái chà, mặt trời nơi này thật to, da của ta có thể chịu được hay không đây!"
Nghe vậy, Tưởng Thiếu Hằng đứng lên, sắc mặt cứng ngắc né tránh ra xa.
Ngược lại người đàn ông ngồi ở trong ghế xoay, lập tức đứng lên, hướng người đối diện nghênh đón, giọng ân cần nói: "Thầy à, thầy tới chỗ của con sao không nói trước cho con biết để con đi ra sân bay đón?"
"Hừ!" Mai Kiệt bĩu môi, tay phải nâng lên điểm nhẹ cây hoa lan, "Coi như tiểu tử thúi con còn có chút lương tâm!"
Hàn Thu Dương phối hợp cười cười, đưa tay kéo cái ghế qua, nói: "Thầy ngồi ạ."
"Ngoan, " Mai Kiệt khom lưng ngồi xuống, quan sát xung quanh, trên mặt dâng lên mấy phần ý cười: "Coi như là có dáng có vẻ."
"Thầy!" Hàn Thu Dương phân phó người bưng cà phê tới, giọng nói có vài phần lấy lòng, "Thu Dương cũng không dám làm mất mặt thầy!"
Lời này Mai Kiệt thích nghe, khóe miệng nâng lên độ cong đẹp mắt. Ông mở ví da ra, từ bên trong móc ra một phần bản thiết kế đưa cho anh, nói: "Về sau những chuyện như vậy đừng tới tìm thầy! Con có biết vì vật này, mấy đêm trước thầy ngủ không ngon không?"
Tạm dừng, ông vỗ vỗ mặt, nói: "Da của thầy cũng tệ hết biết rồi!"
Hàn Thu Dương sờ sờ chóp mũi, không dám nguỵ biện, nói: "Hai ngày trước con cố ý cho người đi nước Pháp mua tinh dầu cây oải hương để tặng cho thầy."
"Cũng không còn gì nữa!" Sắc mặt Mai Kiệt rốt cuộc cũng xé màn đêm nhìn thấy ánh sáng (ý là tươi tỉnh đi chút ít vì được nghỉ ngơi).
Tưởng Thiếu Hằng đứng ở một bên, không nhịn được run rẫy, da gà nổi đầy người, anh ấy chịu không nổi loại giọng bất nam bất nữ này, mặt tràn đầy khi dễ.
Quét mắt nhìn bản thiết kế trong ngực, chân mày Hàn Thu Dương nhíu chặc đã giãn ra, có thầy ra tay quả nhiên không giống bình thường. Mặc dù loại ý niệm thiết kế tục tỉu này, quả thật làm hại thưởng thức của thầy, chỉ vì ích lợi tập đoàn, anh cũng bất đắc dĩ.
Giao bản thiết kế cho Tưởng Thiếu Hằng, ánh mắt anh chuyển động, nói: "Nhanh đi làm."
Thu hồi sắc mặt đùa cợt lại, Tưởng Thiếu Hằng cầm bản thiết kế đi trước, miễn cưỡng hướng về phía Mai Kiệt gật đầu một cái, coi như là chào hỏi.
"Stop!"
Mai Kiệt bĩu môi khinh thường, đưa tay bưng cà phê lên nhấp một hớp, nhìn chằm chằm Tưởng Thiếu Hằng đi xa mắng: "Hoa hoa công tử, người không ra người, buồn nôn nhất loại này sói đuôi dài này!"
Hàn Thu Dương lắc đầu một cái, sắc mặt chán nản thở dài. Thầy là người tốt, nhưng miệng độc, nói chuyện tuyệt đối không lưu tình! Cũng là bởi vì tính khí khó ưa của thầy như vậy, bao nhiêu người muốn tìm thầy bái sư học nghệ cũng bị hù dọa chạy, không có mấy người có thể chịu được thầy ngược đãi!
"Đây là người nào?" Mai Kiệt nhìn bản thiết kế trên bàn, thú vị quan tâm cầm lên hỏi.
Thấy ánh mắt của thầy, Hàn Thu Dương mấp máy môi, xoay người ngồi vào trong ghế, nói: "Thầy cảm thấy thế nào?"
"Chậc chậc......"
Mai Kiệt than nhẹ hai tiếng, ánh mắt sắc bén híp một cái, "Bình thường thôi."
Có thể để cho giới đệ nhất thiên tài thời trang là nhà thiết kế Mai Kiệt nói bình thường mà thầy nói như vậy thì chắc không phải là dạng bình thường.
Mai Kiệt cẩn thận nhìn bản thiết kế, sau đó lại đặt lên bàn, "Ngược lại cũng thông minh ra được chút! Chỉ là thủ pháp thiết kế quá mức non nớt, màu sắc phối hợp cần phải nâng cao, cảm giác đường cong không đủ mãnh liệt, chi tiết bức vẽ không đủ tinh xảo!"
Hàn Thu Dương mím môi cười khẽ, không thể cho ý kiến.
"Học sinh của con à?" Mai Kiệt để thiết kế xuống thuận miệng hỏi.
Người đàn ông khoát tay, tròng mắt đen nhuộm mấy phần ý cười: "Thầy, lâu rồi con cũng không có đứng trên bục giảng."
Nhắc tới cái này, sắc mặt Mai Kiệt bỗng nhiên trầm xuống, nhíu mày theo dõi anh, vẻ mặt u ám xuống, "Thu Dương, con không thể động bút sao?"
Hàn Thu Dương cụp mắt, tròng mắt thâm thúy u ám, ý cười trên khóe môi chậm rãi biến mất, "Thầy, con không có biện pháp."
"Tốt lắm tốt lắm." Mai Kiệt nhăn lại mày, cắt đứt lời của anh. Mỗi lần nhìn đến bộ dáng này của anh, đều cảm thấy nhức đầu.
Ông trầm mặt thở dài một tiếng, cảm khái nói: "Ai chà, Mai Kiệt ta là cái mệnh gì! Đời này đã nhận hai học sinh là con và Tư Phạm, hãy nhìn xem một đám các người, thật là làm cho ta thất vọng!"
"Tư Phạm thì thế nào?" Hàn Thu Dương đứng lên, đi tới bên cạnh ông an ủi, "Tiểu tử thúi kia chọc giận thầy sao?"
"Hừ ——"
Mai Kiệt hầm hừ, không vui nói: "Cưới vợ thì liền quên thầy, kể từ sau khi nó kết hôn thầy ít thấy nó."
Tính tình thầy như đứa bé, nói gió thì có mưa, chỉ là người vô cùng tốt.
Ông ngồi một chút, liền đứng dậy rời đi.
"Con kêu tài xế chở thầy." Hàn Thu Dương đứng dậy đưa ông đi ra ngoài, lại bị ông cự tuyệt.
"Không cần, thầy còn có chuyện muốn làm."
Hành tung từ trước đến giờ của thầy đều mơ hồ, Hàn Thu Dương cũng không cưỡng cầu, đưa mắt nhìn ông đi vào thang máy, mới xoay người trở lại phòng làm việc.
Ngồi vào ghế xoay, Hàn Thu Dương cầm bản thiết kế trên bàn lên xem kỹ lần nữa, tròng mắt bình tĩnh tối tăm như biển.
Nhận được điện thoại của công ty Mộ Luyến, Sở Kiều hưng phấn không kềm chế được. Cô vội vã chạy tới tập đoàn, được nhân viên lễ tân dẫn đến phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Đẩy cửa đi vào, chạm mặt người đàn ông đang ngồi, mặt mũi tuấn lãng. Chỉ là mặt mày là không nghiêm túc, làm người ta không thoải mái.
"Mời ngồi!" Tưởng Thiếu Hằng đưa tay chỉ cái ghế đối diện, lại cười nói.
Sở Kiều lễ phép gật đầu một cái, kéo ghế ra ngồi xuống, trực tiếp mở miệng, "Quý công ty gọi tôi tới, có phải là bản thiết kế của tôi được chọn trúng hay không?"
"Đúng vậy." Tưởng Thiếu Hằng cũng không giấu giếm, mở bản thiết kế của cô ra, giải thích: "Mặc dù phần thiết kế này của cô cũng không phải hoàn mỹ nhất, nhưng công ty chúng tôi cảm thấy thiết kế của cô có tiềm chất, cho nên muốn phá cách ký hợp đồng cùng với cô."
"Ký hợp đồng?" Sở Kiều cau mày, đáy lòng có mấy phần đề phòng.
Tưởng Thiếu Hằng cười nhún nhún vai, đường cong khóe miệng mê người, "Đúng, ký hợp đồng! Chúng tôi để cho cô sau khi tốt nghiệp, trực tiếp vào Mộ Luyến làm việc."
Vào Mộ Luyến làm việc?
Sở Kiều cảm thấy, đây là một cái bánh thịt từ trên trời rơi xuống, trúng vào đầu mình.
Nhưng trên thế giới này, có thể có chuyện tốt như vậy sao?
"Mà tôi không có kinh nghiệm làm việc." Sở Kiều trả lời rất thành thật. Mặc dù cô thành lập công ty Thì Nhan, nhưng cũng không có trải qua kinh nghiệm làm việc ở công ty lớn.
"Ha ha......" Tưởng Thiếu Hằng bật cười, đáy mắt sáng loáng bắn ra bốn phía, "Sở tiểu thư, chúng tôi nhìn trúng là thiết kế chứ không phải nhìn kinh nghiệm làm việc của cô! Hơn nữa......"
Anh ấy cố ý dừng lại, nửa người trên tiến tới gần, mập mờ nói nhỏ: "Cô không biết chỗ nào tôi có thể dạy cô."
Loại đàn ông nói năng tùy tiện này, Sở Kiều gặp qua rất nhiều, không hề để loại trêu đùa trẻ con này ở trong lòng. Bây giờ đầu cô nghĩ là chuyện ký hợp đồng với Mộ Luyến, dù sao cô cũng có hai bàn tay trắng, cũng không có gì để gạt, trước mắt có thể có một cơ hội như vậy, cô không thể buông tha, nếu không hối hận cũng không có chỗ để khóc!
Trải qua suy xét, Sở Kiều vẫn quyết định ký hợp đồng. Sau khi cô ký hợp đồng, một khối đá lớn trong lòng cũng nhẹ nhõm xuống. Có thể vào Mộ Luyến học tập, là ước mơ mà cô tha thiết.
"Hoan nghênh gia nhập Mộ Luyến!"
Tưởng Thiếu Hằng chủ động vươn tay, nụ cười rực rỡ.
Sở Kiều không tiện cự tuyệt, miễn cưỡng bắt tay với anh ấy, sau đó rút tay về, cầm hợp đồng lên cẩn thận nhìn một chút.
Lòng tràn đầy vui mừng.
Bên ngoài phòng làm việc, Hàn Thu Dương cũng không có đẩy cửa đi vào, ung dung xoay người rời đi.
Mộ Luyến mới phát hành tạp chí số lượng lớn, Quyền Yến Thác nhìn chằm chằm người mẫu mặc áo cưới trên bìa tạp chí, tầm mắt ngừng ở dưới góc ký tên. Giây lát, khớp xương ngón tay anh khẽ gõ ở mặt bàn, trầm giọng gọi trợ lý đi vào.
"Tổng giám đốc." Trợ lý đẩy cửa đi vào, đứng ở bên cạnh anh.
Nửa người trên Quyền Yến Thác dựa vào trong ghế xoay, nhỏ giọng hỏi anh ta: "Sắp tới hợp tác cùng tập đoàn Mộ Luyến, đã chuẩn bị tới đâu rồi?"
"Vâng." Trợ lý gật đầu, mở bản kế hoạch ra cho anh nhìn, "Chúng ta mong muốn qua sang năm."
"Sang năm?" Mày kiếm Quyền Yến Thác nhíu chặt, bờ môi căng thẳng nói: "Làm trước thời hạn đi."
Phụ tá ứng phó không kịp, kinh ngạc hỏi: "Trước thời hạn là khi nào?"
"Tháng sau!" người đàn ông trầm giọng nói.
"À?" Sắc mặt Trợ lý trắng bệch, rung giọng nói: "Tổng giám đốc, anh xác định là tháng sau?"
Hai mắt Quyền Yến Thác thâm thúy lóe sáng, lại nhìn quyển tạp chí kia, sửa lại lời nói: "Vậy tháng này đi!"
"......"
Trợ lý lệ rơi đầy mặt, cúi đầu lại không dám hỏi. Quý ngài thì thoải mái miệng trên đụng miệng dưới, có thể nhường cho chúng ta đường sống nào sao? Chuyện hợp tác nói trước một năm, căn bản anh ấy không kịp làm chuẩn bị nữa!
Đây là loại chuyện gì nào!
Lúc đó.
Tần cao nhất của tòa nhà đồ sộ, bên trong phòng làm việc, Quý Tư Phạm cúi đầu quan sát, cảm xúc phập phồng. Anh ta siết tạp chí mới nhất của Mộ Luyến trong tay, miệng nhếch lên.
Bút pháp cùng thiết kế là phong cách của cô, cho dù không cần nhìn chữ ký, Quý Tư Phạm cũng biết là Sở Kiều
Mộ Luyến.
Vẻ mặt Quý Tư Phạm ôn hòa, có thể ở Mộ Luyến phát triển, quả thật rất thích hợp với cô.
......
Một chiếc xe thể thao màu xanh ngọc lái qua phố xá sầm uất, người đàn ông trong xe quẹo trái, cửa sắt màu đen trước mặt mở ra, anh ta đạp chân ga, lái xe vào trong sân nhà đậu.
Trì Việt mặc áo sơ mi xanh biển, gương mặt tuấn mỹ làm cho người ta phải tròn mắt. Anh ta bước đi vui sướng vào nhà, giọng dịu dàng nói: "Mẹ, con đã trở về."
Quyền Chính Nghi ngồi ở trước bàn ăn ăn cơm tối, thấy được anh ta cũng không có cảm xúc gì, tiếp tục đang cầm chén cơm ăn.
"Mẹ, " Trì Việt ngồi xuống ở bên người bà, dụ dỗ: "Thế nào lại không đợi con ăn chung?"
"Đợi con làm cái gì?!" Quyền Chính Nghi tức giận, nhàn nhạt liếc anh ta một cái.
Chuyện ồn ào lần trước, thái độ mẹ đã thay đổi, Trì Việt biết trong lòng bà mất hứng, chỉ có thể dụ dỗ bà, "Ba đâu? Ba lại không trở về à?"
Nhắc tới chồng mình, sắc mặt Quyền Chính Nghi càng khó coi hơn, bộp một tiếng bỏ lại chén cơm, trầm mặt đứng dậy trở lại phòng ngủ, không có ở phản ứng đến hắn.
Trì Việt bĩu môi, nghĩ thầm gần đây tính khí mẹ anh ta càng lúc càng lớn! Anh ta nhìn bốn phía, cảm thấy cực kỳ an tĩnh, suy nghĩ nửa ngày mới hiểu được, thì ra là Phùng Thiên Chân không có tới!
Ngày ấy ở sân bay, Sở Kiều chuyển lời nói Phùng Thiên Chân cho anh ta, lúc đầu anh ta căn bản không để ý! Câu nói như thế kia, trước kia Phùng Thiên Chân không biết đã nói bao nhiêu lần rồi, không có một lần là thật, nhưng gần đây anh ta phát hiện, cô gái này làm thật rất lâu không có xuất hiện!
Không chỉ có không có tới quấy rầy anh ta, cũng không tới nhà làm rối!
"Haizzz——"
Trì Việt thở phào một cái, gương mặt tuấn tú nâng lên nụ cười. Như vậy thật tốt, anh ta rốt cuộc có thể yên tĩnh qua ngày!
"Bới cơm!" Trì Việt đưa tay gõ gõ cái bàn, đột nhiên cảm thấy muốn ăn nhiều hơn.
Dùng cơm tối xong, mẹ cũng không còn ra ngoài. Trì Việt không có quấy nhiễu, thẳng vào phòng ngủ.
Tắm xong, anh ta mặc áo ngủ nằm ở trên giường, đưa tay lấy di động, mở tấm hình bên được giữ gìn bên trong ra, nhìn như một người mất hồn. Hồi lâu, bên môi tràn ra nụ cười ôn nhu.
Một năm sau.
Thành phố Duật Phong, ở tầng cao nhất của tòa nhà đồ sộ Vân Tường, trong phòng làm việc của tổng giám đốc Mộ Luyến. Thư ký nơm nớp lo sợ, lại một lần nữa giải thích: "Quyền tổng, máy bay của tổng giám đốc chúng tôi bay trễ giờ, nửa giờ sau mới có thể đến."
Hôm nay Quyền thị cùng Mộ Luyến có ký hợp đồng, đúng lúc Quyền Yến Thác đến, nhưng đối phương lại chậm chạp không thấy bóng người.
Không thấy người, trước bị người ta bày kế ra oai phủ đầu, Quyền Yến Thác nhếch môi trên mặt cười hết cỡ
Thấy được bộ dáng kia của anh, thư ký càng thêm sợ, vội vàng lui trở về vị trí của mình.
Không lâu, Quyền Yến Thác không nhịn được đứng lên, trầm mặt định rời khỏi.
Thang máy đúng vào lúc này "Đinh" mở ra.
Cửa mở ra, người đàn ông đi ra toàn thân mặc tây trang thủ công màu đen, ngũ quan thâm thúy lạnh lùng. Anh cười vươn tay, chủ động xin lỗi, "Thật xin lỗi Quyền tổng, làm trễ nãi rồi."
Môi Quyền Yến Thác mím chặt, nhưng vẫn nhịn, cùng anh bắt tay một cái.
Người bên cạnh không có đuổi theo, Hàn Thu Dương nhíu mày nhìn về phía phía sau, khóe miệng nụ cười dịu dàng: "Kiều, thế nào không tới đây?"
Quyền Yến Thác quay đầu nhìn sang, cặp mắt giống như Hắc Diệu Thạch thoáng chốc nheo lại, vẻ mặt nguy hiểm.
Sở Kiều mặc một cái quần dài màu đen, làm nổi bật da thịt trắng hơn tuyết. Cô đi tới cạnh Hàn Thu Dương, thần thái tự nhiên, trên mặt nhìn không ra một ít gợn sóng nào.
Kiều?
Tròng mắt Quyền Yến Thác âm trầm, ngón tay dần dần buộc chặt lộ rõ khớp xương. Con mẹ nó, đây là nickname sao?!
Hết chương 80.
Bản thảo thiết kế về tình yêu đã giao tận tay, việc còn lại chính là chờ đợi.
Trở lại trường học tiếp tục lên lớp, đáy lòng Sở Kiều thấp thỏm lại chờ đợi. Tác phẩm tham gia thi tuyển lần này, trình độ tổng thể cũng rất cao, bản thiết kế cô cố tình mắc sai lỗi sở trường nhất!
Đáy lòng Sở Kiều tính toán qua, đại đa số mọi người cũng sẽ lựa chọn thiết kế có cảm giác thời thượng và mãnh liệt, hiện lên lối phong cách lưu hành. Sẽ không có người vẽ bản thiết kế áo cưới mà dự thi, dù sao áo cưới thuộc ngành nghề ít được quan tâm, có giới hạn về cách thể hiện.
Nhưng cô muốn liều một chút, nếu như thành công được tuyển chọn, thì cô chính là người may mắn. Nếu như không được tuyển chọn, cô cũng chẳng oán được ai.
Sáng sớm, Hàn Thu Dương đẩy cửa phòng làm việc ra, liền nghe được một hồi tiếng huýt sáo xấu xa.
"Chào buổi sáng!"
Tưởng Thiếu Hằng ngồi ở trong ghế xoay, mày kiếm cợt nhã chào hỏi, "Hàn, anh chính là đồng hồ báo thức của công ty, nửa giây cũng không đến trễ."
"Tưởng Thiếu Hằng, anh rất rãnh phải không?" Một tay anh lấy ghế xoay kéo lại, gương mặt Hàn Thu Dương tuấn tú lạnh lùng.
Không hề để ý động tác của anh ấy, một tay Tưởng Thiếu Hằng chống mặt bàn, mắt đào hoa khẽ híp, nói: "Còn nhớ rõ người phụ nữ đụng xe anh ngày đó không?"
Hàn Thu Dương cúi đầu, mí mắt cũng không nâng lên, căn bản không phản ứng đến loại đề tài nhàm chán của anh ấy.
Hình như đã sớm dự liệu thái độ của loại người như anh, Tưởng Thiếu Hằng cũng không giận, tiếp tục nói: "Không ngờ cô ấy cũng tới chỗ của chúng ta nộp bản thiết kế."
"Anh biết?" Hàn Thu Dương đang sàng lọc bản thiết kế, không nhịn được hỏi anh ấy.
Tưởng Thiếu Hằng cười một tiếng thật thấp, môi mỏng nâng lên đường cong cợt nhã, "Tôi đối với mỹ nữ, tuyệt đối đã gặp qua là không quên được!"
Hàn Thu Dương tập trung tinh thần, không có ở để ý đến anh ấy, nhìn mấy tờ bản thiết kế này anh không có cảm giác hài lòng.
Mắt thấy anh cau mày, Tưởng Thiếu Hằng giống như tặng vật quý, cầm lên một phần bản thiết kế đã sớm lựa ra, đẩy tới trước mặt anh, "Anh xem cái này một chút."
Bản thiết kế này là tác phẩm tham gia thi tuyển lần này, Hàn Thu Dương cầm lấy nhìn một chút, ngẩng đầu hỏi anh ấy: "Của người nào?"
Người đàn ông hả hê hất cằm lên, đưa tay chỉ phía dưới góc phải của tác phẩm, cười nói: "Sở Kiều"
Khóe mắt quét qua cái tên phía dưới đó, ánh mắt Hàn Thu Dương thâm thúy chuyển động, trở tay đặt bản thiết kế lên bàn, hỏi anh ấy: "Có tư liệu của cô ấy không?"
Cũng biết anh muốn cái này, Tưởng Thiếu Hằng hả hê gật đầu một lần nữa, cầm tài liệu đã sớm điều tra tốt đưa cho anh.
Mở tài liệu ra, Hàn Thu Dương nhìn đến tờ lý lịch cuối cùng, đáy mắt lóe lên một chút tinh quang.
Thật sự là cô, Sở Kiều
"Như thế nào?" Đối với thiết kế, Tưởng Thiếu Hằng không hiểu rõ lắm, chỉ có thể nhờ chuyên gia giúp đỡ.
Cầm trong tay bản thiết kế, màu sắc mạnh mẽ mỹ lệ, vận dụng kiến thức trùng lặp cùng với kết hợp hai loại thủ pháp trừu tượng. Mặc dù là dạng đơn giản, nhưng đường cong chỗ eo hoàn mỹ, có thể tôn lên đường cong đẹp đẽ của phái nữ.
Ánh mắt thâm thúy của Hàn Thu Dương lay động, gương mặt tuấn tú không nhìn ra biến hóa gì.
Lúc này, cửa chính phòng làm việc có người đẩy ra, người tới trên cánh tay cầm cái cặp đeo vai da rắn, vừa đi vừa nói: "Ái chà, mặt trời nơi này thật to, da của ta có thể chịu được hay không đây!"
Nghe vậy, Tưởng Thiếu Hằng đứng lên, sắc mặt cứng ngắc né tránh ra xa.
Ngược lại người đàn ông ngồi ở trong ghế xoay, lập tức đứng lên, hướng người đối diện nghênh đón, giọng ân cần nói: "Thầy à, thầy tới chỗ của con sao không nói trước cho con biết để con đi ra sân bay đón?"
"Hừ!" Mai Kiệt bĩu môi, tay phải nâng lên điểm nhẹ cây hoa lan, "Coi như tiểu tử thúi con còn có chút lương tâm!"
Hàn Thu Dương phối hợp cười cười, đưa tay kéo cái ghế qua, nói: "Thầy ngồi ạ."
"Ngoan, " Mai Kiệt khom lưng ngồi xuống, quan sát xung quanh, trên mặt dâng lên mấy phần ý cười: "Coi như là có dáng có vẻ."
"Thầy!" Hàn Thu Dương phân phó người bưng cà phê tới, giọng nói có vài phần lấy lòng, "Thu Dương cũng không dám làm mất mặt thầy!"
Lời này Mai Kiệt thích nghe, khóe miệng nâng lên độ cong đẹp mắt. Ông mở ví da ra, từ bên trong móc ra một phần bản thiết kế đưa cho anh, nói: "Về sau những chuyện như vậy đừng tới tìm thầy! Con có biết vì vật này, mấy đêm trước thầy ngủ không ngon không?"
Tạm dừng, ông vỗ vỗ mặt, nói: "Da của thầy cũng tệ hết biết rồi!"
Hàn Thu Dương sờ sờ chóp mũi, không dám nguỵ biện, nói: "Hai ngày trước con cố ý cho người đi nước Pháp mua tinh dầu cây oải hương để tặng cho thầy."
"Cũng không còn gì nữa!" Sắc mặt Mai Kiệt rốt cuộc cũng xé màn đêm nhìn thấy ánh sáng (ý là tươi tỉnh đi chút ít vì được nghỉ ngơi).
Tưởng Thiếu Hằng đứng ở một bên, không nhịn được run rẫy, da gà nổi đầy người, anh ấy chịu không nổi loại giọng bất nam bất nữ này, mặt tràn đầy khi dễ.
Quét mắt nhìn bản thiết kế trong ngực, chân mày Hàn Thu Dương nhíu chặc đã giãn ra, có thầy ra tay quả nhiên không giống bình thường. Mặc dù loại ý niệm thiết kế tục tỉu này, quả thật làm hại thưởng thức của thầy, chỉ vì ích lợi tập đoàn, anh cũng bất đắc dĩ.
Giao bản thiết kế cho Tưởng Thiếu Hằng, ánh mắt anh chuyển động, nói: "Nhanh đi làm."
Thu hồi sắc mặt đùa cợt lại, Tưởng Thiếu Hằng cầm bản thiết kế đi trước, miễn cưỡng hướng về phía Mai Kiệt gật đầu một cái, coi như là chào hỏi.
"Stop!"
Mai Kiệt bĩu môi khinh thường, đưa tay bưng cà phê lên nhấp một hớp, nhìn chằm chằm Tưởng Thiếu Hằng đi xa mắng: "Hoa hoa công tử, người không ra người, buồn nôn nhất loại này sói đuôi dài này!"
Hàn Thu Dương lắc đầu một cái, sắc mặt chán nản thở dài. Thầy là người tốt, nhưng miệng độc, nói chuyện tuyệt đối không lưu tình! Cũng là bởi vì tính khí khó ưa của thầy như vậy, bao nhiêu người muốn tìm thầy bái sư học nghệ cũng bị hù dọa chạy, không có mấy người có thể chịu được thầy ngược đãi!
"Đây là người nào?" Mai Kiệt nhìn bản thiết kế trên bàn, thú vị quan tâm cầm lên hỏi.
Thấy ánh mắt của thầy, Hàn Thu Dương mấp máy môi, xoay người ngồi vào trong ghế, nói: "Thầy cảm thấy thế nào?"
"Chậc chậc......"
Mai Kiệt than nhẹ hai tiếng, ánh mắt sắc bén híp một cái, "Bình thường thôi."
Có thể để cho giới đệ nhất thiên tài thời trang là nhà thiết kế Mai Kiệt nói bình thường mà thầy nói như vậy thì chắc không phải là dạng bình thường.
Mai Kiệt cẩn thận nhìn bản thiết kế, sau đó lại đặt lên bàn, "Ngược lại cũng thông minh ra được chút! Chỉ là thủ pháp thiết kế quá mức non nớt, màu sắc phối hợp cần phải nâng cao, cảm giác đường cong không đủ mãnh liệt, chi tiết bức vẽ không đủ tinh xảo!"
Hàn Thu Dương mím môi cười khẽ, không thể cho ý kiến.
"Học sinh của con à?" Mai Kiệt để thiết kế xuống thuận miệng hỏi.
Người đàn ông khoát tay, tròng mắt đen nhuộm mấy phần ý cười: "Thầy, lâu rồi con cũng không có đứng trên bục giảng."
Nhắc tới cái này, sắc mặt Mai Kiệt bỗng nhiên trầm xuống, nhíu mày theo dõi anh, vẻ mặt u ám xuống, "Thu Dương, con không thể động bút sao?"
Hàn Thu Dương cụp mắt, tròng mắt thâm thúy u ám, ý cười trên khóe môi chậm rãi biến mất, "Thầy, con không có biện pháp."
"Tốt lắm tốt lắm." Mai Kiệt nhăn lại mày, cắt đứt lời của anh. Mỗi lần nhìn đến bộ dáng này của anh, đều cảm thấy nhức đầu.
Ông trầm mặt thở dài một tiếng, cảm khái nói: "Ai chà, Mai Kiệt ta là cái mệnh gì! Đời này đã nhận hai học sinh là con và Tư Phạm, hãy nhìn xem một đám các người, thật là làm cho ta thất vọng!"
"Tư Phạm thì thế nào?" Hàn Thu Dương đứng lên, đi tới bên cạnh ông an ủi, "Tiểu tử thúi kia chọc giận thầy sao?"
"Hừ ——"
Mai Kiệt hầm hừ, không vui nói: "Cưới vợ thì liền quên thầy, kể từ sau khi nó kết hôn thầy ít thấy nó."
Tính tình thầy như đứa bé, nói gió thì có mưa, chỉ là người vô cùng tốt.
Ông ngồi một chút, liền đứng dậy rời đi.
"Con kêu tài xế chở thầy." Hàn Thu Dương đứng dậy đưa ông đi ra ngoài, lại bị ông cự tuyệt.
"Không cần, thầy còn có chuyện muốn làm."
Hành tung từ trước đến giờ của thầy đều mơ hồ, Hàn Thu Dương cũng không cưỡng cầu, đưa mắt nhìn ông đi vào thang máy, mới xoay người trở lại phòng làm việc.
Ngồi vào ghế xoay, Hàn Thu Dương cầm bản thiết kế trên bàn lên xem kỹ lần nữa, tròng mắt bình tĩnh tối tăm như biển.
Nhận được điện thoại của công ty Mộ Luyến, Sở Kiều hưng phấn không kềm chế được. Cô vội vã chạy tới tập đoàn, được nhân viên lễ tân dẫn đến phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Đẩy cửa đi vào, chạm mặt người đàn ông đang ngồi, mặt mũi tuấn lãng. Chỉ là mặt mày là không nghiêm túc, làm người ta không thoải mái.
"Mời ngồi!" Tưởng Thiếu Hằng đưa tay chỉ cái ghế đối diện, lại cười nói.
Sở Kiều lễ phép gật đầu một cái, kéo ghế ra ngồi xuống, trực tiếp mở miệng, "Quý công ty gọi tôi tới, có phải là bản thiết kế của tôi được chọn trúng hay không?"
"Đúng vậy." Tưởng Thiếu Hằng cũng không giấu giếm, mở bản thiết kế của cô ra, giải thích: "Mặc dù phần thiết kế này của cô cũng không phải hoàn mỹ nhất, nhưng công ty chúng tôi cảm thấy thiết kế của cô có tiềm chất, cho nên muốn phá cách ký hợp đồng cùng với cô."
"Ký hợp đồng?" Sở Kiều cau mày, đáy lòng có mấy phần đề phòng.
Tưởng Thiếu Hằng cười nhún nhún vai, đường cong khóe miệng mê người, "Đúng, ký hợp đồng! Chúng tôi để cho cô sau khi tốt nghiệp, trực tiếp vào Mộ Luyến làm việc."
Vào Mộ Luyến làm việc?
Sở Kiều cảm thấy, đây là một cái bánh thịt từ trên trời rơi xuống, trúng vào đầu mình.
Nhưng trên thế giới này, có thể có chuyện tốt như vậy sao?
"Mà tôi không có kinh nghiệm làm việc." Sở Kiều trả lời rất thành thật. Mặc dù cô thành lập công ty Thì Nhan, nhưng cũng không có trải qua kinh nghiệm làm việc ở công ty lớn.
"Ha ha......" Tưởng Thiếu Hằng bật cười, đáy mắt sáng loáng bắn ra bốn phía, "Sở tiểu thư, chúng tôi nhìn trúng là thiết kế chứ không phải nhìn kinh nghiệm làm việc của cô! Hơn nữa......"
Anh ấy cố ý dừng lại, nửa người trên tiến tới gần, mập mờ nói nhỏ: "Cô không biết chỗ nào tôi có thể dạy cô."
Loại đàn ông nói năng tùy tiện này, Sở Kiều gặp qua rất nhiều, không hề để loại trêu đùa trẻ con này ở trong lòng. Bây giờ đầu cô nghĩ là chuyện ký hợp đồng với Mộ Luyến, dù sao cô cũng có hai bàn tay trắng, cũng không có gì để gạt, trước mắt có thể có một cơ hội như vậy, cô không thể buông tha, nếu không hối hận cũng không có chỗ để khóc!
Trải qua suy xét, Sở Kiều vẫn quyết định ký hợp đồng. Sau khi cô ký hợp đồng, một khối đá lớn trong lòng cũng nhẹ nhõm xuống. Có thể vào Mộ Luyến học tập, là ước mơ mà cô tha thiết.
"Hoan nghênh gia nhập Mộ Luyến!"
Tưởng Thiếu Hằng chủ động vươn tay, nụ cười rực rỡ.
Sở Kiều không tiện cự tuyệt, miễn cưỡng bắt tay với anh ấy, sau đó rút tay về, cầm hợp đồng lên cẩn thận nhìn một chút.
Lòng tràn đầy vui mừng.
Bên ngoài phòng làm việc, Hàn Thu Dương cũng không có đẩy cửa đi vào, ung dung xoay người rời đi.
Mộ Luyến mới phát hành tạp chí số lượng lớn, Quyền Yến Thác nhìn chằm chằm người mẫu mặc áo cưới trên bìa tạp chí, tầm mắt ngừng ở dưới góc ký tên. Giây lát, khớp xương ngón tay anh khẽ gõ ở mặt bàn, trầm giọng gọi trợ lý đi vào.
"Tổng giám đốc." Trợ lý đẩy cửa đi vào, đứng ở bên cạnh anh.
Nửa người trên Quyền Yến Thác dựa vào trong ghế xoay, nhỏ giọng hỏi anh ta: "Sắp tới hợp tác cùng tập đoàn Mộ Luyến, đã chuẩn bị tới đâu rồi?"
"Vâng." Trợ lý gật đầu, mở bản kế hoạch ra cho anh nhìn, "Chúng ta mong muốn qua sang năm."
"Sang năm?" Mày kiếm Quyền Yến Thác nhíu chặt, bờ môi căng thẳng nói: "Làm trước thời hạn đi."
Phụ tá ứng phó không kịp, kinh ngạc hỏi: "Trước thời hạn là khi nào?"
"Tháng sau!" người đàn ông trầm giọng nói.
"À?" Sắc mặt Trợ lý trắng bệch, rung giọng nói: "Tổng giám đốc, anh xác định là tháng sau?"
Hai mắt Quyền Yến Thác thâm thúy lóe sáng, lại nhìn quyển tạp chí kia, sửa lại lời nói: "Vậy tháng này đi!"
"......"
Trợ lý lệ rơi đầy mặt, cúi đầu lại không dám hỏi. Quý ngài thì thoải mái miệng trên đụng miệng dưới, có thể nhường cho chúng ta đường sống nào sao? Chuyện hợp tác nói trước một năm, căn bản anh ấy không kịp làm chuẩn bị nữa!
Đây là loại chuyện gì nào!
Lúc đó.
Tần cao nhất của tòa nhà đồ sộ, bên trong phòng làm việc, Quý Tư Phạm cúi đầu quan sát, cảm xúc phập phồng. Anh ta siết tạp chí mới nhất của Mộ Luyến trong tay, miệng nhếch lên.
Bút pháp cùng thiết kế là phong cách của cô, cho dù không cần nhìn chữ ký, Quý Tư Phạm cũng biết là Sở Kiều
Mộ Luyến.
Vẻ mặt Quý Tư Phạm ôn hòa, có thể ở Mộ Luyến phát triển, quả thật rất thích hợp với cô.
......
Một chiếc xe thể thao màu xanh ngọc lái qua phố xá sầm uất, người đàn ông trong xe quẹo trái, cửa sắt màu đen trước mặt mở ra, anh ta đạp chân ga, lái xe vào trong sân nhà đậu.
Trì Việt mặc áo sơ mi xanh biển, gương mặt tuấn mỹ làm cho người ta phải tròn mắt. Anh ta bước đi vui sướng vào nhà, giọng dịu dàng nói: "Mẹ, con đã trở về."
Quyền Chính Nghi ngồi ở trước bàn ăn ăn cơm tối, thấy được anh ta cũng không có cảm xúc gì, tiếp tục đang cầm chén cơm ăn.
"Mẹ, " Trì Việt ngồi xuống ở bên người bà, dụ dỗ: "Thế nào lại không đợi con ăn chung?"
"Đợi con làm cái gì?!" Quyền Chính Nghi tức giận, nhàn nhạt liếc anh ta một cái.
Chuyện ồn ào lần trước, thái độ mẹ đã thay đổi, Trì Việt biết trong lòng bà mất hứng, chỉ có thể dụ dỗ bà, "Ba đâu? Ba lại không trở về à?"
Nhắc tới chồng mình, sắc mặt Quyền Chính Nghi càng khó coi hơn, bộp một tiếng bỏ lại chén cơm, trầm mặt đứng dậy trở lại phòng ngủ, không có ở phản ứng đến hắn.
Trì Việt bĩu môi, nghĩ thầm gần đây tính khí mẹ anh ta càng lúc càng lớn! Anh ta nhìn bốn phía, cảm thấy cực kỳ an tĩnh, suy nghĩ nửa ngày mới hiểu được, thì ra là Phùng Thiên Chân không có tới!
Ngày ấy ở sân bay, Sở Kiều chuyển lời nói Phùng Thiên Chân cho anh ta, lúc đầu anh ta căn bản không để ý! Câu nói như thế kia, trước kia Phùng Thiên Chân không biết đã nói bao nhiêu lần rồi, không có một lần là thật, nhưng gần đây anh ta phát hiện, cô gái này làm thật rất lâu không có xuất hiện!
Không chỉ có không có tới quấy rầy anh ta, cũng không tới nhà làm rối!
"Haizzz——"
Trì Việt thở phào một cái, gương mặt tuấn tú nâng lên nụ cười. Như vậy thật tốt, anh ta rốt cuộc có thể yên tĩnh qua ngày!
"Bới cơm!" Trì Việt đưa tay gõ gõ cái bàn, đột nhiên cảm thấy muốn ăn nhiều hơn.
Dùng cơm tối xong, mẹ cũng không còn ra ngoài. Trì Việt không có quấy nhiễu, thẳng vào phòng ngủ.
Tắm xong, anh ta mặc áo ngủ nằm ở trên giường, đưa tay lấy di động, mở tấm hình bên được giữ gìn bên trong ra, nhìn như một người mất hồn. Hồi lâu, bên môi tràn ra nụ cười ôn nhu.
Một năm sau.
Thành phố Duật Phong, ở tầng cao nhất của tòa nhà đồ sộ Vân Tường, trong phòng làm việc của tổng giám đốc Mộ Luyến. Thư ký nơm nớp lo sợ, lại một lần nữa giải thích: "Quyền tổng, máy bay của tổng giám đốc chúng tôi bay trễ giờ, nửa giờ sau mới có thể đến."
Hôm nay Quyền thị cùng Mộ Luyến có ký hợp đồng, đúng lúc Quyền Yến Thác đến, nhưng đối phương lại chậm chạp không thấy bóng người.
Không thấy người, trước bị người ta bày kế ra oai phủ đầu, Quyền Yến Thác nhếch môi trên mặt cười hết cỡ
Thấy được bộ dáng kia của anh, thư ký càng thêm sợ, vội vàng lui trở về vị trí của mình.
Không lâu, Quyền Yến Thác không nhịn được đứng lên, trầm mặt định rời khỏi.
Thang máy đúng vào lúc này "Đinh" mở ra.
Cửa mở ra, người đàn ông đi ra toàn thân mặc tây trang thủ công màu đen, ngũ quan thâm thúy lạnh lùng. Anh cười vươn tay, chủ động xin lỗi, "Thật xin lỗi Quyền tổng, làm trễ nãi rồi."
Môi Quyền Yến Thác mím chặt, nhưng vẫn nhịn, cùng anh bắt tay một cái.
Người bên cạnh không có đuổi theo, Hàn Thu Dương nhíu mày nhìn về phía phía sau, khóe miệng nụ cười dịu dàng: "Kiều, thế nào không tới đây?"
Quyền Yến Thác quay đầu nhìn sang, cặp mắt giống như Hắc Diệu Thạch thoáng chốc nheo lại, vẻ mặt nguy hiểm.
Sở Kiều mặc một cái quần dài màu đen, làm nổi bật da thịt trắng hơn tuyết. Cô đi tới cạnh Hàn Thu Dương, thần thái tự nhiên, trên mặt nhìn không ra một ít gợn sóng nào.
Kiều?
Tròng mắt Quyền Yến Thác âm trầm, ngón tay dần dần buộc chặt lộ rõ khớp xương. Con mẹ nó, đây là nickname sao?!
Hết chương 80.
Tác giả :
Tịch Hề